Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 76: Tranh đấu
Người đang trong tình đậu sơ khai chỉ hận không thể mỗi giờ mỗi phút bên nhau, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Chương 72: Tranh đấu
Người cổ đại rất mê tín. Mỗi khi gặp đại tai, họ sẽ lập đàn tế thiên, cầu trời cầu Phật, cầu mưa cầu thần. Một năm cúng đủ bốn mùa, kính sợ quỷ thần từ trong xương cốt.
Vào ngày Tần Đạo Viêm bị xử trảm, máu bắn lên trời ba thước, không chừng sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng. Tuy Yến Đế tỏ ra thờ ơ nhưng sau khi nghe những gì Ân Thừa Hạo kể lại, ông âm thầm mời cao tăng vào cung niệm kinh trừ tà suốt ba ngày.
Quân phụ đã thế, huống chi Tấn Vương là thần tử. Hắn là người cổ đại 100%, thờ phụng thần phật đã ăn vào trong máu. Hôm ấy, hắn cải trang đi ra ngoài. Tên đạo sĩ tên Huyền Nghiệp Bình kia giúp hắn đoán mệnh, nói ngay đến chuyện một vị hoàng tử muốn nghe nhất.
Mệnh chân long...
Mệnh chân long......
Ba chữ này làm Tấn Vương trằn trọc suốt đêm không thể ngủ. Hắn luôn cảm thấy mình xuất sắc hơn Thái Tử, dù là so văn thao võ lược hay so khả năng dùng người. Thế nhưng dù hắn có làm được gì, đạt được thành tựu ra sao, Yến Đế vẫn không có ý phế Thái Tử.
Thời gian dần trôi, sự kiên nhẫn của Tấn Vương bị bào mòn. Hắn cần một ai đó khẳng định điều gì đó cho mình. Sự xuất hiện của Huyền Nghiệp Bình đã gãi đúng chỗ ngứa.
Người duy nhất phản đối là Sở Tiêu Bình. Trong khoảng thời gian này, Sở Tiêu Bình giúp Tấn Vương lung lạc thêm không ít người. Sau khi bình định phỉ loạn phương Bắc, hắn còn âm thầm quạt gió thêm củi giúp nâng thanh danh của Tấn Vương trong lòng bá tánh. Sở Tiêu Bình không tán thành việc Tấn Vương mang một thuật sĩ giang hồ về phủ. Nếu câu “mệnh chân long” kia được truyền ra ngoài, bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
“Tiêu Bình, ta biết ngươi xưa nay là người cẩn thận. Một tên đạo sĩ thôi, nuôi trong phủ cũng không tốn gì. Nếu ông ta là người bịp bợm thì chỉ tốn vài chén cơm, nhưng nếu ông ta đúng là cao nhân đắc đạo, sao bổn vương có thể đuổi đi?”
Tấn Vương ngồi sau thư án, không để bụng đến lời khuyên can của Sở Tiêu Bình. Hắn xuôi gió xuôi nước nhiều năm, lại vừa lập được công lớn ở phương Bắc, khó tránh khỏi quên mất phải hành xử thật cẩn thận.
Theo cốt truyện gốc, lúc này Thái Tử đang liên tục gây khó dễ cho Tấn Vương. Dưới sự giúp đỡ của quân sư Sở Tiêu Bình, Tấn Vương giải quyết được hết nan đề này đến nan đề khác, càng lúc càng ngồi vững vị trí của mình.
Nhưng cốt truyện đã thay đổi, Ân Thừa Hạo không những không có hành động gì mà còn im hơi lặng tiếng. Tấn Vương trở nên nổi bật giữa triều đình, lời đồn sắp thay đổi Thái Tử cũng bay đầy trời.
Đủ loại quan lại ca ngợi Tấn Vương là tấm gương tốt trong chúng hoàng tử, bá tánh sôi nổi suy đoán xem Yến Đế có lập Thái Tử một lần nữa hay không. Nhưng nhiều lời đồn như thế, đến mức chính Tấn Vương cũng dần tin theo, trong cung lại không có một chút động tĩnh.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trong lòng Sở Tiêu Bình luôn có cảm giác bất an không rõ nguyên nhân. Hắn nhíu mày: “Sao điện hạ có thể dễ dàng tin lời nói dối của tên đạo sĩ nọ? Ông ta chẳng qua là một tên bịp bợm giang hồ miệng lưỡi trơn tru, giữ lại bên người là trăm hại không lợi.”
Tấn Vương ý vị thâm trường nhìn Sở Tiêu Bình: “Nói dối? Đạo sĩ kia nói ta có mệnh chân long, ngươi cảm thấy là nói dối?”
Sở Tiêu Bình biết mình đã lỡ lời: “Tiêu Bình không có ý này. Nhưng dạo này thanh danh của điện hạ càng ngày càng lớn, khiến cho không ít người chú ý. Cẩn thận là trên hết, không thể để người khác nắm lấy chóp đuôi.”
Tấn Vương chậm rãi ngả lưng ra sau ghế: “Bổn vương đã điều tra về Huyền đạo trưởng. Người này vô cùng sạch sẽ, ngươi không cần lo lắng. Những việc bổn vương được giao đều hoàn thành tốt đẹp, vì sao phụ hoàng vẫn không chịu phế Thái Tử?”
Ngủ đông nhiều năm, hắn bắt đầu nóng vội.
Sở Tiêu Bình đã nhận ra Yến Đế không như họ nghĩ. Hắn suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Là ta thất sách, đôi khi quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt. Đông Cung vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nhìn từ bên ngoài, trông chúng ta có vẻ gấp gáp. Không bằng điện hạ tĩnh tâm bồi quý phi nương nương đi lễ Phật. Truyền ra bên ngoài sẽ được khen là có hiếu.”
Chân mày của Tấn Vương hơi nhíu rồi nhanh chóng giãn ra, không để Sở Tiêu Bình thấy được: “Ý của ngươi là bổn vương cần noi theo Thái Tử?”
Sở Tiêu Bình nói: “Nghiệp lớn không thể qua loa. Hiện giờ điện hạ đã nổi bật, bây giờ là thi xem ai nhẫn nại hơn ai. Tĩnh dưỡng một đoạn thời gian không có gì xấu.”
Tấn Vương không tán thành ý kiến an tĩnh ngủ đông của Sở Tiêu Bình, nhưng không thể hiện ra trên mặt. Hắn trả lời nước đôi: “Nhìn thái độ của phụ hoàng trước đã.”
Sau đó Tấn Vương đi về phía Sở Tiêu Bình, vỗ vỗ vai Sở Tiêu Bình, thoạt nhìn bình dị gần gũi: “Tiêu Bình, bổn vương có phụ tá đắc lực ngươi đây thì cần gì lo không thắng được tên Thái Tử bao cỏ kia.”
Có thể nói Tấn Vương nắm chắc thắng lợi, cũng có thể nói hắn khinh địch cuồng vọng.
Từ tận đáy lòng, Sở Tiêu Bình không hy vọng là trường hợp sau. Hắn cười cười, rũ mắt che đi lo lắng nơi đáy mắt: “Ta nghe nói phương Bắc xảy ra nạn châu chấu, đã ảnh hưởng đến 24 châu huyện. Ít ngày nữa Thánh Thượng sẽ hạ chỉ cứu tế, điện hạ có muốn tranh làm việc này không?”
Tấn Vương chậm rãi thở ra: “Cứu tế mộ lương là chuyện tốn công. Chúng quan lại ngày thường tiêu tiền như nước, tới lúc quan trọng thì thi nhau khóc than. Càng không cần nói đến đám thương nhân kia, trọng lợi khinh nghĩa, một đám vắt cổ chày ra nước. Bổn vương vốn có ý tiếp nhận, nhưng sợ khoai lang nóng bỏng tay sẽ khiến mình bị thương.”
(“mộ” trong “chiêu mộ”, “lương” trong “lương thực“. “Mộ lương” là kêu gọi quyên góp)
Hắn xua xua tay: “Bỏ qua việc này thôi, không cần nhắc lại. Bổn vương sẽ tĩnh tâm lễ Phật theo ý ngươi, còn việc cứu tế mộ lương kia không thể nhận. Nếu có thể, ném việc lên đầu Thái Tử là tốt nhất.”
Sở Tiêu Bình suy nghĩ một lát: “Việc này không khó. Chỉ cần tìm vài người đệ trình sổ con tiến cử Thái Tử, hẳn là bệ hạ sẽ đồng ý. Thái Tử không hiểu được việc này khó giải quyết, nói không chừng liền lập tức nhận việc. Tuy nhiên...”
Tấn Vương truy vấn: “Tuy nhiên cái gì?”
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày: “Phải có người giải quyết việc cứu tế. Nếu không nạn chết đói ở phương bắc chết sớm hay muộn sẽ lan đến kinh thành.”
Hắn đang lo lắng lưu dân từ phương bắc.
Tấn Vương luôn cảm thấy người làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, không cần quan tâm đến thứ lưu dân hèn. Hắn cười cười trấn an Sở Tiêu Bình: “Không cần lo lắng. Chờ Thái Tử nhận việc này, nếu không giải quyết được, phụ hoàng sẽ tự phái người khác đi thu thập cục diện.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Bọn họ nói hai ba câu đã quyết định xong chuyện này, vì thế một cái nồi từ trên trời rơi trúng đầu Ân Thừa Hạo. Yến Đế nhận được không ít sổ con tiến cử Thái Tử chuẩn bị mộ lương cứu tế. Thấy gần đây Tấn Vương quá nổi bật, thật sự cần đè xuống một chút, nên ông liền đồng ý việc này.
“Thừa Hạo, việc mộ lương ở kinh thành giao cho người. Nếu làm tốt trẫm sẽ ban thưởng.”
Ân Thừa Hạo đứng ở hàng đầu nhưng vẫn luôn cúi mặt không hiện sơn không lộ thủy. Thấy đứa con này im lặng hơn mọi khi, Yến Đế không khỏi nói vài câu quan tâm: “Ngươi là Thái Tử, cần có khí độ trữ quân của một quốc gia. Không cần để ý tới những lời đồn đãi bên ngoài, thiên hạ này vẫn do trẫm định đoạt.”
Ông vẫn luôn như vậy. Thấy nhi tử nào cao thì dẫm một cái, thấy nhi tử nào thấp thì lại nâng lên.
Nghe thấy lời này, chúng quan lại suy đoán một tầng nghĩa khác. Tấn Vương đứng bên phải, sắc mặt thầm thay đổi đến khó có thể phát hiện.
Phụ hoàng có ý gì? Chẳng lẽ phụ hoàng không định phế Thái Tử? Đây là lời cảnh cáo cho mình?
Dù kết quả là gì thì với Tấn Vương đều không phải chuyện tốt.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Dưới sự ép buộc của nhiều phe, Ân Thừa Hạo chỉ có thể căng da đầu nhận phần việc xui xẻo này. Y lãnh chỉ xong thì không về phủ và đi về phía phủ Tướng quân.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửu Dung thấy Ân Thừa Hạo đến thì hơi do dự. Hắn không lui ra để y tùy ý đi vào như mọi khi mà dẫn y đến sảnh ngoài: “Điện hạ đợi một lát, Tướng quân sẽ tới ngay.”
Sau đó hắn xoay người đi thông báo.
Lúc này Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đánh cờ trong phòng. Thế cờ của Tạ Kính Uyên tấn công dũng mãnh, nhưng Sở Hi Niên là người đa mưu túc trí. Sau mấy phen chém giết, cuối cùng là Sở Hi Niên thắng hiểm.
Tạ Kính Uyên nhìn chằm chằm bàn cờ nửa ngày, phát hiện mình đã lâm vào tử cục thì dứt khoát ném mấy viên cờ trong tay sang một bên: “Ta thua.”
Sở Hi Niên đẩy bàn cờ sang bên, dùng sức kéo Tạ Kính Uyên vào ngực, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Tướng quân nhận thua rồi sao?”
Tạ Kính Uyên thuận thế ngồi lên đùi hắn, nghĩ thầm đã vào tử cục, không nhận thua thì có thể làm gì? Y cong môi hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại không nhường bản tướng quân?”
“Sao Tướng quân biết là ta không nhường?”
Sở Hi Niên sờ mặt y rồi cúi đầu hôn, yêu thích vạn phần những vết thương bên má phải. Tạ Kính Uyên móc lấy cổ hắn kéo dài nụ hôn này. Y chưa từng biết rụt rè là gì.
“Ưm......”
Sở Hi Niên kinh ngạc trong thoáng chốc, trong mắt ánh lên ý cười. Hắn ôm lấy Tạ Kính Uyên chặt hơn, từ đang ngồi hôn liền bất tri bất giác ngã xuống giường. Tay áo hắn va phải hộp đựng cờ, những quân cờ rơi lách cách trên mặt đất.
Người đang trong tình đậu sơ khai chỉ hận không thể mỗi giờ mỗi phút bên nhau, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Sở Hi Niên đặt tay lên eo của Tạ Kính Uyên nắn bóp một lát, vừa giống như xoa bóp lại vừa giống như đang khiêu khích một cách ái muội. Trong giây lát, cả người Tạ Kính Uyên mềm nhũn. Y vùi mặt vào cổ hắn, đến mí mắt cũng lười nhấc lên: “Đang là giờ nào?”
Sao Sở Hi Niên lại thích làm những chuyện này vào ban ngày ban mặt?
“Ban ngày, thì tính sao?”
Sở Hi Niên không để ý cười cười. Hắn cởi đai lưng của Tạ Kính Uyên ra, quần áo rơi xuống một nửa là hình ảnh đẹp nhất.
Tạ Kính Uyên bị hắn kích thích cho động tình. Y vừa chuẩn bị hôn đáp lại thì bên ngoài vang lên giọng của Cửu Dung: “Tướng quân, Thái Tử điện hạ tới, đang chờ ở sảnh ngoài.”
Sở Hi Niên dừng tay, nhàn nhạt nhướng mày.
Tạ Kính Uyên nhíu mày đáp lời một cách dứt khoát: “Để y chờ!”
Ân Thừa Hạo lén lút đi đến hậu viện, nghe thấy lời của Tạ Kính Uyên thì đứng ở ngoài rống lên: “Giỏi lắm Tạ Kính Uyên, cư nhiên dám để cho cô chờ. Cô muốn xử ngươi tội chậm trễ!”
Sở Hi Niên mất hứng tiếp tục. Hắn nắm lấy cằm của Tạ Kính Uyên cằm, hôn sâu một lúc lâu rồi mới buông ra, hơi thở hơi loạn: “Đi thôi, Thái Tử còn chờ ở bên ngoài.”
Tạ Kính Uyên quấn lấy eo hắn không buông: “Y đã xử ta tội chậm trễ, đi ra có tội, không đi ra cũng có tội. Nằm đây thoải mái dễ chịu, để y chờ ở bên ngoài đi.”
Sở Hi Niên biết Tạ Kính Uyên đang nói đùa nên kéo y lên, sửa sang quần áo rồi cùng đẩy cửa ra ngoài.
Ân Thừa Hạo chờ đến dài cả cổ, thấy bọn họ đi ra thì tiến lên: “Hôm nay thượng triều, Thánh Thượng lệnh cho cô mộ tiền tập lương để cứu lưu dân phương Bắc. Cô nên làm thế nào cho phải?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Củ khoai nóng phỏng tay như vậy mà ngài dám nhận?”
Ân Thừa Hạo: “Cô cũng không muốn nhận, nhưng Thánh Thượng rõ là muốn nâng cô lên để áp khí thế của Tấn Vương xuống, muốn trốn cũng không trốn được. Cô tới tìm ngươi là để tìm biện pháp.”
Tuy Ân Thừa Hạo đang nói chuyện với Tạ Kính Uyên, nhưng ánh mắt y lại hướng về phía Sở Hi Niên.
Chương 72: Tranh đấu
Người cổ đại rất mê tín. Mỗi khi gặp đại tai, họ sẽ lập đàn tế thiên, cầu trời cầu Phật, cầu mưa cầu thần. Một năm cúng đủ bốn mùa, kính sợ quỷ thần từ trong xương cốt.
Vào ngày Tần Đạo Viêm bị xử trảm, máu bắn lên trời ba thước, không chừng sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng. Tuy Yến Đế tỏ ra thờ ơ nhưng sau khi nghe những gì Ân Thừa Hạo kể lại, ông âm thầm mời cao tăng vào cung niệm kinh trừ tà suốt ba ngày.
Quân phụ đã thế, huống chi Tấn Vương là thần tử. Hắn là người cổ đại 100%, thờ phụng thần phật đã ăn vào trong máu. Hôm ấy, hắn cải trang đi ra ngoài. Tên đạo sĩ tên Huyền Nghiệp Bình kia giúp hắn đoán mệnh, nói ngay đến chuyện một vị hoàng tử muốn nghe nhất.
Mệnh chân long...
Mệnh chân long......
Ba chữ này làm Tấn Vương trằn trọc suốt đêm không thể ngủ. Hắn luôn cảm thấy mình xuất sắc hơn Thái Tử, dù là so văn thao võ lược hay so khả năng dùng người. Thế nhưng dù hắn có làm được gì, đạt được thành tựu ra sao, Yến Đế vẫn không có ý phế Thái Tử.
Thời gian dần trôi, sự kiên nhẫn của Tấn Vương bị bào mòn. Hắn cần một ai đó khẳng định điều gì đó cho mình. Sự xuất hiện của Huyền Nghiệp Bình đã gãi đúng chỗ ngứa.
Người duy nhất phản đối là Sở Tiêu Bình. Trong khoảng thời gian này, Sở Tiêu Bình giúp Tấn Vương lung lạc thêm không ít người. Sau khi bình định phỉ loạn phương Bắc, hắn còn âm thầm quạt gió thêm củi giúp nâng thanh danh của Tấn Vương trong lòng bá tánh. Sở Tiêu Bình không tán thành việc Tấn Vương mang một thuật sĩ giang hồ về phủ. Nếu câu “mệnh chân long” kia được truyền ra ngoài, bọn họ sẽ gặp phiền toái lớn.
“Tiêu Bình, ta biết ngươi xưa nay là người cẩn thận. Một tên đạo sĩ thôi, nuôi trong phủ cũng không tốn gì. Nếu ông ta là người bịp bợm thì chỉ tốn vài chén cơm, nhưng nếu ông ta đúng là cao nhân đắc đạo, sao bổn vương có thể đuổi đi?”
Tấn Vương ngồi sau thư án, không để bụng đến lời khuyên can của Sở Tiêu Bình. Hắn xuôi gió xuôi nước nhiều năm, lại vừa lập được công lớn ở phương Bắc, khó tránh khỏi quên mất phải hành xử thật cẩn thận.
Theo cốt truyện gốc, lúc này Thái Tử đang liên tục gây khó dễ cho Tấn Vương. Dưới sự giúp đỡ của quân sư Sở Tiêu Bình, Tấn Vương giải quyết được hết nan đề này đến nan đề khác, càng lúc càng ngồi vững vị trí của mình.
Nhưng cốt truyện đã thay đổi, Ân Thừa Hạo không những không có hành động gì mà còn im hơi lặng tiếng. Tấn Vương trở nên nổi bật giữa triều đình, lời đồn sắp thay đổi Thái Tử cũng bay đầy trời.
Đủ loại quan lại ca ngợi Tấn Vương là tấm gương tốt trong chúng hoàng tử, bá tánh sôi nổi suy đoán xem Yến Đế có lập Thái Tử một lần nữa hay không. Nhưng nhiều lời đồn như thế, đến mức chính Tấn Vương cũng dần tin theo, trong cung lại không có một chút động tĩnh.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Trong lòng Sở Tiêu Bình luôn có cảm giác bất an không rõ nguyên nhân. Hắn nhíu mày: “Sao điện hạ có thể dễ dàng tin lời nói dối của tên đạo sĩ nọ? Ông ta chẳng qua là một tên bịp bợm giang hồ miệng lưỡi trơn tru, giữ lại bên người là trăm hại không lợi.”
Tấn Vương ý vị thâm trường nhìn Sở Tiêu Bình: “Nói dối? Đạo sĩ kia nói ta có mệnh chân long, ngươi cảm thấy là nói dối?”
Sở Tiêu Bình biết mình đã lỡ lời: “Tiêu Bình không có ý này. Nhưng dạo này thanh danh của điện hạ càng ngày càng lớn, khiến cho không ít người chú ý. Cẩn thận là trên hết, không thể để người khác nắm lấy chóp đuôi.”
Tấn Vương chậm rãi ngả lưng ra sau ghế: “Bổn vương đã điều tra về Huyền đạo trưởng. Người này vô cùng sạch sẽ, ngươi không cần lo lắng. Những việc bổn vương được giao đều hoàn thành tốt đẹp, vì sao phụ hoàng vẫn không chịu phế Thái Tử?”
Ngủ đông nhiều năm, hắn bắt đầu nóng vội.
Sở Tiêu Bình đã nhận ra Yến Đế không như họ nghĩ. Hắn suy nghĩ một lát rồi giải thích: “Là ta thất sách, đôi khi quá nổi bật cũng không phải chuyện tốt. Đông Cung vẫn luôn không có động tĩnh gì. Nhìn từ bên ngoài, trông chúng ta có vẻ gấp gáp. Không bằng điện hạ tĩnh tâm bồi quý phi nương nương đi lễ Phật. Truyền ra bên ngoài sẽ được khen là có hiếu.”
Chân mày của Tấn Vương hơi nhíu rồi nhanh chóng giãn ra, không để Sở Tiêu Bình thấy được: “Ý của ngươi là bổn vương cần noi theo Thái Tử?”
Sở Tiêu Bình nói: “Nghiệp lớn không thể qua loa. Hiện giờ điện hạ đã nổi bật, bây giờ là thi xem ai nhẫn nại hơn ai. Tĩnh dưỡng một đoạn thời gian không có gì xấu.”
Tấn Vương không tán thành ý kiến an tĩnh ngủ đông của Sở Tiêu Bình, nhưng không thể hiện ra trên mặt. Hắn trả lời nước đôi: “Nhìn thái độ của phụ hoàng trước đã.”
Sau đó Tấn Vương đi về phía Sở Tiêu Bình, vỗ vỗ vai Sở Tiêu Bình, thoạt nhìn bình dị gần gũi: “Tiêu Bình, bổn vương có phụ tá đắc lực ngươi đây thì cần gì lo không thắng được tên Thái Tử bao cỏ kia.”
Có thể nói Tấn Vương nắm chắc thắng lợi, cũng có thể nói hắn khinh địch cuồng vọng.
Từ tận đáy lòng, Sở Tiêu Bình không hy vọng là trường hợp sau. Hắn cười cười, rũ mắt che đi lo lắng nơi đáy mắt: “Ta nghe nói phương Bắc xảy ra nạn châu chấu, đã ảnh hưởng đến 24 châu huyện. Ít ngày nữa Thánh Thượng sẽ hạ chỉ cứu tế, điện hạ có muốn tranh làm việc này không?”
Tấn Vương chậm rãi thở ra: “Cứu tế mộ lương là chuyện tốn công. Chúng quan lại ngày thường tiêu tiền như nước, tới lúc quan trọng thì thi nhau khóc than. Càng không cần nói đến đám thương nhân kia, trọng lợi khinh nghĩa, một đám vắt cổ chày ra nước. Bổn vương vốn có ý tiếp nhận, nhưng sợ khoai lang nóng bỏng tay sẽ khiến mình bị thương.”
(“mộ” trong “chiêu mộ”, “lương” trong “lương thực“. “Mộ lương” là kêu gọi quyên góp)
Hắn xua xua tay: “Bỏ qua việc này thôi, không cần nhắc lại. Bổn vương sẽ tĩnh tâm lễ Phật theo ý ngươi, còn việc cứu tế mộ lương kia không thể nhận. Nếu có thể, ném việc lên đầu Thái Tử là tốt nhất.”
Sở Tiêu Bình suy nghĩ một lát: “Việc này không khó. Chỉ cần tìm vài người đệ trình sổ con tiến cử Thái Tử, hẳn là bệ hạ sẽ đồng ý. Thái Tử không hiểu được việc này khó giải quyết, nói không chừng liền lập tức nhận việc. Tuy nhiên...”
Tấn Vương truy vấn: “Tuy nhiên cái gì?”
Sở Tiêu Bình khẽ nhíu mày: “Phải có người giải quyết việc cứu tế. Nếu không nạn chết đói ở phương bắc chết sớm hay muộn sẽ lan đến kinh thành.”
Hắn đang lo lắng lưu dân từ phương bắc.
Tấn Vương luôn cảm thấy người làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, không cần quan tâm đến thứ lưu dân hèn. Hắn cười cười trấn an Sở Tiêu Bình: “Không cần lo lắng. Chờ Thái Tử nhận việc này, nếu không giải quyết được, phụ hoàng sẽ tự phái người khác đi thu thập cục diện.”
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Bọn họ nói hai ba câu đã quyết định xong chuyện này, vì thế một cái nồi từ trên trời rơi trúng đầu Ân Thừa Hạo. Yến Đế nhận được không ít sổ con tiến cử Thái Tử chuẩn bị mộ lương cứu tế. Thấy gần đây Tấn Vương quá nổi bật, thật sự cần đè xuống một chút, nên ông liền đồng ý việc này.
“Thừa Hạo, việc mộ lương ở kinh thành giao cho người. Nếu làm tốt trẫm sẽ ban thưởng.”
Ân Thừa Hạo đứng ở hàng đầu nhưng vẫn luôn cúi mặt không hiện sơn không lộ thủy. Thấy đứa con này im lặng hơn mọi khi, Yến Đế không khỏi nói vài câu quan tâm: “Ngươi là Thái Tử, cần có khí độ trữ quân của một quốc gia. Không cần để ý tới những lời đồn đãi bên ngoài, thiên hạ này vẫn do trẫm định đoạt.”
Ông vẫn luôn như vậy. Thấy nhi tử nào cao thì dẫm một cái, thấy nhi tử nào thấp thì lại nâng lên.
Nghe thấy lời này, chúng quan lại suy đoán một tầng nghĩa khác. Tấn Vương đứng bên phải, sắc mặt thầm thay đổi đến khó có thể phát hiện.
Phụ hoàng có ý gì? Chẳng lẽ phụ hoàng không định phế Thái Tử? Đây là lời cảnh cáo cho mình?
Dù kết quả là gì thì với Tấn Vương đều không phải chuyện tốt.
“Nhi thần tuân chỉ.”
Dưới sự ép buộc của nhiều phe, Ân Thừa Hạo chỉ có thể căng da đầu nhận phần việc xui xẻo này. Y lãnh chỉ xong thì không về phủ và đi về phía phủ Tướng quân.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Cửu Dung thấy Ân Thừa Hạo đến thì hơi do dự. Hắn không lui ra để y tùy ý đi vào như mọi khi mà dẫn y đến sảnh ngoài: “Điện hạ đợi một lát, Tướng quân sẽ tới ngay.”
Sau đó hắn xoay người đi thông báo.
Lúc này Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên đang đánh cờ trong phòng. Thế cờ của Tạ Kính Uyên tấn công dũng mãnh, nhưng Sở Hi Niên là người đa mưu túc trí. Sau mấy phen chém giết, cuối cùng là Sở Hi Niên thắng hiểm.
Tạ Kính Uyên nhìn chằm chằm bàn cờ nửa ngày, phát hiện mình đã lâm vào tử cục thì dứt khoát ném mấy viên cờ trong tay sang một bên: “Ta thua.”
Sở Hi Niên đẩy bàn cờ sang bên, dùng sức kéo Tạ Kính Uyên vào ngực, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Tướng quân nhận thua rồi sao?”
Tạ Kính Uyên thuận thế ngồi lên đùi hắn, nghĩ thầm đã vào tử cục, không nhận thua thì có thể làm gì? Y cong môi hỏi ngược lại: “Sao ngươi lại không nhường bản tướng quân?”
“Sao Tướng quân biết là ta không nhường?”
Sở Hi Niên sờ mặt y rồi cúi đầu hôn, yêu thích vạn phần những vết thương bên má phải. Tạ Kính Uyên móc lấy cổ hắn kéo dài nụ hôn này. Y chưa từng biết rụt rè là gì.
“Ưm......”
Sở Hi Niên kinh ngạc trong thoáng chốc, trong mắt ánh lên ý cười. Hắn ôm lấy Tạ Kính Uyên chặt hơn, từ đang ngồi hôn liền bất tri bất giác ngã xuống giường. Tay áo hắn va phải hộp đựng cờ, những quân cờ rơi lách cách trên mặt đất.
Người đang trong tình đậu sơ khai chỉ hận không thể mỗi giờ mỗi phút bên nhau, hai người bọn họ cũng không ngoại lệ.
Sở Hi Niên đặt tay lên eo của Tạ Kính Uyên nắn bóp một lát, vừa giống như xoa bóp lại vừa giống như đang khiêu khích một cách ái muội. Trong giây lát, cả người Tạ Kính Uyên mềm nhũn. Y vùi mặt vào cổ hắn, đến mí mắt cũng lười nhấc lên: “Đang là giờ nào?”
Sao Sở Hi Niên lại thích làm những chuyện này vào ban ngày ban mặt?
“Ban ngày, thì tính sao?”
Sở Hi Niên không để ý cười cười. Hắn cởi đai lưng của Tạ Kính Uyên ra, quần áo rơi xuống một nửa là hình ảnh đẹp nhất.
Tạ Kính Uyên bị hắn kích thích cho động tình. Y vừa chuẩn bị hôn đáp lại thì bên ngoài vang lên giọng của Cửu Dung: “Tướng quân, Thái Tử điện hạ tới, đang chờ ở sảnh ngoài.”
Sở Hi Niên dừng tay, nhàn nhạt nhướng mày.
Tạ Kính Uyên nhíu mày đáp lời một cách dứt khoát: “Để y chờ!”
Ân Thừa Hạo lén lút đi đến hậu viện, nghe thấy lời của Tạ Kính Uyên thì đứng ở ngoài rống lên: “Giỏi lắm Tạ Kính Uyên, cư nhiên dám để cho cô chờ. Cô muốn xử ngươi tội chậm trễ!”
Sở Hi Niên mất hứng tiếp tục. Hắn nắm lấy cằm của Tạ Kính Uyên cằm, hôn sâu một lúc lâu rồi mới buông ra, hơi thở hơi loạn: “Đi thôi, Thái Tử còn chờ ở bên ngoài.”
Tạ Kính Uyên quấn lấy eo hắn không buông: “Y đã xử ta tội chậm trễ, đi ra có tội, không đi ra cũng có tội. Nằm đây thoải mái dễ chịu, để y chờ ở bên ngoài đi.”
Sở Hi Niên biết Tạ Kính Uyên đang nói đùa nên kéo y lên, sửa sang quần áo rồi cùng đẩy cửa ra ngoài.
Ân Thừa Hạo chờ đến dài cả cổ, thấy bọn họ đi ra thì tiến lên: “Hôm nay thượng triều, Thánh Thượng lệnh cho cô mộ tiền tập lương để cứu lưu dân phương Bắc. Cô nên làm thế nào cho phải?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Củ khoai nóng phỏng tay như vậy mà ngài dám nhận?”
Ân Thừa Hạo: “Cô cũng không muốn nhận, nhưng Thánh Thượng rõ là muốn nâng cô lên để áp khí thế của Tấn Vương xuống, muốn trốn cũng không trốn được. Cô tới tìm ngươi là để tìm biện pháp.”
Tuy Ân Thừa Hạo đang nói chuyện với Tạ Kính Uyên, nhưng ánh mắt y lại hướng về phía Sở Hi Niên.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương