Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình
Chương 83: Đào hố cho anh trai
“Ngươi lén Sở Hi Niên nuôi trai lơ? Hắn có biết không?”
“Hắn biết thì sao? Bản tướng quân muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu. Hắn dám nói 'không' sao?”
Chương 79: Đào hố cho anh trai
Sở Hi Niên nhạy bén nhận ra ánh mắt của Ân Thừa Hạo. Thấy y đang nhìn mình chằm chằm, hắn nhàn nhạt nhướng mày, cười cười với y rồi mới chậm rãi thu tay lại.
Ân Thừa Hạo thấy hắn cười với mình thì sắc mặt càng khó đoán hơn. Y thầm nghĩ tên tiểu bạch kiểm này thật kiêu ngạo, rồi nhìn về phía Tạ Kính Uyên: “Ngươi lén Sở Hi Niên nuôi trai lơ? Hắn có biết không?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, lát sau mới nhận ra Ân Thừa Hạo hiểu lầm chuyện gì. Y liếc Sở Hi Niên rồi cười như không cười: “Liên quan gì đến ngài?”
Ân Thừa Hạo cảm giác như vừa tìm ra nhược điểm của Tạ Kính Uyên, giọng nói tự tin hơn hẳn: “Tạ Kính Uyên, ngươi tốt nhất nên khách khí với cô một chút. Có tin cô nói cho Sở Hi Niên biết chuyện này hay không?”
Tạ Kính Uyên cong môi nói một cách cố ý: “Hắn biết thì sao? Bản tướng quân muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu. Hắn dám nói 'không' sao?”
Sở Hi Niên khựng người, nụ cười trên môi cứng đờ.
Ân Thừa Hạo không nghĩ đến Tạ Kính Uyên còn có ham mê này. Y chậc lưỡi: “Cô còn tưởng rằng ngươi là người thâm tình, không ngờ cũng học đòi mấy sở thích không đứng đắn kia. Nhưng có giới hạn thôi, bên trong Sở Hi Niên đen thùi lùi. Cẩn thận hắn tìm cách thu thập ngươi.”
Sở Hi Niên không biết Ân Thừa Hạo đang khen hay đang chửi mình. Hắn khẽ cử động tay, không biết nên làm sao với hành vi khẩu xuất cuồng ngôn này của Tạ Kính Uyên, một lát sau mới khẽ cười một tiếng.
Thôi, về phủ rồi thu thập y.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Mọi người quỳ ở bên ngoài một lát thì Yến Đế truyền triệu bọn họ tiến vào. Sở Hi Niên không vào được, đành khẽ nhắc nhở Tạ Kính Uyên: “Dù Hoàng Thượng có nói gì, ngài chỉ cần đồng ý là được.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Yến Đế hẳn là muốn để Ân Thừa Hạo làm Thái Tử giám quốc, sau đó kích thích Tạ Kính Uyên tạo phản để mượn cớ ép y giao ra binh quyền.
Tạ Kính Uyên gật đầu rồi đứng dậy đi vào điện cùng Ân Thừa Hạo. Cánh cửa to lớn chậm rãi đóng lại, không cho người bên ngoài nhìn vào.
Sở Hi Niên giả vờ làm người hầu đứng chờ ở ngoài, hai bàn tay đan vào nhau, bắt đầu suy xét tình hình hiện tại.
Yến Đế không còn bao nhiêu thời gian. Trước khi lâm chung, hẳn ông sẽ thuận theo quy củ của tổ tông truyền ngôi cho con trưởng kiêm con vợ cả, tức truyền ngôi cho Ân Thừa Hạo.
Thế lực của Xương Vương Bình Vương rất yếu, không cần quá để tâm.
Khó giải quyết nhất là Tấn Vương. Hắn là chư vương duy nhất có nhiều mối quan hệ trong quân đội. Tuy chuyện thi pháp trừ tà đã giảm bớt khả năng thượng vị của hắn, nhưng chỉ cần trong tay hắn có binh lực thì vẫn có cơ hội phản công.
Tổng cộng có ba quân doanh trấn thủ kinh đô và vùng lân cận. Võ Đức doanh và Bình Tương doanh đều là thân bộ của Tạ Kính Uyên. Dù Yến Đế muốn y nộp binh phù cũng không ngại, y vẫn có thể khống chế hai quân doanh này.
Binh lực tại Tuyên Hổ doanh là cao nhất, do trung lang tướng Thường Tông Bình nắm giữ. Ông có một con gái vừa được gả vào phủ Tấn Vương và trở thành trắc phi. Dù là ngoài mặt hay trong lòng, người nhà họ Thường chắc chắn đã sớm theo phe của Tấn Vương.
Nếu Tấn Vương muốn tạo phản, Tuyên Hổ doanh của Thường Tông Bình là sự giúp đỡ lớn nhất.
Sở Hi Niên suy đi tính lại trong đầu, không muốn để lọt bất kỳ sơ hở nào. Dù sao tự mình trải qua rất khác đọc văn chương trên giấy, một sai lầm nhỏ có thể trả giá bằng mạng sống.
Thật ra nếu Tấn Vương tạo phản cũng không gây được sóng gió gì. Binh lực của cấm quân trong tay Chu Ôn Thần cùng hai quân doanh của Tạ Kính Uyên hợp lại lớn hơn Tuyên Hổ doanh của Tấn Vương.
Nhưng sợ rằng sau khi Tấn Vương tạo phản, Tạ Kính Uyên phải cùng ra mặt với Chu Ôn Thần. Yến Đế có thể sẽ qua cầu rút ván, tìm cớ diệt trừ Tạ Kính Uyên.
Tuy Sở Hi Niên mới nhìn thấy Yến Đế một lần, nhưng không khó để đoán ra Yến Đế rất kiêng kị Tạ Kính Uyên, hay đúng hơn là ông ta kiêng kị người họ Tạ khống chế binh quyền.
Đặc biệt Tạ Kính Uyên trời sinh phản cốt, vừa nhìn liền biết y không phải người dễ nghe lời.
Thẳng đến khi sắc trời đổi thành màu đen, mọi người mới nối đuôi nhau ra khỏi điện, chỉ thiếu mỗi Ân Thừa Hạo. Tạ Kính Uyên đi ra cửa, thấy Sở Hi Niên đứng bên rào chắn thì lập tức đi tới, biểu cảm nghiêm túc: “Đúng như ngươi đoán, Hoàng Thượng dùng cớ ta mắc bệnh để thu hồi binh quyền.”
Sở Hi Niên cùng y đi ra khỏi hoàng cung: “Không sao cả, đúng như dự kiến. Thái Tử đâu?”
Tạ Kính Uyên lắc đầu: “Hoàng Thượng cho Thái Tử ở lại hầu bệnh bên người, nói là có chuyện muốn nói với y.”
Hầu bệnh không phải chuyện gì khó, không rõ Yến Đế đang muốn làm gì.
Yến Đế chỉ muốn Ân Thừa Hạo hầu bệnh chứ không muốn để y kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Tấn Vương bị giam trong phủ, Xương Vương Bình Vương muốn vào cung thăm hỏi đều bị Yến Đế từ chối rồi đuổi về. Chỉ có Ân Thừa Hạo có đãi ngộ khác biệt.
“Tướng quân cùng ta đến một nơi.” Sở Hi Niên bỗng nói.
Mí mắt Tạ Kính Uyên giật giật: “Ngươi muốn đi đâu?”
Huyền Nghiệp Bình đang bị nhốt ở thiên lao, Sở Hi Niên còn muốn đi lừa ai?
Sở Hi Niên chậm rãi nói bốn chữ: “Phủ Khúc Dương Hầu.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đêm đen, trăng tròn vành vạnh, nóc Thái Cực Điện vẽ nên một mảng đen lớn giữa trời. Tượng tiên nhân cưỡi thú ngẩng đầu nhìn về phương đông, trước mắt là đường phố tưởng chừng chạy dài bất tận.
Một chiếc xe ngựa băng nhanh trên đường rồi dừng trước cửa phủ Khúc Dương Hầu. Tuy nhiên âm thanh trong xe hơi lớn như thể có ai đang đánh nhau, thường vang lên tiếng đồ vật va chạm. Xe dừng một lúc lâu vẫn chưa có ai bước xuống.
“Bản tướng quân nói không đi là không đi.”
Vào phủ Khúc Dương Hầu sẽ phải thấy cha mẹ của Sở Hi Niên, Tạ Kính Uyên cảm thấy có hơi quái quái. Y vén rèm phân phó cho Cửu Dung đang cưỡi ngựa đằng trước: “Quay về phủ Tướng quân!”
Cửu Dung kéo dây cương ra lệnh cho mọi người dừng lại, vừa định quay đầu trở về thỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Sở Hi Niên: “Ngừng ở đây, không được nhúc nhích.”
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Cửu Dung suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nghe theo Tạ Kính Uyên. Hắn chuẩn bị quất ngựa quay về thì Vân Tước vốn đang ngồi trên càng xe bỗng nhảy xuống: “Đến đã đến rồi, đi vào ngồi đi. Không cần ngại, cớ gì đi xa một chuyến không công?”
Nàng lớn lên ở phủ Khúc Dương Hầu, đã lâu rồi không trở về nên hơi nhớ những tỷ muội trong phủ.
Cửu Dung ngừng tay, nhìn Vân Tước từ trên cao nhưng chỉ nhìn thấy chỏm tóc trên đỉnh đầu của nàng. Hắn nhíu mày, không biết vì sao lại vô thức không tiếp tục quay xe nữa.
Cùng lúc đó, trong xe, Sở Hi Niên đang thuyết phục Tạ Kính Uyên: “Tướng quân sợ cái gì? Ngài dám xông vào giữa vạn quân, sao lại sợ một hầu phủ nho nhỏ? Dù vợ có xấu cũng phải thấy cha mẹ chồng.”
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Ngươi nói ai xấu?”
Lúc này y mới chú ý đến hình tượng.
Sở Hi Niên cầm tay y kéo ra ngoài: “Ai không dám xuống xe thì ta nói người đó.”
Tạ Kính Uyên không thể đẩy hắn cũng không thể đánh hắn, thế là bị kéo xuống xe ngựa. Y không muốn những người hầu xung quanh chú ý nên mặt lạnh ho hai tiếng, người hầu lập tức quay mặt sang bên.
Sở Hi Niên vừa kéo Tạ Kính Uyên vừa thấp giọng: “Đi thôi, cùng vào phủ.”
Chân Tạ Kính Uyên như cắm rễ trên mặt đất, dù hắn kéo thế nào cũng bất động. Y sờ mặt nạ trên mặt mình, khẽ rũ mắt: “Ngươi vô cớ về phủ, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Sở Hi Niên không giấu giếm. Hắn nhìn về hướng bảng hiệu phủ Khúc Dương Hầu bằng ánh mắt sâu xa: “Tất nhiên là tìm huynh trưởng ôn chuyện.”
Sở Hi Niên cần một người giúp đỡ. Người giúp đỡ này chẳng những cần thúc đẩy Tấn Vương tạo phản mà còn phải làm cho Tấn Vương và Chu Ôn Thần lưỡng bại câu thương. Người có thể làm điều này không còn ai khác ngoài Sở Tiêu Bình.
Tạ Kính Uyên bắt đầu suy nghĩ về lợi-hại của việc này. Trong một khắc thất thần đó, y bị Sở Hi Niên kéo vào trong phủ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Người canh cửa của phủ Khúc Dương Hầu đang ngủ gà ngủ gật. Lơ mơ mở mắt ra, thấy trước cửa có một đội nhân mã, người nọ bị dọa đến suýt nữa ngã xuống. Thấy người đến là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên, người nọ định chạy vào trong phủ thông báo.
Tạ Kính Uyên nhanh tay lẹ mắt cản người nọ lại: “Hầu gia và phu nhân nhà ngươi đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Gặp được sát thần trong truyền thuyết, người canh cửa run rẩy nói lắp bắp: “Hồi hồi hồi...... Hồi tướng quân... Hầu gia và phu nhân dùng xong bữa tối liền đi nghỉ...”
Đúng ý y rồi! Tạ Kính Uyên lập tức thay đổi bộ dáng sống chết không chịu bước vào ban nãy, thoải mái đi qua cổng: “Vậy không cần phải báo cho họ biết, không cần làm phiền họ.”
Sở Hi Niên cười cười nhìn bóng lưng Tạ Kính Uyên, giả vờ không đoán ra suy nghĩ của y: “Huynh trưởng đâu? Cũng đi nghỉ rồi sao?”
Người canh cửa nói: “Hồi nhị công tử, đại công tử đang ở trong phòng. Hẳn là vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Sở Hi Niên gật đầu, thưởng cho người nọ một khối bạc: “Ta biết rồi. Nhớ kỹ, ngày sau không thể lười biếng khi đang canh gác.”
Sở Tiêu Bình thường ngủ muộn. Hắn có quá nhiều thứ để suy nghĩ và bận tâm. Những ngày gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện: chuyện mộ bạc của Thái Tử, Yến Đế bệnh nặng, và Tấn Vương bị giam cầm. Dường như tất cả những sự kiện này đều liên quan đến nhau.
Đêm khuya khó ngủ, Sở Tiêu Bình tự chơi cờ, nghĩ mãi vẫn chưa ra manh mối. Ánh đèn dầu hắt bóng hình hắn đang ngồi lên khung cửa sổ.
Sở Hi Niên nhẹ nhàng gõ cửa: “Huynh trưởng.”
Sở Tiêu Bình hoàn hồn. Hắn nghi hoặc đứng dậy mở cửa, không khỏi sửng sốt khi thấy Sở Hi Niên đứng bên ngoài: “Nhị đệ, ngươi về từ khi nào?”
Sở Hi Niên: “Vừa mới về. Lâu rồi huynh đệ hai ta không gặp nhau, không bằng cùng nhau uống ly trà?”
Sở Tiêu Bình nhìn đệ đệ có sự thay đổi lớn về tính cách này, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ. Hắn chậm rãi lui về sau một bước, nghiêng người tránh sang một bên: “Có gì vào rồi nói.”
Sở Hi Niên gật đầu đi vào, sau đó đóng cửa lại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên trốn trên nóc nhà để xem bọn họ nói gì. Y lật một miếng ngói lên, lười biếng nghiêng đầu lắng nghe. Võ công của hai huynh đệ Sở thị đều không ra gì, không ai phát hiện ra y.
Giọng nói của hai người bên dưới nhanh chóng truyền đến.
“Huynh trưởng cho rằng nếu thiên hạ đổi chủ, ai trong chúng chư vương có thể gánh vác trọng trách này?”
Đây tất nhiên là giọng Sở Hi Niên.
Sở Tiêu Bình im lặng thật lâu. Nếu là trước đây, hắn sẽ không chút do dự trả lời là Tấn Vương, nhưng hiện giờ hắn lại không quá chắc chắn.
Sở Tiêu Bình nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt phức tạp: “Đệ nghĩ sao?”
Sở Hi Niên không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Ai kế vị cũng vậy. Ngốc cũng được, lơ ngơ cũng chẳng sao. Ta chỉ để ý liệu vị tân đế kia có một trái tim độ lượng.”
Hắn nâng ấm trà lên rót cho Sở Tiêu Bình một ly trà, nhưng trà chưa kịp đầy đã nghe Sở Tiêu Bình hỏi: “Đệ gia nhập phe của Thái Tử?”
Một lời như tiếng sấm nổ vang. Sở Hi Niên dừng tay rồi ngẩng đầu lên, thấy vị huynh trưởng này nhìn mình bằng ánh mắt sáng như đuốc.
“......”
Sở Hi Niên đặt ấm trà xuống, một lát sau mới cười cười: “Sao huynh trưởng đoán được?”
Sở Tiêu Bình hít một hơi thật sâu: “Nếu hôm nay đệ không đến, ta sẽ đoán không ra. Nhưng đệ đã đến rồi, nếu còn không đoán được thì chẳng phải ta là người ngu xuẩn?”
“Hắn biết thì sao? Bản tướng quân muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu. Hắn dám nói 'không' sao?”
Chương 79: Đào hố cho anh trai
Sở Hi Niên nhạy bén nhận ra ánh mắt của Ân Thừa Hạo. Thấy y đang nhìn mình chằm chằm, hắn nhàn nhạt nhướng mày, cười cười với y rồi mới chậm rãi thu tay lại.
Ân Thừa Hạo thấy hắn cười với mình thì sắc mặt càng khó đoán hơn. Y thầm nghĩ tên tiểu bạch kiểm này thật kiêu ngạo, rồi nhìn về phía Tạ Kính Uyên: “Ngươi lén Sở Hi Niên nuôi trai lơ? Hắn có biết không?”
Tạ Kính Uyên nhíu mày, lát sau mới nhận ra Ân Thừa Hạo hiểu lầm chuyện gì. Y liếc Sở Hi Niên rồi cười như không cười: “Liên quan gì đến ngài?”
Ân Thừa Hạo cảm giác như vừa tìm ra nhược điểm của Tạ Kính Uyên, giọng nói tự tin hơn hẳn: “Tạ Kính Uyên, ngươi tốt nhất nên khách khí với cô một chút. Có tin cô nói cho Sở Hi Niên biết chuyện này hay không?”
Tạ Kính Uyên cong môi nói một cách cố ý: “Hắn biết thì sao? Bản tướng quân muốn nuôi bao nhiêu thì nuôi bấy nhiêu. Hắn dám nói 'không' sao?”
Sở Hi Niên khựng người, nụ cười trên môi cứng đờ.
Ân Thừa Hạo không nghĩ đến Tạ Kính Uyên còn có ham mê này. Y chậc lưỡi: “Cô còn tưởng rằng ngươi là người thâm tình, không ngờ cũng học đòi mấy sở thích không đứng đắn kia. Nhưng có giới hạn thôi, bên trong Sở Hi Niên đen thùi lùi. Cẩn thận hắn tìm cách thu thập ngươi.”
Sở Hi Niên không biết Ân Thừa Hạo đang khen hay đang chửi mình. Hắn khẽ cử động tay, không biết nên làm sao với hành vi khẩu xuất cuồng ngôn này của Tạ Kính Uyên, một lát sau mới khẽ cười một tiếng.
Thôi, về phủ rồi thu thập y.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Mọi người quỳ ở bên ngoài một lát thì Yến Đế truyền triệu bọn họ tiến vào. Sở Hi Niên không vào được, đành khẽ nhắc nhở Tạ Kính Uyên: “Dù Hoàng Thượng có nói gì, ngài chỉ cần đồng ý là được.”
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Yến Đế hẳn là muốn để Ân Thừa Hạo làm Thái Tử giám quốc, sau đó kích thích Tạ Kính Uyên tạo phản để mượn cớ ép y giao ra binh quyền.
Tạ Kính Uyên gật đầu rồi đứng dậy đi vào điện cùng Ân Thừa Hạo. Cánh cửa to lớn chậm rãi đóng lại, không cho người bên ngoài nhìn vào.
Sở Hi Niên giả vờ làm người hầu đứng chờ ở ngoài, hai bàn tay đan vào nhau, bắt đầu suy xét tình hình hiện tại.
Yến Đế không còn bao nhiêu thời gian. Trước khi lâm chung, hẳn ông sẽ thuận theo quy củ của tổ tông truyền ngôi cho con trưởng kiêm con vợ cả, tức truyền ngôi cho Ân Thừa Hạo.
Thế lực của Xương Vương Bình Vương rất yếu, không cần quá để tâm.
Khó giải quyết nhất là Tấn Vương. Hắn là chư vương duy nhất có nhiều mối quan hệ trong quân đội. Tuy chuyện thi pháp trừ tà đã giảm bớt khả năng thượng vị của hắn, nhưng chỉ cần trong tay hắn có binh lực thì vẫn có cơ hội phản công.
Tổng cộng có ba quân doanh trấn thủ kinh đô và vùng lân cận. Võ Đức doanh và Bình Tương doanh đều là thân bộ của Tạ Kính Uyên. Dù Yến Đế muốn y nộp binh phù cũng không ngại, y vẫn có thể khống chế hai quân doanh này.
Binh lực tại Tuyên Hổ doanh là cao nhất, do trung lang tướng Thường Tông Bình nắm giữ. Ông có một con gái vừa được gả vào phủ Tấn Vương và trở thành trắc phi. Dù là ngoài mặt hay trong lòng, người nhà họ Thường chắc chắn đã sớm theo phe của Tấn Vương.
Nếu Tấn Vương muốn tạo phản, Tuyên Hổ doanh của Thường Tông Bình là sự giúp đỡ lớn nhất.
Sở Hi Niên suy đi tính lại trong đầu, không muốn để lọt bất kỳ sơ hở nào. Dù sao tự mình trải qua rất khác đọc văn chương trên giấy, một sai lầm nhỏ có thể trả giá bằng mạng sống.
Thật ra nếu Tấn Vương tạo phản cũng không gây được sóng gió gì. Binh lực của cấm quân trong tay Chu Ôn Thần cùng hai quân doanh của Tạ Kính Uyên hợp lại lớn hơn Tuyên Hổ doanh của Tấn Vương.
Nhưng sợ rằng sau khi Tấn Vương tạo phản, Tạ Kính Uyên phải cùng ra mặt với Chu Ôn Thần. Yến Đế có thể sẽ qua cầu rút ván, tìm cớ diệt trừ Tạ Kính Uyên.
Tuy Sở Hi Niên mới nhìn thấy Yến Đế một lần, nhưng không khó để đoán ra Yến Đế rất kiêng kị Tạ Kính Uyên, hay đúng hơn là ông ta kiêng kị người họ Tạ khống chế binh quyền.
Đặc biệt Tạ Kính Uyên trời sinh phản cốt, vừa nhìn liền biết y không phải người dễ nghe lời.
Thẳng đến khi sắc trời đổi thành màu đen, mọi người mới nối đuôi nhau ra khỏi điện, chỉ thiếu mỗi Ân Thừa Hạo. Tạ Kính Uyên đi ra cửa, thấy Sở Hi Niên đứng bên rào chắn thì lập tức đi tới, biểu cảm nghiêm túc: “Đúng như ngươi đoán, Hoàng Thượng dùng cớ ta mắc bệnh để thu hồi binh quyền.”
Sở Hi Niên cùng y đi ra khỏi hoàng cung: “Không sao cả, đúng như dự kiến. Thái Tử đâu?”
Tạ Kính Uyên lắc đầu: “Hoàng Thượng cho Thái Tử ở lại hầu bệnh bên người, nói là có chuyện muốn nói với y.”
Hầu bệnh không phải chuyện gì khó, không rõ Yến Đế đang muốn làm gì.
Yến Đế chỉ muốn Ân Thừa Hạo hầu bệnh chứ không muốn để y kế thừa ngôi vị hoàng đế sao? Tấn Vương bị giam trong phủ, Xương Vương Bình Vương muốn vào cung thăm hỏi đều bị Yến Đế từ chối rồi đuổi về. Chỉ có Ân Thừa Hạo có đãi ngộ khác biệt.
“Tướng quân cùng ta đến một nơi.” Sở Hi Niên bỗng nói.
Mí mắt Tạ Kính Uyên giật giật: “Ngươi muốn đi đâu?”
Huyền Nghiệp Bình đang bị nhốt ở thiên lao, Sở Hi Niên còn muốn đi lừa ai?
Sở Hi Niên chậm rãi nói bốn chữ: “Phủ Khúc Dương Hầu.”
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Đêm đen, trăng tròn vành vạnh, nóc Thái Cực Điện vẽ nên một mảng đen lớn giữa trời. Tượng tiên nhân cưỡi thú ngẩng đầu nhìn về phương đông, trước mắt là đường phố tưởng chừng chạy dài bất tận.
Một chiếc xe ngựa băng nhanh trên đường rồi dừng trước cửa phủ Khúc Dương Hầu. Tuy nhiên âm thanh trong xe hơi lớn như thể có ai đang đánh nhau, thường vang lên tiếng đồ vật va chạm. Xe dừng một lúc lâu vẫn chưa có ai bước xuống.
“Bản tướng quân nói không đi là không đi.”
Vào phủ Khúc Dương Hầu sẽ phải thấy cha mẹ của Sở Hi Niên, Tạ Kính Uyên cảm thấy có hơi quái quái. Y vén rèm phân phó cho Cửu Dung đang cưỡi ngựa đằng trước: “Quay về phủ Tướng quân!”
Cửu Dung kéo dây cương ra lệnh cho mọi người dừng lại, vừa định quay đầu trở về thỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Sở Hi Niên: “Ngừng ở đây, không được nhúc nhích.”
Mọi người nhìn nhau, không biết nên làm gì.
Cửu Dung suy nghĩ một lát, vẫn quyết định nghe theo Tạ Kính Uyên. Hắn chuẩn bị quất ngựa quay về thì Vân Tước vốn đang ngồi trên càng xe bỗng nhảy xuống: “Đến đã đến rồi, đi vào ngồi đi. Không cần ngại, cớ gì đi xa một chuyến không công?”
Nàng lớn lên ở phủ Khúc Dương Hầu, đã lâu rồi không trở về nên hơi nhớ những tỷ muội trong phủ.
Cửu Dung ngừng tay, nhìn Vân Tước từ trên cao nhưng chỉ nhìn thấy chỏm tóc trên đỉnh đầu của nàng. Hắn nhíu mày, không biết vì sao lại vô thức không tiếp tục quay xe nữa.
Cùng lúc đó, trong xe, Sở Hi Niên đang thuyết phục Tạ Kính Uyên: “Tướng quân sợ cái gì? Ngài dám xông vào giữa vạn quân, sao lại sợ một hầu phủ nho nhỏ? Dù vợ có xấu cũng phải thấy cha mẹ chồng.”
Tạ Kính Uyên liếc hắn: “Ngươi nói ai xấu?”
Lúc này y mới chú ý đến hình tượng.
Sở Hi Niên cầm tay y kéo ra ngoài: “Ai không dám xuống xe thì ta nói người đó.”
Tạ Kính Uyên không thể đẩy hắn cũng không thể đánh hắn, thế là bị kéo xuống xe ngựa. Y không muốn những người hầu xung quanh chú ý nên mặt lạnh ho hai tiếng, người hầu lập tức quay mặt sang bên.
Sở Hi Niên vừa kéo Tạ Kính Uyên vừa thấp giọng: “Đi thôi, cùng vào phủ.”
Chân Tạ Kính Uyên như cắm rễ trên mặt đất, dù hắn kéo thế nào cũng bất động. Y sờ mặt nạ trên mặt mình, khẽ rũ mắt: “Ngươi vô cớ về phủ, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Sở Hi Niên không giấu giếm. Hắn nhìn về hướng bảng hiệu phủ Khúc Dương Hầu bằng ánh mắt sâu xa: “Tất nhiên là tìm huynh trưởng ôn chuyện.”
Sở Hi Niên cần một người giúp đỡ. Người giúp đỡ này chẳng những cần thúc đẩy Tấn Vương tạo phản mà còn phải làm cho Tấn Vương và Chu Ôn Thần lưỡng bại câu thương. Người có thể làm điều này không còn ai khác ngoài Sở Tiêu Bình.
Tạ Kính Uyên bắt đầu suy nghĩ về lợi-hại của việc này. Trong một khắc thất thần đó, y bị Sở Hi Niên kéo vào trong phủ.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Người canh cửa của phủ Khúc Dương Hầu đang ngủ gà ngủ gật. Lơ mơ mở mắt ra, thấy trước cửa có một đội nhân mã, người nọ bị dọa đến suýt nữa ngã xuống. Thấy người đến là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên, người nọ định chạy vào trong phủ thông báo.
Tạ Kính Uyên nhanh tay lẹ mắt cản người nọ lại: “Hầu gia và phu nhân nhà ngươi đã nghỉ ngơi rồi sao?”
Gặp được sát thần trong truyền thuyết, người canh cửa run rẩy nói lắp bắp: “Hồi hồi hồi...... Hồi tướng quân... Hầu gia và phu nhân dùng xong bữa tối liền đi nghỉ...”
Đúng ý y rồi! Tạ Kính Uyên lập tức thay đổi bộ dáng sống chết không chịu bước vào ban nãy, thoải mái đi qua cổng: “Vậy không cần phải báo cho họ biết, không cần làm phiền họ.”
Sở Hi Niên cười cười nhìn bóng lưng Tạ Kính Uyên, giả vờ không đoán ra suy nghĩ của y: “Huynh trưởng đâu? Cũng đi nghỉ rồi sao?”
Người canh cửa nói: “Hồi nhị công tử, đại công tử đang ở trong phòng. Hẳn là vẫn chưa nghỉ ngơi.”
Sở Hi Niên gật đầu, thưởng cho người nọ một khối bạc: “Ta biết rồi. Nhớ kỹ, ngày sau không thể lười biếng khi đang canh gác.”
Sở Tiêu Bình thường ngủ muộn. Hắn có quá nhiều thứ để suy nghĩ và bận tâm. Những ngày gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện: chuyện mộ bạc của Thái Tử, Yến Đế bệnh nặng, và Tấn Vương bị giam cầm. Dường như tất cả những sự kiện này đều liên quan đến nhau.
Đêm khuya khó ngủ, Sở Tiêu Bình tự chơi cờ, nghĩ mãi vẫn chưa ra manh mối. Ánh đèn dầu hắt bóng hình hắn đang ngồi lên khung cửa sổ.
Sở Hi Niên nhẹ nhàng gõ cửa: “Huynh trưởng.”
Sở Tiêu Bình hoàn hồn. Hắn nghi hoặc đứng dậy mở cửa, không khỏi sửng sốt khi thấy Sở Hi Niên đứng bên ngoài: “Nhị đệ, ngươi về từ khi nào?”
Sở Hi Niên: “Vừa mới về. Lâu rồi huynh đệ hai ta không gặp nhau, không bằng cùng nhau uống ly trà?”
Sở Tiêu Bình nhìn đệ đệ có sự thay đổi lớn về tính cách này, trong lòng luôn cảm thấy kỳ lạ. Hắn chậm rãi lui về sau một bước, nghiêng người tránh sang một bên: “Có gì vào rồi nói.”
Sở Hi Niên gật đầu đi vào, sau đó đóng cửa lại.
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w a t t p a d: tieukhannh)
– (Ổ nhỏ của Tiếu Khanh)
– (w o r d p r e s s: justtieukhannh)
Tạ Kính Uyên trốn trên nóc nhà để xem bọn họ nói gì. Y lật một miếng ngói lên, lười biếng nghiêng đầu lắng nghe. Võ công của hai huynh đệ Sở thị đều không ra gì, không ai phát hiện ra y.
Giọng nói của hai người bên dưới nhanh chóng truyền đến.
“Huynh trưởng cho rằng nếu thiên hạ đổi chủ, ai trong chúng chư vương có thể gánh vác trọng trách này?”
Đây tất nhiên là giọng Sở Hi Niên.
Sở Tiêu Bình im lặng thật lâu. Nếu là trước đây, hắn sẽ không chút do dự trả lời là Tấn Vương, nhưng hiện giờ hắn lại không quá chắc chắn.
Sở Tiêu Bình nhìn Sở Hi Niên bằng ánh mắt phức tạp: “Đệ nghĩ sao?”
Sở Hi Niên không trả lời thẳng vào câu hỏi: “Ai kế vị cũng vậy. Ngốc cũng được, lơ ngơ cũng chẳng sao. Ta chỉ để ý liệu vị tân đế kia có một trái tim độ lượng.”
Hắn nâng ấm trà lên rót cho Sở Tiêu Bình một ly trà, nhưng trà chưa kịp đầy đã nghe Sở Tiêu Bình hỏi: “Đệ gia nhập phe của Thái Tử?”
Một lời như tiếng sấm nổ vang. Sở Hi Niên dừng tay rồi ngẩng đầu lên, thấy vị huynh trưởng này nhìn mình bằng ánh mắt sáng như đuốc.
“......”
Sở Hi Niên đặt ấm trà xuống, một lát sau mới cười cười: “Sao huynh trưởng đoán được?”
Sở Tiêu Bình hít một hơi thật sâu: “Nếu hôm nay đệ không đến, ta sẽ đoán không ra. Nhưng đệ đã đến rồi, nếu còn không đoán được thì chẳng phải ta là người ngu xuẩn?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương