Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 75: Phù hợp



“Sở Hi Niên... Nếu ngươi chưa từng tới đây, ta chết thì chỉ là chết, không có gì đáng tiếc. Nhưng ngươi đã đến rồi. Nếu ta chết ngay lúc này, lại cảm thấy tiếc nuối không cam lòng.”

Chương 71: Phù hợp

Những phần còn thiếu của câu chuyện này đã bị thế giới tự động bổ sung. Tổng thể còn hoàn thiện hơn thế giới do Sở Hi Niên viết ra năm đó.

Trong “Thiên Thu Phong Hầu”, Tạ Kính Uyên chỉ là con cháu dòng bên của một gia tộc suy tàn, tâm tính cực đoan tàn nhẫn, có mối thù diệt tộc với Yến Đế. Sau đó, trong cuộc cạnh tranh của các hoàng tử, y chọn tham gia vào phe của Thái Tử, giúp Thái Tử tạo phản rồi không được chết già.

Mà hiện tại...

Mà hiện tại......

Câu chuyện giống như chưa thay đổi gì, lại giống như cái gì cũng đều thay đổi.

Điều duy nhất bất biến là đủ loại cực khổ trên thế gian đều rơi xuống người Tạ Kính Uyên.

Ánh sáng xiên nghiêng qua ô cửa sổ, thấp thoáng có thể thấy được những hạt bụi nhỏ bay lên.

Tạ Kính Uyên thấy Sở Hi Niên im lặng nhìn mặt y thật lâu, trông còn đau lòng hơn cả chính y. Y duỗi tay vòng qua cổ hắn, hạ giọng nói một cách vui đùa: “Sở Hi Niên, nếu sớm biết sẽ gặp được ngươi, khi mẫu thân rạch mặt ta, ta nên ngăn bà lại một chút...”

Tạ Kính Uyên sờ lên mặt mình: “Bà rạch ta thành khó coi như vậy, trông không đăng đối với ngươi.”

Sở Hi Niên biết Tạ Kính Uyên đang cố ý nói giỡn nhưng vẫn không nhịn được nghiêng đầu hôn lên môi y. Khi hai gương mặt chạm nhau, hắn có thể cảm nhận được vết sẹo lồi lõm trên mặt Tạ Kính Uyên, mường tượng được những năm tháng y bò từng bước ra khỏi núi thây biển máu.

Bọn họ không biết nên làm gì mới thân mật hơn được nữa. Mọi chuyện đều nước chảy thành sông.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Sở Hi Niên kéo màn xuống rồi đè Tạ Kính Uyên ở dưới thân. Y hơi khựng người một chút, nhưng nhận nhận ra ý đồ của hắn thì chậm rãi thả lỏng cơ thể.

Chăn gấm đỏ rực thêu hoa văn. Màn giường buông xuống ngăn cách ánh mặt trời, trên giường chỉ còn những mảng sáng mờ. Dường như bọn họ đã quay lại đêm đầu tiên Sở Hi Niên vừa vào phủ, ma ma do Mai quý phi phái tới đứng ở bên ngoài nhìn họ hành phòng.

“Tướng quân......”

Sở Hi Niên hạ giọng rồi lặng lẽ tách chân của Tạ Kính Uyên ra. Tóc của hắn rủ xuống vai. Tiên nhân nhiễm hồng trần mỹ lệ động lòng người.

Tạ Kính Uyên giống với mẹ của mình, có một vẻ ngoài âm nhu, dưới ánh sáng mơ hồ khó phân biệt được là nam hay là nữ. Y cuốn lấy eo của Sở Hi Niên, trên mặt y nhuộm một lớp hồng nhạt, hai mắt híp lại yêu dã câu nhân.

“Sở Hi Niên......”

Tạ Kính Uyên thở dốc. Y chỉ hiểu sơ về chuyện họ sắp làm, nhưng hẳn sẽ không đau bằng bị thương trên chiến trường. Sau một lúc hồi hộp, y liền nhanh chóng thả lỏng.

Sở Hi Niên vừa hôn Tạ Kính Uyên vừa đưa tay sờ lên tủ đầu giường, sau đó lấy ra một chiếc hộp khắc hoa tinh xảo. Tạ Kính Uyên không hiểu ra sao. Y ngả lưng lên đệm, ánh mắt mê loạn: “Đây là cái gì?“.

Sở Hi Niên cười cười: “Không bằng Tướng quân đoán thử xem?”

Sở Hi Niên mở nắp ra, bên trong hộp đựng đầy một loại hương cao màu trắng y không biết tên. Hắn dùng tay quét một phần, hương cao lập tức bị nhiệt độ cơ thể hòa tan, trở thành chất lỏng sáng lấp lánh.

“......”

Tạ Kính Uyên lập tức hiểu ra đây là gì, cực kỳ ghét bỏ thứ đồ vật có mùi hương này. Y hơi ngửa đầu, liếm lên hầu kết của Sở Hi Niên: “Ta không phải nữ tử, dùng thứ này làm gì?”

Hầu kết của Sở Hi Niên giật giật: “Chính vì Tướng quân không phải nữ tử nên mới càng phải dùng.”

Tạ Kính Uyên vẫn không muốn.

Sở Hi Niên cười cười, đành chà ngón tay dính hương cao lên nệm để lau đi: “Nếu Tướng quân không muốn thì không cần.”

Dù sao cũng chỉ là chất bôi trơn.

Sở Hi Niên vuốt ve mặt của Tạ Kính Uyên, từ từ di chuyển tay đến bên môi y. Hắn ấn ấn như có như không một lát cho đến khi tay bắt đầu ướt, sau đó cho tay vào cuốn lấy lưỡi của y.



Mắt Tạ Kính Uyên co lại. Y nghe thấy giọng nói trầm khàn của Sở Hi Niên thì thầm bên tai: “Tướng quân liếm một chút...”

Hắn dùng hai ngón tay đùa giỡn với lưỡi của Tạ Kính Uyên, sau đó thêm ngón tay thứ ba. Tạ Kính Uyên muốn nghiêng đầu tránh đi nhưng lại không thể thoát, chỉ có thể liếm đến khi ngón tay hắn ướt đẫm.

Thấy môi Tạ Kính Uyên đỏ lên, hai mắt Sở Hi Niên tối lại. Hắn rút tay ra, kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội.

“Tướng quân......”

Sở Hi Niên một lần nữa cúi người hôn Tạ Kính Uyên, bắt lấy đầu lưỡi chưa kịp rút về của y, cùng y trải nghiệm cảm giác ngây ngất này.

Eo của Tạ Kính Uyên vừa thon vừa chắc. Khi cảm nhận được đau đớn, cơ thể y căng lên, cơ bắp trên người hiện ra. Tạ Kính Uyên vô lực ngẩng đầu thở dốc không ngừng.

“Sở Hi Niên...... Sở Hi Niên......”

Mắt Tạ Kính Uyên nhuộm đỏ. Y liều mạng hôn nam tử đang đè lên người mình, hôn từ mắt đến mũi rồi đến môi, cuối cùng dừng lại trên cổ hắn. Tạ Kính Uyên áp má lên khối ngọc bội, cảm nhận hơi ấm truyền qua từ nó.

Trong ngây ngất, Sở Hi Niên cảm thấy trên vai đẫm nước. Hắn duỗi tay chạm vào những giọt nước ấy, nhưng sắc trời đã tối, hắn không nhìn thấy rõ đó là gì. Sở Hi Niên nhẹ nhàng cắn lên tai Tạ Kính Uyên, phà hơi thở nóng rực lên cổ y khiến cả người y tê dại: “Lan Đình...”

Sở Hi Niên bỗng niệm hai chữ làm Tạ Kính Uyên cứng người.

“Lan Đình......”

Sở Hi Niên gọi tên cũ của Tạ Kính Uyên hết lần này đến lần khác rồi hôn lên những giọt nước trên khóe mắt y. Đầu lưỡi lướt qua hàng mi, thanh âm dịu dàng như vượt qua toàn bộ thời không: “Ta sẽ nhớ kỹ tên của Tướng quân...”

Sở Hi Niên nói: “Ta thay Tướng quân nhớ kỹ cái tên này......”

Nhân vật này chưa từng xuất hiện dưới ngòi bút của hắn. Văn chương vừa dài dòng vừa nhàm chán của Sở Hi Niên không đắp nặn được một nhân vật có máu có thịt như vậy, nhưng những đau khổ người này phải chịu lại liên quan đến hắn.

Nếu là hắn chấp bút, hắn sẽ viết đến tận cuối đời, mang những điều tốt đẹp nhất thế gian đến trước mặt Tạ Kính Uyên.

Hiển hách gia thế, thiếu niên anh tài, bạch y vương hầu...

Phó quỳnh lâm nhi đăng miếu đường, chiết hải đường nhi dẫn hồng tụ (đi ngang rừng ngọc, quang vinh đứng giữa triều đình, tay hái hoa hải đường, được nữ tử thương thớ).

Đây có phải là cuộc đời Tạ Kính Uyên vốn nên có được?

Tạ Kính Uyên nghe từng tiếng “Lan Đình” bên tai thì không nhịn được nhắm chặt mắt. Y không nói gì, chỉ ôm Sở Hi Niên thật chặt, tùy ý để hắn chiếm đoạt. Qua hồi lâu, y mới lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn: “Sở Hi Niên...”

“Nếu ngươi chưa từng tới đây, ta chết thì chỉ là chết, không có gì đáng tiếc. Nhưng ngươi đã đến rồi. Nếu ta chết ngay lúc này, lại cảm thấy tiếc nuối không cam lòng......”

Một người trong lòng tràn đầy thù hận không thể gọi là người. Tạ Kính Uyên cảm thấy mình đã chết từ lâu, mỗi ngày trôi qua đều như cái xác không hồn.

Nhưng không biết từ lúc nào, y bắt đầu muốn sống...

Muốn sống cùng với Sở Hi Niên...

Muốn giúp Thái Tử bước lên ngôi vị hoàng đế...

Có lẽ vào ngày thành hôn đó, đáy lòng Tạ Kính Uyên có sự mong đợi mà chính y cũng không hay biết. Sự mong đợi nhạt nhòa như một ánh lửa bùng cháy lên giữa trời đầy gió tuyết, dù cố gắng cách mấy vẫn chẳng thể kéo dài chút hơi tàn.

Nhưng Sở Hi Niên đã đến, thay y chắn gió chắn mưa, chắn những khổ hận của quãng đời còn lại.

Trong lúc họ đang triền miên, hệ thống bay vọt ra vang lên một tiếng “Tinh!“.

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 35%]

[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 30%]

Hiển nhiên,việc nó muốn Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên chia tay đã trở nên xa vời. Xác suất thành công còn thấp hơn xác suất hai người đàn ông có thể sinh con.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Bên ngoài phòng, trăng thanh gió mát. Tiếng ve kêu che mất tiếng thở dốc phát ra từ trong phòng.



Vân Tước ngồi ở bậc thang bên ngoài gác đêm. Hôm nay nàng không làm châu chấu cỏ mà cầm kim chỉ theo ngồi thêu hoa. Võ công của Vân Tước không cao bằng Cửu Dung nên nàng không nghe thấy động tĩnh trong phòng. Thi thoảng nàng sẽ hơi tò mò không biết công tử cùng Tạ Tướng quân làm gì. Cả buổi trưa cũng không đi ra, không lẽ không thấy chán sao?

Cả năm giác quan của Cửu Dung đều rất nhạy. Tuy hắn không nghe thấy hết hoàn toàn động tĩnh ở trong phòng nhưng cũng mơ hồ nghe được vài âm thanh. Sắc mặt Cửu Dung trở nên cổ quái. Hắn nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, không cách nào tưởng tượng được tình cảnh ở bên trong.

Tướng quân...

Sao Tướng quân lại...?

Vân Tước ngồi một lúc lâu thì cảm thấy mỏi. Nàng giơ tay xoa xoa sau cổ, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Cửu Dung, kinh ngạc như phát hiện ra điều gì thú vị: “Cửu Dung đại nhân, sao mặt ngài lại đỏ như vậy?”

Cửu Dung là người nghiêm túc, trong lúc canh gác chưa từng uống rượu. Vân Tước nghĩ một lát, cuối cùng kết luận hắn đang nhiễm phong hàn. Nghĩ đến lúc trước hắn từng chịu phạt thay nàng khiến cả người đầy máu, Vân Tước trầm tư một lúc lâu.

Nghe Vân Tước hỏi chuyện, tay Cửu Dung run lên, suýt nữa là làm rớt kiếm. Hắn không đáp lời, chân mày hắn nhăn càng chặt hơn, sắc mặt lạnh băng.

Vân Tước thấy hắn im lặng thì đứng lên vỗ vỗ váy cho rơi hết bụi, sau đó mang theo kim chỉ rời đi. Chẳng mấy chốc nàng đã quay về rồi thả một lọ thuốc phong hàn lên bậc thang.

“Này, cho ngài.”

Vân Tước ngồi trên bậc thang, nhẹ nhẹ đẩy bình sứ về phía Cửu Dung. Khi nàng cười rộ lên, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền.

Cửu Dung nhìn nàng, không nhúc nhích.

Hắn không rõ vì sao Tướng quân lại dây dưa với nhị công tử của phủ Khúc Dương Hầu.

Nhưng hình như hắn bỗng hiểu đôi chút...

“Đa tạ.”

Cửu Dung dùng kiếm hất bình thuốc lên rồi lấy tay chụp lấy, không thèm nhìn mà lập tức nhét vào trong ngực. Giọng hắn không có cảm xúc gì, khiến người nghe hoài nghi không biết câu cảm ơn kia có phải do hắn nói ra hay không.

Hứ, đồ mặt lạnh.

Vân Tước nghiêng đầu thầm mắng trong lòng. Nàng không nhịn được nhìn về cửa phòng đang đóng chặt. Là ảo giác của nàng sao? Hình như trong phòng vừa mới truyền ra tiếng gì đó?

Đêm dài dần trôi qua, mặt trời mọc ở đằng đông.

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w a t t p a d: tieukhannh)

– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)

– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)

Chợ sáng chốn kinh đô vô cùng náo nhiệt, thương nhân bá tánh tấp nập khắp nơi. Một con bồ câu trắng bay vào phủ Tướng quân rồi đậu lên mái hiên kêu gù gù hai tiếng.

Cửu Dung phi thân nhảy lên bắt lấy bồ câu và gỡ ống trúc trên chân nó xuống, sau đó hắn thả nó bay đi rồi đi về hướng nội viện.

Đã giờ Tỵ nhưng Tạ Kính Uyên vẫn chưa dậy.

Cửu Dung không dám đi vào, chỉ có thể nhẹ nhàng gõ hai tiếng ngoài cửa sổ: “Tướng quân, có mật tin truyền đến.”

Trong phòng không có động tĩnh gì, một lát sau mới vang lên giọng nói khàn khàn lười biếng của Tạ Kính Uyên, trong giọng mang theo ngữ khí thỏa mãn khi làm được việc gì đó: “Đã biết, để ở ngoài cửa sổ đi......”

Cửu Dung chỉ có thể đặt mật tin lên cửa sổ rồi chậm rãi lùi lại hai bước. Không lâu sau, Sở Hi Niên mặc ngoại bào màu trắng mở cửa sổ ra cầm lấy mật tin.

Cửa sổ đóng lại lần nữa.

Sở Hi Niên quay về giường, ôm Tạ Kính Uyên vẫn chưa tỉnh ngủ vào trong lòng, cười cười liếc ống trúc nhỏ trong tay:“Tướng quân, có mật tin.”

Tạ Kính Uyên “ừ” một tiếng: “Ngươi xem đi.”

Trên vai y đầy vết đỏ, không khó để đoán ra tối qua cả hai đã kịch liệt như thế nào. Y lười nhác dựa vào ngực Sở Hi Niên, đến mí mắt cũng lười động đậy.

Sở Hi Niên mở ống trúc lấy ra một tờ giấy, đọc một lát rồi cong môi khẽ cười: “Hôm qua Tấn Vương cùng Mai quý phi lên núi lễ Phật, gặp một cao nhân nói hắn có mệnh chân long. Tấn Vương bán tín bán nghi, dẫn theo cao nhân kia về phủ.”

Rồi hắn kết luận: “Tấn Vương đã nhặt được một “bảo bối” trở về.”
Chương trước Chương tiếp