Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 45: Tướng quân có độc
Bất quá... rõ ràng là khả năng ghi nhớ của Tạ Kính Uyên kém quá nhiều so với sức chiến đấu của y, thử lâu như vậy vẫn chưa thử ra được gì.
Một phản diện... có chút ngốc.
Chương 42: Tướng quân có độc
Sở Hi Niên xoay người, một lần nữa đè Tạ Kính Uyên ở dưới thân không cho y lộn xộn. Trướng màn kia rất mỏng, gió thổi một cái là bay mất, nếu y cứ lăn qua lộn lại không cẩn thận làm rơi màn liền có chuyện vui ngay.
“Tướng quân lăn lộn như thế, không lẽ thật sự muốn khiến ta làm chút chuyện gì đó?” Hắn liếc Tạ Kính Uyên, hiển lộ bản tính độc miệng của mình.
Giữa bọn họ chỉ có một tấm chăn mỏng, hô hấp giao hòa, dư tức nóng rực. Với Sở Hi Niên, người dưới thân mình là nam hay nữ không có gì khác nhau, nhưng với Tạ Kính Uyên thì không như thế.
Phát hiện ra Sở Hi Niên không định hành phòng, Tạ Kính Uyên thu lại sức lực và thả lỏng người. Y nhìn Sở Hi Niên, cười cười như đang muốn đùa dai: “Ngươi xác định muốn làm chút gì đó?”
Ngón tay của y dừng trên mặt nạ rồi từ từ gỡ ra. Y còn do dự xem có nên dọa Sở Hi Niên nhảy dựng hay không, nhưng còn chưa kịp quyết định đã nghe thấy người ở trên thấp giọng: “Yên tâm, ta không chạm vào ngươi.”
Ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Sở Hi Niên không có hứng thú với mấy việc nam nam này, một tay hắn chống bên cạnh Tạ Kính Uyên, một tay sờ soạng giường như đang kiểm tra cái gì.
Hôm nay người này vào phủ, cười cười phúc hậu giả vờ vô hại, Tạ Kính Uyên còn tưởng hắn là công tử phú quý không rành thế sự. Nhưng đến cẩu nô tài Cát ma ma kia mà Sở Hi Niên còn có thể hù dọa, rõ ràng hắn là sói đội lốt cừu.
Tạ Kính Uyên ý vị không rõ thấp giọng: “Sở Hi Niên, là ta xem thường ngươi...”
Không biết y rút thêm một thanh đao từ đâu ra, mũi nhọn hướng về yết hầu của Sở Hi Niên, di chuyển từ từ đến chỗ trái tim. Chỉ cần thanh đao tiến về phía trước một chút, máu sẽ bắn tung tóe khắp nơi.
Sở Hi Niên nắm lấy tay y, mũi đao cũng dừng lại. Hắn rũ mắt nhìn Tạ Kính Uyên, phát hiện Tạ Kính Uyên đang cười.
“Hiện tại Tướng quân phát hiện cũng không chậm.”
Sở Hi Niên nói xong câu đó liền rút thanh đao khỏi tay y, ném một cái “keng” xuống mặt đất. Sau đó hắn tiếp tục kiểm tra giường không bỏ qua một góc nào.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên càng nhìn càng thấy hắn giống một mật thám bèn hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi muốn tìm cái gì? Không bằng bản tướng quân tìm giúp ngươi?”
Sở Hi Niên cười cười: “Không cần, ngươi tìm không thấy.”
Nếu Tạ Kính Uyên tìm được còn bị trúng độc sao?
Không phải Sở Hi Niên đang khinh bỉ Tạ Kính Uyên.
Nghe vậy sắc mặt Tạ Kính Uyên trầm xuống, ý cười bên khóe miệng cũng nhạt dần. Lời này của Sở Hi Niên có ý gì?
Sở Hi Niên kiểm tra từng góc giường nhưng không phát hiện vấn đề. Giường lớn được khắc hoa thủ công một cách tinh vi, tỏa ra mùi gỗ đặc trưng, không có gì bất thường.
Hắn không khỏi nhíu mày trầm tư, rốt cuộc độc bị hạ ở đâu?
Đúng lúc này, cách một tầng trướng màn bỗng vang lên giọng của Cát ma ma: “Công tử, đã không còn sớm nữa, nô tỳ nên trở về cung phục mệnh.”
Một canh giờ đã qua, việc cần làm đã làm xong, các nàng ở lại chờ không có ý nghĩa.
Tạ Kính Uyên không cam tâm. Y cảm thấy để đám cẩu nô tài này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra ngoài ảnh hưởng đến uy phong của mình. Sở Hi Niên đã sớm mong chờ các nàng rời đi, nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Các ngươi lui ra đi.”
Cát ma ma đứng bên ngoài uốn gối hành lễ, nhưng khi sắp phải đi lại bắt đầu do dự. Bà nhìn bóng người mơ hồ bên trong, nghĩ về những nghi vấn nơi đáy lòng, cắn chặt răng rồi “xoạt” một tiếng hất màn lên. Cát ma ma vừa vọt vào trong liền lập tức quỳ xuống: “Công tử và Tướng quân có cần chuẩn bị nước tắm gội trước không?”
Khi nói những lời này, mắt bà nhìn chằm chằm về hướng chiếc giường. Sở Hi Niên đang thở dốc bên cần cổ của Tạ Kính Uyên, chăn gấm đỏ thẫm bao bọc thân hình của họ, nhưng từ bả vai lộ ra bên ngoài không khó đoán rằng họ không mặc gì cả.
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu, bà không thấy rõ biểu tình của y. Sở Hi Niên ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn về phía Cát ma ma, ngực hắn phập phồng không ngừng. Trong giọng nói khàn khàn của hắn là sự thỏa mãn khi tình dục vừa chấm dứt, nhưng đôi mắt nhạt màu kia lại khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng: “Ai cho phép ngươi tiến vào?!”
Mái tóc đen dài rũ xuống trên vai, trông hắn như một vị trích tiên dung nhan thần tú. Nhưng đặt trong tình cảnh hiện tại cảnh tượng này không chỉ không liên quan đến “tiên” mà chỉ có ái muội.
Cát ma ma vội vàng dập đầu: “Lão nô nhất thời quên quy củ, thỉnh công tử trách phạt.”
Bà là một nô tài không sợ chết.
Tạ Kính Uyên nằm dưới thân Sở Hi Niên, gằn từng tiếng: “Đào mắt bà ta ra!”
Sở Hi Niên che miệng của y lại, ra hiệu đừng lên tiếng để tránh cho người khác lấy cớ. Hắn nhàn nhạt liếc Cát ma ma: “Mang theo người của ngươi lui ra ngoài rồi tự mình đi lãnh hai mươi bản tử. Nếu dám nói xằng nói bậy, ta sẽ bẩm báo quý phi nương nương xử trí.”
Cát ma ma vội vàng lui đi ra ngoài. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, sau đó trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người trên giường vẫn chưa cử động.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cơ thể của Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên còn ép chặt vào nhau. Tạ Kính Uyên cảm thấy cơ thể của Sở Hi Niên nóng kinh người hệt như một khối than lửa. Y giương mắt, thấy Sở Hi Niên đang nhìn chằm chằm phía dưới cổ của y bèn gằn giọng: “Ngươi không muốn đôi mắt của mình nữa?”
Sở Hi Niên duỗi tay, nắm lấy khối ngọc bội trên cổ y, chần chờ: “Khối ngọc này...”
Tạ Kính Uyên đột nhiên giật khối ngọc bội trên cổ của mình lại rồi vội vàng đẩy Sở Hi Niên ra. Trong quá trình hấp tấp, không biết y va vào đâu mà mặt nạ rơi xuống, lộ ra một nửa gương mặt còn lại. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh ——
“......”
Đồn đãi nói rằng dung mạo của Tạ Kính Uyên bị hủy, nhưng cụ thể hủy như thế nào lại không ai biết được. Hiện giờ, cuối cùng y cũng lộ gương mặt thật.
Nửa bên mặt còn lại đầy những vết sẹo ngang dọc đan xen, có dài có ngắn có nông có sâu, không thể đếm được tổng cộng bao nhiêu vết. Chúng ghi lại dấu ấn trên da của y, đủ để biến một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm năm nào trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một trên trời cao, một dưới mặt đất.
Sở Hi Niên im lặng.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn không nhúc nhích liền cho rằng hắn đang sợ đến choáng váng. Y chậm rãi cúi người, không biết suy nghĩ gì mà bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Giọng y trở nên âm trầm thanh lãnh khiến người ta liên tưởng đến chẳng may bị trúng độc rắn trong một khu rừng âm u: “Sao? Ngươi còn muốn làm chút gì với gương mặt này của ta hay không?”
Tất nhiên sẽ không.
Phàm là người bình thường sẽ không muốn làm gì đối với gương mặt này.
Tạ Kính Uyên tưởng Sở Hi Niên là người to gan, hóa ra cũng chỉ có như thế, trong mắt y hiện lên vẻ châm biếm. Y nhặt mặt nạ lên, vừa chuẩn bị đeo lên lại bỗng nghe thấy một âm thanh ấm áp: “Vì sao mặt của Tướng quân lại bị thương?”
Tạ Kính Uyên ngẩn ra.
Sở Hi Niên chậm rãi vuốt ve nửa mặt phải đầy vết sẹo của y, lực đạo vô cùng nhẹ. Để quan sát rõ hơn, hắn cúi rất gần, suýt nữa đã đụng vào chóp mũi của Tạ Kính Uyên.
Sở Hi Niên thấp giọng: “Vì sao mặt của Tướng quân lại bị thương?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy những nơi hắn chạm vào trở nên tê dại. Y cố tìm cách xem nhẹ cảm giác này, đáp một cách châm biếm: “Tất nhiên là bị thương trên chiến trường.”
“Không,“ Sở Hi Niên lắc đầu, “Không phải.”
Trên mặt Tạ Kính Uyên có ít nhất mười mấy vết thương, góc cạnh thô ráp, chắc chắn không phải do đao kiếm sắc bén hay cung tên gây thương tích. Người gây ra những vết thương này dường như muốn hủy đi gương mặt của y, không muốn bất kỳ ai nhìn ra dung mạo sẵn có, rạch liên tiếp mấy chục đường.
Sở Hi Niên chậm rãi vuốt ve mặt y, phát hiện trừ bỏ vết rạch còn có những vết thương loang lổ hình dạng khác hệt như dùng thứ góc cạnh như đá mạnh mẽ cọ xát mà thành.
“Rất đau phải không?” Sở Hi Niên đột ngột hỏi.
Nghe vậy Tạ Kính Uyên hít sâu một hơi, nhìn hắn chằm chằm không nói chuyện. Sở Hi Niên mắc bệnh quán tính từ thời còn học y, nhìn thấy vết thương luôn không nhịn được muốn quan sát. Lúc này hắn cũng nhận thấy được mình có chút kỳ quái.
Hắn cười cười, chậm rãi thu tay: “Khỏi hẳn là tốt rồi.”
Vừa rồi để lừa gạt Cát ma ma, hắn hấp tấp cởi áo trên, nửa người trên không mặc gì cả. Sở Hi Niên mặc lại quần áo, đồng thời đưa áo trong cho Tạ Kính Uyên: “Cầm lấy.”
Người nằm trong chăn cởi nhiều hơn hắn.
Tạ Kính Uyên tiếp nhận quần áo rồi nhanh chóng mặc vào. Bởi vì ngồi dậy, chăn trên người y rơi xuống đất. Đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh, y không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhíu mày cố gắng nhịn xuống.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên xuống giường, rót cho y một chén trà nóng: “Vì sao Tướng quân không cho người hầu hạ trong phòng?”
Tạ Kính Uyên nhận lấy ly nước, hỏi gì đáp nấy: “Ta không thích.”
Sở Hi Niên nghĩ thầm chỗ tai hại chính là đây. Tạ Kính Uyên không thích có người hầu hạ trong phòng, những nô bộc đó cho dù tiến vào cũng sẽ nhanh chóng lui ra ngoài, cho nên người trúng độc chỉ có một mình y.
Phương pháp khiến người khác âm thầm trúng độc có rất nhiều, đại khái có thể chia làm hai loại: ngộ độc thức ăn hoặc trúng độc dạng khí.
Phủ Tướng quân quản lý cơm canh cực kỳ nghiêm ngặt, hẳn không có vấn đề ở thức ăn, vậy chỉ còn dư lại trúng độc dạng khí.
Sở Hi Niên khoác áo ngoài, đi lòng vòng trong phòng, chậm rãi qua sát gian nội thất này.
Ở giữa đang đốt lưu hương.
Giường khắc hoa thơm mùi gỗ.
Trong bình sứ cắm một nhánh đào.
Cuối giường treo huân hương cầu.
Đình viện ngoài cửa sổ có một cây bích ngạnh tươi tốt bốn mùa, chỉ kết quả, không khai hoa. Vào ngày trời rét, trái cây lớn cỡ hạt đậu đen sẽ rơi xuống, khi bị giẫm nát tản ra một mùi tanh ngọt, ở trong phòng có thể ngửi được.
Tất cả đều là vật bài trí thường thấy trong nhà quý tộc. Quan niệm của người xưa không giống người hiện đại, có một số đồ vật là vật cần thiết, phải bày biện theo quy củ, thiếu một thứ cũng không được.
Sở Hi Niên tháo huân hương cầu ở cuối giường xuống, mở lớp vỏ bên ngoài ra, lấy một ít hương bên trong ngửi thử. Đây là khiếu thần hương quý tộc thường dùng, có tác dụng đuổi côn trùng, nguyên liệu chủ yếu là bạc hà băng phiến rất dễ nhận biết.
Sở Hi Niên ngửi nửa ngày, không phát hiện dị thường nên treo huân hương về chỗ cũ.
Tạ Kính Uyên lười nhác nằm trên giường, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia hứng thú: “Thế nào? Ngươi hoài nghi có độc?”
Tạ Kính Uyên không nghĩ rằng Sở Hi Niên đang điều tra độc giúp mình. Y đơn giản cảm thấy Sở Hi Niên đang nghi ngờ y hại hắn.
Tạ Kính Uyên chậm rãi nắm chặt mặt nạ của mình, che lại vết thương dữ tợn kia. Nửa khuôn mặt còn lại không tỳ vết tựa như mỹ ngọc, nhưng lời y nói ra không hề êm tai: “Nếu muốn giết ngươi, ta chỉ cần động một ngón tay, mất công như vậy làm gì?”
Sở Hi Niên không để ý đến y. Hắn mở lư hương ra, vân vê một chút hương chưa châm để kiểm tra nhưng cũng không phát hiện bất luận vấn đề gì.
Cũng đúng, Tạ Kính Uyên không phải kẻ ngốc, nhất định y từng kiểm tra mọi đồ vật trong phòng.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào?
Sở Hi Niên ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh băng của Tạ Kính Uyên. Động tác này khiến y sửng sốt, nhưng chưa kịp hất tay ra đã nghe tiếng Sở Hi Niên cười hỏi: “Tướng quân thật sự cho rằng mình bị bệnh sao?”
Tạ Kính Uyên híp mắt: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hi Niên sờ sờ móng tay đã chuyển sang màu tím, chỉ vào đôi môi cũng tím tái của y: “Ta sợ bệnh của Tướng quân là do trúng độc gây ra.”
Sở Hi Niên vừa dứt lời liền bị Tạ Kính Uyên nắm chặt lấy tay. Chân mày y nhíu chặt: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Hi Niên cười cười: “Không phải chính Tướng quân cũng đang hoài nghi sao?”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hương đốt trong lư, sáng một loại, trưa một loại, tối một loại. Hoa trong bình, sáng sớm là liễu, buổi tối là đào. Huân hương cầu cũng thế. Sở Hi Niên nhớ mang mang nha hoàn nói huân hương cầu mỗi đêm dùng một loại khác, sáng sớm vứt loại đã dùng đi thay bằng loại mới.
Tạ Kính Uyên thường xuyên đổi huân hương trong phòng vì y có bệnh sao? Đương nhiên không phải.
Thật hiển nhiên, chính y cũng hoài nghi mình đang trúng độc. Mỗi ngày y cho thay đổi hương liệu là đang tiến hành thí nghiệm muốn biết mình bị hạ độc ở đâu.
Bất quá... rõ ràng là khả năng ghi nhớ của Tạ Kính Uyên kém quá nhiều so với sức chiến đấu của y, thử lâu như vậy vẫn chưa thử ra được gì.
Một phản diện... có chút ngốc.
Trách không được cuối cùng tạo phản không thành công.
Sở Hi Niên tính toán ngày mai sẽ tiếp tục tra. Hắn muốn rút tay về nhưng lại bị Tạ Kính Uyên nắm lấy không nhúc nhích được, đành cười cười liếc y: “Tướng quân, tay ta đau.”
Hắn có tuyệt chiêu giả vờ vô hại. Tạ Kính Uyên theo bản năng buông lỏng tay ra, đang định nói chuyện liền thấy Sở Hi Niên chậm rãi tới gần y, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt y xuống.
“Không mang thì tốt hơn.”
Hắn nói rồi đặt chiếc mặt nạ lạnh băng kia ở đầu giường.
Tạ Kính Uyên bỗng nhiên phát hiện y có chút nhìn không thấu người trước mặt này, ý vị thâm trường hỏi: “Sở Hi Niên, ngươi còn nhớ rõ thân phận của ngươi?”
Nhị công tử của phủ Khúc Dương Hầu, phe cánh của Tấn Vương.
Đối địch với Thái tử, tự nhiên đối địch với Tạ Kính Uyên y.
“Nhớ rõ,“ Sở Hi Niên nằm xuống sạp ở gian ngoài, giọng nói nghiêm túc bình tĩnh, thanh thúy như ngọc: “Ta là Sở Hi Niên.”
Hắn chỉ là chính hắn mà thôi.
Chẳng sợ xuyên đến đây cũng không thay đổi sự thật này.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, thấy hắn nhắm mắt ngủ rồi. Y ngăn chặn cơn ho trong cuống họng rồi nằm xuống, sau đó vuốt ve má phải chằng chịt vết thương của mình và chậm rãi nắm chặt lấy ngọc bội đeo trên cổ.
Sở Hi Niên nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ, nhưng căn phòng này nhất định có gì đó bất thường khiến người ta tâm thần không yên. Khi hắn đang tự hỏi ngày mai nên làm gì để tìm ra nơi bị hạ độc thì hệ thống “Tinh!” một tiếng thật nhẹ bên tai hắn.
[Thỉnh ký chủ chú ý!]
Dưới ánh nến leo lắt, chữ hỉ dán trên cửa sổ trông bắt mắt vô cùng.
[Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 98%, xin tiếp tục nỗ lực.]
Sở Hi Niên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía Tạ Kính Uyên, thấy y đang đưa lưng về phía mình, nhìn dáng vẻ như đã ngủ rồi.
Độ hắc hóa?
Sở Hi Niên cười cười, cảm thấy thứ này vô cùng mới lạ. Hắn một lần nữa nhắm mắt: “Tao biết rồi......”
Hệ thống hơi quạu xíu vì lần trước hắn ghét bỏ nó: [Hứ, anh cười cái gì chứ? Anh là ký chủ kém cỏi nhất tôi từng có! Kém cỏi nhất!!]
Giảm có 1% thì kiêu ngạo cái gì?
Khóe miệng Sở Hi Niên cứng đờ: “Kém cỏi nhất?”
Hệ thống di chuyển lên xuống như đang gật đầu khí thế: [Kém cỏi nhất! Ký chủ trước anh lợi hại hơn anh nhiều!]
Sở Hi Niên: “......”
Một đêm chú định không ngủ được.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn mang nước rửa mặt nối đuôi nhau đi vào phòng liền nhìn thấy cái bàn bị Tạ Kính Uyên đá ngã cùng ly tách rơi hỗn độn đầy đất.
Sở Hi Niên không biết các nàng đang nghĩ gì mà trên mặt mỗi người đều là biểu tình căm phẫn như thể Tướng quân nhà các nàng vừa chịu qua điều gì nhục nhã. Vân Tước nước mắt lưng tròng, thừa dịp rửa khăn mặt nhỏ giọng hỏi: “Công tử, ngài không bị sao chứ?”
Nàng rất sợ công tử bao cỏ nhà nàng áp không được Tạ tướng quân, bị đối phương chém một kiếm chết tươi.
Vì thể nàng thủ ở gian ngoài, kết quả bị khuôn mặt người chết của Cửu Dung nhìn chằm chằm như nhìn một tên trộm suốt cả đêm.
“Không có việc gì.”
Lúc này Sở Hi Niên lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó là danh sách trong quân mà anh trai hờ muốn hắn lấy. Hắn không định thật sự lấy cắp đồ cho Sở Tiêu Bình, tính toàn tùy tiện viết vài cái tên lừa gạt cho qua chuyện.
Nhưng vấn đề lại không thể viết tên một cách bừa bãi. Vạn nhất anh trai hờ giao số tên ấy cho Tấn Vương, kết quả không tìm thấy những người đó trong quân, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Sở Hi Niên giao cho Vân Tước một nhiệm vụ: “Ta muốn ngươi làm một việc.”
Mặt Vân Tước nghiêm lại: “Mời công tử nói.”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên đang rửa mặt trong nội thất, thấy y không nghe được hắn nói chuyện, hạ giọng nói với Vân Tước: “Thứ nhất, làm quen với tất cả mọi người trong phủ này.”
“Thứ hai, biết rõ đường đi trong phủ cùng với nơi được canh chừng nghiêm mật nhất.”
Vân Tước: “......”
Một phản diện... có chút ngốc.
Chương 42: Tướng quân có độc
Sở Hi Niên xoay người, một lần nữa đè Tạ Kính Uyên ở dưới thân không cho y lộn xộn. Trướng màn kia rất mỏng, gió thổi một cái là bay mất, nếu y cứ lăn qua lộn lại không cẩn thận làm rơi màn liền có chuyện vui ngay.
“Tướng quân lăn lộn như thế, không lẽ thật sự muốn khiến ta làm chút chuyện gì đó?” Hắn liếc Tạ Kính Uyên, hiển lộ bản tính độc miệng của mình.
Giữa bọn họ chỉ có một tấm chăn mỏng, hô hấp giao hòa, dư tức nóng rực. Với Sở Hi Niên, người dưới thân mình là nam hay nữ không có gì khác nhau, nhưng với Tạ Kính Uyên thì không như thế.
Phát hiện ra Sở Hi Niên không định hành phòng, Tạ Kính Uyên thu lại sức lực và thả lỏng người. Y nhìn Sở Hi Niên, cười cười như đang muốn đùa dai: “Ngươi xác định muốn làm chút gì đó?”
Ngón tay của y dừng trên mặt nạ rồi từ từ gỡ ra. Y còn do dự xem có nên dọa Sở Hi Niên nhảy dựng hay không, nhưng còn chưa kịp quyết định đã nghe thấy người ở trên thấp giọng: “Yên tâm, ta không chạm vào ngươi.”
Ngữ khí vô cùng nghiêm túc. Sở Hi Niên không có hứng thú với mấy việc nam nam này, một tay hắn chống bên cạnh Tạ Kính Uyên, một tay sờ soạng giường như đang kiểm tra cái gì.
Hôm nay người này vào phủ, cười cười phúc hậu giả vờ vô hại, Tạ Kính Uyên còn tưởng hắn là công tử phú quý không rành thế sự. Nhưng đến cẩu nô tài Cát ma ma kia mà Sở Hi Niên còn có thể hù dọa, rõ ràng hắn là sói đội lốt cừu.
Tạ Kính Uyên ý vị không rõ thấp giọng: “Sở Hi Niên, là ta xem thường ngươi...”
Không biết y rút thêm một thanh đao từ đâu ra, mũi nhọn hướng về yết hầu của Sở Hi Niên, di chuyển từ từ đến chỗ trái tim. Chỉ cần thanh đao tiến về phía trước một chút, máu sẽ bắn tung tóe khắp nơi.
Sở Hi Niên nắm lấy tay y, mũi đao cũng dừng lại. Hắn rũ mắt nhìn Tạ Kính Uyên, phát hiện Tạ Kính Uyên đang cười.
“Hiện tại Tướng quân phát hiện cũng không chậm.”
Sở Hi Niên nói xong câu đó liền rút thanh đao khỏi tay y, ném một cái “keng” xuống mặt đất. Sau đó hắn tiếp tục kiểm tra giường không bỏ qua một góc nào.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên càng nhìn càng thấy hắn giống một mật thám bèn hảo tâm nhắc nhở: “Ngươi muốn tìm cái gì? Không bằng bản tướng quân tìm giúp ngươi?”
Sở Hi Niên cười cười: “Không cần, ngươi tìm không thấy.”
Nếu Tạ Kính Uyên tìm được còn bị trúng độc sao?
Không phải Sở Hi Niên đang khinh bỉ Tạ Kính Uyên.
Nghe vậy sắc mặt Tạ Kính Uyên trầm xuống, ý cười bên khóe miệng cũng nhạt dần. Lời này của Sở Hi Niên có ý gì?
Sở Hi Niên kiểm tra từng góc giường nhưng không phát hiện vấn đề. Giường lớn được khắc hoa thủ công một cách tinh vi, tỏa ra mùi gỗ đặc trưng, không có gì bất thường.
Hắn không khỏi nhíu mày trầm tư, rốt cuộc độc bị hạ ở đâu?
Đúng lúc này, cách một tầng trướng màn bỗng vang lên giọng của Cát ma ma: “Công tử, đã không còn sớm nữa, nô tỳ nên trở về cung phục mệnh.”
Một canh giờ đã qua, việc cần làm đã làm xong, các nàng ở lại chờ không có ý nghĩa.
Tạ Kính Uyên không cam tâm. Y cảm thấy để đám cẩu nô tài này hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra ngoài ảnh hưởng đến uy phong của mình. Sở Hi Niên đã sớm mong chờ các nàng rời đi, nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Các ngươi lui ra đi.”
Cát ma ma đứng bên ngoài uốn gối hành lễ, nhưng khi sắp phải đi lại bắt đầu do dự. Bà nhìn bóng người mơ hồ bên trong, nghĩ về những nghi vấn nơi đáy lòng, cắn chặt răng rồi “xoạt” một tiếng hất màn lên. Cát ma ma vừa vọt vào trong liền lập tức quỳ xuống: “Công tử và Tướng quân có cần chuẩn bị nước tắm gội trước không?”
Khi nói những lời này, mắt bà nhìn chằm chằm về hướng chiếc giường. Sở Hi Niên đang thở dốc bên cần cổ của Tạ Kính Uyên, chăn gấm đỏ thẫm bao bọc thân hình của họ, nhưng từ bả vai lộ ra bên ngoài không khó đoán rằng họ không mặc gì cả.
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu, bà không thấy rõ biểu tình của y. Sở Hi Niên ngẩng đầu lên, lười biếng nhìn về phía Cát ma ma, ngực hắn phập phồng không ngừng. Trong giọng nói khàn khàn của hắn là sự thỏa mãn khi tình dục vừa chấm dứt, nhưng đôi mắt nhạt màu kia lại khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng: “Ai cho phép ngươi tiến vào?!”
Mái tóc đen dài rũ xuống trên vai, trông hắn như một vị trích tiên dung nhan thần tú. Nhưng đặt trong tình cảnh hiện tại cảnh tượng này không chỉ không liên quan đến “tiên” mà chỉ có ái muội.
Cát ma ma vội vàng dập đầu: “Lão nô nhất thời quên quy củ, thỉnh công tử trách phạt.”
Bà là một nô tài không sợ chết.
Tạ Kính Uyên nằm dưới thân Sở Hi Niên, gằn từng tiếng: “Đào mắt bà ta ra!”
Sở Hi Niên che miệng của y lại, ra hiệu đừng lên tiếng để tránh cho người khác lấy cớ. Hắn nhàn nhạt liếc Cát ma ma: “Mang theo người của ngươi lui ra ngoài rồi tự mình đi lãnh hai mươi bản tử. Nếu dám nói xằng nói bậy, ta sẽ bẩm báo quý phi nương nương xử trí.”
Cát ma ma vội vàng lui đi ra ngoài. Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, sau đó trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Hai người trên giường vẫn chưa cử động.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Cơ thể của Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên còn ép chặt vào nhau. Tạ Kính Uyên cảm thấy cơ thể của Sở Hi Niên nóng kinh người hệt như một khối than lửa. Y giương mắt, thấy Sở Hi Niên đang nhìn chằm chằm phía dưới cổ của y bèn gằn giọng: “Ngươi không muốn đôi mắt của mình nữa?”
Sở Hi Niên duỗi tay, nắm lấy khối ngọc bội trên cổ y, chần chờ: “Khối ngọc này...”
Tạ Kính Uyên đột nhiên giật khối ngọc bội trên cổ của mình lại rồi vội vàng đẩy Sở Hi Niên ra. Trong quá trình hấp tấp, không biết y va vào đâu mà mặt nạ rơi xuống, lộ ra một nửa gương mặt còn lại. Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, không khí đột nhiên lâm vào yên tĩnh ——
“......”
Đồn đãi nói rằng dung mạo của Tạ Kính Uyên bị hủy, nhưng cụ thể hủy như thế nào lại không ai biết được. Hiện giờ, cuối cùng y cũng lộ gương mặt thật.
Nửa bên mặt còn lại đầy những vết sẹo ngang dọc đan xen, có dài có ngắn có nông có sâu, không thể đếm được tổng cộng bao nhiêu vết. Chúng ghi lại dấu ấn trên da của y, đủ để biến một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm năm nào trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Một trên trời cao, một dưới mặt đất.
Sở Hi Niên im lặng.
Tạ Kính Uyên nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn không nhúc nhích liền cho rằng hắn đang sợ đến choáng váng. Y chậm rãi cúi người, không biết suy nghĩ gì mà bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Giọng y trở nên âm trầm thanh lãnh khiến người ta liên tưởng đến chẳng may bị trúng độc rắn trong một khu rừng âm u: “Sao? Ngươi còn muốn làm chút gì với gương mặt này của ta hay không?”
Tất nhiên sẽ không.
Phàm là người bình thường sẽ không muốn làm gì đối với gương mặt này.
Tạ Kính Uyên tưởng Sở Hi Niên là người to gan, hóa ra cũng chỉ có như thế, trong mắt y hiện lên vẻ châm biếm. Y nhặt mặt nạ lên, vừa chuẩn bị đeo lên lại bỗng nghe thấy một âm thanh ấm áp: “Vì sao mặt của Tướng quân lại bị thương?”
Tạ Kính Uyên ngẩn ra.
Sở Hi Niên chậm rãi vuốt ve nửa mặt phải đầy vết sẹo của y, lực đạo vô cùng nhẹ. Để quan sát rõ hơn, hắn cúi rất gần, suýt nữa đã đụng vào chóp mũi của Tạ Kính Uyên.
Sở Hi Niên thấp giọng: “Vì sao mặt của Tướng quân lại bị thương?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy những nơi hắn chạm vào trở nên tê dại. Y cố tìm cách xem nhẹ cảm giác này, đáp một cách châm biếm: “Tất nhiên là bị thương trên chiến trường.”
“Không,“ Sở Hi Niên lắc đầu, “Không phải.”
Trên mặt Tạ Kính Uyên có ít nhất mười mấy vết thương, góc cạnh thô ráp, chắc chắn không phải do đao kiếm sắc bén hay cung tên gây thương tích. Người gây ra những vết thương này dường như muốn hủy đi gương mặt của y, không muốn bất kỳ ai nhìn ra dung mạo sẵn có, rạch liên tiếp mấy chục đường.
Sở Hi Niên chậm rãi vuốt ve mặt y, phát hiện trừ bỏ vết rạch còn có những vết thương loang lổ hình dạng khác hệt như dùng thứ góc cạnh như đá mạnh mẽ cọ xát mà thành.
“Rất đau phải không?” Sở Hi Niên đột ngột hỏi.
Nghe vậy Tạ Kính Uyên hít sâu một hơi, nhìn hắn chằm chằm không nói chuyện. Sở Hi Niên mắc bệnh quán tính từ thời còn học y, nhìn thấy vết thương luôn không nhịn được muốn quan sát. Lúc này hắn cũng nhận thấy được mình có chút kỳ quái.
Hắn cười cười, chậm rãi thu tay: “Khỏi hẳn là tốt rồi.”
Vừa rồi để lừa gạt Cát ma ma, hắn hấp tấp cởi áo trên, nửa người trên không mặc gì cả. Sở Hi Niên mặc lại quần áo, đồng thời đưa áo trong cho Tạ Kính Uyên: “Cầm lấy.”
Người nằm trong chăn cởi nhiều hơn hắn.
Tạ Kính Uyên tiếp nhận quần áo rồi nhanh chóng mặc vào. Bởi vì ngồi dậy, chăn trên người y rơi xuống đất. Đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh, y không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, sau đó nhíu mày cố gắng nhịn xuống.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên xuống giường, rót cho y một chén trà nóng: “Vì sao Tướng quân không cho người hầu hạ trong phòng?”
Tạ Kính Uyên nhận lấy ly nước, hỏi gì đáp nấy: “Ta không thích.”
Sở Hi Niên nghĩ thầm chỗ tai hại chính là đây. Tạ Kính Uyên không thích có người hầu hạ trong phòng, những nô bộc đó cho dù tiến vào cũng sẽ nhanh chóng lui ra ngoài, cho nên người trúng độc chỉ có một mình y.
Phương pháp khiến người khác âm thầm trúng độc có rất nhiều, đại khái có thể chia làm hai loại: ngộ độc thức ăn hoặc trúng độc dạng khí.
Phủ Tướng quân quản lý cơm canh cực kỳ nghiêm ngặt, hẳn không có vấn đề ở thức ăn, vậy chỉ còn dư lại trúng độc dạng khí.
Sở Hi Niên khoác áo ngoài, đi lòng vòng trong phòng, chậm rãi qua sát gian nội thất này.
Ở giữa đang đốt lưu hương.
Giường khắc hoa thơm mùi gỗ.
Trong bình sứ cắm một nhánh đào.
Cuối giường treo huân hương cầu.
Đình viện ngoài cửa sổ có một cây bích ngạnh tươi tốt bốn mùa, chỉ kết quả, không khai hoa. Vào ngày trời rét, trái cây lớn cỡ hạt đậu đen sẽ rơi xuống, khi bị giẫm nát tản ra một mùi tanh ngọt, ở trong phòng có thể ngửi được.
Tất cả đều là vật bài trí thường thấy trong nhà quý tộc. Quan niệm của người xưa không giống người hiện đại, có một số đồ vật là vật cần thiết, phải bày biện theo quy củ, thiếu một thứ cũng không được.
Sở Hi Niên tháo huân hương cầu ở cuối giường xuống, mở lớp vỏ bên ngoài ra, lấy một ít hương bên trong ngửi thử. Đây là khiếu thần hương quý tộc thường dùng, có tác dụng đuổi côn trùng, nguyên liệu chủ yếu là bạc hà băng phiến rất dễ nhận biết.
Sở Hi Niên ngửi nửa ngày, không phát hiện dị thường nên treo huân hương về chỗ cũ.
Tạ Kính Uyên lười nhác nằm trên giường, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia hứng thú: “Thế nào? Ngươi hoài nghi có độc?”
Tạ Kính Uyên không nghĩ rằng Sở Hi Niên đang điều tra độc giúp mình. Y đơn giản cảm thấy Sở Hi Niên đang nghi ngờ y hại hắn.
Tạ Kính Uyên chậm rãi nắm chặt mặt nạ của mình, che lại vết thương dữ tợn kia. Nửa khuôn mặt còn lại không tỳ vết tựa như mỹ ngọc, nhưng lời y nói ra không hề êm tai: “Nếu muốn giết ngươi, ta chỉ cần động một ngón tay, mất công như vậy làm gì?”
Sở Hi Niên không để ý đến y. Hắn mở lư hương ra, vân vê một chút hương chưa châm để kiểm tra nhưng cũng không phát hiện bất luận vấn đề gì.
Cũng đúng, Tạ Kính Uyên không phải kẻ ngốc, nhất định y từng kiểm tra mọi đồ vật trong phòng.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở nơi nào?
Sở Hi Niên ngồi xuống bên mép giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh băng của Tạ Kính Uyên. Động tác này khiến y sửng sốt, nhưng chưa kịp hất tay ra đã nghe tiếng Sở Hi Niên cười hỏi: “Tướng quân thật sự cho rằng mình bị bệnh sao?”
Tạ Kính Uyên híp mắt: “Ngươi có ý gì?”
Sở Hi Niên sờ sờ móng tay đã chuyển sang màu tím, chỉ vào đôi môi cũng tím tái của y: “Ta sợ bệnh của Tướng quân là do trúng độc gây ra.”
Sở Hi Niên vừa dứt lời liền bị Tạ Kính Uyên nắm chặt lấy tay. Chân mày y nhíu chặt: “Ngươi nói cái gì?”
Sở Hi Niên cười cười: “Không phải chính Tướng quân cũng đang hoài nghi sao?”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hương đốt trong lư, sáng một loại, trưa một loại, tối một loại. Hoa trong bình, sáng sớm là liễu, buổi tối là đào. Huân hương cầu cũng thế. Sở Hi Niên nhớ mang mang nha hoàn nói huân hương cầu mỗi đêm dùng một loại khác, sáng sớm vứt loại đã dùng đi thay bằng loại mới.
Tạ Kính Uyên thường xuyên đổi huân hương trong phòng vì y có bệnh sao? Đương nhiên không phải.
Thật hiển nhiên, chính y cũng hoài nghi mình đang trúng độc. Mỗi ngày y cho thay đổi hương liệu là đang tiến hành thí nghiệm muốn biết mình bị hạ độc ở đâu.
Bất quá... rõ ràng là khả năng ghi nhớ của Tạ Kính Uyên kém quá nhiều so với sức chiến đấu của y, thử lâu như vậy vẫn chưa thử ra được gì.
Một phản diện... có chút ngốc.
Trách không được cuối cùng tạo phản không thành công.
Sở Hi Niên tính toán ngày mai sẽ tiếp tục tra. Hắn muốn rút tay về nhưng lại bị Tạ Kính Uyên nắm lấy không nhúc nhích được, đành cười cười liếc y: “Tướng quân, tay ta đau.”
Hắn có tuyệt chiêu giả vờ vô hại. Tạ Kính Uyên theo bản năng buông lỏng tay ra, đang định nói chuyện liền thấy Sở Hi Niên chậm rãi tới gần y, giơ tay gỡ mặt nạ trên mặt y xuống.
“Không mang thì tốt hơn.”
Hắn nói rồi đặt chiếc mặt nạ lạnh băng kia ở đầu giường.
Tạ Kính Uyên bỗng nhiên phát hiện y có chút nhìn không thấu người trước mặt này, ý vị thâm trường hỏi: “Sở Hi Niên, ngươi còn nhớ rõ thân phận của ngươi?”
Nhị công tử của phủ Khúc Dương Hầu, phe cánh của Tấn Vương.
Đối địch với Thái tử, tự nhiên đối địch với Tạ Kính Uyên y.
“Nhớ rõ,“ Sở Hi Niên nằm xuống sạp ở gian ngoài, giọng nói nghiêm túc bình tĩnh, thanh thúy như ngọc: “Ta là Sở Hi Niên.”
Hắn chỉ là chính hắn mà thôi.
Chẳng sợ xuyên đến đây cũng không thay đổi sự thật này.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, thấy hắn nhắm mắt ngủ rồi. Y ngăn chặn cơn ho trong cuống họng rồi nằm xuống, sau đó vuốt ve má phải chằng chịt vết thương của mình và chậm rãi nắm chặt lấy ngọc bội đeo trên cổ.
Sở Hi Niên nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ, nhưng căn phòng này nhất định có gì đó bất thường khiến người ta tâm thần không yên. Khi hắn đang tự hỏi ngày mai nên làm gì để tìm ra nơi bị hạ độc thì hệ thống “Tinh!” một tiếng thật nhẹ bên tai hắn.
[Thỉnh ký chủ chú ý!]
Dưới ánh nến leo lắt, chữ hỉ dán trên cửa sổ trông bắt mắt vô cùng.
[Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 98%, xin tiếp tục nỗ lực.]
Sở Hi Niên chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía Tạ Kính Uyên, thấy y đang đưa lưng về phía mình, nhìn dáng vẻ như đã ngủ rồi.
Độ hắc hóa?
Sở Hi Niên cười cười, cảm thấy thứ này vô cùng mới lạ. Hắn một lần nữa nhắm mắt: “Tao biết rồi......”
Hệ thống hơi quạu xíu vì lần trước hắn ghét bỏ nó: [Hứ, anh cười cái gì chứ? Anh là ký chủ kém cỏi nhất tôi từng có! Kém cỏi nhất!!]
Giảm có 1% thì kiêu ngạo cái gì?
Khóe miệng Sở Hi Niên cứng đờ: “Kém cỏi nhất?”
Hệ thống di chuyển lên xuống như đang gật đầu khí thế: [Kém cỏi nhất! Ký chủ trước anh lợi hại hơn anh nhiều!]
Sở Hi Niên: “......”
Một đêm chú định không ngủ được.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sáng sớm hôm sau, nha hoàn mang nước rửa mặt nối đuôi nhau đi vào phòng liền nhìn thấy cái bàn bị Tạ Kính Uyên đá ngã cùng ly tách rơi hỗn độn đầy đất.
Sở Hi Niên không biết các nàng đang nghĩ gì mà trên mặt mỗi người đều là biểu tình căm phẫn như thể Tướng quân nhà các nàng vừa chịu qua điều gì nhục nhã. Vân Tước nước mắt lưng tròng, thừa dịp rửa khăn mặt nhỏ giọng hỏi: “Công tử, ngài không bị sao chứ?”
Nàng rất sợ công tử bao cỏ nhà nàng áp không được Tạ tướng quân, bị đối phương chém một kiếm chết tươi.
Vì thể nàng thủ ở gian ngoài, kết quả bị khuôn mặt người chết của Cửu Dung nhìn chằm chằm như nhìn một tên trộm suốt cả đêm.
“Không có việc gì.”
Lúc này Sở Hi Niên lại nghĩ đến một vấn đề khác, đó là danh sách trong quân mà anh trai hờ muốn hắn lấy. Hắn không định thật sự lấy cắp đồ cho Sở Tiêu Bình, tính toàn tùy tiện viết vài cái tên lừa gạt cho qua chuyện.
Nhưng vấn đề lại không thể viết tên một cách bừa bãi. Vạn nhất anh trai hờ giao số tên ấy cho Tấn Vương, kết quả không tìm thấy những người đó trong quân, không phải lạy ông tôi ở bụi này sao?
Sở Hi Niên giao cho Vân Tước một nhiệm vụ: “Ta muốn ngươi làm một việc.”
Mặt Vân Tước nghiêm lại: “Mời công tử nói.”
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên đang rửa mặt trong nội thất, thấy y không nghe được hắn nói chuyện, hạ giọng nói với Vân Tước: “Thứ nhất, làm quen với tất cả mọi người trong phủ này.”
“Thứ hai, biết rõ đường đi trong phủ cùng với nơi được canh chừng nghiêm mật nhất.”
Vân Tước: “......”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương