Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 54: Rớt giếng
Hiển nhiên Tạ Kính Uyên chưa thấy hiện tượng này bao giờ. Y nhíu mày hồ nghi: “Đây là vết máu ngươi nói?”
Sở Hi Niên gật đầu: “Sức mạnh của khoa học.”
Chương 50: Rớt giếng
Cả cuộc đời nghiêm cẩn không thú vị của Sở Hi Niên không mấy khi gặp được chuyện như thế này. Mất đến hai, ba giây, hắn mới hiểu được ý của Tạ Kính Uyên.
“......”
Bóng đêm thăm thẳm. Hắn không nói gì, nhẹ nhàng cởi giày rồi nằm lên giường.
Tạ Kính Uyên cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh. Y nhắm mắt, không nhúc nhích, cảm thấy mình có thể ngửi được mùi hơi thở đặc trưng trên người Sở Hi Niên. Rất nhạt, rất xa, rất lạnh, tựa như một cơn mưa ào ào rơi xuống mảnh núi rừng không có người sinh sống.
Trên giường trải một tấm nệm dày. Tạ Kính Uyên cảm thấy lạnh, nhưng với người bình thường có thể hơi nóng một chút.
Sở Hi Niên chậm rãi thở dài: “Tướng quân, mềm lòng không phải chuyện tốt...”
Hắn một lần nữa nói ra những lời này, không những thế còn chỉ đích danh.
Tạ Kính Uyên mở mắt, mặt vô biểu tình nhướng mày, cảm thấy không thể tin được: “Ngươi đang nói ta?”
Sở Hi Niên hỏi lại: “Nơi này còn có người khác sao?”
Sự ghét bỏ của Tạ Kính Uyên với hai chữ “mềm lòng” bộc lộ hẳn ra ngoài. Y nhàn nhạt châm chọc: “Ngươi nói hai chữ này với Tấn Vương càng thích hợp. Hoàng Thượng từng khen hắn trời sinh trạch tâm nhân hậu, có phong thái của bậc hiền vương.”
Sở Hi Niên đặt tay lên bụng, hai tay đan vào nhau, định nói người có thể tranh ngôi vị Hoàng đế không có khả năng là người đơn giản. Sao Tấn Vương lại có thể là người trạch tâm nhân hậu?
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì.
Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ. Tranh đấu trong hoàng gia so với gia đình bình thường vô tình hơn rất nhiều lần. Thắng thì sống mà thua thì chết, mỗi người bọn họ đều có lý do không thể không tranh vị trí kia.
Có lẽ cuộc tranh giành ngôi vị này không có phản diện tuyệt đối. Trước đây người cầm bút là Sở Hi Niên, vai chính dưới ngòi bút của hắn là Sở Tiêu Bình, cho nên Thái Tử trở thành phản diện.
Hiện giờ đứng ở góc nhìn của Tạ Kính Uyên, sai lầm chưa chắc do y gây nên.
Sở Hi Niên vẫn chưa ý thức được khoảng thời gian ở chung này đã khiến cán cân trong lòng hắn nghiêng về một bên, bắt đầu thiên vị cho một nhân vật nào đó, không những thế còn dần bỏ qua vai chính trong nguyên tác.
Những thay đổi âm thầm như vậy là loại thay đổi đáng sợ nhất.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong bóng tối, Sở Hi Niên vô tình chạm vào tay của Tạ Kính Uyên, phát hiện rằng cơ thể y lạnh như băng. Hắn vươn tay kéo tấm chăn đã rũ một phần xuống đất lên đắp lại cho y thật kỹ, thấp giọng nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Độc trên người Tạ Kính Uyên vẫn còn, cơ thể không ấm như người bình thường. Y không trả lời Sở Hi Niên, tựa như một lần nữa lâm vào giấc ngủ, tuy nhiên hắn nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên bên tai: [Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắn hóa của phản diện đã giảm còn 93%. Xin tiếp tục cố gắng~]
So với những lần trước, lần này giảm hơi nhiều, nhưng Sở Hi Niên vẫn không rõ nguyên nhân. Hắn trợn mắt nhìn cơ thể lấp la lấp lánh của hệ thống, muốn hỏi ra nhưng lại cảm thấy mình sẽ không có được đáp án.
Sở Hi Niên chỉ nói một câu: “...Mày có thể biến mất được không?”
Giữa phòng tối nên mày chói quá.
Hệ thống tức giận hừ một tiếng: [Thứ nhân loại không biết nhìn hàng! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!]
Nó rất đáng tiền luôn đấy!
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Buổi tối hôm sau, Sở Hi Niên thay một bộ xiêm y dễ hoạt động rồi búi tóc lên cao, chuẩn bị đi thăm dò nơi phát sinh hung án. Hắn đã hỏi qua Sở Tam và Sở Tứ, họ nói mình tìm thấy hắn ở ngoại ô cách kinh thành ba mươi dặm về phía nam ở một cái thôn hoang phế.
Tạ Kính Uyên ngồi ở mép giường nhìn hắn, có chút ý tứ xem kịch vui: “Thế nào? Ngươi thật sự tính toán đêm khuya ra khỏi thành?”
Sở Hi Niên xoa xoa chủy thủ dùng để phòng thân trong tay, sau đó cất nó vào trong ngực áo, hỏi ngược lại: “Thoạt nhìn không giống sao?”
Tạ Kính Uyên chậm rãi lắc đầu, cười cười không có hảo ý: “Bản tướng quân chỉ muốn biết một người không có lệnh bài như ngươi làm cách nào để nửa đêm có thể đi ra khỏi thành?”
Đại Yến cấm đi lại vào ban đêm, sau khi mặt trời lặn không được phép ra đường. Người làm trái nhẹ thì giam cầm, nặng thì tử hình ngay tại chỗ.
Sở Hi Niên một không có chức quan, hai không có ý chỉ đặc biệt từ Hoàng đế, hắn không có khả năng ngồi xe ngựa nghênh ngang ra khỏi thành, trừ phi bắt chước chuột đào đường hầm dưới đất.
“Ta biết.”
Sở Hi Niên không hoảng hốt. Hắn nhấc vạt áo lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Kính Uyên, vươn tay với y: “Không bằng Tướng quân từ bỏ thứ yêu thích, cho ta mượn dùng lệnh bài một chút?”
Tạ Kính Uyên liếc đôi tay vừa trắng vừa thon dài của hắn, cười lạnh một tiếng, cảm thấy vớ vẩn: “Dựa vào cái gì ta cho ngươi mượn?”
Sở Hi Niên cười cười, chậm rãi hạ giọng, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Nếu ta tra ra chân tướng, có thể thay Tướng quân diệt trừ một túc địch. Tướng quân có thể cho mượn hay không?”
Tạ Kính Uyên nghe vậy khựng lại, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt sắc bén: “Túc địch?”
Y nhấm nuốt hai chữ này, ý vị không rõ cười hỏi: “Sao ngươi biết túc địch của ta là ai? Đợi đến khi ngươi tra được hung thủ rồi nói sau.”
Sở Hi Niên đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng thông báo từ gian ngoài: “Bẩm tướng quân, Thái Tử điện hạ đến ——”
Sở Hi Niên theo bản năng nhìn về phía Tạ Kính Uyên, nhíu nhíu mày: “Vì sao Thái Tử nửa đêm lại đến đây?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đá văng. Thái Tử mặc một thân tố y khoanh tay bước vào, cả người tỏa ra khí chất không đàng hoàng như lần trước gặp mặt: “Cô cũng rất muốn biết vì sao nửa đêm mình phải đến đây. Ngươi nói xem vì sao nào, Tạ Tướng quân?”
Ân Thừa Hạo nhìn chằm chằm Tạ Kính Uyên, ngữ khí không tốt.
Tạ Kính Uyên không cử động, còn Sở Hi Niên đứng dậy thi lễ: “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
“Miễn.”
Thái Tử như cũ không tỏ cảm xúc gì với hắn. Y xua xua tay, tự tìm chỗ ngồi xuống. Ánh mắt y dừng trên người Sở Hi Niên, sau đó chuyển sang Tạ Kính Uyên, rồi y cười như không cười hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi không lo ngủ mà chạy tới thôn hoang ngoài thành làm gì? Làm đại tướng quân chán rồi nên muốn làm tiểu tặc?”
Thực rõ ràng, là Tạ Kính Uyên gọi Thái Tử đến.
Tạ Kính Uyên làm lơ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Hi Niên, sai người mang đến hai kiện xiêm y màu đen dành cho tùy tùng rồi ném cho hắn một kiện: “Thay.”
Sau đó nói với Thái Tử: “Hôm nay là Hổ Bí quân canh gác cửa thành, kiểm tra cực nghiêm. Đối ngoại ta đang cáo ốm, nếu dùng lệnh bài ra khỏi thành sẽ khiến người khác chú ý, vì thế ta muốn mượn xe ngựa của ngươi rồi cùng nhau ra khỏi thành.”
Sở Hi Niên nghe ra chút môn đạo: “Thái Tử điện hạ cũng muốn ra khỏi thành?”
Thái Tử không nói. Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên rồi giải thích: “Ngày mai là ngày giỗ của tiên hoàng hậu, hằng năm Thái Tử sẽ đến hoàng lăng ở ngoại ô để dâng hương tế điện.”
Sở Hi Niên lặng lẽ mặc quần áo, nghĩ thầm không lẽ Tạ Kính Uyên vì muốn mình ra khỏi thành dễ dàng nên mới đặc biệt nhờ cậy Thái Tử? Y không sợ hắn có mưu đồ gây rối sao?
Sở Hi Niên như suy tư gì nhìn về phía Tạ Kính Uyên, thấy y cũng đang thay y phục thì nghi hoặc hỏi: “Tướng quân cũng cùng đi?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Như thế nào? Ngươi có thể đi, ta không thể đi?”
Sở Hi Niên nghĩ thầm muốn đi liền đi thôi, không phải hắn định làm gì cần giấu giếm. Hắn cười cười: “Tất nhiên ngài có thể đi.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đêm tối hiu hắt, người theo dõi bên ngoài thấy Thái Tử vào trong phủ Tướng quân một lát rồi nhanh chóng đi ra. Y ngồi lên xe ngựa rồi chạy thẳng về hướng ngoài thành. Không ai để ý đến hai tên tùy tùng hầu hạ đi theo vào xe ngựa.
Ân Thừa Hạo mặt vô biểu tình ngồi ở bên trong xe, cảm thấy xe liên tục lung lay rất không thoải mái. Mang theo Tạ Kính Uyên ra khỏi thành cũng được thôi, nhưng sao y phải mang tên mật thám của địch quân thế này? Ánh mắt hoài nghi của y cứ không khống chế được mà hướng về phía Sở Hi Niên.
Tạ Kính Uyên ngồi đối diện Sở Hi Niên. Y cũng nhìn hắn chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Hi Niên đang cầm một hồ lô không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng lắc nhè nhẹ chất lỏng nào đó bên trong. Hắn đón nhận ánh mắt của Thái Tử và Tạ Kính Uyên, cười một nụ cười thuần lương vô hại.
Thái Tử bĩu môi, cảm thấy hắn giống hệt tên ngụy quân tử Tấn Vương, chỉ giỏi giả vờ.
Tạ Kính Uyên nhướng mày, trực tiếp hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn cảm thấy rất có ý tứ. Đợi khi hắn trở về thời hiện đại, không biết viết ra những trải nghiệm này sẽ có bao nhiêu người tin.
Xe ngựa đi đến trước cửa thành, quả nhiên bị ngăn cản. Phó thống lĩnh của Hổ Bí quân thấy trên mái xe có khắc hoa văn của hoàng tộc, ôm kiếm nhíu nhíu mày: “Xin hỏi người bên trong xe là ai? Thỉnh cầu quý nhân lộ diện.”
Thái giám lái xe trách mắng bằng giọng cao vút: “To gan! Đây là tọa giá của Thái Tử, ngươi cũng dám cản?!”
Phó thống lĩnh thờ ơ: “Gần đây trong thành đạo phỉ hung hăng ngang ngược, xuất hiện một tên trộm có ngàn khuôn mặt. Người này rất giỏi dịch dung. Mạt tướng cũng chỉ suy nghĩ cho an nguy bên trong thành.”
Thái giám trừng mắt, giận đến mức chuẩn bị mắng tiếp thì Ân Thừa Hạo vén rèm lên, lộ mặt ra rồi nhíu mày không kiên nhẫn: “Cô muốn ra khỏi thành đi hoàng lăng hiến tế. Còn dám ngăn trở, chém tại chỗ không tha!”
Mặt của Thái Tử, tính tình cũng của Thái Tử. Người bình thường không học được phong cách hành xử bừa bãi của y.
Phó thống lĩnh thấy thế liền lĩnh mệnh, vội vàng ra hiệu cho đi.
Vào lúc Thái Tử vén rèm nhìn ra ngoài, Sở Hi Niên nhích đến bên cạnh Tạ Kính Uyên, hỏi một cách suy tư: “Thái Tử luôn luôn như thế sao?”
Hắn nhớ khi viết về Ân Thừa Hạo tuy đúng là hắn đã dùng bốn chữ “ăn chơi trác táng” để miêu tả, nhưng đáng lý y không đến mức bừa bãi như thế. Tốt xấu gì Hổ Bí quân cũng là thân vệ của bệ hạ, Ân Thừa Hạo có chút không cho bọn họ mặt mũi.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tâm nhãn y rất nhỏ. Những lời này tốt nhất đừng nói.”
Tạ Kính Uyên vừa dứt lời thì Thái Tử liền ngồi trở về, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người bọn họ, ngữ khí hồ nghi: “Hai người các ngươi đang nói xấu cô sao?”
Quả nhiên lòng dạ hẹp hòi.
Sở Hi Niên không trả lời, Tạ Kính Uyên dời đi tầm mắt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Xe ngựa lắc lư chạy về phía ngoại ô, để lại vết bánh xe hằn sâu trên bùn. Bầu trời bên ngoài u ám, mơ hồ thấy được dải ngân hà. Sở Hi Niên âm thầm tính toán trong lòng, khoảng ba giờ trôi qua xe ngựa mới dừng lại.
Tạ Kính Uyên nhảy xuống xe, gió lạnh thổi đến khiến y ho hai tiếng rồi lại nhíu mày nhịn xuống.
Sở Hi Niên cầm một kiện áo khóa trong tay, định tiến lên đắp cho y nhưng vì thấy Thái Tử ở cạnh bên nên do dự không di chuyển.
Ân Thừa Hạo ngồi trong xe, vén rèm lên một nửa: “Cô đi hoàng lăng thắp nén hương, nửa canh giờ sau quay lại nơi này đón các ngươi.”
Sau đó y ra lệnh xuất phát. Tiểu thái giám lái xe vung roi thúc ngựa, xe nhanh chóng chạy về nơi xa rồi biến mất ở cuối đường.
Sở Hi Niên nhìn theo hướng Thái Tử rời đi, trong lòng khó hiểu: Ngày giỗ của quốc mẫu là đại sự, tất cả thành viên trong tông thân hoàng tộc nên đến dâng hương bái tế mới đúng. Vì sao chỉ có một mình Thái Tử đến trong đêm?
Dường như Tạ Kính Uyên nhìn ra thắn mắc của hắn nhưng lại không giải thích, chỉ nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến đây chỉ để đứng yên ở chỗ này?”
Sở Hi Niên đưa áo khoác cho y rồi dùng mồi lửa thắp đèn lồng, nhặt một nhánh cây làm gậy rồi đi vào chỗ sâu trong rừng. Dưới ánh đèn yếu ớt, hắn vừa đi vừa dùng gậy gỗ đập đập vào bụi cỏ dò đường.
Tạ Kính Uyên thấy áo khoác thì khựng người một chút rồi mới tiếp lấy, sau đó khoác lên người: “Với tốc độ này, chỉ sợ trời sáng rồi ngươi vẫn chưa đi đến nơi cần đến.”
Sở Hi Niên nghiêm khắc tuân thủ quy tắc sinh tồn dã ngoại. Ở giữa núi rừng trong đêm tối, để tránh bị rắn, côn trùng hay chuột và kiến tấn công, dùng gậy dò đường là điều cần thiết: “An toàn quan trọng.”
Tạ Kính Uyên nhặt một hòn đá vụn lên. Vèo một tiếng, gậy gỗ của Sở Hi Niên gãy làm hai. Y cong môi một cách châm chọc: “Có bản tướng quân ở chỗ này, ngươi còn sợ có nguy hiểm xảy ra?”
“......”
Sở Hi Niên im lặng nhìn nửa thanh gậy còn dư lại trong tay, cảm thấy lời của Tạ Kính Uyên nói rất có đạo lý liền ném thanh gỗ xuống rồi đốt đèn lồng tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Kính Uyên bước nhanh hơn, đi vượt lên dò đường thay hắn. Thị lực của người tập võ rất tốt, y nhạy bén phát hiện hình dạng cây cối xung quanh có điểm kỳ lạ, nhìn kỹ lại có rất nhiều cành cây bị chém gãy giống như ở nơi này từng diễn ra một trận đánh ác liệt.
Sở Hi Niên đi đến cạnh y, dùng tay sờ mặt cắt trơn nhẵn của một cành cây: “Là bị đao kiếm chém.”
Hiện trường vụ án hẳn là ở gần đây.
Sở Hi Niên nhìn ánh đèn leo lét trong tay, không biết nhớ tới cái gì, kêu một tiếng: “Hệ thống?”
Một viên kim cương siêu to khổng lồ bay ra, toàn thân lấp la lấp lánh sáng ngời như ánh đèn quán bar. Nó thở phì phò: [Nửa đêm nửa hôm anh gọi người ta ra làm gì?!]
Hệ thống cũng cần nghỉ ngơi đó biết không?
Sở Hi Niên nghĩ thầm không có gì, chẳng qua gọi mày ra để chiếu chút ánh sáng: “...Tao không nhìn rõ đường đi phía trước, muốn nhờ mày chỉ đường.”
Hệ thống thích nhất chỉ đường cho người đi lạc, nghe vậy hứng thú bừng bừng bay lại: [Thân ái~ Tui chỉ đường giúp anh thế nào?]
Sở Hi Niên cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Mày đứng ở đó, đừng nhúc nhích là ok.”
Hệ thống: [......]
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Chỉ có Sở Hi Niên có thể nhìn thấy ánh sáng của hệ thống. Phần cỏ xung quanh hắn hỗn loạn, có rất nhiều bụi cỏ bị đè xẹp xuống, rất có thể đây chính là hiện trường hung án. Tiếc rằng vài ngày trước đó có một trận mưa, vết máu đã bị rửa sạch sẽ.
Hắn lấy ra hồ lô đã chuẩn bị sẵn, đổ chất lỏng bên trong lên tay rồi rải rải xuống đất.
Tạ Kính Uyên ngửi được mùi chua, vừa giống rượu lại vừa giống giấm, nhíu nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
Sở Hi Niên nói: “Tìm vết máu.”
Ngay từ thế kỷ 19, pháp y đã bắt đầu sử dụng luminol để kiểm tra vết máu. Loại thuốc thử này khi tác dụng với huyết sắc tố trong máu sẽ sinh ra ánh huỳnh quang.
Nhưng tất nhiên triều Đại Yến không có thứ này. Sở Hi Niên chỉ có thể dùng hỗn hợp bã rượu và giấm rồi rải chúng lên cỏ. Loại chất lỏng này khi tiếp xúc với máu sẽ sinh ra phản ứng tương tự.
Tuy Tạ Kính Uyên không biết hắn đang làm gì nhưng vẫn cầm đèn lồng đứng cạnh bên chiếu sáng. Sau khi Sở Hi Niên rải chất lỏng trong hồ lô, trên mặt cỏ bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh sáng bạc. Dù ánh sáng rất mờ nhưng dưới ánh đèn lồng có thể miễn cưỡng thấy rõ.
Hiển nhiên Tạ Kính Uyên chưa thấy hiện tượng này bao giờ. Y nhíu mày hồ nghi: “Đây là vết máu ngươi nói?”
Sở Hi Niên gật đầu: “Sức mạnh của khoa học.”
Tạ Kính Uyên thích một tiếng, cười lạnh nói: “Người tên Khoa Học này rất lợi hại sao?”
Y cho rằng khoa học là người.
Trong mắt Sở Hi Niên lóe lên ý cười, chậm rì rì nói: “Ừm... đại khái lợi hại hơn ngài một chút.”
Tạ Kính Uyên đen mặt, âm thầm cắn chặt răng. Y nắm lấy mặt nạ màu bạc của mình, trong đêm trông y càng thêm âm trầm như quỷ mị.
Sở Hi Niên không phát hiện, chỉ chuyên chú khám nghiệm vết máu trên mặt đất. Cuối cùng, hắn phát hiện ở gần một nơi đổ nhiều máu tựa hồ có dấu vết ai đó bò lết về hướng đông nam.
Hắn lắc lắc hồ lô trong tay rồi tiếp tục rải. Một vết máu nhạt đến mức nhìn không rõ hiện ra, hướng về phía sâu trong rừng rậm.
Sở Hi Niên nói với Tạ Kính Uyên nói: “Thời điểm Cửu Nương hấp hối đã bò một đoạn, chúng ta đến đó nhìn xem.”
Mặt của Tạ Kính Uyên thối hoắc. Y không muốn đi, nhưng nhìn thấy Sở Hi Niên đã hướng về sâu trong rừng đành không tình nguyện đuổi theo.
Vết máu rất dài, càng về sau càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến mức nhìn không thấy. Sở Hi Niên chỉ có thể tạm cất hồ lô đi rồi cúi người tìm kiếm manh mối ở xung quanh. Cỏ dại ở khu vực này sinh trưởng tốt, cao đến ngang đầu gối hắn, vì thế hắn không phát hiện ở gần chân có một cái giếng cạn. Đến khi hắn giẫm một bước trống không, hơn nửa người đã rơi xuống ——
“Tạ Kính Uyên!”
Tim Sở Hi Niên như ngưng đập. Trong tình thế nguy cấp, hắn gọi to cái tên này. Tạ Kính Uyên nghe tiếng quay đầu lại, nhanh như chớp nắm lấy tay hắn, nhưng vì quán tính mà bị kéo ngã theo.
Tạ Kính Uyên bắt lấy thành giếng định để ngăn cú rơi, nhưng gạch xây thành giếng đã mục nát từ lâu, trực tiếp vỡ thành bột mịn trong tay y. Hai người rơi thẳng xuống giếng.
“Bõm ——!”
Bọt nước văng khắp nơi.
May mà giếng có nước.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Sở Hi Niên sau khi rơi xuống.
Nếu Tạ Kính Uyên không đánh gãy gậy dò đường của hắn thì tốt rồi, như vậy hai người họ sẽ không rơi vào đây.
Đây là suy nghĩ thứ hai.
Cả hai cùng sặc vài ngụm nước, lát sau mới nổi lên. Tạ Kính Uyên nắm chặt lấy tay Sở Hi Niên, trước tiên xem xét tình trạng của hắn, nhíu mày nói: “Sở Hi Niên!”
“Ta không có việc gì.”
Sở Hi Niên dùng tay áo lau nước trên mặt. Có lẽ vì hai mươi mấy năm nay đã quen bình tĩnh đối mặt với cuộc đời, dù hiện tại đang lâm vào hãm cảnh, hắn chỉ hoảng loạn trong một cái chớp mắt rồi nhanh chóng trấn định.
Tạ Kính Uyên nói: “Chúng ta rơi xuống giếng.”
Sở Hi Niên: “Ừm, ta biết.”
“......”
Tạ Kính Uyên nhất thời không biết nên nói gì, tay y vẫn gắt gao nắm chặt hắn. Một lát sau y mới cười lạnh: “Mất công ngươi nhất định phải chạy đến ngoại ô kinh thành chỉ để rơi xuống giếng.”
Sở Hi Niên cảm thấy nước giếng lạnh đến mức làm cơ thể hắn rét run: “Tướng quân võ công cao cường, ngài có thể trèo lên không?”
Hắn vừa nói xong liền cảm thấy không có khả năng. Chim chóc lọt vào giếng sẽ không ra được, chúng cần một khoảng cách nằm ngang để chạy lấy đà mới có thể bay. Động vật có cánh còn thế, huống chi Tạ Kính Uyên.
Tuy thời đại này có khinh công nhưng không đến mức nghịch thiên.
“Không thể.” Quả nhiên Tạ Kính Uyên lắc đầu. “Vách giếng quá cao, ít nhất đến mười trượng. Ta chỉ có thể nhảy được cao nhất năm trượng.”
(10 trượng = khoảng 33m)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong lòng Sở Hi Niên chỉ có một ý nghĩ, bọn họ không ngã chết đúng là kỳ tích. Một phần cũng nhớ khi rơi xuống Tạ Kính Uyên đã bắt lấy vách giếng để giảm nhẹ cú rơi.
Tạ Kính Uyên câu môi trào phúng: “Sao người không gọi cái tên Khoa Học kia tới cứu ngươi? Không phải hắn lợi hại hơn bản tướng quân sao?”
Sở Hi Niên “a” một tiếng: “Hiện tại hắn không ở đây.”
Thứ gọi là khoa học này rất huyền ảo, có khi có có khi không.
Trong giếng yên tĩnh đến mức khiến người ta muốn nói gì đó để làm dịu đi bầu không khí. Sở Hi Niên im lặng vài giây rồi mở miệng:
“Kỳ thật Tướng quân không cần xuống đây với ta....”
Chỉ cần Tạ Kính Uyên buông tay, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Tạ Kính Uyên nghe vậy nhìn hắn, hơn phân nửa cơ thể khuất trong bóng tối khiến hắn nhìn không rõ: “Vậy sao?”
Y nói tiếp: “Vừa rồi là ta không phản ứng kịp. Lần sau người còn rơi xuống, ta sẽ không nắm lấy ngươi.”
Tạ Kính Uyên nói xong liền chậm rãi buông Sở Hi Niên ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Hi Niên liếc nhìn bóng dáng của y, bỗng cảm thấy người này không giống phản diện, mà kết cục bị tân đế cầm tù đến chết của y trong nguyên tác cũng quá mức nghiệt ngã.
Hắn do dự vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai của Tạ Kính Uyên rồi thấp giọng nói: “Có lẽ chốc lát nữa Thái Tử sẽ tới, hy vọng ngài ấy có thể tìm đến đây.”
Tạ Kính Uyên nhớ tới tính cách lỗ mãng của Ân Thừa Hạo, cười lạnh: “Y không rơi xuống là tốt rồi.”
Lời của Tạ Kính Uyên như được Phật khai quang. Y vừa dứt lời thì bên trên bỗng vang lên âm thanh ai đang gọi gì đó, tuy nhiên khoảng cách quá xa, y không nghe rõ.
Tạ Kính Uyên theo bản năng nhìn lên trên, lo sợ đó là Thái Tử nên chuẩn bị nhắc y chú ý dưới chân. Nhưng Tạ Kính Uyên chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng gạch vỡ, một bóng đen rơi thẳng xuống ——
“Bõm ——!”
Bọt nước văng khắp nơi.
Ân Thừa Hạo quả nhiên không phụ sự gửi gắm của Tạ Kính Uyên, thành công rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói: #Ân muội muội từ trên trời rơi xuống#
Mấy nay mình lo đọc tu tiên nên edit chậm hơn bình thường. Bạn nào đọc rồi thì biết đam tu tiên toàn 500 chương trở lên, tu tiên nam chủ thì 3000 chương cũng có. Biết là không nên đọc nhiều nhưng thể loại này high quá. Mình vốn thích shounen lắm nên qua đây đọc đi bí cảnh đi loot đồ thấy rất dui ≧ ▽ ≦
Có tra thử thì axit ascorbic (hay còn gọi là vitamin C) có thể phản ứng với máu thay luminol thật nhe, nhưng bào chế từ rượu và giấm thế nào thì tìm mãi không thấy công thức =)))
Sở Hi Niên gật đầu: “Sức mạnh của khoa học.”
Chương 50: Rớt giếng
Cả cuộc đời nghiêm cẩn không thú vị của Sở Hi Niên không mấy khi gặp được chuyện như thế này. Mất đến hai, ba giây, hắn mới hiểu được ý của Tạ Kính Uyên.
“......”
Bóng đêm thăm thẳm. Hắn không nói gì, nhẹ nhàng cởi giày rồi nằm lên giường.
Tạ Kính Uyên cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh. Y nhắm mắt, không nhúc nhích, cảm thấy mình có thể ngửi được mùi hơi thở đặc trưng trên người Sở Hi Niên. Rất nhạt, rất xa, rất lạnh, tựa như một cơn mưa ào ào rơi xuống mảnh núi rừng không có người sinh sống.
Trên giường trải một tấm nệm dày. Tạ Kính Uyên cảm thấy lạnh, nhưng với người bình thường có thể hơi nóng một chút.
Sở Hi Niên chậm rãi thở dài: “Tướng quân, mềm lòng không phải chuyện tốt...”
Hắn một lần nữa nói ra những lời này, không những thế còn chỉ đích danh.
Tạ Kính Uyên mở mắt, mặt vô biểu tình nhướng mày, cảm thấy không thể tin được: “Ngươi đang nói ta?”
Sở Hi Niên hỏi lại: “Nơi này còn có người khác sao?”
Sự ghét bỏ của Tạ Kính Uyên với hai chữ “mềm lòng” bộc lộ hẳn ra ngoài. Y nhàn nhạt châm chọc: “Ngươi nói hai chữ này với Tấn Vương càng thích hợp. Hoàng Thượng từng khen hắn trời sinh trạch tâm nhân hậu, có phong thái của bậc hiền vương.”
Sở Hi Niên đặt tay lên bụng, hai tay đan vào nhau, định nói người có thể tranh ngôi vị Hoàng đế không có khả năng là người đơn giản. Sao Tấn Vương lại có thể là người trạch tâm nhân hậu?
Nhưng cuối cùng hắn không nói gì.
Rồng sinh chín con, mỗi con một vẻ. Tranh đấu trong hoàng gia so với gia đình bình thường vô tình hơn rất nhiều lần. Thắng thì sống mà thua thì chết, mỗi người bọn họ đều có lý do không thể không tranh vị trí kia.
Có lẽ cuộc tranh giành ngôi vị này không có phản diện tuyệt đối. Trước đây người cầm bút là Sở Hi Niên, vai chính dưới ngòi bút của hắn là Sở Tiêu Bình, cho nên Thái Tử trở thành phản diện.
Hiện giờ đứng ở góc nhìn của Tạ Kính Uyên, sai lầm chưa chắc do y gây nên.
Sở Hi Niên vẫn chưa ý thức được khoảng thời gian ở chung này đã khiến cán cân trong lòng hắn nghiêng về một bên, bắt đầu thiên vị cho một nhân vật nào đó, không những thế còn dần bỏ qua vai chính trong nguyên tác.
Những thay đổi âm thầm như vậy là loại thay đổi đáng sợ nhất.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong bóng tối, Sở Hi Niên vô tình chạm vào tay của Tạ Kính Uyên, phát hiện rằng cơ thể y lạnh như băng. Hắn vươn tay kéo tấm chăn đã rũ một phần xuống đất lên đắp lại cho y thật kỹ, thấp giọng nói hai chữ: “Ngủ đi.”
Độc trên người Tạ Kính Uyên vẫn còn, cơ thể không ấm như người bình thường. Y không trả lời Sở Hi Niên, tựa như một lần nữa lâm vào giấc ngủ, tuy nhiên hắn nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên bên tai: [Tinh! Xin ký chủ chú ý, độ hắn hóa của phản diện đã giảm còn 93%. Xin tiếp tục cố gắng~]
So với những lần trước, lần này giảm hơi nhiều, nhưng Sở Hi Niên vẫn không rõ nguyên nhân. Hắn trợn mắt nhìn cơ thể lấp la lấp lánh của hệ thống, muốn hỏi ra nhưng lại cảm thấy mình sẽ không có được đáp án.
Sở Hi Niên chỉ nói một câu: “...Mày có thể biến mất được không?”
Giữa phòng tối nên mày chói quá.
Hệ thống tức giận hừ một tiếng: [Thứ nhân loại không biết nhìn hàng! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!]
Nó rất đáng tiền luôn đấy!
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Buổi tối hôm sau, Sở Hi Niên thay một bộ xiêm y dễ hoạt động rồi búi tóc lên cao, chuẩn bị đi thăm dò nơi phát sinh hung án. Hắn đã hỏi qua Sở Tam và Sở Tứ, họ nói mình tìm thấy hắn ở ngoại ô cách kinh thành ba mươi dặm về phía nam ở một cái thôn hoang phế.
Tạ Kính Uyên ngồi ở mép giường nhìn hắn, có chút ý tứ xem kịch vui: “Thế nào? Ngươi thật sự tính toán đêm khuya ra khỏi thành?”
Sở Hi Niên xoa xoa chủy thủ dùng để phòng thân trong tay, sau đó cất nó vào trong ngực áo, hỏi ngược lại: “Thoạt nhìn không giống sao?”
Tạ Kính Uyên chậm rãi lắc đầu, cười cười không có hảo ý: “Bản tướng quân chỉ muốn biết một người không có lệnh bài như ngươi làm cách nào để nửa đêm có thể đi ra khỏi thành?”
Đại Yến cấm đi lại vào ban đêm, sau khi mặt trời lặn không được phép ra đường. Người làm trái nhẹ thì giam cầm, nặng thì tử hình ngay tại chỗ.
Sở Hi Niên một không có chức quan, hai không có ý chỉ đặc biệt từ Hoàng đế, hắn không có khả năng ngồi xe ngựa nghênh ngang ra khỏi thành, trừ phi bắt chước chuột đào đường hầm dưới đất.
“Ta biết.”
Sở Hi Niên không hoảng hốt. Hắn nhấc vạt áo lên rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Kính Uyên, vươn tay với y: “Không bằng Tướng quân từ bỏ thứ yêu thích, cho ta mượn dùng lệnh bài một chút?”
Tạ Kính Uyên liếc đôi tay vừa trắng vừa thon dài của hắn, cười lạnh một tiếng, cảm thấy vớ vẩn: “Dựa vào cái gì ta cho ngươi mượn?”
Sở Hi Niên cười cười, chậm rãi hạ giọng, nghiêm túc hỏi ngược lại: “Nếu ta tra ra chân tướng, có thể thay Tướng quân diệt trừ một túc địch. Tướng quân có thể cho mượn hay không?”
Tạ Kính Uyên nghe vậy khựng lại, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt sắc bén: “Túc địch?”
Y nhấm nuốt hai chữ này, ý vị không rõ cười hỏi: “Sao ngươi biết túc địch của ta là ai? Đợi đến khi ngươi tra được hung thủ rồi nói sau.”
Sở Hi Niên đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng thông báo từ gian ngoài: “Bẩm tướng quân, Thái Tử điện hạ đến ——”
Sở Hi Niên theo bản năng nhìn về phía Tạ Kính Uyên, nhíu nhíu mày: “Vì sao Thái Tử nửa đêm lại đến đây?”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đá văng. Thái Tử mặc một thân tố y khoanh tay bước vào, cả người tỏa ra khí chất không đàng hoàng như lần trước gặp mặt: “Cô cũng rất muốn biết vì sao nửa đêm mình phải đến đây. Ngươi nói xem vì sao nào, Tạ Tướng quân?”
Ân Thừa Hạo nhìn chằm chằm Tạ Kính Uyên, ngữ khí không tốt.
Tạ Kính Uyên không cử động, còn Sở Hi Niên đứng dậy thi lễ: “Gặp qua Thái Tử điện hạ.”
“Miễn.”
Thái Tử như cũ không tỏ cảm xúc gì với hắn. Y xua xua tay, tự tìm chỗ ngồi xuống. Ánh mắt y dừng trên người Sở Hi Niên, sau đó chuyển sang Tạ Kính Uyên, rồi y cười như không cười hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi không lo ngủ mà chạy tới thôn hoang ngoài thành làm gì? Làm đại tướng quân chán rồi nên muốn làm tiểu tặc?”
Thực rõ ràng, là Tạ Kính Uyên gọi Thái Tử đến.
Tạ Kính Uyên làm lơ ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Hi Niên, sai người mang đến hai kiện xiêm y màu đen dành cho tùy tùng rồi ném cho hắn một kiện: “Thay.”
Sau đó nói với Thái Tử: “Hôm nay là Hổ Bí quân canh gác cửa thành, kiểm tra cực nghiêm. Đối ngoại ta đang cáo ốm, nếu dùng lệnh bài ra khỏi thành sẽ khiến người khác chú ý, vì thế ta muốn mượn xe ngựa của ngươi rồi cùng nhau ra khỏi thành.”
Sở Hi Niên nghe ra chút môn đạo: “Thái Tử điện hạ cũng muốn ra khỏi thành?”
Thái Tử không nói. Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên rồi giải thích: “Ngày mai là ngày giỗ của tiên hoàng hậu, hằng năm Thái Tử sẽ đến hoàng lăng ở ngoại ô để dâng hương tế điện.”
Sở Hi Niên lặng lẽ mặc quần áo, nghĩ thầm không lẽ Tạ Kính Uyên vì muốn mình ra khỏi thành dễ dàng nên mới đặc biệt nhờ cậy Thái Tử? Y không sợ hắn có mưu đồ gây rối sao?
Sở Hi Niên như suy tư gì nhìn về phía Tạ Kính Uyên, thấy y cũng đang thay y phục thì nghi hoặc hỏi: “Tướng quân cũng cùng đi?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Như thế nào? Ngươi có thể đi, ta không thể đi?”
Sở Hi Niên nghĩ thầm muốn đi liền đi thôi, không phải hắn định làm gì cần giấu giếm. Hắn cười cười: “Tất nhiên ngài có thể đi.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đêm tối hiu hắt, người theo dõi bên ngoài thấy Thái Tử vào trong phủ Tướng quân một lát rồi nhanh chóng đi ra. Y ngồi lên xe ngựa rồi chạy thẳng về hướng ngoài thành. Không ai để ý đến hai tên tùy tùng hầu hạ đi theo vào xe ngựa.
Ân Thừa Hạo mặt vô biểu tình ngồi ở bên trong xe, cảm thấy xe liên tục lung lay rất không thoải mái. Mang theo Tạ Kính Uyên ra khỏi thành cũng được thôi, nhưng sao y phải mang tên mật thám của địch quân thế này? Ánh mắt hoài nghi của y cứ không khống chế được mà hướng về phía Sở Hi Niên.
Tạ Kính Uyên ngồi đối diện Sở Hi Niên. Y cũng nhìn hắn chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.
Sở Hi Niên đang cầm một hồ lô không lớn không nhỏ, thỉnh thoảng lắc nhè nhẹ chất lỏng nào đó bên trong. Hắn đón nhận ánh mắt của Thái Tử và Tạ Kính Uyên, cười một nụ cười thuần lương vô hại.
Thái Tử bĩu môi, cảm thấy hắn giống hệt tên ngụy quân tử Tấn Vương, chỉ giỏi giả vờ.
Tạ Kính Uyên nhướng mày, trực tiếp hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn cảm thấy rất có ý tứ. Đợi khi hắn trở về thời hiện đại, không biết viết ra những trải nghiệm này sẽ có bao nhiêu người tin.
Xe ngựa đi đến trước cửa thành, quả nhiên bị ngăn cản. Phó thống lĩnh của Hổ Bí quân thấy trên mái xe có khắc hoa văn của hoàng tộc, ôm kiếm nhíu nhíu mày: “Xin hỏi người bên trong xe là ai? Thỉnh cầu quý nhân lộ diện.”
Thái giám lái xe trách mắng bằng giọng cao vút: “To gan! Đây là tọa giá của Thái Tử, ngươi cũng dám cản?!”
Phó thống lĩnh thờ ơ: “Gần đây trong thành đạo phỉ hung hăng ngang ngược, xuất hiện một tên trộm có ngàn khuôn mặt. Người này rất giỏi dịch dung. Mạt tướng cũng chỉ suy nghĩ cho an nguy bên trong thành.”
Thái giám trừng mắt, giận đến mức chuẩn bị mắng tiếp thì Ân Thừa Hạo vén rèm lên, lộ mặt ra rồi nhíu mày không kiên nhẫn: “Cô muốn ra khỏi thành đi hoàng lăng hiến tế. Còn dám ngăn trở, chém tại chỗ không tha!”
Mặt của Thái Tử, tính tình cũng của Thái Tử. Người bình thường không học được phong cách hành xử bừa bãi của y.
Phó thống lĩnh thấy thế liền lĩnh mệnh, vội vàng ra hiệu cho đi.
Vào lúc Thái Tử vén rèm nhìn ra ngoài, Sở Hi Niên nhích đến bên cạnh Tạ Kính Uyên, hỏi một cách suy tư: “Thái Tử luôn luôn như thế sao?”
Hắn nhớ khi viết về Ân Thừa Hạo tuy đúng là hắn đã dùng bốn chữ “ăn chơi trác táng” để miêu tả, nhưng đáng lý y không đến mức bừa bãi như thế. Tốt xấu gì Hổ Bí quân cũng là thân vệ của bệ hạ, Ân Thừa Hạo có chút không cho bọn họ mặt mũi.
Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, tâm nhãn y rất nhỏ. Những lời này tốt nhất đừng nói.”
Tạ Kính Uyên vừa dứt lời thì Thái Tử liền ngồi trở về, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người bọn họ, ngữ khí hồ nghi: “Hai người các ngươi đang nói xấu cô sao?”
Quả nhiên lòng dạ hẹp hòi.
Sở Hi Niên không trả lời, Tạ Kính Uyên dời đi tầm mắt.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Xe ngựa lắc lư chạy về phía ngoại ô, để lại vết bánh xe hằn sâu trên bùn. Bầu trời bên ngoài u ám, mơ hồ thấy được dải ngân hà. Sở Hi Niên âm thầm tính toán trong lòng, khoảng ba giờ trôi qua xe ngựa mới dừng lại.
Tạ Kính Uyên nhảy xuống xe, gió lạnh thổi đến khiến y ho hai tiếng rồi lại nhíu mày nhịn xuống.
Sở Hi Niên cầm một kiện áo khóa trong tay, định tiến lên đắp cho y nhưng vì thấy Thái Tử ở cạnh bên nên do dự không di chuyển.
Ân Thừa Hạo ngồi trong xe, vén rèm lên một nửa: “Cô đi hoàng lăng thắp nén hương, nửa canh giờ sau quay lại nơi này đón các ngươi.”
Sau đó y ra lệnh xuất phát. Tiểu thái giám lái xe vung roi thúc ngựa, xe nhanh chóng chạy về nơi xa rồi biến mất ở cuối đường.
Sở Hi Niên nhìn theo hướng Thái Tử rời đi, trong lòng khó hiểu: Ngày giỗ của quốc mẫu là đại sự, tất cả thành viên trong tông thân hoàng tộc nên đến dâng hương bái tế mới đúng. Vì sao chỉ có một mình Thái Tử đến trong đêm?
Dường như Tạ Kính Uyên nhìn ra thắn mắc của hắn nhưng lại không giải thích, chỉ nói: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến đây chỉ để đứng yên ở chỗ này?”
Sở Hi Niên đưa áo khoác cho y rồi dùng mồi lửa thắp đèn lồng, nhặt một nhánh cây làm gậy rồi đi vào chỗ sâu trong rừng. Dưới ánh đèn yếu ớt, hắn vừa đi vừa dùng gậy gỗ đập đập vào bụi cỏ dò đường.
Tạ Kính Uyên thấy áo khoác thì khựng người một chút rồi mới tiếp lấy, sau đó khoác lên người: “Với tốc độ này, chỉ sợ trời sáng rồi ngươi vẫn chưa đi đến nơi cần đến.”
Sở Hi Niên nghiêm khắc tuân thủ quy tắc sinh tồn dã ngoại. Ở giữa núi rừng trong đêm tối, để tránh bị rắn, côn trùng hay chuột và kiến tấn công, dùng gậy dò đường là điều cần thiết: “An toàn quan trọng.”
Tạ Kính Uyên nhặt một hòn đá vụn lên. Vèo một tiếng, gậy gỗ của Sở Hi Niên gãy làm hai. Y cong môi một cách châm chọc: “Có bản tướng quân ở chỗ này, ngươi còn sợ có nguy hiểm xảy ra?”
“......”
Sở Hi Niên im lặng nhìn nửa thanh gậy còn dư lại trong tay, cảm thấy lời của Tạ Kính Uyên nói rất có đạo lý liền ném thanh gỗ xuống rồi đốt đèn lồng tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Kính Uyên bước nhanh hơn, đi vượt lên dò đường thay hắn. Thị lực của người tập võ rất tốt, y nhạy bén phát hiện hình dạng cây cối xung quanh có điểm kỳ lạ, nhìn kỹ lại có rất nhiều cành cây bị chém gãy giống như ở nơi này từng diễn ra một trận đánh ác liệt.
Sở Hi Niên đi đến cạnh y, dùng tay sờ mặt cắt trơn nhẵn của một cành cây: “Là bị đao kiếm chém.”
Hiện trường vụ án hẳn là ở gần đây.
Sở Hi Niên nhìn ánh đèn leo lét trong tay, không biết nhớ tới cái gì, kêu một tiếng: “Hệ thống?”
Một viên kim cương siêu to khổng lồ bay ra, toàn thân lấp la lấp lánh sáng ngời như ánh đèn quán bar. Nó thở phì phò: [Nửa đêm nửa hôm anh gọi người ta ra làm gì?!]
Hệ thống cũng cần nghỉ ngơi đó biết không?
Sở Hi Niên nghĩ thầm không có gì, chẳng qua gọi mày ra để chiếu chút ánh sáng: “...Tao không nhìn rõ đường đi phía trước, muốn nhờ mày chỉ đường.”
Hệ thống thích nhất chỉ đường cho người đi lạc, nghe vậy hứng thú bừng bừng bay lại: [Thân ái~ Tui chỉ đường giúp anh thế nào?]
Sở Hi Niên cười cười, ngữ khí ôn hòa: “Mày đứng ở đó, đừng nhúc nhích là ok.”
Hệ thống: [......]
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Chỉ có Sở Hi Niên có thể nhìn thấy ánh sáng của hệ thống. Phần cỏ xung quanh hắn hỗn loạn, có rất nhiều bụi cỏ bị đè xẹp xuống, rất có thể đây chính là hiện trường hung án. Tiếc rằng vài ngày trước đó có một trận mưa, vết máu đã bị rửa sạch sẽ.
Hắn lấy ra hồ lô đã chuẩn bị sẵn, đổ chất lỏng bên trong lên tay rồi rải rải xuống đất.
Tạ Kính Uyên ngửi được mùi chua, vừa giống rượu lại vừa giống giấm, nhíu nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
Sở Hi Niên nói: “Tìm vết máu.”
Ngay từ thế kỷ 19, pháp y đã bắt đầu sử dụng luminol để kiểm tra vết máu. Loại thuốc thử này khi tác dụng với huyết sắc tố trong máu sẽ sinh ra ánh huỳnh quang.
Nhưng tất nhiên triều Đại Yến không có thứ này. Sở Hi Niên chỉ có thể dùng hỗn hợp bã rượu và giấm rồi rải chúng lên cỏ. Loại chất lỏng này khi tiếp xúc với máu sẽ sinh ra phản ứng tương tự.
Tuy Tạ Kính Uyên không biết hắn đang làm gì nhưng vẫn cầm đèn lồng đứng cạnh bên chiếu sáng. Sau khi Sở Hi Niên rải chất lỏng trong hồ lô, trên mặt cỏ bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh sáng bạc. Dù ánh sáng rất mờ nhưng dưới ánh đèn lồng có thể miễn cưỡng thấy rõ.
Hiển nhiên Tạ Kính Uyên chưa thấy hiện tượng này bao giờ. Y nhíu mày hồ nghi: “Đây là vết máu ngươi nói?”
Sở Hi Niên gật đầu: “Sức mạnh của khoa học.”
Tạ Kính Uyên thích một tiếng, cười lạnh nói: “Người tên Khoa Học này rất lợi hại sao?”
Y cho rằng khoa học là người.
Trong mắt Sở Hi Niên lóe lên ý cười, chậm rì rì nói: “Ừm... đại khái lợi hại hơn ngài một chút.”
Tạ Kính Uyên đen mặt, âm thầm cắn chặt răng. Y nắm lấy mặt nạ màu bạc của mình, trong đêm trông y càng thêm âm trầm như quỷ mị.
Sở Hi Niên không phát hiện, chỉ chuyên chú khám nghiệm vết máu trên mặt đất. Cuối cùng, hắn phát hiện ở gần một nơi đổ nhiều máu tựa hồ có dấu vết ai đó bò lết về hướng đông nam.
Hắn lắc lắc hồ lô trong tay rồi tiếp tục rải. Một vết máu nhạt đến mức nhìn không rõ hiện ra, hướng về phía sâu trong rừng rậm.
Sở Hi Niên nói với Tạ Kính Uyên nói: “Thời điểm Cửu Nương hấp hối đã bò một đoạn, chúng ta đến đó nhìn xem.”
Mặt của Tạ Kính Uyên thối hoắc. Y không muốn đi, nhưng nhìn thấy Sở Hi Niên đã hướng về sâu trong rừng đành không tình nguyện đuổi theo.
Vết máu rất dài, càng về sau càng lúc càng mờ nhạt, nhạt đến mức nhìn không thấy. Sở Hi Niên chỉ có thể tạm cất hồ lô đi rồi cúi người tìm kiếm manh mối ở xung quanh. Cỏ dại ở khu vực này sinh trưởng tốt, cao đến ngang đầu gối hắn, vì thế hắn không phát hiện ở gần chân có một cái giếng cạn. Đến khi hắn giẫm một bước trống không, hơn nửa người đã rơi xuống ——
“Tạ Kính Uyên!”
Tim Sở Hi Niên như ngưng đập. Trong tình thế nguy cấp, hắn gọi to cái tên này. Tạ Kính Uyên nghe tiếng quay đầu lại, nhanh như chớp nắm lấy tay hắn, nhưng vì quán tính mà bị kéo ngã theo.
Tạ Kính Uyên bắt lấy thành giếng định để ngăn cú rơi, nhưng gạch xây thành giếng đã mục nát từ lâu, trực tiếp vỡ thành bột mịn trong tay y. Hai người rơi thẳng xuống giếng.
“Bõm ——!”
Bọt nước văng khắp nơi.
May mà giếng có nước.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Sở Hi Niên sau khi rơi xuống.
Nếu Tạ Kính Uyên không đánh gãy gậy dò đường của hắn thì tốt rồi, như vậy hai người họ sẽ không rơi vào đây.
Đây là suy nghĩ thứ hai.
Cả hai cùng sặc vài ngụm nước, lát sau mới nổi lên. Tạ Kính Uyên nắm chặt lấy tay Sở Hi Niên, trước tiên xem xét tình trạng của hắn, nhíu mày nói: “Sở Hi Niên!”
“Ta không có việc gì.”
Sở Hi Niên dùng tay áo lau nước trên mặt. Có lẽ vì hai mươi mấy năm nay đã quen bình tĩnh đối mặt với cuộc đời, dù hiện tại đang lâm vào hãm cảnh, hắn chỉ hoảng loạn trong một cái chớp mắt rồi nhanh chóng trấn định.
Tạ Kính Uyên nói: “Chúng ta rơi xuống giếng.”
Sở Hi Niên: “Ừm, ta biết.”
“......”
Tạ Kính Uyên nhất thời không biết nên nói gì, tay y vẫn gắt gao nắm chặt hắn. Một lát sau y mới cười lạnh: “Mất công ngươi nhất định phải chạy đến ngoại ô kinh thành chỉ để rơi xuống giếng.”
Sở Hi Niên cảm thấy nước giếng lạnh đến mức làm cơ thể hắn rét run: “Tướng quân võ công cao cường, ngài có thể trèo lên không?”
Hắn vừa nói xong liền cảm thấy không có khả năng. Chim chóc lọt vào giếng sẽ không ra được, chúng cần một khoảng cách nằm ngang để chạy lấy đà mới có thể bay. Động vật có cánh còn thế, huống chi Tạ Kính Uyên.
Tuy thời đại này có khinh công nhưng không đến mức nghịch thiên.
“Không thể.” Quả nhiên Tạ Kính Uyên lắc đầu. “Vách giếng quá cao, ít nhất đến mười trượng. Ta chỉ có thể nhảy được cao nhất năm trượng.”
(10 trượng = khoảng 33m)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong lòng Sở Hi Niên chỉ có một ý nghĩ, bọn họ không ngã chết đúng là kỳ tích. Một phần cũng nhớ khi rơi xuống Tạ Kính Uyên đã bắt lấy vách giếng để giảm nhẹ cú rơi.
Tạ Kính Uyên câu môi trào phúng: “Sao người không gọi cái tên Khoa Học kia tới cứu ngươi? Không phải hắn lợi hại hơn bản tướng quân sao?”
Sở Hi Niên “a” một tiếng: “Hiện tại hắn không ở đây.”
Thứ gọi là khoa học này rất huyền ảo, có khi có có khi không.
Trong giếng yên tĩnh đến mức khiến người ta muốn nói gì đó để làm dịu đi bầu không khí. Sở Hi Niên im lặng vài giây rồi mở miệng:
“Kỳ thật Tướng quân không cần xuống đây với ta....”
Chỉ cần Tạ Kính Uyên buông tay, hết thảy vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Tạ Kính Uyên nghe vậy nhìn hắn, hơn phân nửa cơ thể khuất trong bóng tối khiến hắn nhìn không rõ: “Vậy sao?”
Y nói tiếp: “Vừa rồi là ta không phản ứng kịp. Lần sau người còn rơi xuống, ta sẽ không nắm lấy ngươi.”
Tạ Kính Uyên nói xong liền chậm rãi buông Sở Hi Niên ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Hi Niên liếc nhìn bóng dáng của y, bỗng cảm thấy người này không giống phản diện, mà kết cục bị tân đế cầm tù đến chết của y trong nguyên tác cũng quá mức nghiệt ngã.
Hắn do dự vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên vai của Tạ Kính Uyên rồi thấp giọng nói: “Có lẽ chốc lát nữa Thái Tử sẽ tới, hy vọng ngài ấy có thể tìm đến đây.”
Tạ Kính Uyên nhớ tới tính cách lỗ mãng của Ân Thừa Hạo, cười lạnh: “Y không rơi xuống là tốt rồi.”
Lời của Tạ Kính Uyên như được Phật khai quang. Y vừa dứt lời thì bên trên bỗng vang lên âm thanh ai đang gọi gì đó, tuy nhiên khoảng cách quá xa, y không nghe rõ.
Tạ Kính Uyên theo bản năng nhìn lên trên, lo sợ đó là Thái Tử nên chuẩn bị nhắc y chú ý dưới chân. Nhưng Tạ Kính Uyên chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng gạch vỡ, một bóng đen rơi thẳng xuống ——
“Bõm ——!”
Bọt nước văng khắp nơi.
Ân Thừa Hạo quả nhiên không phụ sự gửi gắm của Tạ Kính Uyên, thành công rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói: #Ân muội muội từ trên trời rơi xuống#
Mấy nay mình lo đọc tu tiên nên edit chậm hơn bình thường. Bạn nào đọc rồi thì biết đam tu tiên toàn 500 chương trở lên, tu tiên nam chủ thì 3000 chương cũng có. Biết là không nên đọc nhiều nhưng thể loại này high quá. Mình vốn thích shounen lắm nên qua đây đọc đi bí cảnh đi loot đồ thấy rất dui ≧ ▽ ≦
Có tra thử thì axit ascorbic (hay còn gọi là vitamin C) có thể phản ứng với máu thay luminol thật nhe, nhưng bào chế từ rượu và giấm thế nào thì tìm mãi không thấy công thức =)))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương