Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 66: Phủ Thượng thư mất trộm
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm Sở Hi Niên đang có ý gì? Cố ý trốn tránh y sao?
Chương 62: Phủ Thượng thư mất trộm
Tần Đạo Viêm vừa là hữu vệ tướng quân vừa là Binh Bộ thượng thư. So với thời còn trẻ, hiện ông đã thu lại rất nhiều mũi nhọn mỗi khi thượng triều. Có nhiều chuyện ông sẽ không tự mình ra tay mà chọn cách đứng sau màn quạt gió thêm củi.
Nhìn từ bên ngoài, tòa phủ đệ của ông trông không có gì đặc biệt, nhưng nội quy bên trong lại rất nghiêm ngặt, từ số lượng đến hoa văn trên cột trụ đều do ông tự tay chọn lựa. Nhiều loại hoa trả vạn kim cũng khó mua được một gốc được trồng đầy hai bên hành lang. Mỗi khi gió thổi qua, hạt giống màu trắng sẽ bay đầy trời như những bông hoa tuyết.
Mỗi tiểu viện đều có người tuần tra, vừa có nam vừa có nữ. Họ không phải nô bộc hay hộ vệ mà là nghĩa tử nghĩa nữ Tần Đạo Viêm nhận nuôi. Ai nấy đều có võ công không tầm thường.
Thiên Thiên ẩn mình trong góc tối, cảm thấy những người này rất khó giải quyết. Nàng bắt đầu muốn bỏ cuộc nhưng không muốn tên họ Sở kia coi thường mình. Thiên Thiên dùng công pháp độc môn để ẩn mình rồi cong người nhảy lên nóc nhà như một con chim én. Cả quá trình chỉ tốn vài giây nên không một ai chú ý.
Thiên Thiên tìm được nơi ở của Tần Đạo Viêm, lặng lẽ lật một góc ngói lên để nhìn lén thì thấy ông đang chép tấu chương. Nàng có thể nhìn thấy mái đầu hoa râm của ông dưới ánh nến mờ
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của một nữ tử: “Bẩm nghĩa phụ, Tần Song đã trở lại.”
Tần Song? Ai vậy?
Thiên Thiên không biết nên tiếp tục quan sát. Tần Đạo Viêm gác bút lông sang một bên, nói bằng giọng già nua: “Vào đi.”
Lúc này Thiên Thiên mới nhìn rõ mặt ông. Tần Đạo Viêm đã đến tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, trông không khác một ông lão bình thường. Điểm đặc biệt duy nhất là trên mắt phải của ông có một miếng bịt mắt màu đen, còn trong mắt trái thì hiện rõ sự sắc bén.
Ông vừa dứt lời, một nữ tử mặc kính trang đẩy cửa tiến vào, phía sau nàng là một nam tử mũi cao mắt sâu mặc hắc y. Thiên Thiên nghĩ người này hẳn là Tần Song.
“Tham kiến nghĩa phụ.”
(kính trang là loại quần áo giống của Ngụy Vô Tiện trong “Ma đạo tổ sư”, nam nữ đều mặc đánh nhau được, bạn nào tò mò search 劲装 là ra nhé)
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tần Song quỳ một gối xuống đất, cúi đầu che đi biểu tình nơi đáy mắt. Sau khi chạy ra khỏi phủ Tướng quân, hắn không lập tức trở về phục mệnh mà tìm một nơi để dưỡng thương và suy nghĩ về những rối rắm trong lòng.
Tần Đạo Viêm gật đầu, ý bảo hắn đứng dậy: “Việc giao cho ngươi như thế nào rồi?”
Tần Song do dự rồi lắc lắc đầu: “Nhi tử vô năng, không tìm được đồ vật Cửu Nương để lại.”
Nữ tử mặc kính trang trừng lớn mắt: “Không thể nào. Chính miệng Cửu Nương từng lén nói với ta sẽ giấu món đồ ấy ở ngoại ô. Sao có thể tìm không thấy?!”
“Thập Tam Nương ——”
Giọng Tần Đạo Viêm trầm xuống: “Khoan hẳn nói, xem Tần Song giải thích thế nào trước đã.”
Tần Song đành thuật lại lời nói dối đã chuẩn bị trước: “Nhi tử đến ngoại ô tìm kiếm hồi lâu nhưng không tìm được vật Cửu Nương để lại, ngay cả ngọc bội cũng không tìm thấy. Nhưng tâm niệm nghĩa phụ giao phó, nhi tử không dám khinh suất, vì tìm kiếm rất lâu nên mới về trễ.”
Vết thương trên mặt hắn đã phai bớt còn máu bị giấu dưới lớp quần áo nên vẫn chưa lộ ra sơ hở.
Tần Song vẫn luôn trung thành với Tần Đạo Viêm nên ông không hoài nghi hắn. Ông nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Thập Tam Nương, ngươi chắc chắn Cửu Nương nói sẽ giấu đồ ở vùng ngoại ô?”
Thập Tam Nương cúi đầu: “Nữ nhi không dám lừa gạt nghĩa phụ, Cửu Nương đã sớm có dị tâm với nghĩa phụ. Nàng ta nói nghĩa phụ thủ đoạn độc ác, sợ rằng sớm muộn gì sẽ xem nàng ta như quân cờ bỏ đi nên phải tính trước đường lui để tự bảo vệ mình.”
Nàng vừa nói vừa âm thầm lo sợ, còn Tần Song thì rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Đạo Viêm không nổi giận. Ông đảo mắt một vòng trên người họ, dưới đáy mắt giấu giếm sự lạnh nhạt nhưng trong giọng nói lại có chút thổn thức: “A? Nàng nói thế thật sao? Thật uổng phí ta khổ tâm nuôi lớn bồi dưỡng nàng.”
Thập Tam Nương vội vàng quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành: “Từ nhỏ nữ nhi đã thất lạc cha mẹ thân sinh. Nếu không nhờ nghĩa phụ dưỡng dục, chỉ sợ nữ nhi đã sớm chết đói nơi đầu đường. Nữ nhi nhất định không vong ân phụ nghĩa như Cửu Nương.”
Nàng không chú ý tới ánh mắt càng lúc càng phức tạp của Tần Song.
Tần Đạo Viêm vừa lòng nhắm mắt. Tuy còn canh cánh trong lòng món đồ Cửu Nương lén cất giấu, nhưng ông cũng không xác định được liệu lời của Thập Tam Nương là thật hay giả. Nếu Tần Song tìm kiếm nhiều ngày vẫn không thu hoạch được gì, hẳn là vật ấy không có thật
“Thôi, tìm không được thì bỏ đi.”
Tần Đạo Viêm không tin một người chết có thể gây ra sóng gió gì. Năm ấy Tạ Thị quyền khuynh triều dã, nhưng sau khi Tạ Bích chết liền bắt đầu trở nên điêu tàn. Tuy có Tạ Kính Uyên chống lưng nhưng y chỉ là một tên ma ốm nửa chết nửa sống.
Đột nhiên có tiếng gọi từ bên ngoài: “Nghĩa phụ, trưởng lão của người Khương đến bái phỏng.”
Ít ngày nữa, người Khương sẽ vào kinh dâng tặng lễ vật cho Yến Đế, đồng thời thỉnh cầu đả thông thương lộ giữa hai tộc, hy vọng được phép tự do mậu dịch. Đại thần trên triều chia thành hai luồng ý kiến làm cho Yến Đế chậm chạp không đưa ra được quyết định.
Thủ lĩnh của người Khương và Tần Đạo Viêm vốn lén lút liên hệ với nhau. Lần này vào kinh, người Khương chuẩn bị không ít hậu lễ. Họ nhiều lần tới cửa bái phỏng vì muốn Tần Đạo Viêm đứng giữa làm thuyết khách.
Nhưng Tần Đạo Viêm cố ý câu bọn họ, nhiều lần cáo ốm không gặp. Trưởng lão của người Khương quyết định hạ vốn gốc, tăng danh mục quà tặng lên gấp ba lần, quyết tâm muốn gặp Tần Đạo Viêm bằng được.
Tần Đạo Viêm cảm thấy thời cơ chín muồi thì “ừ” một tiếng: “Dẫn người đến nghị sự đường. Lão phu sẽ đến sau.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thiên Thiên nằm trên nóc nhà, thấy Tần Đạo Viêm rời khỏi phòng thì âm thầm chờ thêm một lát. Đến khi chắc chắn không có mai phục, nàng mới lật thêm vài miếng ngói, tạo nên một lỗ hổng vừa đủ cho một cái đầu chui lọt. Nàng vặn cơ thể, xương cốt vang lên tiếng vang lách cách, rồi chui qua cái lỗ ấy, bò từ tường xuống như một con thằn lằn.
Thiên Thiên nhớ rõ Sở Hi Niên nói đồ vật giấu ở phía dưới gối đầu của Tần Đạo Viêm.
Sợ trong phòng có cơ quan nên nàng kiểm tra một hồi mới cẩn thận đi đến bên giường. Sờ tới sờ lui một lát, Thiên Thiên phát hiện trên tường có một cái nút hơi nhô lên.
Hừm?
Thiên Thiên cắn đầu ngón tay rồi nhíu mày.
Ấn hay không ấn? Đây là một nan đề.
Lỡ như có ám khí bắn ra, chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng nơi đây?
Thiên Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng ỷ vào tài cao gan lớn liền nhẹ nhàng ấn nút. Nếu phát hiện có gì không ổn, nàng sẽ lập tức rút lui
Rắc rắc —
Một âm thanh nhỏ vang lên, dưới gối đầu dường như có gì chuyển động. Thiên Thiên lật chăn đệm lên, phát hiện trên ván giường có một chỗ lõm xuống. Bên trong quả nhiên có một chiếc tráp nhỏ màu đen.
Báu vật quý giá được giấu ở chỗ này.
Thiên Thiên cẩn thận lấy tráp ra, muốn mở ra nhìn thử nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được chốt mở. Nàng dứt khoát bỏ nó vào bao bố trên người rồi dàn dựng lại đệm giường, sau đó nhảy lên trên rồi chui qua nóc nhà, men theo đường cũ rời đi.
Sáng sớm hôm sau là thời gian nàng đã ước định với Sở Hi Niên.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thiên Thiên mang theo tráp tiến vào phủ Tướng quân, bước đi hùng dũng hiên ngang như một tướng quân vừa thắng trận trở về. Nàng đập mạnh chiếc tráp lên bàn: “Thế nào? Bổn cô nương lấy được thứ này từ phủ Binh Bộ thượng thư!”
Hôm qua nàng không ngủ cả đêm, bò thật lâu trên nóc nhà, hoàn toàn không biết khi nàng đang run bần bật trong gió lạnh thì Sở Hi Niên thoải mái dễ chịu nằm ngủ trong phòng.
“Khả năng ăn trộm của cô nương thật là xuất thần nhập hóa.”
Sở Hi Niên làm ra vẻ kinh ngạc, đồng thời nhiệt tình nói ra lời khích lệ. Hắn cầm chiếc tráp kia lên rồi cẩn thận xem xét một lúc, thấy trên tráp có rất nhiều vết xước thì nhàn nhạt nhướng mày
Thiên Thiên chột dạ xoay đầu sang bên không dám nhìn hắn. Nàng là ăn trộm, tất nhiên muốn biết bên trong tráp của Tần Đạo Viêm cất giấu thứ gì. Nhưng không rõ nó được làm từ vật liệu gì mà dùng đao mở không ra, dùng lửa đốt không cháy. Nàng vất vả hơn nửa canh giờ vẫn chưa mở được
Để đảm bảo chiếc tráp này là thật, Sở Hi Niên cố tình thử Thiên Thiên. Hắn chậm chạp hỏi: “Cô nương, chiếc tráp này không phải đồ giả đấy chứ?”
Nghe vậy Thiên Thiên tức đến suýt ngất xỉu. Tên họ Sở này có thù oán gì với nàng? Làm hỏng chuyện tốt của nàng hết lần này đến lần khác không nói, còn nhiều lần vũ nhục công việc của nàng. Thế này mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa?!
“Rầm!” Nàng vỗ mạnh xuống bàn, “Họ Sở, cái tráp này là bà đây tự tay mình trộm từ dưới gối đầu của Tần Đạo Viêm. Nếu ta có gian dối lời nào thì thiên lôi giáng xuống!”
Sở Hi Niên cười cười: “Cô nương không cần tức giận, tại hạ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Lỡ như ngươi chưa từng đến phủ Tần Đạo Viêm mà tùy tiện tìm một cái tráp tới lừa thì chẳng phải tại hạ thua oan uổng?”
Thiên Thiên nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin?”
Sở Hi Niên vừa nghiên cứu chiết tráp vừa hỏi một cách bâng quơ: “Trong phủ Tần đại nhân có bao nhiêu hành lang gấp khúc?”
Thiên Thiên chém đinh chặt sắt: “Mười ba!”
Sở Hi Niên: “Trong viện trồng loại hoa gì?”
Thiên Thiên: “Hoa phi tuyết bạch!”
Sở Hi Niên: “Vật trang trí trong góc thư phòng là gì?”
Thiên Thiên: “Thanh thú đạp vân!”
Cuối cùng Sở Hi Niên không nghi ngờ nữa. Hắn đặt tráp sang một bên, đứng dậy đi đến sau áng thư rồi bắt đầu mài mực, sau đó cầm bút lên viết một chữ vừa to vừa hữu lực trên mặt giấy Tuyên Thành ——
Phục.
Sở Hi Niên đợi mực khô rồi cười đưa cho Thiên Thiên: “Kỹ năng ăn trộm xuất thần của cô nương nên được lưu danh sử sách. Ngày sau nếu có cơ hội đề bút, ta nhất định sẽ viết về cô nương. Đây là việc mà ta thiếu cô nương.”
Thiên Thiên trở nên hớn hở. Hai mắt nàng sáng lên tựa như vô cùng hứng thú với chuyện lưu danh sử sách: “Viết sách? Ngươi định viết gì về ta?”
Sở Hi Niên lắc lắc cây quạt trong tay, suy nghĩ một lát: “Vô tung vô ảnh dạo bước trên mái hiên, đôi tay tài hoa lấy trộm của gian thần. Khi nói về người hành hiệp không thể không nhắc đến cô nương.”
Thiên Thiên nghe ra vài phần ẩn ý trong lời hắn, hoài nghi hỏi lại: “Trộm của gian thần?”
Sở Hi Niên cười mà không giải thích: “Mấy ngày sau cô nương sẽ biết.”
Nói rồi hắn dùng cây quạt chỉ vào chiếc tráp trên bàn: “Dù sao cô nương cũng không mở được thứ ấy, không bằng nhường lại cho tại hạ?”
“Không được.” Thiên Thiên cảm thấy mình lỗ vốn, “Thứ ấy là ta cực cực khổ khổ trộm được. Ngươi phải dùng một món bảo bối khác để đổi lấy.”
Sở Hi Niên vui vẻ chấp nhận: “Được, cô nương muốn cái gì?”
Thật ra Thiên Thiên cũng không muốn thứ gì. Nàng đã thấy qua nhiều vàng bạc châu báu, chẳng qua là không muốn Sở Hi Niên được lợi mà thôi. Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, phát hiện nửa khối ngọc màu xanh lục lộ ra trên cổ hắn bèn duỗi tay: “Không bằng ngươi đưa khối ngọc bội trên cổ cho ta là được.”
Sở Hi Niên lập tức cự tuyệt. Hắn nghiêng người tránh tầm mắt của Thiên Thiên rồi nhanh chóng dùng tay giấu khối ngọc vào vạt áo. Nhận ra mình phản ứng quá mãnh liệt, hắn lại chậm chạp thả tay ra: “...Vật này không được, cô nương đổi vật khác đi.”
Thiên Thiên nghiêng đầu: “Luyến tiếc như vậy, là người trong lòng ngươi đưa?”
Sở Hi Niên nhìn nàng, không biết vì sao mà không hề đáp lời
Thiên Thiên bị hắn nhìn cho chột dạ bèn vội vàng xua tay: “Thôi thôi xem như bổn cô nương lỗ chuyến này. Cho ngươi chiếc tráp hỏng này đấy.”
Sau đó nàng cúi đầu, nghiêm túc gấp tờ giấy thành một khối vuông rồi nhét vào trong ngực: “Xem ngươi còn dám coi khinh khả năng ăn trộm của ta hay không. Hừ, bổn cô nương đi đây. Không chơi với ngươi nữa.”
Nói rồi nàng vỗ vỗ tay, phi thân lưu loát rời đi. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa
Lát sau Sở Hi Niên mới chậm rãi hoàn hồn. Hắn đi ra ngoài rồi hắn ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ thấy bên ngoài là bầu trời xanh rộng lớn. Không thấy Thiên Thiên đâu, hắn khẽ cười cười.
(chỗ này chơi chữ Thiên Thiên và bầu trời nhé)
Sở Hi Niên hỏi thủ vệ ngoài cửa: “Tướng quân đâu?”
Thủ vệ đáp: “Thái Tử vừa tới chơi, Tướng quân ra sảnh ngoài tiếp kiến.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Thái tử tới nhất định có chuyện quan trọng. Sở Hi Niên muốn đi nhìn thử xem, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên đi tới.
“Sao rồi? Sở nhị công tử xử án như thần sao lại giống như cô nương trốn trong hậu viện không ra?”
Ân Thừa Hạo vẫn cà lơ phất phơ như cũ, hễ gặp liền trêu chọc hắn một hai câu. Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên đang đứng bên cạnh Ân Thừa Hạo rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, bình tĩnh nói với Ân Thừa Hạo: “Sao điện hạ lại nói những lời này?”
“À, ngươi vẫn chưa biết sao?”
Ân Thừa Hạo không cần ai tiếp đón mà quen cửa quen nẻo tự mình vào thư phòng: “Sau khi Đàn Anh Yến kết thúc, việc ngươi phá được kỳ án liền truyền ra bên ngoài. Hiện giờ trên phố đều nói phủ Khúc Dương Hầu nhất môn song kiệt. Bá tánh khen ngươi xử án như thần. Thanh niên tài tuấn trong kinh đang bị thanh danh của ngươi đè ép. Thật là uy phong biết bao nhiêu.”
Thời cổ đại không có điện thoại di động nên thiếu phương tiện giải trí. Một chuyện nhỏ thôi đã có thể truyền xa đến hang cùng ngõ hẻm, nói chi đề tài chấn động như danh họa bị trộm trong Đàn Anh Yến, rồi công tử Kim gia tử vong một cách kỳ quặc. Hiện tại thuyết thư ở trà lâu đều đang nói về sự kiện này, mỗi buổi đều chật ních người tham dự.
Tạ Kính Uyên ngồi xuống ở ngoài rìa, cầm tách trà lên rồi nhìn Sở Hi Niên: “Kim lân nào có phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng. Những lời này thật đúng với ngươi.”
Thấy Sở Hi Niên đang đứng ở đằng xa, y vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”
Sở Hi Niên ngồi xuống bên cạnh theo lời y nhưng ở giữa có một khoảng trống lớn như đang cố ý bảo trì khoảng cách. Tạ Kính Uyên phát hiện không đúng thì thấy Sở Hi Niên làm động tác mời với Ân Thừa Hạo, ý bảo hắn ngồi ở vị trí chính giữa: “Mời điện hạ ngồi.”
Hắn nhường vị trí center cho Thái Tử
Ân Thừa Hạo đang nhấc vạt áo lên định ngồi xuống ở phía đối diện, nghe vậy kinh ngạc nhìn Sở Hi Niên: “Ngươi đang nói chuyện với cô?”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm Sở Hi Niên đang có ý gì? Cố ý trốn tránh y sao?
Sở Hi Niên lắc lắc cây quạt trong tay, cười đến vân đạm phong kinh: “Nơi này còn có người khác sao? Điện hạ là trữ quân, thân phận tôn quý. Vị trí chính giữa đương nhiên để lại cho ngài.”
Ân Thừa Hạo im lặng nhìn Sở Hi Niên rồi lại nhìn lại Tạ Kính Uyên, rối rắm một lúc vẫn không dám bước qua ngồi xuống. Y ngồi xuống ghế đối diện, xấu hổ nói: “Không sao, cô ngồi ở đây là được.”
Sở Hi Niên không tiếp tục theo đuổi: “Hôm nay điện hạ đến đây có chuyện gì quan trọng?”
Ân Thừa Hạo không giấu hắn: “Thủ lĩnh của người Khương, Mu Chakhar, mang lễ vật vào kinh. Bệ hạ lệnh ngày mai khai yến nghênh đón, tất cả quan lại đều phải đến. Nghe nói ngươi đã phá được án tử tại Đàn Anh Yến nên bệ hạ cố ý nói ngươi cũng phải đi.”
Sở Hi Niên rất vui lòng đi gặp vị hoàng đế trong truyền thuyết. Hắn nhìn Tạ Kính Uyên: “Ta đi, vậy Tướng quân thì sao?”
Dù sao Tạ Kính Uyên vẫn luôn cáo ốm không ra khỏi cửa.
Tạ Kính Uyên liếc hắn, thầm cắn răng rồi lạnh lùng nói: “Không đi!”
Ân Thừa Hạo nghi hoặc: “A, không phải vừa rồi ngươi vừa nói muốn đi cùng Sở Hi Niên sao?”
Tạ Kính Uyên trừng Ân Thừa Hạo: “Ngài nghe lầm.”
Ân Thừa Hạo nghẹn họng.
Sở Hi Niên rủ mắt không nói gì, lát sau mới nói sang chuyện khác: “Điện hạ tới đây để nói mỗi chuyện này?”
“Tất nhiên còn có chuyện khác nữa.” Ân Thừa Hạo có chút vui sướng khi người gặp họa, “Hẳn ngươi còn chưa biết, sáng nay náo loạn cả kinh thành. Nghe nói phủ Binh Bộ thượng thư bị mất một vật vô cùng quan trọng, Tần Đạo Viêm mang theo binh mã lục soát khắp thành, làm lớn đến mức người ngã ngựa đổ, bị quan ngự sử tấu vài cuốn sổ con.”
Nói rồi, y vuốt cằm suy tư: “Không biết ông ta làm mất bảo bối gì mà gấp gáp như vậy?”
Sở Hi Niên cầm chiếc tráp nhỏ màu đen trên bàn, bình tĩnh lắc lắc: “Tất nhiên là thứ bảo bối có thể lấy mạng ông ta.”
Tạ Kính Uyên căn bản nghe không vô họ đang nói gì. Thấy Sở Hi Niên cố ý tránh mình, y bỗng nhớ đến hôm qua hắn cũng làm như thế. Tạ Kính Uyên vô thức vươn tay sờ sờ mặt nạ lạnh băng trên mặt rồi rũ mắt.
Là dung mạo của y quá đáng sợ sao?
Chương 62: Phủ Thượng thư mất trộm
Tần Đạo Viêm vừa là hữu vệ tướng quân vừa là Binh Bộ thượng thư. So với thời còn trẻ, hiện ông đã thu lại rất nhiều mũi nhọn mỗi khi thượng triều. Có nhiều chuyện ông sẽ không tự mình ra tay mà chọn cách đứng sau màn quạt gió thêm củi.
Nhìn từ bên ngoài, tòa phủ đệ của ông trông không có gì đặc biệt, nhưng nội quy bên trong lại rất nghiêm ngặt, từ số lượng đến hoa văn trên cột trụ đều do ông tự tay chọn lựa. Nhiều loại hoa trả vạn kim cũng khó mua được một gốc được trồng đầy hai bên hành lang. Mỗi khi gió thổi qua, hạt giống màu trắng sẽ bay đầy trời như những bông hoa tuyết.
Mỗi tiểu viện đều có người tuần tra, vừa có nam vừa có nữ. Họ không phải nô bộc hay hộ vệ mà là nghĩa tử nghĩa nữ Tần Đạo Viêm nhận nuôi. Ai nấy đều có võ công không tầm thường.
Thiên Thiên ẩn mình trong góc tối, cảm thấy những người này rất khó giải quyết. Nàng bắt đầu muốn bỏ cuộc nhưng không muốn tên họ Sở kia coi thường mình. Thiên Thiên dùng công pháp độc môn để ẩn mình rồi cong người nhảy lên nóc nhà như một con chim én. Cả quá trình chỉ tốn vài giây nên không một ai chú ý.
Thiên Thiên tìm được nơi ở của Tần Đạo Viêm, lặng lẽ lật một góc ngói lên để nhìn lén thì thấy ông đang chép tấu chương. Nàng có thể nhìn thấy mái đầu hoa râm của ông dưới ánh nến mờ
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và giọng nói của một nữ tử: “Bẩm nghĩa phụ, Tần Song đã trở lại.”
Tần Song? Ai vậy?
Thiên Thiên không biết nên tiếp tục quan sát. Tần Đạo Viêm gác bút lông sang một bên, nói bằng giọng già nua: “Vào đi.”
Lúc này Thiên Thiên mới nhìn rõ mặt ông. Tần Đạo Viêm đã đến tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, trông không khác một ông lão bình thường. Điểm đặc biệt duy nhất là trên mắt phải của ông có một miếng bịt mắt màu đen, còn trong mắt trái thì hiện rõ sự sắc bén.
Ông vừa dứt lời, một nữ tử mặc kính trang đẩy cửa tiến vào, phía sau nàng là một nam tử mũi cao mắt sâu mặc hắc y. Thiên Thiên nghĩ người này hẳn là Tần Song.
“Tham kiến nghĩa phụ.”
(kính trang là loại quần áo giống của Ngụy Vô Tiện trong “Ma đạo tổ sư”, nam nữ đều mặc đánh nhau được, bạn nào tò mò search 劲装 là ra nhé)
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tần Song quỳ một gối xuống đất, cúi đầu che đi biểu tình nơi đáy mắt. Sau khi chạy ra khỏi phủ Tướng quân, hắn không lập tức trở về phục mệnh mà tìm một nơi để dưỡng thương và suy nghĩ về những rối rắm trong lòng.
Tần Đạo Viêm gật đầu, ý bảo hắn đứng dậy: “Việc giao cho ngươi như thế nào rồi?”
Tần Song do dự rồi lắc lắc đầu: “Nhi tử vô năng, không tìm được đồ vật Cửu Nương để lại.”
Nữ tử mặc kính trang trừng lớn mắt: “Không thể nào. Chính miệng Cửu Nương từng lén nói với ta sẽ giấu món đồ ấy ở ngoại ô. Sao có thể tìm không thấy?!”
“Thập Tam Nương ——”
Giọng Tần Đạo Viêm trầm xuống: “Khoan hẳn nói, xem Tần Song giải thích thế nào trước đã.”
Tần Song đành thuật lại lời nói dối đã chuẩn bị trước: “Nhi tử đến ngoại ô tìm kiếm hồi lâu nhưng không tìm được vật Cửu Nương để lại, ngay cả ngọc bội cũng không tìm thấy. Nhưng tâm niệm nghĩa phụ giao phó, nhi tử không dám khinh suất, vì tìm kiếm rất lâu nên mới về trễ.”
Vết thương trên mặt hắn đã phai bớt còn máu bị giấu dưới lớp quần áo nên vẫn chưa lộ ra sơ hở.
Tần Song vẫn luôn trung thành với Tần Đạo Viêm nên ông không hoài nghi hắn. Ông nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Thập Tam Nương, ngươi chắc chắn Cửu Nương nói sẽ giấu đồ ở vùng ngoại ô?”
Thập Tam Nương cúi đầu: “Nữ nhi không dám lừa gạt nghĩa phụ, Cửu Nương đã sớm có dị tâm với nghĩa phụ. Nàng ta nói nghĩa phụ thủ đoạn độc ác, sợ rằng sớm muộn gì sẽ xem nàng ta như quân cờ bỏ đi nên phải tính trước đường lui để tự bảo vệ mình.”
Nàng vừa nói vừa âm thầm lo sợ, còn Tần Song thì rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Tần Đạo Viêm không nổi giận. Ông đảo mắt một vòng trên người họ, dưới đáy mắt giấu giếm sự lạnh nhạt nhưng trong giọng nói lại có chút thổn thức: “A? Nàng nói thế thật sao? Thật uổng phí ta khổ tâm nuôi lớn bồi dưỡng nàng.”
Thập Tam Nương vội vàng quỳ xuống bày tỏ lòng trung thành: “Từ nhỏ nữ nhi đã thất lạc cha mẹ thân sinh. Nếu không nhờ nghĩa phụ dưỡng dục, chỉ sợ nữ nhi đã sớm chết đói nơi đầu đường. Nữ nhi nhất định không vong ân phụ nghĩa như Cửu Nương.”
Nàng không chú ý tới ánh mắt càng lúc càng phức tạp của Tần Song.
Tần Đạo Viêm vừa lòng nhắm mắt. Tuy còn canh cánh trong lòng món đồ Cửu Nương lén cất giấu, nhưng ông cũng không xác định được liệu lời của Thập Tam Nương là thật hay giả. Nếu Tần Song tìm kiếm nhiều ngày vẫn không thu hoạch được gì, hẳn là vật ấy không có thật
“Thôi, tìm không được thì bỏ đi.”
Tần Đạo Viêm không tin một người chết có thể gây ra sóng gió gì. Năm ấy Tạ Thị quyền khuynh triều dã, nhưng sau khi Tạ Bích chết liền bắt đầu trở nên điêu tàn. Tuy có Tạ Kính Uyên chống lưng nhưng y chỉ là một tên ma ốm nửa chết nửa sống.
Đột nhiên có tiếng gọi từ bên ngoài: “Nghĩa phụ, trưởng lão của người Khương đến bái phỏng.”
Ít ngày nữa, người Khương sẽ vào kinh dâng tặng lễ vật cho Yến Đế, đồng thời thỉnh cầu đả thông thương lộ giữa hai tộc, hy vọng được phép tự do mậu dịch. Đại thần trên triều chia thành hai luồng ý kiến làm cho Yến Đế chậm chạp không đưa ra được quyết định.
Thủ lĩnh của người Khương và Tần Đạo Viêm vốn lén lút liên hệ với nhau. Lần này vào kinh, người Khương chuẩn bị không ít hậu lễ. Họ nhiều lần tới cửa bái phỏng vì muốn Tần Đạo Viêm đứng giữa làm thuyết khách.
Nhưng Tần Đạo Viêm cố ý câu bọn họ, nhiều lần cáo ốm không gặp. Trưởng lão của người Khương quyết định hạ vốn gốc, tăng danh mục quà tặng lên gấp ba lần, quyết tâm muốn gặp Tần Đạo Viêm bằng được.
Tần Đạo Viêm cảm thấy thời cơ chín muồi thì “ừ” một tiếng: “Dẫn người đến nghị sự đường. Lão phu sẽ đến sau.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thiên Thiên nằm trên nóc nhà, thấy Tần Đạo Viêm rời khỏi phòng thì âm thầm chờ thêm một lát. Đến khi chắc chắn không có mai phục, nàng mới lật thêm vài miếng ngói, tạo nên một lỗ hổng vừa đủ cho một cái đầu chui lọt. Nàng vặn cơ thể, xương cốt vang lên tiếng vang lách cách, rồi chui qua cái lỗ ấy, bò từ tường xuống như một con thằn lằn.
Thiên Thiên nhớ rõ Sở Hi Niên nói đồ vật giấu ở phía dưới gối đầu của Tần Đạo Viêm.
Sợ trong phòng có cơ quan nên nàng kiểm tra một hồi mới cẩn thận đi đến bên giường. Sờ tới sờ lui một lát, Thiên Thiên phát hiện trên tường có một cái nút hơi nhô lên.
Hừm?
Thiên Thiên cắn đầu ngón tay rồi nhíu mày.
Ấn hay không ấn? Đây là một nan đề.
Lỡ như có ám khí bắn ra, chẳng phải nàng sẽ bỏ mạng nơi đây?
Thiên Thiên suy nghĩ một lát, cuối cùng ỷ vào tài cao gan lớn liền nhẹ nhàng ấn nút. Nếu phát hiện có gì không ổn, nàng sẽ lập tức rút lui
Rắc rắc —
Một âm thanh nhỏ vang lên, dưới gối đầu dường như có gì chuyển động. Thiên Thiên lật chăn đệm lên, phát hiện trên ván giường có một chỗ lõm xuống. Bên trong quả nhiên có một chiếc tráp nhỏ màu đen.
Báu vật quý giá được giấu ở chỗ này.
Thiên Thiên cẩn thận lấy tráp ra, muốn mở ra nhìn thử nhưng tìm nửa ngày vẫn không tìm được chốt mở. Nàng dứt khoát bỏ nó vào bao bố trên người rồi dàn dựng lại đệm giường, sau đó nhảy lên trên rồi chui qua nóc nhà, men theo đường cũ rời đi.
Sáng sớm hôm sau là thời gian nàng đã ước định với Sở Hi Niên.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thiên Thiên mang theo tráp tiến vào phủ Tướng quân, bước đi hùng dũng hiên ngang như một tướng quân vừa thắng trận trở về. Nàng đập mạnh chiếc tráp lên bàn: “Thế nào? Bổn cô nương lấy được thứ này từ phủ Binh Bộ thượng thư!”
Hôm qua nàng không ngủ cả đêm, bò thật lâu trên nóc nhà, hoàn toàn không biết khi nàng đang run bần bật trong gió lạnh thì Sở Hi Niên thoải mái dễ chịu nằm ngủ trong phòng.
“Khả năng ăn trộm của cô nương thật là xuất thần nhập hóa.”
Sở Hi Niên làm ra vẻ kinh ngạc, đồng thời nhiệt tình nói ra lời khích lệ. Hắn cầm chiếc tráp kia lên rồi cẩn thận xem xét một lúc, thấy trên tráp có rất nhiều vết xước thì nhàn nhạt nhướng mày
Thiên Thiên chột dạ xoay đầu sang bên không dám nhìn hắn. Nàng là ăn trộm, tất nhiên muốn biết bên trong tráp của Tần Đạo Viêm cất giấu thứ gì. Nhưng không rõ nó được làm từ vật liệu gì mà dùng đao mở không ra, dùng lửa đốt không cháy. Nàng vất vả hơn nửa canh giờ vẫn chưa mở được
Để đảm bảo chiếc tráp này là thật, Sở Hi Niên cố tình thử Thiên Thiên. Hắn chậm chạp hỏi: “Cô nương, chiếc tráp này không phải đồ giả đấy chứ?”
Nghe vậy Thiên Thiên tức đến suýt ngất xỉu. Tên họ Sở này có thù oán gì với nàng? Làm hỏng chuyện tốt của nàng hết lần này đến lần khác không nói, còn nhiều lần vũ nhục công việc của nàng. Thế này mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được nữa?!
“Rầm!” Nàng vỗ mạnh xuống bàn, “Họ Sở, cái tráp này là bà đây tự tay mình trộm từ dưới gối đầu của Tần Đạo Viêm. Nếu ta có gian dối lời nào thì thiên lôi giáng xuống!”
Sở Hi Niên cười cười: “Cô nương không cần tức giận, tại hạ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi. Lỡ như ngươi chưa từng đến phủ Tần Đạo Viêm mà tùy tiện tìm một cái tráp tới lừa thì chẳng phải tại hạ thua oan uổng?”
Thiên Thiên nghiến răng kèn kẹt: “Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin?”
Sở Hi Niên vừa nghiên cứu chiết tráp vừa hỏi một cách bâng quơ: “Trong phủ Tần đại nhân có bao nhiêu hành lang gấp khúc?”
Thiên Thiên chém đinh chặt sắt: “Mười ba!”
Sở Hi Niên: “Trong viện trồng loại hoa gì?”
Thiên Thiên: “Hoa phi tuyết bạch!”
Sở Hi Niên: “Vật trang trí trong góc thư phòng là gì?”
Thiên Thiên: “Thanh thú đạp vân!”
Cuối cùng Sở Hi Niên không nghi ngờ nữa. Hắn đặt tráp sang một bên, đứng dậy đi đến sau áng thư rồi bắt đầu mài mực, sau đó cầm bút lên viết một chữ vừa to vừa hữu lực trên mặt giấy Tuyên Thành ——
Phục.
Sở Hi Niên đợi mực khô rồi cười đưa cho Thiên Thiên: “Kỹ năng ăn trộm xuất thần của cô nương nên được lưu danh sử sách. Ngày sau nếu có cơ hội đề bút, ta nhất định sẽ viết về cô nương. Đây là việc mà ta thiếu cô nương.”
Thiên Thiên trở nên hớn hở. Hai mắt nàng sáng lên tựa như vô cùng hứng thú với chuyện lưu danh sử sách: “Viết sách? Ngươi định viết gì về ta?”
Sở Hi Niên lắc lắc cây quạt trong tay, suy nghĩ một lát: “Vô tung vô ảnh dạo bước trên mái hiên, đôi tay tài hoa lấy trộm của gian thần. Khi nói về người hành hiệp không thể không nhắc đến cô nương.”
Thiên Thiên nghe ra vài phần ẩn ý trong lời hắn, hoài nghi hỏi lại: “Trộm của gian thần?”
Sở Hi Niên cười mà không giải thích: “Mấy ngày sau cô nương sẽ biết.”
Nói rồi hắn dùng cây quạt chỉ vào chiếc tráp trên bàn: “Dù sao cô nương cũng không mở được thứ ấy, không bằng nhường lại cho tại hạ?”
“Không được.” Thiên Thiên cảm thấy mình lỗ vốn, “Thứ ấy là ta cực cực khổ khổ trộm được. Ngươi phải dùng một món bảo bối khác để đổi lấy.”
Sở Hi Niên vui vẻ chấp nhận: “Được, cô nương muốn cái gì?”
Thật ra Thiên Thiên cũng không muốn thứ gì. Nàng đã thấy qua nhiều vàng bạc châu báu, chẳng qua là không muốn Sở Hi Niên được lợi mà thôi. Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, phát hiện nửa khối ngọc màu xanh lục lộ ra trên cổ hắn bèn duỗi tay: “Không bằng ngươi đưa khối ngọc bội trên cổ cho ta là được.”
Sở Hi Niên lập tức cự tuyệt. Hắn nghiêng người tránh tầm mắt của Thiên Thiên rồi nhanh chóng dùng tay giấu khối ngọc vào vạt áo. Nhận ra mình phản ứng quá mãnh liệt, hắn lại chậm chạp thả tay ra: “...Vật này không được, cô nương đổi vật khác đi.”
Thiên Thiên nghiêng đầu: “Luyến tiếc như vậy, là người trong lòng ngươi đưa?”
Sở Hi Niên nhìn nàng, không biết vì sao mà không hề đáp lời
Thiên Thiên bị hắn nhìn cho chột dạ bèn vội vàng xua tay: “Thôi thôi xem như bổn cô nương lỗ chuyến này. Cho ngươi chiếc tráp hỏng này đấy.”
Sau đó nàng cúi đầu, nghiêm túc gấp tờ giấy thành một khối vuông rồi nhét vào trong ngực: “Xem ngươi còn dám coi khinh khả năng ăn trộm của ta hay không. Hừ, bổn cô nương đi đây. Không chơi với ngươi nữa.”
Nói rồi nàng vỗ vỗ tay, phi thân lưu loát rời đi. Chớp mắt đã không thấy bóng dáng nàng đâu nữa
Lát sau Sở Hi Niên mới chậm rãi hoàn hồn. Hắn đi ra ngoài rồi hắn ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ thấy bên ngoài là bầu trời xanh rộng lớn. Không thấy Thiên Thiên đâu, hắn khẽ cười cười.
(chỗ này chơi chữ Thiên Thiên và bầu trời nhé)
Sở Hi Niên hỏi thủ vệ ngoài cửa: “Tướng quân đâu?”
Thủ vệ đáp: “Thái Tử vừa tới chơi, Tướng quân ra sảnh ngoài tiếp kiến.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Thái tử tới nhất định có chuyện quan trọng. Sở Hi Niên muốn đi nhìn thử xem, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã thấy Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên đi tới.
“Sao rồi? Sở nhị công tử xử án như thần sao lại giống như cô nương trốn trong hậu viện không ra?”
Ân Thừa Hạo vẫn cà lơ phất phơ như cũ, hễ gặp liền trêu chọc hắn một hai câu. Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên đang đứng bên cạnh Ân Thừa Hạo rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, bình tĩnh nói với Ân Thừa Hạo: “Sao điện hạ lại nói những lời này?”
“À, ngươi vẫn chưa biết sao?”
Ân Thừa Hạo không cần ai tiếp đón mà quen cửa quen nẻo tự mình vào thư phòng: “Sau khi Đàn Anh Yến kết thúc, việc ngươi phá được kỳ án liền truyền ra bên ngoài. Hiện giờ trên phố đều nói phủ Khúc Dương Hầu nhất môn song kiệt. Bá tánh khen ngươi xử án như thần. Thanh niên tài tuấn trong kinh đang bị thanh danh của ngươi đè ép. Thật là uy phong biết bao nhiêu.”
Thời cổ đại không có điện thoại di động nên thiếu phương tiện giải trí. Một chuyện nhỏ thôi đã có thể truyền xa đến hang cùng ngõ hẻm, nói chi đề tài chấn động như danh họa bị trộm trong Đàn Anh Yến, rồi công tử Kim gia tử vong một cách kỳ quặc. Hiện tại thuyết thư ở trà lâu đều đang nói về sự kiện này, mỗi buổi đều chật ních người tham dự.
Tạ Kính Uyên ngồi xuống ở ngoài rìa, cầm tách trà lên rồi nhìn Sở Hi Niên: “Kim lân nào có phải vật trong ao, gặp được kỳ ngộ sẽ hóa rồng. Những lời này thật đúng với ngươi.”
Thấy Sở Hi Niên đang đứng ở đằng xa, y vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây.”
Sở Hi Niên ngồi xuống bên cạnh theo lời y nhưng ở giữa có một khoảng trống lớn như đang cố ý bảo trì khoảng cách. Tạ Kính Uyên phát hiện không đúng thì thấy Sở Hi Niên làm động tác mời với Ân Thừa Hạo, ý bảo hắn ngồi ở vị trí chính giữa: “Mời điện hạ ngồi.”
Hắn nhường vị trí center cho Thái Tử
Ân Thừa Hạo đang nhấc vạt áo lên định ngồi xuống ở phía đối diện, nghe vậy kinh ngạc nhìn Sở Hi Niên: “Ngươi đang nói chuyện với cô?”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm Sở Hi Niên đang có ý gì? Cố ý trốn tránh y sao?
Sở Hi Niên lắc lắc cây quạt trong tay, cười đến vân đạm phong kinh: “Nơi này còn có người khác sao? Điện hạ là trữ quân, thân phận tôn quý. Vị trí chính giữa đương nhiên để lại cho ngài.”
Ân Thừa Hạo im lặng nhìn Sở Hi Niên rồi lại nhìn lại Tạ Kính Uyên, rối rắm một lúc vẫn không dám bước qua ngồi xuống. Y ngồi xuống ghế đối diện, xấu hổ nói: “Không sao, cô ngồi ở đây là được.”
Sở Hi Niên không tiếp tục theo đuổi: “Hôm nay điện hạ đến đây có chuyện gì quan trọng?”
Ân Thừa Hạo không giấu hắn: “Thủ lĩnh của người Khương, Mu Chakhar, mang lễ vật vào kinh. Bệ hạ lệnh ngày mai khai yến nghênh đón, tất cả quan lại đều phải đến. Nghe nói ngươi đã phá được án tử tại Đàn Anh Yến nên bệ hạ cố ý nói ngươi cũng phải đi.”
Sở Hi Niên rất vui lòng đi gặp vị hoàng đế trong truyền thuyết. Hắn nhìn Tạ Kính Uyên: “Ta đi, vậy Tướng quân thì sao?”
Dù sao Tạ Kính Uyên vẫn luôn cáo ốm không ra khỏi cửa.
Tạ Kính Uyên liếc hắn, thầm cắn răng rồi lạnh lùng nói: “Không đi!”
Ân Thừa Hạo nghi hoặc: “A, không phải vừa rồi ngươi vừa nói muốn đi cùng Sở Hi Niên sao?”
Tạ Kính Uyên trừng Ân Thừa Hạo: “Ngài nghe lầm.”
Ân Thừa Hạo nghẹn họng.
Sở Hi Niên rủ mắt không nói gì, lát sau mới nói sang chuyện khác: “Điện hạ tới đây để nói mỗi chuyện này?”
“Tất nhiên còn có chuyện khác nữa.” Ân Thừa Hạo có chút vui sướng khi người gặp họa, “Hẳn ngươi còn chưa biết, sáng nay náo loạn cả kinh thành. Nghe nói phủ Binh Bộ thượng thư bị mất một vật vô cùng quan trọng, Tần Đạo Viêm mang theo binh mã lục soát khắp thành, làm lớn đến mức người ngã ngựa đổ, bị quan ngự sử tấu vài cuốn sổ con.”
Nói rồi, y vuốt cằm suy tư: “Không biết ông ta làm mất bảo bối gì mà gấp gáp như vậy?”
Sở Hi Niên cầm chiếc tráp nhỏ màu đen trên bàn, bình tĩnh lắc lắc: “Tất nhiên là thứ bảo bối có thể lấy mạng ông ta.”
Tạ Kính Uyên căn bản nghe không vô họ đang nói gì. Thấy Sở Hi Niên cố ý tránh mình, y bỗng nhớ đến hôm qua hắn cũng làm như thế. Tạ Kính Uyên vô thức vươn tay sờ sờ mặt nạ lạnh băng trên mặt rồi rũ mắt.
Là dung mạo của y quá đáng sợ sao?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương