Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 82: Vào cung
Ân Thừa Hạo định nói gì đó nhưng vừa nghiêng đầu liền phát hiện Tạ Kính Uyên đang nắm tay một người hầu lạ mặt trông khá ưa nhìn.
Chương 78: Vào cung
Nghe thấy thông truyền, Tấn Vương dẫn Huyền Nghiệp Bình vào nội điện. Hắn nhấc vạt áo lên, quỳ xuống rồi cúi đầu bái lễ, giả vờ như không nhận ra Yến Đế dường như đã già đi mấy chục tuổi sau một đêm: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Huyền Nghiệp Bình dập đầu theo: “Bần đạo Huyền Nghiệp Bình, bái kiến bệ hạ.”
Yến Đế miễn cưỡng nâng tay ra hiệu bình thân, ánh mắt dừng trên người Huyền Nghiệp Bình: “Tấn Vương, đây là kỳ nhân dị sĩ con dẫn đến?”
Tấn Vương gật đầu: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói tà ám quấy nhiễu trong cung nên lo lắng sốt ruột. Vừa lúc Huyền đạo trưởng giỏi việc này, nhi thần liền dẫn ông ấy vào cung giúp phụ hoàng bài ưu giải nạn.”
Nhờ lão thái giám nâng đỡ, Yến Đế từ từ ngồi thẳng dậy. Một đôi mắt già nua và vẩn đục nhìn về phía Huyền Nghiệp Bình, trong mắt là sự tàn nhẫn và lương bạc của bậc đế vương: “Ngươi thật sự có thể giúp trẫm loại bỏ tà ám?”
Huyền Nghiệp Bình bị Yến Đế nhìn đến lạnh cả sống lưng. Ông không khỏi cúi đầu giấu sự hồi hộp trong mắt: “Gần đây quan sát hiện tượng thiên văn, bần đạo thấy sao tử vi yếu ớt, long khí bị tổn hại, nơi hoàng cung tà khí tận trời. Nguyên nhân bắt nguồn từ tẩm cung của bệ hạ....”
Ông phất phất trần trong tay, chỉ vào một hướng trong điện: “Những tà ám đó đang ẩn nấp ở nơi này.”
Huyền Nghiệp Bình vừa dứt lời, cung nữ và thái giám trong điện đều giật nảy mình, cảm giác lạnh lẽo chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu. Bọn họ gấp gáp nhìn quanh tìm xem liệu có thứ gì không sạch sẽ đang âm thầm nhìn họ.
Dường như Yến Đế cũng bị dọa sợ. Ông ho khan một trận, một lát sau hơi thở mới trở lại bình thường. Yến Đế thở hổn hển: “Ngươi còn không mau mau trừ tà cho trẫm. Nếu thành công, dù là vàng bạc hay tước vị, trẫm đều có thể trọng thưởng!”
Huyền Nghiệp Bình sờ xấp giấy vàng đang giấu trong ngực, tâm thái trở nên kiên định. Ông nói với Yến Đế: “Thỉnh bệ hạ cho tăng nhân đang niệm kinh Phật lui ra, sau đó bần đạo sẽ lập tức thi pháp trừ tà.”
Yến Đế phất tay. Thái giám lập tức hiểu ý, cho người mời tăng nhân ra ngoài. Trong chốc lát, trong điện chỉ còn Tấn Vương và vài nô bộc hầu hạ.
Chu Ôn Thần dẫn binh canh giữ ngoài điện để đề phòng bất trắc.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Huyền Nghiệp Bình hành tẩu giang hồ nhiều năm, giả vờ thi pháp niệm kinh thành thạo. Ông phất phất trần, nhắm mắt rồi bước đi theo hình bát quái, vừa đi vừa lẩm bẩm lầm bầm. Người ngoài đứng nghe chẳng rõ ông đang niệm kinh gì.
Mỗi khi đi được vài bước, Huyền Nghiệp Bình sẽ vung tay áo rồi dán một lá bùa màu vàng lên cửa sổ. Đến khi hai mươi vòng bát quái hoàn thành, trong điện đã được dán đầy bùa.
Huyền Nghiệp Bình cất cao giọng niệm một câu đạo hào, sau đó khoanh chân ngồi giữa điện. Vì vừa đi lại khá nhiều, vạt áo sau lưng ông thấm đẫm mồ hôi. Ông nhắm mắt nói với Yến Đế: “Trong điện có rất nhiều yêu tà ẩn nấp kỹ, bần đạo sẽ ngồi tại đây trấn áp. Khi đêm xuống, âm khí tăng mạnh, bần đạo sẽ khiến chúng hiện nguyên hình.”
Đây là những lời Sở Hi Niên đã dặn dò trước khi rời đi. Việc thi pháp chỉ thành công nếu được thực hiện vào buổi tối.
Sắc mặt Yến Đế âm u tựa như đang hoài nghi Huyền Nghiệp Bình là một tên giang hồ bịp bợm. Tấn Vương thầm nghĩ “không ổn” rồi tìm cách hòa giải: “Phụ hoàng, trước đây nhi thần từng thấy trong sách cổ rằng yêu ma thích tối ghét sáng, chỉ chịu ra ngoài vào ban đêm. Huyền đạo trưởng là người có thần thông, thỉnh phụ hoàng tin ông ấy một lần.”
Yến Đế chịu nể mặt Tấn Vương: “Cũng được, trẫm sẽ chờ đến tối. Nếu vẫn không có gì diễn ra, kéo tên thuật sĩ giang hồ này xuống rồi chém đầu cho trẫm.”
Tấn Vương không dám phản bác, lập tức đồng ý.
Huyền Nghiệp Bình âm thầm lau mồ hôi hột vừa túa ra, giả vờ không có chuyện gì rồi tiếp tục đả tọa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thời gian chầm chậm trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống. Yến Đế thấy sắc trời chuyển màu, bóng cây hắt lên cửa sổ những hình thù vặn vẹo như quỷ quái thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Yến Đế đã làm nhiều chuyện không muốn người khác biết nên còn sợ đêm tối hơn sợ ma quỷ. Dù cho cả hoàng cung được thắp đèn, từng ngóc ngách trong tẩm cung được soi rõ, mặt ông vẫn âm trầm như nước.
Tấn Vương chờ đến mức nóng lòng. Hắn âm thầm hối thúc Huyền Nghiệp Bình: “Đạo trưởng, đêm rồi. Có thể bắt đầu bắt quỷ trừ tà chưa?”
Huyền Nghiệp Bình chậm rãi mở mắt rồi đứng dậy. Ông cởi hồ lô bên hông xuống, ra vẻ cao thâm khó đoán với Yến Đế và Tấn Vương: “Bần đạo sẽ lập tức thi pháp để những yêu ma kia hiện nguyên hình.”
Sau đó ông mở hồ lô ra rồi bước theo hình bát quái ban sáng.
Huyền Nghiệp Bình dừng chân ở trước tờ giấy vàng đầu tiên, nhỏ chất lỏng trong hồ lô lên tay rồi vẫy lên cửa sổ. Dưới ánh nến lung lay, giấy vàng từ từ biến thành hình một nam tử.
Đầu người nọ đội mũ cánh chuồn, trên người là bào phục dành cho quan viên. Điểm đáng chú ý là mắt phải người nọ là không có gì, thoạt nhìn như chỉ có một mắt ——
Những người chứng kiến lập tức nhớ tới tử trạng thê thảm của Tần Đạo Viêm.
Hai mắt Yến Đế co rút lại. Ông ngừng hô hấp, hơi thở kẹt trong lòng ngực, sắc mặt xanh mét khó coi.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Huyền Nghiệp Bình tiếp tục di chuyển và niệm chú. Ngay sau khi ông vẫy nước lên tờ giấy thứ hai, tờ giấy lại biến hình cắt của một nam tử mặc quan phục bị mất hai tay.
Yến Đế run rẩy như sắp ngã xuống.
Đó là Tể tướng mà Yến Đế nể trọng nhất, nhưng con dâu của người nọ lại không chịu vào hậu cung làm phi. Sau đó vị Tể tướng nói lời phạm thượng, phải quỳ xuống đất cầu xin. Yến Đế sai người chém mất hai tay ông rồi ném ông về phủ trong tình trạng nửa chết nửa sống.
Huyền Nghiệp Bình bước đến tờ giấy thứ ba, giả bộ thi pháp rồi vẫy nước như cũ. Lần này tờ giấy biến thành hình một nữ tử mặc cung trang. Trên tóc bà là một bộ diêu hình khổng tước hàm châu, trên cổ là một sợi dây thừng trông vô cùng quái dị.
Yến Đế lập tức không thở được, hai tay bắt đầu co giật. Ông chụp tay lên ngực mình ở vị trí trái tim, mặt tái nhợt như giấy.
Đó là thê tử kết tóc của Yến Đế. Bà là người hiền đức vô song, quen ông từ thuở thiếu thời, vào hậu cung bầu bạn cùng ông rồi trở thành mẫu nghi thiên hạ. Sau đó Yến Đế tự tay dùng lụa trắng siết cổ bà đến chết.
Ngoài điện bỗng xuất hiện một cơn gió lạnh thổi tung những lá bùa vàng. Ánh nến đong đưa rồi bị thổi tắt. Người trong điện bị những hình ảnh mà giấy vàng biến hóa thành dọa sợ ngây người nên không ai dám đi đốt đèn.
Huyền Nghiệp Bình không nhận ra Yến Đế đang run lẩy bẩy. Ông tiếp tục nhỏ “nước thần tiên” trong hồ lô lên tay rồi vẫy về phía những tấm bùa vàng. Lần này tờ giấy hiện ra một vị tướng quân uy phong lẫm liệt đang nắm ngân thương trong tay, trên ngực lại cắm vô số những mũi tên dài.
Tạ Bích!
Là Tạ Bích!
Yến Đế chỉ cần liếc một cái liền nhận ra giấy vàng đã hóa thành ai. Mắt ông như muốn nứt ra, trên trán nổi gân xanh, miệng ú ớ như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra được một chữ. Yến Đế cảm thấy có một đôi tay vô hình đang siết chặt lấy cổ ông, làm cho ông tuyệt vọng vì không thể thở được.
Đó là chiến thần uy danh hiển hách của Đại Yến. Là định hải thần châm, là cơ thạch hộ quốc.
Sau khi Tạ Bích chết, trừ Tạ Kính Uyên, không ai có thể theo kịp ông, cũng không ai có được vinh quang của ông năm đó.
Tạ Bích là thần tử Yến Đế nể trọng nhất, là thần tử trung tâm với Yến Đế nhất, cũng là thần tử Yến Đế kiêng kị nhất, là thần tử Yến Đế muốn giết nhất!
Yến Đế dùng một tờ mật tin lừa Tạ Bích dẫn binh đến Thái An Môn, sau đó Tạ Bích bị quân mai phục loạn tiễn bắn chết.
Tạ Bích mặc ngân giáp ngồi trên lưng ngựa, sửng sốt nhìn về phía Yến Đế đang đứng trên tường cao đằng xa. Mưa tên xuyên qua ngực Tạ Bích, hoa máu tung bay, ngân thương rơi xuống đất. Chiến thần bảo hộ Đại Yến bao năm nay ngã xuống cùng vũ khí của mình.
Tạ Bích không chết trên chiến trường, không chết ở Tây Bắc ông đã thủ hộ bấy lâu, mà chết bởi sự ngờ vực và hãm hại của quân vương.
Yến Đế chẳng thể quên cảnh thượng hôm ấy. Đêm khuya nằm mộng, ông sẽ nhớ lại đôi mắt đầy máu của Tạ Bích.
Nhất triều thiên tử nhất triều thần, nhất triều u mộng khước kinh hồn. (Một đời vua một đời thần, mỗi khi chìm trong mộng lại bị làm cho kinh sợ).
Gió lạnh thổi vào điện, Yến Đế thấy cả người cứng ngắc lạnh lẽo như một người đã chết. Ông thấy từng tờ giấy vàng biến hóa thành những hình người khác nhau, trong đầu hiện lên thảm trạng khi chết của những người đó. Trước mặt Yến Đế tối sầm, hoảng loạn trông thấy vô số quỷ ảnh tới tìm ông đòi mạng.
“Không...”
Cổ ông rung lên, vất vả lắm mới nói được một chữ.
“Không...”
Gió đêm lại thổi vào trong điện, thổi tắt hết một nửa số nến.
“Không......”
Yến Đế ôm ngực khom lưng, một lúc sau hộc ra một ngụm máu lớn màu đen. Mặt ông vàng như nghệ, cơ thể lắc lư rồi ngã xuống đất.
Cung nữ thái giám sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức nhào lên.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
“Bệ hạ ngất, mau truyền thái y!”
“Mau mau mau! Nâng bệ hạ lên giường!”
Tấn Vương choáng váng, lập tức đẩy mọi người ra, nhào đến bên cạnh giường rồi nắm lấy tay Yến Đế: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người tỉnh lại đi phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Chu Ôn Thần đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh trong điện, sắc mặt lập tức thay đổi. Nhanh chóng mang binh vọt vào, ông thấy Yến Đế đã bất tỉnh nhân sự còn Tấn Vương đang ngồi bên mép giường kêu la không ngừng. Huyền Nghiệp Bình ngồi bệt xuống đất như bị rút hết sức lực, bị tình cảnh trước mắt dọa sợ choáng váng.
Chu Ôn Thần tức giận rút kiếm chỉ vào Huyền Nghiệp Bình: “Ngươi dám làm hại bệ hạ!”
Huyền Nghiệp Bình xua tay lùi về sau, mồ hôi tua như tắm: “Không không không! Không không không! Ta không có làm hại bệ hạ! Ta chưa làm gì cả!”
Chu Ôn Thần đi theo Yến Đế đã nhiều năm, vừa nhìn thấy những hình cắt giấy lập tức hiểu ngay mọi việc. Ông thầm kinh hãi, sắc mặt xanh trắng liên tục.
“Người đâu? Giam tên yêu đạo này lại! Cần cạy miệng hắn ra xem ai là người sai sử hắn tới làm hại bệ hạ!”
Sắc mặt Tấn Vương lập tức biến đổi. Hắn không màn hình tượng ôn hòa bấy lâu nay, nhanh chóng đứng lên chất vấn: “Chu Tướng quân đang có ý gì?!”
Chu Ôn Thần là gia thần của Yến Đế, đời này chỉ nghe lệnh của một người. Ông không để Tấn Vương vào mắt, chỉ chậm rãi tra kiếm vào vỏ rồi gằn từng chữ: “Hẳn là điện hạ hiểu ý của vi thần. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với bệ hạ thì chỉ cần là người có liên quan đều giết không tha! Bất kể sang hèn!”
Ông mặc kệ Tấn Vương còn đang choáng váng, sai người kéo Huyền Nghiệp Bình ra ngoài như kéo một con chó chết. Tất cả những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài điện, bao gồm cả Tấn Vương.
Tin tức Tấn Vương dẫn yêu đạo vào cung thi pháp làm hại Yến Đế lập tức truyền khắp kinh thành, từ vương công quý tộc tới bá tánh bình dân đều nghe thấy.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đến khi Mai quý phi nghe tin rồi vội vã tới hầu bệnh, Tấn Vương đang ngồi ở trước cửa điện dập đầu thỉnh tội. Thái y gấp rút châm cứu cho Yến Đế, tình hình có vẻ không lạc quan.
Vì Mai quý phi tới vội vàng nên tóc tai không chỉnh chu. Bà tức giận chỉ vào Tấn Vương: “Thằng ngốc! Rốt cuộc con đã làm gì?!”
Tay bà run rẩy không ngừng. Xảy ra chuyện như vậy, Tấn Vương còn khả năng kế vị sao? Đến khi Yến Đế tỉnh, sợ rằng có giữ được mạng hay không đã là một vấn đề.
Mấy chục năm cùng chung chăn gối, Mai quý phi quá hiểu con người Yến Đế. Nếu có người gây nguy hiểm đến hoàng quyền của ông, người đó sẽ chết không có chỗ chôn.
Tấn Vương vừa thấy Mai quý phi như thấy được tâm phúc, vội vàng chạy tới ôm chân bà: “Mẫu phi! Mẫu phi! Nhi thần thật sự không có thi pháp hại phụ hoàng! Nhi thần thật sự không có! Người mau giúp nhi thần cầu tình!”
Mai quý phi dùng sức nắm lấy bờ vai hắn, thấp giọng trách mắng: “Bình tĩnh chút, rối cái gì mà rối!”
Gương mặt dịu dàng của bà bỗng trở nên dữ tợn. Tấn Vương bị dọa sợ đến mức giọng nói ngắt quãng: “Mẫu phi...”
“Tiếp tục quỳ ở ngoài này thỉnh tội. Phụ hoàng chưa tỉnh ngày nào thì ngày ấy không được đứng lên!”
Mai quý phi nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu rồi phất tay áo đi vào nội điện.
Nhờ thái y hợp lực châm cứu, Yến Đế vốn hôn mê đã tỉnh lại một chút. Ông ngơ ngác nhìn trướng màng màu vàng trên đầu mình, hoảng hốt nhận ra từng gương mặt của cố nhân: “Người đâu ——”
“Người đâu......”
Yến Đế vốn bệnh đến mức chỉ đang kéo dài hơi tàn chẳng phát ra nổi một âm thanh. Ông nắm chặt lấy mép giường thở hồng hộc từng hơi đứt quãng.
Mai quý phi vội vã bước đến nhưng bị Yến Đế đẩy ra. Chu Ôn Thần đoán được tâm tư của Yến Đế, lập tức quỳ xuống bẩm báo: “Vi thần đã giam tên yêu đạo kia vào thiên lao và sai người nghiêm hình tra hỏi. Tấn Vương đang quỳ ngoài điện thỉnh tội, bệ hạ không cần lo lắng.”
Môi Yến Đế giật giật, một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói như cào hết ruột gan: “Nghịch, tử ——!”
Mai quý phi lập tức rơi nước mắt như hoa lê dính hạt mưa: “Bệ hạ, xưa nay Thừa Trạch là người hiếu thuận. Việc này không liên quan đến nó. Nhất định là tên yêu đạo kia bị người ta sai khiến làm hại nó. Thỉnh bệ hạ tra xét!”
Yến Đế mặc kệ bà, chỉ ra lệnh cho Chu Ôn Thần tiến lại gần rồi nói một cách đứt quãng: “Truyền ý chỉ của trẫm... Tấn Vương đại nghịch bất đạo... mưu hại quân phụ... giam cầm trong phủ... Không được... Không được bước ra......”
“Tuyên Thượng thư Binh bộ Đổng Túc... Hiệp lý đại thần La Nguyên Khanh... Còn có Thái Tử Thừa Hạo... và Tướng quân Tạ Kính Uyên vào cung......”
“Bảo vệ cửa cung... Không được... Không được để người có tâm... Có cơ hội thừa nước đục thả câu......”
Chu Ôn Thần nhìn Yến Đế đang kéo dài hơi tàn bằng sắc mặt phức tạp, sau đó lĩnh mệnh lui xuống.
Mai quý phi muốn nói gì đó nhưng lão thái giám nhận được ánh mắt ra hiệu của Yến Đế liền đi đến trước mặt bà rồi nói uyển chuyển: “Thỉnh nương nương về cung. Nơi này đã có lão nô chăm sóc, ngài không cần lo lắng.”
Sắc mặt Mai quý phi trở nên phức tạp. Bà miễn cưỡng nở nụ cười, nói “làm phiền công công rồi”, sau đó xoay người bước đi. Khi đi ngang qua Tấn Vương, bà thấp giọng để lại một câu: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, ở ngoài cung chờ tin tức của bổn cung!”
Một nước cờ sai thua hết cả bàn cờ. Có Sở Hi Niên can thiệp, những ưu thế của Tấn Vương trong nguyên tác lập tức biến mất không còn.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tạ Kính Uyên nhận được thánh chỉ vào cung vào ngày mai lập tức biết ngay bệnh tình của Yến Đế không còn cứu được. Không biết lần vào cung này là phúc hay họa. Nếu mọi chuyện diễn ra như sự kiện Thái An Môn năm đó, chỉ sợ họ sẽ rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn.
Sở Hi Niên sớm đoán được Yến Đế sẽ truyền triệu bọn họ vào cung, một là vì Thái Tử giám quốc, thứ hai là vì binh quyền trong tay Tạ Kính Uyên. Hắn thấy Tạ Kính Uyên nhíu mày thì nói: “Ta vào cung cùng Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn:“Ngươi không chức không quyền, sao có thể tiến cung?”
Sở Hi Niên cười cười lắc lắc chiếc hộp đựng da sáp để dịch dung: “Ta giả làm tùy tùng theo Tướng quân vào cung.”
Tạ Kính Uyên không trả lời ngay mà lặng lẽ lau chùi kiếm Lạc Uyên đã lâu chưa rút ra khỏi vỏ, sau đó mới thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết nếu Yến Đế bày sẵn mai phục cho lần vào cung này, ta chắc chắn sẽ thập tử nhất sinh. Ngươi đi theo nhất định sẽ bị liên lụy.”
Sở Hi Niên không để ý: “Trước đây ta từng thử tính mệnh của Tướng quân. Những gì Tướng quân muốn đều sẽ được như ý nguyện. Lúc này quẻ tượng vẫn như cũ.”
Kết cục của Tạ Kính Uyên là hắn tự tay viết, bây giờ hắn sẽ tự tay viết lại lần nữa.
Bóng đêm bên ngoài lắc lư theo chiều gió như báo hiệu bão tố mưa giông sắp đến. Sở Hi Niên có linh cảm rằng sóng gió lần này sẽ qua mau.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Kính Uyên dẫn theo Sở Hi Niên đã dịch dung cùng tiến cung. Đến trước Thái Cực Điện y mới biết Yến Đế còn truyền thêm vài văn võ đại thần khác. Tất cả đều đang chỉnh tề quỳ ngoài điện chờ tuyên triệu.
Tạ Kính Uyên tìm một chỗ để quỳ, biết rõ bệnh tình người bên trong đã nguy kịch đến mức thời gian không còn nhiều. Trong mắt y hiện lên vẻ châm chọc không cách nào che giấu được.
Sở Hi Niên mặc trường bào màu đen dành cho người hầu. Hắn quỳ xuống bên cạnh y, lén kéo tay Tạ Kính Uyên rồi hạ giọng nhắc nhở: “Trong cung nhiều người, ngài đừng để người có tâm tìm thấy nhược điểm.”
Tạ Kính Uyên nắm lấy tay hắn, “hừ” một tiếng: “Này có tính là nhược điểm hay không?”
Ân Thừa Hạo thong thả tới muộn. Y là trữ quân, phải quỳ gối ở đằng trước, nhưng đang đi bỗng trông thấy Tạ Kính Uyên liền đi đạp mông quan viên đang quỳ cạnh Tạ Kính Uyên, ý bảo ông tránh ra, sau không biết xấu hổ quỳ xuống bên cạnh Tạ Kính Uyên.
Ân Thừa Hạo định nói gì đó nhưng vừa nghiêng đầu liền phát hiện Tạ Kính Uyên đang nắm tay một người hầu lạ mặt trông khá ưa nhìn. Y trừng lớn mắt, sắc mặt trở nên kỳ lạ, chỉ vào Tạ Kính Uyên rồi lắp bắp: “Ngươi......”
Chương 78: Vào cung
Nghe thấy thông truyền, Tấn Vương dẫn Huyền Nghiệp Bình vào nội điện. Hắn nhấc vạt áo lên, quỳ xuống rồi cúi đầu bái lễ, giả vờ như không nhận ra Yến Đế dường như đã già đi mấy chục tuổi sau một đêm: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
Huyền Nghiệp Bình dập đầu theo: “Bần đạo Huyền Nghiệp Bình, bái kiến bệ hạ.”
Yến Đế miễn cưỡng nâng tay ra hiệu bình thân, ánh mắt dừng trên người Huyền Nghiệp Bình: “Tấn Vương, đây là kỳ nhân dị sĩ con dẫn đến?”
Tấn Vương gật đầu: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghe nói tà ám quấy nhiễu trong cung nên lo lắng sốt ruột. Vừa lúc Huyền đạo trưởng giỏi việc này, nhi thần liền dẫn ông ấy vào cung giúp phụ hoàng bài ưu giải nạn.”
Nhờ lão thái giám nâng đỡ, Yến Đế từ từ ngồi thẳng dậy. Một đôi mắt già nua và vẩn đục nhìn về phía Huyền Nghiệp Bình, trong mắt là sự tàn nhẫn và lương bạc của bậc đế vương: “Ngươi thật sự có thể giúp trẫm loại bỏ tà ám?”
Huyền Nghiệp Bình bị Yến Đế nhìn đến lạnh cả sống lưng. Ông không khỏi cúi đầu giấu sự hồi hộp trong mắt: “Gần đây quan sát hiện tượng thiên văn, bần đạo thấy sao tử vi yếu ớt, long khí bị tổn hại, nơi hoàng cung tà khí tận trời. Nguyên nhân bắt nguồn từ tẩm cung của bệ hạ....”
Ông phất phất trần trong tay, chỉ vào một hướng trong điện: “Những tà ám đó đang ẩn nấp ở nơi này.”
Huyền Nghiệp Bình vừa dứt lời, cung nữ và thái giám trong điện đều giật nảy mình, cảm giác lạnh lẽo chạy từ bàn chân lên đỉnh đầu. Bọn họ gấp gáp nhìn quanh tìm xem liệu có thứ gì không sạch sẽ đang âm thầm nhìn họ.
Dường như Yến Đế cũng bị dọa sợ. Ông ho khan một trận, một lát sau hơi thở mới trở lại bình thường. Yến Đế thở hổn hển: “Ngươi còn không mau mau trừ tà cho trẫm. Nếu thành công, dù là vàng bạc hay tước vị, trẫm đều có thể trọng thưởng!”
Huyền Nghiệp Bình sờ xấp giấy vàng đang giấu trong ngực, tâm thái trở nên kiên định. Ông nói với Yến Đế: “Thỉnh bệ hạ cho tăng nhân đang niệm kinh Phật lui ra, sau đó bần đạo sẽ lập tức thi pháp trừ tà.”
Yến Đế phất tay. Thái giám lập tức hiểu ý, cho người mời tăng nhân ra ngoài. Trong chốc lát, trong điện chỉ còn Tấn Vương và vài nô bộc hầu hạ.
Chu Ôn Thần dẫn binh canh giữ ngoài điện để đề phòng bất trắc.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Huyền Nghiệp Bình hành tẩu giang hồ nhiều năm, giả vờ thi pháp niệm kinh thành thạo. Ông phất phất trần, nhắm mắt rồi bước đi theo hình bát quái, vừa đi vừa lẩm bẩm lầm bầm. Người ngoài đứng nghe chẳng rõ ông đang niệm kinh gì.
Mỗi khi đi được vài bước, Huyền Nghiệp Bình sẽ vung tay áo rồi dán một lá bùa màu vàng lên cửa sổ. Đến khi hai mươi vòng bát quái hoàn thành, trong điện đã được dán đầy bùa.
Huyền Nghiệp Bình cất cao giọng niệm một câu đạo hào, sau đó khoanh chân ngồi giữa điện. Vì vừa đi lại khá nhiều, vạt áo sau lưng ông thấm đẫm mồ hôi. Ông nhắm mắt nói với Yến Đế: “Trong điện có rất nhiều yêu tà ẩn nấp kỹ, bần đạo sẽ ngồi tại đây trấn áp. Khi đêm xuống, âm khí tăng mạnh, bần đạo sẽ khiến chúng hiện nguyên hình.”
Đây là những lời Sở Hi Niên đã dặn dò trước khi rời đi. Việc thi pháp chỉ thành công nếu được thực hiện vào buổi tối.
Sắc mặt Yến Đế âm u tựa như đang hoài nghi Huyền Nghiệp Bình là một tên giang hồ bịp bợm. Tấn Vương thầm nghĩ “không ổn” rồi tìm cách hòa giải: “Phụ hoàng, trước đây nhi thần từng thấy trong sách cổ rằng yêu ma thích tối ghét sáng, chỉ chịu ra ngoài vào ban đêm. Huyền đạo trưởng là người có thần thông, thỉnh phụ hoàng tin ông ấy một lần.”
Yến Đế chịu nể mặt Tấn Vương: “Cũng được, trẫm sẽ chờ đến tối. Nếu vẫn không có gì diễn ra, kéo tên thuật sĩ giang hồ này xuống rồi chém đầu cho trẫm.”
Tấn Vương không dám phản bác, lập tức đồng ý.
Huyền Nghiệp Bình âm thầm lau mồ hôi hột vừa túa ra, giả vờ không có chuyện gì rồi tiếp tục đả tọa.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Thời gian chầm chậm trôi qua, màn đêm dần dần buông xuống. Yến Đế thấy sắc trời chuyển màu, bóng cây hắt lên cửa sổ những hình thù vặn vẹo như quỷ quái thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Người không làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Yến Đế đã làm nhiều chuyện không muốn người khác biết nên còn sợ đêm tối hơn sợ ma quỷ. Dù cho cả hoàng cung được thắp đèn, từng ngóc ngách trong tẩm cung được soi rõ, mặt ông vẫn âm trầm như nước.
Tấn Vương chờ đến mức nóng lòng. Hắn âm thầm hối thúc Huyền Nghiệp Bình: “Đạo trưởng, đêm rồi. Có thể bắt đầu bắt quỷ trừ tà chưa?”
Huyền Nghiệp Bình chậm rãi mở mắt rồi đứng dậy. Ông cởi hồ lô bên hông xuống, ra vẻ cao thâm khó đoán với Yến Đế và Tấn Vương: “Bần đạo sẽ lập tức thi pháp để những yêu ma kia hiện nguyên hình.”
Sau đó ông mở hồ lô ra rồi bước theo hình bát quái ban sáng.
Huyền Nghiệp Bình dừng chân ở trước tờ giấy vàng đầu tiên, nhỏ chất lỏng trong hồ lô lên tay rồi vẫy lên cửa sổ. Dưới ánh nến lung lay, giấy vàng từ từ biến thành hình một nam tử.
Đầu người nọ đội mũ cánh chuồn, trên người là bào phục dành cho quan viên. Điểm đáng chú ý là mắt phải người nọ là không có gì, thoạt nhìn như chỉ có một mắt ——
Những người chứng kiến lập tức nhớ tới tử trạng thê thảm của Tần Đạo Viêm.
Hai mắt Yến Đế co rút lại. Ông ngừng hô hấp, hơi thở kẹt trong lòng ngực, sắc mặt xanh mét khó coi.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Huyền Nghiệp Bình tiếp tục di chuyển và niệm chú. Ngay sau khi ông vẫy nước lên tờ giấy thứ hai, tờ giấy lại biến hình cắt của một nam tử mặc quan phục bị mất hai tay.
Yến Đế run rẩy như sắp ngã xuống.
Đó là Tể tướng mà Yến Đế nể trọng nhất, nhưng con dâu của người nọ lại không chịu vào hậu cung làm phi. Sau đó vị Tể tướng nói lời phạm thượng, phải quỳ xuống đất cầu xin. Yến Đế sai người chém mất hai tay ông rồi ném ông về phủ trong tình trạng nửa chết nửa sống.
Huyền Nghiệp Bình bước đến tờ giấy thứ ba, giả bộ thi pháp rồi vẫy nước như cũ. Lần này tờ giấy biến thành hình một nữ tử mặc cung trang. Trên tóc bà là một bộ diêu hình khổng tước hàm châu, trên cổ là một sợi dây thừng trông vô cùng quái dị.
Yến Đế lập tức không thở được, hai tay bắt đầu co giật. Ông chụp tay lên ngực mình ở vị trí trái tim, mặt tái nhợt như giấy.
Đó là thê tử kết tóc của Yến Đế. Bà là người hiền đức vô song, quen ông từ thuở thiếu thời, vào hậu cung bầu bạn cùng ông rồi trở thành mẫu nghi thiên hạ. Sau đó Yến Đế tự tay dùng lụa trắng siết cổ bà đến chết.
Ngoài điện bỗng xuất hiện một cơn gió lạnh thổi tung những lá bùa vàng. Ánh nến đong đưa rồi bị thổi tắt. Người trong điện bị những hình ảnh mà giấy vàng biến hóa thành dọa sợ ngây người nên không ai dám đi đốt đèn.
Huyền Nghiệp Bình không nhận ra Yến Đế đang run lẩy bẩy. Ông tiếp tục nhỏ “nước thần tiên” trong hồ lô lên tay rồi vẫy về phía những tấm bùa vàng. Lần này tờ giấy hiện ra một vị tướng quân uy phong lẫm liệt đang nắm ngân thương trong tay, trên ngực lại cắm vô số những mũi tên dài.
Tạ Bích!
Là Tạ Bích!
Yến Đế chỉ cần liếc một cái liền nhận ra giấy vàng đã hóa thành ai. Mắt ông như muốn nứt ra, trên trán nổi gân xanh, miệng ú ớ như muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra được một chữ. Yến Đế cảm thấy có một đôi tay vô hình đang siết chặt lấy cổ ông, làm cho ông tuyệt vọng vì không thể thở được.
Đó là chiến thần uy danh hiển hách của Đại Yến. Là định hải thần châm, là cơ thạch hộ quốc.
Sau khi Tạ Bích chết, trừ Tạ Kính Uyên, không ai có thể theo kịp ông, cũng không ai có được vinh quang của ông năm đó.
Tạ Bích là thần tử Yến Đế nể trọng nhất, là thần tử trung tâm với Yến Đế nhất, cũng là thần tử Yến Đế kiêng kị nhất, là thần tử Yến Đế muốn giết nhất!
Yến Đế dùng một tờ mật tin lừa Tạ Bích dẫn binh đến Thái An Môn, sau đó Tạ Bích bị quân mai phục loạn tiễn bắn chết.
Tạ Bích mặc ngân giáp ngồi trên lưng ngựa, sửng sốt nhìn về phía Yến Đế đang đứng trên tường cao đằng xa. Mưa tên xuyên qua ngực Tạ Bích, hoa máu tung bay, ngân thương rơi xuống đất. Chiến thần bảo hộ Đại Yến bao năm nay ngã xuống cùng vũ khí của mình.
Tạ Bích không chết trên chiến trường, không chết ở Tây Bắc ông đã thủ hộ bấy lâu, mà chết bởi sự ngờ vực và hãm hại của quân vương.
Yến Đế chẳng thể quên cảnh thượng hôm ấy. Đêm khuya nằm mộng, ông sẽ nhớ lại đôi mắt đầy máu của Tạ Bích.
Nhất triều thiên tử nhất triều thần, nhất triều u mộng khước kinh hồn. (Một đời vua một đời thần, mỗi khi chìm trong mộng lại bị làm cho kinh sợ).
Gió lạnh thổi vào điện, Yến Đế thấy cả người cứng ngắc lạnh lẽo như một người đã chết. Ông thấy từng tờ giấy vàng biến hóa thành những hình người khác nhau, trong đầu hiện lên thảm trạng khi chết của những người đó. Trước mặt Yến Đế tối sầm, hoảng loạn trông thấy vô số quỷ ảnh tới tìm ông đòi mạng.
“Không...”
Cổ ông rung lên, vất vả lắm mới nói được một chữ.
“Không...”
Gió đêm lại thổi vào trong điện, thổi tắt hết một nửa số nến.
“Không......”
Yến Đế ôm ngực khom lưng, một lúc sau hộc ra một ngụm máu lớn màu đen. Mặt ông vàng như nghệ, cơ thể lắc lư rồi ngã xuống đất.
Cung nữ thái giám sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức nhào lên.
“Bệ hạ! Bệ hạ!”
“Bệ hạ ngất, mau truyền thái y!”
“Mau mau mau! Nâng bệ hạ lên giường!”
Tấn Vương choáng váng, lập tức đẩy mọi người ra, nhào đến bên cạnh giường rồi nắm lấy tay Yến Đế: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Người tỉnh lại đi phụ hoàng! Phụ hoàng!”
Chu Ôn Thần đang canh giữ bên ngoài, nghe thấy động tĩnh trong điện, sắc mặt lập tức thay đổi. Nhanh chóng mang binh vọt vào, ông thấy Yến Đế đã bất tỉnh nhân sự còn Tấn Vương đang ngồi bên mép giường kêu la không ngừng. Huyền Nghiệp Bình ngồi bệt xuống đất như bị rút hết sức lực, bị tình cảnh trước mắt dọa sợ choáng váng.
Chu Ôn Thần tức giận rút kiếm chỉ vào Huyền Nghiệp Bình: “Ngươi dám làm hại bệ hạ!”
Huyền Nghiệp Bình xua tay lùi về sau, mồ hôi tua như tắm: “Không không không! Không không không! Ta không có làm hại bệ hạ! Ta chưa làm gì cả!”
Chu Ôn Thần đi theo Yến Đế đã nhiều năm, vừa nhìn thấy những hình cắt giấy lập tức hiểu ngay mọi việc. Ông thầm kinh hãi, sắc mặt xanh trắng liên tục.
“Người đâu? Giam tên yêu đạo này lại! Cần cạy miệng hắn ra xem ai là người sai sử hắn tới làm hại bệ hạ!”
Sắc mặt Tấn Vương lập tức biến đổi. Hắn không màn hình tượng ôn hòa bấy lâu nay, nhanh chóng đứng lên chất vấn: “Chu Tướng quân đang có ý gì?!”
Chu Ôn Thần là gia thần của Yến Đế, đời này chỉ nghe lệnh của một người. Ông không để Tấn Vương vào mắt, chỉ chậm rãi tra kiếm vào vỏ rồi gằn từng chữ: “Hẳn là điện hạ hiểu ý của vi thần. Nếu có chuyện gì không hay xảy ra với bệ hạ thì chỉ cần là người có liên quan đều giết không tha! Bất kể sang hèn!”
Ông mặc kệ Tấn Vương còn đang choáng váng, sai người kéo Huyền Nghiệp Bình ra ngoài như kéo một con chó chết. Tất cả những người không liên quan đều bị đuổi ra ngoài điện, bao gồm cả Tấn Vương.
Tin tức Tấn Vương dẫn yêu đạo vào cung thi pháp làm hại Yến Đế lập tức truyền khắp kinh thành, từ vương công quý tộc tới bá tánh bình dân đều nghe thấy.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Đến khi Mai quý phi nghe tin rồi vội vã tới hầu bệnh, Tấn Vương đang ngồi ở trước cửa điện dập đầu thỉnh tội. Thái y gấp rút châm cứu cho Yến Đế, tình hình có vẻ không lạc quan.
Vì Mai quý phi tới vội vàng nên tóc tai không chỉnh chu. Bà tức giận chỉ vào Tấn Vương: “Thằng ngốc! Rốt cuộc con đã làm gì?!”
Tay bà run rẩy không ngừng. Xảy ra chuyện như vậy, Tấn Vương còn khả năng kế vị sao? Đến khi Yến Đế tỉnh, sợ rằng có giữ được mạng hay không đã là một vấn đề.
Mấy chục năm cùng chung chăn gối, Mai quý phi quá hiểu con người Yến Đế. Nếu có người gây nguy hiểm đến hoàng quyền của ông, người đó sẽ chết không có chỗ chôn.
Tấn Vương vừa thấy Mai quý phi như thấy được tâm phúc, vội vàng chạy tới ôm chân bà: “Mẫu phi! Mẫu phi! Nhi thần thật sự không có thi pháp hại phụ hoàng! Nhi thần thật sự không có! Người mau giúp nhi thần cầu tình!”
Mai quý phi dùng sức nắm lấy bờ vai hắn, thấp giọng trách mắng: “Bình tĩnh chút, rối cái gì mà rối!”
Gương mặt dịu dàng của bà bỗng trở nên dữ tợn. Tấn Vương bị dọa sợ đến mức giọng nói ngắt quãng: “Mẫu phi...”
“Tiếp tục quỳ ở ngoài này thỉnh tội. Phụ hoàng chưa tỉnh ngày nào thì ngày ấy không được đứng lên!”
Mai quý phi nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu rồi phất tay áo đi vào nội điện.
Nhờ thái y hợp lực châm cứu, Yến Đế vốn hôn mê đã tỉnh lại một chút. Ông ngơ ngác nhìn trướng màng màu vàng trên đầu mình, hoảng hốt nhận ra từng gương mặt của cố nhân: “Người đâu ——”
“Người đâu......”
Yến Đế vốn bệnh đến mức chỉ đang kéo dài hơi tàn chẳng phát ra nổi một âm thanh. Ông nắm chặt lấy mép giường thở hồng hộc từng hơi đứt quãng.
Mai quý phi vội vã bước đến nhưng bị Yến Đế đẩy ra. Chu Ôn Thần đoán được tâm tư của Yến Đế, lập tức quỳ xuống bẩm báo: “Vi thần đã giam tên yêu đạo kia vào thiên lao và sai người nghiêm hình tra hỏi. Tấn Vương đang quỳ ngoài điện thỉnh tội, bệ hạ không cần lo lắng.”
Môi Yến Đế giật giật, một lúc lâu sau ông mới khàn giọng nói như cào hết ruột gan: “Nghịch, tử ——!”
Mai quý phi lập tức rơi nước mắt như hoa lê dính hạt mưa: “Bệ hạ, xưa nay Thừa Trạch là người hiếu thuận. Việc này không liên quan đến nó. Nhất định là tên yêu đạo kia bị người ta sai khiến làm hại nó. Thỉnh bệ hạ tra xét!”
Yến Đế mặc kệ bà, chỉ ra lệnh cho Chu Ôn Thần tiến lại gần rồi nói một cách đứt quãng: “Truyền ý chỉ của trẫm... Tấn Vương đại nghịch bất đạo... mưu hại quân phụ... giam cầm trong phủ... Không được... Không được bước ra......”
“Tuyên Thượng thư Binh bộ Đổng Túc... Hiệp lý đại thần La Nguyên Khanh... Còn có Thái Tử Thừa Hạo... và Tướng quân Tạ Kính Uyên vào cung......”
“Bảo vệ cửa cung... Không được... Không được để người có tâm... Có cơ hội thừa nước đục thả câu......”
Chu Ôn Thần nhìn Yến Đế đang kéo dài hơi tàn bằng sắc mặt phức tạp, sau đó lĩnh mệnh lui xuống.
Mai quý phi muốn nói gì đó nhưng lão thái giám nhận được ánh mắt ra hiệu của Yến Đế liền đi đến trước mặt bà rồi nói uyển chuyển: “Thỉnh nương nương về cung. Nơi này đã có lão nô chăm sóc, ngài không cần lo lắng.”
Sắc mặt Mai quý phi trở nên phức tạp. Bà miễn cưỡng nở nụ cười, nói “làm phiền công công rồi”, sau đó xoay người bước đi. Khi đi ngang qua Tấn Vương, bà thấp giọng để lại một câu: “Không được hành động thiếu suy nghĩ, ở ngoài cung chờ tin tức của bổn cung!”
Một nước cờ sai thua hết cả bàn cờ. Có Sở Hi Niên can thiệp, những ưu thế của Tấn Vương trong nguyên tác lập tức biến mất không còn.
—– Gõ chữ: Tiếu Khanh —–
—– Ổ nhỏ của Tiếu Khanh —–
Tạ Kính Uyên nhận được thánh chỉ vào cung vào ngày mai lập tức biết ngay bệnh tình của Yến Đế không còn cứu được. Không biết lần vào cung này là phúc hay họa. Nếu mọi chuyện diễn ra như sự kiện Thái An Môn năm đó, chỉ sợ họ sẽ rơi vào kết cục chết không có chỗ chôn.
Sở Hi Niên sớm đoán được Yến Đế sẽ truyền triệu bọn họ vào cung, một là vì Thái Tử giám quốc, thứ hai là vì binh quyền trong tay Tạ Kính Uyên. Hắn thấy Tạ Kính Uyên nhíu mày thì nói: “Ta vào cung cùng Tướng quân.”
Tạ Kính Uyên nhìn hắn:“Ngươi không chức không quyền, sao có thể tiến cung?”
Sở Hi Niên cười cười lắc lắc chiếc hộp đựng da sáp để dịch dung: “Ta giả làm tùy tùng theo Tướng quân vào cung.”
Tạ Kính Uyên không trả lời ngay mà lặng lẽ lau chùi kiếm Lạc Uyên đã lâu chưa rút ra khỏi vỏ, sau đó mới thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết nếu Yến Đế bày sẵn mai phục cho lần vào cung này, ta chắc chắn sẽ thập tử nhất sinh. Ngươi đi theo nhất định sẽ bị liên lụy.”
Sở Hi Niên không để ý: “Trước đây ta từng thử tính mệnh của Tướng quân. Những gì Tướng quân muốn đều sẽ được như ý nguyện. Lúc này quẻ tượng vẫn như cũ.”
Kết cục của Tạ Kính Uyên là hắn tự tay viết, bây giờ hắn sẽ tự tay viết lại lần nữa.
Bóng đêm bên ngoài lắc lư theo chiều gió như báo hiệu bão tố mưa giông sắp đến. Sở Hi Niên có linh cảm rằng sóng gió lần này sẽ qua mau.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Kính Uyên dẫn theo Sở Hi Niên đã dịch dung cùng tiến cung. Đến trước Thái Cực Điện y mới biết Yến Đế còn truyền thêm vài văn võ đại thần khác. Tất cả đều đang chỉnh tề quỳ ngoài điện chờ tuyên triệu.
Tạ Kính Uyên tìm một chỗ để quỳ, biết rõ bệnh tình người bên trong đã nguy kịch đến mức thời gian không còn nhiều. Trong mắt y hiện lên vẻ châm chọc không cách nào che giấu được.
Sở Hi Niên mặc trường bào màu đen dành cho người hầu. Hắn quỳ xuống bên cạnh y, lén kéo tay Tạ Kính Uyên rồi hạ giọng nhắc nhở: “Trong cung nhiều người, ngài đừng để người có tâm tìm thấy nhược điểm.”
Tạ Kính Uyên nắm lấy tay hắn, “hừ” một tiếng: “Này có tính là nhược điểm hay không?”
Ân Thừa Hạo thong thả tới muộn. Y là trữ quân, phải quỳ gối ở đằng trước, nhưng đang đi bỗng trông thấy Tạ Kính Uyên liền đi đạp mông quan viên đang quỳ cạnh Tạ Kính Uyên, ý bảo ông tránh ra, sau không biết xấu hổ quỳ xuống bên cạnh Tạ Kính Uyên.
Ân Thừa Hạo định nói gì đó nhưng vừa nghiêng đầu liền phát hiện Tạ Kính Uyên đang nắm tay một người hầu lạ mặt trông khá ưa nhìn. Y trừng lớn mắt, sắc mặt trở nên kỳ lạ, chỉ vào Tạ Kính Uyên rồi lắp bắp: “Ngươi......”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương