Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 81: Vào cung trừ tà



“Ngươi lại muốn bản tướng quân giả làm bọn giang hồ bịp bợm với ngươi? Không đi!”

Đi bị mất giá!

Chương 77: Vào cung trừ tà

Yến Đế tuy già nhưng không ngốc. Trên danh sách viết rất rõ ràng người của Tấn Vương là những người quyên ít nhất. Buồn cười nhất là Tiêu Đạt, chỉ quyên 500 lượng. Tấn Vương còn hoang đường hơn, vắt cổ chày ra nước!

Yến Đế gạt rớt toàn bộ tấu chương trên ngự án, tức giận chỉ vào chúng thần: “Các ngươi cho rằng trẫm không biết các ngươi đang nghĩ gì sao? Cả ngày toàn suy nghĩ ác ý rồi lục đục với nhau. Có ai thật sự suy nghĩ cho Đại Yến?!”

Mọi người vội vàng quỳ xuống đất thỉnh tội, không dám ngẩng đầu lên: “Bệ hạ bớt giận ——”

Trước giờ Tấn Vương chưa từng ngã đau như vậy. Hắn vừa ngượng ngùng vừa hối hận, vì muốn sửa sai nên đi bằng đầu gối về phía trước: “Phụ hoàng, đều là nhi thần sai. Ngài không cần tức giận để ảnh hưởng đến long thể. Đều do nhi thần không tốt, cần không ít thời gian để gom bạc nên mới gây ra hiểu lầm.”

Trước đây Yến Đế cảm thấy Tấn Vương đoan chính có lễ, có điều tầm mắt hơi hẹp hòi. Hiện giờ ông nhận ra hắn đâu chỉ có tầm mắt hẹp hòi mà lòng dạ cũng hẹp hòi không kém, trong giọng nói mang theo sự thất vọng: “Chính con tự biết rằng con không muốn đưa bạc hay cần nhiều thời gian để gom bạc. Không cần hoa ngôn xảo ngữ trước mặt trẫm!”

Tấn Vương biết mình đang bị cảnh cáo, sắc mặt trắng bệch: “Nhi thần đáng chết. Sau khi hạ triều, nhi thần sẽ bổ sung ngân lượng. Thỉnh phụ hoàng bớt giận, thỉnh phụ hoàng bớt giận.”

Yến Đế nhắm mắt không muốn tiếp tục đề tài này: “Thái Tử làm rất khá. Trước đây trẫm cảm thấy con không đủ trầm ổn, nhưng lần này con hành xử ổn trọng, hiểu cho đại thể. Thật không uổng kỳ vọng của trẫm.”

Ân Thừa Hạo chắp tay, giọng nói không rõ cảm xúc: “Nhi thần tạ phụ hoàng ngợi khen.”

Tinh thần của Yến Đế không tốt, chỉ vì lâm triều nên mới gắng gượng tỏ ra không sao. Thấy chư thần thượng tấu xong, ông liền ra lệnh bãi triều. Khi đứng dậy, cơ thể ông còn nghiêng một chút, may mắn được thái giám cạnh bên đỡ lấy: “Bệ hạ cẩn thận!”

“Không sao.”

Yến Đế tập tễnh đi về phía tẩm cung, sau đó lập tức ngã xuống giường. Ông thở dài, đầu đau như muốn nứt ra: “Đám nhi tử này của trẫm toàn là một đám đáng lo...”

Thái y muốn tiến lên châm cứu nhưng bị Yến Đế nắm lấy tay. Trong mắt Yến Đế hiện lên sự nghi ngờ: “Ngày nào ngươi cũng châm. Vì sao trẫm không hết bệnh, ngược lại còn ngày một nặng thêm? Chẳng lẽ là ngươi muốn hại trẫm?!”

Nồi này không ai dám đội. Thái y sợ hãi quỳ xuống dập đầu, vội vàng đến mức vấp phải hòm thuốc: “Vi thần không dám! Vi thần không dám! Thật ra là bệ hạ bị tà ám nhập thể. Thuốc và châm cứu bình thường không có tác dụng!”

Nếu có bệnh mà Thái Y Viện không trị được, họ sẽ đổ lỗi cho tà ám để đạo sĩ và hòa thượng giải quyết. Yến Đế đột nhiên bệnh nặng, mơ thấy ác mộng hàng đêm, hẳn là dấu hiệu sắp dầu hết đèn tắt. Dù họ có cố gắng trị liệu cũng uổng công.

Yến Đế ngẩn người, buông tay Thái y ra rồi lẩm bẩm một mình: “Tà ám nhập thể? Tà ám nhập thể...”

Ông nói một cách ngắt quãng: “Đúng rồi... Gần đây đúng là trẫm... mơ thấy rất nhiều người xưa... Rất nhiều người xưa...”

Lão thái giám thấy Yến Đế tự nói chuyện thì cẩn thận gọi một tiếng: “Bệ hạ?”

Yến Đế hoàn hồn, một đôi mắt đỏ sậm nhìn về phía thái giám. Ông gào lên: “Ngươi nhanh tìm kỳ nhân dị sĩ tới cho trẫm. Nhất định phải loại trừ sạch sẽ tà ám trong cung. Ngươi nghe rõ chưa?!”

Lão thái giám biết Yến Đế giết người thành tính nên lập tức chạy đi sắp xếp, bước chân hoảng loạn. Thái giám vừa xoa cái trán đầy mồ hôi vừa nghĩ thầm đúng là gần vua như gần cọp.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Sở Hi Niên vốn đang phát sầu không biết làm sao để mang xấp giấy vàng vào cung. Nghe được tin tức, hai mắt hắn trở nên sáng ngời. Hắn đã nghĩ ra một cách.

Tạ Kính Uyên đang nằm ườn ra trên giường. Sở Hi Niên đi vào phòng trong, ngồi xuống bên cạnh y: “Tướng quân, cùng đi ra ngoài một chuyến với ta nhé.”

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tạ Kính Uyên vội vã nhét bức họa mình nhìn ngắm nãy giờ xuống dưới gối. Y giả vờ như không có việc gì: “Đi ra ngoài? Đi đâu?”

Sở Hi Niên không phát hiện ra hành động nhỏ của y. Hắn cười cười: “Ra ngoại ô tìm tên sao chổi lần trước.”

Sao chổi?

Tạ Kính Uyên suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra sao chổi là vị đạo sĩ giang hồ tên Huyền Nghiệp Bình kia. Y cười nhạo rồi liếc Sở Hi Niên: “Ngươi lại muốn bản tướng quân giả làm bọn giang hồ bịp bợm với ngươi? Không đi!”

Đi bị mất giá!

Sở Hi Niên lấy quần áo dùng để hóa trang ra khỏi tủ, gác chúng sang một bên rồi đẩy Tạ Kính Uyên: “Đồ đã có sẵn, Tướng quân đưa mặt qua đây nào?”

Tạ Kính Uyên xoay lưng về phía hắn, vẫn không muốn đi. Sở Hi Niên nằm xuống bên cạnh y, hôn lên tai của Tạ Kính Uyên, khí nóng phả lên mặt y: “Ta giúp Tướng quân thay quần áo?”

Tạ Kính Uyên bị hắn hôn đến run lên, hơi thở bắt đầu dồn dập. Y nhướng mày: “Thay? Ngươi định thay kiểu gì?”

Sở Hi Niên không đáp mà dùng tay cởi đai lưng của y ra. Sau khi lột sạch quần áo của Tạ Kính Uyên, bọn họ mơ mơ màng màng lăn tới lăn lui trên giường.

Tạ Kính Uyên vui vẻ quấn lấy Sở Hi Niên, vừa gặm môi hắn vừa thở dốc: “Sở Hi Niên... Sở Hi Niên...”

Sở Hi Niên hôn lên vết thương trên mặt y, trong phòng liên tục vang lên những âm thanh ái muội. Hắn duỗi tay lấy một hộp hương cao từ tủ đầu giường, vừa mở ra đã cười thành tiếng: “Ta quên mất, chúng ta dùng hết rồi...”

Trong mắt của Tạ Kính Uyên là ý loạn tình mê. Y liếc Sở Hi Niên, chậm rãi kéo tay hắn lên môi rồi liếm lên đầu ngón tay hắn, sau đó gần như cho cả ngón tay vào miệng.

Sở Hi Niên ngừng thở, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Hắn tùy ý để Tạ Kính Uyên làm theo ý muốn, một lúc sau mới nói bằng giọng khàn khàn: “Đã được rồi...”

Tạ Kính Uyên nhả ngón tay hắn ra. Thấy Sở Hi Niên ngốc ra, y cười một cách đắc ý rồi kéo cổ hắn hôn lên. Phần má phải của y nhẹ nhàng cọ lên mặt hắn. Y nói bằng giọng lười biếng: “Sở Hi Niên......”



Ai còn nhịn được thì không phải là nam nhân.

Tất nhiên Sở Hi Niên không nhịn được. Hắn nhấc chăn lên để che bọn họ lại rồi bắt đầu hành động.

Tạ Kính Uyên nhíu mày, vừa như đau lại vừa như không đau, qua một lúc lâu mới thả lỏng. Y đắc ý hỏi Sở Hi Niên: “Không phải ngươi muốn tìm tên sao chổi kia sao? Sao còn chưa đi?”

Sở Hi Niên hôn lên môi y: “Không vội, tối đi cũng được.”

Đêm khuya trăng thanh gió mát mới là thời điểm thích hợp nhất.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Huyền Nghiệp Bình chọn làm một đạo sĩ giang hồ, đả tọa tu luyện nhiều năm chỉ để được trường sinh bất lão. Đáng tiếc ông đã thực hiện nhiều năm nhưng vẫn chưa tìm thấy ánh sáng cuối con đường.

Ngồi đả loại tu luyện trong đình viện mà Tấn Vương phân cho được một lúc, Huyền Nghiệp Bình bắt đầu thở dài. Đáng lý vào hôm ở rừng cây ngoại ô kia, ông nên mặt dày mặt dạn đi theo vị tiên trưởng nọ. Hiện trong phủ Tấn Vương chỉ có một mình ông là người rảnh rỗi, thật sự khá nhàm chán.

Không biết có phải trời cao nghe được tiếng lòng của ông hay không mà bên kia tường bỗng vang lên tiếng sột soạt. Huyền Nghiệp Bình nhìn sang thì thấy một người mặc áo đen đầu đội đấu lạp đang ôm kiếm đứng trên đầu tường. Ông sợ tới mức lập tức đứng dậy: “Ngươi ——”

“Ngươi là...”

Huyền Nghiệp Bình nhớ ra đây chính là đồ đệ đi theo tiên nhân kia. Ông kích động đến không nói nên lời.

Người áo đen ném một túi gấm đến bên chân ông rồi xoay người nhảy khỏi tường. Thân hình y ẩn vào bóng đêm, ngay lập tức mất tăm mất tích.

Huyền Nghiệp Bình nhặt túi gấm lên. Bên trong là một tờ giấy viết: [Thời cơ hóa rồng đã đến, hẹn ở phố Chu Tước.]

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Sở Hi Niên vốn định hẹn gặp ở ngoại ô, tiếc rằng vì làm chuyện kia mà hai người lăn qua lăn lại đến trễ giờ. Cửa thành đã khóa. Bọn họ có thể ra ngoài nhưng sợ Huyền Nghiệp Bình không ra được.

Trên phố Chu Tước có một quán trà nhỏ, sau khi đóng cửa thì bầu không khí trở nên lạnh lẽo âm u. Một đạo trưởng râu trắng đang ngồi ở tầng dưới, đạo bào phất phơ theo gió như một vị tiên giáng trần.

Sau khi rời phủ Tấn Vương, Tạ Kính Uyên chạy đến quán trà. Thấy Sở Hi Niên ngồi như một vị tiên ông, y ngồi xuống ở đối diện hắn, sau đó mất tự nhiên nhíu mày, chỉnh tư thế ngồi rồi cười như không cười: “Ngươi nghiện giả vờ làm lão đạo tai kém mắt mờ rồi phải không? Nửa đêm không ngủ còn chạy đi gặp người. Ngươi muốn đi gặp giai nhân thì đành thôi, đằng này lại đi gặp một lão già thối.”

Sở Hi Niên nhẹ nhàng phất cây phất trần trong tay, ý cười không rõ: “Nếu ta thật sự nửa đêm chạy đi tìm giai nhân thì còn mang theo Tướng quân làm gì?”

Tạ Kính Uyên có thể một kiếm xiên chết người nọ.

Tạ Kính Uyên “hừ” một tiếng: “Ngươi biết là tốt.”

Họ ngồi thêm một lúc thì thấy một bóng người vội vã chạy tới. Y nâng cằm về phía Sở Hi Niên: “Kìa, tên sao chổi ngươi muốn tìm tới rồi.“.

Huyền Nghiệp Bình thấy tiên trưởng hôm ấy muốn gặp mình liền lao ra khỏi phủ Tấn Vương, chạy đến suýt tắt thở. Tạ Kính Uyên sợ phía sau có người theo dõi nên nhảy lên nóc nhà trông chừng.

“Tiên trưởng! Tiên trưởng!”

Vừa trông thấy Sở Hi Niên, Huyền Nghiệp Bình lập tức vui vẻ cung kính hành lễ: “Bần đạo Huyền Nghiệp Bình bái kiến tiên trưởng. Chẳng hay tiên trưởng truyền triệu nửa đêm có chuyện gì quan trọng?”

Sở Hi Niên đỡ Huyền Nghiệp Bình: “Huyền đạo trưởng miễn lễ. Hôm nay bần đạo tìm ngươi là vì có chuyện muốn báo.”

Huyền Nghiệp Bình thấy biểu tình nghiêm trọng của hắn thì căng thẳng theo: “Mời tiên trưởng nói.”

Sở Hi Niên giả vờ bấm đốt ngón tay: “Gần đây quan sát thiên văn, bần đạo phát hiện sao tử vi càng lúc càng yếu ớt. Long khí trong hoàng cung giảm mạnh. Sợ rằng đây là dấu hiệu thiên hạ sắp đổi chủ.”

Thiên hạ đổi chủ? Có lẽ nào là Yến Đế băng hà?!

Huyền Nghiệp Bình hoảng sợ, chưa kịp phản ứng lại đã nghe Sở Hi Niên nói tiếp: “Bần đạo cẩn thận tính toán thì thấy đây là cơ duyên để ngươi một bước lên mây. Sợ ngươi bỏ lỡ nên đến để báo một tiếng.”

Huyền Nghiệp Bình nghe thấy bốn chữ “một bước lên mây” liền ném Yến Đế ra sau đầu. Ông quỳ gối trước mặt Sở Hi Niên, khẩn cầu một cách kích động: “Thỉnh tiên trưởng chỉ giáo. Thật không dám giấu ngài, sau khi được tiên trưởng điểm hóa, đệ tử tới núi Thiên Phong để chờ quý nhân. Trời xui đất khiến nên đệ tử đã trở thành môn hạ của Tấn Vương. Tiếc thay một thân tài hoa không có chỗ thi triển, có chí nhưng không thể làm gì!”

“Có chí nhưng không thể làm gì là vì thời cơ chưa tới. Nay thời cơ đã tới, đường lên mây ở ngay trước mặt.”

Sở Hi Niên nâng Huyền Nghiệp Bình dậy, chỉ về Điện Thái Cực nơi xa: “Gần đây trong hoàng cung yêu khí tận trời, có yêu tà quấy phá. Hẳn đó là lý do bệ hạ triền miên trên giường bệnh. Ta không muốn nhúng tay vào chuyện chốn hồng trần nên muốn mời ngươi vào cung bắt yêu, ngăn ngừa thế gian đại loạn.”

Huyền Nghiệp Bình lập tức choáng váng: “Bắt yêu? Chuyện này, chuyện này,... Đệ tử ngu dốt, không biết bắt yêu trừ tà!”

Sở Hi Niên ra hiệu cho ông đừng lo lắng rồi lấy một xấp giấy vàng ra khỏi tay áo, sau đó cởi hồ lô treo bên hông xuống: “Đây không phải những lá bùa bình thường. Ngươi dán chúng trong tẩm cung của thiên tử, niệm kinh văn vài lần rồi vẩy nước trong hồ lô lên chúng, yêu ma tà ám sẽ tự động hiện hình.”

Hai mắt Huyền Nghiệp Bình mở lớn. Ông run rẩy nhận lấy bùa và hồ lô: “Chuyện này... Đa tạ tiên trưởng ban pháp bảo. Nhưng làm sao để đệ tử có thể tiến vào hoàng cung?”

Tất nhiên là nhờ Tấn Vương rồi. Sở Hi Niên giả vờ cao thâm khó đoán, chỉ tay về phía trăng tròn: “Người có thể mang ngươi vào cung xa tận chân trời nhưng gần ngay trước mắt.”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...?”



Huyền Nghiệp Bình cúi đầu lẩm bẩm rồi bắt đầu suy nghĩ miên man.

Sở Hi Niên âm thầm nháy mắt với Tạ Kính Uyên, ra hiệu cho y xuống dưới. Hai người cùng xoay người rời đi, nhanh chóng biến mắt ở cuối phố.

Không phụ kỳ vọng của Sở Hi Niên, Huyền Nghiệp Bình nhanh chóng hiểu được ý hắn. Ông ôm xấp giấy vàng và bình hồ lô vào lòng như ôm bảo bối rồi nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý mới nhanh chóng chạy thật nhanh về phủ Tấn Vương.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Sáng sớm hôm sau, thị vệ bắt đầu dán bảng vàng ở ngoài cửa cung. Trên bảng đề rằng trong cung có yêu nghiệt quấy phá, Hoàng Thượng muốn tìm kỳ nhân dị sĩ đến để tróc yêu trừ tà. Nếu có người thành công, người đó sẽ được ban thưởng vạn lượng và nhận được chức quan thất phẩm ở Thái Sử Cục.

Bảng vàng vừa được dán lên, kinh thành sôi động như có một hòn đá rơi vào mặt nước. Bá tánh vây chật kín chỉ trỏ về phía bảng vàng, ai nấy đều chật lưỡi nhận xét đúng là chuyện lạ.

“Ây da, nếu ta biết bắt yêu thì tốt rồi. Chức quan thất phẩm lận đó, không biết lăn lộn bao nhiêu năm mới lên được.”

“Thôi đi, ngươi dùng cả đời cũng không lên được. Đến một chữ bẻ đôi ngươi còn không biết.”

Tuy phần thưởng rất lớn nhưng chưa ai dám đứng ra nhận việc. Đến đứa ngốc còn biết nếu không có bản lĩnh thật sự thì sẽ có kết cục rơi đầu. Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, một lão đạo sĩ bỗng chạy lên xé bảng vàng, giấu tờ giấy vào trong tay rồi xoay người rời đi.

Người xung quanh kinh ngạc chỉ vào người nọ: “Á, có người thật sự dám xé bảng vàng kìa.”

Thủ vệ thấy bá tánh xôn xao thì dẫn người đi tới. Thấy bảng bố cáo trống trơn, người nọ nhíu mày: “Bảng vàng đâu? Bị ai bóc?”

Có người chỉ về phía phủ Tấn Vương: “Vừa bị một lão đạo sĩ xé xuống, người nọ đi về phía tây rồi.”

Thủ vệ lập tức dẫn người đuổi theo.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Người xé bảng vàng đương nhiên là Huyền Nghiệp Bình. Ông đến thư phòng cầu kiến Tấn Vương, giải thích lý do mình đến rằng ông có thể tiến cung giúp Yến Đế bắt yêu trừ tà, muốn thỉnh Tấn Vương chấp thuận.

“Cái gì, ngươi muốn vào cung?!”

Tấn Vương đứng bật dậy khỏi ghế. Hắn chau mày: “Đạo trưởng cũng biết đây không phải việc nhỏ. Chỉ cần mắc một sai lầm là tội lớn rơi đầu.”

Huyền Nghiệp Bình đáp lại bằng vẻ mặt rạng rỡ. Ỷ vào bảo bối của Sở Hi Niên, giọng của ông toát lên sự tự tin: “Bần đạo sớm đã nhìn thấy yêu khí trong cung bốc lên tận trời, nếu không hàng phục sẽ tổn hại đến long thể của thiên tử. Lần này bần đạo xé bảng vàng, một là để giúp bệ hạ bài ưu giải nạn, hai là vì báo đáp ân tri ngộ của Tấn Vương điện hạ.”

Nếu Huyền Nghiệp Bình có thể thật sự chữa khỏi bệnh cho Yến Đế, với tư cách là người tiến cử, Tấn Vương sẽ lập được công lớn. Nghĩ thế nào cũng là chuyện cả hai cùng thắng.

Tấn Vương vẫn do dự: “Đạo trưởng có chắc mình làm được?”

Huyền Nghiệp Bình híp mắt vuốt râu: “Bần đạo sẽ không đánh cuộc mạng của mình. Thỉnh Tấn Vương dẫn bần đạo vào cung. Kéo dài càng lâu càng khó khống chế được tà ám.”

Tấn Vương suy nghĩ một lát mới nói: “Đạo trưởng chờ một lát. Ta muốn thương nghị với Sở Tiêu Bình. Cần phải nghĩ ra một kế sách vẹn toàn.”

Vừa nghe thấy tên Sở Tiêu Bình, Huyền Nghiệp Bình liền nhớ đến chuyện hắn gọi ông là đồ giang hồ bịp bợm. Ông cười lạnh trong lòng, tỏ vẻ lo lắng nói với Tấn Vương: “Tiền đồ sau này của điện hạ là không thể hạn lượng, không thể để bị người khác nắm mũi dắt đi. Nếu làm chuyện gì cũng cần người nọ cho phép, rốt cuộc ai là chủ, ai là bề tôi?”

Tấn Vương khựng người, bị dao động bởi lời nói của Huyền Nghiệp Bình. Hắn đứng im tại chỗ, sắc mặt biến hóa liên tục, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Huyền Nghiệp Bình cố ý thở dài: “Đành vậy, điện hạ muốn đi thì đi thôi. Bần đạo ở đây chờ tin tốt.”

Ông đã xé bảng vàng. Cho dù Tấn Vương không dẫn ông vào cung thì thủ vệ hoàng thành cũng sẽ tìm tới dẫn người đi.

Tấn Vương nhíu mày: “Thôi không cần, nếu đạo trưởng đã nói như vậy, bổn vương liền mạo hiểm dẫn đạo trưởng tiến cung. Nếu đạo trưởng thật sự có thần thông có thể chữa khỏi bệnh của phụ hoàng, ngày sau bổn vương nhất định sẽ giúp ngươi thăng tiến!”

Huyền Nghiệp Bình vui đến nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Ông nhắm mắt niệm đạo hào: “Bần đạo không vì vàng bạc, không vì quyền thế, chỉ vì báo đáp ân tri ngộ của điện hạ.”

Cứ thế, Huyền Nghiệp Bình được Tấn Vương dẫn vào cung.

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

... Chỉ đăng tại w a t t p a d tieukhannh và w o r d p r e s s justtieukhannh...

... Ổ nhỏ của Tiếu Khanh...

Lúc này đây, Yến Đế đang bệnh đến mức không thể ngồi dậy khỏi giường. Trong tẩm cung của ông nồng nặc mùi thuốc. Xung quanh tẩm cung là cao tăng gõ kinh niệm Phật, thắp nhang dán bùa. Hương khói tràn ngập khắp nơi, từ xa nhìn vào trông vô cùng quái dị.

Đã nhiều ngày rồi Yến Đế không thể chợp mắt. Không những thế, sống ở một nơi ám mùi nhang khói rất dễ giật mình rồi nhìn thấy những thứ không muốn nhìn thấy. Lão thái giám lặng lẽ nói nhỏ bên tai ông: “Bệ hạ, Tấn Vương điện hạ dẫn theo một đạo sĩ đến, nói rằng có thể giúp ngài loại bỏ yêu tà. Hiện họ đang chờ ở bên ngoài, có cần truyền triệu họ tiến vào hay không?”

Yến Đế chậm rãi mở mắt, miễn cưỡng lấy tinh thần rồi nói bằng giọng khàn đặc: “Nếu là Tấn Vương dẫn đến thì để họ vào đi...”

“Trên phố Chu Tước có một quán trà nhỏ, sau khi đóng cửa thì bầu không khí trở nên lạnh lẽo âm u. Một đạo trưởng râu trắng đang ngồi ở tầng dưới, đạo bào phất phơ theo gió như một vị tiên giáng trần.”

- > Ý là quán đóng cửa rồi nhưng bàn ghế vẫn để ngoài nên ông Niên vô chiếm dụng luôn đó ヽ (° 〇 °) ノ
Chương trước Chương tiếp