Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 77: Mộ lương



Sở Hi Niên nhẹ nhàng cắn lên tai Tạ Kính Uyên từ đằng sau. Hắn thật sự rất yêu người này, thêm một phần ngại nhiều, thiếu một phần chê ít. Như thế này là vừa vặn.

Chương 73: Mộ lương

Ân Thừa Hạo chớp mắt với Sở Hi Niên, âm thầm ra hiệu hắn giúp y nghĩ kế. Nhưng Sở Hi Niên đang cúi đầu sửa quần áo, hoàn toàn không thấy y ra hiệu.

Trong chốc lát Tạ Kính Uyên không nghĩ được gì. Tuy trong tay y có binh quyền nhưng chẳng thể đặt đao lên cổ người ta yêu cầu họ góp bạc. Chuyện kêu gọi mộ lương này có tiếng là tốn công vô ích, còn dễ đắc tội với người khác.

Tạ Kính Uyên nhíu mày: “Ngươi về trước đi, chờ ta nghĩ ra biện pháp rồi nói cho ngươi.”

Ân Thừa Hạo sờ mũi: “Cô không trông cậy ngươi có thể nghĩ ra biện pháp......”

Người y muốn tìm là Sở Hi Niên.

Tạ Kính Uyên híp mắt, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ăn mày còn ngại cơm thiu. Vậy ngài cũng đừng trông cậy vào ta, tự mình gõ cửa từng nhà kêu gọi mộ lương đi.”

Ân Thừa Hạo giật mình. Không được, vậy chẳng phải Ân Thừa Hạo y sẽ trở thành một kẻ xin cơm sao?

“Sao chứ? Cô không thể ở lại phủ Tướng quân của ngươi uống một ly trà?””

Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Được, ngài muốn uống cứ uống, uống xong rồi đi mau. Ta nhìn ngài uống.”

Kết quả biến thành ba người bọn họ ngôi vây quanh bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Sở Hi Niên thầm suy nghĩ về những chuyện Ân Thừa Hạo vừa nói. Chuyện mộ lương này rất khó giải quyết, nhưng nếu làm tốt sẽ lập được công lớn. Khó mà tìm được sơ hở trên người những quan lại khôn khéo giảo hoạt kia, vậy chỉ có thể vớt đồ từ trên người thương nhân.

Trong giây lát, biện pháp dần dần thành hình trong đầu Sở Hi Niên. Nhưng nhìn thấy Ân Thừa Hạo uống hết ly trà này đến ly trà khác, hắn cố tình không nói lời nào, không biết có phải đang cố ý đùa với y hay không.

Dưới bàn, Tạ Kính Uyên kéo kéo Sở Hi Niên, ngữ khí ghét bỏ: “Ngươi mau nghĩ biện pháp đuổi y đi.”

Nếu không tên Thái Tử không biết xấu hổ này sẽ thật sự qua đêm trong phủ của họ.

Sở Hi Niên đè tay của Tạ Kính Uyên: “Biện pháp tốt cần nhiều thời gian để suy nghĩ. Tướng quân đừng vội, sẽ có biện pháp.”

Tạ Kính Uyên nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi còn suy nghĩ nữa y sẽ dọn sạch phủ Tướng quân của ta mất.”

Sở Hi Niên nhìn sang. Ân Thừa Hạo đã uống hết một bình trà. Y đang cầm cổ vật trang trí trong phòng khen hay khen lạ, bảo đây là đồ cổ tiền triều, bán đi sẽ được không ít tiền. Sau đó y đưa nó cho tùy tùng đứng đằng sau, lời hay ý đẹp nói đây là tâm ý mà Tạ Tướng muốn quyên góp cho nạn dân.

Lấy một món thì thôi, lấy hết món này đến món khác là có ý gì?. Truyện mới cập nhật

Ân Thừa Hạo nhìn một bức tượng Khổng Tước Đại Minh Vương, ra vẻ ngạc nhiên: “Ây da, vừa nhìn biết ngay là thứ tốt, điêu khắc tinh tế sinh động như thật. Đúng là trong phủ Tạ Tướng quân có nhiều thứ tốt, cô rất vui lòng nhận lấy.”

Y định nhét vào ngực người hầu thì một bàn tay giữ bức tượng Phật lại. Sở Hi Niên cười như không cười: “Một bức tượng Phật tốt như vậy, điện hạ muốn bán đi chẳng phải là khinh nhờn thần linh sao? Nếu bị trời phạt thì làm sao bây giờ?”

Tạ Kính Uyên thành thật hơn nhiều, thẳng thừng châm chọc: “Ngài thế mà không sợ sét đánh.”

Nói xong liền đoạt bức tượng Phật về.

Ân Thừa Hạo nhìn hai tay trống trơn, biểu tình ngượng ngùng: “Dù sao văn võ bá quan đều phải quyên bạc quyên lương, coi như ngươi là người đầu tiên quyên góp thôi. Nhìn ngươi keo kiệt chưa kìa.”

Tạ Kính Uyên nhấc vạt áo lên ngồi về chỗ cũ: “Dù đào rỗng toàn bộ phủ của bản tướng quân cũng chưa chắc vá được lỗ thủng nạn châu chấu phương Bắc.”

Ân Thừa Hạo oán hận: “Đám lão già kia chỉ hận không thể mang vàng bạc tài bảo nhà mình vào trong quan tài. Hôm nay cô liền phái ám vệ tới từng nhà ăn trộm, có bao nhiêu trộm bấy nhiêu!”

Sở Hi Niên cười vỗ tay, chỉ sợ mọi chuyện chưa đủ loạn: “Thái Tử điện hạ anh minh, thật là ý kiến hay.”

Tạ Kính Uyên lạnh giọng: “Rõ ràng là tầm bậy. Y ngang ngược thì thôi đi, ngươi còn cổ vũ phía sau.”

Trữ quân của một quốc gia phải đi ăn trộm thì ra thể thống gì?

Lúc này Sở Hi Niên mới thu ý cười trên môi, lười nhác ngả lưng ra ghế rồi hơi nghiêng đầu: “Ta có một kế không chỉ có thể khiến quan lại và thương nhân đưa tiền, còn có thể âm thầm làm cho Tấn Vương ngã đau, không biết Thái Tử có nguyện ý nghe không?”

Ân Thừa Hạo lập tức dán sát lại: “Ngươi nói đi, ngươi nói đi. Cô nghe.”

Sở Hi Niên nhàn nhạt nhướng mày, cười cười hỏi lại: “Điện hạ không sợ ta là gian tế do Tấn Vương phủ phái tới?”

Nhắc đến chuyện cũ khó tránh khỏi làm cho bầu không khí trở nên xấu hổ. Đến Tạ Kính Uyên cũng nhìn sang, nhẹ nhàng ho một tiếng.

Ân Thừa Hạo lại nói: “Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Nếu ngày sau cô và Kính Uyên thật sự thua dưới tay ngươi, vậy chỉ trách chúng ta nhìn lầm người. Sinh tử ngày sau mệnh do trời, không thể trách ai.”

Y và Tạ Kính Uyên là người đi chung đường. Một Thái Tử không được thông minh lắm, một Tướng quân bị vây trong lồng, hai người cứ thế hợp thành liên minh phản diện của “Thiên Thu Phong Hầu“.

Tạ Kính Uyên có thù diệt môn, Thái Tử cũng có hận giết mẹ.

Sở Hi Niên quá chú ý Tạ Kính Uyên nên quên mất quá khứ của Ân Thừa Hạo cũng không tốt chỗ nào. Y tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình bị phụ thân siết cổ chết.

Không biết có phải đang suy nghĩ giống Ân Thừa Hạo hay không mà mắt Tạ Kính Uyên chậm rãi rũ xuống, hàng mi phủ lên mặt một tầng bóng tối. Vừa lúc mặt trở về tây, ánh sáng rút dần, khuôn mặt y như bị chia ra làm hai nửa.

Một nửa không tỳ vết thuộc về nhân gian, một bên chồng chất vết thương đã sớm thuộc về địa ngục.

Ân Thừa Hạo ngồi xổm trước mặt Sở Hi Niên, tò mò nhìn nhìn hắn rồi nhìn nhìn Tạ Kính Uyên, nhất thời không rõ vì sao hai người đều im lặng.

Ân Thừa Hạo trời sinh thẳng tính, mặt để ngoài da, vui hay không vui đều viết ở trên mặt. Y không biết ngày sau mình sẽ tạo phản thất bại, bị giam cầm trong Đông Cung rồi thắt cổ tự vẫn mà chết.

Sở Hi Niên thấy Ân Thừa Hạo mặc mãng bào minh hoàng, eo mang ngọc bội hình rồng, nhất thời không thể tưởng tượng bộ dáng nghèo túng sau này của một hậu duệ quý tộc. Hắn không đùa y nữa, thấp giọng giải thích biện pháp của mình rồi tổng kết: “...Thứ quan lại để ý nhất là mặt mũi, thương nhân thì truy danh trục lợi. Thế gia đại tộc luôn tự cho mình rất cao. Cho dù ngài không làm gì, bọn họ cũng sẽ ráng tranh nhau đưa tiền bạc cho ngài.”

Ánh mắt Ân Thừa Hạo sáng lấp lánh, nhưng y vẫn có chút không tin được: “Văn võ bá quan thật sự sẽ đưa tiền cho cô?”



Mí mắt Tạ Kính Uyên giật giật: “Bọn họ đưa hay không ta không biết, nhưng phủ Tướng quân chắc chắn không đưa.”

Ân Thừa Hạo nghe được diệu kế chỉ hận không thể chạy đi thực hiện ngay. Y nói với Tạ Kính Uyên: “Cô đã sớm biết ngươi là đồ vắt cổ chày ra nước. Không so đo với ngươi nữa, chừng nào mộ lương xong cô sẽ tính sổ sau.”

Rồi Ân Thừa Hạo chấp tay cảm tạ Sở Hi Niên, xoay người vội vàng rời đi.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Tạ Kính Uyên lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh với Sở Hi Niên: “Ngươi không nên giúp y.”

Đình viện bốn bề vắng lặng. Sở Hi Niên vươn tay kéo Tạ Kính Uyên vào trong ngực, gỡ mặt nạ trên mặt y xuống. Ánh tà dương đọng lại trên người họ làm cho khung cảnh trở nên mỹ lệ hơn.

“Muốn ta nghĩ biện pháp là Tướng quân, không cho ta giúp đỡ cũng là Tướng quân. Rốt cuộc ta nên làm gì?”

Sở Hi Niên vuốt ve môi dưới của Tạ Kính Uyên, có ý câu dẫn như có như không. Y đang muốn nói gì đó thì ngón tay hắn xâm nhập vào miệng của y rồi nhẹ nhàng quấy loạn.

“Ưm...... Sở Hi Niên......”

Tạ Kính Uyên nuốt khan muốn đẩy hắn ra. Chuyện này làm một lần là đủ rồi, sao Sở Hi Niên muốn làm hết lần này đến lần khác?

“Ưm...”

Sở Hi Niên cười cười nói nhỏ bên tai y: “Tướng quân liếm chút đi...”

Ngón tay của hắn linh hoạt đùa giỡn với lưỡi của Tạ Kính Uyên. Ban đầu là một, sau đó là hai, rồi chậm rãi nâng lên thành ba ngón tay. Đến khi cả ba ngón tay đều ướt, hắn mới nhẹ nhàng rút ra.

Tạ Kính Uyên sặc nhẹ. Khoang miệng vì phải mở ra trong thời gian dài nên hơi đỏ lên. Y nắm lấy tay Sở Hi Niên, qua một lúc lâu mở tỏ vẻ chịu thua, nói một cách không cam tâm tình nguyện: “Dùng thứ trong tráp.”

Tay Sở Hi Niên giật giật: “Tướng quân nói thứ gì? Hương cao sao?”

Tạ Kính Uyên cảm thấy hắn lại đang cố ý trêu chọc y: “Ngoài nó ra còn có thứ nào khác?”

“Được.”

Sở Hi Niên không đùa giỡn y nữa, cười cười bế Tạ Kính Uyên vào phòng trong rồi đặt lên giường. Cuối cùng hộp hương cao đặt ở đầu giường cũng có tác dụng.

Sở Hi Niên quẹt một phần hương cao, thành thục sử dụng. Thấy Tạ Kính Uyên thở dốc không ngừng, hắn cười hỏi: “Tướng quân, thứ này dùng tốt không?”

“......”

Tạ Kính Uyên không thể trả lời, y vừa cảm thấy khó chịu vừa thấy trống vắng. Tạ Kính Uyên vội vàng hôn Sở Hi Niên, quấn chặt eo của hắn, âm thầm ra hiệu hắn nhanh tay hơn nữa.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao.

Hai mắt dần đỏ bừng.

Cả người Tạ Kính Uyên căng cứng, cơ bắp lộ ra, đường cong rõ ràng. Vì kích thích quá mạnh mà hai mắt y run rẩy, lông mi thấm đẫm nước, tiếng thở dốc vô cùng rõ ràng.

Y vô thức cắn môi dưới, giọng nói khàn khàn mang theo giọng mũi: “Sở... Sở Hi Niên......”

“Tướng quân muốn nói gì?”

Sở Hi Niên nhẹ nhàng cắn lên tai Tạ Kính Uyên từ đằng sau. Hắn thật sự rất yêu người này, thêm một phần ngại nhiều, thiếu một phần chê ít. Như thế này là vừa vặn.

Trong đầu Tạ Kính Uyên hỗn loạn. Khi tình cảm đầy tràn, đôi khi người ta sẽ không biết mình đang làm gì, không cần thầy dạy vẫn có thể nói ra rất nhiều lời hạ lưu. Trước đây khi ở trong quân, y từng nghe thấy không biết bao nhiêu lời thô tục, không ngờ đến hôm nay kiến thức này có chỗ dùng.

Sở Hi Niên nghe đến mức hai tai nóng lên. Hắn hạ người xuống che lấp tiếng rên từ miệng Tạ Kính Uyên, cong môi cười: “Tướng quân chỉ được nói những lời này trước mặt ta thôi, ở trước mặt người khác không thể nói.”

Tạ Kính Uyên bị bịt miệng nên không nói nên lời, chỉ có thể đỏ mắt gật đầu, lông mi ướt đẫm.

“Thật ngoan.”

Sở Hi Niên vừa lòng hôn lên mắt y.

Đến khi dùng hết một hơn nửa hộp hương cao, phần dư lại chẳng còn bao nhiêu, bọn họ mới chậm rãi ngừng lại. Tạ Kính Uyên không hổ là người tập võ, sức chịu đựng tốt hơn hẳn so với người khác.

Đêm đến, Tạ Kính Uyên mệt đến mí mắt cũng khó mở ra, nhưng nhớ đến chuyện mộ lương của Ân Thừa Hạo, y vẫn hỏi một câu: “Biện pháp của ngươi sẽ hữu dụng sao?”

Bọn họ giữ nguyên tư thế ôm nhau, chưa từng tách ra.

Sở Hi Niên lặng yên mở mắt, từ đằng sau siết chặt Tạ Kính Uyên vào trong ngực. Không biết chạm đến vị trí nào mà y khẽ kêu rên một tiếng.

Sở Hi Niên thở dài, nói có ý ám chỉ: “Tướng quân nói xem, hương cao này dùng có tốt hay không?”

Tạ Kính Uyên không hiểu sao người có bề ngoài đỉnh đạc trời quang trăng sáng như Sở Hi Niên lại có thể nói ra những lời hạ lưu này. Dù không câu nệ tiểu tiết, y vẫn không khỏi xấu hổ liếc liếc hắn: “Ai hỏi ngươi cái này?”

Sở Hi Niên cười cười: “Tướng quân hỏi về Thái Tử sao? Biện pháp này sẽ không có vấn đề gì.”

Sở Hi Niên bố trí một bàn cờ thật lớn, không chỉ có thể bức Tấn Vương vào góc mà còn có thể phần nào kéo Yến Đế xuống khỏi ngai vàng. Việc mộ lương của Ân Thừa Hạo chỉ là một khởi đầu.

Hắn sẽ âm thầm làm suy yếu sức mạnh của Tấn Vương, đầu tiên là thanh danh, sau đó là tài lực, rồi từ từ diệt trừ từng mưu sĩ dưới trướng.

Đến khi hoàn thành việc này có thể thu lại bàn cờ, thù của Tạ Kính Uyên cũng sẽ báo xong.

“Lan Đình......”

Sở Hi Niên gọi tên Tạ Kính Uyên, sau đó nghiêng đầu hôn y,

Tạ Kính Uyên không nói gì, chỉ lùi về sau tựa lưng vào trong lòng ngực của Sở Hi Niên. Mỗi lúc như thế này, y sẽ cảm thấy thù hận trong lòng mình vơi đi một chút, không còn có cảm giác hủy diệt muốn cùng mọi thứ đồng quy vu tận.



... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Vì hôm nay quá mệt mỏi, Tạ Kính Uyên nhanh chóng ngủ say rồi mơ thấy chuyện năm đó. Toàn bộ Tạ gia bị diệt, mấy trăm gia tướng liều chết hộ tống bọn họ ra khỏi thành, cuối cùng đều bị giết không còn một ai.

Đó là một ngọn núi hoang trụi lủi ở vùng ngoại ô, nhưng vì vừa diễn ra một trận chém giết, thi thể đầy đất, máu tươi vương vãi nhuộm mặt đất khô cằn thành màu đỏ sậm.

Tạ Kính Uyên cũng ra tay giết người nhưng nhanh chóng tinh bì lực tẫn không giết nổi nữa. Y dùng kiếm chống xuống đất để ngăn bản thân ngã xuống, bảo vệ mẫu thân ở sau lưng. Khuôn mặt thiếu niên tuy còn vẻ ngây ngô nhưng ánh mắt vô cùng hung ác.

Bạch sam trên người y bị máu nhiễm đỏ bừng. Nếu được khoác một chiếc áo sạch sẽ, phong tư của y sẽ không thu kém gì Sở Hi Niên.

Một tướng quân mặc khôi giáp ra lệnh cho thuộc hạ lùi về sau, thở dài một hơi rồi nói với họ: “Tạ Tướng quân có ân với tại hạ. Hôm nay nếu ta đuổi tận giết tuyệt là cô ân phụ nghĩa, nhưng nếu nhân từ nương tay lại là cô phụ thánh mệnh. Tạ phu nhân đừng làm khó tại hạ.”

Tạ phu nhân đã kiệt sức nên ngã xuống đất. Bà từng là quý nữ thế gia, giờ đây lại lấm lem bùn đất, khóc rống dập đầu: “Phu quân ta hàm oan mà chết, chỉ còn một huyết mạch là Lan Đình. Tướng quân thủ hạ lưu tình, kiếp sau ta có làm trâu làm ngựa cũng không quên ân này!”

Tướng quân kia suy nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: “Được.”

Rồi ông rút kiếm chỉ vào Tạ phu nhân. Ý tứ rất rõ ràng, hôm nay chỉ có thể có một người sống sót: “Tạ phu nhân, tại hạ không có lựa chọn nào khác. Người an tâm đi thôi, ta sẽ chiếu cố lệnh công tử. Bệ hạ đã nói sẽ miễn tử cho con cháu dòng bên của Tạ thị.”

Tạ Kính Uyên dùng sức kéo Tạ phu nhân lại, hai mắt đỏ lên: “Nương, người đừng cầu ông ta! Ta không sợ chết!”

“Chát!”

Tạ phu nhân bỗng tát y thật mạnh, vừa khóc vừa nói: “Nhưng nương sợ!”

Không biết là cú tát kia quá mạnh hay vì chém giết suốt đêm nên Tạ Kính Uyên đã không còn sức. Y ngã xuống đất, nửa ngày sau vẫn chưa bò dậy.

Tạ phu nhân chạy đến ôm y vào lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Lan Đình... Lan Đình... Hài tử của ta......”

Bà ôm chặt Tạ Kính Uyên, ngón tay bấu vào trong da thịt y, nhưng biểu cảm trên mặt lại rất dịu dàng. Tạ phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve mặt y, một lúc lâu sau bèn thống khổ nhắm mắt, chậm rãi rút một cây kim thoa từ trên đầu xuống. Nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt Tạ Kính Uyên: “Ngươi phải nhớ kỹ lời nương nói... Rời xa kinh thành... Không được vào triều, không cần làm quan... Có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu......”

Tạ Kính Uyên không biết bà định làm gì, chỉ cứng người không dám cử động. Đến khi Tạ phu nhân dùng trâm tàn nhẫn rạch mặt y, y mới khiếp sợ vùng vẫy.

“Nương!”

Tạ phu nhân ôm chặt, không để Tạ Kính Uyên cử động. Bà hôn lên trán y, nước mắt hòa với máu chảy đầy trên mặt đất: “Lan Đình, Lan Đình, đừng nhúc nhích! Nương có lỗi với con, nương có lỗi với con. Nương thương con nhất......”

Bà đè trán của Tạ Kính Uyên, rạch từng vết từng vết đến khi mặt y máu tươi đầm đìa, đau khóc thành tiếng: “Lan Đình, nương không muốn, nương không muốn......”

Cây trâm đâm vào dạ thịt, lưu lại từng vết thương dữ tợn. Máu tươi nhớp nháp chậm rãi chảy xuống.

Tạ Kính Uyên bất lực trừng mắt, vì đau mà cơ thể không thể không căng chặt và run rẩy không ngừng, nhưng y không dám đẩy mẫu thân ra. Máu tươi che mờ mắt y, mọi cảnh vật xung quanh chỉ còn một màu đỏ chói mắt.

“Nương......”

Tạ Kính Uyên ngẩn ngơ cất tiếng gọi, nửa bên mặt đã chết lặng. Y muốn giơ tay lên sờ nhưng bị Tạ phu nhân nắm lấy.

Bà vừa run vừa ôm y vào trong ngực: “Lan Đình, Lan Đình, đây là lần cuối cùng nương gọi con như vậy. Sau này quên tên của con đi... quên thân phận của con đi... rồi sống cho thật tốt......”

Tạ phu nhân hôn lên trán Tạ Kính Uyên lần nữa rồi mới buông y ra. Y trơ mắt nhìn bà đứng dậy lùi về sau, buồn bã cười với y rồi nhặt kiếm trên mặt đất cứa lên cổ mình ——

Đầy trời đỏ tươi.

“Nương!”

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Tạ Kính Uyên bật dậy khỏi giường, bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Nhìn quanh một lát, y mới nhớ ra mình đang ở phủ Tướng quân. Y thở dốc rồi nhắm mắt chậm rãi bình phục nỗi lòng.

Ngoài cửa sổ nắng sớm mờ sương, ánh mặt trời chiếu ra những chùm tia lên tấm thảm thêu hoa gấm. Trướng màn bằng lụa mỏng khe khẽ lay động.

“Gặp ác mộng?”

Sở Hi Niên cũng tỉnh lại. Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó khoác quần áo bước xuống giường rót cho Tạ Kính Uyên một ly trà, giọng nói quan tâm: “Uống một chút.”

Tạ Kính Uyên uống hết ly nước rồi nhìn Sở Hi Niên không nói lời nào.

Sở Hi Niên ngạc nhiên: “Làm sao vậy?”

Tạ Kính Uyên cúi đầu, vô thức sờ mặt mình: “Không có gì.”

Sở Hi Niên kéo y rời giường: “Trời không còn sớm, Tướng quân thay quần áo đi. Đợi chút người của Đông Cung tiến hành mộ lương, Tướng quân có thể xem một vở tuồng hay.”

Sở Hi Niên thích mặc bạch y, ngoại hình của hắn cũng rất hợp với màu trắng. Tạ Kính Uyên là người hành quân đánh giặc, trong chớp mắt đã thay đồ xong. Thấy Sở Hi Niên vẫn còn không nhanh không chậm mặc quần áo, y ôm tay dựa vào cửa đánh giá hắn rồi cười: “Trước đây bản tướng quân cũng thích mặc bạch y. Trông đẹp hơn ngươi.”

Sở Hi Niên dừng tay, không hiểu vì sao sáng sớm mà Tạ Kính Uyên muốn so đo với mình: “Làm sao biết được?”

Hắn tự thấy bản thân không tệ.

Tạ Kính Uyên đeo mặt nạ lên rồi xoay người ra ngoài: “Không phải rõ ràng sao?”

Thiếu niên lớn lên ở Tây Bắc, một thân bạch y cưỡi ngựa phi nhanh. Ban ngày là chạy dưới ánh dương lóa mắt, ban đêm là chạy dưới ánh trăng trong, đi qua vạn dặm sơn hà về đến kinh thành.

Sở Hi Niên ngồi trong phòng nhìn gương nửa ngày, vuốt mặt mình suy nghĩ. Hắn mặc quần áo trắng xấu lắm sao?

Lần đầu đọc chương này mình đã bật cười vì không ngờ tác giả cho Sở Hi Niên cái sở thích thọc tay vô miệng Tướng quân =)))))
Chương trước Chương tiếp