Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 73: Hồ Sơ
“Tướng quân có ghét bỏ Sở Hi Niên không biết võ công hay không?”
“Ghét thì sao mà không ghét thì sao?”
“Giờ tướng quân mới hối hận thì đã muộn.”
Chương 69: Hồ sơ
Sở Hi Niên không biết võ công, không có cách nào đi để nghiên cứu phương pháp khinh công của thế giới này, nhưng hắn chắc chắn rằng khinh công của Tạ Kính Uyên không lợi hại bằng sản phẩm công nghệ của đời sau.
Sở Hi Niên dùng khăn lau da giả trên mặt và cởi đạo bào bên ngoài ra. Hắn mặc bạch sam ở bên trong như mọi khi, từ một lão đạo râu dài chớp mắt hóa thành một công tử tuấn mỹ: “Tướng quân có ghét bỏ Sở Hi Niên không biết võ công hay không?”
Tạ Kính Uyên gỡ đấu lạp vướng víu xuống: “Ghét thì sao mà không ghét thì sao?”
Y vừa dứt lời đã bị Sở Hi Niên đè lên thân cây, hơi thở thanh lãnh trên vạt áo của hắn phả vào người y.
“Giờ tướng quân mới hối hận thì đã muộn.”
Sở Hi Niên thấp giọng thầm thì bên tai Tạ Kính Uyên, khiến da mặt y tê dại.
Tạ Kính Uyên cứng người, duỗi tay kéo đai lưng của Sở Hi Niên để hắn cúi càng gần. Y híp mắt khẽ nâng cằm: “Ai nói bản tướng quân hối hận?”
Sở Hi Niên ôm lấy eo y, cười nhẹ: “Ta biết Tướng quân không hối hận.“. Truyện Lịch Sử
Hai người hôn nhau. Sở Hi Niên đưa tay gỡ mặt nạ của Tạ Kính Uyên xuống, thiên vị hôn lên nửa gương mặt bị thương của y trước.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên thở dốc, giọng nói đứt quãng. Y vô lực ngửa đầu, cảm thấy trên mặt vừa ngứa vừa ướt nên không nhịn được nhắm mắt lại.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên lặp đi lặp lại cái tên ngày rồi dùng sức hôn ngược lại. Y cắn mạnh môi hắn, mút đầu lưỡi hắn một cách mãnh liệt. Qua một lúc lâu mà tình cảm cuộn trào nơi đáy lòng vẫn chưa bình tĩnh được.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Vòng tay đang siết lấy eo y của Sở Hi Niên càng ngày càng siết chặt, giữa hai người không có một kẽ hở. Ngay lúc hai người đang ý loạn tình mê, tay của Tạ Kính Uyên cứng lại. Y dừng động tác, trầm giọng nói bên tai Sở Hi Niên: “Có người tới.”
Sở Hi Niên nghiêng tai lắng nghe, chẳng mấy chốc liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Hắn chậm rãi buông Tạ Kính Uyên ra rồi dùng tay lau lau môi của y. Trên ngón tay hắn lập tức xuất hiện một vệt đỏ vì bị người nào đó cắn.
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày rồi mút máu dính trên ngón tay, sau đó hắn giúp Tạ Kính Uyên đeo mặt nạ rồi ý vị không rõ cười cười: “Đi thôi, là người của Minh Kính Ti.”
Tạ Kính Uyên nhìn về nơi xa, phát hiện người dẫn đầu là Mai Phụng Thần mặc quan bào đỏ rực. Y lập tức nhăn mày, giọng nói lạnh xuống: “Sao lại là lão già này?”
Tâm tình của Tạ Kính Uyên có thể tóm tắt trong hai từ: xui xẻo.
Sở Hi Niên cũng không biết người Minh Kính Ti đến đây làm gì, có lẽ là vì tra án. Hắn không muốn rước lấy phiền phức nên định kéo Tạ Kính Uyên rời đi. Ai ngờ vừa quay mặt sang đã trông thấy một thứ đỏ sậm trông như thi thể nổi lên mặt hồ.
“......”
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên không cử động thì cũng nhìn về phía mặt nước. Một thi thể nữ đã bị ngâm thành màu trắng bệch nổi lềnh phềnh giữa hồ. Chiếc váy màu hồng của nàng dính đầy máu tạo nên một sắc đỏ quỷ dị. Khuôn mặt của nàng vừa hư thối vừa trương phình lên, nhìn từ xa rất đáng sợ. Mái tóc dài của trải trên mặt hồ như mạng nhện. Cánh rừng đang yên tĩnh bỗng trở nên quái đản không ngờ.
Tạ Kính Uyên chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cũng cứng người như Sở Hi Niên. Thi thể này từ đâu ra? Không phải Sở Hi Niên mèo mù vớ phải cá rán đấy chứ? Thật sự có oan hồn ở nơi này?
Bọn họ cùng sửng người đứng tại chỗ nên bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để rời đi. Khi Mai Phụng Thần xuống ngựa liền lập tức nhìn thấy hai “nhân vật khả nghi” Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên. Chân mày ông nhíu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Mai Phụng Thần nhìn thi thể dưới hồ rồi nhìn Sở Hi Niên, không nén được nghi hoặc. Ông phân phó thuộc hạ đi vớt thi thể rồi chắp tay chào hỏi: “Lão phu bái kiến Tạ Tướng quân. Không biết vì sao Sở công tử và Tạ Tướng quân lại một mình ở ngoại ô?”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm lão già này bị mù sao? Rõ ràng hai người họ đi chung, ông ta hỏi “một mình” ở ngoại ô là có ý gì? Y vừa định mở miệng liền bị Sở Hi Niên kéo lại.
Sở Hi Niên đoán được những gì Tạ Kính Uyên muốn nói sẽ đắc tội người khác nên cướp lời y, cười như gió xuân rồi bình tĩnh nói dối: “Hôm nay là một ngày đẹp trời, tại hạ không muốn phụ lòng sắc xuân nên ra khỏi thành đạp thanh. Không ngờ có thể gặp Mai đại nhân ở đây. Thật là trùng hợp.”
Hắn cố ý không nói gì đến thi thể giữa hồ. Lý do tuy có lệ nhưng không có lỗ hổng gì để bắt bẻ.
Mai Phụng Thần hỏi lại: “Thì ra là thế. Vậy Tạ Tướng quân thì sao? Cũng là ra khỏi thành đạp thanh?”
Mắt Tạ Kính Uyên giật giật: “Làm sao? Bản tướng quân không thể ra khỏi thành hít thở không khí?”
Sở Hi Niên ôm vai của Tạ Kính Uyên, ra vẻ tình cảm hòa hợp: “Tướng quân triền miên trên giường bệnh đã nhiều năm, lâu rồi không ra khỏi nhà. Tại hạ vô cùng lo lắng nên dẫn ngài ấy ra khỏi thành giải sầu.”
Tạ Kính Uyên phối hợp ho khan hai tiếng, thoạt nhìn ốm yếu bệnh tật, tuy nhiên sắc mặt y có chút thối.
Mai Phụng Thần không tin nửa chữ. Ông chỉ thi thể trong hồ: “Còn xác chết nữ trong hồ này...”
Sau khi thi thể được người ta vớt lên, Sở Hi Niên mới phát hiện hai tay hai chân nàng bị trói chặt. Đáng lý nàng sẽ như cục đá chỉ có thể chìm sâu xuống hồ, thế nhưng giờ đây lại nổi lên...
Hẳn là do trò “làm phép” ban nãy của hắn. Vì hắn ném thuốc nổ xuống hồ nên người ta bị nổ cho nổi lên.
“......”
Sở Hi Niên dừng một chút rồi quyết định giả vờ không biết gì. Hắn nhàn nhạt nhướng mày: “Mai đại nhân có ý gì? Ngài nghi ngờ ta và Tạ Tướng quân giết người ở chỗ này sao?”
“Sở công tử quá lo rồi. Lão phu không có ý đó.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Mai Phụng Thần thật sự không có ý đó. Nhi tử của Túc Bình Hầu cường đoạt dân nữ giữa đường, bắt người ta về phủ. Cha mẹ già của cô nương ấy mòn mỏi chờ mãi không thấy nữ nhi về nhà, khẩn cầu khắp nơi mà không ai đáp lại nên mang đơn kiện đến trước mặt Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần tiến hành điều tra khảo vấn. Sau khi cô nương kia bị vấy bẩn thì thắt cổ tự sát. Thi thể của nàng bị gia nô trong phủ Túc Bình Hầu ném vào hồ ở ngoại ô. Ông cưỡi ngựa ra khỏi thành chỉ để tìm thi thể, không ngờ Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang ở chỗ này.
Nghe Mai Phụng Thần giải thích, Sở Hi Niên hiểu ra rồi chắp tay thi lễ: “Thì ra là thế. Ta đây không quấy rầy Mai đại nhân tra án. Xin được cáo từ.”
Mai Phụng Thần còn định tham khảo kinh nghiệm tra án với Sở Hi Niên nhưng xem ra hôm nay đành lỡ dịp: “Ta cũng vậy. Nếu ngày sau Sở công tử có rảnh, mời công tử đến Minh Kính Ti tìm tìm lão phu uống trà.”
Cùng ý với câu “Nếu anh không có việc gì thì mời tới Cục Cảnh sát ngồi uống ly trà” của thời hiện đại.
Tạ Kính Uyên vốn không thích Mai Phụng Thần, nghe vậy càng cảm thấy lão nhân này bị bệnh. Y kéo Sở Hi Niên đi, nhưng vừa đi ngang thi thể kia thì Sở Hi Niên dừng bước, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Mai đại nhân, ngài nói nữ tử này thắt cổ tự vẫn, chết rồi mới bị người ta vứt xác xuống hồ?”
Mai Phụng Thần không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu: “Theo lời tên gia nô kia là vậy. Có vấn đề gì sao?”
Sở Hi Niên chỉ vào miệng và mũi của xác chết. Bởi vì bị kéo ra khỏi hồ và nâng tới nâng lui, ngực của nàng bị tác động, từ trong miệng trào ra bọt nước màu trắng: “Nếu rơi vào nước chết đuối, người ta sẽ hút phải nước, trên mũi và miệng sẽ có bọt trắng. Người này chắc chắn không phải thắt cổ tự vẫn chết, mà là chết đuối.”
Nếu nữ tử này chết vì thắt cổ tự vẫn, công tử của phủ Túc Bình Hầu chỉ chịu tội cường đoạt dân nữ. Nếu nữ tử này bị dìm chết, tính chất vụ việc sẽ khác.
Sở Hi Niên cố ý đề cập đến điểm đáng ngờ để tránh cho Mai Phụng Thần phán tội sai. Trong luật pháp Đại Yến, vấy bẩn người khác và giết người có mức án khác nhau. Tội trước có thể sẽ bị đánh gậy một trận, tội sau có thể bị chém đầu.
Trong khi Mai Phụng Thần vẫn còn sửng người, Sở Hi Niên đã xoay người rời đi. Trước khi đi xa, hắn còn chắp tay với ông: “Ngày mai rảnh rỗi, tại hạ sẽ tới cửa quấy rầy đại nhân, uống một ly trà.”
Tạ Kính Uyên không hiểu, chờ đi xa mới hỏi Sở Hi Niên: “Ngươi tìm lão già thối Mai Phụng Thần kia uống trà làm gì? Bản tướng quân không thể uống cùng ngươi sao?”
Sở Hi Niên cười mà không nói: “Tướng quân xem như ta là người hiếu kỳ, muốn quan sát thi thể kia thêm một lúc đi.”
Mai Phụng Thần làm quan ở Minh Kính Ti hơn hai mươi năm, trước đây làm phó sử rồi được thăng chức làm chính sử. Ông đã chứng kiến bao tinh phong huyết vũ của Đại Yến, thậm chí có tham gia vào những chuyện xảy ra sau khi người Tạ gia mưu phản. Lưu chép về Tạ gia hiện đang nằm trong Minh Kính Ti.
Tạ Kính Uyên có rất nhiều bí mật. Sở Hi Niên muốn hiểu rõ thì không thể không mượn ngoại lực. Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Mai Phụng Thần là một cơ hội tốt.
Tạ Kính Uyên không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Sở Hi Niên thích mấy thứ liên quan đến quỷ thần. Y đang phân vân không biết nên nói cho Sở Hi Niên thế nào về quá khứ của mình.
Không nói, y không muốn gạt Sở Hi Niên.
Nói, lại kéo Sở Hi Niên vào vũng nước đục này.
Tạ Kính Uyên là người sát phạt quả quyết, đã rất lâu rồi y không do dự. Hai người họ mỗi người có tâm sự riêng, nhất thời im lặng không ai nói gì.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sáng sớm hôm sau, Sở Hi Niên tới bái phỏng Minh Kính Ti. Có lẽ trước đó Mai Phụng Thần đã từng nhắc đến hắn nên nha dịch trông cửa lập tức dẫn hắn đến phòng nghiệm thi: “Mai đại nhân đang ở bên trong nghiệm thi, công tử có thể đến sảnh ngoài uống trà chờ một lát hoặc tự đi vào.”
Nha dịch có chút khó xử. Ai đời lại dẫn khách vào phòng nghiệm thi? Nguyên văn lời của Mai Phụng Thần là sau khi Sở Hi Niên đến hãy dẫn người vào phòng, câu “ở sảnh ngoài uống trà” là nha dịch tự thêm vào.
“Không sao. Ta sẽ đi tìm Mai đại nhân. Đa tạ dẫn đường.”
Sau đó Sở Hi Niên tự mình tiến vào phòng nghiệm thi. Hắn vừa mở cửa ra thì khí lạnh âm u đã phả vào mặt. Ánh nến le lói như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Mai Phụng Thần mặc áo được may bằng vải thô, một tay cầm nến một tay cẩn thận nghiên cứu thi thể được phát hiện hôm qua. Nghe có người tiến vào, ông ngẩng đầu lên, thấy là Sở Hi Niên thì đón chào: “Cuối cùng Sở công tử cũng tới. Lão phu chờ đã lâu.”
Sở Hi Niên chắp tay đáp lễ: “Đại nhân đang nghiệm thi?”
Mai Phụng Thần định vuốt râu theo thói quen, nhưng nhớ ra tay mình đang bẩn lại thả tay xuống rồi xấu hổ cười cười: “Không dám giấu giếm, từ sau vụ án nữ thi ở vùng ngoại ô kia, lão phu mới phát hiện việc nghiệm thi có rất nhiều thứ cần phải học. Ta đã sớm muốn mời Sở công tử đến chỉ giáo, tiếc thay vẫn chưa có cơ hội.”
Sở Hi Niên cười cười, làm đủ lễ nghĩa của một hậu bối: “Xin đừng nói là chỉ giáo. Nếu Mai đại nhân muốn biết điều gì, tại hạ nhất định biết gì nói đó không giấu giếm nửa lời.”
Mai Phụng Thần đã lớn tuổi, tuy tinh thần minh mẫn nhưng không giấu được sự già nua. Ông lau lau tay lên áo rồi thở dài: “Sở công tử là người lòng dạ rộng lớn, chẳng những bỏ qua việc lão phu từng thất lễ mà còn đồng ý chỉ giáo. Ta đây thật lấy làm hổ thẹn.”
Sở Hi Niên âm thầm nhìn lên tầng lưu trữ hồ sơ: “Mai đại nhân không cần để ý, tại hạ cũng rất có hứng thú với việc nghiệm thi. Hôm nay ta tới cửa bái phỏng thật ra là có một chuyện muốn nhờ.”
Mai Phụng Thần không hiểu Sở Hi Niên có gì cần mình giúp: “Sở công tử cứ nói đừng ngại.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười: “Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tại hạ nghe nói hồ sơ kiện tụng liên quan đến mạng người đều được lưu trữ tại Minh Kính Ti, không kìm được lòng hiếu kỳ nên muốn nghiên cứu một chút. Tuy nhiên tại hạ không có giao tình gì với những đại nhân khác trong triều nên mong Mai đại nhân giúp đỡ.”
Hồ sơ của Đại Yến được chia làm hai bản, một bản cất trong hoàng cung, một bản nằm ở Hình Bộ. Sau khi Yến Đế lập ra Minh Kính Ti để xử lý những vụ án liên quan đến quyền quý kinh thành, hồ sơ ở Hình Bộ được sao chép thêm một bản sang đây.
Mai Phụng Thần trầm ngâm một lát nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Sở Hi Niên thích những chuyện quái lạ như tra án nghiệm thi: “Nếu ngươi muốn xem hồ sơ cũng không khó. Ở ngay trên lầu đây thôi, để lão phu dẫn ngươi đi.”
“Ghét thì sao mà không ghét thì sao?”
“Giờ tướng quân mới hối hận thì đã muộn.”
Chương 69: Hồ sơ
Sở Hi Niên không biết võ công, không có cách nào đi để nghiên cứu phương pháp khinh công của thế giới này, nhưng hắn chắc chắn rằng khinh công của Tạ Kính Uyên không lợi hại bằng sản phẩm công nghệ của đời sau.
Sở Hi Niên dùng khăn lau da giả trên mặt và cởi đạo bào bên ngoài ra. Hắn mặc bạch sam ở bên trong như mọi khi, từ một lão đạo râu dài chớp mắt hóa thành một công tử tuấn mỹ: “Tướng quân có ghét bỏ Sở Hi Niên không biết võ công hay không?”
Tạ Kính Uyên gỡ đấu lạp vướng víu xuống: “Ghét thì sao mà không ghét thì sao?”
Y vừa dứt lời đã bị Sở Hi Niên đè lên thân cây, hơi thở thanh lãnh trên vạt áo của hắn phả vào người y.
“Giờ tướng quân mới hối hận thì đã muộn.”
Sở Hi Niên thấp giọng thầm thì bên tai Tạ Kính Uyên, khiến da mặt y tê dại.
Tạ Kính Uyên cứng người, duỗi tay kéo đai lưng của Sở Hi Niên để hắn cúi càng gần. Y híp mắt khẽ nâng cằm: “Ai nói bản tướng quân hối hận?”
Sở Hi Niên ôm lấy eo y, cười nhẹ: “Ta biết Tướng quân không hối hận.“. Truyện Lịch Sử
Hai người hôn nhau. Sở Hi Niên đưa tay gỡ mặt nạ của Tạ Kính Uyên xuống, thiên vị hôn lên nửa gương mặt bị thương của y trước.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên thở dốc, giọng nói đứt quãng. Y vô lực ngửa đầu, cảm thấy trên mặt vừa ngứa vừa ướt nên không nhịn được nhắm mắt lại.
“Sở Hi Niên......”
Tạ Kính Uyên lặp đi lặp lại cái tên ngày rồi dùng sức hôn ngược lại. Y cắn mạnh môi hắn, mút đầu lưỡi hắn một cách mãnh liệt. Qua một lúc lâu mà tình cảm cuộn trào nơi đáy lòng vẫn chưa bình tĩnh được.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Vòng tay đang siết lấy eo y của Sở Hi Niên càng ngày càng siết chặt, giữa hai người không có một kẽ hở. Ngay lúc hai người đang ý loạn tình mê, tay của Tạ Kính Uyên cứng lại. Y dừng động tác, trầm giọng nói bên tai Sở Hi Niên: “Có người tới.”
Sở Hi Niên nghiêng tai lắng nghe, chẳng mấy chốc liền nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Hắn chậm rãi buông Tạ Kính Uyên ra rồi dùng tay lau lau môi của y. Trên ngón tay hắn lập tức xuất hiện một vệt đỏ vì bị người nào đó cắn.
Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày rồi mút máu dính trên ngón tay, sau đó hắn giúp Tạ Kính Uyên đeo mặt nạ rồi ý vị không rõ cười cười: “Đi thôi, là người của Minh Kính Ti.”
Tạ Kính Uyên nhìn về nơi xa, phát hiện người dẫn đầu là Mai Phụng Thần mặc quan bào đỏ rực. Y lập tức nhăn mày, giọng nói lạnh xuống: “Sao lại là lão già này?”
Tâm tình của Tạ Kính Uyên có thể tóm tắt trong hai từ: xui xẻo.
Sở Hi Niên cũng không biết người Minh Kính Ti đến đây làm gì, có lẽ là vì tra án. Hắn không muốn rước lấy phiền phức nên định kéo Tạ Kính Uyên rời đi. Ai ngờ vừa quay mặt sang đã trông thấy một thứ đỏ sậm trông như thi thể nổi lên mặt hồ.
“......”
Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên không cử động thì cũng nhìn về phía mặt nước. Một thi thể nữ đã bị ngâm thành màu trắng bệch nổi lềnh phềnh giữa hồ. Chiếc váy màu hồng của nàng dính đầy máu tạo nên một sắc đỏ quỷ dị. Khuôn mặt của nàng vừa hư thối vừa trương phình lên, nhìn từ xa rất đáng sợ. Mái tóc dài của trải trên mặt hồ như mạng nhện. Cánh rừng đang yên tĩnh bỗng trở nên quái đản không ngờ.
Tạ Kính Uyên chưa gặp trường hợp này bao giờ nên cũng cứng người như Sở Hi Niên. Thi thể này từ đâu ra? Không phải Sở Hi Niên mèo mù vớ phải cá rán đấy chứ? Thật sự có oan hồn ở nơi này?
Bọn họ cùng sửng người đứng tại chỗ nên bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để rời đi. Khi Mai Phụng Thần xuống ngựa liền lập tức nhìn thấy hai “nhân vật khả nghi” Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên. Chân mày ông nhíu lại, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Mai Phụng Thần nhìn thi thể dưới hồ rồi nhìn Sở Hi Niên, không nén được nghi hoặc. Ông phân phó thuộc hạ đi vớt thi thể rồi chắp tay chào hỏi: “Lão phu bái kiến Tạ Tướng quân. Không biết vì sao Sở công tử và Tạ Tướng quân lại một mình ở ngoại ô?”
Tạ Kính Uyên nghĩ thầm lão già này bị mù sao? Rõ ràng hai người họ đi chung, ông ta hỏi “một mình” ở ngoại ô là có ý gì? Y vừa định mở miệng liền bị Sở Hi Niên kéo lại.
Sở Hi Niên đoán được những gì Tạ Kính Uyên muốn nói sẽ đắc tội người khác nên cướp lời y, cười như gió xuân rồi bình tĩnh nói dối: “Hôm nay là một ngày đẹp trời, tại hạ không muốn phụ lòng sắc xuân nên ra khỏi thành đạp thanh. Không ngờ có thể gặp Mai đại nhân ở đây. Thật là trùng hợp.”
Hắn cố ý không nói gì đến thi thể giữa hồ. Lý do tuy có lệ nhưng không có lỗ hổng gì để bắt bẻ.
Mai Phụng Thần hỏi lại: “Thì ra là thế. Vậy Tạ Tướng quân thì sao? Cũng là ra khỏi thành đạp thanh?”
Mắt Tạ Kính Uyên giật giật: “Làm sao? Bản tướng quân không thể ra khỏi thành hít thở không khí?”
Sở Hi Niên ôm vai của Tạ Kính Uyên, ra vẻ tình cảm hòa hợp: “Tướng quân triền miên trên giường bệnh đã nhiều năm, lâu rồi không ra khỏi nhà. Tại hạ vô cùng lo lắng nên dẫn ngài ấy ra khỏi thành giải sầu.”
Tạ Kính Uyên phối hợp ho khan hai tiếng, thoạt nhìn ốm yếu bệnh tật, tuy nhiên sắc mặt y có chút thối.
Mai Phụng Thần không tin nửa chữ. Ông chỉ thi thể trong hồ: “Còn xác chết nữ trong hồ này...”
Sau khi thi thể được người ta vớt lên, Sở Hi Niên mới phát hiện hai tay hai chân nàng bị trói chặt. Đáng lý nàng sẽ như cục đá chỉ có thể chìm sâu xuống hồ, thế nhưng giờ đây lại nổi lên...
Hẳn là do trò “làm phép” ban nãy của hắn. Vì hắn ném thuốc nổ xuống hồ nên người ta bị nổ cho nổi lên.
“......”
Sở Hi Niên dừng một chút rồi quyết định giả vờ không biết gì. Hắn nhàn nhạt nhướng mày: “Mai đại nhân có ý gì? Ngài nghi ngờ ta và Tạ Tướng quân giết người ở chỗ này sao?”
“Sở công tử quá lo rồi. Lão phu không có ý đó.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Mai Phụng Thần thật sự không có ý đó. Nhi tử của Túc Bình Hầu cường đoạt dân nữ giữa đường, bắt người ta về phủ. Cha mẹ già của cô nương ấy mòn mỏi chờ mãi không thấy nữ nhi về nhà, khẩn cầu khắp nơi mà không ai đáp lại nên mang đơn kiện đến trước mặt Mai Phụng Thần.
Mai Phụng Thần tiến hành điều tra khảo vấn. Sau khi cô nương kia bị vấy bẩn thì thắt cổ tự sát. Thi thể của nàng bị gia nô trong phủ Túc Bình Hầu ném vào hồ ở ngoại ô. Ông cưỡi ngựa ra khỏi thành chỉ để tìm thi thể, không ngờ Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang ở chỗ này.
Nghe Mai Phụng Thần giải thích, Sở Hi Niên hiểu ra rồi chắp tay thi lễ: “Thì ra là thế. Ta đây không quấy rầy Mai đại nhân tra án. Xin được cáo từ.”
Mai Phụng Thần còn định tham khảo kinh nghiệm tra án với Sở Hi Niên nhưng xem ra hôm nay đành lỡ dịp: “Ta cũng vậy. Nếu ngày sau Sở công tử có rảnh, mời công tử đến Minh Kính Ti tìm tìm lão phu uống trà.”
Cùng ý với câu “Nếu anh không có việc gì thì mời tới Cục Cảnh sát ngồi uống ly trà” của thời hiện đại.
Tạ Kính Uyên vốn không thích Mai Phụng Thần, nghe vậy càng cảm thấy lão nhân này bị bệnh. Y kéo Sở Hi Niên đi, nhưng vừa đi ngang thi thể kia thì Sở Hi Niên dừng bước, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Mai đại nhân, ngài nói nữ tử này thắt cổ tự vẫn, chết rồi mới bị người ta vứt xác xuống hồ?”
Mai Phụng Thần không hiểu ra sao nhưng vẫn gật đầu: “Theo lời tên gia nô kia là vậy. Có vấn đề gì sao?”
Sở Hi Niên chỉ vào miệng và mũi của xác chết. Bởi vì bị kéo ra khỏi hồ và nâng tới nâng lui, ngực của nàng bị tác động, từ trong miệng trào ra bọt nước màu trắng: “Nếu rơi vào nước chết đuối, người ta sẽ hút phải nước, trên mũi và miệng sẽ có bọt trắng. Người này chắc chắn không phải thắt cổ tự vẫn chết, mà là chết đuối.”
Nếu nữ tử này chết vì thắt cổ tự vẫn, công tử của phủ Túc Bình Hầu chỉ chịu tội cường đoạt dân nữ. Nếu nữ tử này bị dìm chết, tính chất vụ việc sẽ khác.
Sở Hi Niên cố ý đề cập đến điểm đáng ngờ để tránh cho Mai Phụng Thần phán tội sai. Trong luật pháp Đại Yến, vấy bẩn người khác và giết người có mức án khác nhau. Tội trước có thể sẽ bị đánh gậy một trận, tội sau có thể bị chém đầu.
Trong khi Mai Phụng Thần vẫn còn sửng người, Sở Hi Niên đã xoay người rời đi. Trước khi đi xa, hắn còn chắp tay với ông: “Ngày mai rảnh rỗi, tại hạ sẽ tới cửa quấy rầy đại nhân, uống một ly trà.”
Tạ Kính Uyên không hiểu, chờ đi xa mới hỏi Sở Hi Niên: “Ngươi tìm lão già thối Mai Phụng Thần kia uống trà làm gì? Bản tướng quân không thể uống cùng ngươi sao?”
Sở Hi Niên cười mà không nói: “Tướng quân xem như ta là người hiếu kỳ, muốn quan sát thi thể kia thêm một lúc đi.”
Mai Phụng Thần làm quan ở Minh Kính Ti hơn hai mươi năm, trước đây làm phó sử rồi được thăng chức làm chính sử. Ông đã chứng kiến bao tinh phong huyết vũ của Đại Yến, thậm chí có tham gia vào những chuyện xảy ra sau khi người Tạ gia mưu phản. Lưu chép về Tạ gia hiện đang nằm trong Minh Kính Ti.
Tạ Kính Uyên có rất nhiều bí mật. Sở Hi Niên muốn hiểu rõ thì không thể không mượn ngoại lực. Hôm nay ngẫu nhiên gặp được Mai Phụng Thần là một cơ hội tốt.
Tạ Kính Uyên không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Sở Hi Niên thích mấy thứ liên quan đến quỷ thần. Y đang phân vân không biết nên nói cho Sở Hi Niên thế nào về quá khứ của mình.
Không nói, y không muốn gạt Sở Hi Niên.
Nói, lại kéo Sở Hi Niên vào vũng nước đục này.
Tạ Kính Uyên là người sát phạt quả quyết, đã rất lâu rồi y không do dự. Hai người họ mỗi người có tâm sự riêng, nhất thời im lặng không ai nói gì.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Sáng sớm hôm sau, Sở Hi Niên tới bái phỏng Minh Kính Ti. Có lẽ trước đó Mai Phụng Thần đã từng nhắc đến hắn nên nha dịch trông cửa lập tức dẫn hắn đến phòng nghiệm thi: “Mai đại nhân đang ở bên trong nghiệm thi, công tử có thể đến sảnh ngoài uống trà chờ một lát hoặc tự đi vào.”
Nha dịch có chút khó xử. Ai đời lại dẫn khách vào phòng nghiệm thi? Nguyên văn lời của Mai Phụng Thần là sau khi Sở Hi Niên đến hãy dẫn người vào phòng, câu “ở sảnh ngoài uống trà” là nha dịch tự thêm vào.
“Không sao. Ta sẽ đi tìm Mai đại nhân. Đa tạ dẫn đường.”
Sau đó Sở Hi Niên tự mình tiến vào phòng nghiệm thi. Hắn vừa mở cửa ra thì khí lạnh âm u đã phả vào mặt. Ánh nến le lói như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Mai Phụng Thần mặc áo được may bằng vải thô, một tay cầm nến một tay cẩn thận nghiên cứu thi thể được phát hiện hôm qua. Nghe có người tiến vào, ông ngẩng đầu lên, thấy là Sở Hi Niên thì đón chào: “Cuối cùng Sở công tử cũng tới. Lão phu chờ đã lâu.”
Sở Hi Niên chắp tay đáp lễ: “Đại nhân đang nghiệm thi?”
Mai Phụng Thần định vuốt râu theo thói quen, nhưng nhớ ra tay mình đang bẩn lại thả tay xuống rồi xấu hổ cười cười: “Không dám giấu giếm, từ sau vụ án nữ thi ở vùng ngoại ô kia, lão phu mới phát hiện việc nghiệm thi có rất nhiều thứ cần phải học. Ta đã sớm muốn mời Sở công tử đến chỉ giáo, tiếc thay vẫn chưa có cơ hội.”
Sở Hi Niên cười cười, làm đủ lễ nghĩa của một hậu bối: “Xin đừng nói là chỉ giáo. Nếu Mai đại nhân muốn biết điều gì, tại hạ nhất định biết gì nói đó không giấu giếm nửa lời.”
Mai Phụng Thần đã lớn tuổi, tuy tinh thần minh mẫn nhưng không giấu được sự già nua. Ông lau lau tay lên áo rồi thở dài: “Sở công tử là người lòng dạ rộng lớn, chẳng những bỏ qua việc lão phu từng thất lễ mà còn đồng ý chỉ giáo. Ta đây thật lấy làm hổ thẹn.”
Sở Hi Niên âm thầm nhìn lên tầng lưu trữ hồ sơ: “Mai đại nhân không cần để ý, tại hạ cũng rất có hứng thú với việc nghiệm thi. Hôm nay ta tới cửa bái phỏng thật ra là có một chuyện muốn nhờ.”
Mai Phụng Thần không hiểu Sở Hi Niên có gì cần mình giúp: “Sở công tử cứ nói đừng ngại.”
Sở Hi Niên nhàn nhạt cười: “Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Tại hạ nghe nói hồ sơ kiện tụng liên quan đến mạng người đều được lưu trữ tại Minh Kính Ti, không kìm được lòng hiếu kỳ nên muốn nghiên cứu một chút. Tuy nhiên tại hạ không có giao tình gì với những đại nhân khác trong triều nên mong Mai đại nhân giúp đỡ.”
Hồ sơ của Đại Yến được chia làm hai bản, một bản cất trong hoàng cung, một bản nằm ở Hình Bộ. Sau khi Yến Đế lập ra Minh Kính Ti để xử lý những vụ án liên quan đến quyền quý kinh thành, hồ sơ ở Hình Bộ được sao chép thêm một bản sang đây.
Mai Phụng Thần trầm ngâm một lát nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Sở Hi Niên thích những chuyện quái lạ như tra án nghiệm thi: “Nếu ngươi muốn xem hồ sơ cũng không khó. Ở ngay trên lầu đây thôi, để lão phu dẫn ngươi đi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương