Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 44: Tướng quân siêu ngoan



“Không bằng Tướng quân thử kêu hai tiếng?”

Cái gì? Tạ Kính Uyên nghĩ thầm. Kêu như thế nào? Y không phải tiểu quan thanh lâu.

Chương 41: Tướng quân siêu ngoan

“ngoan” trong ngoan ngoãn nhé

Không ma ma nào trong cung là đèn cạn dầu. Nhiều năm sống trong âm mưu quỷ kế khiến mắt các bà vô cùng nhanh nhạy, tim thì trở nên cứng hơn đá. Những nếp nhăn già nua trên mặt tượng trưng cho những tháng ngày các bà ở trong cung.

“Lão nô họ Cát, được quý phi nương nương phái tới hầu hạ. Nương nương sợ Sở công tử và Tướng quân tuổi trẻ khí thịnh, không hiểu tương xử chi đạo (cách ở chung với nhau), nên phái lão nô tới giáo thụ một chút.”

Một ma ma lùn lùn để tóc búi đứng trong phòng, cúi thấp người hành lễ với Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên. Không thể bắt bẻ tư thái của bà nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần lên mặt. Bốn chữ “quý phi nương nương” là chỗ dựa lớn nhất của bà.

Sở Hi Niên không có phản ứng gì. Hắn dựa trên sạp, tay cầm một quyển “Yến sử” (Lịch sử nước Yến), nhàn nhạt lên tiếng: “Làm phiền ma ma.”

Hắn vô cảm với những ma ma “dạy dỗ” này.

Sau khi biết Cát ma ma là do Mai quý phi phái tới, trong lòng Tạ Kính Uyên liền nổi lên sát ý. Y chậm rãi câu môi, học theo Sở Hi Niên: “Làm phiền ma ma.”

Cùng một câu nhưng cách nói của mỗi người lại khác nhau. Người thứ nhất là không thèm để ý, người thứ hai là không có ý tốt.

Cát ma ma cũng là nhân vật lợi hại. Dưới ánh mắt áp bách của Tạ Kính Uyên, mặt bà không hề đổi sắc: “Lão nô bất quá là phụng mệnh làm việc thôi. Nếu có chỗ nào đắc tội, thỉnh nhị vị chủ tử tha thứ. Khi quay về lão nô còn phải báo cáo kết quả công tác cho quý phi nương nương.”

Bà giương mắt nhìn Sở Hi Niên, thấy hắn nằm trên sạp ở gian ngoài còn Tạ Kính Uyên lại nằm trong nội thất, linh quang trong mắt chợt lóe: “Công tử đã thành hôn cùng Tướng quân thì nên chung chăn chung gối. Tân hôn chỉ có một đêm, sao có thể xa cách phân giường?”

Tạ Kính Uyên không đáp lời, thong thả vuốt ve đầu ngón tay, trong lòng bắt đầu tự hỏi nên thu thập cẩu nô tài này như thế nào. Chém thành một khúc hay hai khúc? Lá gan của bà ta có lớn hơn Sở Hi Niên hay không?

“Ma ma nói có lý.” Sở Hi Niên lật một trang sách, vui vẻ đáp ứng. Hắn đang lo không có cơ hội đi kiểm tra xem giường của Tạ Kính Uyên có vấn đề gì hay không. Độc dược trên thế gian này vốn thiên kỳ bách quái, khó mà nói được chính xác.

Tạ Kính Uyên nhìn về phía Sở Hi Niên, chân mày nhíu chặt. Y cảm thấy hắn hẳn là có bệnh, nếu không sao có thể muốn ngủ cùng với y. Giọng của y trở nên thành khẩn: “Không cần thì tốt hơn. Ban đêm ta hay nằm mơ, làm ra chuyện gì chính mình cũng không biết.”

Ví dụ như rạch vài đường lên khuôn mặt tuấn tú kia.

Sở Hi Niên cười mà không nói.

Không chờ hắn lên tiếng, Cát ma ma mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nói: “Đây là quy củ của tổ tông, thỉnh Tướng quân tuân thủ.”

Quả nhiên Mai quý phi đưa đến một mối phiền phức lớn.

Dù Tạ Kính Uyên có tức đến hộc máu cũng không thể tùy ý động vào Sở Hi Niên hay Cát ma ma.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Ban đêm, Sở Hi Niên vừa tắm xong, mặt xiêm y từ mặt sau bình phong đi ra đã thấy Cát ma ma cùng vài cung nữ canh giữ trong phòng. Trong tay các nàng đều nâng một cái mâm màu đỏ thẫm, ở trên là một chiếc hộp được trang trí tinh xảo, không biết bên trong là thứ gì.

Còn Tạ Kính Uyên ngồi trên giường, mặt vô biểu tình lau một thanh đoản đao.

Tóc Sở Hi Niên còn ướt, rơi tán loạn trên vai. Áo bào trắng lỏng lẻo làm lộ ra một phần ngực khiến hắn trông vô cùng phong lưu. Hắn hơi hơi nhướng mày: “Ma ma làm gì vậy?”

Cát ma ma dường như không thấy thanh đao trong tay Tạ Kính Uyên, mặt không đổi sắc uốn gối hành lễ: “Phụng mệnh của quý phi nương nương, giảng dạy lễ Chu Công và thuật trong phòng.”

Các nàng quyết tâm dẫm Tạ Kính Uyên xuống lòng bàn chân, vì thế sắc mặt y mỗi lúc một âm trầm.

Sở Hi Niên sửa sửa tay áo, ý cười trên miệng càng sâu: “Còn cần phải dạy sao? Bản công tử chiết hoa hỏi liễu (kinh nghiệm đầy mình), đã đi qua ngàn đóa hồng chốn Kinh thành này. Kinh nghiệm có khi còn phong phú hơn so với ma ma.....”

Tuy hắn cố tình hạ giọng, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy.



Trên khuôn mặt luôn trơ ra của Cát ma ma hiện lên một mạt ý cười: “Công tử hiểu nhiều hay ít không quan hệ tới lão nô. Lão nô chỉ phụng mệnh của quý phi nương nương, dạy những gì cần dạy.”

Bà nói xong liền sai người mở những chiếc hộp khắc hoa trên mâm, bên trong đựng đầy hương cao màu trắng ngà. Cát ma ma đi đến trước mặt Tạ Kính Uyên, gật đầu: “Tướng quân chịu chút tội. Từ xưa đều phải đi qua một ải này, nếu không bị truyền ra sẽ không ra thể thống gì.”

Ý tứ rất rõ ràng. Lát nữa khi màn lụa buông xuống, các nàng sẽ đứng ở bên ngoài, đến khi tận mắt nhìn thấy hai người làm chuyện phòng the rồi mới có thể hồi cung phục mệnh.

Sở Hi Niên khẽ nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Tạ Kính Uyên, thấy nam tử cúi đầu vuốt ve đoản đao trong tay, không rõ đang suy nghĩ cái gì. Mặt nạ bằng bạc ánh lên một tia sắc bén lạnh lẽo, vị trí hốc mắt đen nhánh một mảnh ——

Y muốn giết người.

Sở Hi Niên cảm nhận được sát ý không cách nào che giấu được trên người Tạ Kính Uyên. Cát ma ma chẳng những không lùi mà còn tiến tới tựa như cố ý chọc tức y, lời nói sắc bén: “Thỉnh Tướng quân làm theo quy củ của tổ tông.”

Tổ tông quy củ? Tổ tông quy củ gì?

Là tổ tông Tạ gia của y hay tổ tông của hoàng gia?

Đáy mắt của Tạ Kính Uyên lạnh xuống. Y chậm rãi nắm chuôi đao, đầu vẫn chưa nâng, mũi đao hướng về cái miệng còn đang luyên thuyên của Cát ma ma. Chỉ cần y dùng sức ném, yết hầu của bà sẽ bị chọc thủng, bộ dạng bà phun trào máu tươi nhất định rất đẹp.

Tạ Kính Uyên dồn lực tay, nhưng y chưa kịp hành động gì thì một bàn tay ấm áp đã chế trụ động tác của y: “Nếu là ý của quý phi nương nương, ta và Hầu gia tất nhiên sẽ vâng theo.”

Tạ Kính Uyên ngẩng đầu, thấy Sở Hi Niên nháy mắt ra hiệu với y, đồng thời rút thanh đoản đao khỏi tay y.

Ý tưởng của Sở Hi Niên rất đơn giản. Cách một lớp màn lụa chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, muốn đục nước béo cò rất dễ dàng. Chỉ cần lừa những người này rồi để họ hồi cung phục mệnh là qua cửa, nháo ra huyết quang sẽ mất nhiều hơn được.

Không chừng Mai quý phi đang ngóng trông hai người họ làm như vậy.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

“Keng” một tiếng, Sở Hi Niên ném đao xuống đất, không nghiêng không lệch vừa vặn dừng ở trước giày của Cát ma ma. Hắn liếc đám người của Cát ma ma, đôi mắt nhạt màu mang theo vài phần nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Coi đây là ranh giới. Các ngươi không được bước qua.”

Cát ma ma nhìn ánh mắt có tính áp bách của Sở Hi Niên, cảm thấy hắn giống một khối băng lạnh lẽo, tuy trơn nhẵn sáng loáng nhưng lạnh đến kinh người.

“Vâng.”

Bà sai người buông màn lụa, chờ ở bên ngoài theo lời Sở Hi Niên, đồng thời đưa hương cao vào trong. Một đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm bóng người trên giường.

Ánh nến sáng lên, trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu vàng.

Sở Hi Niên ngồi xuống bên mép giường, tóc đen xõa trên áo trắng, trên người còn mang theo một chút hơi nước. Cả người hắn toát ra bộ dáng đối với cái gì cũng rất có hứng thú. Hắn chấm lấy một khối hương cao, để lên mũi ngửi ngửi, rồi nhướng mày hệt như vừa hiểu ra.

Một bộ dạng thanh phong tễ nguyệt (như gió như mây), động tác lại kiều diễm sắc khí.

Sở Hi Niên quay đầu nhìn Tạ Kính Uyên, hơi hơi câu môi, lại không nói một chữ nào. Một lát sau hắn mới quơ quơ ngón tay của mình, nói nhỏ: “Tướng quân......?”

Hương cao bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể hắn, tan còn nhanh hơn tuyết. Chẳng mấy chốc đầu ngón tay của Sở Hi Niên đã sáng lấp lánh như dính nước.

Đối lập là sắc mặt càng thêm khó coi càng thêm hung ác của Tạ Kính Uyên. Bình thường loại người như y sẽ không chịu đựng làm nhục thế này, nhưng khi ở trong tuyệt cảnh lại khó mà nói.

Câu Tiễn nằm gai nếm mật, Hàn Tín nhẫn nhục chui qua háng kẻ thù. Ngươi không thể nói bọn họ thật sự uốn gối trước mặt địch nhân, mà là họ tạm thời ẩn nhẫn để ngày sau có cơ hội quật khởi.

Hiện Sở Hi Niên có chút tò mò, Tạ Kính Uyên sẽ làm như thế nào. Hắn chậm rãi vuốt ve đầu ngón tay, mặt mày văn nhã, lời nói ra lại khiến người khác cảm thấy hắn vô lại cực kỳ: “Thỉnh Tướng quân cởi áo, nếu không làm sao ngươi và ta thực hiện lễ Chu Công?”

Tạ Kính Uyên mặt vô biểu tình nắm chặt tay, khớp xương kêu lên răng rắc.

Khi nghe thấy những lời này, Cát ma ma không kìm nén được lòng hiếu kỳ lặng lẽ tiến lên một bước, muốn nhìn xem tình huống như thế nào. Sở Hi Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm bà, lạnh lùng trách mắng xuyên bức màn lụa: “Lui ra ngoài ——”



Cát ma ma hoảng sợ, tiếp tục nghe thấy một giọng nam lạnh lùng: “Vượt qua phép tắc một lần nữa, ta sẽ bẩm báo quý phi nương nương xử trí.”

Các nàng muốn dạy thuật trong phòng, Sở Hi Niên để các nàng dạy. Các nàng muốn đứng ở ngoài màn xem, Sở Hi Niên để các nàng xem. Nhưng nếu Cát ma ma dĩ hạ phạm thượng, có chết cũng không hề gì, cho dù có nháo đến trước mặt Hoàng đế vẫn là Sở Hi Niên có lý.

Cát ma ma sắc mặt xanh trắng lui về chỗ cũ.

Tạ Kính Uyên không nhúc nhích. Tuy y vẫn còn đeo mặt nạ, biểu tình khó dò, nhưng không khó để người ta cảm nhận được mâu thuẫn trong lòng y, vừa gian nan vừa sỉ nhục.

Người có trăm phương nghìn kế, nhưng cần trúng một kế liền có thể khiến người thất bại thảm hại.

Chim ưng là vương của ác điểu khắp thiên hạ này, hổ thì xưng hùng của loài hung thú. Hạc bay nơi cửu thiên, phượng đậu trên cây ngô đồng. Nhưng nếu rơi vào tuyệt địa, chim ưng gãy cánh, mãnh hổ nằm xuống, có là tiên hạc hay thần phượng cũng không thể cất cánh bay.

Tạ Kính Uyên là rắn độc, là uyên long, nhưng hiện tại không thể không nằm xuống.

“Xoạt......”

Thanh âm quần áo làm bằng tơ lụa rơi xuống đất vang lên rõ ràng. Tạ Kính Uyên nhắm mắt cởi quần áo của mình như một con chim ưng hung tợn tự mổ đi lông vũ, chưa kịp đả thương địch thủ đã tự tổn hại tám trăm.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Cơ thể tinh tráng của y bại lộ, trên người ngang dọc những vết sẹo do đao kiếm gây nên. Mỗi một vết thương đang nói cho thế nhân y có được tước vị bằng cách nào. Địa vị cao của y được xây nên từ xương máu.

Quả nhiên tâm tính ngoan tuyệt.

Sở Hi Niên chậm rãi tới gần y, tóc đen dài xõa trên vai còn vương hơi nước. Ngoại hình của hắn vốn tuấn tú tuyệt tục, hiện giờ lại càng giống như một vị thần. Nhưng Tạ Kính Uyên không muốn nhìn, y nhắm mắt nằm xuống.

Chờ đợi sỉ nhục lớn nhất trong đời.

Thân thể bại lộ ở trong không khí, càng ngày càng lạnh, nhưng lạnh đến mức tận cùng lại không còn lạnh nữa.

Nhưng đau đớn trong dự đoán lại không truyền đến. Trên người Tạ Kính Uyên bỗng xuất hiện một chiếc chăn gấm, y trợn to mắt ——

“Suỵt......”

Sở Hi Niên đặt ngón trỏ lên môi làm động tác im lặng với Tạ Kính Uyên. Ý tứ rất rõ ràng, đừng nói chuyện.

Hắn đắp chăn cho Tạ Kính Uyên rồi cởi áo ngoài, giữ lại áo trong rồi đè y dưới thân. Trong giây lát Tạ Kính Uyên liền hiểu ý định của hắn nhưng không cử động, chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Cách xa năm bước lại có thêm một tầng trướng màn, đám người Cát ma ma duỗi dài cổ cũng không thấy rõ tình huống bên trong. Các nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng người cử động, động tác có vẻ là đang hành phòng, nhưng sao lại không có thanh âm?

Cát ma ma không nhịn được nhăn mày.

Sở Hi Niên cũng ý thức được vấn đề này. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Kính Uyên, cười đến hoặc nhân rồi thấp giọng: “Không bằng Tướng quân thử kêu hai tiếng?”

Cái gì? Tạ Kính Uyên nghĩ thầm. Kêu như thế nào? Y không phải tiểu quan thanh lâu. Tạ Kính Uyên đá một cú vừa đơn giản vừa thô bạo, trực tiếp đá gãy chiếc bàn nhỏ ở đuôi giường, đồ vật lăn lông lốc đầy đất.

Động tĩnh này có hơi to. Đám người Cát ma ma hoảng sợ, theo bản năng muốn đi vào xem xét: “Sở công tử?!”

“Không sao ——”

Sở Hi Niên đè lại chân của Tạ Kính Uyên, cố ý hạ giọng nghẹn ngào: “Không cẩn thận đụng vào bàn.”

Hắn thở dốc như đang làm chuyện không thể nói. Tạ Kính Uyên bị đè lại nên bất mãn gạt tay hắn ra. Từ bên ngoài, bóng người bên trong lộn xộn, tựa như đang rất kịch liệt.

Cát ma ma âm thầm nhíu mày, không nghĩ thế mà Tạ Kính Uyên có thể nhịn xuống, ngoan ngoãn hành phòng đến như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kính Uyên (cười lạnh): Ngươi thấy ta ngoan không?
Chương trước Chương tiếp