Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 43: Tướng quân có bệnh



Hệ thống cũng phát hiện Sở Hi Niên rất thích chọc ghẹo, lại hay vô tình nói chuyện mập mờ. Nó đậu lên vai Sở Hi Niên, khẽ meo meo nhắc nhở: [Ký chủ thân mến, nhất định không được có cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ nha.]

Chương 40: Tướng quân có bệnh

Thế là Sở Hi Niên thành công vào ở trong sân của Tạ Kính Uyên.

Hắn làm lơ lão quản gia đang giật mình và Vân Tước đang lo lắng cùng đủ kiểu ánh mắt của người khác, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên, cười đến ôn nhuận hoặc nhân rồi thấp giọng: “Ta nhất định sẽ chiếu cố Tướng quân thật tốt.”

Tạ Kính Uyên nheo mắt, ý vị không rõ đáp lại, mang theo châm biếm chỉ có mình y biết: “Thật sao?”

Sở Hi Niên: “Tất nhiên là thật.”

Tạ Kính Uyên không trả lời, trong lòng khẽ cười một tiếng, hy vọng nửa đêm hắn sẽ không sợ đến mức sửa lại lời nói của mình.

Phòng ốc của vương công quý tộc khá giống nhau, thường hết sức xa hoa. Tạ Kính Uyên có tước vị trong người, dù muốn đơn giản nhưng cũng không đơn giản được. Hương đỉnh khắc hình hoa điểu, đồ cổ trân quý, tranh chữ của danh gia,... mỗi loại y đều có không ít. Khác biệt duy nhất là trong thư phòng của y có đặt một thanh trường kiếm ——

Lạc Uyên.

Khi Sở Hi Niên nhìn thấy thanh kiếm phả ra hơi thở lạnh lẽo này, trong lòng đột nhiên hiện lên tên của nó.

Đại Yến dùng võ lập quốc, triều đình và giang hồ chung một nhịp thở. Trong chốn giang hồ của một bảng xếp hạng gọi là Thiên Thu, liệt kê thiên hạ tông sư Thánh giả, mười năm xếp hạng một lần. Những người có tên trên bảng này đều là cao thủ hiếm thấy trên thế gian. Thanh danh truyền muôn đời, trăm năm bất diệt.

Năm đó Tạ Kính Uyên cầm kiếm Lạc Uyên lãnh đạo quân binh chặn giết mấy chục cao thủ của Bắc Cảnh, trong đó có cả người xếp hạng thứ sáu của Thiên Thu Bảng, Vạn Khô Quỷ Thủ – Hà Cầu Tử. Từ mỗi sự kiện trên đã có thể thấy được năng lực của y như thế nào.

Khi vừa thiếu niên y đã có công tích trên người, nghiền áp hết những người đồng trang lứa.

Sở Hi Niên giống như một nhà khảo cổ học, thấy cái gì cũng muốn nghiên cứu một chút. Hắn giả vờ không thấy mật tin trên bàn, quan sát thanh kiếm đang bị niêm phong này đến nhập thần.

“Ngươi nhìn cái gì?”

Thanh âm âm lãnh quỷ dị của Tạ Kính Uyên đột nhiên vang lên sau lưng, nếu là người nhát gan không khéo sẽ bị dọa sợ tới mức bệnh tim tái phát.

Sở Hi Niên không chút hoang mang, xoay người nói với Tạ Kính Uyên đang nằm trên giường dưỡng bệnh: “Tuy thanh kiếm này của Tướng quân đã bị niêm phong, nhưng khó ngăn được sát khí. Đặt ở nội đường có thể trấn áp yêu tà.”

Trên phố thường đồn nguyên nhân Tạ Kính Uyên bệnh nặng ho ra máu là vì sát nghiệt của y quá nặng, bị mấy vạn vong hồn quấn thân.

“Yêu tà ngàn vạn, sao một thanh kiếm có thể trấn trụ?” Thoạt nhìn Tạ Kính Uyên như đang chợp mắt, nhưng thật ra mắt y sáng như ưng. Y vẫn đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của Sở Hi Niên.

Dù hắn có phải mật thám hay không, chỉ cần xuất thân từ phủ Khúc Dương Hầu đã khó có thể phủi sạch quan hệ với Tấn Vương.

“Đúng vậy Tướng quân nói có lý.”

Sở Hi Niên có thể xác định mật tin trong căn phòng này không có giá trị gì. Sách trên kệ đều là sách mới. Trên bàn có một chồng thư tín, mực trên mặt ngoài đã phai màu, hẳn là thư từ năm ngoái. Ngăn kéo không được khóa lại, hẳn bên trong cũng không cất giấu đồ vật quan trọng nào.

Thứ đáng giá duy nhất chỉ có thanh kiếm Lạc Uyên này.

Sở Hi Niên từ bỏ ý niệm sẽ thu hoạch được bất cứ tin tức gì từ căn phòng này, không thèm quan sát thêm nữa.

Tạ Kính Uyên không thích có người hầu hạ. Y ho khan không ngừng, nhíu mày chống tay ngồi dậy muốn rót chén nước, nhưng có người đã giành trước: “Tướng quân, uống miếng nước.”

Tạ Kính Uyên gầy vô cùng, thoạt nhìn tay của Sở Hi Niên trông còn có lực hơn y. Ngón tay thon dài của hắn nâng một chén trà màu thiên thanh, khói bốc lên lượn lờ.

Tạ Kính Uyên không tiếp.

Nếu người bình thường vướng vào mối hôn sự như thế này, cho dù không đại sảo đại nháo (quậy phá la hét) cũng sẽ không cười nhạt cả ngày như Sở Hi Niên. Hắn cười như thể không phải mình cưới một quỷ diện Diêm La mà là một tuyệt sắc giai nhân.

Tạ Kính Uyên bỗng nhiên nắm lấy cổ tay Sở Hi Niên, ánh mắt hung ác nham hiểm: “Ngươi có tin ta sắp giết ngươi không?”

Trong phòng không có hạ nhân hầu hạ, đáng lý ra Sở Hi Niên nên sợ tới mức chạy trốn, nhưng hắn chỉ rũ mắt nhìn xuống tay của mình rồi nhắc nhở: “Tướng quân, tay ta đau.”

Tạ Kính Uyên sửng sốt, theo bản năng giảm lực đạo.

Sở Hi Niên nhét chung trà ấm áp vào tay Tạ Kính Uyên, nho nho nhã nhã hệt như trước: “Vì sao Tướng quân lại tức giận? Ta đã làm sai chuyện gì?”

Tạ Kính Uyên chậm nửa nhịp thả tay ra, có cảm giác như mình vừa đánh vào bông. Đối phương không đau không ngứa mà y thì không biết nên dùng sức thế nào.

“Ngươi không sai, ta phát bệnh mà thôi.”

Tạ Kính Uyên trời sinh tà tính, nhẹ nhàng bâng quơ dùng một câu như vậy để giải thích hành vi của mình, đến mí mắt cũng không nhất lên. Y đoán Sở Hi Niên không có gan làm gì nên tiếp nhận chung trà rồi uống một hơi cạn sạch.

Tạ Kính Uyên là nam thê, theo quy củ nên là y hầu hạ Sở Hi Niên, nhưng hiện giờ vai trò đang đảo lại.

“Hôm nay trời lạnh, Tướng quân phải nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Sở Hi Niên tiếp tục hành động gì kỳ quái. Hắn quan tâm kéo lại chăn giúp Tạ Kính Uyên rồi lấy cớ muốn nhìn cơm trưa để rời khỏi phòng.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Trên hành lang vẫn còn treo những chiếc đèn lồng dùng cho ngày thành thân hôm ấy. Chúng lung lay trong gió lạnh, sắc đỏ đã không còn tươi. Từ xa mặt hồ tĩnh lặng như một cục diện đáng buồn, ngẫu nhiên gợn một chút sóng rồi lại biến mất không còn dấu vết.

Tòa phủ đệ này tử khí âm trầm hệt như chính căn bệnh nguy kịch của Tạ Kính Uyên. Người sống ở đây khó tránh khỏi dính ba phần tử khí.

Vân Tước vẫn luôn canh giữ ngoài cửa, thấy Sở Hi Niên bình an đẩy cửa ra mới cảm thấy yên lòng. Nàng tiến lên, muốn nói lại thôi kêu một tiếng: “Công tử......”

Trong mắt khó nén được lo lắng.

Sở Hi Niên trấn an: “Không có việc gì, chúng ta đi sau bếp nhìn một chút, xem thử cơm trưa chuẩn bị đến đâu rồi.”



Cửu Dung không nhúc nhích cầm kiếm canh giữ ở ngoài cửa, lãnh khốc như một vực sâu. Nghe thấy lời của Sở Hi Niên, hắn nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục thủ vệ.

Vân Tước thật sự chán ghét kiểu người ăn mặc đen một cây như Cửu Dung, cả ngày trưng ra biểu cảm người chết như một tôn môn thần. Nếu không vì bảo hộ Sở Hi Niên, nàng sẽ không cùng hắn canh giữ ngoài cửa.

Chờ đi xa, Vân Tước mới nhỏ giọng oán giận với Sở Hi Niên: “Công tử, nơi này thật sự không nên ở lâu. Huyết tinh trên người thủ vệ kia quá nặng, chỉ sợ hắn đã giết không ít người.”

“Ai?” Sở Hi Niên phản ứng lại nàng đang nói ai, cười cười, “Ngươi nói Cửu Dung? Yên tâm đi, hắn sẽ không làm gì đâu.”

Trong “Thiên Thu Phong Hầu”, người này là vai phụ không lớn không nhỏ. Nếu Tạ Kính Uyên là tâm phúc của Thái tử, vậy Cửu Dung là tâm phúc của Tạ Kính Uyên. Hắn được Tạ Kính Uyên cứu trên chiến trường, từ đó trở đi nhận y làm chủ, cam chịu sai khiến. Về sau khi Tạ Kính Uyên khởi binh tạo phản, hắn chết trên tay Tấn Vương.

Trên một mặt nào đó, ý nguyện của Tạ Kính Uyên đại biểu cho ý nguyện của Cửu Dung. Chỉ cần Tạ Kính Uyên không mở miệng, ngoài trừ thủ vệ và tuần tra, Cửu Dung sẽ không làm bất cứ chuyện gì dư thừa.

Vân Tước đành nuốt xuống những lời muốn nói. Tuy nhiên khi trông thấy Sở Hi Niên đi về phía bếp, nàng không nhịn được đành mở miệng: “Công tử, ngài thân phận tôn quý, hà tất đi đến địa phương dơ bẩn này.”

Sở Hi Niên đáp lại ba chữ: “Tò mò thôi.”

Hắn xác thật rất tò mò —— về bệnh của Tạ Kính Uyên.

Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, đúng là hắn có viết Tạ Kính Uyên thân mang trọng bệnh, tuy nhiên đó là do những vết thương năm xưa của y tái phát chứ không phải do oan hồn quấn thân.

Hiện giờ Tạ Kính Uyên mỗi ngày ho ra máu, ánh mắt xanh mét, môi màu đỏ tím, máu biến thành màu đen, trông rất giống triệu chứng trúng độc.

Trước khi đến đây Sở Hi Niên đã nghe qua một ít tin vỉa hè. Nghe nói Tạ Kính Uyên đã mắc bệnh một năm, ban đầu chỉ là đầu váng mắt hoa, tức ngực khó thở, sau bắt đầu ho ra máu, sợ lạnh sợ gió trời, đến thánh thủ trong kinh thành cũng không cứu được.

Một năm trôi qua, bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Sở Hi Niên chỉ có thể kết luận rằng y trúng độc mãn tính, mà phương pháp đầu độc đơn giản nhất là thông qua cơm canh. Dù sao con người ăn để sống sót, mỗi ngày không thể không ăn.

Nữ đầu bếp lưng hùm vai gấu đang đứng trong bếp xào rau. Bà quấn tóc bằng một miếng vải, nồi sắt thìa sắt trong tay bà thoạt nhìn nhẹ như không, thoáng một cái đã giết xong heo cắt xong thịt.

Sở Hi Niên đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu, bắt đầu tin tưởng lời của Vân Tước rằng trong phủ này toàn là cao thủ. Hắn cất bước tiến vào, một thân bạch sam tuyết sắc hoàn toàn không hợp với khung cảnh khói dầu xung quanh.

Tôi tớ bận rộn trong bếp sửng sốt, phản ứng lại liền muốn quỳ xuống hành lễ nhưng bị Sở Hi Niên ngăn lại: “Không ngại, các ngươi cứ làm việc của mình. Ta chỉ đến đây nhìn một chút.”

Hắn ôn hòa có lễ, cười lên như gió xuân, nói xong liền đứng ở chỗ cũ nhìn đầu bếp xào rau, phảng phất như thật sự đến đây “nhìn một chút“.

Quản sự sau bếp khó xử: “Công tử là quý nhân, hà tất đến nơi dơ bẩn này. Chẳng may làm hỏng xiêm y của ngài sẽ không tốt.”

Tấn Vương và Thái tử là tử địch, nghiêm khắc mà nói Sở Hi Niên cũng xem như người của Tấn Vương. Hắn vô duyên vô cớ đi vào địa phương mẫn cảm như nhà bếp, lỡ như động tay động chân trộm mất thứ gì hay hạ độc sẽ không có ai đảm đương nổi.

Sở Hi Niên không để ý, ngược lại hỏi một vấn đề râu ria: “Cơm canh cũng được làm ở đây sao?”

Quản sự sửng sốt, gật gật đầu: “Hồi công tử, tất nhiên là vậy.”

Sở Hi Niên: “Các ngươi xử trí đồ ăn thừa của Tướng quân như thế nào?”

Quản sự không hiểu vì sao hắn lại hỏi, nhưng vẫn cười hắc hắc nói thật: “Cơm canh của Tướng quân đều là những món quý, đổ đi đáng tiếc. Nếu chủ tử ăn không hết, còn dư lại tất nhiên sẽ thưởng cho hạ nhân chúng ta.”

Sở Hi Niên biết việc này, chỉ muốn đến đây xác nhận lại cho chắc. Hắn thấy sọt ớt phơi khô bên cạnh, thuận tay cầm lấy mấy trái, thuận miệng dặn dò: “Tướng quân không muốn ăn nhiều dầu mỡ, các người làm chút đồ thanh đạm là được.”

Quản sự lập tức đồng ý, tiễn hắn ra khỏi cửa như tiễn tôn đại Phật.

Sở Hi Niên cắn một miếng ớt, phát hiện ớt cay thời cổ đại không khác mấy với ớt cay hiện đại, sau đó hắn nhét số ớt còn dư lại vào túi thơm bên hông.

Vân Tước thấy thế cẩn thận hỏi: “Công tử, ngài đang đói bụng sao? Nô tỳ đi lấy chút điểm tâm cho ngài.”

Có đói cũng không thể ăn ớt công tử ơi.

Sở Hi Niên lại nói: “Không ngại, chúng ta về phòng đi.”

Hiện tại hắn đã có thể loại trừ khả năng trúng độc vì ăn uống.

Theo quy củ thời cổ đại, những gì chủ tử ăn không hết sẽ trực tiếp ban thưởng cho hạ nhân. Nếu Tạ Kính Uyên trúng độc vì thức ăn, trên người nô tài ít hay nhiều sẽ xuất hiện bệnh trạng giống như y.

Nhưng Sở Hi Niên vừa mới đi hỏi, tất cả người làm sau bếp đều vô bệnh vô tai. Hơn nữa, người làm được ngắn nhất đã làm tận 5 năm, dài nhất 10 năm, đều không phải người có khả năng phản bội.

Như vậy, độc chỉ có thể hạ ở nơi mà có một mình Tạ Kính Uyên có thể tiếp xúc đến, cho nên mới có thể tránh hạ độc nhầm cho người khác.

Ngoài trừ phòng ngủ ra hắn không nghĩ đến nơi nào khác nữa.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Vì thế Tạ Kính Uyên vừa nằm xuống, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã thấy Sở Hi Niên quay lại. Y không nghĩ một công tử phú quý trắng nõn như được bọc tuyết này có thể gây nên chuyện gì kinh thiên động địa, cho nên dù đề phòng, y không hề cố kỵ hắn.

Tạ Kính Uyên nhìn chằm chằm Sở Hi Niên, trong mắt giấu giếm hứng thú, tự hỏi xem hắn muốn làm gì.

Nhưng Sở Hi Niên chỉ ngồi xuống sạp ở bên ngoài, vỗ vỗ gối đầu, nằm xuống rồi ngủ mất.

Tạ Kính Uyên: “......”

Sở Hi Niên gối đầu lên tay, tuy nhắm mắt nhưng vẫn biết Tạ Kính Uyên đang nhìn mình: “Cơm trưa một lát nữa mới nấu xong, Tướng quân có thể nghỉ ngơi trước.”

Hắn cũng muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, xem như ngủ trưa luôn.

Sở Hi Niên ngủ một cách nghiêm túc để có thể tiến hành thực nghiệm. Hắn cố gắng thở chậm lại, cưỡng bách chính mình phải ngủ. Nhưng chưa đến một canh giờ hắn bừng tỉnh vì tim đập nhanh, trên ngực như bị đè một cục đá nặng trĩu ép hắn không thở nổi.

“......”

Sở Hi Niên chậm rãi mở mắt ra, nhạy bén nhận ra chỗ khác thường. Hắn sờ lên mạch của mình, vừa đếm 60 giây vừa ghi nhớ số lần tim đập. Lặp đi lặp lại mười lần, cuối cùng hắn phát hiện tốc độ đập của tim đang lặng lẽ tăng nhanh. Trong mắt hắt hiện lên một tia sáng lạnh.



Căn phòng này quả nhiên bất thường!

Sở Hi Niên ngồi dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Tạ Kính Uyên đang nhìn mình. Hắn dừng một chút rồi cười khẽ: “Tướng quân nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

Một bộ dạng trời sinh họa thủy.

Tạ Kính Uyên thuần túy nhàn rỗi nên muốn nhìn xem Sở Hi Niên định làm trò mèo gì. Nhưng hắn ngủ một canh giờ, y liền ma xui quỷ khiến nhìn chằm chằm một canh giờ. Hiện giờ bị bắt quả tang, y cũng không thấy xấu hổ.

“Tất nhiên là nhìn mặt của ngươi.”

Tạ Kính Uyên lại lộ ra biểu tình âm lãnh không thể nắm bắt được. Y sờ mặt nạ trên mặt mình, câu môi cười nhẹ với Sở Hi Niên: “Bất hà tự ngọc, giảo nhược minh nguyệt (yên tĩnh như ngọc, sáng trong như ánh trăng), nếu có ngày nào đang ngủ say lỡ không cẩn thận quẹt trúng ngươi vài nhát thì phải làm sao đây?”

Ngữ điệu như thể y đang lo lắng thay Sở Hi Niên.

Sở Hi Niên không thèm để ý. Hắn phát hiện Tạ Kính Uyên rất thích đe dọa người khác. Hắn nhàn nhạt nhướng mày, “a” một tiếng: “Nếu thế ta lại càng xứng đôi với Tướng quân, không phải rất tốt sao?”

Tạ Kính Uyên lại bị hắn làm nghẹn đến không nói nên lời.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Hệ thống cũng phát hiện Sở Hi Niên rất thích chọc ghẹo, lại hay vô tình nói chuyện mập mờ. Nó đậu lên vai Sở Hi Niên, khẽ meo meo nhắc nhở: [Ký chủ thân mến, nhất định không được có cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ nha.]

(Câu gốc là Sở Hi Niên vừa “liêu tao” vừa vô tình “liêu nhân“. “Liêu tao” là cợt nhả = chọc chó, còn “liêu nhân” là chọc người = thả thính)

Sở Hi Niên ngẩn ra: “Cảm tình? Ý mày là cảm tình gì?”

[Tình yêu.] Hệ thống đáp, [Không cần có thứ cảm xúc...]

Nó miễn cưỡng sắp xếp từ ngữ trong đầu mới biểu đạt được câu nói phức tạp này.

[Cảm xúc chỉ cần người đó rời đi anh sẽ sống không nổi...]

Nếu không đến khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi thế giới này, sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết diễn ra.

Sở Hi Niên không lo lắng chuyện này. Hắn liếc nhìn hương đỉnh ba chân ở giữa phòng như đang suy tư gì, thuận miệng đáp: “Yên tâm đi, sẽ không.”

Trong lòng hắn không có tình yêu.

Hiển nhiên trong lòng loại người như Tạ Kính Uyên cũng không có.

Sở Hi Niên chỉ có hai mục tiêu, một là cứu vớt phản diện Tạ Kính Uyên, hai là nhân tiện nghiên cứu lịch sử của thế giới này. Giống như vai chính của những tác phẩm trước đây hắn từng viết, Sở Hi Niên chỉ có tuyến sự nghiệp mà thôi.

Tuyến tình cảm là gì? Có ăn được không?

Hệ thống vui mừng, cọ cọ lên vai hắn: [A, vậy là người ta an tâm rồi~]

Sở Hi Niên nhẹ nhàng đẩy nó ra, dùng chất giọng ôn hòa nhất nói ra lời vô tình nhất: “Đừng đụng vào tao, cảm ơn.”

Cộm người quá.

Hệ thống: [......]

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Khi Sở Hi Niên đang điều tra sự khác thường của căn phòng, Mai thị đã đệ thẻ bài để tiến cung, cầu kiến Mai quý phi.

“...... Hi Nhi xưa nay bất hảo, sao có thể xứng đôi với tạ Tướng quân? Tề đại phi ngẫu (cùng nhau không thể thành đôi), thỉnh nương nương cứu vãn, khuyên can một ít trước mặt Thánh Thượng.”

Năm xưa khi khuê trung Mai thị là bạn thân của Mai quý phi, nhưng giờ đây địa vị quá khác biệt, khi nói chuyện khó tránh khỏi châm chước, từng từ từng chữ đều khẩn thiết.

Một nữ tử dung mạo dịu dàng ngồi ngay ngắn ở thượng thủ. Nhan sắc của bà không phải tuyệt hảo nhưng lại khiến người khác cảm thấy thư thái. Một bộ trang sức đông châu càng khiến màu da của bà càng thêm oánh nhuận (trơn bóng lấp lánh). Nghe được mục đích đến của Mai thị, mặt mày bà ủ chau: “Việc này bổn cung đã biết, nhưng thánh chỉ đã hạ xuống, sao có thể sửa đổi? Thánh Thượng miệng vàng lời ngọc, không thể thu hồi lời đã nói ra. Chỉ mong hai người họ cầm sắt hòa mục, tương kính như tân (sống hòa thuận, không cần yêu nhưng tôn trọng nhau như khách).”

Những lời này nói cũng như chưa nói.

Mai thị nắm chặt khăn gấm trong tay: “Lúc trước Thánh Thương tứ hôn, thần phụ vốn không đồng ý, nhưng vì nương nương ngài luôn mãi khuyên bảo nên mới nhịn không được đáp ứng. Tính nết của Tạ Tướng quân thật sự quá hung tàn, Hi Nhi sao có thể hàng phục?”

Nói xong bà đứng dậy, quỳ thật mạnh xuống: “Mong nương nương nể tình chúng ta là đồng tông cùng tộc mà giúp đỡ. Tiêu Bình trung thành và tận tâm với Tấn Vương điện hạ, thần phụ cũng thật lòng kính yêu nương nương. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thần phụ sẽ không mặt dày đăng điện.”

Bà đã nhắc đến Sở Tiêu Bình, Mai quý phi không thể ngồi yên không nhìn đến. Sở Tiêu Bình hiện là thủ hạ đắc lực nhất của Tấn Vương, chỉ có thể mượn sức, không thể đẩy ra xa.

“Sao phu nhân lại nói những lời này?” Một ánh mắt của Mai quý phi liếc qua, nữ quan đứng bên cạnh lập tức bước xuống đỡ Mai thị lên. “Hi Niên xem như cháu ngoại trai của bổn cung, bổn cung tất nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ....”

Bà suy tư trong một chốc: “Như thế này đi, để Cát ma ma lãnh ý chỉ của bổn cung đi phủ Tướng quân một chuyến, để bà ấy dạy Tạ Tướng quân thế nào là đạo nam thê.”

Địa vị của nam thê và nữ tử không có gì khác nhau, đều cần phải tam tòng tứ đức. Cát ma ma là cung nữ chuyên dạy dỗ người hầu trong nội phủ.

Tất nhiên đây không phải đáp án Mai thị muốn: “Ý của thần phụ không phải như vậy.”

Mai quý phi thở dài an ủi: “Cát ma ma là người của bổn cung. Phàm là Hi Niên xảy ra chuyện gì, bà ấy sẽ bẩm báo cho bổn cung trước tiên, phu nhân không cần lo lắng. Tạ Tướng quân không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, ít nhiều sẽ phải có băn khoăn.”

......

Vì thế tối đó, phủ Tướng quân nghênh đón một vị khách không mời.
Chương trước Chương tiếp