Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 51: Nghiệm thi
“Nếu người nhớ nàng đến vậy, không bằng bản tướng quân đưa ngươi xuống bồi nàng?”
Chương 47: Nghiệm thi
Sở Hi Niên chắc chắn cốt truyện này không phải do hắn viết ra, trong lòng hoài nghi không biết phải thằng bạn khốn nhà mình bóp méo hay không nhưng hắn cảm thấy giết người không phải phong cách của tên đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Sở Hi Niên đành kết luận do hiệu ứng bươm bướm.
Vào thời điểm Sở Hi Niên xuyên đến đây hắn đang bị hộ vệ của phủ Khúc Dương Hầu mang về thành. Nhưng không rõ có phải vì não của nguyên thân bị chấn động hay không mà kiến thức hắn tiếp nhận được đều linh tinh vụn vặt, khó có thể kết nối thành tin tức.
Tạ Kính Uyên thoạt nhìn như không để ý nhưng trong lòng thầm cảm thấy khó giải quyết.
Mai Phụng Thần có tiếng là cô thần. Trong triều chia nhiều phe phái nhưng ông không nghiêng về phía ai, độc lai độc vãng, chỉ có bằng hữu bàn luận học vấn. Tính tình của ông hệt như cục đá, vừa thối lại vừa cứng.
Vài ngày trước, gia nô của công chúa Bình Sương đả thương người ở trên đường, nháo ra kiện tụng liên quan đến mạng người nhưng lại tránh ở trong phủ không ra. Mai Phụng Thần trực tiếp dẫn người của Liêm Kính Ti đến cửa tróc nã bắt được ác nô đó. Bình Sương công chúa không muốn giữ gìn mặt mũi nên mở miệng cầu tình, kết quả bị Mai Phụng Thần dâng một quyển tấu chương càng mất mặt thêm.
Hiện tại ông đang nhắm vào Sở Hi Niên, không tìm được chân tướng sẽ không bỏ qua. Mặt mũi của Tạ Kính Uyên hoàn toàn không dùng được.
“Chẳng lẽ Mai đại nhân là lão hồ đồ, người ta nói gì liền tin nấy? Thời gian này Sở Hi Niên vẫn luôn như hình với bóng với bản tướng quân. Một nữ tử thanh lâu hèn mọn mà thôi, ông liền nâng thi thể tìm tới cửa. Đây là xem Tạ Kính Uyên ta đây dễ khi dễ?”
Tạ Kính Uyên mặc kệ hết thảy. Y giơ tay, nơi góc tường liền xuất hiện vài chục mũi tên đen nhánh hướng về Mai Phụng Thần: “Hôm nay phủ Tướng quân của ta từ chối tiếp khách. Ai dám bước vào phủ một bước trực tiếp loạn tiễn bắn chết.”
Tạ Kính Uyên là người cầm quân, binh lính trong phủ có đến 500 người. Vài bộ khoái của Liêm Kính Ti thật sự không đủ xem.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trước khi chân tướng rõ ràng, Sở Hi Niên sẽ không nhảy vào vũng nước đục nào. Hành động của Tạ Kính Uyên rất hợp ý hắn.
Hắn cầm lấy áo khoác đang vắt trên tay, làm trò trước mặt bá tánh khoác nó lên vai Tạ Kính Uyên rồi thấp giọng quan tâm: “Tướng quân, bên ngoài gió lớn. Chúng ta trở về đi.”
Một bộ cầm sắt hòa minh, cảm tình hòa hợp khiến những người suy đoán bọn họ không hợp nhau té ngửa.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cảm thấy nụ cười nhẹ nhàng này của hắn như một con sói đội lốt cừu nhưng y không nói gì mà thuận nước đẩy thuyền xoay người vào phủ.
Thấy thế Mai Phụng Thần trực tiếp nhấc áo lên rồi ngồi xuống trước cửa phủ Tướng quân. Ông ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén: “Nhân mệnh quan thiên (những việc liên quan đến mạng người là vô cùng quan trọng), thỉnh Tạ tướng quân dàn xếp một chút.”
Tạ Kính Uyên nghe vậy dừng chân, híp híp mắt muốn dùng kiếm chém chết lão đông tây phiền phức này. Sáng tinh mơ nâng thi thể tìm tới cửa đã rất đen đủi rồi, ngồi ở cửa cho ai xem? Y cười lạnh phân phó: “Ông ấy muốn ngồi cứ để cho ông ấy ngồi. Dám tiến vào một bước sống chết tự chịu trách nhiệm!”
Bá tánh vây xem thấy thế nghị luận sôi nổi. Thanh danh của Mai Phụng Thần trong dân chúng rất tốt, có thể so với Bao Chửng và Tống Từ. Vì điều tra rõ án tử liên quan đến mạng người ông có thể làm được đến cùng, so ra Tạ Kính Uyên có vẻ có chút không nói chuyện nhân tình.
“Này còn phải tra sao? Công tử cùng bỏ trốn với Cửu Nương chính là Sở Hi Niên. Hiện tại nàng ta chết, khẳng định có quan hệ với hắn.”
“Chưa chắc đâu, Sở Hi Niên vung tiền như rác ở Ôn Hương Lâu đều vì Cửu Nương, sao hắn có thể giết nàng? Sợ là Tạ tướng quân lén hạ độc thủ.”
Đáp án này vừa xuất hiện lập tức khiến dư luận đổi chiều. Dù sao nếu tiểu tam chết không rõ ở bên ngoài thì chính phòng có hiềm nghi lớn nhất, huống chi Tạ Kính Uyên nổi danh độc ác cả kinh thành không ai không biết.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Chỉ trong một buổi sáng chuyện này đã truyền khắp kinh thành, tất nhiên phủ Khúc Dương Hầu cũng nhận được tin tức. Khi Mai thị biết tin Sở Hi Niên dính dáng đến mạng người thì suýt nữa ngất đi. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên bà làm là đi tìm Sở Tiêu Bình.
“Mau! Con mau nghĩ biện pháp cứu đệ đệ của con! Nó bò từ trong bụng ta ra, ta còn không biết tính tình của nó hay sao? Có lẽ nó dám đánh mèo đạp chó nhưng trăm triệu lần không dám giết người!”
Mai thị nắm chặt lấy tay của Sở Tiêu Bình, sắc mặt trắng bệch. Bà vốn đau lòng tiểu nhi tử, nếu lại xảy ra chuyện bà không biết nên làm như thế nào.
Sở Tiêu Bình gấp gáp lo âu chạy về phủ, thấy thế nắm lấy tay Mai thị an ủi: “Mẫu thân, người không cần lo lắng. Trước hết ta tìm những hộ vệ hôm đó mang nhị đệ trở về rồi dò hỏi tình huống. Mai đại nhân hẳn sẽ không oan uổng người vô tội.”
Mai thị nghe vậy rốt cuộc phản ứng, nói một cách nhanh chóng: “Đúng vậy, đúng... Sao ta lại quên bọn họ chứ? Mau! Mau gọi mấy người Sở Tam, Sở Tứ tới. Mau lên!”
Nha hoàn hiếm khi trông thấy bộ dáng nóng nảy của bà, vội vàng bước nhanh đến tiền viện gọi người.
Sở Tam và Sở Tứ là hộ vệ hôm đó mang Sở Hi Niên về phủ. Nghe Mai thị dò hỏi tình huống, họ liền đáp một năm một mười: “Hồi phu nhân, khi thuộc hạ đuổi theo công tử đến ngoại ô kinh thành, hắn đang ở cùng nữ tử thanh lâu nọ. Nhưng thuộc hạ nhớ lời dặn của ngài, chỉ muốn mau chóng mang công tử về nên không quản đến nàng ta.”
Sở Tiêu Bình bắt lấy trọng điểm: “Khi các ngươi rời đi nàng ta còn sống?”
Sở Tam nói: “Hồi công tử, nàng vẫn sống mạnh khỏe. Thời điểm thuộc hạ mang công tử đi, nàng còn ở phía sau khóc sướt mướt đuổi theo.”
Mai thị nghe vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ôm ngực ngã vào ghế rồi niệm vài câu a di đà phật. Sở Tiêu Bình phất tay bảo Sở Tam và Sở Tứ lui ra, vỗ nhẹ lưng của Mai thị: “Mẫu thân, hiện giờ đã có nhân chứng, có thể chứng mình nàng ta chết không có quan hệ đến nhị đệ. Đi tìm Mai đại nhân giải thích rõ ràng là được.”
Mai thị hơi nhíu mày: “Chỉ sợ Mai Phụng Thần không dễ dàng tin lời chúng ta nói.”
Tuy phủ Khúc Dương Hầu cùng Mai Phụng Thần có vài tầng quan hệ bà con, nhưng bọn họ không qua lại với nhau. Sở Tam và Sở Tứ là gia nô của Sở gia, trong mắt người ngoài nếu họ nói dối để chủ tử thoát hiềm nghi là chuyện hết sức bình thường. Chỉ sợ nói thật cũng không ai tin.
Sở Tiêu Bình nhíu mày: “Vẫn phải thử một lần mới được. Nếu chuyện này nếu là do Kinh Triệu Phủ điều tra, chúng ta có thể cầu một chút mặt mũi. Tiếc rằng lại là Mai Phụng Thần, ông ta luôn thiết diện vô tư, không nói nhân tình.”
Mai thị nhanh chóng lần tràng hạt trong tay thấp thỏm không yên: “Ông ta vẫn còn ngồi ở ngoài phủ Tướng quân sao?”
Sở Tiêu Bình gật đầu, thần sắc ngưng trọng: “Từ khi mặt trời vừa lên đến tận buổi trưa, phủ Tướng quân bị bá tánh vây xem chật như nêm cối. Hài nhi sợ nếu tiếp tục nháo như vậy ngay cả bệ hạ cũng sẽ biết được.”
Sắc mặt Mai thị trở nên khó coi. Bà ngồi dậy rồi nói với Sở Tiêu Bình: “Con đi mau, mang theo Sở Tam Sở Tứ tìm Mai đại nhân giải thích. Vô luận như thế nào cũng không được để đệ đệ của con bị ông ấy mang đi.”
Sở Tiêu Bình vội vàng dạ vâng rồi lập tức rời khỏi, mang theo nhân mã chạy về phía phủ Tướng quân.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Buổi trưa là thời gian nóng nhất trong ngày. Với Tạ Kính Uyên nhiệt độ này vẫn chưa đủ ấm áp, nhưng với người thường đã đủ mất một lớp da.
Quan phục trên người Mai Phụng Thần đã đẫm mồ hôi, sau lưng ông thấm ướt một mảng lớn. Tuy nhiên ông lại bất động như núi, tiếp tục canh giữ ở trước cửa phủ Tướng quân. Trên tường, mấy chục cung thủ đang nhắm vào ông, không tiếng động so đấu sức chịu đựng.
Nữ tử thanh lâu kia đã chết được một thời gian, vì được che bằng vải bố trắng nên nhìn không rõ tướng mạo sau khi chết nhưng mùi tanh tưởi bốc lên rất nồng. Máu chảy ra dính vào vải bố, nhuộm thành những vết bẩn lớn màu xanh tím đậm.
Bá tánh vây xem vừa che mũi vừa cảm thấy buồn nôn. Một mặt bọn họ sợ hãi cảnh tượng trước mắt, một mặt lại muốn nhìn xem tình huống sẽ phát triển như thế nào. Vì thế người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, lời đồn đãi cũng càng truyền càng mơ hồ.
“Nghe nói chưa? Nữ tử đã chết kia là tương hảo của Sở Hi Niên.”
“Nghe thấy rồi, bị Tạ tướng quân giết. Mai đại nhân tới cửa tróc nã, kết quả bị ngăn ở bên ngoài.”
“Không đúng không đúng, nữ tử thanh lâu kia là Sở Hi Niên giết. Mai đại nhân chỉ tên nói họ muốn tìm hắn còn gì.”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu thảo luận đến khí thế ngất trời, hoàn toàn quên án tử này chưa có kết luận của quan phủ, vẫn còn trong giai đoạn hiềm nghi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong phủ Tướng quân mây đen giăng đầy, nhóm tôi tớ dọn đồ vật trong phòng của Tạ Kính Uyên đến Dư Ngân Các. Toàn bộ quá trình được thực hiện trong im lặng, đến thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Cơm trưa gồm mười món, thêm một phần canh cùng vài mâm đồ ngọt, thoạt nhìn vô cùng phong phú. Thế nhưng hai người ngồi bên bàn ăn lại không hề có tâm tư muốn dùng cơm.
Sở Hi Niên lặng lẽ nhớ lại buổi tối ngày đào hôn nhưng ký ức thiếu sót khiến hắn không thu hoạch được gì. Hắn lặp đi lặp lại tên của nữ tử nọ như đang suy tư: “Cửu Nương... Cửu Nương...?”
Nghe vậy Tạ Kính Uyên nhìn hắn rồi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười không có hảo ý: “Nếu người nhớ nàng đến vậy, không bằng bản tướng quân đưa ngươi xuống bồi nàng?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy bản thân như một tên vương bát đản bị đội nón xanh, đã thế tất cả mọi người đều biết. Nhớ đến lão gia hỏa đang ăn vạ ngoài cửa không đi, sắc mặt của y càng thêm khó coi. Thế nhưng y không thể giết Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần có lẽ không phải là thần tử Yến Đế sủng ái nhất nhưng nhất định là thần tử Yến Đế tín nhiệm nhất. Chức quan không cao nhưng quyền lực lại lớn, cùng loại người này đối đầu không nghi ngờ chính là tự tìm phiền toái.
Sở Hi Niên rốt cuộc hoàn hồn, gắp cho Tạ Kính Uyên một phần đồ ăn: “Tướng quân nói gì thế? Ta căn bản không quen biết nàng, sao có thể nhớ được?”
Tạ Kính Uyên hừ lạnh: “Ngươi trước tiên bãi bình lão đông tây ở ngoài kia rồi hẳn quay lại nói chuyện với ta.”
Đường đường một nam nhân bảy thước bị một nữ tử thanh lâu yếu đuối bắt cóc, loại nói dối này chỉ có trẻ con mới có thể tin.
Sở Hi Niên lẳng lặng nhìn Tạ Kính Uyên, lát sau bỗng cười cười. Kỳ thật không phải không có biện pháp khiến Mai Phụng Thần rời đi, chỉ cần Tạ Kính Uyên giao hắn ra là được. Sau đó mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng không biết Tạ Kính Uyên vì điều gì mà tình nguyện đối đầu chính diện với Mai Phụng Thần cũng không muốn giao người.
Sở Hi Niên xem nhẹ quyết tâm của Mai Phụng Thần. Hiện tại đang có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm cổng phủ Tướng quân, người bên ngoài không thể vào, người bên trong không thể ra, tiếp tục kéo dài không phải là biện pháp.
Sở Hi Niên đứng dậy: “Tướng quân ngồi ở đây, ta đi ra ngoài nhìn một cái liền trở về.”
Tạ Kính Uyên nhíu mày đứng dậy muốn đi theo nhưng một bàn tay bỗng dừng trên vai y. Lực đạo không lớn nhưng cứ thế ấn Tạ Kính Uyên về lại ghế.
“Ta sẽ nhanh chóng trở lại.” Sở Hi Niên thấp giọng nói một câu, ánh mắt ôn hòa.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Phủ Tướng quân tọa lạc ở ngã tư trung tâm, xung quanh san sát tửu lâu và quán trà. Hiện giờ đầy người đang ngồi cạnh cửa sổ, bất động thanh sắc đánh bàn tính của mình.
Ở nơi có tầm nhìn tốt nhất là một công tử áo lam nho nhã. Hắn nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, ánh mặt sâu thẳm ý vị không rõ: “Mai Phụng Thần quả nhiên cương ngạnh. Không biết y và ông ta đối đầu ai sẽ chiếm thế thượng phong.”
Đối diện hắn là một mưu sĩ mặc nho sam. Nghe hắn nói, mưu sĩ loát loát chòm râu, nhíu mày lo lắng: “Sở Hi Niên là người của phủ Khúc Dương Hầu, cũng coi như người của chúng ta. Điện hạ có muốn ra tay tương trợ?”
Công tử áo lam chính là đương kim Tấn Vương – Ân Thừa Trạch.
“Trợ? Trợ như thế nào?” Tấn Vương chậm rãi lắc đầu, không hề có ý niệm ra tay, “Không phải ngươi không biết tình tình thối hoắc của Mai Phụng Thần, bổn điện hạ giúp như thế nào? Bất quá nếu ông ta có thể kéo Tạ Kính Uyên xuống nước sẽ có lợi cho chúng ta.”
Mưu sĩ nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy Sở Tiêu Bình dẫn đầu một đội nhân mã đang đến, theo bản năng nhìn về phía Tấn Vương: “Điện hạ, là Sở đại nhân.”
Tấn Vương nhíu mày, tính cách xu cát tránh họa được thể hiện rõ ràng: “Ta sớm đoán được hắn sẽ đến. Người làm đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết? Chết một hai người thì có là gì? Cũng được, tùy hắn đi thôi.”
Mưu sĩ thấy thế không tiếp tục khuyên nữa, chuyển ánh mắt về phía bên dưới.
Sở Tiêu Bình vội vàng cưỡi ngựa dẫn người tới, ngại thân phận vãn bối nên sau khi xuống ngựa mới thi lễ với Mai Phụng Thần: “Mai đại nhân.”
Mai Phụng Thần mở mắt ra, thấy người đến là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trong triều thì thần sắc hơi hoãn: “Nguyên lai là Sở đại nhân. Tìm lão phu có chuyện quan trọng?”
Sở Tiêu Bình chắp tay làm lễ: “Nghe nói đại nhân hoài nghi nhị đệ của ta có quan hệ với một cọc án tử liên quan đến mạng người. Nói đến vừa khéo, ngày hôm ấy trong nhà vừa lúc phái vài tên hộ vệ mang đệ đệ không nên thân kia của ta trở về thành. Thời điểm bọn họ rời đi, nàng ta vẫn còn sống.”
Nói xong hắn phất tay bảo Sở Tam Sở Tứ tiến lên: “Nếu đại nhân không tin, có thể tra hỏi bọn họ.”
Mai Phụng Thần thờ ơ: “Ngôn luận của một nhà không đủ để xóa tội. Lão phu không phải người không phân rõ trắng đen, có làm hay không tra hỏi một lần sẽ rõ. Nếu Sở nhị công tử thật sự không giết người, vì sao trốn trong phủ không ra?”
Thanh danh ăn chơi trác táng của Sở Hi Niên như sấm đánh bên tai.
Sở Tiêu Bình còn muốn nói tiếp thì Mai Phụng Thần giơ tay ngăn lại: “Việc này không có quan hệ với Sở đại nhân, tốt nhất đừng liên lụy dây vào. Lão phu thấy ngươi là người ngay thẳng nên mới mở miệng khuyên bảo, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Sở Tiêu Bình nghe vậy chỉ phải xấu hổ thối lui, âm thầm nhíu mày tìm biện pháp khác.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bá tánh xung quanh nhìn thấy không tránh khỏi tiếp tục bàn luận. Họ cãi cọ ầm ĩ, náo nhiệt đến mức giống chợ bán thức ăn. Đúng lúc này, cánh cổng đóng chặt của phủ Tướng quân bỗng kẽo kẹt một tiếng bị người mở ra. Từ bên trong, một công tử bạch y bước ra ngoài.
Dung nhan của hắn tuyệt tục trong sáng tựa vầng trăng. Hắn không nhanh không chậm đi đến trước mặt Mai Phụng Thần rồi thi lễ, sau đó cười nhẹ nhàng: “Sớm nghe nói Mai đại nhân hành sự nghiêm minh. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường. Vừa rồi là Hi Niên chậm trễ, mong ngài thứ lỗi.”
Dù sao Mai Phụng Thần đã lớn tuổi, ngồi nửa ngày trời không ăn không uống, trước mắt có chút biến thành màu đen. Ông chậm rãi đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của nha dịch, âm thầm đánh giá nam tử đang rũ mi cười nhạt trước mặt: “Như thế nào, ngươi rốt cuộc chịu bước ra?”
Sở Hi Niên làm lơ ánh mắt quanh mình, cười cười: “Ta biết trong lòng đại nhân có nghi hoặc nên vừa rồi ở trong phòng khổ tư thật lâu, cảm thấy trốn tránh không bằng giải quyết nên dứt khoát ra đây cùng đại nhân chứng minh trong sạch, miễn cho thanh danh cả đời của đại nhân bị hủy ở nơi này.”
Lời của hắn trong bông giấu kim, âm thầm khiến người khác tổn hại một phen.
Mai Phụng Thần nghe vậy cười ra tiếng, phất tay áo thật mạnh, tức giận nói: “Hảo hảo hảo, tiểu tử, hôm nay để lão phu xem ngươi muốn biện giải giải vây ra sao, rồi làm thế nào để khiến thanh danh của lão phu bị hủy ở nơi này!”
Sở Hi Niên chậm rãi bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt thi thể. Đám người vây xem tự động lui về phía sau nhường cho hắn một khoảng trống lớn.
“Xoạt ——”
Sở Hi Niên làm lơ dơ bẩn, trực tiếp cúi người xốc tấm vải bố che thi thể lên, thanh âm bình tĩnh: “Hôm nay ngay tại đây trước mặt bao người ta cùng đại nhân nghiệm nhân quả, như thế nào?”
Chương 47: Nghiệm thi
Sở Hi Niên chắc chắn cốt truyện này không phải do hắn viết ra, trong lòng hoài nghi không biết phải thằng bạn khốn nhà mình bóp méo hay không nhưng hắn cảm thấy giết người không phải phong cách của tên đó. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Sở Hi Niên đành kết luận do hiệu ứng bươm bướm.
Vào thời điểm Sở Hi Niên xuyên đến đây hắn đang bị hộ vệ của phủ Khúc Dương Hầu mang về thành. Nhưng không rõ có phải vì não của nguyên thân bị chấn động hay không mà kiến thức hắn tiếp nhận được đều linh tinh vụn vặt, khó có thể kết nối thành tin tức.
Tạ Kính Uyên thoạt nhìn như không để ý nhưng trong lòng thầm cảm thấy khó giải quyết.
Mai Phụng Thần có tiếng là cô thần. Trong triều chia nhiều phe phái nhưng ông không nghiêng về phía ai, độc lai độc vãng, chỉ có bằng hữu bàn luận học vấn. Tính tình của ông hệt như cục đá, vừa thối lại vừa cứng.
Vài ngày trước, gia nô của công chúa Bình Sương đả thương người ở trên đường, nháo ra kiện tụng liên quan đến mạng người nhưng lại tránh ở trong phủ không ra. Mai Phụng Thần trực tiếp dẫn người của Liêm Kính Ti đến cửa tróc nã bắt được ác nô đó. Bình Sương công chúa không muốn giữ gìn mặt mũi nên mở miệng cầu tình, kết quả bị Mai Phụng Thần dâng một quyển tấu chương càng mất mặt thêm.
Hiện tại ông đang nhắm vào Sở Hi Niên, không tìm được chân tướng sẽ không bỏ qua. Mặt mũi của Tạ Kính Uyên hoàn toàn không dùng được.
“Chẳng lẽ Mai đại nhân là lão hồ đồ, người ta nói gì liền tin nấy? Thời gian này Sở Hi Niên vẫn luôn như hình với bóng với bản tướng quân. Một nữ tử thanh lâu hèn mọn mà thôi, ông liền nâng thi thể tìm tới cửa. Đây là xem Tạ Kính Uyên ta đây dễ khi dễ?”
Tạ Kính Uyên mặc kệ hết thảy. Y giơ tay, nơi góc tường liền xuất hiện vài chục mũi tên đen nhánh hướng về Mai Phụng Thần: “Hôm nay phủ Tướng quân của ta từ chối tiếp khách. Ai dám bước vào phủ một bước trực tiếp loạn tiễn bắn chết.”
Tạ Kính Uyên là người cầm quân, binh lính trong phủ có đến 500 người. Vài bộ khoái của Liêm Kính Ti thật sự không đủ xem.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trước khi chân tướng rõ ràng, Sở Hi Niên sẽ không nhảy vào vũng nước đục nào. Hành động của Tạ Kính Uyên rất hợp ý hắn.
Hắn cầm lấy áo khoác đang vắt trên tay, làm trò trước mặt bá tánh khoác nó lên vai Tạ Kính Uyên rồi thấp giọng quan tâm: “Tướng quân, bên ngoài gió lớn. Chúng ta trở về đi.”
Một bộ cầm sắt hòa minh, cảm tình hòa hợp khiến những người suy đoán bọn họ không hợp nhau té ngửa.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cảm thấy nụ cười nhẹ nhàng này của hắn như một con sói đội lốt cừu nhưng y không nói gì mà thuận nước đẩy thuyền xoay người vào phủ.
Thấy thế Mai Phụng Thần trực tiếp nhấc áo lên rồi ngồi xuống trước cửa phủ Tướng quân. Ông ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén: “Nhân mệnh quan thiên (những việc liên quan đến mạng người là vô cùng quan trọng), thỉnh Tạ tướng quân dàn xếp một chút.”
Tạ Kính Uyên nghe vậy dừng chân, híp híp mắt muốn dùng kiếm chém chết lão đông tây phiền phức này. Sáng tinh mơ nâng thi thể tìm tới cửa đã rất đen đủi rồi, ngồi ở cửa cho ai xem? Y cười lạnh phân phó: “Ông ấy muốn ngồi cứ để cho ông ấy ngồi. Dám tiến vào một bước sống chết tự chịu trách nhiệm!”
Bá tánh vây xem thấy thế nghị luận sôi nổi. Thanh danh của Mai Phụng Thần trong dân chúng rất tốt, có thể so với Bao Chửng và Tống Từ. Vì điều tra rõ án tử liên quan đến mạng người ông có thể làm được đến cùng, so ra Tạ Kính Uyên có vẻ có chút không nói chuyện nhân tình.
“Này còn phải tra sao? Công tử cùng bỏ trốn với Cửu Nương chính là Sở Hi Niên. Hiện tại nàng ta chết, khẳng định có quan hệ với hắn.”
“Chưa chắc đâu, Sở Hi Niên vung tiền như rác ở Ôn Hương Lâu đều vì Cửu Nương, sao hắn có thể giết nàng? Sợ là Tạ tướng quân lén hạ độc thủ.”
Đáp án này vừa xuất hiện lập tức khiến dư luận đổi chiều. Dù sao nếu tiểu tam chết không rõ ở bên ngoài thì chính phòng có hiềm nghi lớn nhất, huống chi Tạ Kính Uyên nổi danh độc ác cả kinh thành không ai không biết.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Chỉ trong một buổi sáng chuyện này đã truyền khắp kinh thành, tất nhiên phủ Khúc Dương Hầu cũng nhận được tin tức. Khi Mai thị biết tin Sở Hi Niên dính dáng đến mạng người thì suýt nữa ngất đi. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên bà làm là đi tìm Sở Tiêu Bình.
“Mau! Con mau nghĩ biện pháp cứu đệ đệ của con! Nó bò từ trong bụng ta ra, ta còn không biết tính tình của nó hay sao? Có lẽ nó dám đánh mèo đạp chó nhưng trăm triệu lần không dám giết người!”
Mai thị nắm chặt lấy tay của Sở Tiêu Bình, sắc mặt trắng bệch. Bà vốn đau lòng tiểu nhi tử, nếu lại xảy ra chuyện bà không biết nên làm như thế nào.
Sở Tiêu Bình gấp gáp lo âu chạy về phủ, thấy thế nắm lấy tay Mai thị an ủi: “Mẫu thân, người không cần lo lắng. Trước hết ta tìm những hộ vệ hôm đó mang nhị đệ trở về rồi dò hỏi tình huống. Mai đại nhân hẳn sẽ không oan uổng người vô tội.”
Mai thị nghe vậy rốt cuộc phản ứng, nói một cách nhanh chóng: “Đúng vậy, đúng... Sao ta lại quên bọn họ chứ? Mau! Mau gọi mấy người Sở Tam, Sở Tứ tới. Mau lên!”
Nha hoàn hiếm khi trông thấy bộ dáng nóng nảy của bà, vội vàng bước nhanh đến tiền viện gọi người.
Sở Tam và Sở Tứ là hộ vệ hôm đó mang Sở Hi Niên về phủ. Nghe Mai thị dò hỏi tình huống, họ liền đáp một năm một mười: “Hồi phu nhân, khi thuộc hạ đuổi theo công tử đến ngoại ô kinh thành, hắn đang ở cùng nữ tử thanh lâu nọ. Nhưng thuộc hạ nhớ lời dặn của ngài, chỉ muốn mau chóng mang công tử về nên không quản đến nàng ta.”
Sở Tiêu Bình bắt lấy trọng điểm: “Khi các ngươi rời đi nàng ta còn sống?”
Sở Tam nói: “Hồi công tử, nàng vẫn sống mạnh khỏe. Thời điểm thuộc hạ mang công tử đi, nàng còn ở phía sau khóc sướt mướt đuổi theo.”
Mai thị nghe vậy rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ôm ngực ngã vào ghế rồi niệm vài câu a di đà phật. Sở Tiêu Bình phất tay bảo Sở Tam và Sở Tứ lui ra, vỗ nhẹ lưng của Mai thị: “Mẫu thân, hiện giờ đã có nhân chứng, có thể chứng mình nàng ta chết không có quan hệ đến nhị đệ. Đi tìm Mai đại nhân giải thích rõ ràng là được.”
Mai thị hơi nhíu mày: “Chỉ sợ Mai Phụng Thần không dễ dàng tin lời chúng ta nói.”
Tuy phủ Khúc Dương Hầu cùng Mai Phụng Thần có vài tầng quan hệ bà con, nhưng bọn họ không qua lại với nhau. Sở Tam và Sở Tứ là gia nô của Sở gia, trong mắt người ngoài nếu họ nói dối để chủ tử thoát hiềm nghi là chuyện hết sức bình thường. Chỉ sợ nói thật cũng không ai tin.
Sở Tiêu Bình nhíu mày: “Vẫn phải thử một lần mới được. Nếu chuyện này nếu là do Kinh Triệu Phủ điều tra, chúng ta có thể cầu một chút mặt mũi. Tiếc rằng lại là Mai Phụng Thần, ông ta luôn thiết diện vô tư, không nói nhân tình.”
Mai thị nhanh chóng lần tràng hạt trong tay thấp thỏm không yên: “Ông ta vẫn còn ngồi ở ngoài phủ Tướng quân sao?”
Sở Tiêu Bình gật đầu, thần sắc ngưng trọng: “Từ khi mặt trời vừa lên đến tận buổi trưa, phủ Tướng quân bị bá tánh vây xem chật như nêm cối. Hài nhi sợ nếu tiếp tục nháo như vậy ngay cả bệ hạ cũng sẽ biết được.”
Sắc mặt Mai thị trở nên khó coi. Bà ngồi dậy rồi nói với Sở Tiêu Bình: “Con đi mau, mang theo Sở Tam Sở Tứ tìm Mai đại nhân giải thích. Vô luận như thế nào cũng không được để đệ đệ của con bị ông ấy mang đi.”
Sở Tiêu Bình vội vàng dạ vâng rồi lập tức rời khỏi, mang theo nhân mã chạy về phía phủ Tướng quân.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Buổi trưa là thời gian nóng nhất trong ngày. Với Tạ Kính Uyên nhiệt độ này vẫn chưa đủ ấm áp, nhưng với người thường đã đủ mất một lớp da.
Quan phục trên người Mai Phụng Thần đã đẫm mồ hôi, sau lưng ông thấm ướt một mảng lớn. Tuy nhiên ông lại bất động như núi, tiếp tục canh giữ ở trước cửa phủ Tướng quân. Trên tường, mấy chục cung thủ đang nhắm vào ông, không tiếng động so đấu sức chịu đựng.
Nữ tử thanh lâu kia đã chết được một thời gian, vì được che bằng vải bố trắng nên nhìn không rõ tướng mạo sau khi chết nhưng mùi tanh tưởi bốc lên rất nồng. Máu chảy ra dính vào vải bố, nhuộm thành những vết bẩn lớn màu xanh tím đậm.
Bá tánh vây xem vừa che mũi vừa cảm thấy buồn nôn. Một mặt bọn họ sợ hãi cảnh tượng trước mắt, một mặt lại muốn nhìn xem tình huống sẽ phát triển như thế nào. Vì thế người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông, lời đồn đãi cũng càng truyền càng mơ hồ.
“Nghe nói chưa? Nữ tử đã chết kia là tương hảo của Sở Hi Niên.”
“Nghe thấy rồi, bị Tạ tướng quân giết. Mai đại nhân tới cửa tróc nã, kết quả bị ngăn ở bên ngoài.”
“Không đúng không đúng, nữ tử thanh lâu kia là Sở Hi Niên giết. Mai đại nhân chỉ tên nói họ muốn tìm hắn còn gì.”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu thảo luận đến khí thế ngất trời, hoàn toàn quên án tử này chưa có kết luận của quan phủ, vẫn còn trong giai đoạn hiềm nghi.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong phủ Tướng quân mây đen giăng đầy, nhóm tôi tớ dọn đồ vật trong phòng của Tạ Kính Uyên đến Dư Ngân Các. Toàn bộ quá trình được thực hiện trong im lặng, đến thở mạnh bọn họ cũng không dám.
Cơm trưa gồm mười món, thêm một phần canh cùng vài mâm đồ ngọt, thoạt nhìn vô cùng phong phú. Thế nhưng hai người ngồi bên bàn ăn lại không hề có tâm tư muốn dùng cơm.
Sở Hi Niên lặng lẽ nhớ lại buổi tối ngày đào hôn nhưng ký ức thiếu sót khiến hắn không thu hoạch được gì. Hắn lặp đi lặp lại tên của nữ tử nọ như đang suy tư: “Cửu Nương... Cửu Nương...?”
Nghe vậy Tạ Kính Uyên nhìn hắn rồi nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười không có hảo ý: “Nếu người nhớ nàng đến vậy, không bằng bản tướng quân đưa ngươi xuống bồi nàng?”
Tạ Kính Uyên cảm thấy bản thân như một tên vương bát đản bị đội nón xanh, đã thế tất cả mọi người đều biết. Nhớ đến lão gia hỏa đang ăn vạ ngoài cửa không đi, sắc mặt của y càng thêm khó coi. Thế nhưng y không thể giết Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần có lẽ không phải là thần tử Yến Đế sủng ái nhất nhưng nhất định là thần tử Yến Đế tín nhiệm nhất. Chức quan không cao nhưng quyền lực lại lớn, cùng loại người này đối đầu không nghi ngờ chính là tự tìm phiền toái.
Sở Hi Niên rốt cuộc hoàn hồn, gắp cho Tạ Kính Uyên một phần đồ ăn: “Tướng quân nói gì thế? Ta căn bản không quen biết nàng, sao có thể nhớ được?”
Tạ Kính Uyên hừ lạnh: “Ngươi trước tiên bãi bình lão đông tây ở ngoài kia rồi hẳn quay lại nói chuyện với ta.”
Đường đường một nam nhân bảy thước bị một nữ tử thanh lâu yếu đuối bắt cóc, loại nói dối này chỉ có trẻ con mới có thể tin.
Sở Hi Niên lẳng lặng nhìn Tạ Kính Uyên, lát sau bỗng cười cười. Kỳ thật không phải không có biện pháp khiến Mai Phụng Thần rời đi, chỉ cần Tạ Kính Uyên giao hắn ra là được. Sau đó mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng không biết Tạ Kính Uyên vì điều gì mà tình nguyện đối đầu chính diện với Mai Phụng Thần cũng không muốn giao người.
Sở Hi Niên xem nhẹ quyết tâm của Mai Phụng Thần. Hiện tại đang có vô số đôi mắt nhìn chằm chằm cổng phủ Tướng quân, người bên ngoài không thể vào, người bên trong không thể ra, tiếp tục kéo dài không phải là biện pháp.
Sở Hi Niên đứng dậy: “Tướng quân ngồi ở đây, ta đi ra ngoài nhìn một cái liền trở về.”
Tạ Kính Uyên nhíu mày đứng dậy muốn đi theo nhưng một bàn tay bỗng dừng trên vai y. Lực đạo không lớn nhưng cứ thế ấn Tạ Kính Uyên về lại ghế.
“Ta sẽ nhanh chóng trở lại.” Sở Hi Niên thấp giọng nói một câu, ánh mắt ôn hòa.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Phủ Tướng quân tọa lạc ở ngã tư trung tâm, xung quanh san sát tửu lâu và quán trà. Hiện giờ đầy người đang ngồi cạnh cửa sổ, bất động thanh sắc đánh bàn tính của mình.
Ở nơi có tầm nhìn tốt nhất là một công tử áo lam nho nhã. Hắn nắm chặt bàn tay giấu trong tay áo, ánh mặt sâu thẳm ý vị không rõ: “Mai Phụng Thần quả nhiên cương ngạnh. Không biết y và ông ta đối đầu ai sẽ chiếm thế thượng phong.”
Đối diện hắn là một mưu sĩ mặc nho sam. Nghe hắn nói, mưu sĩ loát loát chòm râu, nhíu mày lo lắng: “Sở Hi Niên là người của phủ Khúc Dương Hầu, cũng coi như người của chúng ta. Điện hạ có muốn ra tay tương trợ?”
Công tử áo lam chính là đương kim Tấn Vương – Ân Thừa Trạch.
“Trợ? Trợ như thế nào?” Tấn Vương chậm rãi lắc đầu, không hề có ý niệm ra tay, “Không phải ngươi không biết tình tình thối hoắc của Mai Phụng Thần, bổn điện hạ giúp như thế nào? Bất quá nếu ông ta có thể kéo Tạ Kính Uyên xuống nước sẽ có lợi cho chúng ta.”
Mưu sĩ nhìn về phía cửa sổ, nhìn thấy Sở Tiêu Bình dẫn đầu một đội nhân mã đang đến, theo bản năng nhìn về phía Tấn Vương: “Điện hạ, là Sở đại nhân.”
Tấn Vương nhíu mày, tính cách xu cát tránh họa được thể hiện rõ ràng: “Ta sớm đoán được hắn sẽ đến. Người làm đại sự, sao có thể câu nệ tiểu tiết? Chết một hai người thì có là gì? Cũng được, tùy hắn đi thôi.”
Mưu sĩ thấy thế không tiếp tục khuyên nữa, chuyển ánh mắt về phía bên dưới.
Sở Tiêu Bình vội vàng cưỡi ngựa dẫn người tới, ngại thân phận vãn bối nên sau khi xuống ngựa mới thi lễ với Mai Phụng Thần: “Mai đại nhân.”
Mai Phụng Thần mở mắt ra, thấy người đến là tuấn kiệt trẻ tuổi nổi danh trong triều thì thần sắc hơi hoãn: “Nguyên lai là Sở đại nhân. Tìm lão phu có chuyện quan trọng?”
Sở Tiêu Bình chắp tay làm lễ: “Nghe nói đại nhân hoài nghi nhị đệ của ta có quan hệ với một cọc án tử liên quan đến mạng người. Nói đến vừa khéo, ngày hôm ấy trong nhà vừa lúc phái vài tên hộ vệ mang đệ đệ không nên thân kia của ta trở về thành. Thời điểm bọn họ rời đi, nàng ta vẫn còn sống.”
Nói xong hắn phất tay bảo Sở Tam Sở Tứ tiến lên: “Nếu đại nhân không tin, có thể tra hỏi bọn họ.”
Mai Phụng Thần thờ ơ: “Ngôn luận của một nhà không đủ để xóa tội. Lão phu không phải người không phân rõ trắng đen, có làm hay không tra hỏi một lần sẽ rõ. Nếu Sở nhị công tử thật sự không giết người, vì sao trốn trong phủ không ra?”
Thanh danh ăn chơi trác táng của Sở Hi Niên như sấm đánh bên tai.
Sở Tiêu Bình còn muốn nói tiếp thì Mai Phụng Thần giơ tay ngăn lại: “Việc này không có quan hệ với Sở đại nhân, tốt nhất đừng liên lụy dây vào. Lão phu thấy ngươi là người ngay thẳng nên mới mở miệng khuyên bảo, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Sở Tiêu Bình nghe vậy chỉ phải xấu hổ thối lui, âm thầm nhíu mày tìm biện pháp khác.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Bá tánh xung quanh nhìn thấy không tránh khỏi tiếp tục bàn luận. Họ cãi cọ ầm ĩ, náo nhiệt đến mức giống chợ bán thức ăn. Đúng lúc này, cánh cổng đóng chặt của phủ Tướng quân bỗng kẽo kẹt một tiếng bị người mở ra. Từ bên trong, một công tử bạch y bước ra ngoài.
Dung nhan của hắn tuyệt tục trong sáng tựa vầng trăng. Hắn không nhanh không chậm đi đến trước mặt Mai Phụng Thần rồi thi lễ, sau đó cười nhẹ nhàng: “Sớm nghe nói Mai đại nhân hành sự nghiêm minh. Hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường. Vừa rồi là Hi Niên chậm trễ, mong ngài thứ lỗi.”
Dù sao Mai Phụng Thần đã lớn tuổi, ngồi nửa ngày trời không ăn không uống, trước mắt có chút biến thành màu đen. Ông chậm rãi đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của nha dịch, âm thầm đánh giá nam tử đang rũ mi cười nhạt trước mặt: “Như thế nào, ngươi rốt cuộc chịu bước ra?”
Sở Hi Niên làm lơ ánh mắt quanh mình, cười cười: “Ta biết trong lòng đại nhân có nghi hoặc nên vừa rồi ở trong phòng khổ tư thật lâu, cảm thấy trốn tránh không bằng giải quyết nên dứt khoát ra đây cùng đại nhân chứng minh trong sạch, miễn cho thanh danh cả đời của đại nhân bị hủy ở nơi này.”
Lời của hắn trong bông giấu kim, âm thầm khiến người khác tổn hại một phen.
Mai Phụng Thần nghe vậy cười ra tiếng, phất tay áo thật mạnh, tức giận nói: “Hảo hảo hảo, tiểu tử, hôm nay để lão phu xem ngươi muốn biện giải giải vây ra sao, rồi làm thế nào để khiến thanh danh của lão phu bị hủy ở nơi này!”
Sở Hi Niên chậm rãi bước xuống bậc thang, đi đến trước mặt thi thể. Đám người vây xem tự động lui về phía sau nhường cho hắn một khoảng trống lớn.
“Xoạt ——”
Sở Hi Niên làm lơ dơ bẩn, trực tiếp cúi người xốc tấm vải bố che thi thể lên, thanh âm bình tĩnh: “Hôm nay ngay tại đây trước mặt bao người ta cùng đại nhân nghiệm nhân quả, như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương