Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 36: Phiên ngoại Thiệu Khâm Hàn
Cảnh báo: có cảnh tự sát, bạn nào bị lôi cẩn thận.
“Em ấy nói em ấy thích tôi......”
“Nhưng buổi sáng hôm sau, tôi không tìm thấy em ấy....”
“Các người đều nói chưa từng gặp em ấy...”
Chương 34: Phiên ngoại Thiệu Khâm Hàn
Thiệu Khâm Hàn chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thẩm Lương dậy sớm như vậy.
Anh mở mắt ra, sờ sờ bên cạnh. Bên chăn trống không, chỉ còn sót lại một chút dư ôn.
Thiệu Khâm Hàn không nghĩ nhiều, mặc quần áo rồi xuống lầu. Có thể vì hôm qua hồ nháo với Thẩm Lương, eo và lưng của anh còn đau. Anh nhớ đến những lời người kia nói khi say, khóe miệng khẽ nhếch, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tương lai đáng mong chờ.
Dì Trương đang nấu cơm dưới bếp, bận rộn đi qua đi lại.
Thiệu Khâm Hàn không thấy Thẩm Lương ở phòng khách, không khỏi nghi hoặc: “Thẩm Lương đâu?”
Tiếng xào rau hơi lớn nên dì Trương nghe không rõ. Dì quay đầu, xoa tay lên tạp dề: “Sao ạ?”
Thiệu Khâm Hàn lặp lại một lần nữa: “Thẩm Lương đâu?”
Trên mặt dì Trương hiện lên sự kinh ngạc, dù dì đang bận cũng phải ngừng tay lại: “Thẩm Lương là ai?”
Sự mờ mịt trong mắt dì rất rõ ràng, không giống như giả bộ, điều này khiến khủng hoảng dâng lên trong lòng Thiệu Khâm Hàn. Anh không thích người khác đùa giỡn với mình nên nhìn chằm chằm dì Trương thật lâu, âm thanh sắc lạnh, sắc mặt khó coi: “Thẩm Lương đang ở đâu?”
Dì Trương có chút sợ hãi, nói chuyện bắt đầu lắp bắp: “Thiệu tiên sinh, ngài muốn tìm Thẩm Viêm sao? Cậu ấy còn ở trường, hẳn là cuối tuần mới có thể về.”
Dì chỉ nhớ duy nhất một người họ Thẩm.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Thiệu Khâm Hàn không đáp lời, xoay người lên lầu. Anh vội vã trở về phòng, tìm di động đặt dưới gối để gọi cho Thẩm Lương nhưng tìm mãi không ra số của Thẩm Lương trong danh bạ.
Sao có thể?!
Sao có thể?!
Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn càng lúc càng khó coi. Anh thậm chí hoài nghi có người đang đùa giỡn với anh, nhưng anh không cảm thấy buồn cười, một chút cũng không buồn cười.
Anh bấm nhanh một chuỗi số quen thuộc, lực tay mạnh đến nỗi suýt nữa bấm vỡ màn hình. Đầu bên kia vang lên một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại lạnh băng, hệt như một bàn tay vô hình đẩy anh vào vực sâu ——
“Số điện thoại này không tồn tại, xin vui lòng nhập số khác...”
Thiệu Khâm Hàn không thở nổi, ngón tay bắt đầu run. Anh cắn chặt răng, trên mặt là biểu tình tối tăm dữ tợn, một lần nữa bấm số.
Một lần, hai lần.
Năm mươi lần, một trăm lần.
Câu trả lời chưa từng thay đổi: “Số điện thoại này không tồn tại, xin vui lòng nhập số khác......”
“! ——”
Di động bị ném mạnh vào góc tường, vỡ thành từng mảnh.
Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn thay đổi liên tục, bắt đầu không chế không được cảm xúc bùng nổ. Anh vẫn cảm thấy đây là một trò đùa, lao ra cửa muốn tìm xem Thẩm Lương đang ở đâu, nhưng vừa mới xuống lầu liền đụng phải Hàn Thiếu Bạch ghé qua muốn cọ cơm.
“Anh, anh đang làm gì vậy?”
Hàn Thiếu Bạch bị Thiệu Khâm Hàn đụng phải suýt té ngã. Cậu xoa xoa vai, nhe răng trợn mắt. Gần đây vì quá ham chơi, thẻ ngân hàng của cậu bị người nhà khóa lại. Cậu đến đây muốn ăn ké một bữa, sẵn tiện xin Thiệu Khâm Hàn chút tiền tiêu vặt.
Thiệu Khâm Hàn thấy cậu, biểu tình hơi hòa hoãn. Bất chấp Hàn Thiếu Bạch và Thẩm Lương không có nhiều giao tình, anh nắm lấy vai cậu vội vàng hỏi: “Mày có thấy Thẩm Lương không?”
“Thẩm Lương? Ai vậy?” Hàn Thiếu Bạch một bộ vô tâm vô phế. Thấy bóng tối trong mắt Thiệu Khâm Hàn, cậu khẩn trương chớp chớp mắt: “Em chỉ mới nghe qua Thẩm Viêm thôi. Thẩm Lương là ai?”
Người quen đều nói dạo này Thiệu Khâm Hàn đang theo đuổi một cậu sinh viên.
Thiệu Khâm Hàn bắt đầu muốn giết người. Anh miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc: “Thẩm Lương, là người lần trước ăn cơm với chúng ta!”
Hàn Thiếu Bạch mờ mịt lắc đầu.
Tay Thiệu Khâm Hàn siết chặt, dây thần kinh căng chặt đến tận cùng, suýt nữa thì đứt gãy: “Chúng ta ăn cơm với nhau. Tao gắp đồ ăn cho em ấy, gắp miếng trứng sủi cảo cuối cùng. Mày không nhớ sao?!”
Mắt anh dần dần chuyển sang màu đỏ đậm.
Hàn Thiếu Bạch có chút hoảng: “Anh, em... Em thật sự không nhớ mà. Sau khi về nước đây là lần đầu tiên em tới nhà anh ăn cơm. Thẩm Lương là ai? Trứng sủi cảo gì? Anh đang nói gì vậy?”
Thiệu Khâm Hàn buông cậu ra, lui về sau một bước, mặt trắng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Hàn Thiếu Bạch thấy cơ thể anh lung lay hệt như giây tiếp theo có thể ngã xuống, lo lắng vươn tay ra đỡ: “Anh... Anh không sao chứ?”
Thiệu Khâm Hàn chậm rãi nhìn Hàn Thiếu Bạch, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng kiềm chế nỗi lòng. Khác hẳn với sự bùng nổ khi nãy, anh hạ giọng nắm lấy tay Hàn Thiếu Bạch, trong giọng mang theo bi thương khẩn cầu không dễ phát hiện: “Mày quên rồi sao?”
“Ngày đó chúng ta cùng ăn cơm, em ấy ngồi đối diện tao, tao gắp đồ ăn cho em ấy...”
“Em ấy tự giới thiệu với mày, mày nhầm em ấy thành Thẩm Viêm...”
“Tên em ấy là Thẩm Lương, là em của Thẩm Viêm. Tóc đen, cười lên rất đẹp...”
Thiệu Khâm Hàn nói năng lộn xộn, đôi mắt đỏ hết cả lên. Thần kinh của anh sắp hỏng mất, liên tục truy vấn Hàn Thiếu Bạch: “Mày không nhớ sao? Mày không nhớ sao?!”
Hàn Thiếu Bạch không trả lời. Cả người cậu cứng đờ, không dám lắc đầu. Cậu cảm thấy nếu mình làm như vậy, Thiệu Khâm Hàn sẽ lập tức mất khống chế.
Giọng cậu khẩn trương run rẩy: “Anh......”
Cậu nghĩ, có phải Thiệu Khâm Hàn phát bệnh rồi không?
Cả người quen lẫn người thân đều cho rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ phát điên. Họ không cảm thấy một đứa trẻ bảy tuổi có thể ở cùng thi thể của cha mẹ mình hai ngày sẽ có thần kinh bình thường.
Thiệu Khâm Hàn như điên rồi tìm kiếm một người tên Thẩm Lương, nhưng không một ai từng gặp qua người đó.
Khi một người sắp hỏng mất, không ai biết họ sẽ làm gì. Phá hư đồ vật, tự hại chính mình, thậm chí tự sát,... ai biết được. Người họ Hàn sợ Thiệu Khâm Hàn xảy ra chuyện nên đưa anh vào bệnh viện, tìm bác sĩ chuyên khoa tâm lý đến trị liệu.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Thiệu tiên sinh, có thể kể cho tôi nghe chi tiết về người trong mộng kia không?”
An Lâm là bác sĩ chính của Thiệu Khâm Hàn, ngoại hình dịu dàng an tĩnh. Đối diện cô là một người đàn ông mặc áo bệnh nhân, hai tay phải mang dây cố định để tránh gây nên hỗn loạn không cần thiết.
Thiệu Khâm Hàn nhìn cô rồi sửa lại từng câu từng chữ, trông anh như một con thú hung ác bị vây trong lồng: “Không phải là mơ.”
Giọng anh khàn khàn vỡ vụn, nhưng những chữ kia lại nghiến răng nghiến lợi: “Không phải là mơ......”
Khi vừa đến đây, ngày nào anh cũng điên cuồng giãy giụa, gần đây bắt đầu an tĩnh một chút, nhưng chỉ là một chút thôi.
“Được,“ An Lâm không phản bác lời anh, “Thiệu tiên sinh, có thể kể cho tôi nghe về Thẩm Lương không?”
Người đàn ông vừa mới điên cuồng nghe thấy hai chữ này liên an tĩnh lại. Thiệu Khâm Hàn nhìn về phía An Lâm như đang tìm kiếm người ủng hộ, giật giật môi: “Em ấy là thật...”
Người đó thật sự tồn tại.
Thiệu Khâm Hàn lộn xộn kể lại: “Em ấy giúp tôi băng bó vết thương, em ấy giúp tôi không cần uống thuốc nữa...”
“Tôi không biết làm sao để thích một người, em ấy dạy tôi... Tôi sợ bóng tối, em ấy ở cạnh tôi......”
“Tôi chưa từng đi xem phim, em ấy mang tôi đi... Chân tôi bị thương... em ấy cõng tôi đi thật lâu thật lâu......”
Càng nói giọng Thiệu Khâm Hàn càng nhỏ lại, đến cuối cùng nửa chữ cũng nói không ra, hai mắt đỏ hồng: “Em ấy nói... em ấy thích tôi...”
“Em ấy nói em ấy thích tôi......”
Giọng điệu vừa cao hứng vừa khổ sổ. Lần đầu tiên An Lâm thấy Thiệu Khâm Hàn cười.
“Nhưng buổi sáng hôm sau, tôi không tìm thấy em ấy....”
“Các người đều nói chưa từng gặp em ấy...”
Anh giống như một đứa trẻ đi lạc, vừa mờ mịt vô thố vừa khủng hoảng bất an.
An Lâm không khỏi lâm vào trầm mặc, trong nháy mắt cô suýt nữa cho rằng người tên “Thẩm Lương” kia thật sự tồn tại. Nhưng theo khoa học, cô chỉ có thể phán định bởi vì thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn quá cô độc và khuyết thiếu tình thương nên tinh thần trở nên thất thường, ảo tưởng ra một người không tồn tại.
An Lâm thổn thức. Cô đứng dậy lấy hai viên thuốc an thần rồi rót một ly nước đưa cho Thiệu Khâm Hàn, nhẹ nhàng nói: “Uống thuốc đi. Nó sẽ giúp anh hết bệnh. Uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, thấp giọng đáp: “Em ấy không cho tôi uống thuốc...”
Anh chậm rãi lắc đầu rồi né tránh: “Em ấy không cho tôi uống thuốc, tôi không uống.....”
An Lâm vừa khuyên vừa dỗ dành: “Chỉ có uống thuốc bệnh mới mau khỏi, anh mới có thể ra ngoài tìm cậu ấy. Anh thấy có đúng không?”
Cô đặt ly nước xuống, trên tay là hai viên thuốc trắng nõn.
“......”
Thiệu Khâm Hàn do dự, mí mắt khẽ run, sau đó chậm rãi vươn tay nắm lấy viên thuốc.
An Lâm cười cười: “Không sao đâu, không đắng.”
Bên ngoài viên thuốc có một lớp bọc đường.
Thiệu Khâm Hàn không nói gì nhận lấy ly nước, kết quả tay anh run lên, cái ly nháy mắt rơi xuống đất, thủy tinh vỡ khắp nơi.
An Lâm hoảng sợ, đến khi phản ứng lại liền muốn đưa anh một ly nước khác.
Thiệu Khâm Hàn không uống nước, cứ vậy nuốt khô viên thuốc. Anh nhìn An Lâm, sắc môi tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ máu cùng mỏi mệt: “Bác sĩ, tôi muốn đi ra ngoài......”
Anh nghiêm túc nói với cô: “Tôi nhớ em ấy......”
Rất muốn, rất nhớ.
(cả đoạn này dùng chữ 想, có hai nghĩa là “muốn” và “nhớ”)
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
An Lâm đỡ Thiệu Khâm Hàn lên giường, trấn an anh: “Yên tâm ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là có thể gặp cậu ấy.”
Thiệu Khâm Hàn không đáp lại. Anh nhìn cô thật lâu rồi yên lặng nhắm mắt, phảng phất như thật sự ngủ rồi.
An Lâm gọi hộ công đến quét dọn thủy tinh trên mặt đất rồi nhẹ nhàng khóa cửa phòng.
Phòng rất sáng, vì có đèn; nhưng lại thật tối, vì ánh mặt trời không vào được.
Sau khi An Lâm rời đi, người đàn ông trên giường chậm rãi mở bừng mắt. Anh lặng lẽ nằm im trên giường, ngón tay khẽ nhúc nhích. Trong bàn tay siết chặt là một miếng thủy tinh sắc bén.
Thiệu Khâm Hàn không có gạt người.
Anh biết Thẩm Lương thật sự tồn tại.
Mà anh thật sự nhớ hắn....
Máu tươi tí tách, uốn lượn chảy dọc theo mép giường.
Khăn trải giường màu trắng dần dần sẫm lại, sền sệt đỏ sậm. Cơ thể vốn lạnh lẽo càng mất đi độ ấm, đau đớn khôn cùng đổ ập xuống, theo ngay sau đó là sự giải thoát.
Chỉ có Thiệu Khâm Hàn biết anh không điên. Chỉ là anh không tìm thấy người đó.
Anh hy vọng mình chỉ đang gặp ác mộng, muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Thiệu Khâm Hàn, dậy đi.”
Có người đang chọc chọc mặt anh.
“Thiệu Khâm Hàn, dậy đi.”
Người nọ bóp mũi anh làm anh không thở được.
Cơ thể Thiệu Khâm Hàn run lên, đột nhiên bừng tỉnh. Anh mở mắt ra, thấy Thẩm Lương đang tủm tỉm cười với mình: “Dậy thôi nào.”
Nắng sớm mờ sương chiếu vào người, vừa ấm áp vừa hạnh phúc, tốt đẹp đến mức có chút không chân thật.
Thiệu Khâm Hàn không nói gì. Anh vô ý thức sờ sờ tay mình, nghĩ thầm vừa rồi quả nhiên là mơ. Thẩm Lương rõ ràng đang ở đây, sao có thể đột nhiên biến mất.
Anh nhắm mắt, vùi mặt vào vòng tay của Thẩm Lương, ôm hắn thật chặt.
Không bao lâu sau, tai anh có chút ngứa. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Thiệu Khâm Hàn, em thích anh.”
Thiệu Khâm Hàn cười, ôm chặt Thẩm Lương, đè ép sung sướng dâng trào: “Anh biết.”
Thẩm Lương “ứm” một tiếng, sau đó cúi đầu hôn anh. Thiệu Khâm Hàn theo bản năng mở mắt ra, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, một lát sau lại chậm rãi nhắm lại.
Thiệu Khâm Hàn siết lấy cổ hắn, thấp giọng nói: “Thẩm Lương, sau này đừng rời xa anh, được không...?”
Thẩm Lương cắn lỗ tai anh: “Em không thèm đi.”
Hứ.
Edit chương này đau khổ quá các bạn, mình không thích edit ngược =))
“Em ấy nói em ấy thích tôi......”
“Nhưng buổi sáng hôm sau, tôi không tìm thấy em ấy....”
“Các người đều nói chưa từng gặp em ấy...”
Chương 34: Phiên ngoại Thiệu Khâm Hàn
Thiệu Khâm Hàn chưa từng nghĩ sẽ có ngày Thẩm Lương dậy sớm như vậy.
Anh mở mắt ra, sờ sờ bên cạnh. Bên chăn trống không, chỉ còn sót lại một chút dư ôn.
Thiệu Khâm Hàn không nghĩ nhiều, mặc quần áo rồi xuống lầu. Có thể vì hôm qua hồ nháo với Thẩm Lương, eo và lưng của anh còn đau. Anh nhớ đến những lời người kia nói khi say, khóe miệng khẽ nhếch, lần đầu tiên trong đời cảm thấy tương lai đáng mong chờ.
Dì Trương đang nấu cơm dưới bếp, bận rộn đi qua đi lại.
Thiệu Khâm Hàn không thấy Thẩm Lương ở phòng khách, không khỏi nghi hoặc: “Thẩm Lương đâu?”
Tiếng xào rau hơi lớn nên dì Trương nghe không rõ. Dì quay đầu, xoa tay lên tạp dề: “Sao ạ?”
Thiệu Khâm Hàn lặp lại một lần nữa: “Thẩm Lương đâu?”
Trên mặt dì Trương hiện lên sự kinh ngạc, dù dì đang bận cũng phải ngừng tay lại: “Thẩm Lương là ai?”
Sự mờ mịt trong mắt dì rất rõ ràng, không giống như giả bộ, điều này khiến khủng hoảng dâng lên trong lòng Thiệu Khâm Hàn. Anh không thích người khác đùa giỡn với mình nên nhìn chằm chằm dì Trương thật lâu, âm thanh sắc lạnh, sắc mặt khó coi: “Thẩm Lương đang ở đâu?”
Dì Trương có chút sợ hãi, nói chuyện bắt đầu lắp bắp: “Thiệu tiên sinh, ngài muốn tìm Thẩm Viêm sao? Cậu ấy còn ở trường, hẳn là cuối tuần mới có thể về.”
Dì chỉ nhớ duy nhất một người họ Thẩm.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
Thiệu Khâm Hàn không đáp lời, xoay người lên lầu. Anh vội vã trở về phòng, tìm di động đặt dưới gối để gọi cho Thẩm Lương nhưng tìm mãi không ra số của Thẩm Lương trong danh bạ.
Sao có thể?!
Sao có thể?!
Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn càng lúc càng khó coi. Anh thậm chí hoài nghi có người đang đùa giỡn với anh, nhưng anh không cảm thấy buồn cười, một chút cũng không buồn cười.
Anh bấm nhanh một chuỗi số quen thuộc, lực tay mạnh đến nỗi suýt nữa bấm vỡ màn hình. Đầu bên kia vang lên một âm thanh nhẹ nhàng nhưng lại lạnh băng, hệt như một bàn tay vô hình đẩy anh vào vực sâu ——
“Số điện thoại này không tồn tại, xin vui lòng nhập số khác...”
Thiệu Khâm Hàn không thở nổi, ngón tay bắt đầu run. Anh cắn chặt răng, trên mặt là biểu tình tối tăm dữ tợn, một lần nữa bấm số.
Một lần, hai lần.
Năm mươi lần, một trăm lần.
Câu trả lời chưa từng thay đổi: “Số điện thoại này không tồn tại, xin vui lòng nhập số khác......”
“! ——”
Di động bị ném mạnh vào góc tường, vỡ thành từng mảnh.
Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn thay đổi liên tục, bắt đầu không chế không được cảm xúc bùng nổ. Anh vẫn cảm thấy đây là một trò đùa, lao ra cửa muốn tìm xem Thẩm Lương đang ở đâu, nhưng vừa mới xuống lầu liền đụng phải Hàn Thiếu Bạch ghé qua muốn cọ cơm.
“Anh, anh đang làm gì vậy?”
Hàn Thiếu Bạch bị Thiệu Khâm Hàn đụng phải suýt té ngã. Cậu xoa xoa vai, nhe răng trợn mắt. Gần đây vì quá ham chơi, thẻ ngân hàng của cậu bị người nhà khóa lại. Cậu đến đây muốn ăn ké một bữa, sẵn tiện xin Thiệu Khâm Hàn chút tiền tiêu vặt.
Thiệu Khâm Hàn thấy cậu, biểu tình hơi hòa hoãn. Bất chấp Hàn Thiếu Bạch và Thẩm Lương không có nhiều giao tình, anh nắm lấy vai cậu vội vàng hỏi: “Mày có thấy Thẩm Lương không?”
“Thẩm Lương? Ai vậy?” Hàn Thiếu Bạch một bộ vô tâm vô phế. Thấy bóng tối trong mắt Thiệu Khâm Hàn, cậu khẩn trương chớp chớp mắt: “Em chỉ mới nghe qua Thẩm Viêm thôi. Thẩm Lương là ai?”
Người quen đều nói dạo này Thiệu Khâm Hàn đang theo đuổi một cậu sinh viên.
Thiệu Khâm Hàn bắt đầu muốn giết người. Anh miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc: “Thẩm Lương, là người lần trước ăn cơm với chúng ta!”
Hàn Thiếu Bạch mờ mịt lắc đầu.
Tay Thiệu Khâm Hàn siết chặt, dây thần kinh căng chặt đến tận cùng, suýt nữa thì đứt gãy: “Chúng ta ăn cơm với nhau. Tao gắp đồ ăn cho em ấy, gắp miếng trứng sủi cảo cuối cùng. Mày không nhớ sao?!”
Mắt anh dần dần chuyển sang màu đỏ đậm.
Hàn Thiếu Bạch có chút hoảng: “Anh, em... Em thật sự không nhớ mà. Sau khi về nước đây là lần đầu tiên em tới nhà anh ăn cơm. Thẩm Lương là ai? Trứng sủi cảo gì? Anh đang nói gì vậy?”
Thiệu Khâm Hàn buông cậu ra, lui về sau một bước, mặt trắng đến mức khiến người khác sợ hãi.
Hàn Thiếu Bạch thấy cơ thể anh lung lay hệt như giây tiếp theo có thể ngã xuống, lo lắng vươn tay ra đỡ: “Anh... Anh không sao chứ?”
Thiệu Khâm Hàn chậm rãi nhìn Hàn Thiếu Bạch, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng kiềm chế nỗi lòng. Khác hẳn với sự bùng nổ khi nãy, anh hạ giọng nắm lấy tay Hàn Thiếu Bạch, trong giọng mang theo bi thương khẩn cầu không dễ phát hiện: “Mày quên rồi sao?”
“Ngày đó chúng ta cùng ăn cơm, em ấy ngồi đối diện tao, tao gắp đồ ăn cho em ấy...”
“Em ấy tự giới thiệu với mày, mày nhầm em ấy thành Thẩm Viêm...”
“Tên em ấy là Thẩm Lương, là em của Thẩm Viêm. Tóc đen, cười lên rất đẹp...”
Thiệu Khâm Hàn nói năng lộn xộn, đôi mắt đỏ hết cả lên. Thần kinh của anh sắp hỏng mất, liên tục truy vấn Hàn Thiếu Bạch: “Mày không nhớ sao? Mày không nhớ sao?!”
Hàn Thiếu Bạch không trả lời. Cả người cậu cứng đờ, không dám lắc đầu. Cậu cảm thấy nếu mình làm như vậy, Thiệu Khâm Hàn sẽ lập tức mất khống chế.
Giọng cậu khẩn trương run rẩy: “Anh......”
Cậu nghĩ, có phải Thiệu Khâm Hàn phát bệnh rồi không?
Cả người quen lẫn người thân đều cho rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ phát điên. Họ không cảm thấy một đứa trẻ bảy tuổi có thể ở cùng thi thể của cha mẹ mình hai ngày sẽ có thần kinh bình thường.
Thiệu Khâm Hàn như điên rồi tìm kiếm một người tên Thẩm Lương, nhưng không một ai từng gặp qua người đó.
Khi một người sắp hỏng mất, không ai biết họ sẽ làm gì. Phá hư đồ vật, tự hại chính mình, thậm chí tự sát,... ai biết được. Người họ Hàn sợ Thiệu Khâm Hàn xảy ra chuyện nên đưa anh vào bệnh viện, tìm bác sĩ chuyên khoa tâm lý đến trị liệu.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Thiệu tiên sinh, có thể kể cho tôi nghe chi tiết về người trong mộng kia không?”
An Lâm là bác sĩ chính của Thiệu Khâm Hàn, ngoại hình dịu dàng an tĩnh. Đối diện cô là một người đàn ông mặc áo bệnh nhân, hai tay phải mang dây cố định để tránh gây nên hỗn loạn không cần thiết.
Thiệu Khâm Hàn nhìn cô rồi sửa lại từng câu từng chữ, trông anh như một con thú hung ác bị vây trong lồng: “Không phải là mơ.”
Giọng anh khàn khàn vỡ vụn, nhưng những chữ kia lại nghiến răng nghiến lợi: “Không phải là mơ......”
Khi vừa đến đây, ngày nào anh cũng điên cuồng giãy giụa, gần đây bắt đầu an tĩnh một chút, nhưng chỉ là một chút thôi.
“Được,“ An Lâm không phản bác lời anh, “Thiệu tiên sinh, có thể kể cho tôi nghe về Thẩm Lương không?”
Người đàn ông vừa mới điên cuồng nghe thấy hai chữ này liên an tĩnh lại. Thiệu Khâm Hàn nhìn về phía An Lâm như đang tìm kiếm người ủng hộ, giật giật môi: “Em ấy là thật...”
Người đó thật sự tồn tại.
Thiệu Khâm Hàn lộn xộn kể lại: “Em ấy giúp tôi băng bó vết thương, em ấy giúp tôi không cần uống thuốc nữa...”
“Tôi không biết làm sao để thích một người, em ấy dạy tôi... Tôi sợ bóng tối, em ấy ở cạnh tôi......”
“Tôi chưa từng đi xem phim, em ấy mang tôi đi... Chân tôi bị thương... em ấy cõng tôi đi thật lâu thật lâu......”
Càng nói giọng Thiệu Khâm Hàn càng nhỏ lại, đến cuối cùng nửa chữ cũng nói không ra, hai mắt đỏ hồng: “Em ấy nói... em ấy thích tôi...”
“Em ấy nói em ấy thích tôi......”
Giọng điệu vừa cao hứng vừa khổ sổ. Lần đầu tiên An Lâm thấy Thiệu Khâm Hàn cười.
“Nhưng buổi sáng hôm sau, tôi không tìm thấy em ấy....”
“Các người đều nói chưa từng gặp em ấy...”
Anh giống như một đứa trẻ đi lạc, vừa mờ mịt vô thố vừa khủng hoảng bất an.
An Lâm không khỏi lâm vào trầm mặc, trong nháy mắt cô suýt nữa cho rằng người tên “Thẩm Lương” kia thật sự tồn tại. Nhưng theo khoa học, cô chỉ có thể phán định bởi vì thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn quá cô độc và khuyết thiếu tình thương nên tinh thần trở nên thất thường, ảo tưởng ra một người không tồn tại.
An Lâm thổn thức. Cô đứng dậy lấy hai viên thuốc an thần rồi rót một ly nước đưa cho Thiệu Khâm Hàn, nhẹ nhàng nói: “Uống thuốc đi. Nó sẽ giúp anh hết bệnh. Uống vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Thiệu Khâm Hàn không nhúc nhích, thấp giọng đáp: “Em ấy không cho tôi uống thuốc...”
Anh chậm rãi lắc đầu rồi né tránh: “Em ấy không cho tôi uống thuốc, tôi không uống.....”
An Lâm vừa khuyên vừa dỗ dành: “Chỉ có uống thuốc bệnh mới mau khỏi, anh mới có thể ra ngoài tìm cậu ấy. Anh thấy có đúng không?”
Cô đặt ly nước xuống, trên tay là hai viên thuốc trắng nõn.
“......”
Thiệu Khâm Hàn do dự, mí mắt khẽ run, sau đó chậm rãi vươn tay nắm lấy viên thuốc.
An Lâm cười cười: “Không sao đâu, không đắng.”
Bên ngoài viên thuốc có một lớp bọc đường.
Thiệu Khâm Hàn không nói gì nhận lấy ly nước, kết quả tay anh run lên, cái ly nháy mắt rơi xuống đất, thủy tinh vỡ khắp nơi.
An Lâm hoảng sợ, đến khi phản ứng lại liền muốn đưa anh một ly nước khác.
Thiệu Khâm Hàn không uống nước, cứ vậy nuốt khô viên thuốc. Anh nhìn An Lâm, sắc môi tái nhợt, trong mắt tràn đầy tơ máu cùng mỏi mệt: “Bác sĩ, tôi muốn đi ra ngoài......”
Anh nghiêm túc nói với cô: “Tôi nhớ em ấy......”
Rất muốn, rất nhớ.
(cả đoạn này dùng chữ 想, có hai nghĩa là “muốn” và “nhớ”)
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
An Lâm đỡ Thiệu Khâm Hàn lên giường, trấn an anh: “Yên tâm ngủ một giấc đi, tỉnh dậy là có thể gặp cậu ấy.”
Thiệu Khâm Hàn không đáp lại. Anh nhìn cô thật lâu rồi yên lặng nhắm mắt, phảng phất như thật sự ngủ rồi.
An Lâm gọi hộ công đến quét dọn thủy tinh trên mặt đất rồi nhẹ nhàng khóa cửa phòng.
Phòng rất sáng, vì có đèn; nhưng lại thật tối, vì ánh mặt trời không vào được.
Sau khi An Lâm rời đi, người đàn ông trên giường chậm rãi mở bừng mắt. Anh lặng lẽ nằm im trên giường, ngón tay khẽ nhúc nhích. Trong bàn tay siết chặt là một miếng thủy tinh sắc bén.
Thiệu Khâm Hàn không có gạt người.
Anh biết Thẩm Lương thật sự tồn tại.
Mà anh thật sự nhớ hắn....
Máu tươi tí tách, uốn lượn chảy dọc theo mép giường.
Khăn trải giường màu trắng dần dần sẫm lại, sền sệt đỏ sậm. Cơ thể vốn lạnh lẽo càng mất đi độ ấm, đau đớn khôn cùng đổ ập xuống, theo ngay sau đó là sự giải thoát.
Chỉ có Thiệu Khâm Hàn biết anh không điên. Chỉ là anh không tìm thấy người đó.
Anh hy vọng mình chỉ đang gặp ác mộng, muốn nhanh chóng tỉnh lại.
Ý thức bắt đầu mơ hồ, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —
— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —
— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —
“Thiệu Khâm Hàn, dậy đi.”
Có người đang chọc chọc mặt anh.
“Thiệu Khâm Hàn, dậy đi.”
Người nọ bóp mũi anh làm anh không thở được.
Cơ thể Thiệu Khâm Hàn run lên, đột nhiên bừng tỉnh. Anh mở mắt ra, thấy Thẩm Lương đang tủm tỉm cười với mình: “Dậy thôi nào.”
Nắng sớm mờ sương chiếu vào người, vừa ấm áp vừa hạnh phúc, tốt đẹp đến mức có chút không chân thật.
Thiệu Khâm Hàn không nói gì. Anh vô ý thức sờ sờ tay mình, nghĩ thầm vừa rồi quả nhiên là mơ. Thẩm Lương rõ ràng đang ở đây, sao có thể đột nhiên biến mất.
Anh nhắm mắt, vùi mặt vào vòng tay của Thẩm Lương, ôm hắn thật chặt.
Không bao lâu sau, tai anh có chút ngứa. Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Thiệu Khâm Hàn, em thích anh.”
Thiệu Khâm Hàn cười, ôm chặt Thẩm Lương, đè ép sung sướng dâng trào: “Anh biết.”
Thẩm Lương “ứm” một tiếng, sau đó cúi đầu hôn anh. Thiệu Khâm Hàn theo bản năng mở mắt ra, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, một lát sau lại chậm rãi nhắm lại.
Thiệu Khâm Hàn siết lấy cổ hắn, thấp giọng nói: “Thẩm Lương, sau này đừng rời xa anh, được không...?”
Thẩm Lương cắn lỗ tai anh: “Em không thèm đi.”
Hứ.
Edit chương này đau khổ quá các bạn, mình không thích edit ngược =))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương