Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 68: Thích
[Nếu từ nay về sau anh không gặp được người đó, anh có thấy khổ sở hay không?]
[Với anh, người đó có đặc biệt không?]
“Tao biết đáp án rồi, cảm ơn.”
Chương 64: Thích
Sở Hi Niên là người quỷ kế đầy bụng, dù làm bất cứ chuyện gì đều thích tính toán nhiều lần. Việc Tạ Kính Uyên nói thẳng ra lại khiến hắn sững sờ. Đồng tử hắn co lại, không biết trả lời như thế nào.
“......”
Hai người cùng im lặng, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng vang lên từ ngoài sân. Ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào trong nhà, phủ lên đất một tầng ánh sáng.
Chiếc mặt nạ màu bạc nằm im trên chăn gấm. Tạ Kính Uyên nắm lấy nó, phần cạnh sắc bén để lại trên tay y một vệt đỏ, tiết lộ sự lo lắng mà chính y cũng không tự biết.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, nói bằng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy. Y thấp giọng hỏi một cách chậm rãi: “Sở Hi Niên, ngươi dám hay không dám?”
Sở Hi Niên không nhúc nhích.
Hắn bỗng cảm thấy hơi hối hận. Có lẽ hắn không nên tùy tiện chạy tới xem xét Tạ Kính Uyên để giờ đây bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Lời của hệ thống một lần nữa vang vọng bên tai hắn.
Không được có cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ.
Không được có cảm tình...
Với mục tiêu nhiệm vụ.
Thời gian trôi đi từng chút một, Sở Hi Niên không có bất kỳ động tác gì. Hắn không rời đi nhưng cũng không làm theo lời Tạ Kính Uyên như thể trong đầu đang có một cuộc đấu tranh dữ dội.
Tạ Kính Uyên nắm lấy cổ tay của hắn, giọng nói trầm xuống: “Sở Hi Niên......?”
“Không còn sớm, Tướng quân nên mau chóng nghỉ ngơi đi.”
Sở Hi Niên nhắm mắt, lựa chọn quyết tâm sắt đá. Hắn không dám nhìn Tạ Kính Uyên, nhẹ nhàng kéo bàn tay lạnh lẽo của y ra rồi xoay người rời khỏi phòng trong. Vạt áo trắng lướt nhẹ trên sàn phát ra những tiếng sàn sạt nhỏ.
“Sở Hi Niên ——!”
Tạ Kính Uyên bỗng lạnh lùng gọi lớn tên của hắn. Ngực y lên xuống phập phồng, trong giọng có vài phần lạnh lẽo và hung ác.
Sở Hi Niên vô thức dừng chân, rốt cuộc không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn y. Hơn phân nửa cơ thể của Tạ Kính Uyên đang chìm trong bóng tối, dáng người y có chút mơ hồ không rõ.
Sở Hi Niên cho rằng Tạ Kính Uyên sẽ nói gì đó, nhưng y không có bất kỳ động tác nào ngoài lặng yên cúi đầu. Sau một lúc lâu, hắn chỉ nghe từ miệng y bật ra một tiếng cười khẽ đầy châm chọc. Đang là giữa đêm, âm thanh ấy trở nên đặc biệt rõ ràng.
Dường như y đang cười người khác, lại giống như đang tự cười chính mình. Mặt nạ trong tay suýt nữa bị y bóp méo.
“...Không có việc gì, ngươi ngủ phần của ngươi đi.”
Sau một lúc lâu, Tạ Kính Uyên chỉ nói một câu như vậy. Bóng tối mập mờ che khuất biểu tình mỉa mai trên mặt y. Y kéo màn che đậy mọi thứ, một lần nữa nằm xuống phía bên giường còn vương hơi ấm, nghiêng người đè lên những vết thương trải rộng trên mặt mình rồi nhắm mắt không lên tiếng nữa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thấy thế lòng Sở Hi Niên đau đớn như bị dao cùn cắt qua. Hắn chậm rãi đi về phía gian ngoài, bước đi có chút thất hồn lạc phách.
Tạ Kính Uyên thích mình...
Qua vài ngày rối rắm, Sở Hi Niên đi đến kết luận này. Nói không giật mình là giả, nhưng dường như hắn cũng chẳng quá ngạc nhiên. Hắn ngồi ở rìa giường, vô thức vuốt ve khối ngọc bội trên cổ, bắt đầu tự hỏi về tình cảm của mình dành cho Tạ Kính Uyên. Loại vấn đề này không nằm trong kiến thức sở trường của hắn.
Lần đầu tiên trong đời Sở Hi Niên gặp phải việc mình suy nghĩ không thông. Hắn tự hỏi hồi lâu vẫn không tìm được đáp án nên đành gọi hệ thống ra: “Hệ thống.”
[Đáng ghét, hơn nửa đêm gọi người ta làm gì?]
Hệ thống vừa tỉnh lại từ trạng thái ngủ đông nên giọng nói có chút không vui. Một viên kim cương sáng hơn cả mặt trời xuất hiện trước mặt Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không cảm thấy nó chói mắt như mọi khi: “Mày nói thử xem người ta nên làm như thế nào để thấy rõ lòng mình?”
Hệ thống ngớ hết cả người: [Gì cơ?]
Sở Hi Niên chỉ có thể đổi sang câu hỏi dễ hiểu hơn: “Làm thế nào để tao biết mình có đang thích một người hay không?”
Hệ thống nghĩ thầm sao tui biết được, tui lớn như vậy còn chưa gặp viên kim cương tri kỷ nào khác đâu? Nhưng nó không muốn mất mặt trước Sở Hi Niên nên ho nhẹ hai tiếng, dẫn lối hắn khỏi u mê: [Nếu từ nay về sau anh không gặp được người đó, anh có thấy khổ sở hay không?]
Sở Hi Niên không đáp: “......”
Hệ thống chưa ý thức được nó đang dẫn đường cho hươu chạy nên tiếp tục hỏi: [Nếu người đó ở bên người khác, anh có thấy hối hận hay không?”]
Sở Hi Niên khó có thể tưởng tượng ra cảnh ấy. Tay hắn vô thức nắm chặt đầu gối.
Hệ thống hỏi câu cuối: [Với anh, người đó có đặc biệt không?]
Sở Hi Niên hoàn toàn lặng im.
Hệ thống chờ thêm nửa ngày, thấy hắn không trả lời thì chuẩn bị nói thêm gì đó. Sở Hi Niên vươn tay ra hiệu ngừng, ý bảo nó không cần nói nữa.
Vạt áo trắng của hắn chưa từng nhiễm lấy một hạt bụi. Những vấn đề khiến hắn rối rắm ban nãy bỗng trở nên sáng tỏ. Sở Hi Niên cười cười, mái tóc đen dài rũ xuống vai trông như một vị tiên ngồi dưới ánh trăng. Hắn thấp giọng nói một cách chắc chắn: “Tao biết đáp án rồi, cảm ơn.”
#Anh giai ơi, có phải anh hiểu hơi nhanh không?#
Hệ thống đã chuẩn bị sẵn một bụng lời nói nhưng chẳng kịp nói thêm chữ nào. Nó bay đến trước mặt Sở Hi Niên, chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: [Vậy anh thích ai?]
Sở Hi Niên không đáp. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Hẳn lúc này Tạ Kính Uyên đã ngủ. Đợi ngày mai hắn sẽ nói chuyện với y....
Sau đó hắn nằm lên giường, đắp chăn đi ngủ.
Hệ thống hoảng sợ, đến lúc này mới kịp phản ứng: [Từ từ! Thân ái, anh đừng có ngủ. Nói cho tui anh thích ai cái đã!]
Ngàn vạn đừng là Tạ Kính Uyên đó ó ó ó!!!
Sở Hi Niên vẫn nhắm mắt, nói có ý ám chỉ: “Con người khác với cục đá.”
Cục đá sẽ không nảy sinh cảm tình, nhưng con người thì có. Cho dù là đồ vật, thường thường mang theo bên mình sẽ dần có tình cảm với vật ấy, huống chi với người ngày ngày ở chung gần trong gang tấc.
Hắn đang khen nó có ý chí sắt đá sao? Hệ thống mặc kệ ý nghĩ ấy mà nhào về phía Sở Hi Niên, hai mắt đẫm lệ: [Thân ái, đừng! Đừng sinh ra cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ, sẽ ảnh hưởng tới thành tích của tui!]
Sở Hi Niên “ừ” một tiếng: “Tao biết, mày đã nói rất nhiều lần.”
Nhưng...
Thành tích của hệ thống liên quan gì đến Sở Hi Niên hắn???
Bạn nói xem có đúng không?
#Hệ thống qua đời tại chỗ#
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tuy tối nay là một đêm an bình, nhưng người ở phòng trong và người ở gian ngoài lại một đêm không ngủ. Trong lòng mỗi người đều chất chứa nhiều tâm tư. Sáng sớm hôm sau, tới thời điểm tiến cung dự tiệc, Sở Hi Niên vài lần muốn cùng Tạ Kính Uyên nói gì đó những vẫn không tìm được cơ hội.
Tạ Kính Uyên đã khiến hoàng đế kiêng kỵ. Y nên tạm lánh đi để tránh gặp họa - dù sao không ai đoán được trong yến hội sẽ xảy ra chuyện gì - nhưng y vẫn quyết định đi.
Xe ngựa chậm rãi chạy hướng về phía hoàng cung, bánh xe lăn lộc cộc trên nền đá.
Tạ Kính Uyên mặc một bộ trường bào màu đen, tuy trông đẹp đẽ quý giá nhưng lại càng khiến y thêm âm trầm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thật dày như mọi khi. Cách một khoảng thời gian, y sẽ lấy khăn che miệng rồi ho sù sụ, phần da giữa chân mày chuyển thành màu xanh trắng nhợt nhạt.
Trên mặt Tạ Kính Uyên không có biểu cảm gì. Y không nói chuyện với Sở Hi Niên, cũng không nhìn lấy hắn một lần. Biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn cả mặt nạ.
Bên trong xe có một chiếc bàn nhỏ. Sở Hi Niên rót một chén trà nóng rồi đặt vào bàn tay lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên: “Tướng quân uống chút trà nóng đi.”
Hắn vẫn cười như mọi khi, thậm chí nụ cười hôm nay còn sâu hơn bình thường vài phần. Sở Hi Niên mặc áo trắng đeo đai ngọc, mang trên người phong phạm của tiên nhân, thoạt nhìn có thể khiến hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành khuynh tâm ái mộ. Tạ Kính Uyên không nhìn hắn mà chỉ lẳng lặng rút tay về.
Sở Hi Niên ngẩn người. Hắn vuốt ve chiếc ly, đoán rằng Tạ Kính Uyên đang tức giận. Nhưng chẳng lẽ cần phải nói chuyện này ở trên xe ngựa sao? Hắn cảm thấy làm vậy không thỏa đáng lắm.
Hắn do dự một lát rồi đặt ly xuống, chủ động nắm tay Tạ Kính Uyên. Tuy trước đây hắn đã nắm tay y nhiều lần nhưng đó đều là hành động không suy nghĩ gì. Ý nghĩa của lần này không giống.
Tạ Kính Uyên nhăn mày, muốn hất tay hắn ra theo bản năng. Sở Hi Niên dùng sức nắm chặt tay y, giọng nói trầm thấp: “Tướng quân giận ta sao?”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn bằng đôi mắt hẹp dài nhìn không ra hỉ nộ, nói bằng giọng uy hiếp: “Sở Hi Niên, ngươi không muốn tay mình nữa phải không?”
Y dùng sức khống chế ngược lại tay của Sở Hi Niên. Chỉ cần y dùng lực mạnh hơn, hắn sẽ đứt gân và gãy xương ngay lập tức.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên giỏi đoán lòng người. Hắn biết chắc Tạ Kính Uyên sẽ không làm thế, y thậm chí còn không dùng đến ba phần lực. Hắn tùy ý để y nắm chặt tay mình, cười rộ lên rồi đột ngột hỏi: “Tướng quân thích ta từ lúc nào?”
Lời nói như sét đánh khiến Tạ Kính Uyên giật mình và buông tay hắn ra.
Sở Hi Niên bình tĩnh lắc lắc tay áo. Hắn có không dưới hai mươi cách để tránh khỏi nắm tay của Tạ Kính Uyên. Nhìn xem, chẳng phải y đã thả tay ra rồi sao?
Hắn hỏi lại lần nữa: “Tướng quân thích ta từ lúc nào?”
Khóe miệng Tạ Kính Uyên giật giật. Y muốn nở một nụ cười lạnh nhưng lại biến thành biểu cảm châm chọc. Trong đôi mắt âm u của y bỗng hiện lên lửa giận: “Ai nói bản tướng quân thích ngươi?!”
Y không biết trông mình giấu đầu lòi đuôi và hoảng loạn đến mức nào.
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên một lát rồi cúi sát lại gần, áp y lên vách xe ngựa. Chóp mũi tựa vào chóp mũi, trán tựa vào trán, hơi ấm khi nói chuyện khiến lòng người ngứa ngáy: “Nếu Tướng quân không thích ta, vì sao lại hôn ta?”
Là Tạ Kính Uyên hôn Sở Hi Niên trước, cho nên y đã thua.
Rơi vào tình huống này chỉ có thể thành bên thua cuộc. Có suy nghĩ nát óc cũng không thể tìm ra một câu trả lời giúp y không mất mặt.
Sắc mặt Tạ Kính Uyên cứng đờ. Y không nói được lời nào nên đành híp mắt, biểu tình kiệt ngạo: “Hôn ngươi thì sao? Bản tướng quân muốn hôn thì cứ hôn, còn cần ngươi cho phép sao?”
Sở Hi Niên không khỏi cười ra tiếng. Sao trước nay hắn không cảm thấy Tạ Kính Uyên thú vị như vậy? Hắn chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt y, nói một cách chậm rãi: “Ừm.... Nếu là người khác thì không được. Nếu là tướng quân...”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu tránh hắn chạm vào. Y cảm thấy nửa bên mặt bị thương kia vô cùng chướng mắt, chỉ có đeo mặt nạ vào mới giảm bớt được khó chịu. Tay y nắm chặt thành quyền. Nhớ đến chuyện hôm qua, y càng thấy việc ngồi trong xe trở nên khó khăn hơn.
Tạ Kính Uyên cảm thấy những lời Sở Hi Niên sắp nói sẽ không dễ nghe.
Nhưng Sở Hi Niên chỉ nói bằng giọng trầm thấp: “Nếu là tướng quân, tất nhiên là được...”
Tạ Kính Uyên sững người rồi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu những lời này đang có ý gì. Nhưng y chưa kịp hỏi lại thì xe ngựa đã ngừng, bên ngoài vang lên tiếng của Cửu Dung: “Tướng quân, đã đến bên ngoài cửa cung.”
Suy nghĩ bị cắt ngang khiến Tạ Kính Uyên bực bội.
Sở Hi Niên nhìn ra ngoài rồi khẽ nhíu mày, nghĩ thầm hắn không cần vội. Hắn ngồi về chỗ cũ, một lần nữa nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, lần này nắm vô cùng chặt: “Tướng quân, xuống xe ngựa thôi.”
Tạ Kính Uyên bị câu nói của hắn làm cho bối rối, mơ mơ màng màng bị hắn kéo xuống xe ngựa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửa cung được canh gác nghiêm ngặt, thủ vệ cẩn thận kiểm tra xem văn võ đại thần nhập yến có mang theo binh khí trên người hay không, nếu có bội đao bội kiếm thì không thể đi vào. Đây là quy củ do Yến Đế định ra. Dù là nhất phẩm đại thần như Binh bộ Thượng thư Tần Đạo Viêm hay tướng quân như Tạ Kính Uyên cũng không được ngoại lệ.
Sở Hi Niên tùy ý cho binh lính kiểm tra. Yến Đế đa nghi hệt như trong nguyên tác. Hắn hành sự có lễ, khí chất không tầm thường, vài ngày trước còn vô cùng nổi bật tại Đàn Anh Yến, nên vô số văn võ bá quan tới dự tiệc đều liếc nhìn hắn.
Kim Như Hải mặc một áo quan màu đỏ uy nghiêm. Trước mặt bao người, ông không thể hiện sự thân cận của mình với Sở Hi Niên. Khi đi ngang qua nhau, họ chỉ gật đầu chào hỏi.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, chắp tay chào hỏi lại. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, âm thầm truyền lại thông tin chỉ có mình họ hiểu được.
Sở Hi Niên không e ngại triển lãm sự thân cận của hắn với Tạ Kính Uyên. Hai người sóng vai mà đi, thoạt nhìn cầm sắt hòa minh, quan hệ hòa hợp.
Đầu óc Tạ Kính Uyên đang rối bời. Y còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Sở Hi Niên, đến khi ngồi xuống vị trí vẫn chưa bình tĩnh lại. Trong cung người nhiều mắt tạp, y không thể hỏi lại nên chỉ có thể tạm đè xuống nghi vấn trong lòng.
Hôm nay Sở Hi Niên tới đây để xem diễn. Hắn muốn nhìn xem Yến Đế là người như thế nào, có phải thiết lập nhân vật của thủ lĩnh cấm quân Chu Ôn Thần đã thay đổi hay không, và quan trọng nhất là cho Tần Đạo Viêm một đòn trí mạng.
Tạ Kính Uyên hận Tần Đạo Viêm.
Đây là kết luận của Sở Hi Niên sau khi quan sát một lúc lâu. Tuy hắn chưa điều tra ra được nguyên nhân, nhưng hắn không ngại giúp Tạ Kính Uyên tiêu diệt một kẻ thù. Nói không chừng việc này có thể làm giảm độ hắc hóa của y.
Sở Hi Niên ngước mặt lên nhìn quan viên ngồi đối diện. Tần Đạo Viêm có mái đầu bạc phơ, khuôn mặt già nua, trên mắt phải là một chiếc bịt mắt màu đen, vô cùng nổi bật giữa một chúng khách nhân.
Khi ánh mắt khôn khéo của ông ta dừng trên người Tạ Kính Uyên, nó bỗng nhiên trở nên sắc bén như dao.
Sở Hi Niên cười cười nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên dưới bàn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được: “Hôm nay ta thay Tướng quân diệt trừ người này, thế nào?”
Tạ Kính Uyên từng nghĩ đến chuyện đi giết Tần Đạo Viêm nhưng vẫn chưa đắc thủ. Dưới trướng ông ta là mấy trăm nghĩa tử nghĩa nữ ngày đêm bảo hộ, thật sự rất khó để ra tay. Y đành chậm rãi chờ đợi thời cơ, còn Sở Hi Niên thì lựa chọn phương pháp đơn giản nhất: mượn đao giết người.
Có lẽ Tạ Kính Uyên không giết được Tần Đạo Viêm, nhưng Yến Đế có thể.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cảm thấy người này đã phát hiện ra rất nhiều bí mật của y: “Bản tướng quân nói muốn diệt trừ Tần Đạo Viêm lúc nào?”
Sở Hi Niên không đáp mà ra hiệu y nhìn về phía Ân Thừa Hạo mới ngồi vào vị trí rồi cong khóe môi: “Dù Tướng quân không nghĩ đến thì Thái Tử chắc chắn muốn.”
Ngày Ân Thừa Hạo ra khỏi cung tế bái mẫu thân, thuộc hạ của y đã bị Tần Song giết chết, chính y còn suýt mất mạng trên đường. Thù mới hận cũ chồng lên nhau, Ân Thừa Hạo không muốn giết Tần Đạo Viêm mới là chuyện lạ.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Kính Uyên dừng trên người Tần Đạo Viêm. Không rõ y đang có cảm xúc gì mà ánh mặt trời cũng không thể xua đi hàn khí trong mắt y.
Tạ Kính Uyên nắm chặt chiếc ly trên bàn, híp mắt như đang nhớ đến chuyện cũ rồi gằn từng chữ: “Sở Hi Niên, hôm nay nếu diệt được Tần Đạo Viêm, nửa cái mạng của Tạ Kính Uyên ta sẽ thuộc về ngươi.”
Sở Hi Niên khựng người, quả nhiên giữa Tạ Kính Uyên và Tần Đạo Viêm có thù. Hắn cười cười: “Ta muốn nửa cái mạng làm gì? Không bằng Tướng quân nói cho ta làm thế nào để có được luôn nửa cái mạng còn lại.”
Họ đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên giọng nói đặc trưng của thái giám: “Bệ hạ giá lâm ——”
Đếm ngược tỏ tình - 2
Tình tiết xong thì mới tình cảm được =)))))
[Với anh, người đó có đặc biệt không?]
“Tao biết đáp án rồi, cảm ơn.”
Chương 64: Thích
Sở Hi Niên là người quỷ kế đầy bụng, dù làm bất cứ chuyện gì đều thích tính toán nhiều lần. Việc Tạ Kính Uyên nói thẳng ra lại khiến hắn sững sờ. Đồng tử hắn co lại, không biết trả lời như thế nào.
“......”
Hai người cùng im lặng, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng côn trùng vang lên từ ngoài sân. Ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào trong nhà, phủ lên đất một tầng ánh sáng.
Chiếc mặt nạ màu bạc nằm im trên chăn gấm. Tạ Kính Uyên nắm lấy nó, phần cạnh sắc bén để lại trên tay y một vệt đỏ, tiết lộ sự lo lắng mà chính y cũng không tự biết.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, nói bằng âm lượng chỉ có hai người họ có thể nghe thấy. Y thấp giọng hỏi một cách chậm rãi: “Sở Hi Niên, ngươi dám hay không dám?”
Sở Hi Niên không nhúc nhích.
Hắn bỗng cảm thấy hơi hối hận. Có lẽ hắn không nên tùy tiện chạy tới xem xét Tạ Kính Uyên để giờ đây bị mắc kẹt trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Lời của hệ thống một lần nữa vang vọng bên tai hắn.
Không được có cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ.
Không được có cảm tình...
Với mục tiêu nhiệm vụ.
Thời gian trôi đi từng chút một, Sở Hi Niên không có bất kỳ động tác gì. Hắn không rời đi nhưng cũng không làm theo lời Tạ Kính Uyên như thể trong đầu đang có một cuộc đấu tranh dữ dội.
Tạ Kính Uyên nắm lấy cổ tay của hắn, giọng nói trầm xuống: “Sở Hi Niên......?”
“Không còn sớm, Tướng quân nên mau chóng nghỉ ngơi đi.”
Sở Hi Niên nhắm mắt, lựa chọn quyết tâm sắt đá. Hắn không dám nhìn Tạ Kính Uyên, nhẹ nhàng kéo bàn tay lạnh lẽo của y ra rồi xoay người rời khỏi phòng trong. Vạt áo trắng lướt nhẹ trên sàn phát ra những tiếng sàn sạt nhỏ.
“Sở Hi Niên ——!”
Tạ Kính Uyên bỗng lạnh lùng gọi lớn tên của hắn. Ngực y lên xuống phập phồng, trong giọng có vài phần lạnh lẽo và hung ác.
Sở Hi Niên vô thức dừng chân, rốt cuộc không nhịn được bèn quay đầu lại nhìn y. Hơn phân nửa cơ thể của Tạ Kính Uyên đang chìm trong bóng tối, dáng người y có chút mơ hồ không rõ.
Sở Hi Niên cho rằng Tạ Kính Uyên sẽ nói gì đó, nhưng y không có bất kỳ động tác nào ngoài lặng yên cúi đầu. Sau một lúc lâu, hắn chỉ nghe từ miệng y bật ra một tiếng cười khẽ đầy châm chọc. Đang là giữa đêm, âm thanh ấy trở nên đặc biệt rõ ràng.
Dường như y đang cười người khác, lại giống như đang tự cười chính mình. Mặt nạ trong tay suýt nữa bị y bóp méo.
“...Không có việc gì, ngươi ngủ phần của ngươi đi.”
Sau một lúc lâu, Tạ Kính Uyên chỉ nói một câu như vậy. Bóng tối mập mờ che khuất biểu tình mỉa mai trên mặt y. Y kéo màn che đậy mọi thứ, một lần nữa nằm xuống phía bên giường còn vương hơi ấm, nghiêng người đè lên những vết thương trải rộng trên mặt mình rồi nhắm mắt không lên tiếng nữa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thấy thế lòng Sở Hi Niên đau đớn như bị dao cùn cắt qua. Hắn chậm rãi đi về phía gian ngoài, bước đi có chút thất hồn lạc phách.
Tạ Kính Uyên thích mình...
Qua vài ngày rối rắm, Sở Hi Niên đi đến kết luận này. Nói không giật mình là giả, nhưng dường như hắn cũng chẳng quá ngạc nhiên. Hắn ngồi ở rìa giường, vô thức vuốt ve khối ngọc bội trên cổ, bắt đầu tự hỏi về tình cảm của mình dành cho Tạ Kính Uyên. Loại vấn đề này không nằm trong kiến thức sở trường của hắn.
Lần đầu tiên trong đời Sở Hi Niên gặp phải việc mình suy nghĩ không thông. Hắn tự hỏi hồi lâu vẫn không tìm được đáp án nên đành gọi hệ thống ra: “Hệ thống.”
[Đáng ghét, hơn nửa đêm gọi người ta làm gì?]
Hệ thống vừa tỉnh lại từ trạng thái ngủ đông nên giọng nói có chút không vui. Một viên kim cương sáng hơn cả mặt trời xuất hiện trước mặt Sở Hi Niên.
Sở Hi Niên không cảm thấy nó chói mắt như mọi khi: “Mày nói thử xem người ta nên làm như thế nào để thấy rõ lòng mình?”
Hệ thống ngớ hết cả người: [Gì cơ?]
Sở Hi Niên chỉ có thể đổi sang câu hỏi dễ hiểu hơn: “Làm thế nào để tao biết mình có đang thích một người hay không?”
Hệ thống nghĩ thầm sao tui biết được, tui lớn như vậy còn chưa gặp viên kim cương tri kỷ nào khác đâu? Nhưng nó không muốn mất mặt trước Sở Hi Niên nên ho nhẹ hai tiếng, dẫn lối hắn khỏi u mê: [Nếu từ nay về sau anh không gặp được người đó, anh có thấy khổ sở hay không?]
Sở Hi Niên không đáp: “......”
Hệ thống chưa ý thức được nó đang dẫn đường cho hươu chạy nên tiếp tục hỏi: [Nếu người đó ở bên người khác, anh có thấy hối hận hay không?”]
Sở Hi Niên khó có thể tưởng tượng ra cảnh ấy. Tay hắn vô thức nắm chặt đầu gối.
Hệ thống hỏi câu cuối: [Với anh, người đó có đặc biệt không?]
Sở Hi Niên hoàn toàn lặng im.
Hệ thống chờ thêm nửa ngày, thấy hắn không trả lời thì chuẩn bị nói thêm gì đó. Sở Hi Niên vươn tay ra hiệu ngừng, ý bảo nó không cần nói nữa.
Vạt áo trắng của hắn chưa từng nhiễm lấy một hạt bụi. Những vấn đề khiến hắn rối rắm ban nãy bỗng trở nên sáng tỏ. Sở Hi Niên cười cười, mái tóc đen dài rũ xuống vai trông như một vị tiên ngồi dưới ánh trăng. Hắn thấp giọng nói một cách chắc chắn: “Tao biết đáp án rồi, cảm ơn.”
#Anh giai ơi, có phải anh hiểu hơi nhanh không?#
Hệ thống đã chuẩn bị sẵn một bụng lời nói nhưng chẳng kịp nói thêm chữ nào. Nó bay đến trước mặt Sở Hi Niên, chợt nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng: [Vậy anh thích ai?]
Sở Hi Niên không đáp. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía phòng trong. Hẳn lúc này Tạ Kính Uyên đã ngủ. Đợi ngày mai hắn sẽ nói chuyện với y....
Sau đó hắn nằm lên giường, đắp chăn đi ngủ.
Hệ thống hoảng sợ, đến lúc này mới kịp phản ứng: [Từ từ! Thân ái, anh đừng có ngủ. Nói cho tui anh thích ai cái đã!]
Ngàn vạn đừng là Tạ Kính Uyên đó ó ó ó!!!
Sở Hi Niên vẫn nhắm mắt, nói có ý ám chỉ: “Con người khác với cục đá.”
Cục đá sẽ không nảy sinh cảm tình, nhưng con người thì có. Cho dù là đồ vật, thường thường mang theo bên mình sẽ dần có tình cảm với vật ấy, huống chi với người ngày ngày ở chung gần trong gang tấc.
Hắn đang khen nó có ý chí sắt đá sao? Hệ thống mặc kệ ý nghĩ ấy mà nhào về phía Sở Hi Niên, hai mắt đẫm lệ: [Thân ái, đừng! Đừng sinh ra cảm tình với mục tiêu nhiệm vụ, sẽ ảnh hưởng tới thành tích của tui!]
Sở Hi Niên “ừ” một tiếng: “Tao biết, mày đã nói rất nhiều lần.”
Nhưng...
Thành tích của hệ thống liên quan gì đến Sở Hi Niên hắn???
Bạn nói xem có đúng không?
#Hệ thống qua đời tại chỗ#
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tuy tối nay là một đêm an bình, nhưng người ở phòng trong và người ở gian ngoài lại một đêm không ngủ. Trong lòng mỗi người đều chất chứa nhiều tâm tư. Sáng sớm hôm sau, tới thời điểm tiến cung dự tiệc, Sở Hi Niên vài lần muốn cùng Tạ Kính Uyên nói gì đó những vẫn không tìm được cơ hội.
Tạ Kính Uyên đã khiến hoàng đế kiêng kỵ. Y nên tạm lánh đi để tránh gặp họa - dù sao không ai đoán được trong yến hội sẽ xảy ra chuyện gì - nhưng y vẫn quyết định đi.
Xe ngựa chậm rãi chạy hướng về phía hoàng cung, bánh xe lăn lộc cộc trên nền đá.
Tạ Kính Uyên mặc một bộ trường bào màu đen, tuy trông đẹp đẽ quý giá nhưng lại càng khiến y thêm âm trầm, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác thật dày như mọi khi. Cách một khoảng thời gian, y sẽ lấy khăn che miệng rồi ho sù sụ, phần da giữa chân mày chuyển thành màu xanh trắng nhợt nhạt.
Trên mặt Tạ Kính Uyên không có biểu cảm gì. Y không nói chuyện với Sở Hi Niên, cũng không nhìn lấy hắn một lần. Biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn cả mặt nạ.
Bên trong xe có một chiếc bàn nhỏ. Sở Hi Niên rót một chén trà nóng rồi đặt vào bàn tay lạnh lẽo của Tạ Kính Uyên: “Tướng quân uống chút trà nóng đi.”
Hắn vẫn cười như mọi khi, thậm chí nụ cười hôm nay còn sâu hơn bình thường vài phần. Sở Hi Niên mặc áo trắng đeo đai ngọc, mang trên người phong phạm của tiên nhân, thoạt nhìn có thể khiến hơn phân nửa nữ tử trong kinh thành khuynh tâm ái mộ. Tạ Kính Uyên không nhìn hắn mà chỉ lẳng lặng rút tay về.
Sở Hi Niên ngẩn người. Hắn vuốt ve chiếc ly, đoán rằng Tạ Kính Uyên đang tức giận. Nhưng chẳng lẽ cần phải nói chuyện này ở trên xe ngựa sao? Hắn cảm thấy làm vậy không thỏa đáng lắm.
Hắn do dự một lát rồi đặt ly xuống, chủ động nắm tay Tạ Kính Uyên. Tuy trước đây hắn đã nắm tay y nhiều lần nhưng đó đều là hành động không suy nghĩ gì. Ý nghĩa của lần này không giống.
Tạ Kính Uyên nhăn mày, muốn hất tay hắn ra theo bản năng. Sở Hi Niên dùng sức nắm chặt tay y, giọng nói trầm thấp: “Tướng quân giận ta sao?”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn bằng đôi mắt hẹp dài nhìn không ra hỉ nộ, nói bằng giọng uy hiếp: “Sở Hi Niên, ngươi không muốn tay mình nữa phải không?”
Y dùng sức khống chế ngược lại tay của Sở Hi Niên. Chỉ cần y dùng lực mạnh hơn, hắn sẽ đứt gân và gãy xương ngay lập tức.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sở Hi Niên giỏi đoán lòng người. Hắn biết chắc Tạ Kính Uyên sẽ không làm thế, y thậm chí còn không dùng đến ba phần lực. Hắn tùy ý để y nắm chặt tay mình, cười rộ lên rồi đột ngột hỏi: “Tướng quân thích ta từ lúc nào?”
Lời nói như sét đánh khiến Tạ Kính Uyên giật mình và buông tay hắn ra.
Sở Hi Niên bình tĩnh lắc lắc tay áo. Hắn có không dưới hai mươi cách để tránh khỏi nắm tay của Tạ Kính Uyên. Nhìn xem, chẳng phải y đã thả tay ra rồi sao?
Hắn hỏi lại lần nữa: “Tướng quân thích ta từ lúc nào?”
Khóe miệng Tạ Kính Uyên giật giật. Y muốn nở một nụ cười lạnh nhưng lại biến thành biểu cảm châm chọc. Trong đôi mắt âm u của y bỗng hiện lên lửa giận: “Ai nói bản tướng quân thích ngươi?!”
Y không biết trông mình giấu đầu lòi đuôi và hoảng loạn đến mức nào.
Sở Hi Niên nhìn Tạ Kính Uyên một lát rồi cúi sát lại gần, áp y lên vách xe ngựa. Chóp mũi tựa vào chóp mũi, trán tựa vào trán, hơi ấm khi nói chuyện khiến lòng người ngứa ngáy: “Nếu Tướng quân không thích ta, vì sao lại hôn ta?”
Là Tạ Kính Uyên hôn Sở Hi Niên trước, cho nên y đã thua.
Rơi vào tình huống này chỉ có thể thành bên thua cuộc. Có suy nghĩ nát óc cũng không thể tìm ra một câu trả lời giúp y không mất mặt.
Sắc mặt Tạ Kính Uyên cứng đờ. Y không nói được lời nào nên đành híp mắt, biểu tình kiệt ngạo: “Hôn ngươi thì sao? Bản tướng quân muốn hôn thì cứ hôn, còn cần ngươi cho phép sao?”
Sở Hi Niên không khỏi cười ra tiếng. Sao trước nay hắn không cảm thấy Tạ Kính Uyên thú vị như vậy? Hắn chạm vào chiếc mặt nạ trên mặt y, nói một cách chậm rãi: “Ừm.... Nếu là người khác thì không được. Nếu là tướng quân...”
Tạ Kính Uyên nghiêng đầu tránh hắn chạm vào. Y cảm thấy nửa bên mặt bị thương kia vô cùng chướng mắt, chỉ có đeo mặt nạ vào mới giảm bớt được khó chịu. Tay y nắm chặt thành quyền. Nhớ đến chuyện hôm qua, y càng thấy việc ngồi trong xe trở nên khó khăn hơn.
Tạ Kính Uyên cảm thấy những lời Sở Hi Niên sắp nói sẽ không dễ nghe.
Nhưng Sở Hi Niên chỉ nói bằng giọng trầm thấp: “Nếu là tướng quân, tất nhiên là được...”
Tạ Kính Uyên sững người rồi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu những lời này đang có ý gì. Nhưng y chưa kịp hỏi lại thì xe ngựa đã ngừng, bên ngoài vang lên tiếng của Cửu Dung: “Tướng quân, đã đến bên ngoài cửa cung.”
Suy nghĩ bị cắt ngang khiến Tạ Kính Uyên bực bội.
Sở Hi Niên nhìn ra ngoài rồi khẽ nhíu mày, nghĩ thầm hắn không cần vội. Hắn ngồi về chỗ cũ, một lần nữa nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên, lần này nắm vô cùng chặt: “Tướng quân, xuống xe ngựa thôi.”
Tạ Kính Uyên bị câu nói của hắn làm cho bối rối, mơ mơ màng màng bị hắn kéo xuống xe ngựa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửa cung được canh gác nghiêm ngặt, thủ vệ cẩn thận kiểm tra xem văn võ đại thần nhập yến có mang theo binh khí trên người hay không, nếu có bội đao bội kiếm thì không thể đi vào. Đây là quy củ do Yến Đế định ra. Dù là nhất phẩm đại thần như Binh bộ Thượng thư Tần Đạo Viêm hay tướng quân như Tạ Kính Uyên cũng không được ngoại lệ.
Sở Hi Niên tùy ý cho binh lính kiểm tra. Yến Đế đa nghi hệt như trong nguyên tác. Hắn hành sự có lễ, khí chất không tầm thường, vài ngày trước còn vô cùng nổi bật tại Đàn Anh Yến, nên vô số văn võ bá quan tới dự tiệc đều liếc nhìn hắn.
Kim Như Hải mặc một áo quan màu đỏ uy nghiêm. Trước mặt bao người, ông không thể hiện sự thân cận của mình với Sở Hi Niên. Khi đi ngang qua nhau, họ chỉ gật đầu chào hỏi.
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười, chắp tay chào hỏi lại. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, âm thầm truyền lại thông tin chỉ có mình họ hiểu được.
Sở Hi Niên không e ngại triển lãm sự thân cận của hắn với Tạ Kính Uyên. Hai người sóng vai mà đi, thoạt nhìn cầm sắt hòa minh, quan hệ hòa hợp.
Đầu óc Tạ Kính Uyên đang rối bời. Y còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Sở Hi Niên, đến khi ngồi xuống vị trí vẫn chưa bình tĩnh lại. Trong cung người nhiều mắt tạp, y không thể hỏi lại nên chỉ có thể tạm đè xuống nghi vấn trong lòng.
Hôm nay Sở Hi Niên tới đây để xem diễn. Hắn muốn nhìn xem Yến Đế là người như thế nào, có phải thiết lập nhân vật của thủ lĩnh cấm quân Chu Ôn Thần đã thay đổi hay không, và quan trọng nhất là cho Tần Đạo Viêm một đòn trí mạng.
Tạ Kính Uyên hận Tần Đạo Viêm.
Đây là kết luận của Sở Hi Niên sau khi quan sát một lúc lâu. Tuy hắn chưa điều tra ra được nguyên nhân, nhưng hắn không ngại giúp Tạ Kính Uyên tiêu diệt một kẻ thù. Nói không chừng việc này có thể làm giảm độ hắc hóa của y.
Sở Hi Niên ngước mặt lên nhìn quan viên ngồi đối diện. Tần Đạo Viêm có mái đầu bạc phơ, khuôn mặt già nua, trên mắt phải là một chiếc bịt mắt màu đen, vô cùng nổi bật giữa một chúng khách nhân.
Khi ánh mắt khôn khéo của ông ta dừng trên người Tạ Kính Uyên, nó bỗng nhiên trở nên sắc bén như dao.
Sở Hi Niên cười cười nắm lấy tay của Tạ Kính Uyên dưới bàn, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được: “Hôm nay ta thay Tướng quân diệt trừ người này, thế nào?”
Tạ Kính Uyên từng nghĩ đến chuyện đi giết Tần Đạo Viêm nhưng vẫn chưa đắc thủ. Dưới trướng ông ta là mấy trăm nghĩa tử nghĩa nữ ngày đêm bảo hộ, thật sự rất khó để ra tay. Y đành chậm rãi chờ đợi thời cơ, còn Sở Hi Niên thì lựa chọn phương pháp đơn giản nhất: mượn đao giết người.
Có lẽ Tạ Kính Uyên không giết được Tần Đạo Viêm, nhưng Yến Đế có thể.
Tạ Kính Uyên nhìn Sở Hi Niên, cảm thấy người này đã phát hiện ra rất nhiều bí mật của y: “Bản tướng quân nói muốn diệt trừ Tần Đạo Viêm lúc nào?”
Sở Hi Niên không đáp mà ra hiệu y nhìn về phía Ân Thừa Hạo mới ngồi vào vị trí rồi cong khóe môi: “Dù Tướng quân không nghĩ đến thì Thái Tử chắc chắn muốn.”
Ngày Ân Thừa Hạo ra khỏi cung tế bái mẫu thân, thuộc hạ của y đã bị Tần Song giết chết, chính y còn suýt mất mạng trên đường. Thù mới hận cũ chồng lên nhau, Ân Thừa Hạo không muốn giết Tần Đạo Viêm mới là chuyện lạ.
Ánh mắt sâu thẳm của Tạ Kính Uyên dừng trên người Tần Đạo Viêm. Không rõ y đang có cảm xúc gì mà ánh mặt trời cũng không thể xua đi hàn khí trong mắt y.
Tạ Kính Uyên nắm chặt chiếc ly trên bàn, híp mắt như đang nhớ đến chuyện cũ rồi gằn từng chữ: “Sở Hi Niên, hôm nay nếu diệt được Tần Đạo Viêm, nửa cái mạng của Tạ Kính Uyên ta sẽ thuộc về ngươi.”
Sở Hi Niên khựng người, quả nhiên giữa Tạ Kính Uyên và Tần Đạo Viêm có thù. Hắn cười cười: “Ta muốn nửa cái mạng làm gì? Không bằng Tướng quân nói cho ta làm thế nào để có được luôn nửa cái mạng còn lại.”
Họ đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên giọng nói đặc trưng của thái giám: “Bệ hạ giá lâm ——”
Đếm ngược tỏ tình - 2
Tình tiết xong thì mới tình cảm được =)))))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương