Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 55: Mật tin trong giếng
Ánh trăng rơi xuống giếng, đọng trên vai Sở Hi Niên. Hắn lẳng lặng ôm lấy Tạ Kính Uyên, chưa phút giây nào giảm bớt lực đạo.
Chương 51: Mật tin trong giếng
Tất nhiên Thái Tử hoảng sợ, sau khi rơi xuống liều mạng giãy giụa khiến bọt nước văng khắp nơi. Tiếng vọng nơi giếng sâu âm trầm như âm thanh từ địa ngục.
Sở Hi Niên tránh ở cạnh bên, bị y hất cho một mặt toàn nước. Hắn bình tĩnh dùng tay lau, còn Tạ Kính Uyên lạnh nhạt ghét bỏ xoay người, căn bản không muốn để ý đến Thái Tử.
Ân Thừa Hạo vùng vẫy nửa ngày mới chịu an tĩnh. Y nhìn quanh bốn phía theo bản năng, phát hiện mình đang ở dưới đáy giếng, mà không xa là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng nhìn mình.
Ân Thừa Hạo ngốc lăng: “Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Chân mày Tạ Kính Uyên nhíu chặt: “Rơi xuống.”
Ngu xuẩn.
Ân Thừa Hạo vừa thấy có người chịu nạn chung với mình liền không hoảng hốt nữa. Y bơi đến bên cạnh Tạ Kính Uyên: “Chúng ta ra ngoài như thế nào?”
Trong lòng Sở Hi Niên bỗng xuất hiện một dự cảm xấu: “Tùy tùng của điện hạ đâu?”
“Cô......” Ân Thừa Hạo dừng một chút, giọng nói có chút chột dạ, “Cô ngại bọn họ đi theo vướng tay vướng chân nên bảo họ chờ ở ven đường...”
Những lời này bóp tắt tia hy vọng cuối cùng của bọn họ. Tạ Kính Uyên thầm cắn răng: “Ngươi tự mình vào đây làm gì? Cho sói ăn à?! Không mang theo tùy tùng thì thôi, lại còn rơi xuống giếng! Chừng nào mới có thể sửa bản tính lỗ mãng đó đây hả?”
“Tạ Kính Uyên!” Ân Thừa Hạo thẹn quá thành giận, tức giận đập nước một cái. Nước bắn lên mặt ba người. “Chỉ có hai ngươi thông minh thôi. Hai ngươi thông minh thế sao vẫn rớt xuống đây?!”
Sở Hi Niên sợ hai người họ lao vào đánh nhau nên duỗi tay kéo Tạ Kính Uyên về bên cạnh mình, âm thầm đứng cản giữa hai người, nhưng lại bị cơ thể lạnh ngắt của y đông lạnh đến rụt tay.
Hắn liếc phiếm môi tái nhợt của Tạ Kính Uyên, vô thức nhíu nhíu mày.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt không nói. Không phải y sợ Thái Tử, mà là không có tâm tình đánh nhau. Để Ân Thừa Hạo tự chơi một mình là được rồi.
Thật ra Ân Thừa Hạo không quá lo lắng: “Sợ cái gì? Đợi chút bọn họ không thấy cô nhất định sẽ tìm tới đây, ngươi còn sợ ra không được?”
Lý thuyết là thế, nhưng sợ rằng Tạ Kính Uyên sẽchịu không nổi.
Sở Hi Niên vốc lên một nắm nước lạnh, không biết suy nghĩ gì rồi lập tức đi sờ soạng vách giếng. Trước khi chết, Cửu Nương đã cố gắng bò đến gần miệng giếng. Nếu muốn cầu cứu, nàng nên bò về hướng ven đường mới đúng. Sao lại bò về phía sâu trong rừng?
Trong giếng có cất giấu gì không?
Tạ Kính Uyên khoanh tay dựa vào vách giếng, thấy Sở Hi Niên sờ soạng khắp nơi thì nhấc mí mắt nhìn hắn: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Ta muốn tìm xem trong đây có manh mối hay không, nhưng cũng không chắc lắm.”
Ân Thừa Hạo hoàn toàn nghe không hiểu hai người họ đang nói gì. Y ngẩng đầu nhìn miệng giếng, hy vọng đám nô tài đáng chết của y có thể nhanh tìm tới. Sơ ý dựa vào vách tường, lưng y bị thứ gì cộm vào. Ân Thừa Hạo tưởng là rắn nước nên vươn tay hất ra, ai ngờ tay lại vớ phải một tờ giấy cứng.
“A?”
Ân Thừa Hạo vớt tờ giấy khỏi nước, để nó dưới ánh trăng leo lắt hắt xuống từ miệng giếng. Trên tay y là một phong thư đã ướt. Y nhíu mày: “Sao lại có một phong thư?”
Y vừa dứt lời thì Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đều nhìn qua rồi nhanh chóng đến cạnh y. Đó là một phong thư không có lạc khoản, bên trong căng phồng, hẳn là cất giấu gì đó bên trong.
Sở Hi Niên nói: “Điện hạ, có thể cho ta mượn xem qua không?”
Ân Thừa Hạo chưa kịp trả lời thì Tạ Kính Uyên đã rút phong thư từ tay y ra, ném vào ngực Sở Hi Niên: “Không phải thứ gì tốt, muốn xem cứ xem.”
Ân Thừa Hạo nhìn Tạ Kính Uyên, cảm thấy tình tình của Tạ Kính Uyên có chút khác ngày thường nên không vui: “Tạ Kính Uyên, ngươi có hiểu lễ nghĩa vi thần là gì hay không?”
Tạ Kính Uyên híp mắt: “Chờ ngày Thái Tử điện hạ làm Hoàng đế rồi lại nói với ta những lời này.”
Hoàng đế còn sống ngày nào thì những người còn lại chỉ là bề tôi. Thái Tử dù có huyết thống với vua vẫn là thần tử như bao người khác.
Ân Thừa Hạo “hứ” một tiếng, ngại Sở Hi Niên đứng cạnh nên không nói gì. Nếu những lời này bị truyền ra y sẽ bị nghi ngờ muốn soán ngôi Hoàng đế. Xưa nay Yến Đế vốn đa nghi, khó mà nói trước sẽ có hay không phong ba bão táp.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên kiểm tra phong thư một lát rồi mới mở ra. Bên trong là một lá thư và một khối ngọc. Lá thư làm từ giấy dầu nên dù bị ngâm trong giếng một hồi lâu nhưng nội dung trên giấy vẫn khá hoàn chỉnh.
Thái Tử thúc giục: “Mau mở ra xem viết cái gì.”
Sở Hi Niên cẩn thận mở ra lá thư đã ngấm nước, nhờ ánh trăng sáng miễn cưỡng đọc được nội dung. Đây là một lá thư thuật lại tội của người viết. Nét chữ rất đẹp, hẳn người viết là một nữ tử. Nàng từ từ kể lại tất cả những việc diễn ra sau màn:
— Ngô tên Cửu Nương, từ nhỏ lạc mất thân nhân, không rõ họ là gì. Vốn là nhân sĩ Nam Quận, vì họa binh đao mà lưu lạc đến kinh thành. Khải Thịnh năm thứ 6, được hữu vệ tướng quân Tần Đạo Viêm thu làm nghĩa nữ, nghe theo sai sử, luyện tập võ nghệ. Về sau ẩn mình chốn yên hoa, trợ giúp thu thập tin tức bí mật trong kinh.
Tần Đạo Viêm là người bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, dấn thân vào trong quân từ khi tiên đế còn tại vị. Trong nhiều năm tham gia vô số lần chinh phạt, dần có được ân ngộ của đế vương. Sau khi tân đế lên ngôi, lập công trở thành hữu vệ tướng quân, ban ấp Thiên hộ. Khải Thịnh năm thứ 19, trở thành Binh Bộ thượng thư, tham triều thảo luận chính sự, rất được trọng dụng.
Khải Thịnh năm thứ 21, thu được mật tin của Tần Đạo Viêm, lệnh ta dụ nhị tử của Sở thị ra khỏi kinh thành, giết hắn ở vùng ngoại ô giá họa cho Tạ Kính Uyên. Đột nhiên xảy ra biến cố, hộ vệ của hắn đến, thất thủ.
Từ Khải Thịnh năm thứ 6 đến nay, Tần Đạo Viêm tư thu mấy trăm nghĩa tử, giấu giếm mưu đồ tà ác, có ý định tạo phản. Tâm ngô càng ngày càng lo lắng. Nhớ đến loạn Thái An Môn năm xưa, sợ bị diệt khẩu, trở thành quân cờ vô dụng, thành cá trên thớt. Muốn lưu lại phong thư này, giấu trong giếng cạn, lấy làm bằng chứng —
Chất liệu của lá thư dường như được xử lý qua để hạn chế thấm nước, phía trên còn dính vết máu loang lổ. Trước khi chết, Cửu Nương liều một hơi cuối cùng bò đến cạnh giếng hẳn vì muốn dẫn người khác phát hiện đồ vật bên trong.
Sở Hi Niên liếc lá thư, rốt cuộc xác nhận được ý tưởng trong lòng. Hắn lẩm bẩm tự nói: “Quả nhiên là Tần Đạo Viêm......”
Xem ra hắn đoán không sai. Năm xưa cả nhà Tạ thị bị trảm, tộc nhân liên lụy vào sự kiện mưu phản Thái An Môn, mà khi ấy Tần Đạo Viêm là người đầu tiên suất binh tróc nã người Tạ gia.
Nhưng câu chữ của Cửu Nương có chút mơ hồ, có lẽ còn muốn ám chỉ đằng sau chuyện này cũng không đơn giản.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Ân Thừa Hạo nhìn đi nhìn lại ngọc bội cất giấu trong phong thư một lúc lâu: “Cô từng thấy qua khối ngọc bội này. Dưới gối Tần Đạo Viêm có vô số nghĩa tử, trên người mỗi người đều có một khối, xem ra lời của Cửu Nương là thật. Lão thối này ngày xưa vô oán ngày nay vô thù với ngươi, đang êm đẹp đi hại ngươi làm gì? Chẳng lẽ là đang nhắm vào cô?”
Tạ Kính Uyên không nói gì, bóng tối trong giếng sâu hắt lên người khiến y trông giống một pho tượng đá toát ra tử khí âm trầm. Một lát sau, y mới chậm rãi nói: “Năm xưa hắn và... Tạ Bích tướng quân là đồng liêu trong quân, khi luận võ kỹ không bằng người, sử dụng ám chiêu để rồi bị phản lại, tự khiến mình mù một con mắt. Từ đó hắn trở nên căm hận, nơi nơi gây khó dễ cho người Tạ gia.”
Sở Hi Niên không dấu vết liếc Tạ Kính Uyên một cái.
Tạ Bích từng là gia chủ Tạ thị, tính theo bối phận ông hẳn là tộc thúc của Tạ Kính Uyên. Theo đồn đãi trên phố, năm đó ông dẫn binh vào cung, ý đồ mưu phản, sau đó bị giết trong cung. Tạ Kính Uyên là con vợ lẽ thuộc dòng bên, thế mà lại biết bí ẩn năm đó?
Ân Thừa Hạo cười lạnh: “Lão thối, cô còn tự hỏi sao mỗi ngày hắn phải che một con mắt giả làm độc nhãn long, hóa ra là một tên mù!”
Sau đó y ngửa đầu lên nhìn miệng giếng rồi chửi: “Đáng chết! Cô đi lâu như vậy, sao bọn chúng vẫn chưa tới tìm?!
Ân Thừa Hạo cảm thấy một ngày bị mắc kẹt trong giếng dài chẳng khác gì một năm. Trên thực tế, tính theo đồng hồ hiện đại, y chỉ mới rơi vào đây không đến tám phút.
Tạ Kính Uyên không nói gì, môi trắng bệch không còn huyết sắc. Giữa chân mày y phiếm một vệt tử khí màu xanh lá, nhưng y lại không nói một lời. Dường như y đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa, cả người vẫn còn xuất thần.
Sở Hi Niên nói: “Tần Đạo Viêm muốn giết ta giá họa cho ngài, không nghĩ rằng sẽ thất thủ nên dứt khoát giết Cửu Nương diệt khẩu, liên lụy đến hai ta. Xem ra hắn cực kỳ hận người Tạ gia ngài.”
Tạ Kính Uyên ho khan hai tiếng một cách kịch liệt, sau đó nói bằng giọng khàn khàn mang theo chút khinh thường và cuồng ngạo: “Đời này ta gây thù chuốc oán vô số, thêm hắn không nhiều thiếu hắn không ít.”
Ân Thừa Hạo thế mà là người nghĩa khí. Y chậm rãi vén tay áo lên, trông như cả bụng ý nghĩ xấu: “Lão thối này dám âm thầm ngáng chân, chúng ta thu thập Tấn Vương trước rồi lại thu thập hắn, lộng chết hai tên vương bát đản này.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không nói gì. Hắn vươn tay nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, bóp lấy cổ tay y rồi phát hiện ra mạch của y đập càng lúc càng yếu. Sở Hi Niên hiểu ngay y đang bị hàn ý ăn mòn. Hắn do dự trong một giây rồi nhíu mày kéo y vào trong lòng ngực.
Tạ Kính Uyên cả kinh: “Ngươi làm gì vậy?”
Thái Tử cũng cả kinh: “Sở Hi Niên, ngươi có biết xấu hổ hay không?!”
Sở Hi Niên thần sắc bình tĩnh. Hắn nhét lá thư vào trong ngực một lần nữa rồi dùng sức ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên, muốn thông qua hành động này truyền chút hơi ấm ít ỏi cho y: “Điện hạ không biết sao? Y trúng phải kỳ độc, cơ thể lạnh như băng, không thể để bị lạnh lâu.”
Tạ Kính Uyên vô thức giãy giụa nhưng lại bị Sở Hi Niên ôm chặt không thể nhúc nhích.
Ân Thừa Hạo nuốt nước miếng do cũng vừa nhớ lại điều này. Y bơi đến bên cạnh Tạ Kính Uyên: “Ngươi lạnh? Sao lại không nói sớm?”
Y nói rồi sáp sáp vào như muốn tham gia với hai người họ, thế nhưng lại bị Tạ Kính Uyên đẩy ra không chút lưu tình. Giọng Tạ Kính Uyên cứng ngắc: “Ngươi sáp vô làm gì?”
Ân Thừa Hạo ngại nói rằng mình cũng lạnh, run run rẩy rẩy nói: “Tạ Kính Uyên, ngươi là đồ chó cắn Lữ Động Tân không hiểu lòng người tốt!”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, nhìn sang hướng khác rồi nhắm mắt không nói gì. Trông y bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng rối rắm. Vì Tạ Kính Uyên khẽ nghiêng đầu, tóc y cạ vào cằm của Sở Hi Niên, khiến y cảm thấy một cơn ngứa vừa nhẹ vừa vi diệu.
Khi Sở Hi Niên mặc bạch sam, cả người hắn toát nên vầng khí sáng trong như minh nguyệt. Giờ đây dưới xiêm y màu đen của tùy tùng, trông hắn càng khí khái càng tuấn tú. Ánh trăng rơi xuống giếng, đọng trên vai Sở Hi Niên. Hắn lẳng lặng ôm lấy Tạ Kính Uyên, chưa phút giây nào giảm bớt lực đạo.
Tạ Kính Uyên không giãy giụa. Người y cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi thả lỏng.
“......”
Ân Thừa Hạo mặt không cảm xúc nhìn bọn hắn, lát sau cúi đầu nhìn nước giếng rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn miệng giếng, không rõ vì sao mình sẽ lưu lạc đến tình trạng này.
“Tạ Kính Uyên, cô bị ngươi hại chết,“ Ân Thừa Hạo lau mặt, nói nửa thật nửa giả, “Cô sẽ trở thành hoàng tử đầu tiên của Đại Yến bị đông lạnh chết trong giếng.”
Tuy Thái Tử gàn bướng ngang ngược nhưng vẫn còn trẻ, không khó để nhận ra đáy mắt y cất giấu hùng tâm tráng chí. Khi nói những lời này, Ân Thừa Hạo không hề biết rằng sau này rất có thể vì tạo phản thất bại mà y bị giam cầm ở Đông Cung. Sau đó tân đế đăng cơ, trực tiếp ban y thắt cổ tự vẫn.
Tạ Kính Uyên bị liên lụy vào cũng thất bại thảm hại.
Ánh trăng nghiêng nghiêng rơi vào trong giếng, dường như chiếu ra được kết cục của hai người họ trong nguyên tác.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên rũ mắt, như suy tư gì thấp giọng hỏi Thái Tử: “Điện hạ cho rằng cách chết thống khổ nhất trên thế gian là gì?”
Giam cầm? Thắt cổ tự vẫn? Hay là chết trong giếng?
Thái Tử nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Là bị siết cổ chết.”
Sở Hi Niên giương mắt: “Vì sao?”
Thái Tử dùng giọng bình thường nói ra bí mật kinh thiên động địa: “Mẫu hậu của ta bị người ta siết cổ chết...”
Tạ Kính Uyên bỗng cắt lời: “Thái Tử ăn nói cẩn thận!“.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ân Thừa Hạo nghe vậy khựng lại, đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Tạ Kính Uyên liền không để ý cười cười rồi không nói nữa. Thật hiển nhiên, y không cảm thấy chuyện này là bí mật, nhưng Tạ Kính Uyên không muốn y nói ra.
Nghe vậy suy nghĩ trong đầu Sở Hi Niên dậy sóng. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Kính Uyên, thấy phần cổ không được cổ áo che của y tái nhợt như giấy, thấp thoáng còn thấy được mạch máu. Hắn miễn cưỡng ấn bàn tay còn vài phần ấm áp của mình lên cổ y.
Sở Hi Niên dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được hỏi y: “Còn lạnh không?”
Tạ Kính Uyên không trả lời, nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt tối đen như mực, cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút. Lúc này y đang suy nghĩ hệt như Sở Hi Niên: không rõ ai đang khiến ai lạnh, cũng không rõ ai đang sưởi ấm cho ai.
Sở Hi Niên đặt cằm lên vai Tạ Kính Uyên, ôm y chặt thêm vài phần, khe khẽ nói nhỏ bên tai y: “Là Hoàng Thượng sao?”
Hoàng thất tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng hậu bệnh nặng qua đời, nhưng Thái Tử lại nói bà bị người siết cổ chết. Ai có thể siết cổ quốc mẫu dưới một người trên vạn người? Ngoài trừ Hoàng đế, Sở Hi Niên không nghĩ ra người thứ hai.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, y sớm biết không gạt được Sở Hi Niên. Người này chỉ cần phát hiện ra dấu vết liền nhanh chóng đoán được chân tướng: “Biết cũng không được nói. Có một số việc giữ trong lòng là được.”
Biết quá nhiều dễ mang đến họa sát thân.
Ân Thừa Hạo thấy hai người họ ôm nhau khe khẽ nói nhỏ, không nghe được đang nói gì liền bơi đến rồi nhướng mày: “Có phải các ngươi đang nói bậy cô đúng không?”
Thái Tử mắc chứng vọng tưởng người bị hại nhẹ.
Tạ Kính Uyên muốn đẩy Ân Thừa Hạo ra, trong lúc vươn tay vô tình chạm vào ngực của Sở Hi Niên, cảm thấy có chút cộm. Y nhíu mày, lấy một thanh chủy thủ ra khỏi ngực hắn.
Ân Thừa Hạo còn tưởng là thứ quý hiếm gì, thấy là chủy thú thì không tiếp tục nhìn nữa. Hiện y không có hứng thú với binh khí mà chỉ hứng thú với những thứ như thang hoặc dây thừng.
Tạ Kính Uyên cũng không cho rằng thanh đoản đao này có thể giúp bọn họ, vừa chuẩn bị cất về chỗ cũ thì bị Sở Hi Niên đè tay lại: “Ta biết nên làm thế nào để ra ngoài ——”
Tạ Kính Uyên cứng người, nhìn chằm chằm bàn tay đang được Sở Hi Niên nắm lấy, hiếm thấy không nói ra lời chế nhạo: “...Ngươi không định dùng chủy thủ để đào địa đạo ra ngoài đấy chứ?”
Ở bên cạnh, Ân Thừa Hạo liếc Sở Hi Niên, khịt mũi coi thường ý tưởng này: “Ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên cảm thấy đầu óc mình hẳn là bị hai người này lây bệnh mất rồi, nếu không sao hắn có thể quên việc mình mang theo chủy thủ trong người? Hắn chậm rãi buông Tạ Kính Uyên ra, sờ vách giếng một lát rồi dùng sức cắt một viên gạch.
Vách giếng được xây từ gạch, do đã cũ nên Sở Hi Niên không cần dùng nhiều sức đã có thể đào một viên ra. Trên vách tường lập tức xuất hiện một khe lõm.
Hắn ném gạch vỡ sang một bên, rồi cách nơi đó một khoảng lặp lại hành động tương tự, đào một viên gạch ra. Trong chốc lát, một cầu thang được tạo từ những khe lõm xuất hiện.
Sở Hi Niên dùng ống tay áo lau gạch vụn trên chủy thủ, nhìn về phía Tạ Kính Uyên: “Như thế nào? Nếu mượn lực ở đây, ngài có khả năng leo lên chứ?”
Tạ Kính Uyên cong môi cười khẽ, nhịn không được ho hai tiếng, thoạt nhìn như một con ma ốm: “Nếu ta nói không thể thì sao?”
Sở Hi Niên không thèm để ý: “Ta lại nghĩ biện pháp khác đưa ngài ra ngoài.”
Hắn vừa dứt lời, chủy thủ trong tay bị người rút ra. Tạ Kính Uyên mượn lực từ những khe lõm nhảy lên vách tường, cạch cạch vài lần liền đào ra thêm một viên gạch.
Sở Hi Niên đứng ở đáy giếng, ngửa đầu nhìn phía trên, chậm rãi thở ra: “Chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Thái Tử nhớ đến lời mình vừa nói, mặt mũi cứng đời gật đầu: “Có thể đi ra ngoài, thật tốt...”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Quanh miệng giếng, cỏ dại um tùm, trên mặt đất loang lổ vết máu. Trước đây nơi này là thôn làng, vì người dân chuyển đi mà dần trở nên hoang phế.
Trăng sáng giữa trời soi sáng miệng giếng. Tạ Kính Uyên đi đầu leo ra khỏi giếng, muốn quay người lại kéo Sở Hi Niên, nhưng thấy người đằng sau là Thái Tử thì không biểu tình gì rụt tay lại.
Ân Thừa Hạo cực khổ tự mình leo ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Kính Uyên, ngươi là đồ lòng lang dạ sói......”
Sở Hi Niên là người cuối cùng leo ra. Thái Tử có thân phận tôn quý, hắn không thể nào giành lượt trước y.
Sở Hi Niên chưa từng tập võ, tốc độ không tránh khỏi chậm chạp hơn hai người còn lại. Chờ đến khi hắn leo được đến miệng giếng, thể lực đã gần như cạn sạch. Ngay lúc này, cánh tay hắn bị người nắm lấy kéo lên. Hắn nhìn lên liền trông thấy Tạ Kính Uyên.
Sở Hi Niên cười cười: “Đa tạ tướng quân......”
Tạ Kính Uyên không nói một lời xoay đầu đi.
Ân Thừa Hạo phủi cỏ trên người, dù chật vật nhưng vẫn nói bằng giọng hùng hùng hổ hổ: “Đám nô tài đáng chết, dám bỏ cô một mình ở nơi này. Xem ta trở về thu thập bọn họ!”
Nghe vậy Sở Hi Niên cũng cảm thấy kỳ quái. Thái Tử mất tích là chuyện lớn, sao những tùy tùng đó có thể không đến tìm Ân Thừa Hạo? Hắn nhìn bụi cỏ xung quanh, phát hiện mọi thứ vẫn như thường, nhưng vừa đi ra khỏi rừng liền thấy dấu chân hỗn loạn, có ít nhất bảy, tám dấu chân khác nhau.
“Suỵt ——”
Sở Hi Niên đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Thái Tử im lặng. Tạ Kính Uyên cũng phát hiện không thích hợp. Y nghiêng tai lắng nghe một lát, xác định ở nơi xa không người rồi mới chậm rãi đi đến ven đường.
Thấy bọn họ như thế, biểu tình của Ân Thừa Hạo tức khắc trở nên nghiêm trọng. Y nín thở ngưng thần, không nói một lời đi theo ở phía sau. Khi ba người đi đến ven đường, tùy tùng của Ân Thừa Hạo nằm la liệt dưới đất. Tất cả đều bị giết.
Sắc mặt Ân Thừa Hạo trở nên khó coi: “Ai làm?!”
Sở Hi Niên tiến lên sờ một thi thể, phát hiện vẫn còn ấm. Hắn kiểm tra những thi thể khác, tất cả bọn họ đều chết vì kiếm, vết thương trên người giống hệt vết thương trên người Cửu Nương.
Sở Hi Niên chậm rãi lắc đầu: “Là tên sát thủ giỏi dùng song kiếm kia. Hắn nửa đêm đến đây, hoặc là vì truy chúng ta, hoặc là vì lá thư do chính tay Cửu Nương viết. Hẳn hắn không nghĩ đến việc chúng ta vô ý rơi vào trong giếng nên không tìm được, sau đó giết hết tùy tùng để diệt khẩu.”
Thái Tử đấm thật mạnh lên xe ngựa, sắc mặt âm trầm: “Thật đáng chết!”
Hiện Sở Hi Niên tương đối lo lắng liệu tên sát thủ đó có thể còn ở phụ cận hay không. Trong ba người bọn họ chỉ có Tạ Kính Uyên có thể đánh nhau, mà y là một con ma ốm đầy bệnh.
Tạ Kính Uyên dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, nhíu nhíu mày: “Phụ cận không có người. Đi thôi, mau chóng hồi kinh. Càng ở lâu càng nguy hiểm.”
Cảm ơn tên thích khách kia tuy giết mọi người nhưng không giết ngựa kéo xe, nếu không đêm nay họ chỉ có thể đi bộ trở về.
Chương 51: Mật tin trong giếng
Tất nhiên Thái Tử hoảng sợ, sau khi rơi xuống liều mạng giãy giụa khiến bọt nước văng khắp nơi. Tiếng vọng nơi giếng sâu âm trầm như âm thanh từ địa ngục.
Sở Hi Niên tránh ở cạnh bên, bị y hất cho một mặt toàn nước. Hắn bình tĩnh dùng tay lau, còn Tạ Kính Uyên lạnh nhạt ghét bỏ xoay người, căn bản không muốn để ý đến Thái Tử.
Ân Thừa Hạo vùng vẫy nửa ngày mới chịu an tĩnh. Y nhìn quanh bốn phía theo bản năng, phát hiện mình đang ở dưới đáy giếng, mà không xa là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đứng nhìn mình.
Ân Thừa Hạo ngốc lăng: “Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
Chân mày Tạ Kính Uyên nhíu chặt: “Rơi xuống.”
Ngu xuẩn.
Ân Thừa Hạo vừa thấy có người chịu nạn chung với mình liền không hoảng hốt nữa. Y bơi đến bên cạnh Tạ Kính Uyên: “Chúng ta ra ngoài như thế nào?”
Trong lòng Sở Hi Niên bỗng xuất hiện một dự cảm xấu: “Tùy tùng của điện hạ đâu?”
“Cô......” Ân Thừa Hạo dừng một chút, giọng nói có chút chột dạ, “Cô ngại bọn họ đi theo vướng tay vướng chân nên bảo họ chờ ở ven đường...”
Những lời này bóp tắt tia hy vọng cuối cùng của bọn họ. Tạ Kính Uyên thầm cắn răng: “Ngươi tự mình vào đây làm gì? Cho sói ăn à?! Không mang theo tùy tùng thì thôi, lại còn rơi xuống giếng! Chừng nào mới có thể sửa bản tính lỗ mãng đó đây hả?”
“Tạ Kính Uyên!” Ân Thừa Hạo thẹn quá thành giận, tức giận đập nước một cái. Nước bắn lên mặt ba người. “Chỉ có hai ngươi thông minh thôi. Hai ngươi thông minh thế sao vẫn rớt xuống đây?!”
Sở Hi Niên sợ hai người họ lao vào đánh nhau nên duỗi tay kéo Tạ Kính Uyên về bên cạnh mình, âm thầm đứng cản giữa hai người, nhưng lại bị cơ thể lạnh ngắt của y đông lạnh đến rụt tay.
Hắn liếc phiếm môi tái nhợt của Tạ Kính Uyên, vô thức nhíu nhíu mày.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt không nói. Không phải y sợ Thái Tử, mà là không có tâm tình đánh nhau. Để Ân Thừa Hạo tự chơi một mình là được rồi.
Thật ra Ân Thừa Hạo không quá lo lắng: “Sợ cái gì? Đợi chút bọn họ không thấy cô nhất định sẽ tìm tới đây, ngươi còn sợ ra không được?”
Lý thuyết là thế, nhưng sợ rằng Tạ Kính Uyên sẽchịu không nổi.
Sở Hi Niên vốc lên một nắm nước lạnh, không biết suy nghĩ gì rồi lập tức đi sờ soạng vách giếng. Trước khi chết, Cửu Nương đã cố gắng bò đến gần miệng giếng. Nếu muốn cầu cứu, nàng nên bò về hướng ven đường mới đúng. Sao lại bò về phía sâu trong rừng?
Trong giếng có cất giấu gì không?
Tạ Kính Uyên khoanh tay dựa vào vách giếng, thấy Sở Hi Niên sờ soạng khắp nơi thì nhấc mí mắt nhìn hắn: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Sở Hi Niên lắc đầu: “Ta muốn tìm xem trong đây có manh mối hay không, nhưng cũng không chắc lắm.”
Ân Thừa Hạo hoàn toàn nghe không hiểu hai người họ đang nói gì. Y ngẩng đầu nhìn miệng giếng, hy vọng đám nô tài đáng chết của y có thể nhanh tìm tới. Sơ ý dựa vào vách tường, lưng y bị thứ gì cộm vào. Ân Thừa Hạo tưởng là rắn nước nên vươn tay hất ra, ai ngờ tay lại vớ phải một tờ giấy cứng.
“A?”
Ân Thừa Hạo vớt tờ giấy khỏi nước, để nó dưới ánh trăng leo lắt hắt xuống từ miệng giếng. Trên tay y là một phong thư đã ướt. Y nhíu mày: “Sao lại có một phong thư?”
Y vừa dứt lời thì Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đều nhìn qua rồi nhanh chóng đến cạnh y. Đó là một phong thư không có lạc khoản, bên trong căng phồng, hẳn là cất giấu gì đó bên trong.
Sở Hi Niên nói: “Điện hạ, có thể cho ta mượn xem qua không?”
Ân Thừa Hạo chưa kịp trả lời thì Tạ Kính Uyên đã rút phong thư từ tay y ra, ném vào ngực Sở Hi Niên: “Không phải thứ gì tốt, muốn xem cứ xem.”
Ân Thừa Hạo nhìn Tạ Kính Uyên, cảm thấy tình tình của Tạ Kính Uyên có chút khác ngày thường nên không vui: “Tạ Kính Uyên, ngươi có hiểu lễ nghĩa vi thần là gì hay không?”
Tạ Kính Uyên híp mắt: “Chờ ngày Thái Tử điện hạ làm Hoàng đế rồi lại nói với ta những lời này.”
Hoàng đế còn sống ngày nào thì những người còn lại chỉ là bề tôi. Thái Tử dù có huyết thống với vua vẫn là thần tử như bao người khác.
Ân Thừa Hạo “hứ” một tiếng, ngại Sở Hi Niên đứng cạnh nên không nói gì. Nếu những lời này bị truyền ra y sẽ bị nghi ngờ muốn soán ngôi Hoàng đế. Xưa nay Yến Đế vốn đa nghi, khó mà nói trước sẽ có hay không phong ba bão táp.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên kiểm tra phong thư một lát rồi mới mở ra. Bên trong là một lá thư và một khối ngọc. Lá thư làm từ giấy dầu nên dù bị ngâm trong giếng một hồi lâu nhưng nội dung trên giấy vẫn khá hoàn chỉnh.
Thái Tử thúc giục: “Mau mở ra xem viết cái gì.”
Sở Hi Niên cẩn thận mở ra lá thư đã ngấm nước, nhờ ánh trăng sáng miễn cưỡng đọc được nội dung. Đây là một lá thư thuật lại tội của người viết. Nét chữ rất đẹp, hẳn người viết là một nữ tử. Nàng từ từ kể lại tất cả những việc diễn ra sau màn:
— Ngô tên Cửu Nương, từ nhỏ lạc mất thân nhân, không rõ họ là gì. Vốn là nhân sĩ Nam Quận, vì họa binh đao mà lưu lạc đến kinh thành. Khải Thịnh năm thứ 6, được hữu vệ tướng quân Tần Đạo Viêm thu làm nghĩa nữ, nghe theo sai sử, luyện tập võ nghệ. Về sau ẩn mình chốn yên hoa, trợ giúp thu thập tin tức bí mật trong kinh.
Tần Đạo Viêm là người bảo thủ, lòng dạ hẹp hòi, dấn thân vào trong quân từ khi tiên đế còn tại vị. Trong nhiều năm tham gia vô số lần chinh phạt, dần có được ân ngộ của đế vương. Sau khi tân đế lên ngôi, lập công trở thành hữu vệ tướng quân, ban ấp Thiên hộ. Khải Thịnh năm thứ 19, trở thành Binh Bộ thượng thư, tham triều thảo luận chính sự, rất được trọng dụng.
Khải Thịnh năm thứ 21, thu được mật tin của Tần Đạo Viêm, lệnh ta dụ nhị tử của Sở thị ra khỏi kinh thành, giết hắn ở vùng ngoại ô giá họa cho Tạ Kính Uyên. Đột nhiên xảy ra biến cố, hộ vệ của hắn đến, thất thủ.
Từ Khải Thịnh năm thứ 6 đến nay, Tần Đạo Viêm tư thu mấy trăm nghĩa tử, giấu giếm mưu đồ tà ác, có ý định tạo phản. Tâm ngô càng ngày càng lo lắng. Nhớ đến loạn Thái An Môn năm xưa, sợ bị diệt khẩu, trở thành quân cờ vô dụng, thành cá trên thớt. Muốn lưu lại phong thư này, giấu trong giếng cạn, lấy làm bằng chứng —
Chất liệu của lá thư dường như được xử lý qua để hạn chế thấm nước, phía trên còn dính vết máu loang lổ. Trước khi chết, Cửu Nương liều một hơi cuối cùng bò đến cạnh giếng hẳn vì muốn dẫn người khác phát hiện đồ vật bên trong.
Sở Hi Niên liếc lá thư, rốt cuộc xác nhận được ý tưởng trong lòng. Hắn lẩm bẩm tự nói: “Quả nhiên là Tần Đạo Viêm......”
Xem ra hắn đoán không sai. Năm xưa cả nhà Tạ thị bị trảm, tộc nhân liên lụy vào sự kiện mưu phản Thái An Môn, mà khi ấy Tần Đạo Viêm là người đầu tiên suất binh tróc nã người Tạ gia.
Nhưng câu chữ của Cửu Nương có chút mơ hồ, có lẽ còn muốn ám chỉ đằng sau chuyện này cũng không đơn giản.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Ân Thừa Hạo nhìn đi nhìn lại ngọc bội cất giấu trong phong thư một lúc lâu: “Cô từng thấy qua khối ngọc bội này. Dưới gối Tần Đạo Viêm có vô số nghĩa tử, trên người mỗi người đều có một khối, xem ra lời của Cửu Nương là thật. Lão thối này ngày xưa vô oán ngày nay vô thù với ngươi, đang êm đẹp đi hại ngươi làm gì? Chẳng lẽ là đang nhắm vào cô?”
Tạ Kính Uyên không nói gì, bóng tối trong giếng sâu hắt lên người khiến y trông giống một pho tượng đá toát ra tử khí âm trầm. Một lát sau, y mới chậm rãi nói: “Năm xưa hắn và... Tạ Bích tướng quân là đồng liêu trong quân, khi luận võ kỹ không bằng người, sử dụng ám chiêu để rồi bị phản lại, tự khiến mình mù một con mắt. Từ đó hắn trở nên căm hận, nơi nơi gây khó dễ cho người Tạ gia.”
Sở Hi Niên không dấu vết liếc Tạ Kính Uyên một cái.
Tạ Bích từng là gia chủ Tạ thị, tính theo bối phận ông hẳn là tộc thúc của Tạ Kính Uyên. Theo đồn đãi trên phố, năm đó ông dẫn binh vào cung, ý đồ mưu phản, sau đó bị giết trong cung. Tạ Kính Uyên là con vợ lẽ thuộc dòng bên, thế mà lại biết bí ẩn năm đó?
Ân Thừa Hạo cười lạnh: “Lão thối, cô còn tự hỏi sao mỗi ngày hắn phải che một con mắt giả làm độc nhãn long, hóa ra là một tên mù!”
Sau đó y ngửa đầu lên nhìn miệng giếng rồi chửi: “Đáng chết! Cô đi lâu như vậy, sao bọn chúng vẫn chưa tới tìm?!
Ân Thừa Hạo cảm thấy một ngày bị mắc kẹt trong giếng dài chẳng khác gì một năm. Trên thực tế, tính theo đồng hồ hiện đại, y chỉ mới rơi vào đây không đến tám phút.
Tạ Kính Uyên không nói gì, môi trắng bệch không còn huyết sắc. Giữa chân mày y phiếm một vệt tử khí màu xanh lá, nhưng y lại không nói một lời. Dường như y đang nhớ lại chuyện cũ năm xưa, cả người vẫn còn xuất thần.
Sở Hi Niên nói: “Tần Đạo Viêm muốn giết ta giá họa cho ngài, không nghĩ rằng sẽ thất thủ nên dứt khoát giết Cửu Nương diệt khẩu, liên lụy đến hai ta. Xem ra hắn cực kỳ hận người Tạ gia ngài.”
Tạ Kính Uyên ho khan hai tiếng một cách kịch liệt, sau đó nói bằng giọng khàn khàn mang theo chút khinh thường và cuồng ngạo: “Đời này ta gây thù chuốc oán vô số, thêm hắn không nhiều thiếu hắn không ít.”
Ân Thừa Hạo thế mà là người nghĩa khí. Y chậm rãi vén tay áo lên, trông như cả bụng ý nghĩ xấu: “Lão thối này dám âm thầm ngáng chân, chúng ta thu thập Tấn Vương trước rồi lại thu thập hắn, lộng chết hai tên vương bát đản này.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên không nói gì. Hắn vươn tay nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, bóp lấy cổ tay y rồi phát hiện ra mạch của y đập càng lúc càng yếu. Sở Hi Niên hiểu ngay y đang bị hàn ý ăn mòn. Hắn do dự trong một giây rồi nhíu mày kéo y vào trong lòng ngực.
Tạ Kính Uyên cả kinh: “Ngươi làm gì vậy?”
Thái Tử cũng cả kinh: “Sở Hi Niên, ngươi có biết xấu hổ hay không?!”
Sở Hi Niên thần sắc bình tĩnh. Hắn nhét lá thư vào trong ngực một lần nữa rồi dùng sức ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên, muốn thông qua hành động này truyền chút hơi ấm ít ỏi cho y: “Điện hạ không biết sao? Y trúng phải kỳ độc, cơ thể lạnh như băng, không thể để bị lạnh lâu.”
Tạ Kính Uyên vô thức giãy giụa nhưng lại bị Sở Hi Niên ôm chặt không thể nhúc nhích.
Ân Thừa Hạo nuốt nước miếng do cũng vừa nhớ lại điều này. Y bơi đến bên cạnh Tạ Kính Uyên: “Ngươi lạnh? Sao lại không nói sớm?”
Y nói rồi sáp sáp vào như muốn tham gia với hai người họ, thế nhưng lại bị Tạ Kính Uyên đẩy ra không chút lưu tình. Giọng Tạ Kính Uyên cứng ngắc: “Ngươi sáp vô làm gì?”
Ân Thừa Hạo ngại nói rằng mình cũng lạnh, run run rẩy rẩy nói: “Tạ Kính Uyên, ngươi là đồ chó cắn Lữ Động Tân không hiểu lòng người tốt!”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, nhìn sang hướng khác rồi nhắm mắt không nói gì. Trông y bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang vô cùng rối rắm. Vì Tạ Kính Uyên khẽ nghiêng đầu, tóc y cạ vào cằm của Sở Hi Niên, khiến y cảm thấy một cơn ngứa vừa nhẹ vừa vi diệu.
Khi Sở Hi Niên mặc bạch sam, cả người hắn toát nên vầng khí sáng trong như minh nguyệt. Giờ đây dưới xiêm y màu đen của tùy tùng, trông hắn càng khí khái càng tuấn tú. Ánh trăng rơi xuống giếng, đọng trên vai Sở Hi Niên. Hắn lẳng lặng ôm lấy Tạ Kính Uyên, chưa phút giây nào giảm bớt lực đạo.
Tạ Kính Uyên không giãy giụa. Người y cứng đờ, một lát sau mới chậm rãi thả lỏng.
“......”
Ân Thừa Hạo mặt không cảm xúc nhìn bọn hắn, lát sau cúi đầu nhìn nước giếng rồi lại ngẩng đầu nhìn nhìn miệng giếng, không rõ vì sao mình sẽ lưu lạc đến tình trạng này.
“Tạ Kính Uyên, cô bị ngươi hại chết,“ Ân Thừa Hạo lau mặt, nói nửa thật nửa giả, “Cô sẽ trở thành hoàng tử đầu tiên của Đại Yến bị đông lạnh chết trong giếng.”
Tuy Thái Tử gàn bướng ngang ngược nhưng vẫn còn trẻ, không khó để nhận ra đáy mắt y cất giấu hùng tâm tráng chí. Khi nói những lời này, Ân Thừa Hạo không hề biết rằng sau này rất có thể vì tạo phản thất bại mà y bị giam cầm ở Đông Cung. Sau đó tân đế đăng cơ, trực tiếp ban y thắt cổ tự vẫn.
Tạ Kính Uyên bị liên lụy vào cũng thất bại thảm hại.
Ánh trăng nghiêng nghiêng rơi vào trong giếng, dường như chiếu ra được kết cục của hai người họ trong nguyên tác.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Sở Hi Niên rũ mắt, như suy tư gì thấp giọng hỏi Thái Tử: “Điện hạ cho rằng cách chết thống khổ nhất trên thế gian là gì?”
Giam cầm? Thắt cổ tự vẫn? Hay là chết trong giếng?
Thái Tử nghĩ nghĩ, sau đó trả lời: “Là bị siết cổ chết.”
Sở Hi Niên giương mắt: “Vì sao?”
Thái Tử dùng giọng bình thường nói ra bí mật kinh thiên động địa: “Mẫu hậu của ta bị người ta siết cổ chết...”
Tạ Kính Uyên bỗng cắt lời: “Thái Tử ăn nói cẩn thận!“.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ân Thừa Hạo nghe vậy khựng lại, đối mặt với ánh mắt cảnh cáo của Tạ Kính Uyên liền không để ý cười cười rồi không nói nữa. Thật hiển nhiên, y không cảm thấy chuyện này là bí mật, nhưng Tạ Kính Uyên không muốn y nói ra.
Nghe vậy suy nghĩ trong đầu Sở Hi Niên dậy sóng. Hắn cúi đầu nhìn Tạ Kính Uyên, thấy phần cổ không được cổ áo che của y tái nhợt như giấy, thấp thoáng còn thấy được mạch máu. Hắn miễn cưỡng ấn bàn tay còn vài phần ấm áp của mình lên cổ y.
Sở Hi Niên dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được hỏi y: “Còn lạnh không?”
Tạ Kính Uyên không trả lời, nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt tối đen như mực, cảm thấy cơ thể mình ấm lên một chút. Lúc này y đang suy nghĩ hệt như Sở Hi Niên: không rõ ai đang khiến ai lạnh, cũng không rõ ai đang sưởi ấm cho ai.
Sở Hi Niên đặt cằm lên vai Tạ Kính Uyên, ôm y chặt thêm vài phần, khe khẽ nói nhỏ bên tai y: “Là Hoàng Thượng sao?”
Hoàng thất tuyên bố với bên ngoài rằng Hoàng hậu bệnh nặng qua đời, nhưng Thái Tử lại nói bà bị người siết cổ chết. Ai có thể siết cổ quốc mẫu dưới một người trên vạn người? Ngoài trừ Hoàng đế, Sở Hi Niên không nghĩ ra người thứ hai.
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, y sớm biết không gạt được Sở Hi Niên. Người này chỉ cần phát hiện ra dấu vết liền nhanh chóng đoán được chân tướng: “Biết cũng không được nói. Có một số việc giữ trong lòng là được.”
Biết quá nhiều dễ mang đến họa sát thân.
Ân Thừa Hạo thấy hai người họ ôm nhau khe khẽ nói nhỏ, không nghe được đang nói gì liền bơi đến rồi nhướng mày: “Có phải các ngươi đang nói bậy cô đúng không?”
Thái Tử mắc chứng vọng tưởng người bị hại nhẹ.
Tạ Kính Uyên muốn đẩy Ân Thừa Hạo ra, trong lúc vươn tay vô tình chạm vào ngực của Sở Hi Niên, cảm thấy có chút cộm. Y nhíu mày, lấy một thanh chủy thủ ra khỏi ngực hắn.
Ân Thừa Hạo còn tưởng là thứ quý hiếm gì, thấy là chủy thú thì không tiếp tục nhìn nữa. Hiện y không có hứng thú với binh khí mà chỉ hứng thú với những thứ như thang hoặc dây thừng.
Tạ Kính Uyên cũng không cho rằng thanh đoản đao này có thể giúp bọn họ, vừa chuẩn bị cất về chỗ cũ thì bị Sở Hi Niên đè tay lại: “Ta biết nên làm thế nào để ra ngoài ——”
Tạ Kính Uyên cứng người, nhìn chằm chằm bàn tay đang được Sở Hi Niên nắm lấy, hiếm thấy không nói ra lời chế nhạo: “...Ngươi không định dùng chủy thủ để đào địa đạo ra ngoài đấy chứ?”
Ở bên cạnh, Ân Thừa Hạo liếc Sở Hi Niên, khịt mũi coi thường ý tưởng này: “Ngu xuẩn.”
Sở Hi Niên cảm thấy đầu óc mình hẳn là bị hai người này lây bệnh mất rồi, nếu không sao hắn có thể quên việc mình mang theo chủy thủ trong người? Hắn chậm rãi buông Tạ Kính Uyên ra, sờ vách giếng một lát rồi dùng sức cắt một viên gạch.
Vách giếng được xây từ gạch, do đã cũ nên Sở Hi Niên không cần dùng nhiều sức đã có thể đào một viên ra. Trên vách tường lập tức xuất hiện một khe lõm.
Hắn ném gạch vỡ sang một bên, rồi cách nơi đó một khoảng lặp lại hành động tương tự, đào một viên gạch ra. Trong chốc lát, một cầu thang được tạo từ những khe lõm xuất hiện.
Sở Hi Niên dùng ống tay áo lau gạch vụn trên chủy thủ, nhìn về phía Tạ Kính Uyên: “Như thế nào? Nếu mượn lực ở đây, ngài có khả năng leo lên chứ?”
Tạ Kính Uyên cong môi cười khẽ, nhịn không được ho hai tiếng, thoạt nhìn như một con ma ốm: “Nếu ta nói không thể thì sao?”
Sở Hi Niên không thèm để ý: “Ta lại nghĩ biện pháp khác đưa ngài ra ngoài.”
Hắn vừa dứt lời, chủy thủ trong tay bị người rút ra. Tạ Kính Uyên mượn lực từ những khe lõm nhảy lên vách tường, cạch cạch vài lần liền đào ra thêm một viên gạch.
Sở Hi Niên đứng ở đáy giếng, ngửa đầu nhìn phía trên, chậm rãi thở ra: “Chúng ta có thể đi ra ngoài.”
Thái Tử nhớ đến lời mình vừa nói, mặt mũi cứng đời gật đầu: “Có thể đi ra ngoài, thật tốt...”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Quanh miệng giếng, cỏ dại um tùm, trên mặt đất loang lổ vết máu. Trước đây nơi này là thôn làng, vì người dân chuyển đi mà dần trở nên hoang phế.
Trăng sáng giữa trời soi sáng miệng giếng. Tạ Kính Uyên đi đầu leo ra khỏi giếng, muốn quay người lại kéo Sở Hi Niên, nhưng thấy người đằng sau là Thái Tử thì không biểu tình gì rụt tay lại.
Ân Thừa Hạo cực khổ tự mình leo ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tạ Kính Uyên, ngươi là đồ lòng lang dạ sói......”
Sở Hi Niên là người cuối cùng leo ra. Thái Tử có thân phận tôn quý, hắn không thể nào giành lượt trước y.
Sở Hi Niên chưa từng tập võ, tốc độ không tránh khỏi chậm chạp hơn hai người còn lại. Chờ đến khi hắn leo được đến miệng giếng, thể lực đã gần như cạn sạch. Ngay lúc này, cánh tay hắn bị người nắm lấy kéo lên. Hắn nhìn lên liền trông thấy Tạ Kính Uyên.
Sở Hi Niên cười cười: “Đa tạ tướng quân......”
Tạ Kính Uyên không nói một lời xoay đầu đi.
Ân Thừa Hạo phủi cỏ trên người, dù chật vật nhưng vẫn nói bằng giọng hùng hùng hổ hổ: “Đám nô tài đáng chết, dám bỏ cô một mình ở nơi này. Xem ta trở về thu thập bọn họ!”
Nghe vậy Sở Hi Niên cũng cảm thấy kỳ quái. Thái Tử mất tích là chuyện lớn, sao những tùy tùng đó có thể không đến tìm Ân Thừa Hạo? Hắn nhìn bụi cỏ xung quanh, phát hiện mọi thứ vẫn như thường, nhưng vừa đi ra khỏi rừng liền thấy dấu chân hỗn loạn, có ít nhất bảy, tám dấu chân khác nhau.
“Suỵt ——”
Sở Hi Niên đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Thái Tử im lặng. Tạ Kính Uyên cũng phát hiện không thích hợp. Y nghiêng tai lắng nghe một lát, xác định ở nơi xa không người rồi mới chậm rãi đi đến ven đường.
Thấy bọn họ như thế, biểu tình của Ân Thừa Hạo tức khắc trở nên nghiêm trọng. Y nín thở ngưng thần, không nói một lời đi theo ở phía sau. Khi ba người đi đến ven đường, tùy tùng của Ân Thừa Hạo nằm la liệt dưới đất. Tất cả đều bị giết.
Sắc mặt Ân Thừa Hạo trở nên khó coi: “Ai làm?!”
Sở Hi Niên tiến lên sờ một thi thể, phát hiện vẫn còn ấm. Hắn kiểm tra những thi thể khác, tất cả bọn họ đều chết vì kiếm, vết thương trên người giống hệt vết thương trên người Cửu Nương.
Sở Hi Niên chậm rãi lắc đầu: “Là tên sát thủ giỏi dùng song kiếm kia. Hắn nửa đêm đến đây, hoặc là vì truy chúng ta, hoặc là vì lá thư do chính tay Cửu Nương viết. Hẳn hắn không nghĩ đến việc chúng ta vô ý rơi vào trong giếng nên không tìm được, sau đó giết hết tùy tùng để diệt khẩu.”
Thái Tử đấm thật mạnh lên xe ngựa, sắc mặt âm trầm: “Thật đáng chết!”
Hiện Sở Hi Niên tương đối lo lắng liệu tên sát thủ đó có thể còn ở phụ cận hay không. Trong ba người bọn họ chỉ có Tạ Kính Uyên có thể đánh nhau, mà y là một con ma ốm đầy bệnh.
Tạ Kính Uyên dường như đoán được hắn đang nghĩ gì, nhíu nhíu mày: “Phụ cận không có người. Đi thôi, mau chóng hồi kinh. Càng ở lâu càng nguy hiểm.”
Cảm ơn tên thích khách kia tuy giết mọi người nhưng không giết ngựa kéo xe, nếu không đêm nay họ chỉ có thể đi bộ trở về.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương