Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 58: Khảo vấn



Sở Hi Niên nắm chặt tay rồi ôm lấy Tạ Kính Uyên, trong lòng âm thầm tự nhắc bản thân bình tĩnh không được hoảng. Hắn biết càng là thời điểm quan trọng càng không thể hoảng.

Chương 54: Khảo vấn

Sở Hi Niên trầm tư, do dự nắm lấy vai của Tạ Kính Uyên, nhất thời không biết nên đẩy y ra hay ôm thật chặt. Thẳng đến Tạ Kính Uyên bắt đầu tỉnh lại, rúc trong ngực hắn rồi nhíu mày nói mớ một tiếng không rõ, hắn mới giật mình thu tay về.

Sở Hi Niên nhanh chóng đẩy Tạ Kính Uyên ra để tránh việc phải giải thích rõ ràng nếu như y tỉnh lại, nhưng hắn chưa kịp làm gì đã trông thấy một đôi mắt nửa híp đang nhìn mình.

“......”

Sở Hi Niên không nghĩ Tạ Kính Uyên tỉnh nhanh như vậy, chậm nửa nhịp hỏi: “...Ngài tỉnh?”

Dường như Tạ Kính Uyên chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Y không nói gì nhắm mắt lại lần nữa, vô thức cọ cọ lên vai Sở Hi Niên, một lúc sau mới hỏi bằng giọng khàn khàn: “Ngươi đang làm gì?”

Y hơi híp mắt, nói bằng giọng lười biếng nhưng loài động vật hung mãnh nào đó đã thu hồi móng vuốt, thoạt nhìn vô cùng vô hại.

Sở Hi Niên suy nghĩ nửa ngày, dùng một từ khá nghiêm cẩn trả lời y: “Sưởi ấm.”

Tạ Kính Uyên không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn, sau đó nhắm mắt lại, “ừ” môt tiếng không rõ cảm xúc rồi lẩm bẩm: “Rất ấm áp.”

Câu trả lời của y khác xa với tưởng tượng của Sở Hi Niên. Nó bình tĩnh quá mức. Bị lột hết quần áo rồi nằm trong chăn cùng một nam nhân không khiến Tạ Kính Uyên tức giận thì thôi đi, thái độ của y còn khá bình thản. Mặt trời mặt đằng tây cũng không kỳ quái như vậy.

Sở Hi Niên cảm thấy mình cần giải thích một câu: “Tình thế cấp bách, Tướng quân chớ trách tội.”

Tạ Kính Uyên thoạt nhìn không để ý, thậm chí y còn thay đổi tư thế thoải mái hơn, gần như nằm hoàn toàn vào trong ngực hắn. Y không thèm nâng mí mắt lên: “Ừm.”

Không ai hiểu một tiếng “ừm” này của y có ý gì, đến người có khả năng nhìn thấu nhân tâm như Sở Hi Niên cũng không biết.

Hiếm lắm mới có lúc Sở Hi Niên cảm thấy mình có vốn từ nghèo nàn. Hắn thấy Tạ Kính Uyên không có ý định rời giường nên đành tự giác nâng chăn lên định bước xuống, nhưng hông hắn bỗng nhiên cứng lại. Hắn bị Tạ Kính Uyên kéo ngã trở về giường.

Tư thế hiện giờ là Sở Hi Niên nằm trên, Tạ Kính Uyên nằm dưới.

Để ổn định cơ thể, Sở Hi Niên chỉ có thể chống hai tay bên cạnh Tạ Kính Uyên. Tóc dài xõa trên vai, khói lửa nhân gian tựa như không thể dính lên người hắn. Hắn thấp giọng hỏi: “Tướng quân?”

“Không phải ngươi nói sưởi ấm sao?” Tạ Kính Uyên nằm dưới thân hắn, hàng mi dài phủ bóng lên mặt y. Y nhướng mày, màu môi nhạt không có chút máu: “Ngươi đi rồi làm sao sưởi ấm?”

Vai y lộ bên ngoài chăn. Vì tiếp xúc với không khí nên y nhanh chóng nhiễm lạnh, than nóng trong phòng không hề có tác dụng với y.

Nghe vậy Sở Hi Niên như tìm được lý do hợp tình hợp lý. Lý do này vừa thuyết phục hắn vừa thuyết phục Tạ Kính Uyên. Vài giây sau, hắn chậm rãi nằm trở về, một lần nữa ôm Tạ Kính Uyên vào trong ngực rồi “ừ” một tiếng, xem như trả lời câu hỏi khi nãy của Tạ Kính Uyên.

Bọn họ dính chặt đến không một kẽ hở, đến không khí còn khó chen vào.

Tạ Kính Uyên chống tay trên ngực Sở Hi Niên, không biết y suy nghĩ gì mà khi y lơ đãng ngẩng đầu, đôi môi khô của y không nghiêng không lệch cọ qua cằm của Sở Hi Niên. Hai người đồng thời cứng đờ.

“......”

Sở Hi Niên nắm chặt tay rồi ôm lấy Tạ Kính Uyên, trong lòng âm thầm tự nhắc bản thân bình tĩnh không được hoảng. Hắn biết càng là thời điểm quan trọng càng không thể hoảng. Bình tĩnh là điều quan trọng nhất.

Bình tĩnh.

Sở Hi Niên đành xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, nhưng nhịp tim đột nhiên tăng nhanh đã tiết lộ cảm xúc của hắn.

Tạ Kính Uyên đang kề sát ngực của Sở Hi Niên nên đương nhiên phát hiện ra điều này. Lông mi của y run lên, nhìn phần hầu kết nhô ra của Sở Hi Niên, ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng y khàn đi: “Sở Hi Niên......”

Ngón tay Sở Hi Niên khẽ co lại nhưng muốn vươn tay ngăn cản y, nhưng rốt cuộc lại không làm gì. Hắn chịu đựng cơn ngứa khác thường ở hầu kết, phát ra âm tiết có ý nghi hoặc: “Hửm?”

“Không có gì.”

Tạ Kính Uyên nhắm mắt lại không nói gì, sau đó chậm rãi thu tay lại rồi ôm lấy hông của Sở Hi Niên, ôm lấy lò sưởi hình người cỡ lớn.

Bấc nến sắp cháy hết, cảnh vật trong nội thất dần trở nên mơ hồ. Trong bóng tối, xúc cảm của một người sẽ bị phóng đại vô số lần.

Thậm chí Sở Hi Niên còn cảm nhận được miếng ngọc bội ôn nhuận trên cổ Tạ Kính Uyên cùng bên má phải chằng chịt vết sẹo của y, còn bên má trái trơn bóng như một khối ngọc tinh tế.

Vì từng mang binh đánh giặc nên Tạ Kính Uyên vẫn giữ được thân hình tinh tráng, mấy năm gần đây đau ốm trên giường làm suy yếu cơ thể y. Giờ phút này, Tạ Kính Uyên an tĩnh thuận theo nằm trong lòng ngực hắn.

Sở Hi Niên không nhịn được duỗi tay, nhẹ nhàng sờ má phải bị thương của Tạ Kính Uyên rồi mới kéo chăn nhắm mắt lại ngủ. Hắn nghĩ rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng cơn buồn ngủ ập tới trong một cái chớp mắt. Không bao lâu hắn liền ngủ say.

Vì vậy hắn bỏ lỡ mất âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Tinh!]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 83%. Mời anh tiếp tục nỗ lực nha. Cố lên cố lên cố lên~]

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Sáng sớm hôm sau, Sở Hi Niên dậy trễ. Đây là việc rất hiếm khi xảy ra. Vào thời điểm hắn tỉnh lại, trong nội thất đã không còn ai, bao gồm cả Tạ Kính Uyên. Đệm chăn cạnh bên còn lưu lại một chút dư ôn.

Hắn sửng sốt một lát rồi mới chậm rãi bước xuống giường mặc quần áo. Vân Tước nghe thấy động tĩnh liền bưng một chậu nước vào hầu hạ hắn rửa mặt: “Công tử, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, đang hâm nóng sau bếp lò. Hôm qua nô tỳ thấy ngài nghỉ ngơi trễ nên sáng nay không gọi ngài.”

Sở Hi Niên “ừ” một tiếng: “Tướng quân đâu?”

Vân Tước nhìn ra bên ngoài rồi hạ giọng: “Nô tỳ nhờ người hỏi thăm, nghe nói tên hắc y được mang về kia muốn tự sát. Tướng quân và Thái Tử đã đến đó, Vạn đại phu cũng đến.”

Tần Song muốn tự sát?

Nghe vậy, Sở Hi Niên cười cười. Cũng đúng, nghiêm khắc mà nói người này kỳ thực là tử sĩ của Tần Đạo Viêm. Nhiệm vụ thất bại sẽ liên lụy đến Tần Đạo Viêm, biện pháp tốt nhất chính là tự sát.

Tuy nhiên... trên đời có rất nhiều chuyện thống khổ hơn cái chết.

Sở Hi Niên ném khăn vào chậu nước, hỏi rõ xem Tần Song bị nhốt ở đâu rồi dắt theo Vân Tước đến đó. Khi đến gần địa lao, hắn bị Cửu Dung cản lại.

Vân Tước rất ghét gương mặt quan tài của Cửu Dung: “Sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy? Mau tránh ra.”



Cửu Dung lạnh lùng liếc Vân Tước rồi nâng kiếm ngăn nàng lại, lời nói có ý ám chỉ: “Đây là trọng địa, người không liên quan không được vào.”

Nghe vậy Sở Hi Niên nhìn Cửu Dung, suy ngẫm một lát rồi nhanh chóng hiểu ý câu nói đó. Hắn cười cười rồi bước xuống bậc thang đi vào địa lao, Cửu Dung không hề ngăn cản.

Vân Tước mờ mịt chớp chớp mắt. Vì chưa hiểu ý nên nàng cũng theo bản năng muốn vào theo sau nhưng lại bị Cửu Dung ngăn lại.

Vân Tước chán nản: “Ngươi cản ta làm gì?!”

Cửu Dung nhíu mày: “Ta nói, người không liên quan không được vào.”

Tướng quân chỉ phân phó có thể để Sở Hi Niên đi vào, nhưng chưa nói có thể nói để tiểu tước nhi này vào.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Địa lao vừa sâu vừa âm u, trong không khí có mùi ẩm mốc. Mùi ẩm mốc của nền đất pha lẫn với mùi sắt rỉ và mùi máu tạo nên cảm giác tử vong đậm đặc.

Sở Hi Niên làm lơ hộ vệ mặc khôi giáp đứng hai bên, đi về phía trước theo hướng của những ngọn đèn dầu, cuối cùng dừng lại trước một nhà lao.

Tần Song nửa chết nửa sống nằm bên trong, Vạn đại phu đang giúp hắn băng bó. Phần gáy của hắn máu thịt lẫn lộn, không khó để nhận ra hắn thật sự quyết tâm tìm chết. May mà thời đại này có thứ gọi là nội lực, nếu không Tần Song đã sớm xuống Cửu U.

Ân Thừa Hạo dùng tay áo che miệng, đứng ở bên cạnh quan sát. Tạ Kính Uyên đang đứng khoanh tay, nghe thấy động tĩnh phía sau liền như có cảm giác mà quay đầu nhìn lại, trông thấy Sở Hi Niên đứng ở bên ngoài.

“Còn không tiến vào? Đứng ngốc ở đằng kia làm gì?” Tạ Kính Uyên nhướng mày. Nửa bên mặt của y bị mặt nạ che khuất nên không nhìn ra được biểu cảm.

Sở Hi Niên không hề hợp với nơi chốn như địa lao. Hắn thường mặc bạch y, trên người không nhiễm lấy một hạt bụi, trong mắt lúc nào cũng mang theo ý cười như có như không khó đoán. Máu và tiếng kêu thảm thiết xung quanh dường như bị một vách chắn vô hình ngăn lại, không chạm vào hắn được chút nào.

Ánh mắt Tạ Kính Uyên tối lại.

Sở Hi Niên càng vân đạm phong kinh càng làm người ta muốn nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của hắn ra sao Hắn càng tỏa sáng càng làm người ta muốn vấy bẩn hắn.

Tạ Kính Uyên giơ tay, chậm rãi siết lấy áo khoác trên vai, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng. Rốt cuộc vật chết chỉ là vật chết, không thể ấm áp như người sống. Y đi đến cửa lao, mở xiềng xích bằng sắt ra. Xích sắt kêu “keng” một tiếng.

“Ta biết ngươi sẽ đến.” Tạ Kính Uyên liếc Sở Hi Niên, nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị.

Nghe vậy, tựa như muốn thể hiện sự thông minh của mình, Ân Thừa Hạo phụ họa: “Cô cũng sớm đoán được ngươi sẽ đến.”

Tạ Kính Uyên liếc Ân Thừa Hạo một cái.

Sở Hi Niên không chú ý đến sóng ngầm giữa ba người họ. Hắn nhớ đến chuyện đêm qua, trong lòng vẫn còn chút khác thường nên theo bản năng tránh ánh mắt của Tạ Kính Uyên, ngược lại nhìn về phía Tần Song: “Hắn làm sao vậy?”

Thái Tử hừ lạnh một tiếng: “Hắn đâm đầu vào tường muốn tìm chết nhưng bị hộ vệ phát hiện. Lưu người này lại không để làm gì, cạy không được miệng hắn.”

Cằm của Tần Song đã được Vạn Tế Mạc chữa trị, nhưng khớp ở khắp tứ chi đều bị vặn trật khiến hắn khó có thể nhúc nhích. Hắn mở một đôi mắt màu đỏ tươi trừng Ân Thừa Hạo, nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ không nói một lời. Các ngươi giết ta đi!”

Ân Thừa Hạo nổi ý xấu muốn họa thủy đông dẫn (muốn người khác chịu tội thay), cố ý chỉ chỉ Sở Hi Niên: “Rải ớt bột vào mặt ngươi là hắn, không phải cô. Ngươi trừng cô có ích lợi gì?”

Nghe vậy Tần Song nhìn về phía Sở Hi Niên rồi nghiến răng kẽo kẹt. Hắn không ngờ mình lại thua trong tay một công tử ăn chơi trói gà không chặt.

Do đó Sở Hi Niên phát hiện Tần Song không có tư duy tự chủ, rất dễ bị vài ba câu nói của người khác dẫn dắt. Hắn suy nghĩ một lát, sau đó cười hỏi: “Ngươi muốn bảo vệ Tần Đạo Viêm?”

Hắn nói với ngữ khí kỳ quái như mang theo vài phần thương hại, trong ánh mắt không giấu giếm sự đồng tình như thể Tần Song phi thường đáng thương.

Nhắc đến ba chữ “Tần Đạo Viêm”, Tần Song lập tức ngậm miệng, nửa chữ cũng không nói tiếp. Nhưng hắn bị ngữ khí của Sở Hi Niên gợi lên lòng hiếu kỳ. Đôi mắt sưng húp vì ớt bột nhìn Sở Hi Niên chằm chằm.

Sở Hi Niên chậm rãi vuốt ve cổ tay áo, hỏi: “Cửu Nương là ngươi giết sao? Vốn là đồng căn, tương tiên hà thái cấp?” (vốn là cùng một gốc, sao lại vội hại nhau?)

(Tương tiên hà thái cấp: sao lại xào nấu vội? Câu này từ thời Tam Quốc, dùng để miêu tả đậu với giá đỗ trong cùng một nồi thì cớ gì phải tranh đấu, ý hỏi anh em trong nhà sao lại hại lẫn nhau.)

Ân Thừa Hạo không rõ Sở Hi Niên muốn làm gì nhưng y cảm thấy Sở Hi Niên không thể cạy miệng Tần Song.

Tạ Kính Uyên bất động thanh sắc quan sát Sở Hi Niên, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Tần Song bị kích thích đến hộc ra một câu giận dữ: “Nàng phản bội ân dưỡng dục của nghĩa phụ. Đáng chết!”

“Ân dưỡng dục?”

Sở Hi Niên am hiểu nhất là bắt lấy nhược điểm của người khác. Hắn khẽ cười, không nhanh không chậm nói: “Các ngươi đều là hạt giống tốt trời sinh luyện võ, căn cốt tuyệt hảo. Chỉ tiếc nhận giặc làm cha, đến mạng của mình cũng cho không mà không biết.”

Giặc trong miệng hắn tất nhiên chỉ Tần Đạo Viêm.

Tần Song kính trọng nghĩa phụ vạn phần, nghe vậy không màng cơ thể bị thương ra sức giãy giụa, hận không thể giết Sở Hi Niên: “Ngươi nói bậy gì đó?!”

Sở Hi Niên không hoang mang chút nào. Hắn chậm rãi nói: “Ngươi không hiếu kỳ cha mẹ thân sinh của mình chết như thế nào sao?”

“Ngươi không hiếu kỳ rốt cuộc từ đâu Tần Đạo Viêm tìm ra nhiều cô nhi như vậy để nhận nuôi, mà mỗi cô nhi đều mang căn cốt tuyệt hảo, là kỳ tài luyện võ sao?”

Cơ thể của Tần Song cứng lại, hai mắt hắn trừng lớn. Hắn thở hổn hển, biểu tình khẩn trương chờ Sở Hi Niên nói tiếp. Đến Ân Thừa Hạo cũng dựng lỗ tai lên nghe cho rõ.

Sở Hi Niên lại cố tình im lặng, híp mắt không nói.

Tần Song nghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ: “Ngươi nói!”

Cảm xúc của hắn trở nên kích động: “Nếu ngươi không nói ta sẽ giết ngươi!”

Trên mặt đất có đá vụn. Tạ Kính Uyên dùng sức đá một phát, không nghiêng không lệch bắn về phía Tần Song làm gãy mất một cái răng của hắn, khiến hắn ho sặc sụa.

Ánh mắt của Tạ Kính Uyên trở nên hung ác. Giọng của y lạnh băng: “Ta giết ngươi trước!”

Người này không thể lưu, ngày sau trả thù, hậu họa vô cùng.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Vạn đại phu ở bên cạnh tức giận đến mức ném hòm thuốc: “Nếu ngài muốn giết hắn, gọi ta tới cứu hắn làm gì?! Lão phu đã lớn tuổi, giúp hắn sắc thuốc thi châm, bận việc hết một ngày. Thế mà ngài nói muốn giết hắn? Chẳng lẽ ngài đang trêu chọc lão phu?!”



Ông giận đến mức suýt nữa bứt đứt râu, nhảy lên muốn nói lý với Tạ Kính Uyên. Sở Hi Niên ngăn ông lại, nhẹ giọng trấn an: “Vạn đại phu đừng vội, Tướng quân chỉ là đang tức giận. Tất nhiên chúng ta sẽ không giết hắn.”

Tạ Kính Uyên ngoài cười nhưng trong không cười hừ lạnh một tiếng.

Vạn đại phu tức giận đến cả người run run: “Các ngươi là một đám đáng chém ngàn đao. Sau này có ai bị đau bị thương đừng tới tìm lão phu nữa. Giết xong rồi cứu, cứu xong rồi giết. Các ngươi xem mệnh người là trò đùa sao?!”

Nói xong ông thu thập hòm thuốc, xoay người giận dữ rời khỏi địa lao.

Thái Tử “hứ” một tiếng rồi nhìn về phía Sở Hi Niên: “Vừa nãy người muốn nói gì? Sao lại không nói tiếp? Cô còn đang chờ nghe đây.”

Sở Hi Niên cười cười: “Thái Tử cũng biết mười sáu năm trước, Tần Đạo Viêm từng suất binh chinh phạt Hồ tộc ở phương bắc, chém giết ba vạn người.”

Ân Thừa Hạo suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Hình như có chuyện như vậy.”

Sở Hi Niên chậm rãi bước đến trước mặt Tần Song, đứng cách một khoảng vẽ lại ngũ quan của Tần Song trên không trung, giọng nói lơ đang như đang tán ngẫu: “Người này có hốc mắt sâu, tròng mắt vàng nhạt, dáng mũi tựa ưng câu, có một nửa huyết thống người Hồ.”

Tạ Kính Uyên hơi nhướng mày, nháy mắt hiểu ý hắn. Y xem nhẹ sắc mặt trắng bệch của Tần Song, thong thả bổ sung như đang xem kịch vui: “Tần Đạo Viêm tàn sát sạch sẽ mười ba bộ lạc lớn nhỏ của Hồ tộc, có lẽ đến mấy chục thôn xóm, nam nữ lão ấu đều không lưu lại một người sống. Lúc trước ông ta còn bị ngự sử buộc tội hành xử quá mức ngoan tuyệt.”

Trên đời nơi nào tìm được nhiều cô nhi như thế, lại vừa khéo đều là kỳ tài luyện võ?

Chỉ có thể nói những cô nhi này đã được lựa chọn tỉ mỉ.

Nhưng nếu gặp phải cha mẹ của bọn trẻ thì sao? Nên làm cách nào để biết chúng thành cô nhi?

Đáp án không cần nói cũng biết.

Tần Song như bị sét đánh, cả người run như cầy sấy. Hắn thở dốc, một câu cũng không nói nên lời. Sở Hi Niên có ý gì?! Tần Đạo Viêm đã giết cha mẹ hắn sao?!

Sở Hi Niên nhìn Tần Song rồi không nói gì nữa, ý bảo Tạ Kính Uyên và Ân Thừa Hạo cùng nhau rời địa lao.

Cửa lao khóa lại, từ sau lưng bọn họ truyền đến tiếng gào thét như phát điên của Tần Song.

—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–

—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–

Dường như Sở Hi Niên không nghe thấy gì. Đến khi đi xa, hắn mới nói với Tạ Kính Uyên: “Tướng quân, trước khi trời tối, nếu hắn vẫn không nói một chữ thì nên thả hắn đi.”

Tạ Kính Uyên nhíu nhíu mày: “Vì sao?”

Sở Hi Niên: “Lưu trữ một nhân chứng không chịu mở miệng là vô dụng. Hắn một đêm không về, Tần Đạo Viêm nhất định sinh nghi. Thả người này đi có thể khiến ông ta bớt nghi ngờ, tránh việc ông ta càng thêm đề phòng chúng ta rồi phái sát thủ tới diệt khẩu.”

Ân Thừa Hạo lâm vào suy tư: “Ngươi không sợ hắn ăn ngay nói thật, nói với Tần Đạo Viêm rằng chúng ta bắt hắn?”

Sở Hi Niên hỏi lại: “Ngài sẽ ăn ngay nói thật với một người có khả năng là kẻ thù giết cha sao?”

Những lời nói ban nãy đã gieo một hạt giống hoài nghi vào lòng Tần Song. Xem phản ứng của hắn có thể thấy hắn rất để ý chuyện này. Nếu Tần Song muốn điều tra rõ chân tướng, khi trở về bên cạnh Tần Đạo Viêm, hắn sẽ giấu chuyện mình bị Tạ Kính Uyên bắt.

Ân Thừa Hạo hồ nghi hỏi: “Vậy sao ngươi biết Tần Đạo Viêm giết cha mẹ hắn? Nếu hắn điều tra ra không phải thì sao?”

Sở Hi Niên nhướng mày hỏi lại: “Ta nói Tần Đạo Viêm giết cha mẹ hắn khi nào?”

Hắn chỉ nói Tần Đạo Viêm đã từng càn quét thôn xóm của Hồ tộc mười mấy năm trước, mà diện mạo của Tần Song lại có vài phần huyết thống Hồ tộc. Về những chuyện khác, hắn chưa nói một lời.

Có một số việc nói càng kỹ càng tạo cảm giác giả dối, nửa che nửa lộ lại làm tăng mức độ đáng tin.

Sở Hi Niên cảm thấy lại lịch của những cô nhi làm thủ hạ của Tần Đạo Viêm rất khả nghi nên đưa ra một suy đoán, sau đó âm thầm dẫn dắt Tần Song suy nghĩ theo hướng đó, nhẹ nhàng ly gián quan hệ giữa Tần Song và Tần Đạo Viêm.

Còn việc Tần Đạo Viêm có giết cha mẹ của những cô nhi đó hay không chỉ có trời biết.

Ân Thừa Hạo chậm rãi thở ra một hơi: “Sở Hi Niên, ngươi thật âm hiểm.”

Y bắt đầu tin tưởng Sở Hi Niên không phải người của Tấn Vương, Tấn Vương không khống chế được loại người này.

Bất quá Ân Thừa Hạo không thích bộ dạng nắm chắc thắng lợi này của Sở Hi Niên. Y đả kích: “Nếu hắn không hành động theo suy đoán của ngươi, để cô xem ngươi làm như thế nào.”

Sở Hi Niên cười cười: “Điện hạ, trên đời này không có việc gì là chắc chắn hoàn toàn. Hết hơn phân nửa là dựa vào đánh cuộc.”

Ân Thừa Hạo vẫy tay, không nhiều lời với hắn: “Cô về đây, cả đêm không về sẽ khiến người khác thấy kỳ quái. Nhớ cất kỹ lá thư kia.”

Câu sau là nói với Tạ Kính Uyên. Một câu “Nhớ đến loạn Thái An Môn năm xưa” do Cửu Nương tự tay viết trong thư ẩn giấu quá nhiều ẩn tình, can hệ trọng đại. Dường như Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên biết gì đó nhưng không nói cho Sở Hi Niên.

Sở Hi Niên cảm thấy không sao cả, dù sớm hay muộn hắn cũng sẽ điều tra ra. Hai người kia không lừa hắn được bao lâu.

Trước khi đi, không biết Ân Thừa Hạo nhớ đến chuyện gì mà hỏi Tạ Kính Uyên một cách hứng thú: “Đúng rồi, ngày mai Quảng Bình tiểu quận vương tổ chức Đàn Anh Yến. Cô nhớ hắn đã phát thiệp cho ngươi. Ngươi có đi hay không?”

Tạ Kính Uyên hứng thú thiếu thiếu: “Không đi.”

Sở Hi Niên: “Đi.”

Hai người cùng nói một lúc khiến Ân Thừa Hạo nhìn qua nhìn lại.

Tạ Kính Uyên liếc xéo Sở Hi Niên, hàng lông mày nhướng cao: “Có gì tốt mà đi? Một đám thư sinh toan hủ (vừa nghèo vừa cũ kỹ không thấu tình đạt lý).”

“Ai da, cô không đồng ý mấy lời này của ngươi. Sở Hi Niên, đừng nghe y, Đàn Anh Yến rất thú vị. Y không dắt ngươi theo, cô dắt ngươi đi.”

Ân Thừa Hạo nói xong ném cho Sở Hi Niên ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, khiến người khác cảm giác không phải y muốn đến Đàn Anh Yến mà đang muốn đến thanh lâu.

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Dẫn ngươi đi chơi, có đi hay không?

Sở Hi Niên (kích động): Đi đi đi đi đi đi!

Tạ Kính Uyên:......
Chương trước Chương tiếp