Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 74: Tạ Lan Đình
“Ngày sau Tướng quân muốn giết kẻ thù nào, ta cùng Tướng quân giết. Tướng quân muốn diệt trừ ai, ta giúp đỡ tướng quân diệt trừ.”
Chương 70: Tạ Lan Đình
Hồ sơ là dùng để ghi lại những câu chuyện đã trần ai lạc định. Một khi đã có kết cục, không mấy người muốn lật lại thay đổi bất cứ điều gì.
Mai Phụng Thần dẫn Sở Hi Niên lên lầu. Cầu thang gỗ lâu năm lại ít được tu sửa nên vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Ông dùng tay áo phủi số bụi đang lơ lửng trước mặt rồi than thở: “Đã lâu rồi không có người tới đây. Chỗ này dùng để lưu trữ hồ sơ cũ.”
Mai Phụng Thần tìm kiếm trên từng gian kệ sách đã được phân loại, sau đó chỉ vào một chỗ trong góc: “Những vụ án mạng trong thành nhưng không tra được nguyên nhân bao năm qua nằm ở đây. Ngươi muốn xem thì cứ xem, dù sao cũng không ai để ý đến chúng. Đổi lại, nếu sau này lão phu tra án mà gặp phải vấn đề khó, ngươi không được phép từ chối.”
Câu sau là nói giỡn.
Sở Hi Niên thi lễ rồi cảm tạ: “Nhất định không chối từ. Không bằng như vầy, đại nhân ở phía dưới nghiệm thi, vãn bối xem hồ sơ ở trên này. Nếu gặp khó khăn gì, đại nhân có thể hỏi bất kỳ lúc nào.”
Mai Phụng Thần vừa cười vừa gật đầu, gương mặt thường nghiêm khắc hòa hoãn vài phần: “Được, lão phu đang có ý này.”
Cứ thế, bọn họ một người ở dưới lầu nghiệm thi, một người ở trên lầu tìm kiếm hồ sơ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Năm đó Tạ gia phạm tội mưu phản, tất nhiên hồ sơ không nằm cạnh những án treo bình thường. Sở Hi Niên tìm kiếm trên từng kệ sách rồi dừng lại ở một hồ sơ màu đỏ. Trong đó có một cuốn sách được đóng bìa, trên gáy có viết một chữ “Tạ” màu đen.
Lòng Sở Hi Niên lắng lại. Hắn chậm rãi rút hồ sơ ra khỏi kệ sách đóng bụi, không hiểu sao thấy tay mình nặng trĩu. Trong gian phòng tranh tối tranh sáng, lớp bụi lơ lửng dường như sáng lên.
Hắn thổi bay lớp bụi trên mặt hồ sơ rồi rút xấp giấy bên trong ra. Trên đó chỉ có vài dòng ít ỏi viết về kết quả xử lý Tạ thị năm đó, lời ít mà ý nhiều.
[Phản thần Tạ Bích, sau khi từ Tây Bắc quay về kinh phục mệnh thì giấu giếm lòng muông dạ thú, dẫn quân vào cung, ý đồ mưu phản, bị giết trước Điện Vô Cực.
Hoàng đế có lệnh diệt tận gốc dòng chính Tạ thị, bao gồm vợ cả Vương thị, con trai độc nhất Tạ Lan Đình, cùng mấy trăm gia tướng đã rời khỏi khỏi kinh thành trốn đến ngoại ô. Không cần luận tội, xử trảm tại chỗ.
Con cháu chi thứ, nam đủ mười tám tuổi sung quân ở Mạc Bắc, nữ đủ mười tám tuổi trở thành nô tịch, sau ba đời mới được tha.]
Chỉ nhìn hồ sơ thì không thấy chỗ hổng. Sở Hi Niên nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Hắn nhìn chằm chằm những hàng chữ kia hồi lâu, cuối cùng nhận ra hai chữ quen thuộc.
Vợ cả Vương thị... Con trai độc nhất Tạ Lan Đình...
Lan Đình...
Lan Đình......
Đồng tử trong mắt Sở Hi Niên co lại. Hắn nắm lấy ngọc bội đang đeo trên cổ mình. “Lan Đình” còn không phải hai chữ được khắc trên ngọc bội mà Tạ Kính Uyên tặng hắn sao?
Chẳng lẽ, thân phận thật sự của Tạ Kính Uyên là...
Ý tưởng này khiến Sở Hi Niên cảm thấy có chút vớ vẩn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu đó là sự thật, những điều không hợp lý bỗng nhiên đều có lời giải thích.
Vì sao Tạ Kính Uyên muốn tạo phản? Vì sao Tạ Kính Uyên hận Hoàng đế đến thế? Vì sao dung mạo của Tạ Kính Uyên bị hủy? Vì sao Tạ Kính Uyên chỉ là con cháu dòng bên lại biết rõ nhiều sự kiện bí mật năm xưa như vậy?
Tất cả đều vì thân phận của y ——
Y căn bản không phải Tạ Kính Uyên, mà là con vợ cả của Tạ thị – Tạ Lan Đình.
Tướng quân Tạ Bích trấn thủ Tây Bắc, nhiều năm trời không về kinh. Tạ Lan Đình được sinh ra ở Tây Bắc nên ít người biết mặt y, chỉ có Ân Thừa Hạo bái dưới trướng Tướng quân Tạ Bích để tập võ là quen biết.
Sau khi bình định phản loạn ở Tây Bắc, Tướng quân Tạ Bích dẫn gia quyến hồi kinh để báo cáo công tác, chưa đến một ngày sau lại không rõ nguyên nhân dẫn binh vào Thái An Môn, rồi bị giết vì tội mưu phản trước đại điện.
Sau khi nhận được tin, Tạ phu nhân lập tức dẫn theo con trai độc nhất cùng mấy trăm gia tướng trốn đi, nhưng vẫn bị cấm quân đuổi theo rồi tận diệt ở ngoại ô.
Năm đó Tạ thị rực rỡ như mặt trời ban trưa, khó mà miêu tả được sự hưng thịnh của gia tộc này. Nhưng tất cả sụp đổ sau một đêm, con cháu dưới 18 tuổi của dòng bên khó khăn lắm mới may mắn thoát nạn.
Không biết năm đó Tạ phu nhân nghĩ ra kế sách gì mà giữ được mạng của con trai mình, để y lấy danh nghĩa “con cháu chi thứ Tạ Kính Uyên” để tiếp tục tồn tại.
Nhất thời thông suốt những thắc mắc bấy lâu, một lát sau Sở Hi Niên mới hoàn hồn. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay như muốn nhìn thấu chân tướng dẫn đến sự sụp đổ của Tạ gia năm đó, cùng với...
Cùng với những gì Tạ Kính Uyên phải chịu đựng....
Đến khi giọng nói của Mai Phụng Thần vọng lên từ tầng dưới, hắn mới bừng tỉnh.
“Sở công tử, thuật nghiệm thi thật có nhiều huyền cơ. Xin hỏi vì sau trên miệng và mũi người chết đuối lại có bọt mép trào ra? Lão phu biết điều này, nhưng lại không biết nguyên do.”
Sở Hi Niên chậm nửa nhịp cất hồ sơ về chỗ cũ, điều chỉnh lại tâm tình rồi dùng cách dễ hiểu nhất để giải thích cho Mai Phụng Thần: “Trước khi chết đuối, người ta sẽ giãy giụa nên dẫn đến sặc nước. Nước chạy vào trong khí quản và yết hầu, sau đó tạo thành bọt mép.”
“Nếu chết rồi mới bị ném vào trong hồ, họ không giãy giụa cũng không hô hấp, cho nên trên mũi và miệng ít bọt mép.”
Mai Phụng Thần gật đầu: “Thì ra là thế. Nếu không nhờ Sở công tử giải thích nghi vấn, sợ là lão phu đã bị bọn họ lừa.”
Sở Hi Niên chậm rãi bước xuống lầu. Nhìn thấy thi thể nữ tử bị ngâm nước đến trắng bệch lại còn phình lên, hắn bỗng nhớ đến vụ án của Tạ gia nên thử hỏi: “Mai đại nhân, ta thấy trên kệ có ngàn vạn hồ sơ, cũng là ngàn vạn mạng người. Trong đó có nhiều án oan không? Án mạng nhiều không?”
Mai Phụng Thần nhìn hắn: “Có bao nhiêu án oan thì có bấy nhiêu mạng người. Một tầng lầu ấy không chứa được, cả Minh Kính Ti không chứa được, toàn bộ Đại Yến cũng chưa chắc chứa được.”
Sở Hi Niên không nghĩ Mai Phụng Thần sẽ trả lời như thế: “Ta nghĩ rằng đại nhân sẽ cảm thấy Yến triều mây trắng nước trong, chưa từng có án oan.”
“Mây trắng nước trong?”
Mai Phụng Thần bỗng cười khẽ rồi liên tục lắc đầu: “Nước quá trong ắt không có cá, trên đời này làm gì có nơi nào sạch sẽ? Tuy lão phu tự xưng rửa sạch oan khuất thế nhân, nhưng Sở công tử thấy đấy, đến những hồ sơ kia lão phu còn bất lực, huống chi nói đến những chuyện khác.”
Sở Hi Niên cảm thấy ông đang ám chỉ chuyện gì đó nhưng không quá chắc chắn. Mai Phụng Thần cởi áo nghiệm thi ra rồi lầm bầm thở dài: “Quân là quân, thần là thần. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Từ trước đến nay đều là như vậy. Nếu không được bệ hạ đặc biệt cho phép, ngươi cho rằng Minh Kính Ti có thể không kiêng nể gì tróc nã quyền quý sao? Tất nhiên là không thể.”
Quyền lực của bọn ông đến từ Hoàng đế, chỗ dựa vào cũng là Hoàng đế. Nếu có một ngày quyền lực bị thu hồi, ông chỉ còn là một lão già bình thường như bao người khác.
Sở Hi Niên không muốn tìm hiểu ẩn ý trong lời nói của Mai Phụng Thần. Hắn xác định ông chưa phát hiện ra hắn đã xem lén hồ sơ, nếu muốn hỏi rõ có thể sẽ bị phát hiện.
Sở Hi Niên cười cười, làm bộ không biết gì hết: “Đại nhân là người thẳng thắn hiếm thấy, trong mắt không chứa được một hạt cát.”
“Ngươi sai rồi, lão phu không phải người như vậy.” Mai Phụng Thần khoanh tay, lời nói có ý sâu xa, “Đúng là lão phu muốn làm người thẳng thắn, trong mắt không chứa được một hạt cát, nhưng nhiều năm trôi qua cát trong mắt quá nhiều. Ước muốn cuối cùng chỉ là ước muốn. Trên đời này có nhiều án oan không giải quyết được. Lão phu biết rõ, nhưng không thể lật lại, chỉ có thể trông cậy thế hệ sau làm được.”
“Đại nhân còn trẻ, minh mẫn sắc bén. Cớ sao lại nói những lời buồn như vậy?”
Sở Hi Niên chậm rãi lấy ra một chồng giấy từ trong tay áo, trên đó ghi lại một ít phương pháp nghiệm thi của thời hiện đại. Hắn đặt tờ giấy lên bàn, ánh nến trên bàn khẽ lay động: “Hôm nay đã quấy rầy đại nhân rồi, trong lòng vãn bối vô cùng áy náy. Vật này xin tặng cho ngài.”
Mai Phụng Thần ngẩng người rồi cầm xấp giấy lên, chưa kịp hỏi thêm đã thấy Sở Hi Niên xoay người rời đi.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Lúc này Tạ Kính Uyên đang ngồi xem tin tức trong cung do Ân Thừa Hạo gửi đến. Trước khi Tấn Vương về kinh, Yến Đế vốn có ý định giao binh quyền trong tay y cho hắn. Nhưng sau khi Tấn Vương bình loạn thổ phỉ phương Bắc, thanh danh của hắn trong quân đội càng lúc càng lớn, còn Yến Đế bỗng im lặng không nói một lời nào.
Rất rõ ràng, Yến Đế bắt đầu kiêng kị Tấn Vương. Với Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên, tất nhiên đây là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.
Tạ Kính Uyên chậm rãi xếp mật tin lại rồi ném vào bếp lò để thiêu hủy. Hôm nay Tấn Vương và Mai quý phi cải trang đi lễ Phật ở núi Thiên Phong, không biết tên đạo sĩ dỏm Huyền Nghiệp Bình bị Sở Hi Niên lừa gạt có làm được việc hay không? Dù sao Tấn Vương cũng không phải một tên ngốc, y không nghĩ hắn dễ lừa như vậy.
Nhưng những chuyện Sở Hi Niên làm trước giờ đều trót lọt. Dù Tạ Kính Uyên không tin vẫn phải tin.
Ăn trưa xong, Tạ Kính Uyên ngả lưng xuống chiếc giường mà Sở Hi Niên thường nằm để đọc sách. Y lật lật những quyển sách hắn từng đọc, hóa ra hắn đọc sách rất nghiêm túc. Gần như trên mỗi trang đều có những lời nhận xét rất thực tế, không hiểu sao hắn lại bị đồn thổi là một tên ăn chơi không biết làm gì.
Tạ Kính Uyên đang đọc sách thì một cái bóng phủ lên người y, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Hôm nay Tướng quân rảnh rỗi đọc sách đấy ư?”
Tạ Kính Uyên đã sớm phát hiện ra Sở Hi Niên, nghe vậy ném sách sang một bên: “Thé nào? Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Sở Hi Niên nhặt sách lên rồi đặt lại lên kệ sách, sau đó cúi người hôn Tạ Kính Uyên, hai tay chống bên người y: “Ừm, tán gẫu vài câu với Mai đại nhân rồi quay về.”
Tạ Kính Uyên bị hắn hôn đến có chút ngứa, hơi hơi quay đầu đi: “Ngươi có nghiệm thi không?”
Sở Hi Niên cười cười, mở tay ra cho y xem: “Tất nhiên là không, bằng không sao có thể ôm Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên thầm nghĩ tuy Sở Hi Niên trông nghiêm trang nhưng bình thường nói lời hạ lưu không ít. Y thế mà rất hưởng thụ điều đó. Tạ Kính Uyên móc lấy cổ của Sở Hi Niên, chậm rãi siết chặt rồi lười nhác cọ phần má phải bị thương thường giấu sau lớp mặt nạ lên mặt hắn: “Sở Hi Niên...”
Như một con mãnh thú thu móng vuốt sắc bén của mình lại, vừa an tĩnh vừa thuần phục.
Động tác này làm tim Sở Hi Niên tan chảy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Tạ Kính Uyên, sau đó hôn đôi môi có chút lạnh lẽo của y. Hắn cạy khớp hàm y ra rồi đưa lưỡi vào, bắt đầu xâm chiếm phần lãnh địa đã sớm quen thuộc.
Tạ Kính Uyên thuận theo nằm xuống, quấn chặt lấy người hắn rồi khi có khi không hôn đáp lại. Hai người hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu tiên gặp nhau.
Tạ Kính Uyên còn nhớ khi Sở Hi Niên vừa vào phủ, ma ma do Mai quý phi phái tới đứng nhìn bọn họ hành phòng. Khi ấy Tạ Kính Uyên chỉ cảm thấy nhục nhã, sắc mặt không thể nào tồi tệ hơn. Nhưng hiện giờ tâm cảnh bất đồng, cảm giác cũng sẽ không giống trước.
Y thậm chí hy vọng mình và Sở Hi Niên thân mật hơn, thân mật hơn chút nữa...
Không biết có phải Sở Hi Niên nghe được tiếng lòng của Tạ Kính Uyên hay không mà hắn bỗng bế ngang y lên rồi đi vào phòng trong.
Tạ Kính Uyên nhìn sắc trời còn sáng ngoài cửa sổ, chống tay lên vai Sở Hi Niên, cong cong môi: “Ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Niên cúi người đặt Tạ Kính Uyên xuống giường, từ trên cao nhìn y. Trừ phần môi dưới hơi sưng đỏ, trông hắn vẫn giống tiên nhân hạ phàm như mọi khi. Giữa tiếng hô hấp dồn dập, đến vạt áo mang theo hơi thở thanh lãnh của hắn cũng dần trở nên ái muội: “Tướng quân cho rằng ta muốn làm gì?”
Tạ Kính Uyên nằm dưới thân hắn, tim đập như trống. Sở Hi Niên vươn tay cởi đai lưng của y khiến y không nhịn được kêu ra tiếng: “Sở Hi Niên ——”
Giọng Tạ Kính Uyên có chút hoảng hốt, y không hiểu vì sao Sở Hi Niên lại vô duyên vô cớ phát điên. Những chuyện như thế này chỉ nên làm vào buổi tối. Ban ngày ban mặt mà gây chuyện trong phòng, chẳng phải nếu có hạ nhân tới bẩm báo sẽ bị nghe thấy hết sao?
“Tướng quân yên tâm,“ Dường như đoán được Tạ Kính Uyên đang nghĩ gì, Sở Hi Niên nhẹ nhàng hôn lên mặt y, “Ta chỉ muốn nhìn ngài một chút......”
Dù cuối cùng không làm gì, hắn chỉ muốn ôm y mà không có gì cản trở,.
Tạ Kính Uyên “hứ” một tiếng: “Ta có gì đẹp?”
Sở Hi Niên cười nhẹ, cởi quần áo của hắn ra rồi cũng nằm xuống giường: “Tất nhiên chỗ nào trên người Tướng quân cũng đẹp.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong nháy mắt quần áo rơi xuống đất, hai người dán chặt đến không có kẽ hở. Không biết vì sao mà Tạ Kính Uyên thấy vô cùng ngượng ngùng. Y dán lên ngực Sở Hi Niên, thấy ngọc bội của mình ở ngay trước mắt thì duỗi tay muốn sờ theo thói quen.
Sở Hi Niên nhận ta động tác của y thì rũ mắt: “Hôm nay ta đi Minh Kính Ti......”
Tạ Kính Uyên “ừ” một tiếng: “Ta biết.”
Sở Hi Niên lại nói: “Ta lật xem ghi chép về gia phả Tạ gia năm đó.”
Tạ Kính Uyên lập tức cứng người, một lúc lâu sau vẫn không cử động. Y nhìn Sở Hi Niên, muốn nói gì nhưng lại không biết nói thế nào, bàn tay vô thức siết chặt.
Sở Hi Niên ôm y chặt hơn. Khối ngọc bội bị kẹp giữa hai người, hấp thụ nhiệt độ cơ thể của cả hai. Hắn thấp giọng: “Tướng quân có trách ta không?”
Tạ Kính Uyên lặng im trong thoáng chốc rồi nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Trách ngươi làm gì? Chính ngươi tra được cũng tốt, ta đỡ phải nói nhiều.”
Y không bực cũng không giận, thần sắc bình tĩnh như thể đó chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Sở Hi Niên: “Nhưng ta còn một chuyện không rõ.”
“Hỏi đi,“ Tạ Kính Uyên rũ mắt nhìn ngọc bội trên cổ hắn, “Ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi...”
Không biết vì sao Sở Hi Niên cảm thấy trong lòng Tạ Kính Uyên đang thầm kích động. Hắn lặng im một lát mới nói: “...Năm đó Tạ gia thật sự mưu phản sao?”
Tạ Kính Uyên không nhịn được bật cười, một nụ cười như muốn nhịn cũng không nhịn được, giống như vừa nghe qua chuyện cười lớn nhất đời mình. Y cúi đầu khiến hắn nhìn không rõ biểu cảm, một lát sau mới ngừng cười rồi vừa thở vừa nói: “Ngươi cũng biết năm đó trong quân doanh Tạ gia ta như mặt trời ban trưa, muốn điều binh khiển tướng cũng không cần hổ phù, trăm vạn Yến quân đều ở dưới trướng. Nếu thật sự muốn tạo phản, ngươi cho rằng mười vạn cấm quân trong kinh thành có thể chống đỡ được sao? Thiên hạ này đã sớm đổi chủ.”
Tạ Kính Uyên nắm chặt vai của Sở Hi Niên, cúi đầu giấu đi hốc mắt đỏ bừng của mình: “Ta chỉ hận phụ thân quá ngốc. Ông ấy chỉ biết bài binh bố trận, không hiểu triều đình u ám quỷ quyệt, không biết đế tâm khó dò. Ông bị một phong tin yêu cầu cứu giá lừa vào cung, sau đó không trở về nữa.”
Tướng quân Tạ Bích trấn thủ Tây Bắc mấy năm, thương quân như con, uy vọng trong quân doanh không ai sánh kịp. Lúc đó Tần Đạo Viêm là Hữu vệ Tướng quân, cùng là võ tướng giống Tạ Bích nên sinh lòng ghen tị, nhiều lần len lén góp lời trước mặt Yến Đế, nói rằng Tạ Bích có ý định mưu phản.
Vừa lúc bình định xong phản loạn Tây Bắc, Yến Đế triệu Tạ Bích hồi kinh. Tạ Bích chưa kịp tiến cung yết kiến đã nhận được mật tin của Hoàng hậu nói rằng thống lĩnh cấm quân Chu Ôn Thần có ý đồ mưu phản, Yến Đế bị giam lỏng, mong Tạ Bích mau chóng mang binh tiến cung cứu giá.
Thời trẻ, Tướng quân Tạ Bích tính tình ngay thẳng, ở trên triều đình nhiều lần bị cô lập. May mắn thay, Hoàng hậu là người hiền đức nhiều lần xuất ngôn tương trợ. Ông nhận được mật tin của Hoàng hậu, không chút nghĩ ngợi lập tức điều binh khiển tướng chuẩn bị cùng Tần Đạo Viêm tiến cung cứu giá.
Nhưng không ai biết rằng đây chỉ là một vở kịch do Yến Đế và Tần Đạo Viêm dựng lên, đến cả Hoàng hậu cũng không chạy thoát.
Tạ Bích bị Tần Đạo Viêm lừa gạt tiến cung từ Thái An Môn, không ngờ nơi đó đã có mai phục. Cấm quân mai phục trên đầu tường, cùng lúc bắn ra vạn mũi tên giết chết Tạ Bích ngay tiền điện, sau đó ông bị xử tội mưu phản.
Nhắc tới chuyện năm đó, Tạ Kính Uyên nghiến từng chữ qua kẽ răng: “Yến Đế xưa nay đa nghi. Lão ta không chỉ nghi ngờ Tạ gia có ý đồ mưu phản, còn hoài nghi phụ thân ta và Hoàng Hậu có tư tình......”
“Sau khi phụ thân ta chết, lão liền tự tay siết cổ Hoàng hậu, sau đó cho truyền tin bà ấy chết vì bạo bệnh, rồi hạ chỉ xử lý toàn bộ Tạ gia.”
“Thái Tử ở ngoài điện chính mắt nhìn thấy tất cả. Y lập tức cưỡi ngựa ra cung truyền tin cho mẫu thân của ta, muốn chúng ta mau chóng rời kinh thành chạy trốn. Nhưng vừa trốn đến ngoại ô, chúng ta đã bị cấm quân đuổi kịp...”
Nói đến đây Tạ Kính Uyên dừng một chút, trong cổ họng như bị mắc gì đó khiến y không thể nói được nữa. Qua một lúc lâu, y mới nói tiếp: “Tướng lãnh mang binh đuổi bắt năm đó từng nhận ân huệ của phụ thân ta. Hắn nói có thể giữ mạng của ta lại. Mẫu thân ta liền tự mình rạch nát mặt ta, buộc ta giả mạo con cháu dòng bên của Tạ thị, vĩnh viễn không được lộ mặt trước mặt người khác.”
Nói rồi y sờ lên má phải đầy vết thương, đỏ mắt cười với Sở Hi Niên: “Những vết thương này đều do bà tự tay dùng trâm rạch lên. Bà vừa rạch vừa khóc, bắt ta phải rời xa kinh thành, không được quay về, không được làm quan, không được vào triều...”
“Ta không dám trốn, cũng không dám đẩy bà ấy ra, chỉ nhớ trên mặt đau như cắt. Đến cuối cùng thì không còn cảm giác gì nữa....”
“Sau đó mẫu thân ta cũng chết. Bà dùng kiếm tự vẫn rồi bị chôn ở ngoại ô cùng với gia tướng nhà chúng ta...”
Tạ Kính Uyên chậm rãi thở một hơi: “Từ nhỏ ta đã ở Tây Bắc, chưa từng đến kinh thành, chỉ có thân tín của phụ thân từng gặp ta. Sau chuyện mưu phản ấy, những người đó cũng chết gần hết. Dung mạo ta đã bị hủy, càng không có người nhận ra. Ta liền dấn thân vào trong quân, một đường đi tới hôm nay.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi nói những lời này, Tạ Kính Uyên vô thức dùng tay che mặt như nhớ lại cơ đau tê tâm liệt phế năm đó.
Y là con trưởng của đại tướng quân, dung mạo phong lưu, thông thạo lục nghệ. Đáng lý ra sau khi quay về kinh thành, Tạ Kính Uyên sẽ trở thành thế gia công tử tôn quý nhất. Chẳng ngờ ánh sao rơi xuống dính phải bùn đất, cuối cùng y trở thành quỷ diện Diêm La người người muốn tránh còn không kịp.
Những điều tốt đẹp thuộc về Tạ Lan Đình đã không còn. Dù là dung mạo, tên họ thay thân phận của y đều tan thành mây khói theo sự sụp đổ của Tạ gia năm đó.
Thái Tử gọi y là Tạ Kính Uyên, người khác gọi y là Tạ Kính Uyên.
Trừ bỏ khối ngọc bội kia, không ai nhớ y là Tạ Lan Đình.
Bao gồm chính y cũng đã quên.
Không biết vì sao không khí đã trầm xuống từ khi nào, đến tiếng ve ngoài cửa sổ cũng đã ngừng. Sở Hi Niên giật giật môi, muốn nói gì đó rồi lại cảm thấy nói gì cũng vừa vô lực vừa dư thừa.
Đây là câu chuyện hắn viết, nhưng hóa ra chưa chắc hắn đã hiểu.
“Tần Đạo Viêm.”
“Chu Ôn Thần.”
Và còn...
“Yến Đế......”
Sở Hi Niên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan của Tạ Kính Uyên, sau đó thấp giọng nói bên tai y: “Tướng quân kể với ta, ta đã hiểu rồi.”
“Ngày sau Tướng quân muốn giết kẻ thù nào, ta cùng Tướng quân giết.”
“Tướng quân muốn diệt trừ ai, ta giúp đỡ tướng quân diệt trừ.”
Một chương trầm lắng nhưng hai người đang khỏa thân nằm trên một cái giường, chắc chương sau là gì mọi người cũng đoán được.
Mình tạm ngưng một tháng để edit liên tục mấy chương. Trời ơi mấy chương này nó sến. Chỉ cần kiểm tra lại chính tả thôi nên sẽ up lên nhanh.
Chương 70: Tạ Lan Đình
Hồ sơ là dùng để ghi lại những câu chuyện đã trần ai lạc định. Một khi đã có kết cục, không mấy người muốn lật lại thay đổi bất cứ điều gì.
Mai Phụng Thần dẫn Sở Hi Niên lên lầu. Cầu thang gỗ lâu năm lại ít được tu sửa nên vang lên từng tiếng kẽo kẹt. Ông dùng tay áo phủi số bụi đang lơ lửng trước mặt rồi than thở: “Đã lâu rồi không có người tới đây. Chỗ này dùng để lưu trữ hồ sơ cũ.”
Mai Phụng Thần tìm kiếm trên từng gian kệ sách đã được phân loại, sau đó chỉ vào một chỗ trong góc: “Những vụ án mạng trong thành nhưng không tra được nguyên nhân bao năm qua nằm ở đây. Ngươi muốn xem thì cứ xem, dù sao cũng không ai để ý đến chúng. Đổi lại, nếu sau này lão phu tra án mà gặp phải vấn đề khó, ngươi không được phép từ chối.”
Câu sau là nói giỡn.
Sở Hi Niên thi lễ rồi cảm tạ: “Nhất định không chối từ. Không bằng như vầy, đại nhân ở phía dưới nghiệm thi, vãn bối xem hồ sơ ở trên này. Nếu gặp khó khăn gì, đại nhân có thể hỏi bất kỳ lúc nào.”
Mai Phụng Thần vừa cười vừa gật đầu, gương mặt thường nghiêm khắc hòa hoãn vài phần: “Được, lão phu đang có ý này.”
Cứ thế, bọn họ một người ở dưới lầu nghiệm thi, một người ở trên lầu tìm kiếm hồ sơ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Năm đó Tạ gia phạm tội mưu phản, tất nhiên hồ sơ không nằm cạnh những án treo bình thường. Sở Hi Niên tìm kiếm trên từng kệ sách rồi dừng lại ở một hồ sơ màu đỏ. Trong đó có một cuốn sách được đóng bìa, trên gáy có viết một chữ “Tạ” màu đen.
Lòng Sở Hi Niên lắng lại. Hắn chậm rãi rút hồ sơ ra khỏi kệ sách đóng bụi, không hiểu sao thấy tay mình nặng trĩu. Trong gian phòng tranh tối tranh sáng, lớp bụi lơ lửng dường như sáng lên.
Hắn thổi bay lớp bụi trên mặt hồ sơ rồi rút xấp giấy bên trong ra. Trên đó chỉ có vài dòng ít ỏi viết về kết quả xử lý Tạ thị năm đó, lời ít mà ý nhiều.
[Phản thần Tạ Bích, sau khi từ Tây Bắc quay về kinh phục mệnh thì giấu giếm lòng muông dạ thú, dẫn quân vào cung, ý đồ mưu phản, bị giết trước Điện Vô Cực.
Hoàng đế có lệnh diệt tận gốc dòng chính Tạ thị, bao gồm vợ cả Vương thị, con trai độc nhất Tạ Lan Đình, cùng mấy trăm gia tướng đã rời khỏi khỏi kinh thành trốn đến ngoại ô. Không cần luận tội, xử trảm tại chỗ.
Con cháu chi thứ, nam đủ mười tám tuổi sung quân ở Mạc Bắc, nữ đủ mười tám tuổi trở thành nô tịch, sau ba đời mới được tha.]
Chỉ nhìn hồ sơ thì không thấy chỗ hổng. Sở Hi Niên nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào không thích hợp. Hắn nhìn chằm chằm những hàng chữ kia hồi lâu, cuối cùng nhận ra hai chữ quen thuộc.
Vợ cả Vương thị... Con trai độc nhất Tạ Lan Đình...
Lan Đình...
Lan Đình......
Đồng tử trong mắt Sở Hi Niên co lại. Hắn nắm lấy ngọc bội đang đeo trên cổ mình. “Lan Đình” còn không phải hai chữ được khắc trên ngọc bội mà Tạ Kính Uyên tặng hắn sao?
Chẳng lẽ, thân phận thật sự của Tạ Kính Uyên là...
Ý tưởng này khiến Sở Hi Niên cảm thấy có chút vớ vẩn. Nhưng suy nghĩ kỹ lại, nếu đó là sự thật, những điều không hợp lý bỗng nhiên đều có lời giải thích.
Vì sao Tạ Kính Uyên muốn tạo phản? Vì sao Tạ Kính Uyên hận Hoàng đế đến thế? Vì sao dung mạo của Tạ Kính Uyên bị hủy? Vì sao Tạ Kính Uyên chỉ là con cháu dòng bên lại biết rõ nhiều sự kiện bí mật năm xưa như vậy?
Tất cả đều vì thân phận của y ——
Y căn bản không phải Tạ Kính Uyên, mà là con vợ cả của Tạ thị – Tạ Lan Đình.
Tướng quân Tạ Bích trấn thủ Tây Bắc, nhiều năm trời không về kinh. Tạ Lan Đình được sinh ra ở Tây Bắc nên ít người biết mặt y, chỉ có Ân Thừa Hạo bái dưới trướng Tướng quân Tạ Bích để tập võ là quen biết.
Sau khi bình định phản loạn ở Tây Bắc, Tướng quân Tạ Bích dẫn gia quyến hồi kinh để báo cáo công tác, chưa đến một ngày sau lại không rõ nguyên nhân dẫn binh vào Thái An Môn, rồi bị giết vì tội mưu phản trước đại điện.
Sau khi nhận được tin, Tạ phu nhân lập tức dẫn theo con trai độc nhất cùng mấy trăm gia tướng trốn đi, nhưng vẫn bị cấm quân đuổi theo rồi tận diệt ở ngoại ô.
Năm đó Tạ thị rực rỡ như mặt trời ban trưa, khó mà miêu tả được sự hưng thịnh của gia tộc này. Nhưng tất cả sụp đổ sau một đêm, con cháu dưới 18 tuổi của dòng bên khó khăn lắm mới may mắn thoát nạn.
Không biết năm đó Tạ phu nhân nghĩ ra kế sách gì mà giữ được mạng của con trai mình, để y lấy danh nghĩa “con cháu chi thứ Tạ Kính Uyên” để tiếp tục tồn tại.
Nhất thời thông suốt những thắc mắc bấy lâu, một lát sau Sở Hi Niên mới hoàn hồn. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay như muốn nhìn thấu chân tướng dẫn đến sự sụp đổ của Tạ gia năm đó, cùng với...
Cùng với những gì Tạ Kính Uyên phải chịu đựng....
Đến khi giọng nói của Mai Phụng Thần vọng lên từ tầng dưới, hắn mới bừng tỉnh.
“Sở công tử, thuật nghiệm thi thật có nhiều huyền cơ. Xin hỏi vì sau trên miệng và mũi người chết đuối lại có bọt mép trào ra? Lão phu biết điều này, nhưng lại không biết nguyên do.”
Sở Hi Niên chậm nửa nhịp cất hồ sơ về chỗ cũ, điều chỉnh lại tâm tình rồi dùng cách dễ hiểu nhất để giải thích cho Mai Phụng Thần: “Trước khi chết đuối, người ta sẽ giãy giụa nên dẫn đến sặc nước. Nước chạy vào trong khí quản và yết hầu, sau đó tạo thành bọt mép.”
“Nếu chết rồi mới bị ném vào trong hồ, họ không giãy giụa cũng không hô hấp, cho nên trên mũi và miệng ít bọt mép.”
Mai Phụng Thần gật đầu: “Thì ra là thế. Nếu không nhờ Sở công tử giải thích nghi vấn, sợ là lão phu đã bị bọn họ lừa.”
Sở Hi Niên chậm rãi bước xuống lầu. Nhìn thấy thi thể nữ tử bị ngâm nước đến trắng bệch lại còn phình lên, hắn bỗng nhớ đến vụ án của Tạ gia nên thử hỏi: “Mai đại nhân, ta thấy trên kệ có ngàn vạn hồ sơ, cũng là ngàn vạn mạng người. Trong đó có nhiều án oan không? Án mạng nhiều không?”
Mai Phụng Thần nhìn hắn: “Có bao nhiêu án oan thì có bấy nhiêu mạng người. Một tầng lầu ấy không chứa được, cả Minh Kính Ti không chứa được, toàn bộ Đại Yến cũng chưa chắc chứa được.”
Sở Hi Niên không nghĩ Mai Phụng Thần sẽ trả lời như thế: “Ta nghĩ rằng đại nhân sẽ cảm thấy Yến triều mây trắng nước trong, chưa từng có án oan.”
“Mây trắng nước trong?”
Mai Phụng Thần bỗng cười khẽ rồi liên tục lắc đầu: “Nước quá trong ắt không có cá, trên đời này làm gì có nơi nào sạch sẽ? Tuy lão phu tự xưng rửa sạch oan khuất thế nhân, nhưng Sở công tử thấy đấy, đến những hồ sơ kia lão phu còn bất lực, huống chi nói đến những chuyện khác.”
Sở Hi Niên cảm thấy ông đang ám chỉ chuyện gì đó nhưng không quá chắc chắn. Mai Phụng Thần cởi áo nghiệm thi ra rồi lầm bầm thở dài: “Quân là quân, thần là thần. Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Từ trước đến nay đều là như vậy. Nếu không được bệ hạ đặc biệt cho phép, ngươi cho rằng Minh Kính Ti có thể không kiêng nể gì tróc nã quyền quý sao? Tất nhiên là không thể.”
Quyền lực của bọn ông đến từ Hoàng đế, chỗ dựa vào cũng là Hoàng đế. Nếu có một ngày quyền lực bị thu hồi, ông chỉ còn là một lão già bình thường như bao người khác.
Sở Hi Niên không muốn tìm hiểu ẩn ý trong lời nói của Mai Phụng Thần. Hắn xác định ông chưa phát hiện ra hắn đã xem lén hồ sơ, nếu muốn hỏi rõ có thể sẽ bị phát hiện.
Sở Hi Niên cười cười, làm bộ không biết gì hết: “Đại nhân là người thẳng thắn hiếm thấy, trong mắt không chứa được một hạt cát.”
“Ngươi sai rồi, lão phu không phải người như vậy.” Mai Phụng Thần khoanh tay, lời nói có ý sâu xa, “Đúng là lão phu muốn làm người thẳng thắn, trong mắt không chứa được một hạt cát, nhưng nhiều năm trôi qua cát trong mắt quá nhiều. Ước muốn cuối cùng chỉ là ước muốn. Trên đời này có nhiều án oan không giải quyết được. Lão phu biết rõ, nhưng không thể lật lại, chỉ có thể trông cậy thế hệ sau làm được.”
“Đại nhân còn trẻ, minh mẫn sắc bén. Cớ sao lại nói những lời buồn như vậy?”
Sở Hi Niên chậm rãi lấy ra một chồng giấy từ trong tay áo, trên đó ghi lại một ít phương pháp nghiệm thi của thời hiện đại. Hắn đặt tờ giấy lên bàn, ánh nến trên bàn khẽ lay động: “Hôm nay đã quấy rầy đại nhân rồi, trong lòng vãn bối vô cùng áy náy. Vật này xin tặng cho ngài.”
Mai Phụng Thần ngẩng người rồi cầm xấp giấy lên, chưa kịp hỏi thêm đã thấy Sở Hi Niên xoay người rời đi.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Lúc này Tạ Kính Uyên đang ngồi xem tin tức trong cung do Ân Thừa Hạo gửi đến. Trước khi Tấn Vương về kinh, Yến Đế vốn có ý định giao binh quyền trong tay y cho hắn. Nhưng sau khi Tấn Vương bình loạn thổ phỉ phương Bắc, thanh danh của hắn trong quân đội càng lúc càng lớn, còn Yến Đế bỗng im lặng không nói một lời nào.
Rất rõ ràng, Yến Đế bắt đầu kiêng kị Tấn Vương. Với Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên, tất nhiên đây là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.
Tạ Kính Uyên chậm rãi xếp mật tin lại rồi ném vào bếp lò để thiêu hủy. Hôm nay Tấn Vương và Mai quý phi cải trang đi lễ Phật ở núi Thiên Phong, không biết tên đạo sĩ dỏm Huyền Nghiệp Bình bị Sở Hi Niên lừa gạt có làm được việc hay không? Dù sao Tấn Vương cũng không phải một tên ngốc, y không nghĩ hắn dễ lừa như vậy.
Nhưng những chuyện Sở Hi Niên làm trước giờ đều trót lọt. Dù Tạ Kính Uyên không tin vẫn phải tin.
Ăn trưa xong, Tạ Kính Uyên ngả lưng xuống chiếc giường mà Sở Hi Niên thường nằm để đọc sách. Y lật lật những quyển sách hắn từng đọc, hóa ra hắn đọc sách rất nghiêm túc. Gần như trên mỗi trang đều có những lời nhận xét rất thực tế, không hiểu sao hắn lại bị đồn thổi là một tên ăn chơi không biết làm gì.
Tạ Kính Uyên đang đọc sách thì một cái bóng phủ lên người y, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc: “Hôm nay Tướng quân rảnh rỗi đọc sách đấy ư?”
Tạ Kính Uyên đã sớm phát hiện ra Sở Hi Niên, nghe vậy ném sách sang một bên: “Thé nào? Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?”
Sở Hi Niên nhặt sách lên rồi đặt lại lên kệ sách, sau đó cúi người hôn Tạ Kính Uyên, hai tay chống bên người y: “Ừm, tán gẫu vài câu với Mai đại nhân rồi quay về.”
Tạ Kính Uyên bị hắn hôn đến có chút ngứa, hơi hơi quay đầu đi: “Ngươi có nghiệm thi không?”
Sở Hi Niên cười cười, mở tay ra cho y xem: “Tất nhiên là không, bằng không sao có thể ôm Tướng quân?”
Tạ Kính Uyên thầm nghĩ tuy Sở Hi Niên trông nghiêm trang nhưng bình thường nói lời hạ lưu không ít. Y thế mà rất hưởng thụ điều đó. Tạ Kính Uyên móc lấy cổ của Sở Hi Niên, chậm rãi siết chặt rồi lười nhác cọ phần má phải bị thương thường giấu sau lớp mặt nạ lên mặt hắn: “Sở Hi Niên...”
Như một con mãnh thú thu móng vuốt sắc bén của mình lại, vừa an tĩnh vừa thuần phục.
Động tác này làm tim Sở Hi Niên tan chảy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Tạ Kính Uyên, sau đó hôn đôi môi có chút lạnh lẽo của y. Hắn cạy khớp hàm y ra rồi đưa lưỡi vào, bắt đầu xâm chiếm phần lãnh địa đã sớm quen thuộc.
Tạ Kính Uyên thuận theo nằm xuống, quấn chặt lấy người hắn rồi khi có khi không hôn đáp lại. Hai người hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu tiên gặp nhau.
Tạ Kính Uyên còn nhớ khi Sở Hi Niên vừa vào phủ, ma ma do Mai quý phi phái tới đứng nhìn bọn họ hành phòng. Khi ấy Tạ Kính Uyên chỉ cảm thấy nhục nhã, sắc mặt không thể nào tồi tệ hơn. Nhưng hiện giờ tâm cảnh bất đồng, cảm giác cũng sẽ không giống trước.
Y thậm chí hy vọng mình và Sở Hi Niên thân mật hơn, thân mật hơn chút nữa...
Không biết có phải Sở Hi Niên nghe được tiếng lòng của Tạ Kính Uyên hay không mà hắn bỗng bế ngang y lên rồi đi vào phòng trong.
Tạ Kính Uyên nhìn sắc trời còn sáng ngoài cửa sổ, chống tay lên vai Sở Hi Niên, cong cong môi: “Ban ngày ban mặt, ngươi muốn làm gì?”
Sở Hi Niên cúi người đặt Tạ Kính Uyên xuống giường, từ trên cao nhìn y. Trừ phần môi dưới hơi sưng đỏ, trông hắn vẫn giống tiên nhân hạ phàm như mọi khi. Giữa tiếng hô hấp dồn dập, đến vạt áo mang theo hơi thở thanh lãnh của hắn cũng dần trở nên ái muội: “Tướng quân cho rằng ta muốn làm gì?”
Tạ Kính Uyên nằm dưới thân hắn, tim đập như trống. Sở Hi Niên vươn tay cởi đai lưng của y khiến y không nhịn được kêu ra tiếng: “Sở Hi Niên ——”
Giọng Tạ Kính Uyên có chút hoảng hốt, y không hiểu vì sao Sở Hi Niên lại vô duyên vô cớ phát điên. Những chuyện như thế này chỉ nên làm vào buổi tối. Ban ngày ban mặt mà gây chuyện trong phòng, chẳng phải nếu có hạ nhân tới bẩm báo sẽ bị nghe thấy hết sao?
“Tướng quân yên tâm,“ Dường như đoán được Tạ Kính Uyên đang nghĩ gì, Sở Hi Niên nhẹ nhàng hôn lên mặt y, “Ta chỉ muốn nhìn ngài một chút......”
Dù cuối cùng không làm gì, hắn chỉ muốn ôm y mà không có gì cản trở,.
Tạ Kính Uyên “hứ” một tiếng: “Ta có gì đẹp?”
Sở Hi Niên cười nhẹ, cởi quần áo của hắn ra rồi cũng nằm xuống giường: “Tất nhiên chỗ nào trên người Tướng quân cũng đẹp.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trong nháy mắt quần áo rơi xuống đất, hai người dán chặt đến không có kẽ hở. Không biết vì sao mà Tạ Kính Uyên thấy vô cùng ngượng ngùng. Y dán lên ngực Sở Hi Niên, thấy ngọc bội của mình ở ngay trước mắt thì duỗi tay muốn sờ theo thói quen.
Sở Hi Niên nhận ta động tác của y thì rũ mắt: “Hôm nay ta đi Minh Kính Ti......”
Tạ Kính Uyên “ừ” một tiếng: “Ta biết.”
Sở Hi Niên lại nói: “Ta lật xem ghi chép về gia phả Tạ gia năm đó.”
Tạ Kính Uyên lập tức cứng người, một lúc lâu sau vẫn không cử động. Y nhìn Sở Hi Niên, muốn nói gì nhưng lại không biết nói thế nào, bàn tay vô thức siết chặt.
Sở Hi Niên ôm y chặt hơn. Khối ngọc bội bị kẹp giữa hai người, hấp thụ nhiệt độ cơ thể của cả hai. Hắn thấp giọng: “Tướng quân có trách ta không?”
Tạ Kính Uyên lặng im trong thoáng chốc rồi nở một nụ cười nhạt nhẽo: “Trách ngươi làm gì? Chính ngươi tra được cũng tốt, ta đỡ phải nói nhiều.”
Y không bực cũng không giận, thần sắc bình tĩnh như thể đó chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Sở Hi Niên: “Nhưng ta còn một chuyện không rõ.”
“Hỏi đi,“ Tạ Kính Uyên rũ mắt nhìn ngọc bội trên cổ hắn, “Ngươi muốn biết gì ta đều nói cho ngươi...”
Không biết vì sao Sở Hi Niên cảm thấy trong lòng Tạ Kính Uyên đang thầm kích động. Hắn lặng im một lát mới nói: “...Năm đó Tạ gia thật sự mưu phản sao?”
Tạ Kính Uyên không nhịn được bật cười, một nụ cười như muốn nhịn cũng không nhịn được, giống như vừa nghe qua chuyện cười lớn nhất đời mình. Y cúi đầu khiến hắn nhìn không rõ biểu cảm, một lát sau mới ngừng cười rồi vừa thở vừa nói: “Ngươi cũng biết năm đó trong quân doanh Tạ gia ta như mặt trời ban trưa, muốn điều binh khiển tướng cũng không cần hổ phù, trăm vạn Yến quân đều ở dưới trướng. Nếu thật sự muốn tạo phản, ngươi cho rằng mười vạn cấm quân trong kinh thành có thể chống đỡ được sao? Thiên hạ này đã sớm đổi chủ.”
Tạ Kính Uyên nắm chặt vai của Sở Hi Niên, cúi đầu giấu đi hốc mắt đỏ bừng của mình: “Ta chỉ hận phụ thân quá ngốc. Ông ấy chỉ biết bài binh bố trận, không hiểu triều đình u ám quỷ quyệt, không biết đế tâm khó dò. Ông bị một phong tin yêu cầu cứu giá lừa vào cung, sau đó không trở về nữa.”
Tướng quân Tạ Bích trấn thủ Tây Bắc mấy năm, thương quân như con, uy vọng trong quân doanh không ai sánh kịp. Lúc đó Tần Đạo Viêm là Hữu vệ Tướng quân, cùng là võ tướng giống Tạ Bích nên sinh lòng ghen tị, nhiều lần len lén góp lời trước mặt Yến Đế, nói rằng Tạ Bích có ý định mưu phản.
Vừa lúc bình định xong phản loạn Tây Bắc, Yến Đế triệu Tạ Bích hồi kinh. Tạ Bích chưa kịp tiến cung yết kiến đã nhận được mật tin của Hoàng hậu nói rằng thống lĩnh cấm quân Chu Ôn Thần có ý đồ mưu phản, Yến Đế bị giam lỏng, mong Tạ Bích mau chóng mang binh tiến cung cứu giá.
Thời trẻ, Tướng quân Tạ Bích tính tình ngay thẳng, ở trên triều đình nhiều lần bị cô lập. May mắn thay, Hoàng hậu là người hiền đức nhiều lần xuất ngôn tương trợ. Ông nhận được mật tin của Hoàng hậu, không chút nghĩ ngợi lập tức điều binh khiển tướng chuẩn bị cùng Tần Đạo Viêm tiến cung cứu giá.
Nhưng không ai biết rằng đây chỉ là một vở kịch do Yến Đế và Tần Đạo Viêm dựng lên, đến cả Hoàng hậu cũng không chạy thoát.
Tạ Bích bị Tần Đạo Viêm lừa gạt tiến cung từ Thái An Môn, không ngờ nơi đó đã có mai phục. Cấm quân mai phục trên đầu tường, cùng lúc bắn ra vạn mũi tên giết chết Tạ Bích ngay tiền điện, sau đó ông bị xử tội mưu phản.
Nhắc tới chuyện năm đó, Tạ Kính Uyên nghiến từng chữ qua kẽ răng: “Yến Đế xưa nay đa nghi. Lão ta không chỉ nghi ngờ Tạ gia có ý đồ mưu phản, còn hoài nghi phụ thân ta và Hoàng Hậu có tư tình......”
“Sau khi phụ thân ta chết, lão liền tự tay siết cổ Hoàng hậu, sau đó cho truyền tin bà ấy chết vì bạo bệnh, rồi hạ chỉ xử lý toàn bộ Tạ gia.”
“Thái Tử ở ngoài điện chính mắt nhìn thấy tất cả. Y lập tức cưỡi ngựa ra cung truyền tin cho mẫu thân của ta, muốn chúng ta mau chóng rời kinh thành chạy trốn. Nhưng vừa trốn đến ngoại ô, chúng ta đã bị cấm quân đuổi kịp...”
Nói đến đây Tạ Kính Uyên dừng một chút, trong cổ họng như bị mắc gì đó khiến y không thể nói được nữa. Qua một lúc lâu, y mới nói tiếp: “Tướng lãnh mang binh đuổi bắt năm đó từng nhận ân huệ của phụ thân ta. Hắn nói có thể giữ mạng của ta lại. Mẫu thân ta liền tự mình rạch nát mặt ta, buộc ta giả mạo con cháu dòng bên của Tạ thị, vĩnh viễn không được lộ mặt trước mặt người khác.”
Nói rồi y sờ lên má phải đầy vết thương, đỏ mắt cười với Sở Hi Niên: “Những vết thương này đều do bà tự tay dùng trâm rạch lên. Bà vừa rạch vừa khóc, bắt ta phải rời xa kinh thành, không được quay về, không được làm quan, không được vào triều...”
“Ta không dám trốn, cũng không dám đẩy bà ấy ra, chỉ nhớ trên mặt đau như cắt. Đến cuối cùng thì không còn cảm giác gì nữa....”
“Sau đó mẫu thân ta cũng chết. Bà dùng kiếm tự vẫn rồi bị chôn ở ngoại ô cùng với gia tướng nhà chúng ta...”
Tạ Kính Uyên chậm rãi thở một hơi: “Từ nhỏ ta đã ở Tây Bắc, chưa từng đến kinh thành, chỉ có thân tín của phụ thân từng gặp ta. Sau chuyện mưu phản ấy, những người đó cũng chết gần hết. Dung mạo ta đã bị hủy, càng không có người nhận ra. Ta liền dấn thân vào trong quân, một đường đi tới hôm nay.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Khi nói những lời này, Tạ Kính Uyên vô thức dùng tay che mặt như nhớ lại cơ đau tê tâm liệt phế năm đó.
Y là con trưởng của đại tướng quân, dung mạo phong lưu, thông thạo lục nghệ. Đáng lý ra sau khi quay về kinh thành, Tạ Kính Uyên sẽ trở thành thế gia công tử tôn quý nhất. Chẳng ngờ ánh sao rơi xuống dính phải bùn đất, cuối cùng y trở thành quỷ diện Diêm La người người muốn tránh còn không kịp.
Những điều tốt đẹp thuộc về Tạ Lan Đình đã không còn. Dù là dung mạo, tên họ thay thân phận của y đều tan thành mây khói theo sự sụp đổ của Tạ gia năm đó.
Thái Tử gọi y là Tạ Kính Uyên, người khác gọi y là Tạ Kính Uyên.
Trừ bỏ khối ngọc bội kia, không ai nhớ y là Tạ Lan Đình.
Bao gồm chính y cũng đã quên.
Không biết vì sao không khí đã trầm xuống từ khi nào, đến tiếng ve ngoài cửa sổ cũng đã ngừng. Sở Hi Niên giật giật môi, muốn nói gì đó rồi lại cảm thấy nói gì cũng vừa vô lực vừa dư thừa.
Đây là câu chuyện hắn viết, nhưng hóa ra chưa chắc hắn đã hiểu.
“Tần Đạo Viêm.”
“Chu Ôn Thần.”
Và còn...
“Yến Đế......”
Sở Hi Niên dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan của Tạ Kính Uyên, sau đó thấp giọng nói bên tai y: “Tướng quân kể với ta, ta đã hiểu rồi.”
“Ngày sau Tướng quân muốn giết kẻ thù nào, ta cùng Tướng quân giết.”
“Tướng quân muốn diệt trừ ai, ta giúp đỡ tướng quân diệt trừ.”
Một chương trầm lắng nhưng hai người đang khỏa thân nằm trên một cái giường, chắc chương sau là gì mọi người cũng đoán được.
Mình tạm ngưng một tháng để edit liên tục mấy chương. Trời ơi mấy chương này nó sến. Chỉ cần kiểm tra lại chính tả thôi nên sẽ up lên nhanh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương