Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 56: Ám sát



“Đi thôi, ta cõng ngài.”

Tạ Kính Uyên nhìn lưng của hắn, chậm chạp không di chuyển.

“Lên đi, đừng khiến ta nói lần thứ hai.”

Chương 52: Ám sát

Họ điều khiển xe ngựa nhanh chóng chạy về thành, bóng đêm mênh mông dần trôi tuột về phía sau.

Sở Hi Niên ngồi trong xe, không khỏi lâm vào trầm tư. Hắn lại phát hiện cốt truyện bị bóp méo. Trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu”, vì tiên hoàng hậu chết bệnh, Thái Tử mất đi sự dạy dỗ của mẹ đẻ nên càng ngày càng trở nên tùy tính. Sao lại biến thành Hoàng hậu bị Hoàng đế siết cổ chết rồi?

Còn có Binh bộ Thượng thư Tần Đạo Viêm.

Kỳ thật Sở Hi Niên không hề nghĩ đến ông ta, vì nhân vật này đến gần cuối sách mới lên sân khấu, hơn nữa suất diễn không nhiều.

Tần Đạo Viêm là người có dã tâm bừng bừng. Ở phần cuối sách, ông ta quyền thế ngập trời, từng tư thông ngoại ban bán nước. Kết quả Tấn Vương phát hiện, bẩm báo cho Yến Đế, Tần Đạo Viêm bị xử chém đầu. Nhờ vậy, Tấn Vương lập thêm một công lớn.

Dưới trướng của Tần Đạo Viêm có vô số nghĩa tử, trong đó có một người giỏi dùng song kiếm tên là Tần Song. Hắn có võ công không tầm thường, chuyên thay Tần Đạo Viêm ám sát người không cùng ý kiến, có thể nói là cánh tay phải tâm phúc của Tần Đạo Viêm.

Sở Hi Niên vừa nhìn vết thương do đao kiếm gây nên trên người thi thể liền nghĩ đến nhân vật Tần Song này. Người chủ sự sau màn hẳn là Tần Đạo Viêm chứ không phải ai khác.

Phong thư này của Cửu Nương vô cùng quan trọng. Nếu nàng không nói dối, trong tay Tần Đạo Viêm có một tổ chức sát thủ khổng lồ. Án tử này không dễ giải quyết như hắn tưởng.

Nhưng nếu có thể thu thập đủ chứng cứ khiến Tần Đạo Viêm té ngã, hắn không chỉ có thể thay Tạ Kính Uyên diệt trừ một túc địch mà còn làm cho Thái Tử lập công lớn trước mặt Yến Đế.

Vụ án này cần điều tra tiếp thế nào, Sở Hi Niên cần tính toán kỹ lưỡng.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Ân Thừa Hạo ở bên ngoài đánh xe ngựa, vung roi vút vút vút. Không còn cách nào khác, Sở Hi Niên không biết đánh xe, Tạ Kính Uyên là con ma ốm, ở trong giếng bị đông lạnh đến mức nửa chết nửa sống. Người duy nhất có thể đánh xe chỉ có y.

Trong lòng Ân Thừa Hạo rất không cân bằng, y quay đầu nhìn vào trong xe ngựa: “Hai người các ngươi là thứ hỗn trướng, cư nhiên dám để cho cô lái xe?”

Tạ Kính Uyên âm thầm cọ cọ giày, nhịn xuống xúc động muốn đá Ân Thừa Hạo một cái, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn chạy bộ trở lại kinh thành?”

Nơi đây là một sơn đạo, đường đi lồi lõm gập ghềnh, nếu lái xe không quen đường không khéo sẽ lao xe xuống ruộng.

Thái Tử hừ mạnh một tiếng, tất nhiên vẫn còn cảm thấy bất bình. Mông ngựa sắp bị y quất sưng lên.

Sở Hi Niên cảm thấy có chỗ nào không đúng nhưng nhất thời không tìm ra bất thường ở đâu, tuy nhiên giác quan thứ sáu nhạy bén của hắn báo hiệu nguy hiểm đang đến gần. Đúng lúc này, Tạ Kính Uyên cũng phát hiện ra không ổn. Y nhăn mày gọi Ân Thừa Hạo: “Chờ một chút ——”

Thái Tử dừng xe: “Làm sao vậy?”

Một cơn gió thổi qua, núi rừng vang vọng tiếng xào xạc. Từ trên sơn cốc rơi xuống một ít đá vụn, lăn lông lốc trên nóc xe.

Tạ Kính Uyên nhắm mắt không nói gì, lỗ tai y khẽ nhúc nhích như muốn nghe rõ gì đó. Giây lát sau y trợn mắt, lấy tốc độ sấm chớp lôi Sở Hi Niên ra khỏi xe ngựa đồng thời kéo Ân Thừa Hạo ngã xuống, sau đó lăn vài vòng hướng sang bên cạnh.

“Rầm ——!”

Bọn họ vừa rời khỏi xe ngựa, một người mặc đồ đen nhảy xuống khỏi ngọn cây. Hai thanh trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh rồi đâm thẳng từ trên nóc xuyên vào trong xe, kiếm khí nhanh chóng xé nát thùng xe thành nhiều mảnh nhỏ. Chỉ cần Tạ Kính Uyên né chậm một chút, ba người đã bị đâm thành cái sàng.

Sở Hi Niên bị Tạ Kính Uyên kéo mạnh, không kịp đề phòng rơi khỏi xe ngựa rồi lăn vài vòng trên sỏi đá mới dừng lại. Hắn ngồi dậy trong tình trạng đầu váng mắt hoa, nhìn thấy một người mặc đồ đen đứng cách đó không xa đang dùng đôi mắt không cảm xúc nhìn về phía bọn họ. Trên tay người kia là hai thanh trường kiếm. Dưới ánh trăng sáng, có thể thấy rõ trên kiếm còn dính vết máu chưa khô.

Tần Song ——!

Tròng mắt của Sở Hi Niên co rụt lại, hắn không nghĩ nhân vật này sẽ lên sân khấu sớm đến thế. Chậm rãi đứng dậy, hắn âm thầm tính toán khả năng thắng của hai phe địch và ta.

Ân Thừa Hạo bị đụng vào đầu không nhẹ. Y che đầu nhíu mày đứng dậy, thấy tình cảnh trước mắt cũng ngây ngẩn cả người. Đến khi phản ứng lại, y cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Tạ Kính Uyên và Sở Hi Niên: “Ba người chúng ta cùng lên!”

Y không tin ba người không lẽ đánh không lại một người?

Tạ Kính Uyên sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói hai chữ: “Câm miệng!”

Nếu Tạ Kính Uyên ở trạng thái tốt nhất, đánh chết một Tần Song không là gì. Nhưng hiện độc trong cơ thể y còn chưa giải hết, trong tay không có binh khí, tự bảo vệ mình đã miễn cưỡng, huống chi còn phải bảo vệ Sở Hi Niên cùng Thái Tử. Càng nghĩ y càng thấy phần thắng không lớn.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...



... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Tần Song kiêng kị Tạ Kính Uyên nên chậm chạp chưa cử động. Hắn xoay kiếm tạo thành kiếm hoa, cơ thể chìm vào bóng tối: “Giao đồ vật của Cửu Nương ra đây, có thể ta sẽ tha mạng cho các ngươi.”

Tất nhiên những lời này không đáng tin.

Sở Hi Niên nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt: “Có thể?”

Vào thời khắc nguy cấp Ân Thừa Hạo rất có phong phạm của hoàng tộc, ít nhất không sợ đến mức tè ra quần. Y cười nhạo: “Ngươi có gan thì tới lấy mạng cô! Giấu đầu lòi đuôi, đúng là phường đạo chích!”

Tần Song nghe Ân Thừa Hạo tự xưng “cô” liền khẽ nhíu mày, chưa suy nghĩ ra mình có nên giết Thái Tử hay không. Nhìn tới nhìn lui, thấy trong ba người này thì Sở Hi Niên là dễ đối phó nhất, hắn giơ kiếm lên rồi tấn công về phía Sở Hi Niên ——

“Đi mau!”

Tạ Kính Uyên đẩy Sở Hi Niên ra, trực tiếp chặn lại đòn tấn công của Tần Song. Y phi thân nhảy lên, tránh lưỡi kiếm đang lao đến rồi dùng một tư thế khó để đánh về phía tay của Tần Song, thừa dịp hắn đau đớn đoạt lấy một thanh kiếm.

Sở Hi Niên không nghĩ Tạ Kính Uyên sẽ chắn trước người mình, ngốc lăng trong chốc lát. Đến khi lấy lại tinh thần, hắn cởi túi thơm ở bên hông xuống, đổ đồ vật bên trong ra tay rồi dùng sức vò nát.

Ân Thừa Hạo muốn tiến lên hỗ trợ nhưng không chen vào được. Thấy Sở Hi Niên đang làm gì đó không hiểu nổi, y vừa tức vừa bực: “Sở Hi Niên, ngươi còn vô dụng hơn cô!”

Xem ra Thái Tử hiểu rất rõ chính mình.

Sở Hi Niên biết thời điểm càng quan trọng càng không thể hoảng loạn. Hắn gắng sức vò nát thứ trong tay thành phấn, nhíu mày nhìn về nơi Tạ Kính Uyên và Tần Song đang đánh nhau. Hai người so chiêu nhanh đến độ hắn nhìn không rõ tàn ảnh, lá cây và đá vụn xung quanh đều bị cắt nát.

Tuy hiện giờ khó phân thắng bại, nhưng càng kéo dài chỉ sợ Tạ Kính Uyên sẽ thua vì kiệt sức.

Ân Thừa Hạo lấy được một tảng đá từ vách núi gần đó, đứng từ xa ném thẳng về phía Tần Song, nhưng tảng đá chưa kịp bay tới đã bị kiếm của Tần Song cắt thành mảnh nhỏ.

Tạ Kính Uyên nhíu mày nhìn Ân Thừa Hạo: “Mang Sở Hi Niên đi!”

Ân Thừa Hạo tức muốn chết: “Ngươi muốn cô đi thì cô đi, sao còn muốn mang theo hắn?! Hắn là đồ mật thám!”

Nhưng cả y và Sở Hi Niên đều không có ý định chạy.

Dần dần, Tạ Kính Uyên bắt đầu chống đỡ không được, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ ra chiêu của y chậm lại. Tuy nhiên Tần Song cũng đang cố hết sức, trên trán toàn là mồ hôi lạnh. Hắn nắm chặt trường kiếm, đang chuẩn bị ra một đòn chí mạng, bỗng nghe thấy một giọng nói bình tĩnh đến cực điểm: “Ngươi muốn lá thư của Cửu Nương?”

Tần Song theo bản năng nhìn lại, thấy Sở Hi Niên đang đứng cách đó không xa. Tay trái để sau lưng, tay phải cầm một phong thư loang lổ màu, Sở Hi Niên cười cười với Tần Song: “Ta để thư lại cho ngươi, ngươi thả chúng ta đi. Thế nào?”

Tần Song thầm nghĩ Tạ Kính Uyên thật sự rất khó chơi. Hắn giết hay không giết những người này đều không quan trọng, quan trọng là lấy được lá thư kia trước, xong việc rồi diệt khẩu cũng không muộn. Hắn thu tay ngừng đánh, rời khỏi vòng chiến, đi về hướng Sở Hi Niên.

Mặt Tạ Kính Uyên tái trắng như giấy. Y lạnh mặt nuốt ngụm máu tanh trong cổ họng xuống, miễn cưỡng dùng kiếm chống đỡ cơ thể. Tạ Kính Uyên nhíu mày nhìn Sở Hi Niên, Sở Hi Niên nhìn y bằng ánh mắt trấn an.

Tần Song còn cảnh giác, dừng cách Sở Hi Niên ba bước chân, lạnh lùng nói: “Ném thư lại đây. Nếu có ý đồ gì ta không tha cho ngươi!”

“Ta không biết võ công, sao có thể chơi chiêu được chứ?”

Sở Hi Niên hơi mỉm cười, gấp thư lại rồi ném về phía Tần Song.

Tần Song nhanh chóng nhảy lên tiếp lấy, cúi đầu mở ra lại thấy bên trong trống không. Hắn giận dữ trừng Sở Hi Niên: “Ngươi dám chơi ta!”

Tạ Kính Uyên định ra tay, không ngờ Sở Hi Niên ném một thứ bột phấn màu đỏ về phía Tần Song. Tần Song gào một tiếng tê tâm liệt phế rồi dùng tay che mắt lùi nhanh về phía sau.

Sở Hi Niên hô lên: “Tạ Kính Uyên, giữ mạng hắn lại!”

Ý ngoài lời, chỉ cần không chết thì sao cũng được.

Tạ Kính Uyên nhanh chóng hiểu ý hắn. Y híp mắt, thừa dịp Tần Song đang bối rối liền ném mạnh trường kiếm trong tay. Thanh kiếm đâm vào vai Tần Song, lực mạnh đến độ đâm sâu vào núi đá, đóng đinh Tần Song ở ngay cạnh vách núi.

“A ——!”

Tần Song thống khổ ngửa đầu hét thảm, cảm thấy hai mắt nóng rát và vai trái đau không tả nổi. Hắn dùng tay phải vung kiếm lung tung, nhưng bị Tạ Kính Uyên bắt lấy vặn trật khớp xương. Đến cằm của hắn cũng bị y vặn đến nỗi không nói nên lời.

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Tạ Kính Uyên dựa lưng vào vách núi, chậm rãi ngồi xuống đất, từ từ thả lỏng khí huyết cuồn cuộn trong người.

Sở Hi Niên vỗ bột phấn còn thừa trong tay. Sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, khiến người khác nhìn không ra trong lòng hắn thật ra chưa hết hoảng loạn.

Ân Thừa Hạo không rõ chuyện gì vừa xảy ra. Sao trận chiến bỗng nhiên kết thúc rồi? Y trố mắt nhìn Sở Hi Niên, ngửi được mùi cay trong không khí nên không nhịn được hắt xì một cái: “Ngươi đã làm gì?”



“Không có gì,“ Sở Hi Niên nói, “Ta rắc bột ớt.”

Lần trước, khi đang điều tra về nguồn gây độc trong phủ Tướng quân, thấy sau bếp có ớt phơi khô, hắn liền thuận tay lấy một ít bỏ vào túi thơm để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Dù sao trong thời đại một bông hoa một chiếc lá cũng có thể giết người này, không có võ công là chuyện vô cùng nguy hiểm. Ở một mặt nào đó, ớt bột có thể thay thế tạm cho bình xịt hơi cay.

Xem đi, không phải hôm nay cần dùng tới đó sao?

Ân Thừa Hạo cảm giác như giờ đây mình mới thật sự nhận thức Sở Hi Niên: “Ngươi đúng là âm hiểm......”

“Tạ điện hạ khích lệ.”

Sở Hi Niên tiếp thu lời nhận xét này. Hắn đi về phía Tạ Kính Uyên, cúi người đặt tay y vòng qua vai của mình, sau đó đỡ y lên rồi thấp giọng hỏi: “Ngài còn có thể đi hay không?”

Tạ Kính Uyên âm trầm gật đầu, cảm thấy chỉ cần mình mở miệng sẽ hộc máu ngay lập tức. Đã nhiều năm rồi y chưa từng chật vật thế này.

Sở Hi Niên không tin, nắm cổ tay y xem xét mạch tượng, phát hiện hơi thở của y hỗn loạn như sắp hỏng đến nơi.

“Không được nói dối.”

Sở Hi Niên nói xong liền nhìn Tạ Kính Uyên thật lâu rồi mới xoay người đi không nói một lời nào. Hắn ngồi xuống trước mặt y, ý bảo y leo lên: “Đi thôi, ta cõng ngài.”

Tạ Kính Uyên nhìn lưng của hắn, chậm chạp không di chuyển.

Sở Hi Niên không quay đầu lại, giọng nói tuy ôn hòa nhưng ngầm mang theo ý không cho phép phản bác: “Lên đi, đừng khiến ta nói lần thứ hai.”

Lúc này Tạ Kính Uyên mới trèo lên lưng hắn. Cảm nhận được hơi ấm từ sau lưng Sở Hi Niên, y không khống chế được nhắm mắt, trong lòng cảm thấy có chút khác thường.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Hiện ba người còn cách cửa thành một đoạn đường. Xe đã hỏng, ngựa đã chạy, họ chỉ có thể đi bộ về phía trước.

Ân Thừa Hạo thấy Sở Hi Niên cõng Tạ Kính Uyên, theo bản năng hỏi: “Cô làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Tạ Kính Uyên tối tăm: “Ngươi không có chân sao?”

Ân Thừa Hạo nghẹn họng, chỉ vào Tần Song hỏi: “Còn hắn làm sao bây giờ?”

Sở Hi Niên nói: “Mang về, hắn là nhân chứng.”

Tạ Kính Uyên cười khẩy bằng giọng lạnh lạnh: “Nếu ngươi không sợ chết thì nhờ hắn cõng ngươi.”

Ân Thừa Hạo thầm mắng xui xẻo. Thấy gần đó có cây mây, y quấn quanh người Tần Song mấy chục vòng, bó hắn lại chặt chẽ rồi nắm một đầu dây thừng, đạp lên mông hắn như đang đạp chó: “Đi nhanh lên!”

Sở Hi Niên cõng Tạ Kính Uyên đi từng bước vững chắc trong đêm. Nghe thấy thanh âm hùng hùng hổ hổ của Ân Thừa Hạo truyền đến từ đằng sau, hắn không nhịn được cười cười. Đột nhiên hắn nhớ đến việc Tấn Vương xuất chinh đến phương Bắc.

“Tướng quân, ngài cũng biết đôi khi giết người chưa chắc là biện pháp tốt nhất.” Giọng nói của Sở Hi Niên dường như còn trong hơn cả ánh trăng, tựa như có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện.

Tạ Kính Uyên rũ mắt liếc cổ của hắn: “Không giết người, vậy nên làm như thế nào?”

“Nâng hắn lên. Nâng hắn lên càng cao càng tốt. Đến lúc đó không cần đến chúng ta ra tay, người trên cao cũng sẽ chèn ép hắn.” Sở Hi Niên vừa như nhắc nhở lại vừa như chưa nói gì.

(Ở đây Sở Hi Niên dùng chữ “thượng vị giả” = người thắng tranh đấu nói chung (gia tộc, hậu cung, vương vị...), tức Sở Hi Niên chỉ đang ám chỉ chứ không nói thẳng là Hoàng thượng. Bạn nào đọc cổ trang nhiều cũng biết thời đó nói chuyện rất lòng vòng rồi hen.)

Yến Đế xưa nay đa nghi, quyết không dung một hạt cát khi liên quan đến quân quyền và ngôi vị hoàng đế. Năm đó, uy vọng trong quân của Tạ thị quá cao, dẫn đến sự kiêng kị của Hoàng đế. Tạ thị đã thế, huống hồ Tấn Vương là một hoàng tử có tư cách kế vị.

Yến Đế có thể chấp nhận một nhi tử ưu tú, nhưng sẽ không bao dung cho một nhi tử tham vọng quyền khuynh triều dã. Nếu Tấn Vương sống như cá gặp nước trong quân doanh, không đến lượt Thái Tử ra tay, Hoàng đế tự nhiên sẽ có động tác.

Ân Thừa Hạo đi đằng sau, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ liền suy tư gì nhìn Sở Hi Niên, lát sau mới khinh thường mắng nhẹ: “Cái đồ mật thám nhà ngươi.”

Sau đó y nắm Tần Song đuổi kịp bọn họ, sóng vai mà đi rồi cảnh cáo Sở Hi Niên: “Đừng có nói mấy lời hoa mỹ, cô sẽ không mắc lừa đâu.”

Tạ Kính Uyên trực tiếp đẩy Ân Thừa Hạo ra, thể hiện sự ghét bỏ: “Ngươi không nói lời nào cũng không ai bảo ngươi câm.”

Ân Thừa Hạo cảm thấy đồng bọn nhà mình thay đổi rồi, không giống trước kia chút nào. Y vừa quấn dây mây quanh tay vừa chiêm nghiệm lại sự tình phát sinh mấy ngày qua, dường như hiểu ra cái gì lại dường như không hiểu được.

Ân Thừa Hạo có chút không phục hỏi: “Tạ Kính Uyên, vì sao người cứ che chở hắn?”

Nói xong dùng cành cây chỉ thẳng vào Sở Hi Niên.

Sở Hi Niên dừng bước.
Chương trước Chương tiếp