Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 57: Sưởi ấm



Cả hai cùng rúc dưới chăn, quần áo vương vãi trên đất, da thịt kề cận, một lạnh một nóng.

Chương 53: Sưởi ấm

Ân Thừa Hạo đã nghẹn những lời này được một thời gian, do đó y nói ra vừa to vừa rõ. Người nghe muốn giả bộ không nghe cũng không được.

“Ngươi ——”

Tạ Kính Uyên giơ tay, theo bản năng muốn đánh Ân Thừa Hạo. Tuy nhiên lễ nghĩa quân thần lúc bật lúc tắt trong người y bỗng nhiên trỗi dậy, vì thế y chỉ có thể không cam lòng nắm chặt tay giữa không trung rồi oán hận thả tay xuống.

Nhất thời chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi qua những tán cây.

Sở Hi Niên yên lặng chờ Tạ Kính Uyên trả lời. Hắn cũng hơi tò mò muốn biết nguyên nhân. Thế nhưng Tạ Kính Uyên chỉ cười lạnh gằn bốn chữ: “Nói hươu nói vượn!”

Lúc này đây mới hiện rõ chỗ tốt của việc đeo mặt nạ. Dù y có hoảng loạn hay tức giận cũng không ai nhìn rõ.

Ân Thừa Hạo hừ một tiếng, không rõ là tin hay không tin. Tuy nhiên y thức thời không tiếp tục truy vấn, nếu không sợ rằng Tạ Kính Uyên sẽ thật sự ra tay thu thập y.

“......”

Sở Hi Niên cảm thấy không khí có hơi xấu hổ. Để làm dịu bầu không khí, hắn chủ động nói sang chuyện khác, giọng nói bình tĩnh: “Giữa người này và Tần Đạo Viêm có rất nhiều bí mật. Trước khi có chứng cứ xác thực, tốt nhất không cần làm lộ chuyện này trước mặt Thánh Thượng.”

Phương pháp xử lý kẻ thù tốt nhất chính là một kích lấy mạng, mà cái chết của Cửu Nương cùng một phong thư tự tay viết không đủ để hất ngã Tần Đạo Viêm. Chỉ có đào ra chứng cứ Tần Đạo Viêm thông đồng với địch bán nước mới có thể nhổ cỏ tận gốc. Hiện tại chưa phải thời cơ.

Ân Thừa Hạo cảm thấy uất nghẹn với việc Tần Song ám sát bọn họ. Nghe thấy lời của Sở Hi Niên, giọng của y trở nên giận dữ: “Ý của ngươi là cô phải tiếp tục nuôi tên phế vật này?”

Tần Song nghe bọn họ nói chuyện thì kích động như muốn nói gì đó, nhưng cằm bị trật khớp nên hắn chỉ có thể ú ớ những câu vô nghĩa. Ân Thừa Hạo ngại khó nghe, tùy tay nhổ một đám cỏ dại bên đường nhét vào trong miệng hắn.

Sở Hi Niên nói: “Điện hạ cũng biết nếu lúc này ngươi giao hắn ra, Tần Đạo Viêm chỉ cần đẩy tất cả tội lỗi lên người hắn, sau đó nộp lên một cuốn sổ con thỉnh tội. Thánh Thượng nhẹ thì mắng chửi, nặng thì biếm quan. Tần Đạo Viêm vẫn còn cơ hội xoay chuyển.”

Ân Thừa Hạo: “Biếm quan còn chưa đủ sao? Chỉ cần hắn bị biếm, cô có rất nhiều cơ hội thu thập hắn.”

Sở Hi Niên: “Người này lòng dạ hẹp hòi, làm quan trong triều nhiều năm, căn cơ thâm hậu, huống chi triều đình đang thiếu người. Nếu biếm quan ông ta, không có người quản Binh Bộ, nhiều nhất ba năm ông ta sẽ được khôi phục chức quan.”

Rõ ràng Sở Hi Niên chỉ là một công tử nhàn tản nhưng lại thấy rõ thế cục triều đình.

Tuy rằng lời của Sở Hi Niên có chút đạo lý, Ân Thừa Hạo càng hoài nghi hắn là mật thám do Tấn Vương phái tới. Y tự hỏi nửa ngày, tìm không ra lỗ hổng nào bèn nói một cách lơ đãng: “Vậy ngươi nói xem nên làm gì bây giờ?”

Sở Hi Niên không đáp. Hắn tiếp tục cõng Tạ Kính Uyên đi về phía trước, cửa thành đã xuất hiện trong tầm mắt. Không biết có phải Tạ Kính Uyên sợ mất mặt khi bị người khác nhìn thấy tình trạng của mình hay không mà y bỗng nói bằng thanh âm nghẹn ngào: “Thả ta xuống...”

Tuy nhiên, y vẫn còn rất yếu. Sở Hi Niên có thể cảm giác được tay chân y mềm nhũn, cơ bắp khó có thể tụ lực.

“Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên,“ Sở Hi Niên nói, “Hơn nữa sắp đến rồi.”

Hắn không những không buông tay mà còn siết chặt hơn. Tạ Kính Uyên nhíu mày không nói gì. Cả người y rét run, ý thức đã bắt đầu mơ hồ. Y dán lên lưng Sở Hi Niên, vô thức ôm chặt cổ hắn để hấp thụ vài phần ấm áp.

Giờ phút này, đôi tay từng giết vô số người của y ôm lấy Sở Hi Niên một cách vô hại. Sự lạnh lẽo theo ngón tay y truyền đến cổ Sở Hi Niên. Người bình thường sẽ bị lạnh đến mức giật mình, nhưng Sở Hi Niên không cử động, tùy ý để tay y áp lên cổ.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Cửa thành người nhiều mắt tạp, Tạ Kính Uyên không tiện lộ diện. Ân Thừa Hạo suy nghĩ một lát đành để hai người họ chờ không xa rồi tự mình đi đến cửa thành tìm vệ binh, phái người báo tin cho phủ Thái Tử.

Sở Hi Niên trói Tần Song lên cây rồi ngồi xuống chờ với Tạ Kính Uyên. Tình trạng của Tạ Kính Uyên rất tệ. Vào thời điểm Sở Hi Niên thả Tạ Kính Uyên xuống, y lập tức hộc ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt như giấy.

Thấy thế, Sở Hi Niên nhíu mày lo lắng. Tạ Kính Uyên không biểu cảm lau máu bên khóe miệng: “Yên tâm, không chết được.”

Y ngồi dưới đất, hư thoát vô lực dựa vào cây, nghiêng đầu nhìn Tần Song nửa chết nửa sống ở cạnh bên, ánh mắt hung ác nham hiểm. Y cười lạnh: “Dù có chết, ta phải kéo vài người đi cùng mới được.”

Sở Hi Niên biết Tạ Kính Uyên đang rét run bèn ngồi bên cạnh chậm rãi xoa nắn bàn tay lạnh lẽo của y. Hắn cảm thấy tư tưởng giết địch 1000 tự hại 800 này không phù hợp với giá trị quan của mình: “Khi còn sống, nhìn những người này đã là tra tấn, sau khi chết còn tiếp tục trông thấy bọn họ không phải bẩn mắt sao?”

Hiếm lắm Sở Hi Niên mới muốn giảng đạo lý. Tuy hắn cảm thấy những lời này không cần thiết với một phản diện giết người vô số nhưng hắn vẫn muốn nói: “Tướng quân, thù chi nhất tự, tối hại lương thiện...” (một chữ thù là có hại nhất cho sự thiện lương)

“Có rất nhiều cách để bọn họ gặp báo ứng, giết người chỉ nên là biện pháp cuối cùng khi đã cùng đường bí lối. Trước mắt, ngài vẫn chưa lâm vào sơn cùng thủy tận...”

Tạ Kính Uyên nhếch miệng như muốn châm chọc hay khinh thường gì đó. Tuy nhiên, không biết có phải vì cái ôm của Sở Hi Niên quá mức ấm áp hay không mà y không hề có ý định phản bác.

“......”

Tạ Kính Uyên nhắm mắt tựa như ngủ rồi, nhưng lồng ngực lên xuống không ngừng âm thầm tiết lộ cảm xúc trong lòng y.

[Tinh!]

Trong bóng đêm yên tĩnh, âm thanh của hệ thống vang lên, kéo suy nghĩ đang trôi xa của Sở Hi Niên trở về.

[Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 87%. Thân ái, mời anh tiếp tục nỗ lực nha~]



Nói một cách khách quan, tiến độ nhiệm vụ của Sở Hi Niên không tệ lắm. Chỉ là khởi đầu của hắn quá hố hàng nên độ khó khăn cao hơn hẳn những ký chủ khác.

Sở Hi Niên không nghĩ rằng độ hắc hóa của Tạ Kính Uyên sẽ giảm nhiều như vậy. Hắn nghiêng đầu nhìn Tạ Kính Uyên, thấy cơ thể y đã không chịu nổi nữa, trượt khỏi thân cây y đang dựa rồi ngã về phía hắn. Sở Hi Niên theo bản năng vươn tay đỡ y: “......”

Không biết từ khi nào Tạ Kính Uyên đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê.

Sở Hi Niên duỗi tay kiểm tra hơi thở của Tạ Kính Uyên, tuy rằng rất yếu nhưng may mà vẫn chưa tắt thở. Hắn chậm rãi ôm chặt y, âm thầm bấm đốt ngón tay đếm thời gian, cảm thấy thời gian trôi qua sao mà chậm quá.

Việc cấp bách nhất hiện tại là đi tìm đại phu, nhưng xe ngựa của Thái Tử chưa tới, họ chỉ có thể chờ tại chỗ. Sở Hi Niên nói đi nói lại cho chính mình nghe là không được gấp, nhất định không được gấp gáp. Càng là thời khắc quan trọng càng phải bình tĩnh.

Phủ Tướng quân cách cửa thành chừng 14 dặm, một con ngựa có thể chạy 400 dặm/ngày, bình quân 16.7 dặm/giờ. Chạy qua chạy lại một chuyến cần hai tiếng đồng hồ, hay gọi theo thời đại này là một canh giờ.

Ân Thừa Hạo đã đi được nửa canh giờ, nhiều nhất là nửa canh giờ sau xe ngựa có thể đến đây.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Thời gian chầm chậm trôi. Không biết qua bao lâu, một chiếc xe ngựa với phần mái màu xanh chạy đến. Sở Hi Niên nghe thấy tiếng vó ngựa đằng xa. Người lái xe chính là Ân Thừa Hạo.

Sở Hi Niên ngẩng đầu nhìn lên, không đợi Ân Thừa Hạo mở miệng đã chặn ngang bế Tạ Kính Uyên lên xe ngựa.

Ân Thừa Hạo quay đầu lại nhìn: “Y làm sao vậy?”

Sở Hi Niên: “Hôn mê. Nhanh chạy về phủ Tướng quân tìm đại phu.”

Ân Thừa Hạo nhíu mày, vừa định trở về thành thì phát hiện Tần Song còn bị trói trên cây. Y nhảy xuống lôi hắn lên xe ngựa rồi dùng sức vung roi. Xe ngựa cuốn theo khói bụi cuồn cuộn chạy về hướng phía kinh thành.

Không biết có phải vì xe xóc nảy hay không mà Tạ Kính Uyên ho khan hai tiếng rồi chậm rãi tỉnh lại. Y muốn mở mắt ra nhưng mí mắt nặng trĩu. Thấy mình đang nằm trong lòng ai đó, y theo phản xạ có điều kiện bắt lấy cổ tay của đối phương, lực mạnh đến mức suýt nữa thì bóp nát tay người đó.

Sở Hi Niên không biết mình có nên khen sức sống của Tạ Kính Uyên thật mạnh mẽ hay không, đến lúc này rồi mà y còn đủ sức lôi lôi kéo kéo. Hắn rũ mắt nhìn y: “Tướng quân?”

Là Sở Hi Niên.

Tạ Kính Uyên cố gắng mở mắt ra, lần này mới nhận ra hắn. Y thả lỏng tay rồi lại nằm trở về, sau đó che mắt lại, đoán được tình trạng của mình rất tệ. Giọng y khàn đi: “Tìm Vạn Tế Mạc.”

Tạ Kính Uyên không tin những đại phu khác.

Sở Hi Niên “ừ” một tiếng: “Ta biết.”

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đến trước cửa phủ Tướng quân. Sở Hi Niên ôm Tạ Kính Uyên xuống xe, bước nhanh về phía chủ viện. Cửu Dung đang đứng canh gác, thấy thế sắc mặt đại biến. Hắn vừa định ngăn Sở Hi Niên lại để hỏi rõ đã nghe Sở Hi Niên nói một cách vội vàng: “Mau đi mời Vạn đại phu đến đây.”

Thái Tử lôi Tần Song vào theo, thấy Cửu Dung sững sờ đứng ở cửa thì ghét bỏ thúc giục: “Đi đi đi, chạy nhanh đi mời đại phu đi. Thất thần làm cái gì?!”

Hạ nhân phủ Tướng quân đang thi đấu xem ai là người ngu ngốc nhất hay sao? Hay bị Sở Hi Niên ăn mất não rồi?

Lúc này Cửu Dung mới phản ứng kịp, vội vã xoay người đi mời đại phu.

Hiện đã là nửa đêm, Vạn Tế Mạc bị Cửu Dung xách khỏi giường, tức giận đến thổi râu trừng mắt. Nhưng vừa nghe tình trạng của Tạ Kính Uyên không tốt, ông xua tay đuổi mọi người ra rồi vội vàng mang hòm thuốc vào phòng.

Sở Hi Niên im lặng nhìn cửa phòng đang đóng chặt, sau đó nhấc áo lên chậm rãi ngồi xuống bậc thang, không biết đang suy nghĩ điều gì. Cảm thấy không có việc gì làm, hắn ra lệnh cho Vân Tước mang một quyển sách đến.

Đèn lồng treo trên cửa lung lay theo gió. Nương nhờ ánh sáng yếu ớt ấy, Sở Hi Niên lật từng trang. Ân Thừa Hạo gấp đến độ xoay vòng vòng ở trước cửa. Dù sao y cũng không có hình tượng gì, dứt khoát cùng ngồi với Sở Hi Niên trên bậc thang: “Ngươi còn có tâm tình đọc sách?”

Sở Hi Niên dừng động tác, như cũ không vội không loạn: “Gấp gáp cũng vô dụng.”

Ân Thừa Hạo hồ nghi nhìn hắn nửa ngày, sau đó rút sách khỏi tay hắn, lật ngược lại rồi nhét trở về: “Nhưng người đọc ngược rồi.”

Sở Hi Niên: “......”

#Thái Tử đúng là biết cách khiến người ta xấu hổ#

Sở Hi Niên đóng sách lại, không tiếp tục đọc nữa. Hắn cảm thấy vai mình có chút khác thường nên duỗi tay sờ sờ, ngón tay chạm đến một mảng máu đã khô màu đỏ sậm. Sở Hi Niên không khỏi thất thần.

Tạ Kính Uyên thật sự có thể nhẫn.

Nguyên tác là thế, hiện tại cốt truyện bị thay đổi nhưng vẫn thế. Hắn cõng y đi lâu như vậy nhưng không phát hiện y hộc máu vào lúc nào.

Sở Hi Niên cảm thấy trong lòng hơi loạn. Hắn vô ý siết chặt cuốn sách trong tay. Trang giấy nhăn nhúm như một miếng dưa muối.

Tần Song bị giam giữ trong mật thất của phủ Tướng quân. Hắn từ nhỏ lạc mất cha mẹ, được Tần Đạo Viêm nhận nuôi, cảm tình không tầm thường, rất khó để cạy được gì từ trong miệng hắn.

Nhưng việc gì trên thế gian đều có lỗ hổng.

Ân Thừa Hạo là người lỗ mãng nhưng không có nghĩa rằng y không bao giờ an tĩnh. Lúc này y trầm mặc một cách hiếm thấy, cúi đầu hỏi Sở Hi Niên: “Ngươi là người bên kia?”



Ân Thừa Hạo biết với khả năng của mình thì không thể thám thính được gì từ Sở Hi Niên, thẳng thắn mới là biện pháp tốt nhất.

Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày: “Người ở bên kia gì?”

Ân Thừa Hạo: “Ngươi biết ta đang nói gì.”

“Không phải bên kia,“ Sở Hi Niên cuộn quyển sách trong tay lại, “Không phải việc nào trên thế gian cũng phân rõ trắng đen, làm sao điện hạ tìm được một ranh giới rõ ràng? Không có bất kỳ kẻ nào có thể chỉ lo lấy thân mình.”

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Bọn họ đang nói chuyện thì cửa kêu lên kẽo kẹt. Thấy Vạn Tế Mạc bước ra, Sở Hi Niên tiến lên hỏi: “Đại phu, Tướng quân không có việc gì chứ?”

Vạn Tế Mạc mỏi mệt lau mặt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: “Lão phu đã châm cứu cho ngài ấy, giờ chuẩn bị đi phối dược. Ngài ấy cưỡng ép vận công cho nên bị thương phế phủ, khí huyết giảm xuống không dễ chữa trị. Cần gọi nha hoàn vào phòng đốt một ít than cho ấm áp.”

Nói xong ông mang theo hòm thuốc, ngựa quen đường cũ đi về phía sau bếp.

Ân Thừa Hạo nghĩ thầm lão già thối này nói cũng như chưa nói. Y định vào phòng xem xét nhưng bị Sở Hi Niên nắm lấy bả vai: “Canh giờ không còn sớm. Ta đã ra lệnh cho hạ nhân chuẩn bị nước trong phòng khách. Điện hạ đi thay quần áo trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Giọng của hắn ôn hòa khiến người khác tin tưởng.

Dù sao Ân Thừa Hạo cũng lớn lên trong cẩm y ngọc thực. Y nghe vậy sờ sờ bộ quần áo bị ngâm nước giếng của mình, không phản bác lại lời của Sở Hi Niên mà theo chân nha hoàn đến phòng khách rửa mặt.

Vân Tước thấy Thái Tử rời đi liền tiến lên nói với Sở Hi Niên: “Công tử, nô tỳ nghe Vạn đại phu nói bệnh tình của Tướng quân đã ổn định. Ngài cũng bị ướt, nên đi tắm gội thay quần áo đi. Nếu để cảm lạnh sẽ không tốt.”

Sở Hi Niên không nói một lời, xoay người đi tắm rồi thay quần áo mới. Đến khi quay lại, nha hoàn đã đốt than trong phòng. Nhiệt độ tăng lên, hắn bị khí nóng huân đến mức đổ mồ hồi.

Sở Hi Niên khẽ mở cửa sổ ra rồi mới vào nội thất xem xét tình huống của Tạ Kính Uyên.

Nhờ Vạn Tế Mạc châm cứu, tử khí màu xanh lá giữa chân mày Tạ Kính Uyên đã phai nhạt nhiều, tuy nhiên màu môi y vẫn tái nhợt. Y đắp một chiếc chăn thật dày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẫn không khống chế được run nhè nhẹ.

“Tạ Kính Uyên.”

Sở Hi Niên nhẹ nhàng gọi, nhưng y vẫn không tỉnh.

Ánh nến leo lắt chiếu rõ bên mặt hoàn hảo của Tạ Kính Uyên. Mi phi nhập tấn, nhãn vĩ tế trường (tóc mái phủ xuống mi mắt, đôi mắt hẹp dài), tướng mạo của y gợi nên một người phong lưu tuyệt sắc, khó làm người nhớ đến y là tướng quân mang binh đánh giặc.

Một thân bạch y, tay cầm quạt xếp, chỉ điểm giang sơn. Gây nên bao sóng gió chốn kinh đô, là công tử vô song nổi danh không thua Sở Tiêu Bình.

“......”

Sở Hi Niên thở dài một tiếng như có như không. Hắn tìm một chiếc khăn, đến thau đồng rửa sạch rồi lau mồ hôi lạnh trên trán Tạ Kính Uyên. Đột nhiên Tạ Kính Uyên nắm chặt lấy cổ tay hắn, bàn tay y lạnh ngắt.

“Nương......”

Tạ Kính Uyên mấp máy đôi môi nứt nẻ, biểu tình bất an như đang liều mạng né tránh thứ gì. Y nắm chặt lấy tay của Sở Hi Niên, giọng nói mang theo hoảng sợ, dù đang ngủ mơ vẫn theo bản năng giấu nửa khuôn mặt vào trong gối.

“Nương......”

Giọng của Tạ Kính Uyên tràn đầy thống khổ. Dường như y muốn nói gì đó nhưng vì trong lòng có quá nhiều bí mật nên dù trong lúc thần trí không rõ vẫn không hé miệng nửa lời.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Sở Hi Niên để Tạ Kính Uyên tùy ý nắm chặt tay mình. Hắn sờ khuôn mặt lạnh ngắt của y. Nhiệt độ trong phòng rất cao nhưng không những không giúp y giữ nhiệt độ cơ thể mà còn khiến y càng lúc ra càng nhiều mồ hôi lạnh.

Dần dần, Tạ Kính Uyên không còn run nữa. Y bỗng nhiên im lặng, gắng sức nắm chặt chiếc chăn trên người để giữ ấm. Cả người y từ trong ra ngoài đều tỏa ra hàn khí.

Sở Hi Niên cởi giày, nằm lên giường rồi ôm y vào ngực. Tuy đầu óc của Tạ Kính Uyên mơ hồ nhưng y nhanh chóng buông chăn rồi rồi rúc người vào cái ôm ấm áp của Sở Hi Niên.

“Lạnh...” Y vô ý thức nói nhỏ bằng giọng nói nghẹn ngào.

Sở Hi Niên khẽ nhíu mày, vươn tay kéo chăn. Hắn cởi áo ngoài của mình rồi cởi áo trong của Tạ Kính Uyên. Cả hai cùng rúc dưới chăn, quần áo vương vãi trên đất, da thịt kề cận, một lạnh một nóng.

Sở Hi Niên không có tâm tư kiều diễm gì. Hắn chậm rãi xoa xoa vai của Tạ Kính Uyên, muốn giúp y cảm thấy ấm hơn một chút. Không biết qua bao lâu, đến khi cánh tay hắn bắt đầu mỏi, Tạ Kính Uyên mới không run rẩy nữa.

Trái tim hắn không ngừng đập thình thịch. Lồng ngực hắn lên xuống bất thường, nhịp tim của hai người hòa thành một.

Sở Hi Niên giữ nguyên tư thế, tự hỏi có nên buông Tạ Kính Uyên ra hay không. Nhưng cơ thể hắn vừa lui về phía sau thì Tạ Kính Uyên liền nhích lại gần. Hai người một lần nữa dính chặt đến không có kẽ hở.

Hồng chúc trướng noãn độ xuân dạ (dưới ánh nến ấm áp trải qua đêm xuân)...

Sở Hi Niên bỗng cảm thấy không còn sức lực. Hắn không thích cảm giác lý trí đang dần biến mất này. Điều này khiến hắn cảm thấy mình như một tên ngốc.

Tác giả có lời muốn nói: #Người thông minh không rơi vào bể tình#
Chương trước Chương tiếp