Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 37: Phiên ngoại Thẩm Lương



Đây là chương cuối cùng của bộ này – là phiên ngoại sau thế giới 9 (thế giới cuối cùng) – nhưng vì nói về Thẩm Lương và Thiệu Khâm Hàn nên mình edit trước.

Hệ thống là một viên kim cương đúng như tên Tiểu Kim Cương. Ở thế giới 9 nó tạo group chat thêm hết toàn bộ công vào, sau đó lộ chuyện nó từng bẻ một mẩu kim cương trên người tặng cho Đường Diễm (công 3). Thẩm Lương biết thì ghen ăn tức ở cũng muốn có một viên =)))

“Anh xem, có phải tay của em thiếu thiếu gì hay không?”

Chương 285: Phiên ngoại Thẩm Lương

Dạo gần đây Thẩm Lương có chút khác thường, vừa không đi ra ngoài chơi vừa không vùi đầu mê mẩn tiểu thuyết máu chó. Mỗi ngày hắn đều như có như không lắc lư trước mặt Thiệu Khâm Hàn, sau đó...

Cố ý khoe tay của hắn.

“Anh xem, có phải tay của em thiếu thiếu gì hay không?”

Sau khi Thiệu Khâm Hàn tan tầm về nhà đều theo thói quen ngồi trên sô pha tiếp tục làm việc. Anh đặt laptop trên đùi, vốn đang tập trung tinh thần nhìn màn hình, bất ngờ nghe tiếng Thẩm Lương hỏi chuyện. Anh theo bản năng giương mắt nhìn qua, thấy hắn không biết đứng ở trước mặt mình từ lúc nào.

Thiệu Khâm Hàn không hiểu ý hắn, không khỏi sửng sốt: “Sao vậy?”

Nhưng Thẩm Lương không nói gì. Tay trái của hắn cho vào túi quần, tay phải vươn ra trước mặt Thiệu Khâm Hàn, sau đó nghéo nghéo ngón tay, cố ý ám chỉ.

Nhẫn kim cương! Nhẫn kim cương!

Nhẫn kim cương to hơn Tiểu Kim Cương!

Tâm lý của Thẩm Lương không cân bằng, quyết tâm mua một viên kim cương to hơn khoe trong group chat, nhưng lại ngại không muốn trực tiếp mở miệng nên chỉ có thể điên cuồng ám chỉ.

Đáng tiếc Thiệu Khâm Hàn vẫn còn chút trì độn đối với phương diện này. Một người đến yêu đương như thế nào còn cần phải dạy sẽ không quá nhanh trí. Anh hiểu lầm ý của Thẩm Lương, chần chờ một lát rồi nắm lấy tay hắn, ánh mắt dò hỏi: Là muốn anh làm như thế này sao?

Bép.

Thẩm Lương nhẹ nhàng gạt tay anh, nhíu nhíu mày tiếp tục ám chỉ. Đầu ngón tay hắn nhích tới nhích lui, so với nghệ sĩ dương cầm còn linh hoạt hơn.

Nhẫn kim cương, nhẫn kim cương á. Sao anh lại giả ngu?

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Thiệu Khâm Hàn dứt khoát đóng máy tính lại, tỉ mỉ nghiên cứu bàn tay duỗi đến trước mặt mình của Thẩm Lương, nhưng nhìn tới nhìn lui nửa ngày vẫn không phát hiện vấn đề gì.

Không bị thương, cũng không thiếu ngón nào.

Nhưng Thẩm Lương đã duỗi tay đến trước mặt, anh không thể không tỏ vẻ một chút. Thiệu Khâm Hàn tự hỏi một lát, cuối cùng kéo tay Thẩm Lương đến bên môi, rũ mắt hôn một cái, xúc cảm mềm mại nhẹ nhàng lướt qua như bươm bướm vỗ cánh.

Thấy thế, Thẩm Lương vui ra mặt. Hắn đạp một chân lên sô pha, hơi cúi người nhìn Thiệu Khâm Hàn, rất có hứng thú hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

Đuổi hắn đi đâu có dễ vậy.

Thiệu Khâm Hàn nhìn ánh mắt không rõ ý vị của Thẩm Lương, thật sự đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, cuối cùng nghĩ rằng hắn đang có nhu cầu. Vừa nghĩ đến đây, anh dứt khoát đặt máy tính sang một bên, sau đó duỗi tay ôm lấy cổ của Thẩm Lương khiến hắn phải cúi đầu. Anh một bên hôn hôn hắn, một bên khẽ nói: “Nhanh một chút, tối nay anh còn phải tham dự hội nghị.”

Thẩm Lương nghẹn họng: “Ý của em không phải như vậy....”

Thiệu Khâm Hàn ngơ ra, động tác cũng dừng lại. Anh giương mắt nhìn về phía Thẩm Lương, nghi hoặc nhíu mày: “Em không muốn làm sao?”

Trước giờ Thẩm Lương chưa từng cự tuyệt anh trên phương diện này. Hôm nay hắn bỗng nhiên làm ra vẻ ta đây tạo nên cảm giác hơi quái quái.

Thẩm Lương thầm nghĩ sao lại không muốn? Thịt đưa tới cửa sao có thể không ăn, bất quá bây giờ đang có chuyện quan trọng hơn. Hắn cố ý ho khan một tiếng, sau đó quơ quơ tay phải của mình trước mặt Thiệu Khâm Hàn, mặt mày ủ ê giả vờ đáng thương: “Nhưng mà tay em đau, hai ngày trước không cẩn thận bị trật khớp.”

Tuy bị đau tay chẳng liên quan gì đến việc làm tình, nhưng ôm ôm ấp ấp quá nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng chút chút.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy nhìn tay của Thẩm Lương, nhẹ nhàng sờ cổ tay của hắn. Anh nhíu mày, có chút lo lắng: “Có bị thương vô xương hay không? Em đi khám bác sĩ chưa?”

Trách không được Thẩm Lương cứ lắc tay trước mặt anh suốt hai ngày nay, hóa ra là bị thương.

Thẩm Lương “chậc” một tiếng, ngón tay lại lắc tới lắc lui bắt đầu lần ám chỉ cuối cùng: “Anh thật sự không cảm thấy trên tay em thiếu thiếu gì sao?”

Thiệu Khâm Hàn hiểu sai ý: “Em muốn bôi thuốc mỡ?”

Thẩm Lương: “......”

Thẩm Lương từ bỏ. Xem ra EQ của Thiệu Khâm Hàn không tăng lên bao nhiêu. Ai dám nói làm tổng tài đều là người thông minh, hắn sẽ đánh chết người đó.

“Được rồi, không có gì.”

Thẩm Lương đứng thẳng người, buồn bực rút tay về, trong lòng thầm mắng Thiệu Khâm Hàn là đồ ngốc. Hắn đã ám chỉ rõ ràng đến vậy, sao anh vẫn còn chưa hiểu?

Thẩm Lương cắm tay vào túi quần, chán nản đi lên lầu, nghĩ thầm sau này muốn có nhẫn vẫn nên tự đi mua thì hơn. Bất quá hắn không kiếm tiền nhanh như Thiệu Khâm Hàn, nhiều nhất chỉ mua được một viên nho nhỏ, không biết đối phương có ghét bỏ hay không.

Thẩm Lương như đi vào cõi thần tiên, hoàn toàn không nhận ra Thiệu Khâm Hàn ngồi tại chỗ vô thố nhìn hắn rời đi như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi. Anh không hiểu chuyện gì khiến thái độ của Thẩm Lương chợt nóng rồi chợt lạnh.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Hôm nay dì Trương xin nghỉ bệnh, cả căn biệt thự rộng lớn mà chẳng ai biết nấu cơm. Ở ngoại thành khó mua cơm hộp, Thẩm Lương chỉ có thể ra ngoài mua cơm mang về.

Hắn xoay xoay chìa khóa xe trong tay, không nhanh không chậm xuống lầu, thấy Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sô pha thì dựa vào lan can hỏi: “Em ra ngoài mua cơm đây. Anh muốn ăn gì?”

Không biết Thiệu Khâm Hàn nhớ đến chuyện gì mà xoay người cầm di động lên: “Anh có số của khách sạn này. Gọi họ ship qua thôi.”

Thẩm Lương lại nói: “Em ăn chỗ đó ngán lắm rồi, định ra ngoài xem thử có quán nào mới hay không.”

Vừa lúc Thiệu Khâm Hàn kết thúc họp online. Anh tắt máy tính, đứng dậy khỏi sô pha: “Anh đi với em.”

Thẩm Lương lại cự tuyệt: “Không cần. Anh ở nhà nghỉ ngơi đi. Anh muốn ăn gì thì nhắn với em, em về liền.”

Dứt lời hắn tiếp tục xoay xoay chìa khóa xe rồi ra cửa, thoạt nhìn thần thần bí bí, không rõ muốn đi làm chuyện gì.



Thiệu Khâm Hàn càng cảm thấy hắn khác thường. Anh vốn định theo sau, nhưng vừa đi đến cửa bỗng dừng bước lại, không hiểu sao thấy mình giống như đi bắt gian.

Thiệu Khâm Hàn đã sớm không còn muốn quay trở lại bóng tối khiến người ta hít thở không thông. Anh bắt đầu nỗ lực học theo phương thức của người bình thường để sống cùng Thẩm Lương. Trong này tuyệt đối không có hành động “theo dõi“.

“......”

Thiệu Khâm Hàn lặng im hồi lâu, cuối cùng vẫn quay về phòng khách, một lần nữa ngồi xuống sô pha. Anh vô thức vuốt ve tay của mình, dường như trên đó đã từng có một vết thương vô hình trừ chính anh ra không ai hay biết.

Không lâu sau, điện thoại của Thiệu Khâm Hàn rung lên. Thẩm Lương nhắn tin, nội dung là vài tấm ảnh thực đơn. Hắn đã tìm được chỗ mua cơm.

Thật ra Thiệu Khâm Hàn không đặc biệt muốn ăn gì, tùy tiện chọn tên mấy món rồi gửi lại, yên tĩnh chờ Thẩm Lương mang trở về. Anh nhẩm tính lộ trình, hẳn sau 40 phút hắn sẽ về đến nhà, nhưng kim đồng hồ kiểu Tây đặt trên bàn nhích về phía trước không ngừng. Khoảng chừng hai giờ sau, Thẩm Lương mới xuất hiện.

Thẩm Lương xách theo hai hộp cơm to, đồ ăn bên trong đã nguội ngắt. Vừa vào cửa hắn liền nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn vẫn ngồi trên sô pha chờ mình. Hắn có chút đau lòng lại có chút ảo não, khẽ nhíu mày: “Cửa hàng đó làm cơm chậm quá, trên đường lại kẹt xe, cơm nguội hết rồi. Anh đói bụng rồi phải không? Em đi hâm cho anh.”

Hắn xách theo hai hộp cơm vào phòng bếp, Thiệu Khâm Hàn bỗng đứng lên giành lấy hộp cơm: “Để anh làm cho.”

Kỳ thật Thiệu Khâm Hàn không quá quen thuộc với đồ vật trong phòng bếp, nhưng anh vẫn biết dùng lò vi ba. Anh hâm nóng thức ăn, trong lúc chờ đợi tranh thủ đi lấy thuốc để bôi thuốc cho Thẩm Lương.

Thẩm Lương đã quên lời nói dối mình bịa ra vào buổi chiều: “Anh làm gì?”

Thiệu Khâm Hàn xắn tay áo sơmi lên khuỷu tay, ngồi trên sô pha nghiên cứu hướng dẫn sử dụng thuốc mỡ chuyên dùng để trị thương. Anh làm theo hướng dẫn thoa thoa thuốc lên lòng bàn tay: “Không phải tay em bị thương sao? Nếu ngày mai còn đau anh chở em đi khám bác sĩ.”

Trước kia khi Thiệu Khâm Hàn mắc bệnh, Thẩm Lương vẫn luôn chiếu cố anh. Bây giờ đổi vai, trong lòng anh có chút vi diệu.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Vì vậy Thẩm Lương không cự tuyệt, tùy ý để Thiệu Khâm Hàn nắm tay mình bôi thuốc, lát sau mới thình lình cúi sát, cười như không cười thấp giọng nói bên tai anh: “Nè, sao anh ngốc quá vậy? Em lừa anh đó. Anh thấy tay của em giống như bị thương sao?”

Hắn còn cố ý quơ quơ tay, trên tay không có chỗ nào sưng đỏ, muốn bình thường bao nhiêu liền bình thường bấy nhiêu.

Động tác bôi thuốc của Thiệu Khâm Hàn dừng lại, anh giương mắt nhìn về phía Thẩm Lương: “Em gạt anh?”

Thẩm Lương dường như cố ý chọc anh: “Ai bảo anh ngốc quá.”

Thiệu Khâm Hàn vô pháp phản bác, ở phương diện này anh không hiểu biết bằng Thẩm Lương. Anh dùng khăn giấy lau thuốc mỡ còn dính trên tay, nhưng mùi thuốc cay cay vẫn còn lưu lại. Ở bên ngoài, anh là người nói một không nói hai, ai ngờ lại hụt chân trên người Thẩm Lương: “Anh không phải người thông minh......”

Thiệu Khâm Hàn vô thức tiếp tục dùng khăn giấy lau lòng bàn tay, bỗng nhiên nhớ đến cha mẹ đã khuất. Anh nhẹ giọng nói một cách nghiêm túc: “Bọn họ không dạy anh những điều này...”

Nhờ Thẩm Lương mà anh học được thế nào là tình yêu, nhưng vẫn chưa học được cách yêu một người, thậm chí còn chưa học được “thông minh“.

Thẩm Lương thấy Thiệu Khâm Hàn như vậy không khỏi yên lặng, sau đó liền rút tờ giấy nhăn nhúm trong tay anh rồi vứt vào thùng rác: “Cũng không phải thứ gì tốt. Có gì đáng dạy đâu? Em thích người ngốc.”

Hắn bắt đầu lười cất giấu, tay quơ qua quơ lại như làm ảo thuật, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một chiếc hộp nhung màu đỏ sậm. Dưới ánh mắt khó hiểu của Thiệu Khâm Hàn, Thẩm Lương nhịn đau đẩy chiếc hộp vào trong ngực anh, cố gắng tỏ vẻ không để ý: “Lúc đang dạo phố thuận tiện mua được, cho anh mang chơi.”

Khi Thiệu Khâm Hàn nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đó, tim anh bỗng nhiên lỡ một nhịp. Anh kiềm chế sự khẩn trương trong lòng rồi chậm rãi mở hộp. Bên trong là một chiếc nhẫn nam màu bạc, mặt nhẫn thiết kế theo hình giọt nước, xung quanh khảm một vòng kim cương nhỏ tinh tế, kiểu dáng vừa đơn giản vừa không thô tục.

Thiệu Khâm Hàn cầm chiếc nhẫn hơi lạnh ấy, theo bản năng nhìn Thẩm Lương: “Tặng anh sao?”

Trong mắt anh tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin được.

Thẩm Lương đang đau lòng tài khoản tiết kiếm chỉ còn số không của hắn, liếc xéo anh một cái: “Không phải tặng cho anh còn có thể tặng cho ai? Em không nuôi tiểu tam.”

Thiệu Khâm Hàn nghe hắn nói thế hơi nhăn mày, nhưng nhìn nhẫn trong tay chân mày lại giãn ra. Anh định đeo nhẫn lên, bỗng nhiên chợt nhớ ra: “Sao chỉ có một chiếc?”

Thẩm Lương: “......”

Tất nhiên vì hắn không có tiền mua chiếc thứ hai rồi!

Thẩm Lương bị đả kích bên không muốn ăn cơm nữa. Hắn bĩu môi, đứng dậy chuẩn bị lên lầu ngủ, nhưng đi chưa được hai bước, Thiệu Khâm Hàn liền đi theo hắn.

Bá tổng chính là bá tổng, thời khắc mấu chốt khí thế mười phần. Thiệu Khâm Hàn chặn trước mặt Thẩm Lương, đưa nhẫn cho hắn, chỉ nói bốn chữ: “Đeo lên cho anh.”

Thẩm Lương còn đang đau lòng tiền của hắn, tiền mồ hôi nước mắt nhiều năm chỉ đổi được món đồ bé tí, đầu hắn chắc là bị lừa đá rồi: “Ăn cơm xong rồi hẳn đeo.”

Thiệu Khâm Hàn dứt khoát: “Anh không ăn, em giúp anh đeo liền đi.”

Thẩm Lương thấy thần sắc cố chấp của anh liền cấm chiếc nhẫn lên rồi đeo nó vào ngón áp út của Thiệu Khâm Hàn. Trên ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng chợt nhiều thêm ánh bạc, trong im lặng bớt đi vài phần lệ khí.

Thiệu Khâm Hàn rũ mắt nhìn tay của mình, không biết suy nghĩ gì mà đáy mắt vô cùng mềm mại.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Thẩm Lương không cho anh thời gian nghiền ngẫm, trực tiếp chặn ngang bế người trở về phòng rồi thuận thế ném anh lên chiếc giường lớn xa hoa, đứng ở mép giường từ trên cao nhìn xuống, hạ giọng cười nói: “Nói anh nghe, nhẫn này không phải cho không. Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.”

Thẩm Lương vừa cởi áo vừa nhìn phản ứng của Thiệu Khâm Hàn.

Thiệu Khâm Hàn nhìn nhẫn trên tay rồi lại nhìn Thẩm Lương đứng ở mép giường, cuối cùng chủ động cởi cà vạt và áo sơmi, chủ động phối hợp một cách dị thường.

Thẩm Lương chửi thầm: “Đù má!”

Đây chính là sức mạnh của đồng tiền sao? Thiệu Khâm Hàn là bá tổng mà cũng quỳ gối vì một chiếc nhẫn kim cương?

Trong lòng Thẩm Lương buồn bực đến cực điểm nên lăn lộn hết cả buổi tối, đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ. Trong mơ hắn cảm thấy mình ngủ cạnh một tảng đá lạnh băng, có thứ gì cộm cộm làm eo hắn đau. Hắn sờ soạng một hồi mới lấy được cái hộp nhung màu đen hắn nằm đè lên.

“Gì đây?”

Thẩm Lương xoa xoa mắt, nhíu mày dựa vào đầu giường mở hộp ra, muốn nhìn xem là thứ gì, không ngờ bị ánh sáng bên trong lóe muốn mù mắt. Hắn tập trung nhìn lại lần nữa mới nhìn rõ bên trong là một chiếc nhẫn kim cương siêu to!

To quá!!!

So với viên kim cương của Đường Diễm còn to hơn!!!



Thẩm Lương lập tức mở to hai mắt, cơn buồn ngủ biến mất không còn tăm hơi. Hắn bật dậy khỏi giường: Má ơi, ở đâu ra viên kim cương siêu to khổng lồ vậy? Trời cho hay Tiểu Kim Cương cho?!

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Viên kim cương này không phải trời ban cho cũng không phải Tiểu Kim Cương ban cho, là Thiệu Khâm Hàn mua. Đêm qua, sau khi nhận được nhẫn của Thẩm Lương, nếu còn không hiểu mấy ngày nay hắn õng ẹo tạo dáng để làm gì, vậy anh không còn ngốc nữa rồi, mà là ngu.

“Thích không?”

Sau lưng Thẩm Lương vang lên một đạo thanh âm trầm thấp từ tính, sau đó trong ngực hắn nhiều thêm một cơ thể ấm áp. Thiệu Khâm Hàn lười biếng ghé vào trong lòng hắn, đôi mắt khẽ nhắm, duỗi tay nhẹ nhàng khảy chiếc nhẫn trong hộp.

Thẩm Lương rũ mắt nhìn anh: “Của anh?”

Thiệu Khâm Hàn gật đầu.

Thẩm Lương nhét nhẫn vào trong tay Thiệu Khâm Hàn, muốn anh đeo lên giúp mình. Hắn hỏi một cách hứng thú: “Vậy không phải anh lỗ rồi sao?” (vì cái nhẫn ảnh mua mắc hơn nhẫn Thẩm Lương mua)

Thiệu Khâm Hàn nhẹ nhàng đeo nhẫn lên tay Thẩm Lương, thấp giọng nói hai chữ: “Không lỗ.”

Người này bị anh trói buộc cả đời, không lỗ.

Thẩm Lương vừa vui vừa tiếc nuối, vui vì cuối cùng mình cũng có một chiếc nhẫn, tiếc là group chat giải tán rồi, không có biện pháp khoe với mấy tên kia.

Hắn nhìn chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ trên tay, bỗng nhiên nhớ đến tin nhắn cáo biệt của Tiểu Kim Cương. Hắn cười với Thiệu Khâm Hàn: “Sau này khi về già, em nhất định sẽ không quên anh......”

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy cũng cười theo, chậm rãi nắm lấy tay Thẩm Lương dưới ánh mặt trời: “Đến cả câu chuyện em muốn viết cũng quên mất về sau thế nào, làm sao nhớ được anh?”

Thẩm Lương lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em không quên, câu chuyện ấy đã kết thúc rồi.....”

Cuộc đời con người rất ngắn, yêu một người bỗng trở nên rất dài. Năm tháng như dòng nước chảy xiết, mang trên mình hình bóng của những vị khách qua đường. Nhưng chung quy chúng sẽ gặp nhau nơi biển rộng, kể những câu chuyện không muốn người biết cho trời trăng mây gió, thay thế bọn họ nhớ kỹ thật lâu.

Cả đời này của chúng ta không biết là khách qua đường trong sách hay quần chúng ngoài sách, nhưng tất cả đều đang ở độ tuổi tốt đẹp nhất. Vô luận là dưới bóng cây loang lổ ánh mặt trời, hay giữa đêm mùa hạ gió ấm, nhất định có người đang thay bạn nhớ kỹ câu chuyện của cuộc đời này.

Chúc mọi người cả đời là một quyển sách vô tai vô hạn, ánh dương ấm áp, ngày xuân thuận hòa vui vẻ. Người chấp bút từng chữ từng chữ dịu dàng, mỗi khi đặt bút đều truyền vào đấy tình cảm chân thành.

Bạn không cần tranh giành đã là vai chính được thế giới đối xử tử tế.

Trích đoạn chương 257 thuộc Thế giới 9, khi Thẩm Lương phát hiện Tiểu Kim Cương tặng kim cương cho Đường Diễm.

Phân đoạn này chỉ có 4 công thôi. Thẩm Lương xưng “tao” với Sở Hi Niên và Đường Diễm do là đồng nghiệp, nhưng xưng “tôi” với Trần Hiêu (công 5), vì Trần Hiêu viết cho trang web hàng xóm.

Tiểu Kim Cương hóa thành người đổi tên thành Tiêu Kim Ngang (phát âm tiếng Trung na ná nhau).

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

[Cho hỏi, mấy anh có thể dạy tui cách kiếm tiền hong?]

Tin nhắn vừa xuất hiện, trong group không hẹn mà đồng loạt an tĩnh, yên lặng như người chết.

Cuối cùng vẫn là Trần Hiêu đánh vỡ cục diện bế tắc: “Mày bán bản thân mình không phải được rồi sao?”

Giỡn sao? Một viên kim cương lớn như vậy không chừng trị giá đến 1 tỷ, còn cần phải kiếm tiền sao?

(1 tỷ nhân dân tệ = 3.462 tỷ VNĐ)

Tiêu Kim Ngang tức giận cự tuyệt: [Không được!!! Tiểu Kim Cương đã bẻ một mẩu cho Đường Diễm rồi. Bẻ thêm một mẩu nhìn khó coi lắm!!! Hức!!!]

Những lời này như một hòn đá to rơi vào hồ nước, trong group chat nổi lên sóng to gió lớn.

Thẩm Lương cầm đầu nhảy ra, vừa bi phẫn vừa không thể tin được: “Cái gì?! Mày tặng Đường Diễm một viên kim cương?! Tao mới là ký chủ đầu tiên của mày. Tao là người đầu tiên của mày! Vì sao mày lại không cho tao?! Vì sao?! Vì sao?!”

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận sự phẫn nộ của hắn.

Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Còn có thể là vì sao? Nó với Đường Diễm tình cảm sâu nặng. Chúng ta chỉ là người qua đường.”

Đường Diễm đành vuốt vuốt lương tâm giải thích: “Nó đưa kim cương vì tôi có đối tượng, lúc cầu hôn cần dùng đến.”

Trần Hiêu ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu cảm thấy trong group này ngoài cậu ra đều là chó độc thân đấy à?”

Nói nhảm, ai mà không có đối tượng.

Thẩm Lương: “Tôi cũng có đối tượng! Tôi cũng muốn cầu hôn! Vì sao Tiểu Kim Cương không tặng cho tôi?! Vì?! Sao?!”

Sở Hi Niên: Mọi người đều là người trưởng thành, mày đừng tính toán chi li như vậy được không?”

Thẩm Lương: “Tao là ký chủ đầu tiên nó trói định! Người đầu tiên! Người đầu tiên!”

Trần Hiêu: “Đầu tiên cũng tùy tình huống. Lần đầu tiên phát tài đương nhiên trân quý, lần đầu tiên gặp quỷ thì chưa chắc được vậy.”

Thẩm Lương trừng mắt: “Anh nói ai là quỷ?”

Trần Hiêu: “Đứa nào bay bay thì tôi nói đứa đó.”

Từng là một viên kim cương biết bay, Tiêu Kim Ngang cảm giác mình mới bị trừ một vạn điểm. Nó rốt cuộc ý thức được mình mới đắc tội với người khác.

Tiêu Kim Ngang chọt chọt Thẩm Lương.

Thẩm Lương: “Đừng nói chuyện với tao, tao muốn đi ngủ.”

Vài giây sau hắn liền offline. Hứ, nói vợ đi mua kim cương mới được!

Bạn nào nhận ra Thiệu Khâm Hàn đặt nhẫn trong đêm rồi sáng ra có liền không? Người có tiền làm gì cũng dễ =)))))))

Mai bắt đầu thế giới 2 nhé, chuyện về Sở Hi Niên và Tướng quân phản diện (* ° ▽ ° *)
Chương trước Chương tiếp