Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 80: Phong ba triều đình
Sở Hi Niên kéo Tạ Kính Uyên lại, rút đao khỏi tay y, ném một tiếng “keng” xuống đất. Sau đó hắn nhặt một hòn đá cuội đưa cho y, nói một cách dịu dàng: “Tướng quân, dùng cái này đánh, sẽ không gây chết người.”
Chương 76: Phong ba triều đình
Đến khi tin tức truyền về phủ Tấn Vương, Tấn Vương chỉ thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi hệt như người hầu nọ. Hắn cắn răng, tức giận đến mức lạnh run cả người, phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững: “Rõ ràng là Thái Tử cố ý!”
Sắc mặt Sở Tiêu Bình cũng rất khó coi. Mộ lương đã kết thúc. Tất cả mọi người trong kinh thành, từ vương công đại thần đến thương nhân bình dân đều quyên góp, chỉ thiếu mỗi Tấn Vương. Yến Đế sẽ nghĩ như thế nào?
Sở Tiêu Bình vừa giận vừa gấp gáp. Hắn nhíu mày: “Điện hạ quá hồ đồ. Nếu sớm đưa bạc sang đó, Thái Tử muốn động tay động chân cũng không thể làm gì. Bây giờ đi bước nào bị cản trở bước ấy, chẳng phải là tự vác đá nện vào chân?”
Sắc mặt Tấn Vương xanh trắng đan xen. Tâm tình của hắn đã không tốt, bị Sở Tiêu Bình chỉ trích thì càng thêm tồi tệ. Hắn phất tay áo: “Đủ rồi. Những chuyện ngươi nói bổn vương đã biết. Hiện tại đã thành như vậy, bổn vương có thể làm gì bây giờ?!”
Tấn Vương đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng nghĩ ra một phương án không quá tốt: “Bổn vương không tin số bạc này cần qua tay Thái Tử. Ngày mai bổn vương sẽ tiến cung nhờ mẫu phi quyên tiền rồi giao cho phụ hoàng.”
Sở Tiêu Bình nhắm mắt, chậm rãi thở một hơi dài. Thái Tử cho ba ngày kỳ hạn, hai người Bình Vương Xương Vương đều thành thật đưa bạc đến Đông Cung. Nếu chỉ có Tấn Vương hành xử khác người, chuyển bạc thông qua nữ tử hậu cung, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Trên mặt Sở Tiêu Bình xuất hiện vẻ thất bại. Hắn nói một cách mỏi mệt: “Chỉ sợ ngày mai đưa sang thì đã chậm. Thái Tử nhất định là cố ý. Hẳn y đã cho người khắc lên bia công đức. Cho dù điện hạ có đưa bạc sang, tên ngài sẽ không được khắc lên.”
Tấn Vương nghẹn họng: “Vậy bổn vương lập tức đưa ngân lượng cho mẫu phi?”
Sở Tiêu Bình nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, chậm rãi lắc đầu: “Hoàng cung đóng cửa, đã qua giờ đệ thiếp viếng thăm từ lâu. Có đến mấy chục rương ngân lượng, sao điện hạ có thể mang vào cung mà không bị bệ hạ phát hiện? Đến lúc bệ hạ hỏi vì sao điện hạ không đưa ngân lượng trong ba ngày vừa qua, ngài sẽ trả lời như thế nào?”
Một câu phá hỏng ý định cuối cùng của Tấn Vương.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trăng lên giữa trời. Ánh trăng soi rõ mái đình, phủ ánh bạc xuống con đường lát đầy đá cuội. Sở Hi Niên ngồi trong thư phòng cúi đầu vẽ vẽ. Hắn không dùng mực mà dùng cây nghệ nước để vẽ một nam tử mặc quan phục trên giấy vàng. Riêng phần mắt bị đục hai lỗ trống trông vô cùng kỳ quái.
Ân Thừa Hạo rướn người sang, nhìn chằm chằm một lúc lâu: “Ngươi đang vẽ ai?”
Tạ Kính Uyên không giữ kẽ như vậy, trực tiếp dán lên người Sở Hi Niên rồi nhướng mày: “Ngươi vẽ Tần Đạo Viêm?”
Sở Hi Niên thổi thổi màu nước chưa khô. Sau một lúc, màu nước bỗng trở nên nhạt dần. Hắn hỏi Tạ Kính Uyên: “Thế nào? Ta vẽ có giống?”
Tạ Kính Uyên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, không muốn làm Sở Hi Niên tổn thương.
Ân Thừa Hạo cười ngã tới ngã lui: “Ha ha ha, Sở Hi Niên ơi là Sở Hi Niên, cô còn tưởng ngươi văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, không ngờ khả năng vẽ còn thua đứa trẻ ba tuổi. Hóa ra trên đời này không có ai hoàn hảo. Nếu ngươi muốn vẽ tên độc nhãn long Tần Đạo Viêm kia thì cô vẽ cho ngươi. Ngươi nhìn tranh của ngươi đi, xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ.”
Sở Hi Niên nói một cách sâu xa: “Điện hạ đoán đúng rồi, ta đang vẽ quỷ. Chỉ cần trông giống giống, không cần chính xác hoàn toàn.”
Tạ Kính Uyên lập tức hiểu ý. Y nhìn Sở Hi Niên, trông vô cùng hứng thú: “Ngươi đang định làm gì? Nói nhanh lên, bản tướng quân giúp ngươi nghĩ cách.”
Sở Hi Niên lấy một tờ giấy màu vàng khác: “Vậy phiền Tướng quân nghĩ lại giúp ta có phải Hoàng đế sợ nhất là 'quỷ' hay không?”
Nghe nói gần đây Yến Đế thường trắng đêm khó ngủ, bệnh đến mức không xuống được giường. Dù ông mời rất nhiều thái y và cao tăng nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân bệnh. Người ngoài không biết nguyên nhân nhưng Ân Thừa Hạo lại biết. Y lén nói cho Sở Hi Niên rằng Yến Đế hay gặp ác mộng, luôn mơ thấy có người tìm ông đòi mạng.
“Quỷ?”
Tạ Kính Uyên suy tư: “Thời trẻ, vì mượn sức thần tử nên bệ hạ từng giá lâm phủ của Hữu tướng quá cố Phùng Thu Bình. Phùng Thu Bình có một con dâu quốc sắc thiên hương.”
Sở Hi Niên không nhanh không chậm tiếp lời: “Sau này mỹ nhân quốc sắc thiên hương ấy xuất hiện một cách ly kỳ trong hậu cung của Thánh Thượng, mà Hữu tướng Phùng Thu Bình cũng ly kỳ chết bất đắc kỳ tử.”
Hướng đi của câu chuyện này rất dễ đoán.
Tạ Kính Uyên lại cười với Sở Hi Niên: “Sai, không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là bị người ta chặt hai tay, sau đó đổ máu đến chết.”
Y vừa nói xong, Sở Hi Niên vẽ thêm hình một nam tử mặc bào phục của Tể tướng nhưng bị thiếu hai tay.
Tuy Ân Thừa Hạo chưa kịp hiểu ý định của Sở Hi Niên nhưng cũng tham gia bày mưu tính kế: “Còn có mẫu hậu của ta.”
Y thực hiện một động tác trên cổ mình: “Hoàng Thượng tự tay dùng lụa trắng siết cổ bà đến chết.”
Sở Hi Niên không biết khi nói những lời này Ân Thừa Hạo có đau khổ hay không, nhưng chắc chắn những gì diễn ra ngày hôm đó đã khắc sâu vào đầu y, nếu không y sẽ không lặp đi lặp lại câu chuyện ấy nhiều lần như vậy. Hắn nhấc bút, không biết nên vẽ như thế nào.”
Ân Thừa Hạo nói tiếp: “Mẫu hậu của ta luôn gắn một bộ diêu hình khổng tước hàm châu trên tóc. Ngươi vẽ một nữ tử mặc cung trang gắn diêu trên đầu, trên cổ có một sợi dây. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ ngay đến mẫu hậu.”
Sở Hi Niên chậm rãi quét mực: “Ngài không sợ mạo phạm tiên Hoàng hậu sao?”
Ân Thừa Hạo lặng im một lát: “Muốn mạo phạm đã mạo phạm xong rồi. Ngươi có bao giờ thấy mẫu nghi thiên hạ nào chưa từng làm gì sai nhưng lại bị chính tay Hoàng đế siết cổ chết? Vẽ đi, mẫu hậu của ta sẽ không trách tội.”
Sở Hi Niên đành phải vẽ một một nữ tử mặc cung trang và một bộ diêu hình khổng tước. Bỗng nhiên Tạ Kính Uyên lên tiếng: “Còn có Tướng quân Tạ Bích.”
Y vừa nói ra, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Sở Hi Niên quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Kính Uyên đang khoanh tay dựa lưng vào phần tay vịn của ghế dựa. Dưới ánh nến chập chờn, biểu cảm trên mặt y trở nên mơ hồ: “Đời này Hoàng đế phụ rất nhiều người, sao có thể thiếu Tướng quân Tạ Bích?”
“Ông ấy thường mặc khôi giáp, giỏi dùng trường kiếm và ngân thương.”
“Ngươi vẽ ngân thương đi. Hôm tiến cung đó ông ấy mang theo một cây ngân thương.”
“Nhưng ta không biết ông ấy chết như thế nào, chỉ nghe người ta nói trên người ông cắm mấy chục mũi tên.”
Theo lời kể của Tạ Kính Uyên, Sở Hi Niên dẫn vẽ ra một vị tướng quân mặc khôi giáp uy phong lẫm lẫm, tay cầm ngân thương chính khí lẫm nhiên. Trên người nam tử hắn còn thêm vào mấy mũi tên, miêu tả sinh động thân phận người được vẽ.
Tạ Kính Uyên nhìn hình vẽ trên giấy: “Vẽ rất giống... Thật ra ta đã sắp quên mất ông ấy trông như thế nào.”
Ân Thừa Hạo bỗng thở dài y hệt: “Ta cũng sắp quên mẫu hậu của ta trông như thế nào.”
Hai người họ cùng ngồi trong thư phòng tự mổ vết sẹo của bản thân, chậm rãi kể lại từng chuyện một. Những câu chuyện đã cũ xưa nhưng là bằng chứng của một thời gió tanh mưa máu.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Có một câu rất đúng: người hiểu bạn nhất không phải ai khác ngoài kẻ thù của bạn. Những chuyện xấu xa Yến Đế làm đều bị Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên ghi nhớ. Xấp giấy vàng trong tay Sở Hi Niên càng lúc càng dày, cuối cùng lên đến hơn hai mươi hình vẽ.
Tạ Kính Uyên sửng sốt, không ngờ Yến Đế đã làm nhiều chuyện trái lương tâm tới vậy. Thấy Ân Thừa Hạo đang cảm thán liên tục, y cười lên châm chọc: “Ngài ngạc nhiên làm gì? Đều là chuyện do lão tử nhà ngài làm, không chừng ngày sau ngài sẽ giống hệt ông ta.”
Ân Thừa Hạo như bị dẫm phải đuôi, tức đến dậm chân: “Tạ Kính Uyên, ngươi có dám đi ra đấu một trận với cô không?!”
Sở Hi Niên vẫy vẫy tờ giấy trong tay cho khô mực, đứng bên cạnh nói mát: “Điện hạ không nên xúc động. Nếu trữ quân một nước chết trong phủ tướng quân thì ta và Tướng quân biết giải thích như thế nào với người ngoài?”
Hai người các ngươi sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế! Ân Thừa Hạo rất muốn nói ra, nhưng bị ánh mắt âm trầm của Tạ Kính Uyên nhìn sang, y đành vất vả nuốt ngược lời muốn nói trở về. Y “hừ” thật mạnh, xoay người đi về phía cửa rồi vỗ tay ra lệnh cho người hầu nâng một vật lớn được che vải đỏ đến thư phòng.
Vật ấy rất nặng, cao cỡ một người trưởng thành. Hai đại hán dùng hết sức mới có thể nâng nó lên. Khi vật ấy được đặt xuống đất thì phát ra một tiếng vang nặng nề.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, cùng Sở Hi Niên đi ra ngoài: “Thái Tử đang làm gì?”
Dường như Sở Hi Niên đoán được nên chỉ cười cười: “Chắc là bảng xếp hạng mà mọi người trong kinh thành đều muốn khắc tên lên.”
Hắn vừa dứt lời thì Ân Thừa Hạo kéo tấm vải đỏ xuống. Trên bia công đức được khắc rậm rạp tên người. Tất cả vương công quý tộc đều có tên trong danh sách, chỉ thiếu mỗi Tấn Vương.
Ân Thừa Hạo vỗ vỗ tấm bia: “Ngày mai cô sẽ giao danh sách mộ bạc lên, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ tò mò vì sao không có tên Tấn Vương.”
Sở Hi Niên hỏi một cách hứng thú: “Điện hạ sẽ trả lời như thế nào?”
Ân Thừa Hạo đã sớm suy nghĩ cẩn thận: “Có thể trả lời thế nào? Là quan viên Hộ Bộ hành sự cứng ngắc chặn bạc của hắn ở bên ngoài, không phải cô hạ lệnh ngăn cản. Chính hắn không mang bạc đến trong ba ngày kỳ hạn mà cô đề ra, hắn oán được ai?”
Ân Thừa Hạo cũng là người lòng dạ hẹp hòi thích mang thù. Y sờ bia công đức không còn chút chỗ trống nào, cười như một nhân vật phản diện: “Lâm triều ngày mai, cô nhận sai với Hoàng Thượng rồi thu bạc của Tấn Vương là được. Nhưng tiếc là tấm bia này được khắc đầy rồi, không có chuyện làm lại một tấm bia khác.”
Đến khi đó Tấn Vương không chỉ phải nghe Yến Đế răn dạy mà còn vừa mất cả chì lẫn chày.
Sở Hi Niên híp mắt nhìn bia công đức, bất ngờ phát hiện tên mình trên đó: “Sao lại có tên của ta?”
Ân Thừa Hạo nói một cách đương nhiên: “Ngươi và Kính Uyên là người một nhà, theo lý thuyết chỉ có thể đề tên một người. Nhưng cô muốn cho ngươi cơ hội lưu danh muôn đời nên thêm vào. Những hạng ở trên không chen vào được. Thế gia môn phiệt kia điên cuồng đưa bạc đến, hạng cao bị họ chiếm cả rồi. Nhưng khoảng chừng thứ 38 vẫn có thể chen chân.”
Sở Hi Niên chỉ vào hạng 36 và 37: “Nếu ta và Tướng quân là người một nhà, vì sao điện hạ lại muốn chen vào giữa chúng ta?”
Vị trí thứ 36 – 37 – 38 lần lượt là Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo và Sở Hi Niên.
Tên của Ân Thừa Hạo như gà lạc trong bầy hạc, lấp la lấp lánh chen vào giữa tên của Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên.
Mắt Tạ Kính Uyên giật giật. Y cảm thấy tấm bia đá rất chướng mắt: “Mau tìm người làm lại. Mau lên.”
Ân Thừa Hạo trả lời: “Khó lắm. Nếu làm lại, Tấn Vương tìm được cơ hội thì làm sao bây giờ?”
Ân Thừa Hạo quyên ít ngân lượng hơn Tạ Kính Uyên một chút, không nghênh không lệch xếp hạng thứ 38. Y cảm thấy số này không êm tai nên sửa nhẹ vị trí của mình và Sở Hi Niên. Y không dám đẩy tên của Tạ Kính Uyên về sau. Sợ bị đánh!
Tạ Kính Uyên xoay người chuẩn bị rút đao để chém vào tên Ân Thừa Hạo trên tấm bia đá, Ân Thừa Hạo ngăn cản không cho y rút đao: “Tạ Kính Uyên, ngươi và ta thân như huynh đệ. Tên khắc kề bên nhau thì sợ cái gì? Ngươi còn sợ tên ta làm bẩn tên của ngươi sao?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Điện hạ đoán đúng rồi.”
Đúng là làm bẩn. Không chỉ bẩn mà còn chướng mắt.
Ân Thừa Hạo che trước tấm bia đá không cho Tạ Kính Uyên chém. Thấy Tạ Kính Uyên chuẩn bị động thủ, y sợ tới mức liên tục thúc giục: “Sở Hi Niên, Sở Hi Niên, ngươi mau giữ y lại!”
Sở Hi Niên kéo Tạ Kính Uyên lại, rút đao khỏi tay y, ném một tiếng “keng” xuống đất. Sau đó hắn nhặt một hòn đá cuội đưa cho y, nói một cách dịu dàng: “Tướng quân, dùng cái này đánh, sẽ không gây chết người.”
So ra thì hắn còn hiểm độc hơn Tạ Kính Uyên, tâm nhãn thì nhỏ hơn Ân Thừa Hạo.
Tạ Kính Uyên cầm đao chỉ nghĩ đến việc chém vào tấm bia đá, Sở Hi Niên nhẹ nhàng giúp y chuyển mục tiêu công kích sang Ân Thừa Hạo.
38?
Hừ...
Thái Tử ngại khó nghe, Sở Hi Niên cũng ngại khó nghe..
Ân Thừa Hạo hối hận chuyện mang bia công đức đến đây để khoe khoang. Y ra lệnh cho người hầu mang tấm bia đi rồi bỏ chạy khỏi phủ Tướng quân như có lửa đốt mông.
Tạ Kính Uyên đứng đằng sau ném mạnh hòn đá trong tay về phía Ân Thừa Hạo. Một tiếng hét thảm vang lên.
“Tạ Kính Uyên! Ngươi là cái đồ đáng bị chém!”
Tạ Kính Uyên cười nhạo một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Sở Hi Niên không kiềm được tiếng thở dài. Một người đã rất đáng lo, ở đây lại có tận hai người.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trời vào khuya, Sở Hi Niên vẫn chưa nghỉ ngơi mà xem đi xem lại chồng giấy vàng trên tay mình. Hắn đang nghĩ nên làm thế nào để có được hiệu quả tốt nhất. Nến đã cháy gần hết, ánh sáng trong phòng mờ dần.
Tạ Kính Uyên nằm trên giường, thấy Sở Hi Niên nhìn những tờ giấy một cách chăm chú thì buồn chán khảy khảy màn giường.
“Sở Hi Niên...” Y gọi một cách lười biếng.
Tạ Kính Uyên ngoắc ngoắc tay: “Thay vì vẽ những bức tranh người không ra người quỷ không ra quỷ đó, không bằng ngươi vẽ bản tướng quân?”
Sở Hi Niên đặt tay lên môi để che lại ý cười vừa lóe qua: “Tướng quân không sợ ta vẽ ngài thành quỷ?”
Tạ Kính Uyên cho rằng hắn không muốn nên “hứ” một tiếng rồi xoay lưng về phía hắn, đắp chăn đi ngủ.
Sở Hi Niên nhìn y rồi cười cười. Hắn rút một tờ giấy Tuyên Thành, không dùng bút lông mà dùng tay chấm một chút mực rồi bắt đầu vẽ.
Một nam tử với vẻ ngoài phong lưu dần thành hình trên giấy. Mắt người nọ hơi nhướng cao, ánh mắt có chút mỉa mai lại mang theo theo ý cười.
Sở Hi Niên do dự một lát, cuối cùng không vẽ thêm những vết sẹo. Hắn chậm rãi lau tay, chờ mực khô rồi cẩn thận gấp lại. Sau đó Sở Hi Niên cởi bỏ áo ngoài, tùy tiện vứt lên sạp, sau đó đi vào phòng trong, ngựa quen đường cũ leo lên giường.
Hắn từ đằng sau ôm Tạ Kính Uyên vào ngực, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lan Đình...”
Tạ Kính Uyên âm thầm dựng tai lên, cho rằng hắn định nói gì đó. Nhưng Sở Hi Niên không nói gì thêm, chỉ ôm y cọ cọ rồi sau đó ngủ mất.
Trong bóng đêm, hắn lặng lẽ nhét một tờ giấy xuống dưới gối đầu của Tạ Kính Uyên.
“......”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hôm sau, ở Thái Cực Điện, đủ loại quan lại tề tụ lâm triều. Ân Thừa Hạo nộp danh sách mộ lương mấy ngày vừa qua cho Yến Đế, chắp tay nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không phụ giao phó của phụ hoàng, đã kiểm kê xong số bạc cứu trợ nạn châu chấu ở bắc địa. Thỉnh phụ hoàng xem qua.”
Gần đây Yến Đế triền miên trên giường bệnh, bề ngoài trông vô cùng ốm yếu. Ông miễn cưỡng lấy tinh thần nhìn danh sách, thấy số tiền thu vào thì vô cùng kinh ngạc: “Ồ?”
Yến Đế cảm thấy khó tin: “Đây là số lương mà con kêu gọi quyên góp được?”
Lão thái giám đứng cạnh lặng lẽ giải thích: “Bệ hạ, gần đây long thể của ngài thường bệnh nhẹ nên không biết tình huống bên ngoài...”
Sau đó thái giám tỉ mỉ kể về bia công đức của Thái Tử.
Yến Đế hiểu ra, chậm rãi đọc kỹ danh sách thêm một lần. Phát hiện trong số chư vương không có tên Tấn Vương, ông nhíu mày: “Tấn Vương, sao lại không có tên của con?”
Tim Tấn Vương đập mạnh. Hắn lập tức đứng ra khỏi hàng, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Nhi thần đáng chết. Hôm qua nhi thần đã mộ bạc bảy vạn lượng, phái người ra roi thúc ngựa đưa đi Hộ Bộ, chỉ là... chỉ là...”
Với người ngoài, Tấn Vương nổi danh là người tốt. Vì thế hắn không thể chỉ trích Thái Tử cố ý ngăn cản được, chỉ có thể ấp a ấp úng.
Chức trách tấn công thuộc về Tiêu Đạt. Thấy Tấn Vương không thể nói, ông bước ra khỏi hàng, nói một cách căm phẫn: “Hồi bẩm bệ hạ, việc này không liên quan gì đến Tấn Vương. Khi Tấn Vương phái người mang bạc đến thì bị người của Thái Tử ngăn trở, nói rằng kỳ hạn ba ngày đã đến, từ chối không nhận bạc!”
Yến Đế nhìn Ân Thừa Hạo, trong giọng nói không có cảm xúc: “Thừa Hạo, có chuyện đó sao?”
Ân Thừa Hạo lưu loát nhận tội: “Nhi thần đáng chết. Vì đã định ba ngày kỳ hạn nên quan viên trong môn hạ không dám làm trái, hành sự khó tránh khỏi cứng nhắc. Hôm qua họ vẫn chưa thu ngân lượng từ phủ Tấn Vương.”
Tiêu Đạt hừ lạnh: “Chỉ sợ không phải hành sự cứng nhắc mà là có người bày mưu đặt kế.”
Ông vừa dứt lời, một chồng sổ con bị ném về phía ông. Tiêu Đạt bị ném đến đầu váng mắt hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe Yến Đế lạnh giọng trách mắng: “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nói rằng Thái Tử cố ý bày mưu đặt kế?!”
Tiêu Đạt vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: “Bệ hạ bớt giận!”
Gần đây tâm tình Yến Đế thường bực bội, những lời của Tiêu Đạt xem như chạm vào nòng súng. Yến Đế trầm mặt, lại ném một quyển sổ con về phía Tiêu Đạt: “Đúng là bí thư thừa Tiêu đại nhân, quyên bạc 500!”
Thêm một quyển sổ con bay về phía Tấn Vương. Yến Đế cười lạnh: “Đúng là Tấn Vương tốt! Trong ba ngày kỳ hạn không chịu giao bạc, cố tình đợi đến ngày cuối cùng. Lời trong lời ngoài đang cố ý trách tội Thái Tử cố ý hãm hại với ngươi sao?!”
Về số thứ tự 38, mình tìm được ba cách giải thích:
1 là 38 (san-ba) phát âm na ná 傻逼 (sha-bi: đồ ngốc)
2 là từ tiếng lóng để chỉ những người nhiều chuyện, thường dùng để chỉ phái nữ, nói thẳng ra là giống bên mình chửi “tính đàn bà“. Chửi vậy phân biệt giới lắm nhé các bạn đừng chửi • ᵕ •
3 là chỉ 8 quốc gia đã tấn công Trung Quốc vào khoảng 1900, tiếng Việt là Liên quân Tám nước, tiếng Anh là Eight-Nation Alliance.
Không rõ Sở Hi Niên và Ân Thừa Hạo đang nói nghĩa nào và có đang nói cùng một nghĩa hay không do đến từ hai thế giới mà ヽ (° 〇 °) ノ
Chương 76: Phong ba triều đình
Đến khi tin tức truyền về phủ Tấn Vương, Tấn Vương chỉ thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi hệt như người hầu nọ. Hắn cắn răng, tức giận đến mức lạnh run cả người, phải chống tay lên bàn mới có thể đứng vững: “Rõ ràng là Thái Tử cố ý!”
Sắc mặt Sở Tiêu Bình cũng rất khó coi. Mộ lương đã kết thúc. Tất cả mọi người trong kinh thành, từ vương công đại thần đến thương nhân bình dân đều quyên góp, chỉ thiếu mỗi Tấn Vương. Yến Đế sẽ nghĩ như thế nào?
Sở Tiêu Bình vừa giận vừa gấp gáp. Hắn nhíu mày: “Điện hạ quá hồ đồ. Nếu sớm đưa bạc sang đó, Thái Tử muốn động tay động chân cũng không thể làm gì. Bây giờ đi bước nào bị cản trở bước ấy, chẳng phải là tự vác đá nện vào chân?”
Sắc mặt Tấn Vương xanh trắng đan xen. Tâm tình của hắn đã không tốt, bị Sở Tiêu Bình chỉ trích thì càng thêm tồi tệ. Hắn phất tay áo: “Đủ rồi. Những chuyện ngươi nói bổn vương đã biết. Hiện tại đã thành như vậy, bổn vương có thể làm gì bây giờ?!”
Tấn Vương đi loanh quanh trong phòng, cuối cùng nghĩ ra một phương án không quá tốt: “Bổn vương không tin số bạc này cần qua tay Thái Tử. Ngày mai bổn vương sẽ tiến cung nhờ mẫu phi quyên tiền rồi giao cho phụ hoàng.”
Sở Tiêu Bình nhắm mắt, chậm rãi thở một hơi dài. Thái Tử cho ba ngày kỳ hạn, hai người Bình Vương Xương Vương đều thành thật đưa bạc đến Đông Cung. Nếu chỉ có Tấn Vương hành xử khác người, chuyển bạc thông qua nữ tử hậu cung, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Trên mặt Sở Tiêu Bình xuất hiện vẻ thất bại. Hắn nói một cách mỏi mệt: “Chỉ sợ ngày mai đưa sang thì đã chậm. Thái Tử nhất định là cố ý. Hẳn y đã cho người khắc lên bia công đức. Cho dù điện hạ có đưa bạc sang, tên ngài sẽ không được khắc lên.”
Tấn Vương nghẹn họng: “Vậy bổn vương lập tức đưa ngân lượng cho mẫu phi?”
Sở Tiêu Bình nhìn sắc trời đã tối bên ngoài, chậm rãi lắc đầu: “Hoàng cung đóng cửa, đã qua giờ đệ thiếp viếng thăm từ lâu. Có đến mấy chục rương ngân lượng, sao điện hạ có thể mang vào cung mà không bị bệ hạ phát hiện? Đến lúc bệ hạ hỏi vì sao điện hạ không đưa ngân lượng trong ba ngày vừa qua, ngài sẽ trả lời như thế nào?”
Một câu phá hỏng ý định cuối cùng của Tấn Vương.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trăng lên giữa trời. Ánh trăng soi rõ mái đình, phủ ánh bạc xuống con đường lát đầy đá cuội. Sở Hi Niên ngồi trong thư phòng cúi đầu vẽ vẽ. Hắn không dùng mực mà dùng cây nghệ nước để vẽ một nam tử mặc quan phục trên giấy vàng. Riêng phần mắt bị đục hai lỗ trống trông vô cùng kỳ quái.
Ân Thừa Hạo rướn người sang, nhìn chằm chằm một lúc lâu: “Ngươi đang vẽ ai?”
Tạ Kính Uyên không giữ kẽ như vậy, trực tiếp dán lên người Sở Hi Niên rồi nhướng mày: “Ngươi vẽ Tần Đạo Viêm?”
Sở Hi Niên thổi thổi màu nước chưa khô. Sau một lúc, màu nước bỗng trở nên nhạt dần. Hắn hỏi Tạ Kính Uyên: “Thế nào? Ta vẽ có giống?”
Tạ Kính Uyên dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, không muốn làm Sở Hi Niên tổn thương.
Ân Thừa Hạo cười ngã tới ngã lui: “Ha ha ha, Sở Hi Niên ơi là Sở Hi Niên, cô còn tưởng ngươi văn thao võ lược tinh thông mọi thứ, không ngờ khả năng vẽ còn thua đứa trẻ ba tuổi. Hóa ra trên đời này không có ai hoàn hảo. Nếu ngươi muốn vẽ tên độc nhãn long Tần Đạo Viêm kia thì cô vẽ cho ngươi. Ngươi nhìn tranh của ngươi đi, xiêu xiêu vẹo vẹo như quỷ.”
Sở Hi Niên nói một cách sâu xa: “Điện hạ đoán đúng rồi, ta đang vẽ quỷ. Chỉ cần trông giống giống, không cần chính xác hoàn toàn.”
Tạ Kính Uyên lập tức hiểu ý. Y nhìn Sở Hi Niên, trông vô cùng hứng thú: “Ngươi đang định làm gì? Nói nhanh lên, bản tướng quân giúp ngươi nghĩ cách.”
Sở Hi Niên lấy một tờ giấy màu vàng khác: “Vậy phiền Tướng quân nghĩ lại giúp ta có phải Hoàng đế sợ nhất là 'quỷ' hay không?”
Nghe nói gần đây Yến Đế thường trắng đêm khó ngủ, bệnh đến mức không xuống được giường. Dù ông mời rất nhiều thái y và cao tăng nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân bệnh. Người ngoài không biết nguyên nhân nhưng Ân Thừa Hạo lại biết. Y lén nói cho Sở Hi Niên rằng Yến Đế hay gặp ác mộng, luôn mơ thấy có người tìm ông đòi mạng.
“Quỷ?”
Tạ Kính Uyên suy tư: “Thời trẻ, vì mượn sức thần tử nên bệ hạ từng giá lâm phủ của Hữu tướng quá cố Phùng Thu Bình. Phùng Thu Bình có một con dâu quốc sắc thiên hương.”
Sở Hi Niên không nhanh không chậm tiếp lời: “Sau này mỹ nhân quốc sắc thiên hương ấy xuất hiện một cách ly kỳ trong hậu cung của Thánh Thượng, mà Hữu tướng Phùng Thu Bình cũng ly kỳ chết bất đắc kỳ tử.”
Hướng đi của câu chuyện này rất dễ đoán.
Tạ Kính Uyên lại cười với Sở Hi Niên: “Sai, không phải chết bất đắc kỳ tử, mà là bị người ta chặt hai tay, sau đó đổ máu đến chết.”
Y vừa nói xong, Sở Hi Niên vẽ thêm hình một nam tử mặc bào phục của Tể tướng nhưng bị thiếu hai tay.
Tuy Ân Thừa Hạo chưa kịp hiểu ý định của Sở Hi Niên nhưng cũng tham gia bày mưu tính kế: “Còn có mẫu hậu của ta.”
Y thực hiện một động tác trên cổ mình: “Hoàng Thượng tự tay dùng lụa trắng siết cổ bà đến chết.”
Sở Hi Niên không biết khi nói những lời này Ân Thừa Hạo có đau khổ hay không, nhưng chắc chắn những gì diễn ra ngày hôm đó đã khắc sâu vào đầu y, nếu không y sẽ không lặp đi lặp lại câu chuyện ấy nhiều lần như vậy. Hắn nhấc bút, không biết nên vẽ như thế nào.”
Ân Thừa Hạo nói tiếp: “Mẫu hậu của ta luôn gắn một bộ diêu hình khổng tước hàm châu trên tóc. Ngươi vẽ một nữ tử mặc cung trang gắn diêu trên đầu, trên cổ có một sợi dây. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ ngay đến mẫu hậu.”
Sở Hi Niên chậm rãi quét mực: “Ngài không sợ mạo phạm tiên Hoàng hậu sao?”
Ân Thừa Hạo lặng im một lát: “Muốn mạo phạm đã mạo phạm xong rồi. Ngươi có bao giờ thấy mẫu nghi thiên hạ nào chưa từng làm gì sai nhưng lại bị chính tay Hoàng đế siết cổ chết? Vẽ đi, mẫu hậu của ta sẽ không trách tội.”
Sở Hi Niên đành phải vẽ một một nữ tử mặc cung trang và một bộ diêu hình khổng tước. Bỗng nhiên Tạ Kính Uyên lên tiếng: “Còn có Tướng quân Tạ Bích.”
Y vừa nói ra, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Sở Hi Niên quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Kính Uyên đang khoanh tay dựa lưng vào phần tay vịn của ghế dựa. Dưới ánh nến chập chờn, biểu cảm trên mặt y trở nên mơ hồ: “Đời này Hoàng đế phụ rất nhiều người, sao có thể thiếu Tướng quân Tạ Bích?”
“Ông ấy thường mặc khôi giáp, giỏi dùng trường kiếm và ngân thương.”
“Ngươi vẽ ngân thương đi. Hôm tiến cung đó ông ấy mang theo một cây ngân thương.”
“Nhưng ta không biết ông ấy chết như thế nào, chỉ nghe người ta nói trên người ông cắm mấy chục mũi tên.”
Theo lời kể của Tạ Kính Uyên, Sở Hi Niên dẫn vẽ ra một vị tướng quân mặc khôi giáp uy phong lẫm lẫm, tay cầm ngân thương chính khí lẫm nhiên. Trên người nam tử hắn còn thêm vào mấy mũi tên, miêu tả sinh động thân phận người được vẽ.
Tạ Kính Uyên nhìn hình vẽ trên giấy: “Vẽ rất giống... Thật ra ta đã sắp quên mất ông ấy trông như thế nào.”
Ân Thừa Hạo bỗng thở dài y hệt: “Ta cũng sắp quên mẫu hậu của ta trông như thế nào.”
Hai người họ cùng ngồi trong thư phòng tự mổ vết sẹo của bản thân, chậm rãi kể lại từng chuyện một. Những câu chuyện đã cũ xưa nhưng là bằng chứng của một thời gió tanh mưa máu.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Có một câu rất đúng: người hiểu bạn nhất không phải ai khác ngoài kẻ thù của bạn. Những chuyện xấu xa Yến Đế làm đều bị Ân Thừa Hạo và Tạ Kính Uyên ghi nhớ. Xấp giấy vàng trong tay Sở Hi Niên càng lúc càng dày, cuối cùng lên đến hơn hai mươi hình vẽ.
Tạ Kính Uyên sửng sốt, không ngờ Yến Đế đã làm nhiều chuyện trái lương tâm tới vậy. Thấy Ân Thừa Hạo đang cảm thán liên tục, y cười lên châm chọc: “Ngài ngạc nhiên làm gì? Đều là chuyện do lão tử nhà ngài làm, không chừng ngày sau ngài sẽ giống hệt ông ta.”
Ân Thừa Hạo như bị dẫm phải đuôi, tức đến dậm chân: “Tạ Kính Uyên, ngươi có dám đi ra đấu một trận với cô không?!”
Sở Hi Niên vẫy vẫy tờ giấy trong tay cho khô mực, đứng bên cạnh nói mát: “Điện hạ không nên xúc động. Nếu trữ quân một nước chết trong phủ tướng quân thì ta và Tướng quân biết giải thích như thế nào với người ngoài?”
Hai người các ngươi sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế! Ân Thừa Hạo rất muốn nói ra, nhưng bị ánh mắt âm trầm của Tạ Kính Uyên nhìn sang, y đành vất vả nuốt ngược lời muốn nói trở về. Y “hừ” thật mạnh, xoay người đi về phía cửa rồi vỗ tay ra lệnh cho người hầu nâng một vật lớn được che vải đỏ đến thư phòng.
Vật ấy rất nặng, cao cỡ một người trưởng thành. Hai đại hán dùng hết sức mới có thể nâng nó lên. Khi vật ấy được đặt xuống đất thì phát ra một tiếng vang nặng nề.
Tạ Kính Uyên nhíu mày, cùng Sở Hi Niên đi ra ngoài: “Thái Tử đang làm gì?”
Dường như Sở Hi Niên đoán được nên chỉ cười cười: “Chắc là bảng xếp hạng mà mọi người trong kinh thành đều muốn khắc tên lên.”
Hắn vừa dứt lời thì Ân Thừa Hạo kéo tấm vải đỏ xuống. Trên bia công đức được khắc rậm rạp tên người. Tất cả vương công quý tộc đều có tên trong danh sách, chỉ thiếu mỗi Tấn Vương.
Ân Thừa Hạo vỗ vỗ tấm bia: “Ngày mai cô sẽ giao danh sách mộ bạc lên, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ tò mò vì sao không có tên Tấn Vương.”
Sở Hi Niên hỏi một cách hứng thú: “Điện hạ sẽ trả lời như thế nào?”
Ân Thừa Hạo đã sớm suy nghĩ cẩn thận: “Có thể trả lời thế nào? Là quan viên Hộ Bộ hành sự cứng ngắc chặn bạc của hắn ở bên ngoài, không phải cô hạ lệnh ngăn cản. Chính hắn không mang bạc đến trong ba ngày kỳ hạn mà cô đề ra, hắn oán được ai?”
Ân Thừa Hạo cũng là người lòng dạ hẹp hòi thích mang thù. Y sờ bia công đức không còn chút chỗ trống nào, cười như một nhân vật phản diện: “Lâm triều ngày mai, cô nhận sai với Hoàng Thượng rồi thu bạc của Tấn Vương là được. Nhưng tiếc là tấm bia này được khắc đầy rồi, không có chuyện làm lại một tấm bia khác.”
Đến khi đó Tấn Vương không chỉ phải nghe Yến Đế răn dạy mà còn vừa mất cả chì lẫn chày.
Sở Hi Niên híp mắt nhìn bia công đức, bất ngờ phát hiện tên mình trên đó: “Sao lại có tên của ta?”
Ân Thừa Hạo nói một cách đương nhiên: “Ngươi và Kính Uyên là người một nhà, theo lý thuyết chỉ có thể đề tên một người. Nhưng cô muốn cho ngươi cơ hội lưu danh muôn đời nên thêm vào. Những hạng ở trên không chen vào được. Thế gia môn phiệt kia điên cuồng đưa bạc đến, hạng cao bị họ chiếm cả rồi. Nhưng khoảng chừng thứ 38 vẫn có thể chen chân.”
Sở Hi Niên chỉ vào hạng 36 và 37: “Nếu ta và Tướng quân là người một nhà, vì sao điện hạ lại muốn chen vào giữa chúng ta?”
Vị trí thứ 36 – 37 – 38 lần lượt là Tạ Kính Uyên, Ân Thừa Hạo và Sở Hi Niên.
Tên của Ân Thừa Hạo như gà lạc trong bầy hạc, lấp la lấp lánh chen vào giữa tên của Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên.
Mắt Tạ Kính Uyên giật giật. Y cảm thấy tấm bia đá rất chướng mắt: “Mau tìm người làm lại. Mau lên.”
Ân Thừa Hạo trả lời: “Khó lắm. Nếu làm lại, Tấn Vương tìm được cơ hội thì làm sao bây giờ?”
Ân Thừa Hạo quyên ít ngân lượng hơn Tạ Kính Uyên một chút, không nghênh không lệch xếp hạng thứ 38. Y cảm thấy số này không êm tai nên sửa nhẹ vị trí của mình và Sở Hi Niên. Y không dám đẩy tên của Tạ Kính Uyên về sau. Sợ bị đánh!
Tạ Kính Uyên xoay người chuẩn bị rút đao để chém vào tên Ân Thừa Hạo trên tấm bia đá, Ân Thừa Hạo ngăn cản không cho y rút đao: “Tạ Kính Uyên, ngươi và ta thân như huynh đệ. Tên khắc kề bên nhau thì sợ cái gì? Ngươi còn sợ tên ta làm bẩn tên của ngươi sao?”
Tạ Kính Uyên cười lạnh: “Điện hạ đoán đúng rồi.”
Đúng là làm bẩn. Không chỉ bẩn mà còn chướng mắt.
Ân Thừa Hạo che trước tấm bia đá không cho Tạ Kính Uyên chém. Thấy Tạ Kính Uyên chuẩn bị động thủ, y sợ tới mức liên tục thúc giục: “Sở Hi Niên, Sở Hi Niên, ngươi mau giữ y lại!”
Sở Hi Niên kéo Tạ Kính Uyên lại, rút đao khỏi tay y, ném một tiếng “keng” xuống đất. Sau đó hắn nhặt một hòn đá cuội đưa cho y, nói một cách dịu dàng: “Tướng quân, dùng cái này đánh, sẽ không gây chết người.”
So ra thì hắn còn hiểm độc hơn Tạ Kính Uyên, tâm nhãn thì nhỏ hơn Ân Thừa Hạo.
Tạ Kính Uyên cầm đao chỉ nghĩ đến việc chém vào tấm bia đá, Sở Hi Niên nhẹ nhàng giúp y chuyển mục tiêu công kích sang Ân Thừa Hạo.
38?
Hừ...
Thái Tử ngại khó nghe, Sở Hi Niên cũng ngại khó nghe..
Ân Thừa Hạo hối hận chuyện mang bia công đức đến đây để khoe khoang. Y ra lệnh cho người hầu mang tấm bia đi rồi bỏ chạy khỏi phủ Tướng quân như có lửa đốt mông.
Tạ Kính Uyên đứng đằng sau ném mạnh hòn đá trong tay về phía Ân Thừa Hạo. Một tiếng hét thảm vang lên.
“Tạ Kính Uyên! Ngươi là cái đồ đáng bị chém!”
Tạ Kính Uyên cười nhạo một tiếng rồi xoay người trở về phòng.
Sở Hi Niên không kiềm được tiếng thở dài. Một người đã rất đáng lo, ở đây lại có tận hai người.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Trời vào khuya, Sở Hi Niên vẫn chưa nghỉ ngơi mà xem đi xem lại chồng giấy vàng trên tay mình. Hắn đang nghĩ nên làm thế nào để có được hiệu quả tốt nhất. Nến đã cháy gần hết, ánh sáng trong phòng mờ dần.
Tạ Kính Uyên nằm trên giường, thấy Sở Hi Niên nhìn những tờ giấy một cách chăm chú thì buồn chán khảy khảy màn giường.
“Sở Hi Niên...” Y gọi một cách lười biếng.
Tạ Kính Uyên ngoắc ngoắc tay: “Thay vì vẽ những bức tranh người không ra người quỷ không ra quỷ đó, không bằng ngươi vẽ bản tướng quân?”
Sở Hi Niên đặt tay lên môi để che lại ý cười vừa lóe qua: “Tướng quân không sợ ta vẽ ngài thành quỷ?”
Tạ Kính Uyên cho rằng hắn không muốn nên “hứ” một tiếng rồi xoay lưng về phía hắn, đắp chăn đi ngủ.
Sở Hi Niên nhìn y rồi cười cười. Hắn rút một tờ giấy Tuyên Thành, không dùng bút lông mà dùng tay chấm một chút mực rồi bắt đầu vẽ.
Một nam tử với vẻ ngoài phong lưu dần thành hình trên giấy. Mắt người nọ hơi nhướng cao, ánh mắt có chút mỉa mai lại mang theo theo ý cười.
Sở Hi Niên do dự một lát, cuối cùng không vẽ thêm những vết sẹo. Hắn chậm rãi lau tay, chờ mực khô rồi cẩn thận gấp lại. Sau đó Sở Hi Niên cởi bỏ áo ngoài, tùy tiện vứt lên sạp, sau đó đi vào phòng trong, ngựa quen đường cũ leo lên giường.
Hắn từ đằng sau ôm Tạ Kính Uyên vào ngực, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Lan Đình...”
Tạ Kính Uyên âm thầm dựng tai lên, cho rằng hắn định nói gì đó. Nhưng Sở Hi Niên không nói gì thêm, chỉ ôm y cọ cọ rồi sau đó ngủ mất.
Trong bóng đêm, hắn lặng lẽ nhét một tờ giấy xuống dưới gối đầu của Tạ Kính Uyên.
“......”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Hôm sau, ở Thái Cực Điện, đủ loại quan lại tề tụ lâm triều. Ân Thừa Hạo nộp danh sách mộ lương mấy ngày vừa qua cho Yến Đế, chắp tay nói: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần không phụ giao phó của phụ hoàng, đã kiểm kê xong số bạc cứu trợ nạn châu chấu ở bắc địa. Thỉnh phụ hoàng xem qua.”
Gần đây Yến Đế triền miên trên giường bệnh, bề ngoài trông vô cùng ốm yếu. Ông miễn cưỡng lấy tinh thần nhìn danh sách, thấy số tiền thu vào thì vô cùng kinh ngạc: “Ồ?”
Yến Đế cảm thấy khó tin: “Đây là số lương mà con kêu gọi quyên góp được?”
Lão thái giám đứng cạnh lặng lẽ giải thích: “Bệ hạ, gần đây long thể của ngài thường bệnh nhẹ nên không biết tình huống bên ngoài...”
Sau đó thái giám tỉ mỉ kể về bia công đức của Thái Tử.
Yến Đế hiểu ra, chậm rãi đọc kỹ danh sách thêm một lần. Phát hiện trong số chư vương không có tên Tấn Vương, ông nhíu mày: “Tấn Vương, sao lại không có tên của con?”
Tim Tấn Vương đập mạnh. Hắn lập tức đứng ra khỏi hàng, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Nhi thần đáng chết. Hôm qua nhi thần đã mộ bạc bảy vạn lượng, phái người ra roi thúc ngựa đưa đi Hộ Bộ, chỉ là... chỉ là...”
Với người ngoài, Tấn Vương nổi danh là người tốt. Vì thế hắn không thể chỉ trích Thái Tử cố ý ngăn cản được, chỉ có thể ấp a ấp úng.
Chức trách tấn công thuộc về Tiêu Đạt. Thấy Tấn Vương không thể nói, ông bước ra khỏi hàng, nói một cách căm phẫn: “Hồi bẩm bệ hạ, việc này không liên quan gì đến Tấn Vương. Khi Tấn Vương phái người mang bạc đến thì bị người của Thái Tử ngăn trở, nói rằng kỳ hạn ba ngày đã đến, từ chối không nhận bạc!”
Yến Đế nhìn Ân Thừa Hạo, trong giọng nói không có cảm xúc: “Thừa Hạo, có chuyện đó sao?”
Ân Thừa Hạo lưu loát nhận tội: “Nhi thần đáng chết. Vì đã định ba ngày kỳ hạn nên quan viên trong môn hạ không dám làm trái, hành sự khó tránh khỏi cứng nhắc. Hôm qua họ vẫn chưa thu ngân lượng từ phủ Tấn Vương.”
Tiêu Đạt hừ lạnh: “Chỉ sợ không phải hành sự cứng nhắc mà là có người bày mưu đặt kế.”
Ông vừa dứt lời, một chồng sổ con bị ném về phía ông. Tiêu Đạt bị ném đến đầu váng mắt hoa, chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe Yến Đế lạnh giọng trách mắng: “Như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn nói rằng Thái Tử cố ý bày mưu đặt kế?!”
Tiêu Đạt vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội: “Bệ hạ bớt giận!”
Gần đây tâm tình Yến Đế thường bực bội, những lời của Tiêu Đạt xem như chạm vào nòng súng. Yến Đế trầm mặt, lại ném một quyển sổ con về phía Tiêu Đạt: “Đúng là bí thư thừa Tiêu đại nhân, quyên bạc 500!”
Thêm một quyển sổ con bay về phía Tấn Vương. Yến Đế cười lạnh: “Đúng là Tấn Vương tốt! Trong ba ngày kỳ hạn không chịu giao bạc, cố tình đợi đến ngày cuối cùng. Lời trong lời ngoài đang cố ý trách tội Thái Tử cố ý hãm hại với ngươi sao?!”
Về số thứ tự 38, mình tìm được ba cách giải thích:
1 là 38 (san-ba) phát âm na ná 傻逼 (sha-bi: đồ ngốc)
2 là từ tiếng lóng để chỉ những người nhiều chuyện, thường dùng để chỉ phái nữ, nói thẳng ra là giống bên mình chửi “tính đàn bà“. Chửi vậy phân biệt giới lắm nhé các bạn đừng chửi • ᵕ •
3 là chỉ 8 quốc gia đã tấn công Trung Quốc vào khoảng 1900, tiếng Việt là Liên quân Tám nước, tiếng Anh là Eight-Nation Alliance.
Không rõ Sở Hi Niên và Ân Thừa Hạo đang nói nghĩa nào và có đang nói cùng một nghĩa hay không do đến từ hai thế giới mà ヽ (° 〇 °) ノ
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương