Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 35: Trở lại



“Thiệu Khâm Hàn, em thích anh.”

Chương 33: Trở lại

Hệ thống không nhận ra Thẩm Lương đang nghiến răng nghiến lợi, vô cùng vui vẻ bay đến ôm hắn, nỗ lực cọ cọ như một đứa ngốc bạch ngọt: [Ký chủ thân ái, tui cũng nhớ anh lắm ó~]

Thẩm Lương gian nan quay đầu sang một bên ——

Ê răng quá.

Tuy vô cùng tức giận với hành vi mất tích mà không báo trước một tiếng như tra nam của hệ thống, Thẩm Lương vẫn nhịn xuống xúc động muốn đánh nó một trận: “Sao mày đột nhiên trở lại?”

Hệ thống thả hắn ra, có chút ngượng ngùng: [Thân ái, tui tới làm khảo sát chất lượng.]

Nó vừa dứt lời, trong không khí hiện lên một màn hình nửa trong suốt, trên đó có năm ngôi sao.

[Anh có thể đánh giá quá trình làm việc của tui á, thấp nhất một sao, cao nhất năm sao~]

Nửa sao Thẩm Lương cũng không muốn cho: “......Mày muốn mấy sao?”

Hệ thống kích động sáp lại, ánh sáng lóe mù mắt: [Năm sao, năm sao! Tui muốn năm ngôi sao nhỏ!]

Thẩm Lương lui về sau một bước để tránh đi: “Có thể, nhưng trước tiên mày phải mang tao trở về.”

Hệ thống chậm nửa nhịp mới phản ứng: [Trở về? Ý anh là thế giới trong tiểu thuyết sao? Anh chắc chắn muốn trở về?]

Vừa nghe thấy việc này có khả năng, tim Thẩm Lương đập nhanh hơn vài phần: “Mang tao về mau lên, bao nhiêu sao tao cũng cho hết!”

Hệ thống có chút khó xử: [Nhưng theo quy định thì không thể.]

Tim Thẩm Lương liền trầm xuống: “Không có biện pháp khác sao?”

Hệ thống xoay một vòng trên không: [Tất nhiên là có. Mấy ngày nay tui không ở đây là để bay tới Căn cứ Tinh Tế hỏi quan chấp hành giúp anh đó. Nếu ký chủ muốn ở lại thế giới trong sách cũng không phải không thể, chẳng qua...]

Không hiểu sao Thẩm Lương có chút khẩn trương: “Chẳng qua gì?”

Hệ thống nghiêm túc một cách hiếm thấy, hạ giọng nhắc nhở: [Chẳng qua cơ thể anh ở thế giới hiện thực sẽ tiến vào trạng thái tử vong. Hơn nữa cơ hội chỉ có một lần. Nếu anh chọn quay lại thế giới trong sách, sau này không thể trở về.]

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Thẩm Lương lẳng lặng nhìn nó, có chút gian nan hỏi một câu: “Có thể nói cho tao biết, sau khi ta rời đi Thiệu Khâm Hàn như thế nào không?”

Lời này vừa thốt ra, không khí đột nhiên lâm vào im lặng. Hệ thống tạm dừng thật lâu mới nói: [Đừng hỏi.]

Sau khi Thẩm Lương rời đi, Thiệu Khâm Hàn điên cũng được mà ngốc cũng được, sống cũng được mà chết cũng được. Kết cục không hề quan trọng. Trong lòng họ đều rõ ràng khi Thẩm Lương đột nhiên biến mất, người đàn ông đó chỉ còn một con đường để đi.

Phía trước là tuyệt lộ gập ghềnh, phía sau là vực sâu vạn trượng.

Tiến hay lui, đứng yên hay đi về phía trước...

Kết quả tất nhiên là chẳng ra gì. Cần gì phải hỏi về câu chuyện sớm đoán được kết cục?

Thật lâu trước kia, hệ thống từng nhàm chán nhắc nhở Thẩm Lương: [Anh cần cứu vớt phản diện chứ không phải làm người đó yêu anh.]

Nếu Thiệu Khâm Hàn không yêu Thẩm Lương, Thẩm Lương mới có thể sạch sẽ rời đi.

Thẩm Lương nhắm mắt, chậm rãi thở ra một hơi: “Mày mang tao trở về đi....”

Với người khác, lựa chọn này có lẽ rất khó tiếp thu, nhưng Thẩm Lương là cô nhi không thân không thích, ở thế giới này không có vướng bận không có chấp niệm.

Hắn ngẩng đầu nhìn hệ thống: “Mày mang tao trở về đi.”

Hệ thống nghi hoặc: [Anh không hối hận?]

Thẩm Lương lắc đầu: “Không hối hận.”

Từ khi trở lại nơi này, hắn chưa từng ngủ một giấc an ổn. Chuyện Thẩm Lương hối hận nhất đời này chỉ có quyển sách kia.

Hệ thống đành đáp ứng: [Được.]

Nó vừa dứt lời, một luồng ánh sáng trắng bao quanh cơ thể nhanh chóng bạo trướng, trông như thể chuẩn bị thi triển pháp thuật. Bỗng nhiên Thẩm Lương nghĩ đến một chuyện, nôn nóng dừng nó lại: “Chờ một chút ——”

#thi pháp bị bắt gián đoạn#

Ánh sáng quanh hệ thống tắt ngúm: [Anh hối hận?]

“Không phải,“ Thẩm Lương chợt nhớ đến hắn có một số việc còn chưa kịp làm, “Mày chờ tao mấy tiếng cho tao viết vài thứ được không?”

Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ: [Anh muốn viết di thư đúng không? Mau viết đi, tui chờ anh.]

Thẩm Lương nghĩ thầm sao cái hệ thống này giống Sở Hi Niên thế, đều là miệng chó phun không được ngà voi. Hắn viết di thư làm gì? Hắn vừa vô sản vừa không có người thân, viết di thư cho ai?

Chẳng qua Thẩm Lương bỗng nhớ đến cuốn tiểu thuyết “Thiên Thu Phong Hầu” kia của Sở Hi Niên, hắn còn chưa kịp giúp Sở Hi Niên chỉnh sửa. Dù gì cũng là bạn bè, trước khi đi hắn nên giúp bạn mình cho trót.

Thẩm Lương mở bản thảo của “Thiên Thu Phong Hầu” ra rồi đọc nhanh như gió, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đọc lướt qua toàn bộ tình tiết. Cũng may Sở Hi Niên làm việc nghiêm cẩn có trật tự, viết dàn ý chi tiết rõ ràng, chỉnh sửa không tốn nhiều sức.

“Vừa dở vừa dài...”

Thẩm Lương phát hiện sách của Sở Hi Niên vẫn trước sau như một không thú vị, không thể mang đến cho người đọc sự mới mẻ hay cảm giác kích thích. Hắn vung bút sửa lại thiết lập ban đầu, sau đó thêm vào những tình tiết tạo nhiệt đang được ưa chuộng hiện nay. Nhìn thấy thời gian sắp hết, hắn mới chưa đã thèm thu bút.

Trong lòng Thẩm Lương ẩn ẩn cảm thấy đáng tiếc, đổ thừa thời gian không đủ nên không kịp sửa gì. Nếu có nhiều thời gian hơn, hắn có thể thêm càng nhiều nội dung có ý tứ.

Hắn khép bản thảo lại rồi ngay ngắn đặt lên bàn.

Hệ thống chờ ở bên cạnh đến mức sắp ngủ gục: [Anh viết xong chưa?]



Thẩm Lương định nói viết xong rồi, nhưng chợt nhìn màn hình máy tính lại dừng một chút, nói với hệ thống: “Mày chờ tao thêm vài phút.”

Sau đó hắn lại ngồi xuống bàn làm việc, thuần thục đăng nhập tài khoản tác giả của mình. Dưới khu bình luận vẫn như cũ toàn lời mắng chửi, có rất nhiều độc giả đang chờ hắn sửa kết cục.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Thẩm Lương gõ phím, định chào tạm biệt độc giả thân thương của mình, nhưng viết một tràng dài lại cảm thấy không ổn nên đành xóa hết. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ viết một câu ngắn gọn khiến người đọc không hiểu nổi.

Đã sửa lại kết cục của Thiệu Khâm Hàn.

Thẩm Lương nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó bấm “đăng tải“. Đúng lúc có độc giả đang online, người đó lập tức nhảy vào bình luận: [Đại đại, sửa lại kết cục của Thiệu Khâm Hàn thật sao? Kích động-ing!!!]

Người này nghĩ rằng Thẩm Lương chuẩn bị chỉnh sửa.

Thẩm Lương cười cười, trả lời: “Ừa, sửa lại.”

Đúng vậy, đã sửa lại......

Lúc đó người đọc còn chưa hiểu những lời này có ý gì.

Các cô chỉ nhớ hôm ấy tác giả thật dịu dàng, không có tương ái tương sát cãi tay đôi với các cô trong phần bình luận, hỏi gì đáp nấy, thậm chí còn gửi tặng cho mỗi người một trái tim.

Nhưng về sau không có tin tức của tác giả này nữa.

Rất nhiều năm về sau, các cô quên mất cuốn tiểu thuyết này, cũng quên mất nhân vật tên Thiệu Khâm Hàn. Nhưng đêm khuya thanh vắng, có vài người chợt mang máng nhớ lại có một tên tác giả lừa đảo đáng giận nào đấy từng thiếu các cô một kết cục viên mãn.

Người có tâm tìm kiếm bỗng phát hiện tác giả ấy đã buông bút rồi, sau “Tình chóng tan, yêu chóng tàn” không có bất kỳ tác phẩm nào nữa.

Thật ra câu chuyện năm ấy đã thay đổi rồi.

Nhưng câu chuyện ấy lại không thể kể cho người khác. Người đọc còn tiếp tục đợi chờ một kết cục không bao giờ được viết ra.

(cho bạn nào chưa hiểu, ý là Thẩm Lương chỉ đăng một câu vậy, chat với độc giả, sau đó sủi luôn không có sửa gì trên web hết =))))

Hệ thống lơ lửng giữa không trung, thấy Thẩm Lương đã trò chuyện xong với mọi người liền bắt đầu thi pháp lẫn nữa. Ánh sáng của nó bao phủ khắp người hắn.

Thẩm Lương chỉ thấy trước mắt một mảng trắng xóa nhìn không rõ thứ gì. Hắn tìm thân ảnh hệ thống ở khắp nơi, nhưng xung quanh bỗng chốc quay cuồng tựa như có thứ gì đang tách khỏi cơ thể hắn.

Giọng của hệ thống vang lên bên tai Thẩm Lương, rất xa rồi lại rất gần: [Anh rời khỏi thế giới trong sách vào 6h sáng ngày 17 tháng 8. Tui điều chỉnh thời gian đưa anh về lại thời điểm này......]

Như vậy, Thẩm Lương không cần đối mặt với những chuyện diễn ra sau khi hắn rời đi.

Mí mặt của Thẩm Lương trĩu nặng. Khi chỉ còn một tia ý thức, hắn gian nan gật đầu.

Hệ thống thở dài, gửi trả Thẩm Lương trở về. Cảnh tượng xung quanh biến hóa, hắn trở lại sáng sớm sau đêm say rượu kia.....

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Trên giường có hai người đàn ông đang nằm ôm nhau. Cửa rèm tuy đóng kín nhưng vẫn không ngăn được một tia sáng vọt vào, không nghiêng không lệch vừa vặn chiếu ngay mi mắt hắn.

Ngón tay Thẩm Lương giật giật, cảm thấy mắt của mình nặng ngàn cân, đầu thì đau như muốn nứt ra. Hắn lao lực mở mắt, chậm nửa nhịp mới nhận ra có người đang nằm trong lòng mình, cúi đầu liền nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn.

Người này ngủ rất sâu, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ. So với trước kia, khí tràng băng sương đã xuất hiện dấu hiệu tuyết tan, sự tối tăm quanh người đã nhạt đi vài phần.

Thẩm Lương sợ đây là mơ nên nín thở theo bản năng. Hắn cẩn thận vươn tay sờ sờ sườn mặt ấm áp của Thiệu Khâm Hàn. Xúc cảm chân thật khiến trái tim đang treo ngược của hắn thả lỏng.

Là thật!

Trong lòng Thẩm Lương tràn trề vui sướng. Hắn không khống chế được siết chặt vòng tay, cảm nhận cơ thể ấm áp trong lòng ngực, có cảm giác mất đi vừa tìm lại được.

Hệ thống vốn đang trốn ở sau màn cửa, thấy thế lặng lẽ bay ra: [Hihi, anh vừa lòng rồi đúng không?]

Thẩm Lương gật đầu, cười cười: “Cảm ơn mày.”

Hệ thống bay đến, thúc giục như trẻ nhỏ đòi kẹo: [Tui không cần cảm ơn, tui muốn ngôi sao nhỏ. Ngôi sao nhỏ, phải đủ năm viên nha~]

Tất nhiên Thẩm Lương không nuốt lời. Hắn đánh giá năm sao cho hệ thống, trong lòng vẫn có chút lo lắng: “Tao sẽ không đột nhiên biến mất nữa chứ?”

Hệ thống lắc đầu: [Yên tâm, sẽ không.]

“Vậy là tốt rồi.”

Những gì Thẩm Lương muốn hỏi đều đã hỏi xong. Hắn nhất thời trầm mặc, không biết nên nói gì tiếp.

Hệ thống lại chủ động mở miệng: [Ký chủ, tôi phải đi rồi.]

Thẩm Lương theo bản năng ngẩng đầu: “Mày muốn đi đâu?”

Hệ thống vui vẻ quay vòng, giọng nói tràn đầy khí thế như chuẩn bị giải cứu thế giới: [Tui muốn đi tìm tác giả xấu xa tiếp theo, cứu vớt những phản diện bi thảm!”

Nghe vậy Thẩm Lương hiểu ra: “Tao tưởng rằng mình là ký chủ duy nhất của mày chứ, hóa ra còn có người thứ hai người thứ ba.”

Hệ thống tưởng hắn đang ghen tị, cười tủm tỉm: [Ký chủ thân mến, anh vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của tui~]

Thẩm Lương nghĩ thầm tao với mày là bằng hữu cái nỗi gì: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, mày còn chưa cho tao biết tên của mày đâu. Tên của mày là gì?”

Những lời này như tạt nước vào đống lửa. Hệ thống lặp tức xìu xuống, lắp ba lắp bắp: [Tên... tên hả...?]

Thẩm Lương: “Ừa.”

Âm thanh của nó nhỏ xíu: [Để tui... tui suy nghĩ lại...]



Thẩm Lương kinh ngạc: “Tên của mình mà còn phải nghĩ? Không phải mày muốn nghĩ tên giả lừa tao đấy chứ?”

Hệ thống bị vạch trần, không biết nên nói gì mới tốt. Dưới sự ép hỏi của Thẩm Lương, nó đành cam chịu, nói cực kỳ nhanh: [Tui tên xxx...]

Mấy chữ cuối nghe còn nhỏ hơn tiếng muỗi kêu.

Thẩm Lương không nghe rõ: “Mày tên gì?”

Mặt hệ thống đỏ lên. Nó từ một viên kim cương màu trắng biến thành một viên kim cương màu hồng nhạt, màu sắc càng lúc càng đậm: [Tiểu Kim Cương...]

Nó ngượng ngùng xoắn xít: [Tui tên là Tiểu Kim Cương......]

Thẩm Lương ngẩn ra: “......”

#hóa ra ngài chính là kim cương trong truyền thuyết?#

Dưới cái nhìn chăm chú của hệ thống, Thẩm Lương nghẹn nửa ngày mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu: “Khá tốt......”

Hắn khô khan nói: “Tên rất là phong độ.”

Hệ thống càng thẹn thùng: [Thật sao?]

Thẩm Lương bóp mũi gật đầu: “Thật.”

Trong lòng hệ thống thoải mái hơn một chút. Nó nhìn thời gian, phát hiện khe hở thời không đã sắp đóng cửa, liền nói với Thẩm Lương: [Ký chủ thân mến, tôi thật sự phải đi rồi~]

Thẩm Lương có chút đa sầu đa cảm, nhưng vẫn cười cười: “Tạm biệt.”

Hệ thống chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ, cơ thể biến mất, hóa thành những vụn ánh sáng rực rỡ, cuối cùng biến mất theo áng mây buổi bình minh.

Bên tai Thẩm Lương vang lên thanh âm xa dần.

[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã thành công giảm về 0. Chúc mừng ký chủ cứu vớt thành công. Hệ thống đã giải trói buộc, chúc con đường ngài đi luôn ngập tràn hạnh phúc~]

Về 0, thật tốt.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Thẩm Lương lại cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, không nhịn được vươn tay nắm lấy mũi Thiệu Khâm Hàn, thành công đánh thức đối phương.

“Ưm......”

Thiệu Khâm Hàn luôn có thể tỉnh ngủ rất mau. Anh mơ màng mở mắt, thấy là Thẩm Lương đang quấy phá lại nhắm mắt vùi mặt vào ngực hắn.

Thẩm Lương ôm anh, thấp giọng nói bên tai Thiệu Khâm Hàn: “Dậy thôi.”

Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, ôm chặt lấy hắn không buông tay.

Lần trước Thẩm Lương đột nhiên rời khỏi nơi đây có rất nhiều lời chưa kịp nói với Thiệu Khâm Hàn. Vì thế để phòng ngừa vạn nhất, hắn quyết định nói ra, châm chước nửa ngày mới lặng lẽ thầm thì: “Thiệu Khâm Hàn, em thích anh.”

Những lời này nên nói từ sớm, chỉ là lúc trước hắn không dám.

Người trong lồng ngực nghe vậy chậm rãi mở mắt, sâu trong đáy mắt có ý cười. Anh lười nhác “ừ” một tiếng, lần nữa nhắm lại mắt: “Anh biết rồi.”

Thẩm Lương hoàn toàn quên mất những gì hắn đã nói khi uống say, ngữ khí kinh ngạc: “Sao anh lại biết?”

Người bình thường nghe lời tỏ tình không phải vừa kích động vừa phấn khích sao?! Sao Thiệu Khâm Hàn bình tĩnh quá vậy???

Thiệu Khâm Hàn: “Bởi vì đêm qua em có nói.”

Cơ thể Thẩm Lương cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Hắn cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng không nhớ được gì, xấu hổ phủ nhận: “Em chưa nói mà.”

“Em có nói,“ Thiệu Khâm Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh ghi âm, em muốn nghe không?”

Biểu tình trên mặt Thẩm Lương vỡ ra: “......”

Hắn ít nhiều đánh giá được tửu lượng của mình, tự biết bản thân hay ở những lúc say làm xằng làm bậy. Uống say không đáng sợ, đáng sợ là sáng ngày hôm sau có người giúp bạn nhớ lại toàn bộ quá trình.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế cong cong môi, nghiêng đầu hôn Thẩm Lương, thấp giọng nói: “Gạt em thôi.”

Kỳ thật lừa hay không lừa đều không quan trọng. Quan trọng là giây phút này đây là sự thật.

Thẩm Lương ấn anh vào trong ngực, lẩm bẩm lầm bầm: “Về sau không được gạt em.”

Thiệu Khâm Hàn nhìn hắn, bỗng nhẹ giọng hỏi: “Vậy về sau em không được rời đi, được không?”

“Thẩm Lương, hôm qua anh mơ một giấc mơ...”

“Anh mơ thấy em rời đi, sau đó thì anh chết...”

Thẩm Lương theo bản năng che miệng anh lại, phủ nhận: “Em không đi.”

Thiệu Khâm Hàn ngừng nói, cũng không giãy giụa, tùy ý để hắn bịt miệng. Một đôi mắt đen láy thông thấu cứ nhìn hắn như vậy, lông mi run rẩy.

Thẩm Lương cúi đầu hôn lên khóe mắt anh: “Về sau em sẽ luôn ở bên anh.”

Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt, gật đầu.

Bên ngoài nắng sớm ấm áp như xuân. Người được gọi là phản diện kỳ thật không có quá nhiều sở cầu.

Nguyện vọng duy nhất cuộc đời họ là có thể có được tình cảm chân thành để năm tháng về sau có nơi gửi gắm. Nếu đối phương cũng đồng thời yêu họ, vậy không thể tốt hơn.

Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc thế giới này *tung hoa tung hoa*~~~ Ngày mai bắt đầu thế giới tiếp theo, chíu chíu chíu yêu mọi người nha~~~

Tác giả nói vậy nhưng chương sau là phiên ngoại =)))
Chương trước Chương tiếp