Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 49: Thích khách



“Ta biết Tướng quân hoài nghi ta là người của Tấn Vương, nhưng ta không muốn dính vào tranh giành đảng phái, chỉ muốn hảo hảo sinh hoạt cùng Tướng quân mà thôi. Không ngờ chung quy là si tâm vọng tưởng.”

Chương 45: Thích khách

Trong phủ Tướng quân, trừ chỗ ở của Tạ Kính Uyên thì Dư Ngân Các là nơi được canh gác nghiêm mật nhất. Tối nay ánh trăng ảm đạm, trên ngói lưu ly phủ một tầng tranh tối tranh sáng. Mái hiên khắc hình thần thú vọng trăng nhưng nhìn từ xa chỉ nhìn ra dáng hình một hình khối màu đen.

Cửu Dung nhạy bén cảm thấy không bình thường. Hắn nắm chặt bội kiếm bên hông, đi qua đi lại tuần tra không biết mệt mỏi. Không biết hắn phát hiện điều gì mà đột ngột dừng chân, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh. Cửu Dung nhặt một viên đá vụn rồi dùng sức ném về phía ngọn cây.

“Xoạt ——”

Có thứ gì lặng lẽ rơi xuống rồi phành phạch hai tiếng. Binh lính trong phủ chạy tới xem xét, kết quả phát hiện là một con quạ còn đang liên tục vỗ cánh: “Đại nhân, là một con chim.”

Thanh âm Cửu Dung lãnh khốc: “Tiếp tục tuần tra.”

Tạ Kính Uyên đã hạ mệnh lệnh chỉ cần người không liên quan bước vào Dư Ngân Các nửa bước liền giết không tha. Dù là người hay động vật, Cửu Dung đều đối xử như nhau.

Mới vừa rồi có ba gã mật thám do phủ Tấn Vương phái đến nhưng chúng chưa đi được đến cửa đã bị Cửu Dung chém chết tại chỗ. Cửu Dung không cần phải khảo vấn những người đó. Đã được phái đến đây nhất định đều là tử sĩ, hắn không cần làm chuyện vô dụng.

Trên mặt đất có vết máu chưa khô, vừa nhìn liền biết nơi đây từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng Cửu Dung ngàn phòng vạn phòng lại không nghĩ rằng sẽ có một vị khách không mời tiến đến Dư Ngân Các.

“Tướng quân có lệnh, nếu người không liên quan dám tiến vào nơi này, giết không tha ——”

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Cửu Dung liếc Sở Hi Niên đêm khuya đến đây, trường kiếm bên hông keng một tiếng được rút khỏi vỏ. Kiếm phong lạnh lẽo chợt lóe, trực tiếp được đặt bên cổ Sở Hi Niên.

“Lớn mật! Ngươi dám vô lễ với công tử nhà ta!” Vân Tước thấy Cửu Dung rút kiếm liền tiến lên một bước chắn trước người Sở Hi Niên, trợn mắt nổi giận với Cửu Dung.

Cửu Dung không để ý, chỉ nhìn Sở Hi Niên chằm chằm như đang nhìn vật chết: “Lại gần một bước, giết chết bất luận tội.”

Trên tay Sở Hi Niên là một chiếc đèn lồng được bọc bằng giấy trắng, không biết vì sao mà sáng đến mức dường như nền đá xanh dưới đất cũng sáng bừng lên. Hắn cười cười tựa như không thấy lưỡi kiếm đặt trên cổ mình: “Ngươi muốn giết ta?”

Bởi vì thân phận của Sở Hi Niên nên Cửu Dung rất cảnh giác hắn, trong lòng vạn phần đề phòng: “Ta phụng mệnh lệnh của Tướng quân canh gác nơi này, người khác không được đi vào.”

Vân Tước hừ một tiếng: “Tướng quân của các ngươi đã gả cho công tử của bọn ta, đó là quan hệ thông gia, sao lại gọi là người khác? Tướng quân là chủ tử của ngươi, công tử của bọn ta tất nhiên cũng là chủ tử của ngươi. Sao nào? Đến lời nói của chủ tử mà ngươi không thèm nghe?”

Cửu Dung cười lạnh: “Đúng là nhanh mồm dẻo miệng. Nếu ngươi không tin cứ tiến thêm một bước, nhìn xem ta có dám giết hay không.”

Nghe vậy khí thế của Vân Tước chợt yếu đi. Nàng nhìn Sở Hi Niên theo bản năng, thấy hắn đã đốt đèn lên thì lập tức đi vào trong viện. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, kiếm trong tay Cửu Dung bị ném đi vèo một tiếng rồi cắm ngay xuống cạnh bên chân của Sở Hi Niên.

“......”

Sở Hi Niên dừng bước, nhìn những người đang trong trạng thái sẵn sàng đón địch xung quanh, cười như thanh phong minh nguyệt, chậm rãi nói: “Ta đã tới phủ Tướng quân mấy ngày nhưng chưa từng đến nơi này xem qua. Thế nào, tiến không được?”

Cửu Dung dẫn người tiến lên, càng cảm thấy Sở Hi Niên là một tên gian tế. Hắn rút trường kiếm từ dưới đất lên, thanh âm lạnh lùng: “Tất nhiên không thể.”

Nếu Sở Hi Niên tiến lại gần thêm một bước, hắn sẽ không lưu tình.

Sở Hi Niên nhàn nhạt rũ mắt, xoay chiếc đèn lồng trong tay, trong tay áo cất giấu một miếng giấy nho nhỏ. Hắn khẽ cười: “Cửu Dung đại nhân đề phòng ta như đề phòng cướp, chẳng may đạo phỉ thật lén đi vào thì sao?”

Những lời này của hắn có giấu thâm ý. Không đợi Cửu Dung kịp lý giải ý tứ trong đó, Vân Tước bỗng chỉ vào cửa sổ kinh hô: “Bên trong có người!”

Cửu Dung nhìn lại, thấy trên cửa sổ thoáng hiện lên một bóng đen. Sắc mặt hắn đại biến, không lo về Sở Hi Niên nữa mà lập tức dẫn người phá cửa vọt vào.

Trong tay Vân Tước giấu một viên đá. Trong khoảnh khắc Cửu Dung chạy vào phòng, nàng ném đá về phía cửa sổ. Bộp một tiếng, cửa sổ cũng theo đó mở ra, thoạt nhìn như có kẻ vừa phá cửa sổ để chạy ra ngoài.

Trong căn phòng tối như mực bắt đầu xuất hiện ánh đèn chiếu sáng từng góc khuất. Cửu Dung xông vào, thấy cửa sổ mở ra lập tức phân ra một đội nhân mã tiến hành truy tung, còn mình thì nhanh tay kiểm tra xem đồ vật bên trong còn hay mất.

Vân Tước đứng ở gian ngoài, biểu tình khẩn trương nhìn Sở Hi Niên: “Công tử, kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?”



Sở Hi Niên xé nát trang giấy hình người trong tay, ném vào ánh lửa rồi bình tĩnh thổi tắt đèn lồng. Kế tiếp nên làm gì bây giờ? Tất nhiên là bọn họ nên về phòng rồi, bất quá sợ là có người không cho bọn họ đi.

“Đứng lại!”

Quả nhiên, bọn họ chưa đi hai bước đã bị thủ vệ ngăn cản.

Sở Hi Niên sớm đoán họ sẽ không thể thoát thân. Dư Ngân Các vừa xuất hiện loạn tặc, bọn họ lại vừa vặn ở chỗ này, hiềm nghi thật sự quá lớn. Hắn nói với Vân Tước: “Không sao, chúng ta đợi ở chỗ này.”

Ai cũng đoán không ra hắn định làm gì.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Xảy ra chuyện lớn như vậy sao có thể không kinh động đến Tạ Kính Uyên. Y vội vàng chạy tới thì thấy Sở Hi Niên đang đứng ở đình viện. Nhớ đến thuộc hạ vừa thông truyền có thích khách xâm nhập, sắc mặt y nhanh chóng trầm xuống.

Y nắm chặt tay đi đến trước mặt Sở Hi Niên, thanh âm đều đều nhưng lại làm sống lưng người nghe phát lạnh: “Sao ngươi lại ở đây?”

Tạ Kính Uyên nhớ tới những lời mình vừa nói với Thái Tử hôm nay, mí mắt giật giật. Không rõ vì điều gì mà trong lòng y bỗng dâng lên một ngọn lửa không thể gọi tên.

Sở Hi Niên vẫn mang theo bộ dáng vân đạm phong kinh nhưng nắm giữ mọi thứ trong tay. Hắn nhíu mày, thoạt nhìn có chút tổn thương: “Ta mãi vẫn không ngủ được nên muốn đi dạo một chút, ai ngờ lại bị coi là kẻ cắp. Tướng quân, thật sự là... oan uổng.”

Hai chữ phía sau được nói ra rất nhẹ, mang theo vài phần tản mạn, phảng phất như không phải hắn đang nói “oan uổng” mà đang nói “rất tốt“.

Đương nhiên Tạ Kính Uyên không tin những lời phiến diện của Sở Hi Niên, ánh mắt của y trở nên sâu thăm thẳm. Khóe môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, y thấp giọng nói bên tai Sở Hi Niên: “Ngươi xác định kẻ cắp không phải ngươi?”

Hơi thở lạnh lẽo.

Sở Hi Niên cố ý ngẩn ra: “Tướng quân đang hoài nghi ta?”

Hiện Tạ Kính Uyên giống như một con huyết xà đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần con mồi hơi cử động sẽ bị tấn công một kích mất mạng. Y gằn từng chữ: “Tốt nhất không phải ngươi.”

Y nói xong liền xoay người đi vào Dư Ngân Các. Cửu Dung sai người lui ra ngoài, nói nhỏ bên tai Tạ Kính Uyên, kể lại những gì vừa phát sinh lại một lần rồi nhíu mày tổng kết: “Tướng quân, nhất định có liên quan đến bọn họ.”

Tạ Kính Uyên không trả lời, đi đến trước giá sách cổ rồi xoay một cái bình hoa, phần gạch dưới án thư truyền lên một tiếng vang nhỏ. Y cúi người lật ám cách lên, rút ra một chồng giấy từ bên trong rồi nhanh chóng đọc lướt qua, thanh âm lạnh lùng: “Đồ vật còn nguyên.”

Cửu Dung: “Vừa rồi thích khách kia chạy nhanh, hẳn là chưa tìm được cơ quan.”

Tạ Kính Uyên trả chồng giấy về chỗ cũ rồi dùng một chiếc khăn lau bụi dính lên tay, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Có thấy hắn trông như thế nào không?”

Cửu Dung lắc đầu: “Không thấy, nhưng gia đinh Sở Hi Niên mang đến từ phủ Khúc Dương Hầu không có dị động.”

“Tìm ——” Tạ Kính Uyên chỉ nói một chữ này.

Y xoay người đi về phía cửa, áo khoác màu đen phất qua để lại một tiếng xoạt nho nhỏ. Y đặt tay lên miệng ho một trận, giọng khàn đặc: “Giết sạch, không được buông tha.”

Cửu Dung nhìn về phía đình viện: “Sở Hi Niên kia......”

“Ta tự tra.”

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Nói xong Tạ Kính Uyên lập tức đi về phía bạch y nam tử trong đình viện rồi dừng bước ngay trước mặt đối phương. Y đang cười, nhưng cười càng tươi thì hậu quả càng nghiêm trọng.

Tạ Kính Uyên dùng thanh âm chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Sở Hi Niên, ta hỏi lại lần cuối cùng, vì sao ngươi lại tới đây?”



Sở Hi Niên không trả lời, tựa như đang cố ý làm nhiều hành động khiến người khác hoài nghi. Một lát sau hắn mới hỏi ngược lại: “Tướng quân đang hoài nghi ta?”

Tạ Kính Uyên nhìn hắn, ánh trăng mờ khiến khuôn mặt của y như chia làm hai nửa: “Phải thì sao mà không phải thì sao?”

“Không thế nào cả. Nếu Tướng quân thật sự hoài nghi ta, cứ việc xử trí là được. Muốn chém muốn giết xin ngài cứ tự nhiên.”

Khi nói những lời này, Sở Hi Niên chậm rãi thu lại ý cười, thoạt nhìn trầm mặc và an tĩnh một cách hiếm thấy. Hắn lấy một xấp giấy từ trong tay áo ra, trên giấy tràn ngập chữ viết.

“Ta thấy Tướng quân bị bệnh cũ quấy nhiễu, mỗi ngày đều khổ sở, lòng ta thật lo lắng. Ta nghĩ có người hạ độc nên tiến hành kiểm tra thực hư với đồ vật bài trí trong phòng, ai ngờ rằng lại liên quan đến cây bích ngạnh ở gian ngoài...”

Một chữ hắn nói ra khiến mặt Tạ Kính Uyên tối hơn một phần. Cuối cùng ý cười bên khóe miệng y biến mất, trở nên âm trầm khiến người ta sợ hãi.

Sở Hi Niên dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng không thể xác định nguyên nhân có thật sự là loài cây đó. Nghe nói trước đây Tướng quân ở tại Dư Ngân Các nên ta liền muốn đến nhìn xem nơi này có trồng cây bích ngạnh hay không, kết quả bị hiểu lầm thành thích khách......”

Gió nhẹ phất qua, bóng cây lay động. Thứ quả màu đen của cây bích ngạnh trong đình viện rơi đầy đất như mưa.

Sở Hi Niên nói xong thở dài một tiếng, thanh âm trầm thấp tựa như tim đã trở nên băng giá: “Ta biết Tướng quân hoài nghi ta là người của Tấn Vương, nhưng ta không muốn dính vào tranh giành đảng phái, chỉ muốn hảo hảo sinh hoạt cùng Tướng quân mà thôi. Không ngờ chung quy là si tâm vọng tưởng.”

Hắn nói xong đưa chồng giấy cho Tạ Kính Uyên đang sững người, miễn cưỡng cười cười: “Nhưng ta hy vọng thứ này có thể giải được độc trên người Tướng quân. Còn chuyện thích khách, nếu Tướng quân không tin rồi muốn chém muốn giết ta, ta không có một câu oán hận.”

Sở Hi Niên là người cười lên rất vân đạm phong khinh, nào từng lộ ra biểu tình khác thường như vậy. Vân Tước đứng ở một bên giấu đi biểu cảm của mình, đến một thanh âm cũng không dám phát ra.

Cửu Dung nhíu mày vội la lên: “Tướng quân, ngài ngàn vạn không được nghe lời mê hoặc của hắn ——”

Tạ Kính Uyên giơ tay đánh gãy hắn, lạnh lùng ra lệnh: “Đi, mời Vạn đại phu đến.”

Y nắm chặt xấp giấy kia, suýt nữa thì xé rách chúng. Nếu lời của Sở Hi Niên là thật, chẳng phải Tạ Kính Uyên y đã ngu xuẩn suốt một năm trời, suýt nữa bị người độc chết cũng không biết?

Tạ Kính Uyên sắc mặt khó coi, thấy Cửu Dung vẫn chưa di chuyển liền trách mắng: “Còn không mau đi!”

Không biết vì sao trái tim vẫn luôn căng chặt bỗng buông lỏng ra.

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

— w a t t p a d: t i e u k h a n n h —

— w o r d p r e s s: j u s t t i e u k h a n n h —

— Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —

Cửu Dung nghe vậy đành lĩnh mệnh đi mời đại phu, khi đi ngang qua người Vân Tước lại thấy nha đầu chết tiệt kia làm mặt quỷ với hắn. Cửu Dung giận sôi máu nhưng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Cửu Dung vừa dẫn người đi, đình viện liền trống trải hơn phân nửa.

Sở Hi Niên không thèm để ý mặt đất đầy bụi bẩn, nhấc vạt áo lên rồi ngồi xuống, trên đầu vừa khéo là một tán cây bích ngạnh rậm rạp. Hắn tùy tay vân vê một quả bích ngạnh màu đen, lẩm bẩm: “Tướng quân đừng tin lời ta nói. Ta là thích khách, không chỉ muốn ăn cắp cơ mật của Tướng quân mà còn làm hại đến tính mạng của ngài. Được chứ?”

Hắn nói xong cười cười. Sở Hi Niên mặc một thân màu trắng, chẳng hiểu sao lại thu hút hơn vầng trăng trên trời.

Tạ Kính Uyên nhanh chóng xem xong “thực nghiệm” của Sở Hi Niên, trong lòng đã tin bảy tám phần. Y cúi người ngồi xổm xuống trước mặt Sở Hi Niên, ý vị không rõ hỏi: “Ngươi nửa đêm đến đây để nghiệm độc?”

“Không phải,“ Sở Hi Niên phất tay áo, chậm rãi lắc đầu, “Ta tới để đánh cắp cơ mật của phủ Tướng quân, vừa vặn bị Cửu Dung bắt được. Tướng quân tốt nhất chém chết ta ngay tại chỗ, miễn cho hậu hoạn về sau.”

Tạ Kính Uyên nghe vậy híp mắt, thanh âm tức giận: “Sở Hi Niên, ngươi thật sự cho rằng ta luyến tiếc giết ngươi sao?”

Luyến tiếc...?

Sở Hi Niên nghe thấy hai chữ này liền nghi hoặc nhíu mày nhưng cũng không quá mức rối rắm về nó, nhanh chóng vứt ra sau đầu: “Tướng quân muốn giết cứ giết đi, ta tuyệt không đánh trả. Dù có sống sót vẫn sẽ tiếp tục bị hoài nghi, nếu sau này đến thêm một tên thích khách lại tính lên đầu ta thì làm sao bây giờ?”

Tạ Kính Uyên im bặt. Luận mồm mép, y không phải đối thủ của Sở Hi Niên.

Sở Hi Niên thấy y bất động, cười cười: “Tướng quân không giết? Không giết vậy ta đây đi về trước?”

Nói xong từ dưới tàng cây đứng dậy, phủi phủi bụi trên người rồi đi về phía cổng vòm.

Tạ Kính Uyên thấy hắn không tiếp tục càn quấy, trong lòng thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng y còn chưa kịp nói gì đã nghe Sở Hi Niên nhàn nhạt phân phó Vân Tước: “Nhanh lên, thu thập đồ vật, quay về phủ Khúc Dương Hầu.”

Tạ Kính Uyên: “......”
Chương trước Chương tiếp