Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 67: Tin hay không tin?
“Nếu ngươi hôn ta một cái, ta lập tức tin ngươi...”
Chương 63: Tin hay không tin?
Ân Thừa Hạo nhìn chiếc tráp trong tay Sở Hi Niên, không quá để trong lòng nên chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đây là vật gì?”
Tạ Kính Uyên đoán được chiếc tráp này hẳn là do nữ tặc kia trộm tới. Y không hiểu sao trong đầu Sở Hi Niên có nhiều quỷ kế đến thế, có thể làm cho người khác bị hắn bán còn giúp hắn đếm tiền.
Sở Hi Niên không để ý cười cười: “Không có gì, món bảo bối phủ Binh bộ Thượng thư làm mất mà thôi.”
Lời của hắn như sấm sét giáng xuống suýt làm Ân Thừa Hạo ngã thẳng cẳng từ trên ghế. Y kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói đây là cái gì?!”
Tạ Kính Uyên nhíu mày lặp lại một lần: “Ngài nghe không rõ sao? Món đồ phủ Tần Đạo Viêm làm mất.”
Sở Hi Niên kể lại cho Ân Thừa Hạo nghe mọi việc diễn ra như thế nào, tuy nhiên thay đổi một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như sửa thành Thiên Thiên tự mình phát hiện ra chiếc tráp. Cuối cùng hắn lắc lắc chiếc tráp đen trong tay: “Mật tin của Tần Đạo Viêm và người khác đều được giấu trong này. Chắc chắn trong đây có điểm yếu của ông ta. Điện hạ chỉ cần chờ đợi thời cơ rồi trình lên trước mặt Thánh Thượng, nhất định sẽ lập được công lớn.”
Sở Hi Niên vẫn chưa chân chính đầu nhập vào môn hạ của Thái Tử. Hắn bỗng nhường lại công lao này khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Hắn vừa dứt lời, cả phòng lập tức lặng thinh.
Tạ Kính Uyên muốn nói gì nhưng ngại Ân Thừa Hạo ở đây nên không tiện mở miệng. Một lúc sau, y mới nhíu mày: “Không được nói bậy.”
Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, vẻ mặt phức tạp: “Ngươi muốn đưa vật ấy cho cô?”
Y có chút không tin được.
Tần Đạo Viêm là nguyên lão hai triều, địa vị hết sức quan trọng. Nếu có người giao ra vật chứng ông ta tư thông với ngoại bang, tất nhiên người đó sẽ lập được công lớn. Sở Hi Niên tự mình trình vật ấy lên cũng tốt, giao cho người của Tấn Vương cũng tốt. Dù làm cách nào hắn cũng sẽ thu hoạch được món lợi khổng lồ, nhưng hắn lại có ý định đưa chiếc tráp cho Ân Thừa Hạo.
Trong phòng im lặng đến mức ngượng ngùng.
Qua một lúc sau, Ân Thừa Hạo mới nói: “Nhưng cô không có gì có thể cho ngươi.”
Y chỉ là một Thái Tử đã mất mẹ ruột, đã không được sủng ái còn nghèo túng. Trừ Tạ Kính Uyên, không có kẻ nào nguyện ý giúp y, cũng không có bất kỳ kẻ nào tin rằng y thật sự có thể lên ngôi Hoàng đế.
Nhưng y chỉ có một đường đi về phía trước, đi về phía tử lộ đã biết rõ kết cục.
Ân Thừa Hạo không thể quay đầu, Tạ Kính Uyên cũng thế. Tranh giành quyền vị là cuộc đua tàn nhẫn. Nó như một bàn tay khổng lồ không ngừng đẩy họ tiến về phía trước.
Hai người trước mặt Sở Hi Niên, một người là thái tử Yến Triều, hậu duệ quý tộc. Một người là tướng quân nắm binh mã trong tay, hiếm ai có thể trở thành địch thủ của y. Thế nhưng mấy ai có thể tưởng tượng kết cục của họ trong sách
Ân Thừa Hạo cảm thấy cách chết thống khổ nhất trên đời là bị người ta siết cổ chết. Tân đế đăng cơ cố ý ban y thắt cổ tự vẫn.
Tạ Kính Uyên trời sinh phản cốt, tâm tính ngạo tuyệt thì bị tẫn phế gân mạch rồi giam cầm đến chết nơi địa lao không thấy ánh mặt trời.
Sở Hi Niên bỗng cảm thấy chiếc tráp trong tay có chút nặng, nặng gần ngang bằng hai chữ “vận mệnh“. Hắn đặt món đồ trên bàn, đẩy nó về phía Tạ Kính Uyên: “Vật này là cho Tướng quân.”
Còn Tạ Kính Uyên muốn đưa cho Ân Thừa Hạo hay người khác thì do chính y làm chủ.
Vừa rồi không phải Sở Hi Niên còn đang trốn tránh y sao? Sao hiện tại lại đưa đồ cho y? Tạ Kính Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, học theo Ân Thừa Hạo: “Thật không khéo, bản tướng quân cũng không có gì cho ngươi.”
Sở Hi Niên đặt tay lên vạt áo, sờ sờ khối ngọc trên cổ mình. Dù hắn không nói gì nhưng động tác thể hiện rõ ý tứ rằng Tạ Kính Uyên đã từng đưa đồ cho hắn.
Người thật sự không đưa được gì là Sở Hi Niên.
Hắn cho Tạ Kính Uyên cái gì?
Cả đời khó khăn, không được chết già.
Thấy bọn họ đều không nói lời nào, Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, lại nhìn Tạ Kính Uyên, đầu óc luôn bế tắc bỗng nhiên thông suốt. Y bừng tỉnh đại ngộ. Hai người kia... Hai người kia không......?!!
Ân Thừa Hạo nuốt khan, cảm thấy mình mới phát hiện một bí mật. Y vô thức nắm chặt đầu gối, thầm nghĩ hóa ra Tạ Kính Uyên là đoạn tụ. Sao trước giờ y lại không nhìn ra?
Không biết có phải để làm cho không khí nhẹ nhàng hơn hay không, Ân Thừa Hạo nói sang chuyện khác: “Có thể cho cô xem những mật tin đó hay không?”
Đương nhiên là được. Trên thực tế, chuyện thông đồng với địch bán nước này liên can đến rất nhiều người. Chỉ có Ân Thừa Hạo là người thích hợp khơi ra.
Sở Hi Niên nói: “Tráp đã cho tướng quân, mọi thứ đều do ngài ấy làm chủ.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên cầm tráp, thử nửa ngày nhưng mở không ra. Y không muốn mất mặt nên định dùng nội lực để phá vỡ thứ ấy. Sở Hi Niên bỗng rút chiếc tráp ra khỏi tay y: “Vật này được làm từ vật liệu đặc thù, chỉ có thể mở bằng chìa khóa. Tìm cách phá nó sẽ làm tay ngài bị thương.”
Tạ Kính Uyên híp mắt rồi cười lạnh: “Ta không tin.”
Y vận công, giơ tay lên muốn đánh xuống. Sở Hi Niên lập tức nắm lấy tay y. Khí lực trên tay y lập tức biến mất.
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Sở Hi Niên chậm rãi buông tay y ra, sờ lên phần hoa văn được khắc chìm rồi nhấn ba cái. Chiếc tráp phát ra một tiếng răng rắc nhỏ, sau đó một phần trên hoa văn mẫu đơn từ từ cộm lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Kính Uyên, Sở Hi Niên nhẹ nhàng nắm lấy cánh mẫu đơn rồi rút nó ra khỏi trap. Vật đó trông giống một cây trâm hoa, vừa dài vừa nhọn.
Tạ Kính Uyên hiểu ngay: “Đó là chìa khóa? Tên cáo già Tần Đạo Viêm này.”
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ai có thể nghĩ rằng chìa khóa được giấu ở bên trong tráp. Nếu vào tay người không biết chỉ sợ người đấy còn đang đi khắp thế giới tìm chìa khóa.
Ân Thừa Hạo tò mò vì sao Sở Hi Niên lại biết cách bẻ khóa: “Sao ngươi biết chìa khóa giấu ở chỗ này?”
Sở Hi Niên tìm được lỗ khóa thật nhỏ ở dưới đáy tráp, cho chìa khóa vào rồi vặn một cái. Hắn vừa mở khóa vừa nói: “Trước đây ta đọc qua một quyển sách cổ, trong đấy có tả một loại cơ quan gọi là Thiên Cơ Hạp. Nghe nói loại hộp ấy do một người thợ giỏi tạo ra để làm hộp trang điểm cho nữ tử hoàng tộc. Nhưng sau này, kỹ thuật làm loại hộp ấy thất truyền, không có hậu nhân. Không ngờ Tần Đạo Viêm lại có một cái.”
Ân Thừa Hạo “a” một tiếng. Hóa ra là y thiếu kiến thức.
Tạ Kính Uyên thì không như thế. Y không tin mấy lời ma quỷ của Sở Hi Niên. Trong phủ Tướng quân có cả ngàn cuốn sách, cuốn nào y cũng từng xem qua, căn bản không có cuốn sách của nào ghi chép về Thiên Cơ Hạp.
Họ đang nói chuyện thì tráp mở. Sở Hi Niên lấy một chồng thư thật dày ra khỏi tráp. Trong tráp không những có thư liên lạc giữa Tần Đạo Viêm với người Khương mà còn có thư nghị hòa giữa Đại Yến và người Hồ khi ông ta còn trẻ.
Tạ Kính Uyên lật nhanh xem số thư này. Khi nhìn thấy một lá thư, y bỗng dừng tay, đồng tử co rút.
“Làm sao vậy?”
Sở Hi Niên phát hiện không thích hợp nên nghiêng người sang nhìn. Trong thư không có lời nào, chỉ có một bức tranh vẽ lại cách bố trí binh lực trong đại nội hoàng cung, trong đó có một con đường được đánh dấu bằng mực đỏ.
Người nhận thư là Tần Đạo Viêm, còn người viết thư là ——
Chu Ôn Thần!
Sở Hi Niên lẩm bẩm: “Thống lĩnh đại nội cấm quân – Chu Ôn Thần?”
Người này từng xuất hiện trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu“. Chu Ôn Thần phụ trách thủ vệ kinh đô, chưởng quản mười vạn cấm quân, võ công cao cường, là cánh tay đắc lực luôn sẵn sàng bán mạng cho Yến Đế.
Suất diễn không nhiều nhưng địa vị không tầm thường.
Một người cứng như đá – vốn không thể giao động cũng không thể mượn sức – sao có thể gửi thư qua lại với Tần Đạo Viêm?
Ân Thừa Hạo đọc thư, thấy con đường được đánh dấu thì giật mình: “Đây không phải là nơi Tướng quân Tạ Bích bị bắt năm đó sao?”
Đường đi trong hoàng cung ngoằn ngoèo phức tạp, mực đỏ đánh dấu một con đường đi từ Thái An Môn đến tẩm cung của Thiên Tử. Dường như Ân Thừa Hạo biết được bí mật gì nên không giấu được sự kinh ngạc trên mặt. Y và Tạ Kính Uyên liếc nhau, cùng nghiêng đầu rồi ngậm miệng không nói.
Sở Hi Niên cảm giác được chuyện đó. Hắn lặng lẽ sờ sờ trang giấy ố vàng, hẳn thứ này đã ở trong tráp được nhiều năm, đã thế còn liên quan đến việc Tạ gia mưu phản năm đó. Hắn vừa định nói gì thì Tạ Kính Uyên rút bức thư khỏi tay hắn.
“Giữ lại phong thư này, còn lại giao cho Thái Tử để ngài trình lên ngự tiền.”
Những biến hóa trên mặt Tạ Kính Uyên khi nãy đã không còn, trông y giống hệt như bình thường. Y xếp lá thư và nhét nó vào trong tay áo.
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày, cười cười: “Vì sao?”
Ân Thừa Hạo xua tay một cách tùy ý rồi ngồi về chỗ cũ: “Một lá thư râu ria mà thôi, trình lên hay không trình lên cũng không sao.”
Bọn họ không muốn nói, Sở Hi Niên cũng không hỏi lại. Trước giờ hắn không trông cậy vào việc Tạ Kính Uyên sẽ chủ động nói ra. Có một số việc tự mình điều tra là được.
Ba người ngồi trong thư phòng kiểm tra hết từng lá thư của Tần Đạo Viêm. Ngoài trừ thông đồng với địch bán nước còn có bằng chứng mua quan bán tước, tư thu hối lộ. Tội lớn tội nhỏ cộng lại được mười ba tội, đủ cho Tần Đạo Viêm chết mười lần.
Ân Thừa Hạo nói: “Ngày mai hoàng cung khai yến, Tần Đạo Viêm Nhất định sẽ thuyết phục mọi người đồng ý khai thông mậu dịch với người Khương. Cô sẽ tìm cái cớ để tham tấu ông ta.”
Sở Hi Niên cầm ly trà lên, dùng nắp hớt hớt lá trà: “Điện hạ có biết để mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích không phải là chuyện tốt?”
Tạ Kính Uyên lập tức hiểu ý hắn: “Tìm người làm thay ngài, tránh để thanh danh bị ảnh hưởng. Ngài chỉ cần trình chứng cứ lên thôi.”
Chuyện lớn như vậy nếu chỉ do một mình Thái Tử làm sẽ khiến Hoàng đế ngờ vực, cũng sẽ khiến triều thần kiêng kỵ. Nên kéo nhiều người vào mới đảm bảo.
Không phải Ân Thừa Hạo không nghĩ tới nhưng thủ hạ của y chẳng có ai. Dưới trướng y chỉ có vài lão thần Đông Cung ngoan cố cứng nhắc. Họ dạy học thì ổn chứ so chiêu trên triều đình thì không làm được.
Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, giọng nói mang theo vài thần thỉnh giáo: “Ngươi nói xem cô nên chọn ai đây?
Sở Hi Niên mỉm cười: “Kim Như Hải.”
Nếu Tần Đạo Viêm muốn đả thông mậu dịch giữa hai tộc, trừ sự cho phép của Hoàng Đế còn cần liên hệ với giám sát sử Kim Như Hải. Thời gian này, Tần Đạo Viêm âm thầm tặng cho Kim gia không ít trân bảo hiểm thấy. Những thứ này cũng là chứng cứ phạm tội hối lộ.
Kim Như Hải thiếu Sở Hi Niên một phần ân tình. Chỉ cần ông đồng ý đứng ra tố giác Tần Đạo Viêm rồi Ân Thừa Hạo trình chứng cớ theo sau, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Ân Thừa Hạo nghĩ thầm vậy chẳng phải y lại thiếu Sở Hi Niên một ân tình: “Vì sao ngươi lại giúp cô?”
Sở Hi Niên không đáp.
Ân Thừa Hạo do dự hỏi: “Ngươi... Chẳng lẽ ngươi muốn đầu nhập vào môn hạ của cô?”
Không cần Sở Hi Niên trả lời, Tạ Kính Uyên đã biết là không có khả năng. Y đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài rồi ném chồng thư vào ngực Ân Thừa Hạo: “Không còn sớm nữa, ngài nhanh chóng hồi phủ, viết trước sổ con tham tấu Tần Đạo Viêm cho ngày mai.”
Viết sổ con giống như viết văn thời hiện đại, rất tốn neuron não. Không những phải dùng từ ngữ hoa mỹ mà còn phải hành văn logic, nói ý nào trúng ý đấy. Điểm duy nhất khác biệt là nếu bạn có sai sót gì, giáo viên chỉ trừ điểm bạn, còn Hoàng đế sẽ muốn đầu của bạn.
Ân Thừa Hạo cũng biết không thể xem nhẹ việc này nên mang theo đồ vật vội vàng cáo từ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đến tối, Sở Hi Niên ngồi tự hỏi về bức thư bố trí binh lực kia. Chắc chắn món đồ này xuất phát từ tay Chu Ôn Thần, nhưng vì sao người này lại muốn đưa bản vẽ cho Tần Đạo Viêm? Vì sao nhất định phải dùng mực đỏ vẽ ra một con đường?
Chu Ôn Thần là nô tài trung thành nhất của hoàng gia, tuyệt đối trung tâm với Yến Đế. Nếu không có chuyện gì quan trọng, ông ta tuyệt đối không tùy tiện đưa món đồ quan trọng như thế cho người khác.
Chẳng lẽ thiết lập nhân vật của Chu Ôn Thần đã thay đổi?
Sở Hi Niên không chắc chắn. Đợi cung yến ngày mai, hắn sẽ quan sát cẩn thận rồi mới quyết định. Tạm bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu, hắn ngẩng mặt lên thì thấy Tạ Kính Uyên đưa lưng về phía mình. Y đang ngồi xuất thần trước gương.
Tạ Kính Uyên không thích soi gương. Y soi gương rất ít, thậm chí có thể nói chưa từng chủ động soi.
Đơn giản vì chính y cũng không muốn nhìn thấy gương mặt kia.
Mặt nạ màu bạc nằm lặng im trên bàn, gương mặt y không còn gì che giấu. Má trái không tì vết như ngọc, má phải lại chằng chịt những vết sẹo ngang dọc. Dưới ánh nến le lói, chúng khiến y trông âm trầm như quỷ mị.
Tạ Kính Uyên nhìn gương hồi lâu rồi mới vô thức vuốt ve những vết sẹo trên má phải. Dường như y đang nhớ tới chuyện gì đó nên giữ nguyên tư thế rất lâu mà không hề cử động.
Không rõ là đang hận hay đang oán.
Sở Hi Niên nhìn bóng dáng y, không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng: “Tướng quân?”
“......”
Tạ Kính Uyên không quay đầu lại. Y nhìn thấy trong gương đồng hình ảnh Sở Hi Niên lại ngồi ở gian ngoài, giọng y không có cảm xúc: “Ngươi xác định ngươi muốn ngủ ở bên ngoài?”
Sở Hi Niên không đáp nên Tạ Kính Uyên xem như hắn thừa nhận. Y chậm rãi cầm lấy mặt nạ rồi đeo lên mặt, che mất nửa bên mặt đầy sẹo.
Từ sau khi Sở Hi Niên tới, khi y ngủ vào buổi tối thì không đeo mặt nạ nữa. Hiện giờ y lại đeo lên.
Sở Hi Niên còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào. Hắn vốn tưởng Tạ Kính Uyên sẽ chen qua ngủ chung với mình lần nữa, không ngờ y không nói lời nào mà đi thẳng vào phòng trong.
Tầng tầng lớp lớp trướng màn rơi xuống, che mất phân nửa tình cảnh bên trong. Sau khi Tạ Kính Uyên thổi tắt nến, Sở Hi Niên không nhìn thấy gì nữa.
“......”
Sở Hi Niên ngồi một mình nơi mép giường, một lúc lâu sau vẫn chưa cử động. Chính hắn cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Thấy phòng trong chỉ có một màu đen, hắn chậm rãi nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao mà không ngủ được.
Hắn vô thức chú ý động tĩnh ở phòng trong.
Không biết qua bao lâu, từ phòng trong vang lên một âm thanh nhỏ. Sở Hi Niên lập tức ngồi dậy rồi nhíu mày: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên vừa mới trở mình: “......”
Không nghe thấy y trả lời, Sở Hi Niên trực tiếp khoác áo ngoài đi vào phòng trong. Hắn sờ mép giường, vì chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một bóng người nên vươn tay về phía đó: “Tướng quân?”
Chạm vào một thứ vừa cứng vừa lạnh, hắn không khỏi sững người.
“......”
Sở Hi Niên không rõ mình có nên thu tay lại hay không. Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, vẫn chạm vào mặt nạ, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tạ Kính Uyên nắm lấy cổ tay: “Đừng nhúc nhích ——”
Tay y lạnh đến mức thấm vào xương, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần cảnh cáo
Sở Hi Niên khựng người rồi lại cười cười không để ý: “...Sao hôm nay Tướng quân lại đeo mặt nạ?”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, nghiêng đầu tránh ánh nhìn của hắn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi lo ngủ phần ngươi đi.”
Sở Hi Niên bỗng nhớ đến bốn chữ “nhân tính bổn tiện“. Hắn lo lắng Tạ Kính Uyên muốn ngủ chung với mình nên đã chuẩn bị sẵn lý do để ngủ ở gian ngoài, thế mà y lại không dây dưa.
(tiện: đê tiện, hèn hạ)
Trong lòng hắn hơi trống rỗng không rõ nguyên do.
Tạ Kính Uyên thấy hắn không cử động thì mở mắt ra, cong môi châm chọc: “Nếu ngươi không đi, ta coi như ngươi muốn ngủ với ta.”
Y nói xong, Sở Hi Niên lại không phản ứng.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây.
Sở Hi Niên vẫn không có ý rời đi. Hắn nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tạ Kính Uyên, hai chân như bị rót chì, làm cách nào cũng không cử động được.
Thấy thế, độ cong trên khóe miệng của Tạ Kính Uyên chậm rãi biến mất. Y chợt ngồi dậy, rút ngắn khoảng cách với Sở Hi Niên. Hơi thở của hai người hòa vào nhau một cách ái muội.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, mặt nạ bên má phải suýt cạ vào mặt hắn. Y trầm giọng hỏi: “Ngươi không sợ ta?”
Sợ?
Sở Hi Niên hoàn hồn. Hắn chậm rãi gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Tạ Kính Uyên xuống, dùng tay vuốt ve những vết sẹo chằng chịt kia. Cuối cùng, ngón tay dừng trên cằm của y: “Tướng quân đang hỏi về dung mạo của ngài sao?”
Nửa bên mặt Tạ Kính Uyên đã tê rần: “Phải, như thế nào?”
Sở Hi Niên khẽ cười: “Tất nhiên không sợ.”
Tạ Kính Uyên lại lạnh lùng nhướng mày: “Ta không tin.”
Sở Hi Niên thấy không sao cả, nhàn nhạt cười: “Không sao, tự ta tin là được.”
Tạ Kính Uyên nắm chặt tay hắn: “Ngươi nói ngươi không sợ, cần chứng minh cho ta xem.”
Sở Hi Niên: “Tướng quân muốn ta chứng minh bằng cách nào?”
Tạ Kính Uyên tới gần Sở Hi Niên, trong mắt cất chứa nhiều cảm xúc. Y dán môi vào bên tai Sở Hi Niên, hơi thở lạnh băng phả lên tai hắn: “Sở Hi Niên, ngươi hôn ta một cái.”
Y nói: “Nếu ngươi hôn ta một cái, ta lập tức tin ngươi...”
Sở Hi Niên ngẩn người.
Đếm ngược tỏ tình - 3
Chương 63: Tin hay không tin?
Ân Thừa Hạo nhìn chiếc tráp trong tay Sở Hi Niên, không quá để trong lòng nên chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Đây là vật gì?”
Tạ Kính Uyên đoán được chiếc tráp này hẳn là do nữ tặc kia trộm tới. Y không hiểu sao trong đầu Sở Hi Niên có nhiều quỷ kế đến thế, có thể làm cho người khác bị hắn bán còn giúp hắn đếm tiền.
Sở Hi Niên không để ý cười cười: “Không có gì, món bảo bối phủ Binh bộ Thượng thư làm mất mà thôi.”
Lời của hắn như sấm sét giáng xuống suýt làm Ân Thừa Hạo ngã thẳng cẳng từ trên ghế. Y kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi nói đây là cái gì?!”
Tạ Kính Uyên nhíu mày lặp lại một lần: “Ngài nghe không rõ sao? Món đồ phủ Tần Đạo Viêm làm mất.”
Sở Hi Niên kể lại cho Ân Thừa Hạo nghe mọi việc diễn ra như thế nào, tuy nhiên thay đổi một vài chi tiết nhỏ, ví dụ như sửa thành Thiên Thiên tự mình phát hiện ra chiếc tráp. Cuối cùng hắn lắc lắc chiếc tráp đen trong tay: “Mật tin của Tần Đạo Viêm và người khác đều được giấu trong này. Chắc chắn trong đây có điểm yếu của ông ta. Điện hạ chỉ cần chờ đợi thời cơ rồi trình lên trước mặt Thánh Thượng, nhất định sẽ lập được công lớn.”
Sở Hi Niên vẫn chưa chân chính đầu nhập vào môn hạ của Thái Tử. Hắn bỗng nhường lại công lao này khiến người khác không khỏi kinh ngạc. Hắn vừa dứt lời, cả phòng lập tức lặng thinh.
Tạ Kính Uyên muốn nói gì nhưng ngại Ân Thừa Hạo ở đây nên không tiện mở miệng. Một lúc sau, y mới nhíu mày: “Không được nói bậy.”
Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, vẻ mặt phức tạp: “Ngươi muốn đưa vật ấy cho cô?”
Y có chút không tin được.
Tần Đạo Viêm là nguyên lão hai triều, địa vị hết sức quan trọng. Nếu có người giao ra vật chứng ông ta tư thông với ngoại bang, tất nhiên người đó sẽ lập được công lớn. Sở Hi Niên tự mình trình vật ấy lên cũng tốt, giao cho người của Tấn Vương cũng tốt. Dù làm cách nào hắn cũng sẽ thu hoạch được món lợi khổng lồ, nhưng hắn lại có ý định đưa chiếc tráp cho Ân Thừa Hạo.
Trong phòng im lặng đến mức ngượng ngùng.
Qua một lúc sau, Ân Thừa Hạo mới nói: “Nhưng cô không có gì có thể cho ngươi.”
Y chỉ là một Thái Tử đã mất mẹ ruột, đã không được sủng ái còn nghèo túng. Trừ Tạ Kính Uyên, không có kẻ nào nguyện ý giúp y, cũng không có bất kỳ kẻ nào tin rằng y thật sự có thể lên ngôi Hoàng đế.
Nhưng y chỉ có một đường đi về phía trước, đi về phía tử lộ đã biết rõ kết cục.
Ân Thừa Hạo không thể quay đầu, Tạ Kính Uyên cũng thế. Tranh giành quyền vị là cuộc đua tàn nhẫn. Nó như một bàn tay khổng lồ không ngừng đẩy họ tiến về phía trước.
Hai người trước mặt Sở Hi Niên, một người là thái tử Yến Triều, hậu duệ quý tộc. Một người là tướng quân nắm binh mã trong tay, hiếm ai có thể trở thành địch thủ của y. Thế nhưng mấy ai có thể tưởng tượng kết cục của họ trong sách
Ân Thừa Hạo cảm thấy cách chết thống khổ nhất trên đời là bị người ta siết cổ chết. Tân đế đăng cơ cố ý ban y thắt cổ tự vẫn.
Tạ Kính Uyên trời sinh phản cốt, tâm tính ngạo tuyệt thì bị tẫn phế gân mạch rồi giam cầm đến chết nơi địa lao không thấy ánh mặt trời.
Sở Hi Niên bỗng cảm thấy chiếc tráp trong tay có chút nặng, nặng gần ngang bằng hai chữ “vận mệnh“. Hắn đặt món đồ trên bàn, đẩy nó về phía Tạ Kính Uyên: “Vật này là cho Tướng quân.”
Còn Tạ Kính Uyên muốn đưa cho Ân Thừa Hạo hay người khác thì do chính y làm chủ.
Vừa rồi không phải Sở Hi Niên còn đang trốn tránh y sao? Sao hiện tại lại đưa đồ cho y? Tạ Kính Uyên ngoài cười nhưng trong không cười, học theo Ân Thừa Hạo: “Thật không khéo, bản tướng quân cũng không có gì cho ngươi.”
Sở Hi Niên đặt tay lên vạt áo, sờ sờ khối ngọc trên cổ mình. Dù hắn không nói gì nhưng động tác thể hiện rõ ý tứ rằng Tạ Kính Uyên đã từng đưa đồ cho hắn.
Người thật sự không đưa được gì là Sở Hi Niên.
Hắn cho Tạ Kính Uyên cái gì?
Cả đời khó khăn, không được chết già.
Thấy bọn họ đều không nói lời nào, Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, lại nhìn Tạ Kính Uyên, đầu óc luôn bế tắc bỗng nhiên thông suốt. Y bừng tỉnh đại ngộ. Hai người kia... Hai người kia không......?!!
Ân Thừa Hạo nuốt khan, cảm thấy mình mới phát hiện một bí mật. Y vô thức nắm chặt đầu gối, thầm nghĩ hóa ra Tạ Kính Uyên là đoạn tụ. Sao trước giờ y lại không nhìn ra?
Không biết có phải để làm cho không khí nhẹ nhàng hơn hay không, Ân Thừa Hạo nói sang chuyện khác: “Có thể cho cô xem những mật tin đó hay không?”
Đương nhiên là được. Trên thực tế, chuyện thông đồng với địch bán nước này liên can đến rất nhiều người. Chỉ có Ân Thừa Hạo là người thích hợp khơi ra.
Sở Hi Niên nói: “Tráp đã cho tướng quân, mọi thứ đều do ngài ấy làm chủ.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên cầm tráp, thử nửa ngày nhưng mở không ra. Y không muốn mất mặt nên định dùng nội lực để phá vỡ thứ ấy. Sở Hi Niên bỗng rút chiếc tráp ra khỏi tay y: “Vật này được làm từ vật liệu đặc thù, chỉ có thể mở bằng chìa khóa. Tìm cách phá nó sẽ làm tay ngài bị thương.”
Tạ Kính Uyên híp mắt rồi cười lạnh: “Ta không tin.”
Y vận công, giơ tay lên muốn đánh xuống. Sở Hi Niên lập tức nắm lấy tay y. Khí lực trên tay y lập tức biến mất.
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Ngươi làm gì vậy?”
Sở Hi Niên chậm rãi buông tay y ra, sờ lên phần hoa văn được khắc chìm rồi nhấn ba cái. Chiếc tráp phát ra một tiếng răng rắc nhỏ, sau đó một phần trên hoa văn mẫu đơn từ từ cộm lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tạ Kính Uyên, Sở Hi Niên nhẹ nhàng nắm lấy cánh mẫu đơn rồi rút nó ra khỏi trap. Vật đó trông giống một cây trâm hoa, vừa dài vừa nhọn.
Tạ Kính Uyên hiểu ngay: “Đó là chìa khóa? Tên cáo già Tần Đạo Viêm này.”
Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ai có thể nghĩ rằng chìa khóa được giấu ở bên trong tráp. Nếu vào tay người không biết chỉ sợ người đấy còn đang đi khắp thế giới tìm chìa khóa.
Ân Thừa Hạo tò mò vì sao Sở Hi Niên lại biết cách bẻ khóa: “Sao ngươi biết chìa khóa giấu ở chỗ này?”
Sở Hi Niên tìm được lỗ khóa thật nhỏ ở dưới đáy tráp, cho chìa khóa vào rồi vặn một cái. Hắn vừa mở khóa vừa nói: “Trước đây ta đọc qua một quyển sách cổ, trong đấy có tả một loại cơ quan gọi là Thiên Cơ Hạp. Nghe nói loại hộp ấy do một người thợ giỏi tạo ra để làm hộp trang điểm cho nữ tử hoàng tộc. Nhưng sau này, kỹ thuật làm loại hộp ấy thất truyền, không có hậu nhân. Không ngờ Tần Đạo Viêm lại có một cái.”
Ân Thừa Hạo “a” một tiếng. Hóa ra là y thiếu kiến thức.
Tạ Kính Uyên thì không như thế. Y không tin mấy lời ma quỷ của Sở Hi Niên. Trong phủ Tướng quân có cả ngàn cuốn sách, cuốn nào y cũng từng xem qua, căn bản không có cuốn sách của nào ghi chép về Thiên Cơ Hạp.
Họ đang nói chuyện thì tráp mở. Sở Hi Niên lấy một chồng thư thật dày ra khỏi tráp. Trong tráp không những có thư liên lạc giữa Tần Đạo Viêm với người Khương mà còn có thư nghị hòa giữa Đại Yến và người Hồ khi ông ta còn trẻ.
Tạ Kính Uyên lật nhanh xem số thư này. Khi nhìn thấy một lá thư, y bỗng dừng tay, đồng tử co rút.
“Làm sao vậy?”
Sở Hi Niên phát hiện không thích hợp nên nghiêng người sang nhìn. Trong thư không có lời nào, chỉ có một bức tranh vẽ lại cách bố trí binh lực trong đại nội hoàng cung, trong đó có một con đường được đánh dấu bằng mực đỏ.
Người nhận thư là Tần Đạo Viêm, còn người viết thư là ——
Chu Ôn Thần!
Sở Hi Niên lẩm bẩm: “Thống lĩnh đại nội cấm quân – Chu Ôn Thần?”
Người này từng xuất hiện trong nguyên tác “Thiên Thu Phong Hầu“. Chu Ôn Thần phụ trách thủ vệ kinh đô, chưởng quản mười vạn cấm quân, võ công cao cường, là cánh tay đắc lực luôn sẵn sàng bán mạng cho Yến Đế.
Suất diễn không nhiều nhưng địa vị không tầm thường.
Một người cứng như đá – vốn không thể giao động cũng không thể mượn sức – sao có thể gửi thư qua lại với Tần Đạo Viêm?
Ân Thừa Hạo đọc thư, thấy con đường được đánh dấu thì giật mình: “Đây không phải là nơi Tướng quân Tạ Bích bị bắt năm đó sao?”
Đường đi trong hoàng cung ngoằn ngoèo phức tạp, mực đỏ đánh dấu một con đường đi từ Thái An Môn đến tẩm cung của Thiên Tử. Dường như Ân Thừa Hạo biết được bí mật gì nên không giấu được sự kinh ngạc trên mặt. Y và Tạ Kính Uyên liếc nhau, cùng nghiêng đầu rồi ngậm miệng không nói.
Sở Hi Niên cảm giác được chuyện đó. Hắn lặng lẽ sờ sờ trang giấy ố vàng, hẳn thứ này đã ở trong tráp được nhiều năm, đã thế còn liên quan đến việc Tạ gia mưu phản năm đó. Hắn vừa định nói gì thì Tạ Kính Uyên rút bức thư khỏi tay hắn.
“Giữ lại phong thư này, còn lại giao cho Thái Tử để ngài trình lên ngự tiền.”
Những biến hóa trên mặt Tạ Kính Uyên khi nãy đã không còn, trông y giống hệt như bình thường. Y xếp lá thư và nhét nó vào trong tay áo.
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày, cười cười: “Vì sao?”
Ân Thừa Hạo xua tay một cách tùy ý rồi ngồi về chỗ cũ: “Một lá thư râu ria mà thôi, trình lên hay không trình lên cũng không sao.”
Bọn họ không muốn nói, Sở Hi Niên cũng không hỏi lại. Trước giờ hắn không trông cậy vào việc Tạ Kính Uyên sẽ chủ động nói ra. Có một số việc tự mình điều tra là được.
Ba người ngồi trong thư phòng kiểm tra hết từng lá thư của Tần Đạo Viêm. Ngoài trừ thông đồng với địch bán nước còn có bằng chứng mua quan bán tước, tư thu hối lộ. Tội lớn tội nhỏ cộng lại được mười ba tội, đủ cho Tần Đạo Viêm chết mười lần.
Ân Thừa Hạo nói: “Ngày mai hoàng cung khai yến, Tần Đạo Viêm Nhất định sẽ thuyết phục mọi người đồng ý khai thông mậu dịch với người Khương. Cô sẽ tìm cái cớ để tham tấu ông ta.”
Sở Hi Niên cầm ly trà lên, dùng nắp hớt hớt lá trà: “Điện hạ có biết để mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích không phải là chuyện tốt?”
Tạ Kính Uyên lập tức hiểu ý hắn: “Tìm người làm thay ngài, tránh để thanh danh bị ảnh hưởng. Ngài chỉ cần trình chứng cứ lên thôi.”
Chuyện lớn như vậy nếu chỉ do một mình Thái Tử làm sẽ khiến Hoàng đế ngờ vực, cũng sẽ khiến triều thần kiêng kỵ. Nên kéo nhiều người vào mới đảm bảo.
Không phải Ân Thừa Hạo không nghĩ tới nhưng thủ hạ của y chẳng có ai. Dưới trướng y chỉ có vài lão thần Đông Cung ngoan cố cứng nhắc. Họ dạy học thì ổn chứ so chiêu trên triều đình thì không làm được.
Ân Thừa Hạo nhìn Sở Hi Niên, giọng nói mang theo vài thần thỉnh giáo: “Ngươi nói xem cô nên chọn ai đây?
Sở Hi Niên mỉm cười: “Kim Như Hải.”
Nếu Tần Đạo Viêm muốn đả thông mậu dịch giữa hai tộc, trừ sự cho phép của Hoàng Đế còn cần liên hệ với giám sát sử Kim Như Hải. Thời gian này, Tần Đạo Viêm âm thầm tặng cho Kim gia không ít trân bảo hiểm thấy. Những thứ này cũng là chứng cứ phạm tội hối lộ.
Kim Như Hải thiếu Sở Hi Niên một phần ân tình. Chỉ cần ông đồng ý đứng ra tố giác Tần Đạo Viêm rồi Ân Thừa Hạo trình chứng cớ theo sau, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Ân Thừa Hạo nghĩ thầm vậy chẳng phải y lại thiếu Sở Hi Niên một ân tình: “Vì sao ngươi lại giúp cô?”
Sở Hi Niên không đáp.
Ân Thừa Hạo do dự hỏi: “Ngươi... Chẳng lẽ ngươi muốn đầu nhập vào môn hạ của cô?”
Không cần Sở Hi Niên trả lời, Tạ Kính Uyên đã biết là không có khả năng. Y đứng dậy nhìn sắc trời bên ngoài rồi ném chồng thư vào ngực Ân Thừa Hạo: “Không còn sớm nữa, ngài nhanh chóng hồi phủ, viết trước sổ con tham tấu Tần Đạo Viêm cho ngày mai.”
Viết sổ con giống như viết văn thời hiện đại, rất tốn neuron não. Không những phải dùng từ ngữ hoa mỹ mà còn phải hành văn logic, nói ý nào trúng ý đấy. Điểm duy nhất khác biệt là nếu bạn có sai sót gì, giáo viên chỉ trừ điểm bạn, còn Hoàng đế sẽ muốn đầu của bạn.
Ân Thừa Hạo cũng biết không thể xem nhẹ việc này nên mang theo đồ vật vội vàng cáo từ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đến tối, Sở Hi Niên ngồi tự hỏi về bức thư bố trí binh lực kia. Chắc chắn món đồ này xuất phát từ tay Chu Ôn Thần, nhưng vì sao người này lại muốn đưa bản vẽ cho Tần Đạo Viêm? Vì sao nhất định phải dùng mực đỏ vẽ ra một con đường?
Chu Ôn Thần là nô tài trung thành nhất của hoàng gia, tuyệt đối trung tâm với Yến Đế. Nếu không có chuyện gì quan trọng, ông ta tuyệt đối không tùy tiện đưa món đồ quan trọng như thế cho người khác.
Chẳng lẽ thiết lập nhân vật của Chu Ôn Thần đã thay đổi?
Sở Hi Niên không chắc chắn. Đợi cung yến ngày mai, hắn sẽ quan sát cẩn thận rồi mới quyết định. Tạm bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu, hắn ngẩng mặt lên thì thấy Tạ Kính Uyên đưa lưng về phía mình. Y đang ngồi xuất thần trước gương.
Tạ Kính Uyên không thích soi gương. Y soi gương rất ít, thậm chí có thể nói chưa từng chủ động soi.
Đơn giản vì chính y cũng không muốn nhìn thấy gương mặt kia.
Mặt nạ màu bạc nằm lặng im trên bàn, gương mặt y không còn gì che giấu. Má trái không tì vết như ngọc, má phải lại chằng chịt những vết sẹo ngang dọc. Dưới ánh nến le lói, chúng khiến y trông âm trầm như quỷ mị.
Tạ Kính Uyên nhìn gương hồi lâu rồi mới vô thức vuốt ve những vết sẹo trên má phải. Dường như y đang nhớ tới chuyện gì đó nên giữ nguyên tư thế rất lâu mà không hề cử động.
Không rõ là đang hận hay đang oán.
Sở Hi Niên nhìn bóng dáng y, không hiểu sao cảm thấy có chút lo lắng: “Tướng quân?”
“......”
Tạ Kính Uyên không quay đầu lại. Y nhìn thấy trong gương đồng hình ảnh Sở Hi Niên lại ngồi ở gian ngoài, giọng y không có cảm xúc: “Ngươi xác định ngươi muốn ngủ ở bên ngoài?”
Sở Hi Niên không đáp nên Tạ Kính Uyên xem như hắn thừa nhận. Y chậm rãi cầm lấy mặt nạ rồi đeo lên mặt, che mất nửa bên mặt đầy sẹo.
Từ sau khi Sở Hi Niên tới, khi y ngủ vào buổi tối thì không đeo mặt nạ nữa. Hiện giờ y lại đeo lên.
Sở Hi Niên còn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào. Hắn vốn tưởng Tạ Kính Uyên sẽ chen qua ngủ chung với mình lần nữa, không ngờ y không nói lời nào mà đi thẳng vào phòng trong.
Tầng tầng lớp lớp trướng màn rơi xuống, che mất phân nửa tình cảnh bên trong. Sau khi Tạ Kính Uyên thổi tắt nến, Sở Hi Niên không nhìn thấy gì nữa.
“......”
Sở Hi Niên ngồi một mình nơi mép giường, một lúc lâu sau vẫn chưa cử động. Chính hắn cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì. Thấy phòng trong chỉ có một màu đen, hắn chậm rãi nằm lên giường nghỉ ngơi, nhưng không biết vì sao mà không ngủ được.
Hắn vô thức chú ý động tĩnh ở phòng trong.
Không biết qua bao lâu, từ phòng trong vang lên một âm thanh nhỏ. Sở Hi Niên lập tức ngồi dậy rồi nhíu mày: “Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên vừa mới trở mình: “......”
Không nghe thấy y trả lời, Sở Hi Niên trực tiếp khoác áo ngoài đi vào phòng trong. Hắn sờ mép giường, vì chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một bóng người nên vươn tay về phía đó: “Tướng quân?”
Chạm vào một thứ vừa cứng vừa lạnh, hắn không khỏi sững người.
“......”
Sở Hi Niên không rõ mình có nên thu tay lại hay không. Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, vẫn chạm vào mặt nạ, còn chưa kịp làm gì thì đã bị Tạ Kính Uyên nắm lấy cổ tay: “Đừng nhúc nhích ——”
Tay y lạnh đến mức thấm vào xương, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần cảnh cáo
Sở Hi Niên khựng người rồi lại cười cười không để ý: “...Sao hôm nay Tướng quân lại đeo mặt nạ?”
Tạ Kính Uyên nhắm mắt, nghiêng đầu tránh ánh nhìn của hắn, giọng nói lạnh lùng: “Ngươi lo ngủ phần ngươi đi.”
Sở Hi Niên bỗng nhớ đến bốn chữ “nhân tính bổn tiện“. Hắn lo lắng Tạ Kính Uyên muốn ngủ chung với mình nên đã chuẩn bị sẵn lý do để ngủ ở gian ngoài, thế mà y lại không dây dưa.
(tiện: đê tiện, hèn hạ)
Trong lòng hắn hơi trống rỗng không rõ nguyên do.
Tạ Kính Uyên thấy hắn không cử động thì mở mắt ra, cong môi châm chọc: “Nếu ngươi không đi, ta coi như ngươi muốn ngủ với ta.”
Y nói xong, Sở Hi Niên lại không phản ứng.
Một giây,
Hai giây,
Ba giây.
Sở Hi Niên vẫn không có ý rời đi. Hắn nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tạ Kính Uyên, hai chân như bị rót chì, làm cách nào cũng không cử động được.
Thấy thế, độ cong trên khóe miệng của Tạ Kính Uyên chậm rãi biến mất. Y chợt ngồi dậy, rút ngắn khoảng cách với Sở Hi Niên. Hơi thở của hai người hòa vào nhau một cách ái muội.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, mặt nạ bên má phải suýt cạ vào mặt hắn. Y trầm giọng hỏi: “Ngươi không sợ ta?”
Sợ?
Sở Hi Niên hoàn hồn. Hắn chậm rãi gỡ chiếc mặt nạ trên mặt Tạ Kính Uyên xuống, dùng tay vuốt ve những vết sẹo chằng chịt kia. Cuối cùng, ngón tay dừng trên cằm của y: “Tướng quân đang hỏi về dung mạo của ngài sao?”
Nửa bên mặt Tạ Kính Uyên đã tê rần: “Phải, như thế nào?”
Sở Hi Niên khẽ cười: “Tất nhiên không sợ.”
Tạ Kính Uyên lại lạnh lùng nhướng mày: “Ta không tin.”
Sở Hi Niên thấy không sao cả, nhàn nhạt cười: “Không sao, tự ta tin là được.”
Tạ Kính Uyên nắm chặt tay hắn: “Ngươi nói ngươi không sợ, cần chứng minh cho ta xem.”
Sở Hi Niên: “Tướng quân muốn ta chứng minh bằng cách nào?”
Tạ Kính Uyên tới gần Sở Hi Niên, trong mắt cất chứa nhiều cảm xúc. Y dán môi vào bên tai Sở Hi Niên, hơi thở lạnh băng phả lên tai hắn: “Sở Hi Niên, ngươi hôn ta một cái.”
Y nói: “Nếu ngươi hôn ta một cái, ta lập tức tin ngươi...”
Sở Hi Niên ngẩn người.
Đếm ngược tỏ tình - 3
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương