Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 52: Tướng quân nhà ta
Tướng quân nhà ta bệnh tật ốm yếu, không nên ở gần mấy vật huyết tinh.
Chương 48: Tướng quân nhà ta
Vải trắng nhiễm đầy những vệt máu dơ bẩn bị Sở Hi Niên xốc lên, sau đó rơi xuống như một chiếc diều đứt dây. Thi thể hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người khiến người vây xem không khỏi hít hà một hơi.
Cửu Nương là hoa khôi tài sắc vẹn toàn của Ôn Hương Lâu. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Không biết bao nhiêu công tử quý tộc từng quỳ dưới váy nàng. Ai cũng không ngờ sẽ có ngày nàng chết khó coi như vậy.
Nàng lẳng lặng nằm trên cáng, đôi mắt vẩn đục vô thần ngơ ngác nhìn về phía trời xanh. Cơ mặt vì hư thối mà trở nên nhăn nheo, lấm tấm những đốm xanh lớn lớn bé bé không quy tắc. Phần bụng huyết nhục mơ hồ, tuy đã được xử lý nhưng vẫn thu hút ruồi bọ, thối đến cay mũi.
Chiếc váy thêu hoa mẫu đơn rách tung tóe, bị máu thấm đến nhìn không ra hình dạng.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác. Có người nhát gan sợ đến mức không dám tiếp tục nhìn, nhưng lại nhìn không được len lén quan sát từ khe hở ngón tay. Con người là sinh vật mâu thuẫn như vậy. Khi lòng hiếu kỳ chiến thắng sự sợ hãi, họ có thể làm rất nhiều việc tàn nhẫn.
Ngay cả Sở Tiêu Bình cũng vì tử trạng đáng sợ của thi thể mà nghiêng đầu tránh đi.
Người tỉnh táo nhất là Sở Hi Niên. Để dễ quan sát thi thể, hắn trực tiếp nhấc vạt áo lên rồi ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận quan sát vừa nói: “Mai đại nhân có chuyện gì muốn hỏi ta hãy hỏi trước mặt mọi người ngay nơi này. Ngạch cửa Liêm Kính Ti của ông quá cao, ta sợ mình không bước vào được.”
Thân phận của Sở Hi Niên không giống bá tánh bình thường, Mai Phụng Thần không thể truyền hắn thượng đường thẩm vấn theo cách làm bình thường. Đó là việc của Kinh Triệu Phủ. Phong cách làm việc của Liêm Kính Ti luôn là sấm rền gió cuốn. Phàm là kiện tụng liên lụy đến mạng người dính dáng với người quyền quý, ông luôn hỏi thẳng vì được hoàng quyền đặc biệt cho phép.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Mai Phụng Thần thấy hắn không những không sợ đến mức tè ra quần mà còn trấn định đến thế không khỏi xem trọng hắn thêm vài phần. Ông mặt vô biểu tình sai người trình lên một cái khay, trên khay là một khối ngọc bội quân tử loang lổ vết máu: “Trên ngọc bội này có khắc tên húy của ngươi. Thời điểm phát hiện thi thể của Cửu Nương, nàng đang nắm chặt nó trong tay. Ngươi giải thích như thế nào?”
Khó trách Mai Phụng Thần dám tìm tới cửa phủ Tướng quân, hóa ra là có “bằng chứng“.
Nữ tử cài trâm hoa, nam tử đeo ngọc bội. Người của danh môn vọng tộc đều có ngọc bội khắc danh húy để thể hiện thân phận. Năm đó phủ Khúc Dương Hầu mừng hai nhi tử đã dùng nhiều tiền để tìm một khối ngọc tốt, sau đó thỉnh người giỏi tay nghề điêu khắc thành hai khối ngọc bội quân tử. Sở Tiêu Bình và Sở Hi Niên mỗi người có một khối.
Khối ngọc của Sở Tiêu Bình đang được đeo trên người. Khối ngọc của Sở Hi Niên lại vì hắn đi đua ngựa với người khác ở ngoại ô kinh thành mà rơi xuống đất vỡ nát. Đây là việc bí mật không có người ngoài biết.
Sở Tiêu Bình nhíu mày, cảm thấy việc này không đơn giản. Hắn nói với Mai Phụng Thần: “Mai đại nhân, xưa nay nhị đệ của ta hồ nháo, vài tháng trước đã làm vỡ ngọc bội, không biết rơi rớt ở đâu. Nếu muốn xem đây là chứng cứ có phải quá khinh suất hay không?”
“Khinh suất?” Giọng của Mai Phụng Thần già nua, “Nếu cho rằng khinh suất, hẳn hắn nên theo ta đến Liêm Kính Ti để điều tra rõ ràng. Vả lại lão phu vẫn chưa nói Sở Hi Niên là hung thủ giết người. Hiện giờ chẳng qua hắn là người có hiềm nghi lớn nhất nên mới đến đây đề ra nghi vấn.”
Sở Tiêu Bình còn muốn nói tiếp đã bị Mai Phụng Thần giơ tay ngăn cản. Biểu tình của ông nghiêm túc: “Việc này không có quan hệ với ngươi, nhiều lời vô ích. Ngưng ở đây đi!”
Sở Tiêu Bình là tân tú trong triều. Trước mặt lão nhân như Mai Phụng Thần, hắn không thể không nhượng lễ ba phần.
(tân tú: ngôi sao mới, ý là Sở Tiêu Bình vào triều làm quan chưa lâu)
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong suốt quá trình, nhân vật trung tâm là Sở Hi Niên không nói lời nào. Hắn cúi đầu cẩn thận kiểm tra thi thể như một vị quan ngỗ tác nghiêm túc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trên thi thể có nhiều vết thương do đao kiếm gây nên, tổng cộng 34 vết, có vết dài chừng 4 tấc. Vết thương chí mạng nằm ở cổ, là bị người khác nhất kiếm phong hầu. Phán đoán sơ bộ Cửu Nương vì mất máu quá nhiều nên dẫn đến cái chết.
Búi tóc rối tung, miệng khẽ nhếch, có vết máu không rõ. Mái tóc vốn dài đến eo có nhiều dấu vết bị cắt đứt, có vẻ như do kiếm phong gây nên.
Hung thủ là một cao thủ kiếm thuật.
Sở Hi Niên mặt không đổi sắc kéo vạt áo của Cửu Nương ra tiếp tục kiểm tra. Trên người nàng ngoài trừ thi đốm không có dấu vết nào khác như dấu hôn, trâm ngọc cùng những vật dụng khác đều còn. Như vậy có thể bài trừ khả năng thấy sắc nảy lòng tham và giết người vì tài sản.
Hắn chậm rãi kéo tay áo của Cửu Nương, trên hai tay của nàng đều có vết thương đao kiếm. Vết kiếm trên cánh tay phải hướng nghiêng về phía trong, vết thương trên cánh tay trái cũng thế. Cùng độ cao cùng chiều dài cùng độ sâu, hệt như được gây ra cùng lúc.
Hung thủ có thể là một cao thủ giỏi dùng song kiếm.
Sở Hi Niên nắm lấy tay của Cửu Nương rồi bẻ từng ngón của nàng ra, phát hiện nàng có khớp xương thô to, trên tay đầy vết chai. Lúc sinh thời đây hẳn là đôi tay rất có lực.
Cửu Nương tuyệt đối không phải nữ tử thanh lâu yếu đuối bình thường.
Sở Hi Niên làm lơ phần bụng phồng lên vì khí thể hư thối của Cửu Nương rồi nhìn đế giày của nàng. Trên đế giày dính một chút đất đỏ, còn có hạt giống màu nâu nhạt của một loại vu hoa tên bạch nhứ.
Ngoại ô kinh thành đầy đất đỏ, loại đất này không hiếm, nhưng vu hoa là một chủng loại cực quý báu do Tây Phiên tiến cống. Vương công quý tộc trong kinh thành có loại hoa này có thể đếm trên một bàn tay. Đến cả phủ Khúc Dương Hầu cũng không có, đừng nói đến thanh lâu.
Thật ra Tạ Kính Uyên có nhưng y không yêu hoa, trong phủ không trồng loại hoa này.
Trước khi chết, ngoại trừ vùng ngoại ô, Cửu Nương nhất định còn đi qua nhà của một nhân vật quyền cao chức trọng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên rốt cuộc đứng dậy, sau đó lấy khăn thong thả lau tay. Hắn không nói lời nào lại làm ra một loạt hành động kỳ quái, người không rõ chân tướng chỉ cảm thấy hắn đang cố làm ra vẻ.
Mai Phụng Thần vô cùng nhẫn nại chờ hắn kiểm tra xong, hỏi với sắc mặt bất thiện: “Như thế nào? Ngươi xem xong rồi?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười cười: “Xem xong rồi. Đại nhân có gì muốn hỏi xin cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói đấy không nửa lời giấu giếm.”
Không biết từ khi nào mà Tạ Kính Uyên đã đứng ở cửa lo lắng nhìn Sở Hi Niên. Tuy nhiên y đứng xa, hơn nữa mọi người tập trung vào thi thể nên không có người chú ý đến y.
Mai Phụng Thần nói một tiếng “tốt”, nhìn thẳng Sở Hi Niên: “Ngươi có nhận thức nữ tử này?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt, biểu tình bình tĩnh nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ kiêu ngạo: “Sợ là khiến đại nhân thất vọng rồi. Vài ngày trước ta vô ý bị thương ở đầu, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Nếu đại nhân không tin có thể đi hỏi Vương thái y trong cung.”
Nghe vậy Mai Phụng Thần đẩy nha dịch đang nâng mình dậy sang một bên rồi đi xuống bậc thang. Tuy ông đã hơn năm mươi nhưng tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía: “Ngươi đang trêu đùa lão phu sao? Hay ngươi cho rằng giả vờ mất trí nhớ có thể tránh thoát hiềm nghi trên người?”
Sở Hi Niên ngữ khí ôn hòa: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Mai đại nhân đừng hỏi vấn đề vô dụng. Dù ta có nhận thức Cửu Nương hay không thì nàng đã chết, không bằng đại nhân giải thích nguyên nhân hoài nghi ta?”
“Nhãi ranh vô lễ ——!”
Mai Phụng Thần nghiến răng nghiến lợi rồi mạnh mẽ phất tay áo: “Bản quan hỏi ngươi, ngươi ở đâu vào ngày bảy tháng ba?!”
Ngày bảy tháng ba là ngày Sở Hi Niên đào hôn.
Đầu ngón tay Sở Hi Niên khẽ động đậy, biểu tình trên mặt không chút hoang mang: “Ta đi qua rất nhiều nơi vào ngày bảy tháng ba. Không bằng đại nhân hỏi cụ thể chút, sáng sớm hay trưa hay ban đêm?”
Mai Phụng Thần nói: “Tất nhiên là ban đêm.”
Sở Hi Niên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta không nhớ rõ. Bất quá nếu là ban đêm, nghe hộ vệ trong phủ nói có khả năng ta đang ở cùng nữ tử này.”
Xung quanh lại ồ lên. Bá tánh sôi nổi châu đầu ghé tai, hung thủ không thật sự là Sở Hi Niên đấy chứ?! Đầu của người này dùng để mọc tóc thôi sao? Thế là lại thừa nhận đêm đó mình đang ở cùng với Cửu Nương?!
Mai Phụng Thần thần sắc quái dị nhìn Sở Hi Niên, không ngờ rằng hắn sẽ thừa nhận lưu loát đến thế: “Các ngươi trai đơn gái chiếc vốn nên tị hiềm, vì sao ban đêm lại ở cạnh nhau? Hơn nữa, theo bản quan biết, ngày bảy tháng ba chính là ngày đại hôn của ngươi và Tạ Tướng quân.”
Sở Hi Niên chỉ có thể tiếp lời bằng cái cớ do Mai thị biên soạn: “Mai đại nhân, tuy ta không nhớ rõ chuyện đêm đó, nhưng nghe gia mẫu nói ta bị kẻ xấu bắt đến vùng ngoại ô, đến sáng mới được hộ vệ cứu về phủ.”
Mai Phụng Thần hiển nhiên suy nghĩ giống Tạ Kính Uyên: “Ý của Sở công tử là đường đường một nam nhi bảy thước như ngươi bị một nữ tử thanh lâu nhu nhược bắt cóc tới vùng ngoại ô?”
Ông vùa nói xong mọi người đều không nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy Sở Hi Niên nói dối quá kém.
“Vì sao không thể?” Sở Hi Niên hỏi lại.
Hắn run tay áo, đứng dậy khỏi bậc thang rồi không màng dơ bẩn dùng khăn tay như bao tay trực tiếp nắm lấy cổ tay phải của Cửu Nương: “Không bằng Mai đại nhân xem kỹ. Hổ khẩu và lòng bàn tay của nữ tử này đều có vết chai dày. Khớp xương ở ngón tay phải bị biến dạng nhưng tay trái lại sạch sẽ. Nàng gầy nhưng lại rắn chắc, hẳn là một người thiện dùng kiếm bằng tay phải. Ta trói gà không chặt, người này bắt cóc ta rời khỏi thành cũng không phải việc gì khó.”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh... Đam Mỹ Trọng Sinh
Khi vừa lật tấm vải che thi thể, Sở Hi Niên nhạy bén phát hiện trên tay phải Cửu Nương có vết chai dày. Hắn nhớ rõ trên tay của Tạ Kính Uyên cũng có vết chai tương tự ở cùng một vị trí. Tuy Cửu Nương chết đã lâu, cơ bắp giãn ra, nhưng không khó nhìn ra dấu vết nàng đã từng luyện võ.
Lời nói dối Mai thị vô ý soạn ra lúc trước cư nhiên là mèo mù vớ phải chuột chết?
Quá trình nghiệm thi hiện đại kế thừa vô số trí tuệ của tiền nhân, vì thế pháp y mới có thể dựa vào rất nhiều dấu vết để tìm ra chân tướng. Hiện giờ trình độ ngỗ tác của triều Đại Yến chỉ vừa khởi bước, gần như dậm chân ở giai đoạn “vì sao chết?” và “hung khí là gì?“.
Nghe vậy sắc mặt Mai Phụng Thần khẽ biến. Ông không màng dơ bẩn tự mình nắm lấy tay trái của Cửu Nương rồi so sánh một phen, kết quả xác thật đúng như lời Sở Hi Niên nói. Nhưng vì trong lòng còn nghi vấn, ông nhíu mày: “Nàng là nữ tử thanh lâu, không thể vì chơi nhạc cụ mà có vết chai dày hay sao?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Vết chai do chơi nhạc cụ cùng vết chai do luyện kiếm lưu lại không giống nhau. Nếu Mai đại nhân không tin thì tìm một kiếm sĩ và một nhạc sư thanh lâu rồi so sánh hai người này liền biết.”
Sắc mặt Mai Phụng Thần không rõ cảm xúc: “Được, chuyện này bản quan xem như ngươi qua. Khối ngọc bội này ngươi giải thích như thế nào?”
Nghe vậy Sở Hi Niên lấy khối ngọc bội từ trên khay rồi đưa lên ánh mặt trời nhìn nhìn. Tuy khối ngọc loang lổ vết máu nhưng lại sáng trong, là thượng phẩm trong các loại ngọc, bên trên có khắc ba chữ “Sở Hi Niên“.
Ngọc bội của nguyên thân đã vỡ nát dưới vó ngựa khi hắn phi ngựa ở ngoại ô kinh thành, không thể xuất hiện một khối ngọc khác giống nhau như đúc. Như vậy, khối ngọc này chỉ có thể là đồ giả.
Nếu là giả, nhất định có thể tìm ra vết tích.
Không biết Sở Hi Niên nhớ đến chuyện gì mà đi đến trước mặt Sở Tiêu Bình: “Huynh trưởng, cho ta mượn ngọc bội của ngươi một chút.”
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày, cảm thấy tác phong hành sự của đệ đệ không giống trước đây, thoạt nhìn có chút xa lạ. Nhưng hiện tại không phải lúc rối rắm chuyện này. Sở Tiêu Bình nhanh chóng cởi ngọc bội trên người ra đưa cho Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên cẩn thận quan sát hai khối ngọc, vuốt ve chúng trong lòng bàn tay, rốt cuộc phát hiện vấn đề. Hắn mang hai khối ngọc đến trước mặt Mai Phụng Thần, cười như không cười: “Mai đại nhân có biết ba sự kiện?”
Mai Phụng Thần nhíu mày: “Không cần lắc qua lắc lại nói nhảm, ba sự kiện gì?”
Sở Hi Niên: “Thứ nhất, khối ngọc trên người vãn bối là do gia phụ thỉnh người giỏi tay nghề làm ra. Từ khi sinh ra vãn bối đã mang nó trên người, đến nay đã hơn hai mươi năm.”
Mai Phụng Thần: “Còn chuyện thứ hai?”
Dường như Sở Hi Niên cố ý dẫn dắt ông: “Thứ hai, vài tháng trước khối ngọc của ta đã vỡ nát, cho nên khối ngọc này là có người cố tình mô phỏng, hãm hại ta.”
Mai Phụng Thần phất tay áo: “Chuyện này huynh trưởng của người vừa nói qua. Ngươi chứng minh là giả như thế nào? Sự kiện thứ ba đâu?”
Sở Hi Niên nói: “Đại nhân đừng vội. Đây là chuyện cuối cùng ta muốn nói.”
Hắn đưa hai miếng ngọc bội cho Mai Phụng Thần, nhất châm kiến huyết nói: “Tuy hai khối ngọc này đều là ngọc tốt thượng thừa, nhưng khối ngọc kia đã theo ta hai mươi năm, phần cạnh của những chỗ khắc hoa khắc chữ đã trở nên trơn nhẵn. Còn vết khắc trên khối ngọc này lại rất mới, tất nhiên là cố tình bắt chước.”
“Hơn nữa, có lẽ Mai đại nhân đã quên một sự kiện. Khuê danh của Chiêu Tuệ Lưu thái hậu là Sở Bình. Năm đó khi bà ra đi, bệ hạ cực kỳ bi thương, vì đau lòng mà muốn tránh âm húy, hạ lệnh bất luận là quý tộc hay bá tánh có liên quan đến hai chữ “Sở” và “Bình” cần viết thiếu để tị húy. Do đó, chữ “Sở” trên ngọc bội của ta bị thiếu một nét. Người làm giả ngọc bội đã quên mất chuyện này.”
Để Mai Phụng Thần dễ nhìn hơn, Sở Hi Niên cầm hai khối ngọc bội đến ngay trước mặt ông, ý vị thâm trường nói: “Trên ngọc bội của huynh trưởng ta, chữ “Sở” bị thiếu một nét, mà trên ngọc giả là một chữ “Sở” hoàn chỉnh.”
Lúc Sở Hi Niên xuyên đến thế giới này đã đọc đi đọc lại “Lịch sử nước Yến“. Trí nhớ của hắn rất tốt, khi kiểm tra ngọc bội linh quang chợt lóe bỗng nhiên nhớ đến chuyện này.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Lúc này Mai Phụng Thần mới nhớ khuê danh của Chiêu Tuệ thái hậu đúng là “Lưu Sở Bình“. Ông nhíu mày giật lấy ngọc bội kiểm tra một phen, phát hiện đúng hệt như lời Sở Hi Niên liền trở nên căng thẳng, không khỏi lâm vào trầm tư.
Mai Phụng Thần vẫn khó có thể không nghi ngờ: “Với võ công của ngươi có lẽ không giết được Cửu Nương, nhưng nếu ngươi sai hộ vệ đi giết thì sao?”
Ở đằng sau, Tạ Kính Uyên vừa nghe vừa lạnh lùng híp mắt, nghĩ thầm sao lão bánh quẩy Mai Phụng Thần này không chịu ngừng vậy?! Y nhịn không được ho hai tiếng, nhíu mày kiềm chế cơn ho rồi đi ra ngoài cửa, vừa định sai người đuổi đám chó điên của Liêm Kính Ti đi thì nghe Sở Hi Niên nói bốn chữ: “”Tuyệt đối không thể ——”
Không biết vì sao mà so với ban nãy thái độ của Mai Phụng Thần hòa hoãn rất nhiều: “Nói nghe xem, lão phu nguyện nghe kỹ càng.”
Sở Hi Niên cúi người vén tay áo của Cửu Nương lên, làm lộ ra những vết thương do kiếm tạo ra trên tay nàng, bác bỏ giả thiết của Mai Phụng Thần: “Trên người của Cửu Nương có tổng cộng 34 kiếm thương, toàn bộ đều dài chừng 4 tấc, khác biệt không lớn, độ sâu như nhau, nhất định là do một kiếm sĩ có võ công cực cao giết chết. Đại nhân có đồng ý không?”
Những chuyện này ngỗ tác cũng khám nghiệm ra nhưng không tỉ mỉ như Sở Hi Niên cho nên không liên tưởng nhiều như vậy. Mai Phụng Thần trầm tư: “Ngươi tiếp tục nói.”
“Cao thủ giết kẻ yếu chỉ cần một nhát kiếm mà trên người Cửu Nương có 34 vết thương, chứng minh nàng cùng đối phương triền đấu hồi lâu. Như vậy, bản thân võ công của nàng không yếu. Nói ra thật xấu hổ, phủ Khúc Dương Hầu của ta tuy có hộ vệ nhưng võ công đều thường thường, không đủ để giết nàng. Nếu Mai đại nhân không tin, tự thăm dò là được.”
Sở Tam Sở Tứ đứng một bên, nghe vậy xấu hổ cúi đầu.
Sở Hi Niên cố ý giấu một vài chuyện không nói ra, ví dụ như hung thủ là một cao thủ dùng song kiếm, như vậy địa vị của người đứng sau màn không thấp. Một nữ tử thanh lâu cao cường chạy trốn cùng nguyên thân suốt đêm, sau khi chết lại nắm chặt một khối ngọc giả, từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta khó hiểu.
Một phen ngôn luận của Sở Hi Niên tuy không thể hoàn toàn chứng minh việc này không quan hệ đến hắn nhưng cũng rửa sạch phần lớn nghi ngờ. Sắc mặt Mai Phụng Thần nửa đen nửa xanh. Ông có ý đồ muốn tìm ra lỗ hổng nhưng không tìm được điểm nào, cuối cùng nổi giận phất tay áo trách mắng: “Thật là đáng chết!”
Sở Hi Niên nâng mí mắt, cảm thấy lão già này thật không có phong độ, tự nhiên mắng chửi thô tục.
Không biết có phải Mai Phụng Thần nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn hay không mà thẹn quá thành giận trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải lão phu đang mắng ngươi!”
Ông đang mắng hung thủ!
Sở Hi Niên cười cười khiến người ta nhìn không thấu: “Nếu đã chứng minh được chuyện này không quan hệ tới ta, thỉnh Mai đại nhân mang thi thể về. Tướng quân nhà ta bệnh tật ốm yếu, không nên ở gần mấy vật huyết tinh.”
Mai Phụng Thần là người dám làm dám nhận. Ông run run tay áo, im lặng hồi lâu rồi thi lễ với Sở Hi Niên: “Hôm nay là lão phu đường đột, hiện giờ chứng thực không quan hệ với ngươi là chuyện không thể tốt hơn, đỡ cho thanh danh của lão phu mất hết ở nơi này. Nếu ngày nào đó lại có điểm đáng ngờ, thỉnh Sở công tử không tiếc chỉ giáo.”
Nói xong không đợi Sở Hi Niên trả lời mà lập tức xoay người đi. Nha dịch thấy thế vội vàng nâng thi thể đuổi theo. Bên ngoài phủ Tướng quân một lần nữa trở nên trống vắng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Thấy bọn họ rời đi, Sở Hi Niên xoay người bước lên bậc thang, trông thấy Tạ Kính Uyên không biết đã đi ra từ lúc nào liền nhướng mày: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên mặt vô biểu tình ôm lấy áo khoác màu đen trên người, không trả lời Sở Hi Niên. Y nhớ đến một câu mà hắn vừa nói, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người vào phủ.
Sở Hi Niên còn chưa kịp hiểu nguyên nhân thì Sở Tiêu Bình vốn đứng quan sát hồi lâu đi đến: “Nhị đệ.”
Sắc mặt của Sở Tiêu Bình phức tạp, không chỉ vì Sở Hi Niên không giống ngày thường mà còn vì một câu “Tướng quân nhà ta” vừa nãy. Bên ngoài đều đồn rằng hôn nhân giữa hai người Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên sẽ không bền lâu. Thật ra không chỉ bá tánh mà chính Sở Tiêu Bình cũng nghĩ như vậy.
Nhưng dựa theo những gì hai người họ ra vẻ hôm nay, Sở Tiêu Bình không nhìn ra chỗ nào sẽ không lâu bền.
Tác giả có lời muốn nói:
#Tướng quân nhà ta bệnh tật ốm yếu#
#Miệng của ta được khai phật quang#
#Hộ vệ nhà ta đều là tay mơ#
Chương 48: Tướng quân nhà ta
Vải trắng nhiễm đầy những vệt máu dơ bẩn bị Sở Hi Niên xốc lên, sau đó rơi xuống như một chiếc diều đứt dây. Thi thể hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người khiến người vây xem không khỏi hít hà một hơi.
Cửu Nương là hoa khôi tài sắc vẹn toàn của Ôn Hương Lâu. Da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Không biết bao nhiêu công tử quý tộc từng quỳ dưới váy nàng. Ai cũng không ngờ sẽ có ngày nàng chết khó coi như vậy.
Nàng lẳng lặng nằm trên cáng, đôi mắt vẩn đục vô thần ngơ ngác nhìn về phía trời xanh. Cơ mặt vì hư thối mà trở nên nhăn nheo, lấm tấm những đốm xanh lớn lớn bé bé không quy tắc. Phần bụng huyết nhục mơ hồ, tuy đã được xử lý nhưng vẫn thu hút ruồi bọ, thối đến cay mũi.
Chiếc váy thêu hoa mẫu đơn rách tung tóe, bị máu thấm đến nhìn không ra hình dạng.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô hết đợt này đến đợt khác. Có người nhát gan sợ đến mức không dám tiếp tục nhìn, nhưng lại nhìn không được len lén quan sát từ khe hở ngón tay. Con người là sinh vật mâu thuẫn như vậy. Khi lòng hiếu kỳ chiến thắng sự sợ hãi, họ có thể làm rất nhiều việc tàn nhẫn.
Ngay cả Sở Tiêu Bình cũng vì tử trạng đáng sợ của thi thể mà nghiêng đầu tránh đi.
Người tỉnh táo nhất là Sở Hi Niên. Để dễ quan sát thi thể, hắn trực tiếp nhấc vạt áo lên rồi ngồi xổm xuống, vừa cẩn thận quan sát vừa nói: “Mai đại nhân có chuyện gì muốn hỏi ta hãy hỏi trước mặt mọi người ngay nơi này. Ngạch cửa Liêm Kính Ti của ông quá cao, ta sợ mình không bước vào được.”
Thân phận của Sở Hi Niên không giống bá tánh bình thường, Mai Phụng Thần không thể truyền hắn thượng đường thẩm vấn theo cách làm bình thường. Đó là việc của Kinh Triệu Phủ. Phong cách làm việc của Liêm Kính Ti luôn là sấm rền gió cuốn. Phàm là kiện tụng liên lụy đến mạng người dính dáng với người quyền quý, ông luôn hỏi thẳng vì được hoàng quyền đặc biệt cho phép.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Mai Phụng Thần thấy hắn không những không sợ đến mức tè ra quần mà còn trấn định đến thế không khỏi xem trọng hắn thêm vài phần. Ông mặt vô biểu tình sai người trình lên một cái khay, trên khay là một khối ngọc bội quân tử loang lổ vết máu: “Trên ngọc bội này có khắc tên húy của ngươi. Thời điểm phát hiện thi thể của Cửu Nương, nàng đang nắm chặt nó trong tay. Ngươi giải thích như thế nào?”
Khó trách Mai Phụng Thần dám tìm tới cửa phủ Tướng quân, hóa ra là có “bằng chứng“.
Nữ tử cài trâm hoa, nam tử đeo ngọc bội. Người của danh môn vọng tộc đều có ngọc bội khắc danh húy để thể hiện thân phận. Năm đó phủ Khúc Dương Hầu mừng hai nhi tử đã dùng nhiều tiền để tìm một khối ngọc tốt, sau đó thỉnh người giỏi tay nghề điêu khắc thành hai khối ngọc bội quân tử. Sở Tiêu Bình và Sở Hi Niên mỗi người có một khối.
Khối ngọc của Sở Tiêu Bình đang được đeo trên người. Khối ngọc của Sở Hi Niên lại vì hắn đi đua ngựa với người khác ở ngoại ô kinh thành mà rơi xuống đất vỡ nát. Đây là việc bí mật không có người ngoài biết.
Sở Tiêu Bình nhíu mày, cảm thấy việc này không đơn giản. Hắn nói với Mai Phụng Thần: “Mai đại nhân, xưa nay nhị đệ của ta hồ nháo, vài tháng trước đã làm vỡ ngọc bội, không biết rơi rớt ở đâu. Nếu muốn xem đây là chứng cứ có phải quá khinh suất hay không?”
“Khinh suất?” Giọng của Mai Phụng Thần già nua, “Nếu cho rằng khinh suất, hẳn hắn nên theo ta đến Liêm Kính Ti để điều tra rõ ràng. Vả lại lão phu vẫn chưa nói Sở Hi Niên là hung thủ giết người. Hiện giờ chẳng qua hắn là người có hiềm nghi lớn nhất nên mới đến đây đề ra nghi vấn.”
Sở Tiêu Bình còn muốn nói tiếp đã bị Mai Phụng Thần giơ tay ngăn cản. Biểu tình của ông nghiêm túc: “Việc này không có quan hệ với ngươi, nhiều lời vô ích. Ngưng ở đây đi!”
Sở Tiêu Bình là tân tú trong triều. Trước mặt lão nhân như Mai Phụng Thần, hắn không thể không nhượng lễ ba phần.
(tân tú: ngôi sao mới, ý là Sở Tiêu Bình vào triều làm quan chưa lâu)
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Trong suốt quá trình, nhân vật trung tâm là Sở Hi Niên không nói lời nào. Hắn cúi đầu cẩn thận kiểm tra thi thể như một vị quan ngỗ tác nghiêm túc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Trên thi thể có nhiều vết thương do đao kiếm gây nên, tổng cộng 34 vết, có vết dài chừng 4 tấc. Vết thương chí mạng nằm ở cổ, là bị người khác nhất kiếm phong hầu. Phán đoán sơ bộ Cửu Nương vì mất máu quá nhiều nên dẫn đến cái chết.
Búi tóc rối tung, miệng khẽ nhếch, có vết máu không rõ. Mái tóc vốn dài đến eo có nhiều dấu vết bị cắt đứt, có vẻ như do kiếm phong gây nên.
Hung thủ là một cao thủ kiếm thuật.
Sở Hi Niên mặt không đổi sắc kéo vạt áo của Cửu Nương ra tiếp tục kiểm tra. Trên người nàng ngoài trừ thi đốm không có dấu vết nào khác như dấu hôn, trâm ngọc cùng những vật dụng khác đều còn. Như vậy có thể bài trừ khả năng thấy sắc nảy lòng tham và giết người vì tài sản.
Hắn chậm rãi kéo tay áo của Cửu Nương, trên hai tay của nàng đều có vết thương đao kiếm. Vết kiếm trên cánh tay phải hướng nghiêng về phía trong, vết thương trên cánh tay trái cũng thế. Cùng độ cao cùng chiều dài cùng độ sâu, hệt như được gây ra cùng lúc.
Hung thủ có thể là một cao thủ giỏi dùng song kiếm.
Sở Hi Niên nắm lấy tay của Cửu Nương rồi bẻ từng ngón của nàng ra, phát hiện nàng có khớp xương thô to, trên tay đầy vết chai. Lúc sinh thời đây hẳn là đôi tay rất có lực.
Cửu Nương tuyệt đối không phải nữ tử thanh lâu yếu đuối bình thường.
Sở Hi Niên làm lơ phần bụng phồng lên vì khí thể hư thối của Cửu Nương rồi nhìn đế giày của nàng. Trên đế giày dính một chút đất đỏ, còn có hạt giống màu nâu nhạt của một loại vu hoa tên bạch nhứ.
Ngoại ô kinh thành đầy đất đỏ, loại đất này không hiếm, nhưng vu hoa là một chủng loại cực quý báu do Tây Phiên tiến cống. Vương công quý tộc trong kinh thành có loại hoa này có thể đếm trên một bàn tay. Đến cả phủ Khúc Dương Hầu cũng không có, đừng nói đến thanh lâu.
Thật ra Tạ Kính Uyên có nhưng y không yêu hoa, trong phủ không trồng loại hoa này.
Trước khi chết, ngoại trừ vùng ngoại ô, Cửu Nương nhất định còn đi qua nhà của một nhân vật quyền cao chức trọng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Sở Hi Niên rốt cuộc đứng dậy, sau đó lấy khăn thong thả lau tay. Hắn không nói lời nào lại làm ra một loạt hành động kỳ quái, người không rõ chân tướng chỉ cảm thấy hắn đang cố làm ra vẻ.
Mai Phụng Thần vô cùng nhẫn nại chờ hắn kiểm tra xong, hỏi với sắc mặt bất thiện: “Như thế nào? Ngươi xem xong rồi?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười cười: “Xem xong rồi. Đại nhân có gì muốn hỏi xin cứ hỏi, ta nhất định biết gì nói đấy không nửa lời giấu giếm.”
Không biết từ khi nào mà Tạ Kính Uyên đã đứng ở cửa lo lắng nhìn Sở Hi Niên. Tuy nhiên y đứng xa, hơn nữa mọi người tập trung vào thi thể nên không có người chú ý đến y.
Mai Phụng Thần nói một tiếng “tốt”, nhìn thẳng Sở Hi Niên: “Ngươi có nhận thức nữ tử này?”
Sở Hi Niên nhàn nhạt híp mắt, biểu tình bình tĩnh nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy hắn cực kỳ kiêu ngạo: “Sợ là khiến đại nhân thất vọng rồi. Vài ngày trước ta vô ý bị thương ở đầu, có rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Nếu đại nhân không tin có thể đi hỏi Vương thái y trong cung.”
Nghe vậy Mai Phụng Thần đẩy nha dịch đang nâng mình dậy sang một bên rồi đi xuống bậc thang. Tuy ông đã hơn năm mươi nhưng tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía: “Ngươi đang trêu đùa lão phu sao? Hay ngươi cho rằng giả vờ mất trí nhớ có thể tránh thoát hiềm nghi trên người?”
Sở Hi Niên ngữ khí ôn hòa: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Mai đại nhân đừng hỏi vấn đề vô dụng. Dù ta có nhận thức Cửu Nương hay không thì nàng đã chết, không bằng đại nhân giải thích nguyên nhân hoài nghi ta?”
“Nhãi ranh vô lễ ——!”
Mai Phụng Thần nghiến răng nghiến lợi rồi mạnh mẽ phất tay áo: “Bản quan hỏi ngươi, ngươi ở đâu vào ngày bảy tháng ba?!”
Ngày bảy tháng ba là ngày Sở Hi Niên đào hôn.
Đầu ngón tay Sở Hi Niên khẽ động đậy, biểu tình trên mặt không chút hoang mang: “Ta đi qua rất nhiều nơi vào ngày bảy tháng ba. Không bằng đại nhân hỏi cụ thể chút, sáng sớm hay trưa hay ban đêm?”
Mai Phụng Thần nói: “Tất nhiên là ban đêm.”
Sở Hi Niên bừng tỉnh đại ngộ: “Ta không nhớ rõ. Bất quá nếu là ban đêm, nghe hộ vệ trong phủ nói có khả năng ta đang ở cùng nữ tử này.”
Xung quanh lại ồ lên. Bá tánh sôi nổi châu đầu ghé tai, hung thủ không thật sự là Sở Hi Niên đấy chứ?! Đầu của người này dùng để mọc tóc thôi sao? Thế là lại thừa nhận đêm đó mình đang ở cùng với Cửu Nương?!
Mai Phụng Thần thần sắc quái dị nhìn Sở Hi Niên, không ngờ rằng hắn sẽ thừa nhận lưu loát đến thế: “Các ngươi trai đơn gái chiếc vốn nên tị hiềm, vì sao ban đêm lại ở cạnh nhau? Hơn nữa, theo bản quan biết, ngày bảy tháng ba chính là ngày đại hôn của ngươi và Tạ Tướng quân.”
Sở Hi Niên chỉ có thể tiếp lời bằng cái cớ do Mai thị biên soạn: “Mai đại nhân, tuy ta không nhớ rõ chuyện đêm đó, nhưng nghe gia mẫu nói ta bị kẻ xấu bắt đến vùng ngoại ô, đến sáng mới được hộ vệ cứu về phủ.”
Mai Phụng Thần hiển nhiên suy nghĩ giống Tạ Kính Uyên: “Ý của Sở công tử là đường đường một nam nhi bảy thước như ngươi bị một nữ tử thanh lâu nhu nhược bắt cóc tới vùng ngoại ô?”
Ông vùa nói xong mọi người đều không nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy Sở Hi Niên nói dối quá kém.
“Vì sao không thể?” Sở Hi Niên hỏi lại.
Hắn run tay áo, đứng dậy khỏi bậc thang rồi không màng dơ bẩn dùng khăn tay như bao tay trực tiếp nắm lấy cổ tay phải của Cửu Nương: “Không bằng Mai đại nhân xem kỹ. Hổ khẩu và lòng bàn tay của nữ tử này đều có vết chai dày. Khớp xương ở ngón tay phải bị biến dạng nhưng tay trái lại sạch sẽ. Nàng gầy nhưng lại rắn chắc, hẳn là một người thiện dùng kiếm bằng tay phải. Ta trói gà không chặt, người này bắt cóc ta rời khỏi thành cũng không phải việc gì khó.”
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh... Đam Mỹ Trọng Sinh
Khi vừa lật tấm vải che thi thể, Sở Hi Niên nhạy bén phát hiện trên tay phải Cửu Nương có vết chai dày. Hắn nhớ rõ trên tay của Tạ Kính Uyên cũng có vết chai tương tự ở cùng một vị trí. Tuy Cửu Nương chết đã lâu, cơ bắp giãn ra, nhưng không khó nhìn ra dấu vết nàng đã từng luyện võ.
Lời nói dối Mai thị vô ý soạn ra lúc trước cư nhiên là mèo mù vớ phải chuột chết?
Quá trình nghiệm thi hiện đại kế thừa vô số trí tuệ của tiền nhân, vì thế pháp y mới có thể dựa vào rất nhiều dấu vết để tìm ra chân tướng. Hiện giờ trình độ ngỗ tác của triều Đại Yến chỉ vừa khởi bước, gần như dậm chân ở giai đoạn “vì sao chết?” và “hung khí là gì?“.
Nghe vậy sắc mặt Mai Phụng Thần khẽ biến. Ông không màng dơ bẩn tự mình nắm lấy tay trái của Cửu Nương rồi so sánh một phen, kết quả xác thật đúng như lời Sở Hi Niên nói. Nhưng vì trong lòng còn nghi vấn, ông nhíu mày: “Nàng là nữ tử thanh lâu, không thể vì chơi nhạc cụ mà có vết chai dày hay sao?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Vết chai do chơi nhạc cụ cùng vết chai do luyện kiếm lưu lại không giống nhau. Nếu Mai đại nhân không tin thì tìm một kiếm sĩ và một nhạc sư thanh lâu rồi so sánh hai người này liền biết.”
Sắc mặt Mai Phụng Thần không rõ cảm xúc: “Được, chuyện này bản quan xem như ngươi qua. Khối ngọc bội này ngươi giải thích như thế nào?”
Nghe vậy Sở Hi Niên lấy khối ngọc bội từ trên khay rồi đưa lên ánh mặt trời nhìn nhìn. Tuy khối ngọc loang lổ vết máu nhưng lại sáng trong, là thượng phẩm trong các loại ngọc, bên trên có khắc ba chữ “Sở Hi Niên“.
Ngọc bội của nguyên thân đã vỡ nát dưới vó ngựa khi hắn phi ngựa ở ngoại ô kinh thành, không thể xuất hiện một khối ngọc khác giống nhau như đúc. Như vậy, khối ngọc này chỉ có thể là đồ giả.
Nếu là giả, nhất định có thể tìm ra vết tích.
Không biết Sở Hi Niên nhớ đến chuyện gì mà đi đến trước mặt Sở Tiêu Bình: “Huynh trưởng, cho ta mượn ngọc bội của ngươi một chút.”
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày, cảm thấy tác phong hành sự của đệ đệ không giống trước đây, thoạt nhìn có chút xa lạ. Nhưng hiện tại không phải lúc rối rắm chuyện này. Sở Tiêu Bình nhanh chóng cởi ngọc bội trên người ra đưa cho Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên cẩn thận quan sát hai khối ngọc, vuốt ve chúng trong lòng bàn tay, rốt cuộc phát hiện vấn đề. Hắn mang hai khối ngọc đến trước mặt Mai Phụng Thần, cười như không cười: “Mai đại nhân có biết ba sự kiện?”
Mai Phụng Thần nhíu mày: “Không cần lắc qua lắc lại nói nhảm, ba sự kiện gì?”
Sở Hi Niên: “Thứ nhất, khối ngọc trên người vãn bối là do gia phụ thỉnh người giỏi tay nghề làm ra. Từ khi sinh ra vãn bối đã mang nó trên người, đến nay đã hơn hai mươi năm.”
Mai Phụng Thần: “Còn chuyện thứ hai?”
Dường như Sở Hi Niên cố ý dẫn dắt ông: “Thứ hai, vài tháng trước khối ngọc của ta đã vỡ nát, cho nên khối ngọc này là có người cố tình mô phỏng, hãm hại ta.”
Mai Phụng Thần phất tay áo: “Chuyện này huynh trưởng của người vừa nói qua. Ngươi chứng minh là giả như thế nào? Sự kiện thứ ba đâu?”
Sở Hi Niên nói: “Đại nhân đừng vội. Đây là chuyện cuối cùng ta muốn nói.”
Hắn đưa hai miếng ngọc bội cho Mai Phụng Thần, nhất châm kiến huyết nói: “Tuy hai khối ngọc này đều là ngọc tốt thượng thừa, nhưng khối ngọc kia đã theo ta hai mươi năm, phần cạnh của những chỗ khắc hoa khắc chữ đã trở nên trơn nhẵn. Còn vết khắc trên khối ngọc này lại rất mới, tất nhiên là cố tình bắt chước.”
“Hơn nữa, có lẽ Mai đại nhân đã quên một sự kiện. Khuê danh của Chiêu Tuệ Lưu thái hậu là Sở Bình. Năm đó khi bà ra đi, bệ hạ cực kỳ bi thương, vì đau lòng mà muốn tránh âm húy, hạ lệnh bất luận là quý tộc hay bá tánh có liên quan đến hai chữ “Sở” và “Bình” cần viết thiếu để tị húy. Do đó, chữ “Sở” trên ngọc bội của ta bị thiếu một nét. Người làm giả ngọc bội đã quên mất chuyện này.”
Để Mai Phụng Thần dễ nhìn hơn, Sở Hi Niên cầm hai khối ngọc bội đến ngay trước mặt ông, ý vị thâm trường nói: “Trên ngọc bội của huynh trưởng ta, chữ “Sở” bị thiếu một nét, mà trên ngọc giả là một chữ “Sở” hoàn chỉnh.”
Lúc Sở Hi Niên xuyên đến thế giới này đã đọc đi đọc lại “Lịch sử nước Yến“. Trí nhớ của hắn rất tốt, khi kiểm tra ngọc bội linh quang chợt lóe bỗng nhiên nhớ đến chuyện này.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Lúc này Mai Phụng Thần mới nhớ khuê danh của Chiêu Tuệ thái hậu đúng là “Lưu Sở Bình“. Ông nhíu mày giật lấy ngọc bội kiểm tra một phen, phát hiện đúng hệt như lời Sở Hi Niên liền trở nên căng thẳng, không khỏi lâm vào trầm tư.
Mai Phụng Thần vẫn khó có thể không nghi ngờ: “Với võ công của ngươi có lẽ không giết được Cửu Nương, nhưng nếu ngươi sai hộ vệ đi giết thì sao?”
Ở đằng sau, Tạ Kính Uyên vừa nghe vừa lạnh lùng híp mắt, nghĩ thầm sao lão bánh quẩy Mai Phụng Thần này không chịu ngừng vậy?! Y nhịn không được ho hai tiếng, nhíu mày kiềm chế cơn ho rồi đi ra ngoài cửa, vừa định sai người đuổi đám chó điên của Liêm Kính Ti đi thì nghe Sở Hi Niên nói bốn chữ: “”Tuyệt đối không thể ——”
Không biết vì sao mà so với ban nãy thái độ của Mai Phụng Thần hòa hoãn rất nhiều: “Nói nghe xem, lão phu nguyện nghe kỹ càng.”
Sở Hi Niên cúi người vén tay áo của Cửu Nương lên, làm lộ ra những vết thương do kiếm tạo ra trên tay nàng, bác bỏ giả thiết của Mai Phụng Thần: “Trên người của Cửu Nương có tổng cộng 34 kiếm thương, toàn bộ đều dài chừng 4 tấc, khác biệt không lớn, độ sâu như nhau, nhất định là do một kiếm sĩ có võ công cực cao giết chết. Đại nhân có đồng ý không?”
Những chuyện này ngỗ tác cũng khám nghiệm ra nhưng không tỉ mỉ như Sở Hi Niên cho nên không liên tưởng nhiều như vậy. Mai Phụng Thần trầm tư: “Ngươi tiếp tục nói.”
“Cao thủ giết kẻ yếu chỉ cần một nhát kiếm mà trên người Cửu Nương có 34 vết thương, chứng minh nàng cùng đối phương triền đấu hồi lâu. Như vậy, bản thân võ công của nàng không yếu. Nói ra thật xấu hổ, phủ Khúc Dương Hầu của ta tuy có hộ vệ nhưng võ công đều thường thường, không đủ để giết nàng. Nếu Mai đại nhân không tin, tự thăm dò là được.”
Sở Tam Sở Tứ đứng một bên, nghe vậy xấu hổ cúi đầu.
Sở Hi Niên cố ý giấu một vài chuyện không nói ra, ví dụ như hung thủ là một cao thủ dùng song kiếm, như vậy địa vị của người đứng sau màn không thấp. Một nữ tử thanh lâu cao cường chạy trốn cùng nguyên thân suốt đêm, sau khi chết lại nắm chặt một khối ngọc giả, từng chuyện từng chuyện đều khiến người ta khó hiểu.
Một phen ngôn luận của Sở Hi Niên tuy không thể hoàn toàn chứng minh việc này không quan hệ đến hắn nhưng cũng rửa sạch phần lớn nghi ngờ. Sắc mặt Mai Phụng Thần nửa đen nửa xanh. Ông có ý đồ muốn tìm ra lỗ hổng nhưng không tìm được điểm nào, cuối cùng nổi giận phất tay áo trách mắng: “Thật là đáng chết!”
Sở Hi Niên nâng mí mắt, cảm thấy lão già này thật không có phong độ, tự nhiên mắng chửi thô tục.
Không biết có phải Mai Phụng Thần nhìn ra suy nghĩ trong đầu hắn hay không mà thẹn quá thành giận trừng mắt: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phải lão phu đang mắng ngươi!”
Ông đang mắng hung thủ!
Sở Hi Niên cười cười khiến người ta nhìn không thấu: “Nếu đã chứng minh được chuyện này không quan hệ tới ta, thỉnh Mai đại nhân mang thi thể về. Tướng quân nhà ta bệnh tật ốm yếu, không nên ở gần mấy vật huyết tinh.”
Mai Phụng Thần là người dám làm dám nhận. Ông run run tay áo, im lặng hồi lâu rồi thi lễ với Sở Hi Niên: “Hôm nay là lão phu đường đột, hiện giờ chứng thực không quan hệ với ngươi là chuyện không thể tốt hơn, đỡ cho thanh danh của lão phu mất hết ở nơi này. Nếu ngày nào đó lại có điểm đáng ngờ, thỉnh Sở công tử không tiếc chỉ giáo.”
Nói xong không đợi Sở Hi Niên trả lời mà lập tức xoay người đi. Nha dịch thấy thế vội vàng nâng thi thể đuổi theo. Bên ngoài phủ Tướng quân một lần nữa trở nên trống vắng.
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...
... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...
Thấy bọn họ rời đi, Sở Hi Niên xoay người bước lên bậc thang, trông thấy Tạ Kính Uyên không biết đã đi ra từ lúc nào liền nhướng mày: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên mặt vô biểu tình ôm lấy áo khoác màu đen trên người, không trả lời Sở Hi Niên. Y nhớ đến một câu mà hắn vừa nói, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người vào phủ.
Sở Hi Niên còn chưa kịp hiểu nguyên nhân thì Sở Tiêu Bình vốn đứng quan sát hồi lâu đi đến: “Nhị đệ.”
Sắc mặt của Sở Tiêu Bình phức tạp, không chỉ vì Sở Hi Niên không giống ngày thường mà còn vì một câu “Tướng quân nhà ta” vừa nãy. Bên ngoài đều đồn rằng hôn nhân giữa hai người Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên sẽ không bền lâu. Thật ra không chỉ bá tánh mà chính Sở Tiêu Bình cũng nghĩ như vậy.
Nhưng dựa theo những gì hai người họ ra vẻ hôm nay, Sở Tiêu Bình không nhìn ra chỗ nào sẽ không lâu bền.
Tác giả có lời muốn nói:
#Tướng quân nhà ta bệnh tật ốm yếu#
#Miệng của ta được khai phật quang#
#Hộ vệ nhà ta đều là tay mơ#
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương