Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 50: Kinh giao nữ thi



Lỡ bị châm chết không phải Tạ Kính Uyên y sẽ trở thành trò cười? Không phải chết trên chiến trường, không phải chết trong tay Tấn Vương, mà chết trong tay Sở Hi Niên...

Trong tay tên ngụy quân tử này!

Chương 46: Kinh giao nữ thi (xác chết nữ ở ngoại ô kinh thành)

Vạn Tế Mạc vốn là một đại phu sơn dã có y thuật cao siêu sống trong dược cốc xa rời nhân thế. Trong một lần tìm kiếm độc vật ở đại mạc, ông bị bầy sói đuổi theo, trời xui đất khiến được Tạ Kính Uyên cứu rồi trở thành đại phu trong quân.

Năm nay ông đã gần sáu mươi, tóc mai hoa râm. Đêm khuya có việc phải gọi lão nhân gia đến thật có chút khó xử, nhưng Vạn Tế Mạc vừa nghe có kết quả về loại độc trên người Tạ Kính Uyên liền lập tức tỉnh táo. Ông mang tinh thần nghiên cứu không thua gì Sở Hi Niên lật tới lật lui bản thảo thực nghiệm, đọc đi đọc lại nhiều lần.

Cửu Dung canh cánh trong lòng chuyện để thích khách chạy thoát, sắc mặt khó coi nói với Tạ Kính Uyên: “Tướng quân, Sở Hi Niên kia không phải y giả, sao có thể phá giải kỳ môn quái độc này? Chỉ sợ hắn không có hảo ý. Ngài vạn lần không thể bị mê hoặc. Chủ tớ bọn họ đều không phải người tốt.”

Tạ Kính Uyên đang chờ kết quả của Vạn Tế Mạc, nghe vậy nhíu mày, thanh âm âm trầm nói với Cửu Dung: “Hôm nay ngươi nói nhiều quá.”

Ồn ào.

Cửu Dung nghẹn họng, ôm kiếm thỉnh tội: “Thuộc hạ đáng chết.”

Tạ Kính Uyên nhắm mắt phất tay bảo hắn lui ra rồi phân phó: “Ngươi đi nhìn hai người bọn họ, không được để người bước khỏi phòng nửa bước.”

Cửu Dung lĩnh mệnh: “Thuộc hạ nhất định không phụ mệnh. Nếu bọn họ dám hành động thiếu suy nghĩ, trực tiếp giết không tha!”

Tạ Kính Uyên bỗng chốc mở bừng mắt, lạnh giọng trách mắng: “Ngu xuẩn, kêu ngươi đi canh người, ai kêu ngươi giết người?!”

Cửu Dung khựng lại: “...Vâng.”

Ý của Tướng quân là... không thể giết sao?

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Cùng lúc đó, Vân Tước đang thu thập hành lý ở trong phòng. Nàng vừa sửa sang vừa nhìn bạch y công tử đang ngủ gật trên giường, lắp bắp: “Công tử, chúng ta thật sự phải đi về sao?”

Tuy nàng cũng muốn quay về phủ Khúc Dương Hầu, nhưng đó không phải nơi muốn về là về. Sợ rằng họ còn chưa bước qua cửa người trong cung đã biết tin.

“Tất nhiên là giả.” Sở Hi Niên lười nhác nhắm mắt, “Ngươi thu thập chậm một chút, càng chậm càng tốt, làm bộ cho người ta xem là được.”

Vân Tước nhìn cửa phòng đang đóng chặt, không nhịn được thấp giọng: “Công tử, hôm nay chúng ta nháo ra chuyện như vậy để làm gì? Không những không trộm được đồ vật mà còn rút dây động rừng. Nếu lát nữa Tạ Tướng quân muốn trách tội thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sở Hi Niên giương mắt nhìn nàng, đôi mắt nhạt màu hiện lên ý cười: “Ai nói chuyện ngày hôm nay là vô dụng?”

Hắn không chỉ biết danh sách quân bộ được giấu ở chỗ nào mà còn làm cho Tạ Kính Uyên về sau không dễ dàng hoài nghi hắn nữa. Chẳng lẽ không có ích hơn nhiều so với tùy tiện đi trộm bậy trộm bạ sao?

Ví dụ như so mấy tên ngu xuẩn do phủ Tấn Vương phái tới?

Sở Hi Niên gối tay ra sau đầu, một lần nữa nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Đồ vật chúng ta muốn rất nhanh sẽ tới tay.”

Còn là thần không biết quỷ không hay tới tay.

Hôm nay trăng mờ, tầm nhìn bị hạn chế. Lồng đèn Sở Hi Niên mang là đặc chế, bên trong đốt năm cây nến. Khi ánh nến chiếu vào lớp giấy trên cửa sổ sẽ hình thành một thứ tương tự như ánh đèn sân khấu. Hắn chuẩn bị trước miếng giấy hình người, chỉ cần làm nó nhoáng qua ánh lửa, cái bóng sẽ tạo nên ảo giác trong phòng có người.

Cửu Dung trời sinh tính đa nghi, nghe thấy động tĩnh nhất định sẽ nhảy vào phòng xem xét. Vân Tước chỉ cần canh chuẩn thời cơ, âm thầm khiến cửa sổ mở là có thể hư cấu ra một thích khách không tồn tại.

Tạ Kính Uyên sớm đoán được người của phủ Tấn Vương sẽ đến trộm danh sách cho nên tăng rất nhiều nhân thủ. Nghe nói thích khách xâm nhập, trước tiên y sẽ đi xem xét thứ quan trọng nhất có bị trộm đi hay không, tự nhiên sẽ để lại dấu vết.

Đương nhiên kế sách này có những nguy hiểm nhất định. Nó yêu cầu kỹ thuật diễn của Sở Hi Niên, công phu của Vân Tước, còn có... tín nhiệm của Tạ Kính Uyên.

Hai người trước thiếu một cũng không được, người cuối cùng càng đặc biệt quan trọng.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Vân Tước thu thập hành lý xong, định ra ngoài thám thính tin tức. Nàng vừa mở cửa liền bị khuôn mặt sa sầm của Cửu Dung dọa sốc: “Ngươi đang làm gì ở đây?!”

Sở Hi Niên nghe tiếng mở mắt ra, nghiêng đầu sang một bên trông thấy Cửu Dung canh giữ ở gian ngoài. Hắn nhanh chóng đoán ra hẳn là Tạ Kính Uyên phân phó. Đây là một loại giam lỏng, nhưng so với một đao chém hắn chết tươi thì tốt hơn nhiều.

Cửu Dung không muốn nói chuyện với Vân Tước nên không trả lời.

Vân Tước xách theo hành lý, trực giác rằng người này không có ý tốt: “Hỏi ngươi đó, ngươi thủ ở chỗ này làm gì?”

Một chân của nàng đã bước ra ngoài cửa.

Cửu Dung giơ kiếm chặn nàng lại, lạnh lùng nói hai chữ: “Trở về!”

Vân Tước ghét nhất việc hắn cầm kiếm dọa nạt đánh người: “Hôm nay cô nãi nãi ta đây muốn đi ra ngoài. Tránh ra!”

Nàng nói xong tiếp tục cất bước. Cửu Dung không thể rút kiếm giết người, không cần nghĩ ngợi liền nhanh như tia chớp xuất chưởng đánh vào vai Vân Tước, trực tiếp đánh người lùi trở về.

Vân Tước tránh không kịp, trúng một chưởng té xuống đất. Nàng ôm bả vai, sắc mặt tái nhợt oán hận ra tiếng: “Ngươi......”

Cư nhiên đánh nữ nhân!

Sở Hi Niên vốn đang xem diễn ở đằng sau, thấy Cửu Dung ra tay cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn bước xuống giường, đi đến bên người Vân Tước rồi nâng nàng dậy, thấp giọng nhàn nhạt: “Hắn không nhường đường thì chúng ta đợi ở đây là được, không cần xung đột.”

Vân Tước đứng dậy, che lại bả vai, gật gật đầu: “Vâng, công tử.”

Vì thế Cửu Dung thấy cửa đóng sầm lại. Hắn dừng một chút, tiếp tục trông coi.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Cùng lúc đó có kết quả về loại độc trên người Tạ Kính Uyên. Vạn Tế Mạc dựa theo bản thảo thực nghiệm của Sở Hi Niên lấy trái cây bích ngạnh, tro trong lư hương, hương liệu trong huân hương cầu cùng một số hương hoa khác pha trộn thành chất lỏng, cuối cùng kiểm tra ra được một chút kết quả.

“Thế mà là hỗn độc của bốn loại khác nhau.”

Vạn Tế Mạc bỏ bốn vật này vào dược đỉnh tùy thân rồi ngửi ngửi, sắc mặt nhanh chóng đại biến. Giống như Sở Hi Niên suy đoán, cổ đại rất ít khi gặp qua loại độc cao cấp như vậy.

“Lão phu đời này chỉ mới thấy qua hỗn độc hai loại, không nghĩ tới trong viện của Tướng quân lại có bốn loại độc vật!”

Không biết vì điều gì mà Tạ Kính Uyên lại bình tĩnh ngoài ý muốn. Y vê vê một viên hương trên tay, ánh mắt sắc bén bóp nát nó: “Ý của ngươi là độc bị hạ ở nơi này?”

Vạn Tế Mạc tiếp tục nghiên cứu thành phần hương liệu, sau vài lần thử nghiệm mới vuốt râu nhíu mày: “Thiên nam thất tinh trúc, tư tử và thương cức, ba vị dược này cho vào hương liệu cũng không có gì. Tuy nhiên dược liệu còn non lại là kịch độc, nếu bị chế thành hương liệu sẽ gây tổn hại với thân thể.”

“Một khi đốt hương liệu này lên, chúng sẽ hòa với hương vị của trái bích ngạnh, tạo ra một nửa kịch độc, thêm với một loại xạ hương trong huân hương cầu sẽ sinh ra một nửa độc tính còn lại. Ngoài ra hoa tươi trong bình có tác dụng thúc đẩy quá trình. Bốn vật tương hỗn sẽ khiến ngũ tạng suy yếu.”

Vạn Tế Mạc là dân chuyên nghiệp. Dựa vào bản thảo của Sở Hi Niên, ông tiến hành kiểm tra lần thứ hai rồi nhanh chóng phát hiện nguyên nhân.

Dưới ảnh hưởng của hoa tươi, thiên nam thất tinh trúc, tư tử và thương cức còn non trong hương liệu cùng với mùi trái bích ngạnh và xạ hương trong huân hương bị thôi phát thành kịch độc.

Tính toán đến mức đấy, người hạ độc thật sự hao hết tâm tư.

Tạ Kính Uyên nắm chặt tay, ánh mắt độc ác phân phó người hầu: “Đi tra những thứ này đến từ đâu, qua tay những ai. Đào ba thước đất cũng phải tìm ra cho ta!”

Vạn Tế Mạc lắc đầu, trong tay vê một mảnh lá cây: “Sợ rằng cái bẫy này đã được bố trí từ lâu. Theo lão phu thấy, cây ở ngoài đình viện không phải cây bích ngạnh mà cây thạch vân. Loại cây này có ngoài hình giống với cây bích ngạnh nhưng ít thấy hơn, khó trồng, khí vị tanh ngọt.”

Ông vừa nói vừa đưa chiếc lá cho Tạ Kính Uyên: “Tướng quân xam, vân lá của cây bích ngạnh màu vàng, mà vân của cây thạch vân lại là màu vàng nhạt.”

Những cây này do nội phủ phụ trách bố trí từ lâu, nếu muốn đào sâu chỉ sợ rút củ cải mang ra bùn, khó càng thêm khó.

Tạ Kính Uyên nhìn ông: “Tác dụng của loại độc này là?”

Vạn Tế Mạc vuốt râu: “Loại độc này xâm nhập thông qua da làm tổn thương ngũ tạng, chỉ có thể chậm rãi điều trị. Lão phu còn cần nghiên cứu thêm.”

Ông nói xong rồi khai mấy phương thuốc: “Tướng quân ngừng uống những loại dược trước đây. Độc tính quá thâm, từ hôm nay trở đi cần châm cứu điều trị ngũ tạng. Ngày mai lão phu lại đến.”

Hôm nay diễn ra quá nhiều chuyện, Tạ Kính Uyên có chút tâm thần không yên. Y nghe vậy nhíu mày, “ừ” một tiếng không rõ cảm xúc.

Vạn Tế Mạc nhớ đến một chuyện, hỏi thành tiếng: “Đúng rồi. Tướng quân, bản thảo này là do ai nghĩ ra? Lão phu muốn cùng hắn luận bàn.”

“Ngày khác nói cho ngươi.”

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Sau khi xác nhận kết quả, Tạ Kính Uyên không ở lại mà bước nhanh về chỗ ở. Y thấy Cửu Dung canh giữ ngoài cửa bèn chậm rãi dừng chân ở bậc thang, dùng khăn che miệng ho nhẹ hai tiếng: “Người đều ở bên trong?”

Cửu Dung dừng một chút, sau đó gật đầu.

Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Có ai bị thương không?”

Cửu Dung cứng đờ, gật đầu không được mà lắc đầu cũng không xong: “......”

Tạ Kính Uyên lười chờ câu trả lời của hắn, trực tiếp đẩy cửa đi vào, kết quả thấy Sở Hi Niên đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Nha hoàn của hắn đáng thương hề hề thu thập hành lý ở cạnh bên, vừa khóc vừa lau nước mắt.

Hiển nhiên Tạ Kính Uyên không quan tâm vì sao nàng khóc: “Đi ra ngoài.”

Sở Hi Niên nghe tiếng tỉnh lại, chậm rãi ngồi dậy sửa sửa quần áo: “Tướng quân nói những lời này với ta sao?”

Đối với người đứng sau màn, so với một danh sách quân bộ có thể có có thể không, việc lấy đi tính mạng của Tạ Kính Uyên càng quan trọng. Nhưng Sở Hi Niên tùy tiện thọc chuyện trúng độc ra, trên ý nghĩa nào đó là hắn đã cứu Tạ Kính Uyên một mạng, đồng thời xóa bỏ hiềm nghi trên người mình.



Nếu có người lại nghi ngờ hắn đánh cắp cơ mật thì quá bất công rồi.

Tạ Kính Uyên nhướng mày: “Lỗ tai nào của ngươi nghe rằng ta đang nói với ngươi?”

Nói xong y nhìn về phía góc tường, thấy Vân Tước đang bất động: “Thế nào? Muốn bản tướng quân thỉnh ngươi ra ngoài?”

Vân Tước sợ tới mức giật mình nhưng nàng không khóc mà lập tức đứng dậy lui ra ngoài.

Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân thật uy phong, thuộc hạ của ngài mới đánh nha hoàn của ta, chẳng lẽ Tướng quân muốn làm lại trò cũ?”

Thuộc hạ? Ai? Cửu Dung sao?

Nghe vậy biểu tình của Tạ Kính Uyên trở nên cổ quái. Lúc này suy nghĩ của y giống hệt Vân Tước, không hiểu sao Cửu Dung đánh cả nữ nhân.

Sở Hi Niên thấy y không trả lời liền đứng dậy mang giày vào, chậm rãi thở dài: “Đành vậy, quay về phủ Khúc Dương Hầu thôi. Nơi này sợ là không có chỗ cho chủ tớ hai người chúng ta dung thân.”

Nhưng hắn chưa kịp đi thì tay đã bị một người nắm lấy.

Sở Hi Niên nhàn nhạt quay đầu lại, thấy Tạ Kính Uyên nhíu mày nhìn mình: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Những lời này trộn lẫn vài phần chịu thua, có thể phiên dịch lại thành: Được rồi, ta hiểu lầm ngươi. Ngươi muốn gì chỉ cần không quá phận ta đều đáp ứng.

“Không muốn thế nào cả.”

Sở Hi Niên thuận thế ngồi trở về, “Chỉ là trái tim băng giá thôi.”

Hắn thở dài: “Ta vốn thật lòng cầu thú Tướng quân, đêm tân hôn tuy có bạc đãi ngài nhưng trái tim này không có nửa phần giả dối. Không nghĩ rằng trời không chiều lòng người, ta nơi chốn suy nghĩ vì Tướng quân, ngược lại bị xem làm gian tế. Nếu đã vậy, chi bằng trở về thôi.”

Hắn nói như thể Tạ Kính Uyên đã nghiêm hình tra tấn hắn cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng có trời làm chứng, Tạ Kính Uyên còn chưa động đến một đầu ngón tay của Sở Hi Niên.

Tạ Kính Uyên không muốn đội nồi: “Bản tướng quân oan uổng ngươi lúc nào?”

Sở Hi Niên: “Vừa rồi.”

Tạ Kính Uyên: “Ta chỉ hỏi hai câu, vậy cũng gọi là hoài nghi?”

Sở Hi Niên: “Nếu không nghi ngờ, vì sao không cho ta vào Dư Ngân Các?”

Tạ Kính Uyên theo bản năng hỏi: “Ai không cho ngươi vào?”

Y vừa dứt lời liền thấy Sở Hi Niên ý vị không rõ nhìn mình chằm chằm mới phát hiện ra mình nói lỡ. Tạ Kính Uyên vừa định nói gì đó gỡ gạc lại thì nghe thấy giọng của Sở Hi Niên: “Tướng quân không cần phải nói những lời này gạt ta. Không được tiến vào thì không được tiến vào thôi. Dù sao Tướng quân hoài nghi ta không phải mới một hai ngày.”

Hắn nói xong bèn lo lắng cho chính mình: “Nếu lần sau Tướng quân còn nghi ngờ ta, không cần hỏi những vấn đề đó, trực tiếp giết là được. Ta đây chịu không nổi oan uổng.”

“......”

Tạ Kính Uyên nhất thời không nói gì. Trong nhà tức khắc lâm vào lặng im, chỉ còn ánh nến cháy tách tách.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Tạ Kính Uyên liếc ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài trụi lủi một mảnh, cây bích ngạnh đang bị chặt bỏ. Nhớ lại lời của Vạn Tế Mạc, trong nội tâm luôn sóng yên biển lặng của y bỗng sinh ra một chút dao động.

Tựa như trên một bức tường cao bỗng nhiên xuất hiện một cái khe. Ngươi vĩnh viễn không biểu cái khe kia cuối cùng sẽ mang ánh mặt trời đến bên trong hay làm cho cả bức tường sụp đổ.

Cuối cùng, Tạ Kính Uyên hỏi: “Sở Hi Niên, ngươi rốt cuộc trung với ai?”

Phủ Khúc Dương Hầu? Tấn Vương? Hay Hoàng Thượng?

Tóm lại thế nào cũng không phải Thái Tử.

Thiên hạ to lớn đều là đất của vua. Ở trên đất này dân nào mà không phải là dân của Thiên tử. Trong thời đại loạn ly này, trong lòng mỗi người đều có một vị quân chủ. Mỗi người đều đang liều mạng kiếm tìm vị vua có thể khiến mình thần phục.

Con đường này thật sự gian nan, ai cũng không biết cuối đường là gì. Trong nguyên tác, Sở Tiêu Bình phong quang vô hạn còn Tạ Kính Uyên bị phế hết gân mạch rồi chết trong lao tù.

Giọng nói bình tĩnh của Sở Hi Niên vang lên bên tai Tạ Kính Uyên như âm thanh một chiếc búa tạ: “Ta chỉ trung với tâm của chính mình.”

Hắn không phải người của thời đại này, không có nợ nước thù nhà, cũng không có lòng muông dạ thú. Hắn làm bất cứ chuyện gì đều vì chính hắn muốn làm, đều là vì bản tâm, không phải vì trung với bất kỳ ai.

Những lời này có chút phản nghịch vì thời cổ đại có rất ít người chân chính tự do. Bọn họ hoặc bị người nhà trói buộc hoặc bị trung nghĩa sở nhiễu, hoặc bị danh lợi vây khốn hoặc bị thù hận cầm tù. Mỗi người đều có thứ không thể vứt đi.

Nghe vậy trong lòng Tạ Kính Uyên như bị đâm một chút khiến y ẩn ẩn đau. Đến lúc này y mới phát giác ra đặc thù trên người Sở Hi Niên. Tạ Kính Uyên nhìn hắn hồi lâu, gằn từng chữ: “Nhưng ca ca ngươi trung với Tấn Vương.”

Sở Hi Niên thần sắc bất biến. Hắn nhướng mày: “Nhưng tướng quân trung với Thái Tử.”

Một người là thân sinh huynh trưởng, một người là thông gia. Tạ Kính Uyên có thể vì Sở Tiêu Bình mà nghi ngờ Sở Hi Niên thì người khác cũng có thể vì Tạ Kính Uyên mà nghi ngờ Sở Hi Niên.

Nói một cách khó nghe, tình cảnh hiện tại của Sở Hi Niên rất khó xử, trong ngoài không phải là người.

“......”

Không biết Tạ Kính Uyên suy nghĩ gì mà qua hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Sở Hi Niên, ta đây tin ngươi một lần. Nhưng ngày sau nếu ngươi dám phản bội ta, ta không chỉ muốn mạng của ngươi mà còn muốn mạng của cả phủ Khúc Dương Hầu. Ngươi dám hay không dám?”

Phần tín nhiệm này của Tạ Kính Uyên rất quý, cái giá cũng rất lớn. Một mạng người không đổi được, mạng của mấy trăm người bao gồm Sở Hi Niên mới khó khăn đổi được một chút.

Sở Hi Niên hỏi lại: “Có gì không dám?”

Hai người họ cách nhau rất gần, hô hấp giao hòa chẳng phân biệt ngươi ta. Chỉ cần Sở Hi Niên hơi nghiêng đầu là có thể chạm đến mặt nạ của Tạ Kính Uyên. Hắn cười lên như gió xuân rồi thấp giọng: “Nhất định không phụ mong đợi của Tướng quân.”

Sở Hi Niên nghĩ thầm Tạ Kính Uyên nên cảm thấy may mắn hắn không phải người của Tấn Vương, bằng không y giao thác tín nhiệm như thế, nếu mọi chuyện phát triển theo đúng nguyên tác, chỉ sợ kết cục của y sẽ như cũ khó thoát khỏi huỷ diệt.

Tạ Kính Uyên không nghe rõ Sở Hi Niên nói gì. Y hoảng hốt cảm thấy khi Sở Hi Niên nói những lời này, hắn kề sát má phải của mặt nạ khiến độ ấm truyền tới mặt y.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Đúng lúc này gian ngoài vang lên tiếng gõ cửa, dược đồng của Vạn Tế Mạc tới châm cứu cho Tạ Kính Uyên. Trên tay cậu là một cái khay đựng ba chén thuốc màu đen.

Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Sư phụ ngươi đâu?”

Tiểu dược đồng vừa béo vừa lùn thi lễ: “Bẩm Tướng quân, sư phụ tuổi tác đã cao, thấy buồn ngủ nên đi về trước nghỉ một chút. Ngài phân phó ta lưu lại mỗi ngày thi châm cho Tướng quân.”

Cũng đúng, thi châm không khó, không cần thiết làm phiền một lão nhân gia râu bạc chạy tới chạy lui.

Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên rồi thu hồi tầm mắt, đứng dậy đi vào nội thất. Tiểu dược đồng thấy thế cũng đi theo. Khi Tạ Kính Uyên đi đến chỗ tối, dường như trên tay áo của y có bột phấn sáng lấp lánh nhưng không rõ ràng lắm.

Sở Hi Niên thấy thế hơi khựng lại rồi cũng xốc màn trướng tiến vào theo, cười cười: “Tướng quân.”

Tạ Kính Uyên đang ở cởi áo, thình lình nghe thấy giọng của hắn liền nhanh chóng khoác áo trở lại: “Ngươi tiến vào làm gì?”

Sở Hi Niên đi đến sau lưng y, hạ giọng nói một cách đương nhiên: “Tất nhiên là giúp Tướng quân cởi áo.”

Nghe vậy Tạ Kính Uyên cứng người, còn chưa kịp ngăn cản thì tay của Sở Hi Niên đã vòng qua hông y rồi nhanh chóng cởi đai lưng ra. Áo ngoài mất đi trói buộc nhanh chóng rơi xuống làm lộ ra thân hình tinh tráng của Tạ Kính Uyên.

Không biết vì cái gì, tim của Tạ Kính Uyên trở nên căng thẳng. Y theo bản năng đè tay của Sở Hi Niên lại.

Sở Hi Niên cười nhẹ: “Tướng quân yên tâm, ta không phải là đăng đồ tử.”

(đăng đồ tử: kẻ dâm tặc, háo sắc)

Hắn nói rồi không nhịn được rũ mắt. Vì bệnh nặng ho ra máu, sắc mặt của Tạ Kính Uyên quanh năm tái nhợt nhưng cơ thể lại có màu lúa mạch, phủ đầy sẹo do đao kiếm gây ra. Tỉ lệ thon dài, vòng eo thon chắc, phù hợp với mỹ cảm của đời sau.

Dáng người không tồi.

Trước kia Sở Hi Niên từng nghe qua một câu nói hạ lưu thô tục thế này: dáng người này đ* sướng lắm đây.

Bất quá hắn không cảm thấy hứng thú với loại sự tình này. Ý niệm này thình lình hiện lên khiến chính hắn cảm thấy kỳ quái.

Sở Hi Niên hơi dùng lực mới có thể rút quần áo mà Tạ Kính Uyên đang nắm chặt trong tay ra, điều này khiến hắn cảm thấy mình như đang bá vương ngạnh thượng cung người ta. Hắn phủi phủi tay áo cho đến khi bột phấn rơi xuống hết mới cười cười: “Tướng quân, châm cứu đi.”

Tạ Kính Uyên cứng người, không quay đầu lại nhìn hắn.

Sở Hi Niên xốc lên màn đi ra ngoài, cúi đầu cẩn thận kiểm tra quần áo trong tay, xác định trong tay áo không lưu lại bất cứ thứ gì mới tùy tay ném quần áo lên ghế.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Nhưng hắn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng mắng từ bên trong truyền ra, sau đó từ màn trướng bay ra một bóng đen, lăn hai vòng trên mặt đất mới dừng lại. Hiển nhiên không phải ai ngoài tiểu dược đồng vừa béo vừa lùn ban nãy.

Thấy thế Sở Hi Niên nghiêm mặt, tưởng có chuyện gì xảy ra liền theo bản năng vọt vào nội thất xem xét. Hắn trông thấy Tạ Kính Uyên sắc mặt âm trầm nhổ một cây châm từ trên vai của mình xuống rồi hung hăng ném nó xuống đất.

Y là người tập võ, sao có thể tùy ý để một dược đồng không quen thuộc châm cứu cho mình. Y chưa kịp thích ứng thì cơ thể đã bắt đầu phản ứng, đánh đối phương văng ra ngoài.

Gọi tắt là phản xạ có điều kiện.

Ánh mắt của Tạ Kính Uyên trở nên hung ác. Y nhìn tiểu dược đồng, lạnh lùng trách mắng: “Cút!”

Chủ tớ hai người họ đều không phải thứ gì tốt. Một người đánh tiểu hài tử, một người đánh nữ nhân.

Tiểu dược đồng bị dọa ngốc. Cậu ngồi dưới đất sửng sốt vài giây, đến khi phản ứng lại thì khuôn miệng mếu máo, trực tiếp gào khóc. Cậu vừa khóc vừa gọi: “Sư phụ oa a a a...... Có người khi dễ ta oa a a......”

Nước mắt to như hạt đậu rơi như mưa. Cậu giãy chân đành đạch như một tiểu hài tử mè nheo.



Sở Hi Niên đứng bên cạnh quan sát một cách hứng thú, nghĩ thầm đây mới là dũng sĩ, thế mà dám khóc nháo trước mặt Tạ Kính Uyên. Hắn xem nhẹ sắc mặt khó coi của y, lấy một trái dưa gang từ mâm đựng trái cây, cúi người ngồi xổm trước mặt tiểu dược đồng: “Nè, đừng khóc. Cầm lấy ăn.”

Khác với sau này, ở thời cổ đại, dưa gang là một vật hiếm, chỉ những người có cấp bậc như Tạ Kính Uyên mới có phần.

Dược đồng béo thấy thế mới thút tha thút thít ngừng khóc, ôm dưa vào trong ngực. Cậu gian nan đứng dậy, giọng vẫn còn nức nở: “Ta muốn tìm sư phụ oa oa oa... Các ngươi đều là người xấu... Người xấu...”

Cậu kéo mạnh cửa rồi gian nan bước ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy người đâu, đến phương thuốc rơi xuống mặt đất cũng không chú ý.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Thấy thế Sở Hi Niên liền nhặt lên, thấy trên đó ghi rõ những huyệt vị cần châm cứu. Hắn khoanh tay đi vào nội thất, cười như không cười: “Tướng quân đúng là chưa hết tính trẻ con.”

Một tiểu thí hài cũng không bỏ qua.

Tạ Kính Uyên nheo mắt: “Ngươi tới để chê cười ta?”

Sở Hi Niên cười cười: “Tất nhiên là lo lắng cho bệnh tình của Tướng quân. Đại phu đi rồi, ai sẽ châm cứu cho ngài?”

Tạ Kính Uyên tùy tiện mặc quần áo vào: “Không châm nữa.”

Sở Hi Niên đè vai y lại, hơi hơi dùng sức nên quần áo Tạ Kính Uyên vừa khoác lên lại rơi xuống.

Hô hấp của y cứng lại: “Ngươi làm cái gì?”

Sở Hi Niên tìm được gói châm sau đó chậm rãi mở ra. Hắn chậm rãi xoa nắn cơ bắp cứng đờ của Tạ Kính Uyên, hơi thở nóng rực phả lên bên tai của y, thấp giọng: “Tướng quân, thả lỏng, nếu không sẽ không ghim vào được.”

Nghe vậy Tạ Kính Uyên không những không thể thả lỏng mà còn càng cứng người hơn. Y nắm chặt tay, tự kiềm chế bản năng muốn phản kích: “Ngươi cũng đi ra ngoài.”

Y không thể bại lộ tử huyệt trước mặt người khác.

Sở Hi Niên không để ý, chậm rãi xoa ấn cơ thể của Tạ Kính Uyên cho đến khi cơ bắp mềm ra, sau đó lấy một cây ngân châm đâm vào đầu vai y.

Tạ Kính Uyên cảm nhận được đau đớn, mí mắt giật giật: “Ngươi từng học qua y thuật?”

Sở Hi Niên học y mấy năm nhưng lại không theo nghề này, trong mắt hiện lên một mạt ý cười. Hắn cố ý nói một cách chậm rãi: “Không học, nhưng may mà đại phu để lại hình vẽ, ta dựa theo đó làm là được.”

Tạ Kính Uyên híp mắt, trực tiếp kéo Sở Hi Niên về phía trước người y, cười lạnh: “Lá gan nhà ngươi lớn nhỉ? Chưa học ngày nào mà dám châm cứu cho ta?!”

Lỡ bị châm chết không phải Tạ Kính Uyên y sẽ trở thành trò cười? Không phải chết trên chiến trường, không phải chết trong tay Tấn Vương, mà chết trong tay Sở Hi Niên...

Trong tay tên ngụy quân tử này!

Sở Hi Niên không dự đoán được y bỗng nhiên ra tay, cơ thể mất cân bằng. Đệm chăn bằng tơ lụa trượt một cái, hắn liền vô ý đè lên người Tạ Kính Uyên. May mắn hắn phản ứng mau, tay mắt lanh lẹ rút châm ra khỏi người y.

“Ui......”

Tạ Kính Uyên bị hắn ép tới mức kêu lên một tiếng, theo bản năng nghiêng đầu tránh sang một bên, kết quả vô ý cọ trúng bả vai của Sở Hi Niên khiến mặt nạ rơi xuống.

Nửa khuôn mặt dữ tợn cứ như vậy lộ ra. Sở Hi Niên không có phản ứng gì.

Tạ Kính Uyên cứng người, ngón tay khẽ nhúc nhích như muốn giơ tay che mặt lại, nhưng không biết vì sao nửa ngày trôi qua vẫn không có động tác.

Sở Hi Niên vân vê một cây châm, rũ mắt nhìn y: “Nếu Tướng quân còn lộn xộn, bị châm chết cũng không được oán ta.”

Hầu kết của Tạ Kính Uyên giật giật, thanh âm bỗng nhiên nghẹn ngào. Y cười nhẹ: “Nếu ta chết, các ngươi sẽ được như ý nguyện.”

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Đôi mắt của y rất đặc thù. Mí mắt thon dài, đuôi mắt cong lên tựa như đang trào phúng mọi vật trên thế gian dù là sống hay chết.

Sở Hi Niên không muốn thay đổi bất cứ điều gì trong sách của hắn, nhưng câu chuyện đã thoát khỏi trang giấy, sửa sửa cũng không sao. Hắn lắc lắc ngân châm, nói một cách nghiêm túc: “Ta hy vọng Tướng quân tiếp tục sống.”

Tạ Kính Uyên không nói gì, ngực phập phồng trong một cái chớp mắt: “......”

Sở Hi Niên lặp lại một lần: “Ta hy vọng Tướng quân tiếp tục sống.”

Người như Tạ Kính Uyên nếu sống sót sẽ trở thành đối thủ đau đầu nhất của Tấn Vương.

Con người có thói quen rất kỳ lạ, thấy vết sẹo sẽ theo thói quen muốn sờ. Sở Hi Niên đã từng học y, thói quen này càng khắc sâu.

Hắn vươn tay, chậm rãi vuốt ve vết sẹo trên má Tạ Kính Uyên, không nhịn được thấp giọng hỏi: “Vì sao lại bị thương?”

Tạ Kính Uyên cảm thấy nửa khuôn mặt của mình tê rần. Y muốn quay đầu đi nhưng cổ lại cứng đờ không nghe lời nên đành từ bỏ. Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Ngươi muốn biết?”

Sở Hi Niên gật đầu, hắn xác thật muốn biết. Trên người Tạ Kính Uyên có quá nhiều bí mật.

Tạ Kính Uyên câu môi cười khẽ: “Không phải ngươi rất thông minh sao? Tự đoán đi.”

Sở Hi Niên nghĩ thầm dù là người thông minh cũng cần thông tin mới có thể đưa ra phản đoán chính xác. Tạ Kính Uyên không nói gì thì hắn đoán làm sao? Hắn chậm rãi ngồi dậy, vươn tay với Tạ Kính Uyên: “Được, ta thử xem.”

Tạ Kính Uyên liếc tay hắn, không nhúc nhích.

Sở Hi Niên cười cười: “Châm cứu nào.”

Lúc này Tạ Kính Uyên mới nắm lấy tay của hắn, mượn lực đứng dậy. So với khi nãy, y thả lỏng hơn rất nhiều, quá trình châm cứu không gặp nhiều khó khăn.

Sở Hi Niên vừa xem hình vẽ vừa tìm huyệt vị, không biết nhớ tới cái gì mà chợt hỏi: “Tướng quân.”

Tạ Kính Uyên dựa vào giường, nghe vậy ngẩng mặt lên khỏi gối, liếc xéo hắn: “Có chuyện gì?”

Sở Hi Niên nói: “Nơi này hàng năm huân hương nên đã bị độc vật nhuộm dần, tiếp tục ở chỉ sợ không thích hợp. Dư Ngân Các đã không người ở một thời gian, không bằng dọn đến đấy.”

Dư Ngân Các không có huân hương, cây bích ngạnh bên ngoài thì chặt bỏ là được.

Tạ Kính Uyên nghe vậy rũ mắt, cười như không cười: “Ngươi muốn đến ở Dư Ngân Các phải không?”

Sở Hi Niên lại nói: “Một mình Tướng quân dọn đến thôi. Thân phận của ta mẫn cảm, nếu đi chỉ sợ chọc người hoài nghi. Tùy tiện tìm một nơi yên lặng cho ta là được.”

Hắn cố ý nhắc tới việc bị oan uổng hôm nay.

Quả nhiên Tạ Kính Uyên không nhịn được, thu hồi tầm mắt rồi nhắm mắt lại: “Ngươi dọn qua cùng với ta.”

Sở Hi Niên khẽ nhíu mày: “Có phải không tốt lắm hay không?”

Tạ Kính Uyên: “Nói ngươi dọn ngươi cứ dọn!”

Sở Hi Niên thấy đã thành công liền không nhiều lời nữa. Hắn chậm rãi thu châm, cười với Tạ Kính Uyên cười nói: “Canh giờ không còn sớm, Tướng quân nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Nói xong hắn leo xuống, một lần nữa quay về giường của mình rồi thổi tắt ánh đèn. Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh tối mông lung.

Tạ Kính Uyên chậm nửa nhịp xoay người, vì vừa châm cứu xong nên phía sau lưng hơi ê. Y nhìn về phía gian ngoài qua lớp màn lụa với ý đồ nhìn ra gì đó nhưng lại không thu hoạch được gì.

Một buổi tối đầy phong ba kết thúc trong yên tĩnh.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Nhưng sáng sớm hôm sau phủ Tướng quân lại nghênh đón một vị khách không mời. Mai Phụng Thần – người đứng đầu Liêm Kính Ti – đệ thiếp bái phỏng, nói hôm qua có người phát hiện một nữ thi ở ngoại ô kinh thành. Dường như nữ thi này có liên quan đến Sở Hi Niên nên ông muốn thỉnh hắn ra xem.

Nha dịch nâng nữ thi kia đặt ở ngoài cửa, thu hút vô số bá tánh vây xem. Trong nháy mắt phủ Tướng quân bị vây chặt như nêm cối, âm thanh nghị luận vang lên không dứt.

Mai Phụng Thần có tiếng là không sợ quyền quý, trong mắt không dung được hạt cát. Năm kia ông được thăng làm chính sử của Liêm Kính Ti, chưởng quản kiện tụng liên quan đến mạng người trong kinh thành. Cách làm việc sấm rền gió cuốn của ông khiến những kẻ ăn chơi trác táng trong kinh thành giảm hơn phân nửa. Nhìn thấy ông mỗi tên đều kẹp chặt đuôi, không ngờ hôm nay ông lại muốn đại nghĩa diệt thân.

Không sai, chính là đại nghĩa diệt thân.

Xét về quan hệ thân thích, Mai Phụng Thần là nhị đại gia nhà mẹ của tam thẩm của Sở Hi Niên.

Chỉ có Mai Phụng Thần mới có thể làm ra chuyện nâng tử thi đến trước cửa nhà người khác. Tạ Kính Uyên nghe tin liền cười lạnh liên tục, trực tiếp ra lệnh cho cung thủ mai phục trên tường rồi tự mình đi tới cổng lớn nghênh đón.

Tạ Kính Uyên vẫn giữ bộ dáng mắc bệnh nguy kịch. Y nhìn chằm chằm Mai Phụng Thần như đang chế nhạo, ho hai tiếng rồi ý vị không rõ nói: “Sáng sớm Mai đại nhân đã đệ thiếp, thật là khách ít đến.”

Mai Phụng Thần tỏ vẻ nghiêm túc: “Hạ quan chỉ phụng mệnh hành sự, thỉnh Tạ tướng quân thứ lỗi. Hôm qua có người ở kinh giao phát hiện một nữ thi, đã xác nhận đó là Cửu Nương, hoa khôi đầu bảng của Ôn Hương Lâu.”

Sở Hi Niên đi sau Tạ Kính Uyên, nghe vậy nhíu mày, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

Quả nhiên Mai Phụng Thần liếc hắn một cái rồi mới tiếp tục: “Tú bà của Ôn Hương Lâu nói vài ngày trước Cửu Nương đã bỏ trốn cùng một công tử giàu có đào hôn, từ đó bặt vô âm tín.”

Tuy ông không chỉ tên nói họ nhưng người ngốc cũng có thể nhìn ra ông đang nói Sở Hi Niên.

Tạ Kính Uyên rũ mắt, nhớ tới lời đồn đào hôn vài ngày trước, nghiêng đầu nhìn Sở Hi Niên: “Không phải ngươi nói ngày tân hôn bị kẻ xấu bắt cóc sao?”

Sở Hi Niên gật đầu, không chút hoang mang: “Đúng là bị kẻ xấu bắt.”

Tạ Kính Uyên khẽ cười: “Vậy kẻ xấu đâu?”

Sở Hi Niên nghe vậy hơi khựng lại, nhìn về phía nữ thi theo bản năng, nhưng nữ thi được che lại bằng vải bố trắng, hắn không nhìn ra cái gì. Cuối cùng hắn đành chậm nửa nhịp nói: “Khả năng... là nàng ta... đi?”

Hai chữ “khả năng” và “đi” thể hiện rõ sự không chắc chắn.
Chương trước Chương tiếp