Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 29



Mũi tên dài nhọn bay thẳng về hướng của chim Nham Đỉnh, lập tức đâm trúng mông của nó.

"Huýt -----!"

Một tiếng chim kêu gào vang khắp không trung, con chim Nham Đỉnh thật lớn kia lập tức buông lỏng móng vuốt ra.

Âu Dương Đông từ trên trời rơi xuống, Thẩm Tu Trạch cùng Từ Phóng không kịp dùng dị năng cứu hắn, thế nhưng hắn đã tự mình phát động dị năng, tăng trưởng một ngọn cỏ dưới mặt đất, lúc đầu là một phiến lá yếu ớt lập tức lớn lên vô số lần, mà Âu Dương Đông cũng rơi xuống trên phiến lá đó, phiến lá chịu sức nặng liền bật ngược lại, Âu Dương Đông lại nảy lên trời một chút rồi rơi xuống trên nền đất cứng rắn.

Tuy rằng mông của con chim Nham Đỉnh bị đau, nhưng mũi tên kia chỉ như một cây kim nhỏ so với thân hình cực lớn của nó, cho nên cuối cùng nó chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay đi.

" Anh không có việc gì chứ." Từ Phóng một đường chạy về phía Âu Dương Đông mà hò hét.

Âu Dương Đông nhe răng nhếch miệng ngồi dưới đất, phía sau lưng của hắn bị móng vuốt của con chim cào bị thương, vừa rồi còn bị ngã xuống mặt đất, mông cũng đau.

Thấy Âu Dương Đông vẫn còn tốt, Từ Phóng mới cười ra tiếng, " Anh nói xem sao anh lại thế này? Đã nói đừng có nhúc nhích rồi, lại vẫn cứ không nghe, bị bắt rồi đấy, nếu không có lão đại cứu anh, hôm nay anh sẽ cùng con chim Nham Đỉnh kia bỏ nhà theo chim."

Âu Dương Đông không rảnh quan tâm đến cái miệng đang khoác lác của Từ Phóng, hắn ngồi dưới đất hoài nghi nhân sinh của mình.

" Tại sao? Chuyện này rốt cuộc là tại sao? Căn bản tôi không có động mà, tại sao lại muốn bắt tôi chứ?"

Từ Phóng duỗi tay muốn kéo hắn lên, nghe vậy liền kinh ngạc hỏi: "Anh không nhúc nhích thật sao?"

Âu Dương Đông gian nan đứng dậy, vẻ mặt tủi thân nói: "Tôi không động đậy thật mà! Hơn nữa lúc gặp linh cẩu cũng vậy, tất cả đều tấn công tôi, đây rốt cuộc là vì sao chứ?"

Thẩm Tu Trạch đứng ở bên cạnh, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên cái cây cỏ dại kia, xem ra trong khoảng thời gian này, Âu Dương Đông đã tiến bộ rất lớn, thế mà có thể cách không tăng trưởng một cái cây trên đất, nhưng mà lúc này đối phương lại đang đắm chìm trong thế giới nghi ngờ tại sao chỉ có bản thân khác biệt, thậm chí còn không thèm quan tâm tới việc mình có thể tăng trưởng ra một cây cỏ dại lớn như vậy.

Trở lại nhà xe, Âu Dương Đông ngồi dựa vào sô pha, Từ Phóng giúp hắn rửa vết thương cùng băng bó lại.

Thẩm Tu Trạch lái xe, hiện tại hắn cũng không rảnh lo đến việc có chim Nham Điểu khác ở bên ngoài hay không, con chim Nham Điểu bị thương kia nhất định sẽ tìm đến nữa, bọn họ chỉ có thể nhanh chóng chạy đi, xem có thể chạy xa hơn được chút nào hay không, để không bị nó đuổi kịp.

Thật ra loài chim này cũng không quá mạnh đến nỗi hắn đánh không lại, chỉ là ở trong vùng hoang dã, ngoại trừ lúc tìm đồ ăn cùng với bị chủ động tấn công, các nhà thám hiểm đều sẽ không giết sinh vật nào, có thể tránh được chiến đấu một trận thì sẽ tận lực tránh đi.

Dù sao có rất nhiều động vật đều có thói quen sinh sống quần cư, giết một con nói không chừng sẽ bị đồng loại của chúng điên cuồng trả thủ.

Hiện tại con chim Nham Đỉnh kia hẳn là trở về gọi thêm người, không đúng, là trở về gọi thêm chim, một con chim giang cánh có thể dài khoản ba bốn mét, lại nhiều thêm mấy con nữa, nhà xe đều có thể bị chúng nó hất văng.

Âu Dương Đông cứ ngồi ở chỗ đó mà nhắc mãi tại sao.

Ô Sương Tuyết sờ cằm: "Chắc là chúng coi trọng thân thể của cậu đó."

Vẻ mặt Ô Đóa đen đi: "Bà, bà dùng từ kỳ quá."

" Tình hình ở khu vực hoang dã bây giờ có lẽ cũng khá là nghiêm trọng, rất nhiều động vật đều biến thành tang thi, những động vật bình thường khác thì tìm không thấy thức ăn, tự nhiên là nhìn thấy một thứ nhiều thịt như vậy, dù có động hay không, khẳng định cũng muốn mang về."

Lời này của bà Ô làm Âu Dương Đông có chút sững sờ: "Như vậy, trước đó những con tang thi thú kia tại sao phải đuổi theo tôi chứ?"

" Cùng một lý do chứ sao, với cái hình thể này của cậu, một người như hai, nhất định là chúng muốn ăn cậu trước."

"Bà ơi, chim Nham Đỉnh ăn chay mà." Ô Đóa nhịn không được mà nói: "Đồ ăn của chúng nó là một loại quả có vỏ ngoài rất cứng, cho nên lẽ ra anh Đông không phải là thức ăn của chúng mới phải."

Ô Sương Tuyết bị cháu gái vạch trần, bà cười ha ha vỗ vào lưng cô bé, sau đó mới nói với Âu Dương Đông: "Tôi nghĩ chắc là có liên quan tới hệ mộc của cậu đó, dị năng hệ mộc của cậu có sức hấp dẫn cực lớn với động vật ăn chay, trong mắt của chúng, nói không chừng cậu chính là một loại thực vật ăn cực kỳ ngon."

Từ Phóng lại hỏi: "Vậy còn tang thi thú thì sao?"

" Trước đó tôi không hề nói đùa, có một ít động vật sẽ chọn săn những con mồi già, yếu, bệnh, tật, nhưng còn có một số con vì để có đồ ăn dư thừa, chúng sẽ ưu tiên chọn những con mồi có thịt nhiều hơn, có lẽ tang thi thú cũng căn cứ vào đạo lý này, nên trong lúc tấn công, mới dồn toàn bộ chủ lực lên người của cậu."

Âu Dương Đông: "......"

Trong mắt của hắn lập tức mất đi ánh sáng, hắn chôn đầu vào ghế sô pha, nặng nề nói: "Tôi cảm thấy toàn bộ thế giới đều đang nhắm vào tôi."

Từ Phóng vỗ lưng hắn: "Kỳ thật anh có thể đổi một góc độ khác mà nghĩ lại, hiện tại có rất nhiều người đều ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cái hình thể này của anh mà đi ra ngoài, đều sẽ khiến mọi người hâm mộ muốn chết luôn, còn ở trong mắt động vật chính là có lực hấp dẫn vô cùng, nói như vậy, chẳng phải anh chính là vạn nhân mê sao?"

Âu Dương Đông ngẩng đầu, trong mắt có chút ẩm ướt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Vạn nhân mê này cho cậu, cậu có muốn làm không? Còn có, cậu đánh lên miệng vết thương của tôi!"

Lúc Âu Dương Đông đang băng bó vết thương, Lâm An ngồi ở bên cạnh không ngừng bồn chồn, cậu chậm rãi đi vòng vòng xung quanh sô pha, có người nhìn cậu, cậu liền sẽ cúi đầu, một khi không có ai chú ý tới cậu, nhóc tang thi sẽ lén lút nhìn về phía Âu Dương Đông.

Lâm An không hề có ý che giấu ánh mắt của mình, cậu thường đi tới đi lui hoặc ngẩn người, hoặc là làm vệ sinh khắp nơi, đối với một việc nào đó sinh ra hứng thú đúng thật là một hình ảnh khá đặc biệt.

Âu Dương Đông đang bi thương ngược dòng thành sông, lại phát hiện Lâm An vẫn luôn đi tới đi lui gần đó, nhìn lén vết thương của hắn, hắn nhịn không được mà xúc động: "Chỉ có mỗi Lâm An là có lương tâm, tôi thấy khoảng thời gian này, đúng thật là cậu ấy khôi phục rất nhanh, đã biết quan tâm tới người khác rồi, không giống như cái tên đầu trọc này, cứ phải rải muối lên miệng vết thương của người ta."

Từ Phóng: ".....Được thôi, anh vui vẻ là được."

Thật ra cũng không phải như thế, anh An không phải đang quan tâm đến Âu Dương Đông, anh ấy chỉ đang quan sát đồ ăn trắng trẻo mập mạp này mà thôi.

Sau đó, Âu Dương Đông nói muốn giảm béo, nhưng mà không qua mấy tiếng liền từ bỏ, hắn tự tăng trưởng ra một quả dưa hấu thật lớn rồi ôm lấy nó ăn, nói một cách hoa mỹ chính là an ủi người bị thương, ăn nhiều thì miệng vết thương mới nhanh lành được.

Hơn nữa, hắn còn nói bản thân uống một chút nước cũng béo, khẳng định là không giảm cân nổi, có thời gian đó không bằng rèn luyện dị năng, chờ khi nào hắn mạnh rồi, dù là tang thi thú có đến nhiều hay ít, hắn đều có thể giết hết được.

Thái độ mười phần lạc quan một cách mù quáng.

Không biết có phải do con chim Nham Đỉnh kia bị thương nên bay chậm, hay là do cái ác danh đâm vào mông chim được truyền ra, nói tóm lại là hôm nay họ vẫn không có gặp lại con chim Nham Đỉnh nào khác, con bị thương kia cũng không có quay lại trả thù.

Buổi tối mọi người lại bắt đầu dạy Lâm An nói chuyện, nhưng cậu vẫn luôn cúi đầu, hoàn toàn không có phối hợp.

Ô Đóa nhìn tóc mái của cậu mà có chút lo lắng, là một cô bé đã cắt tóc ngắn, nhìn thấy một kiểu tóc hỗn loạn như vậy, cô bé thật sự có chút không nhịn được.

Nói thật, hiện tại cô bé thậm chí còn không biết anh An trông như thế nào, vì tóc cậu quá dài, trước đó vì ngại nên cũng không có quá quen thuộc, hiện tại cô bé thật sự muốn giúp cậu kẹp cái mái tóc đó lên.

Bà Ô nghe được nỗi lòng buồn phiền của cô bé, chỉ bảo cô tự mình đi hỏi ý kiến của Lâm An.

Ô Đóa: Nhưng mà chưa chắc anh ấy nghe hiểu được đâu.

Chỉ là cuối cùng cô bé vẫn rửa tay, cầm một sợi dây buộc tóc, ngồi xuống trước mặt của Lâm An, thái độ nghiêm túc như là lập tức sẽ phải lạy cậu một lạy vậy.

" Anh An, em giúp anh cột tóc lên nha, nếu như anh không thích, anh liền a một tiếng đi."

Lâm An không có phản ứng gì.

" Vậy em cột đây, anh đừng dùng vòi rồng đưa em lên trời nha." Lúc trước giết tang thi thú, Lâm An thể hiện uy lực cũng khiến Ô Đóa khắc sâu trí nhớ.

Lâm An vẫn không có phản ứng như cũ.

Cô bé nhẹ nhàng cầm một nhúm tóc mái ở phía trước kia của Lâm An, dùng dây buộc tóc màu đen cột lại cẩn thận, sau đó dùng kẹp tóc kẹp ra phía sau, rốt cuộc nhóc tang thi cũng lộ ra được cái trán trơn bóng.

Toàn bộ quá trình cậu vẫn luôn cúi đầu, hơi rũ mắt, nhưng cũng không có lùi lại, cũng không có ôm đầu, cứ ngơ ngác mà để cô bé tùy ý cột tóc cho cậu.

" Ai da, vậy mà Lâm An lại có bộ dáng như vậy." bà Ô cùng rất kinh ngạc, đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn thấy bộ dạng của nhóc tang thi này khi không có tóc mái.

Đôi mắt đỏ kia như mang theo một đôi kính áp tròng, giống như một viên đá quý trong suốt, có phần không giống với đôi mắt vẩn đục màu máu của những con tang thi bình thường ngoài kia.

Ô Đóa rất kinh ngạc với vẻ đẹp này, ai có thể nghĩ tới anh An đã biến thành tang thi như vậy rồi, nhưng thoạt nhìn lại không hoàn toàn giống với loài tang thi bên ngoài kia.

Âu Dương Đông cũng tò mò cực kỳ, hiện tại hắn vẫn còn đang nằm sấp trên ghế sô pha, nhịn không được muốn quay đầu lại xem, kết quả kéo đến vết thương sau lưng, đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng cuối cùng hắn vẫn cương quyết quay đầu cho bằng được.

" Trước kia Tiểu An không phải là minh tinh đó chứ, sao tôi chưa thấy qua bao giờ nhỉ."

" Nếu là minh tinh khẳng định tôi sẽ có ấn tượng."

Ô Đóa cùng Âu Dương Đông còn đang thảo luận xem cậu có phải là minh tinh hay không, bà Ô cũng mặc kệ bọn họ, bà nghĩ sau này khi nào tới nơi đông người thì thôi, còn không cứ để như vậy đi, thật đẹp mà, lớn lên như vậy khiến người khác nhìn thấy cũng đều vui vẻ thêm.

Âu Dương Đông không nói nên lời khi nhìn thấy bà Ô có thái độ quá mức nhiệt tình đối với Lâm An, cuối cùng còn khiến cho nhóc tang thi sợ hãi đến nỗi tìm nơi để trốn.

" Bà Ô, không phải là....."

Ô Đóa: "Vâng, bà là một nhan khống."

Trước đó, Từ Phóng và Thẩm Tu Trạch đều đã biết được Lâm An trông như thế nào rồi, nên nhìn thấy nhóc tang thi thay đổi cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhưng mà kẹp tóc mái lên, quả thật có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Lâm An hơn, tuy rằng phần lớn thời gian hai mắt của cậu đều vô hồn, ánh mắt trống rỗng.

Hiện tại, bọn họ đã cách rất gần với thành Cơ Giới rồi, trên đường lớn lại tiếp tục xuất hiện một vài chiếc xe cùng với tang thi, nhìn thì có lẽ là chạy ra từ thành Cơ Giới, nhưng nhìn vào độ dày của tro bụi tích lũy trên xe có thể thấy được, những chiếc xe này là do lúc đầu mạt thế xuất hiện chạy ra.

Buổi tối bọn họ không có dừng lại nghỉ ngơi, mà vẫn luôn lái xe tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc tờ mờ sáng ngày hôm sau, bọn họ cũng đi tới được thành Cơ Giới.

Ở phía xa, bức tường thành màu trắng bao quanh toàn bộ thành thị, so với thành Sơ Hi lộng lẫy rộng lớn, thì hiển nhiên thành Cơ Giới nhỏ hơn rất nhiều, nhưng phong cách ở hai nơi lại hoàn toàn bất đồng.

Bởi vì cư dân của Thành Sơ Hi rất đông, cho nên vẫn luôn không ngừng xây dựng thêm, từ lúc đầu là một khu phố cũ sau đó mở rộng ra ngoài, tường thành thì cứ hủy lại xây, các tòa nhà cao tầng nối liền san sát nhau, thoạt nhìn vừa chen chúc lại phồn hoa.

Còn Thành Cơ Giới thì lại giống như cái tên của nó vậy, bên trong có các loại máy móc thiết bị, cùng những phương tiện công cộng, tất cả đều được quy hoạch tốt từ lúc bắt đầu xây dựng thành phố, bố trí an bài một cách ngay ngắn trật tự, cư dân sử dụng đều là những thiết bị máy móc thông minh mà bọn họ nghiên cứu phát minh ra, phục vụ cho việc sinh hoạt càng thêm thuận tiện.

Đương nhiên, trước đây Thành Cơ Giới là bộ dáng như vậy, hiện tại tình huống bên trong như thế nào thì lại không biết được.

Từ Phóng cầm ống nhòm, ngồi ở trên nóc xe nhìn về hướng thành Cơ Giới, hắn phát hiện đi hết con đường này chính là thành Cơ Giới rồi.

Thế mà ở ngoài cửa thành còn có người đứng gác.

Vậy là tình huống ở bên trong thành cũng không tệ lắm phải không?

Thẩm Tu Trạch cho xe ngừng lại ở bên ngoài cổng thành, Từ Phóng chuẩn bị xuống trước để thăm dò tin tức, hiểu thêm một chút về tình huống bên trong.

Được lão đại cho phép, hắn một đường chạy chậm tới cổng thành màu trắng bạc đang đóng chặt, mà người đứng gác lại là hai người máy thấp bé.

Thành Sơ Hi cũng mua người máy của Thành Cơ Giới, nhưng giá cả rất đắt đỏ, trên cơ bản chỉ có một số ít kẻ có tiền mới mua nổi, còn những người dân bình thường thì chưa bao giờ được thấy qua.

Đây cũng là lần đầu tiên Từ Phóng tiếp xúc gần với người máy như vậy, vỏ ngoài của người máy như đã chịu qua một trận gió bão mãnh liệt, phía trên còn để lại không ít vết thương. Đầu to tròn tròn, tỉ lệ thân thể rất hài hoà, ở vị trí màn hình có hai đôi mắt, lúc Từ Phóng đi tới trước mặt nó, trên màn hình lập tức sáng lên hai đôi mắt màu xanh lam.

" Chào ngài, xin mời tiến hành rà quét"

Giọng nói máy móc thông báo xong, trong mắt của một người máy khác xuất hiện ánh sáng trắng, quét một lượt lên trên người của Từ Phóng, sau đó lại đóng lại.

" Đã xác nhận thân phận là con người, xin hỏi, có muốn vào thành hay không?"

Từ Phóng đã bị hành động của người máy làm cho sợ đến ngây người, Thành Cơ Giới đã có đồ vật tiên tiến đến cỡ này rồi sao?

Hắn đi vòng quanh người máy mấy vòng, còn đưa tay chọc lên cái đầu tròn tròn của người máy vài cái.

" Chào ngài, xin đừng đùa giỡn với người máy, xin hỏi, có muốn vào thành hay không?"

Từ Phóng nhanh chân chạy về nói lại chuyện này cho Thẩm Tu Trạch, dù sao thì ngoài cổng có rà quét, anh An không thể đi vào được.

Thẩm Tu Trạch đi tới Thành Cơ Giới, thứ nhất bởi vì con đường này nhất định phải đi qua, thứ hai chính là muốn xem thử có thể bổ sung vật tư và vũ khí hay không, còn có thể đi vào bên trong được không với hắn cũng không quan trọng.

Cuối cùng, sau khi họp bàn xong, ngoại trừ Thẩm Tu Trạch cùng Lâm An, Tiểu Phúc, những người khác đều cùng nhau đi vào.

Lúc đầu mọi người muốn để Âu Dương Đông bên ngoài, dù sao thì hắn cũng đang bị thương, nhưng Âu Dương Đông chưa bao giờ đi qua Thành Cơ Giới làm sao có thể nhịn được lòng hiếu kỳ, hắn nhất định phải đi, miệng vết thương của hắn cũng đã kết vảy rồi, không ảnh hưởng gì mấy tới hành động bình thường.

Hiện tại, tố chất thân thể của dị năng giả đều rất mạnh, chỉ cần không phải là vết thương chí mạng, thì đều có thể khôi phục lại rất nhanh.

Ô Đoá không yên tâm với bà của mình, nên cũng muốn đi theo vào.

Bốn người đi tới cửa thành, sau khi được người máy rà quét xong, lần nữa được hỏi có muốn vào thành hay không, Từ Phóng lập tức trả lời có.

Nhưng cửa thành cũng không có mở ra ngay, mà phía trên có một cái cửa sổ được mở ra, một người đàn ông râu ria xồm xoàm ló đầu, nhìn xuống mấy người ở phía dưới.

"Các người tới từ nơi nào, đã lâu rồi không có người nào vào Thành Cơ Giới nữa?" Người đàn ông nhìn chiếc nhà xe đỗ cách đó không xa, khó hiểu hỏi.

" Chúng tôi từ thành Sơ Hi đến đây." Từ Phóng hô lên, "Trong thành của các anh có tang thi không?"

Người đàn ông đóng cửa sổ lại, lúc Từ Phóng còn đang suy đoán xem có phải mình nói chuyện quá trực tiếp hay không, thì bức tường thành sau lưng người máy bỗng xuất hiện một cánh cửa nhỏ, người đàn ông từ bên trong đó đi ra.

Hắn cẩn thận đánh giá bốn người một lát, mới hỏi: "Các cậu đều không phải là tang thi phải không, trên người có vết thương bị tang thi cắn hay không, có mang theo tang thi hay không?"

Sao hắn biết bọn họ có mang theo tang thi?

Từ Phóng là một người rất cởi mở, hắn nghe vậy chỉ cười nói: "Anh xem bốn người chúng tôi có chỗ nào giống tang thi không, hơn nữa, lúc nãy người máy cũng đã rà quét qua rồi, thật là người, nếu như bị tang thi cắn, hiện tại chúng tôi còn có thể đứng ở nơi này sao?"

Người đàn ông cũng không có thái độ thù địch gì với mấy người Từ Phóng, thấy bọn họ không có vấn đề gì, hắn vươn tay về phía Từ Phóng: "Tôi gọi là Lý Húc, là người phụ trách trông coi cổng thành, đồng thời cũng là nhân viên kiểm tra an toàn ra vào cổng thành."

Từ Phóng bắt tay với hắn: "Tôi là Từ Phóng, gọi tôi là đầu trọc cũng được, bọn họ là bạn của tôi, đều là từ thành Sơ Hi lại đây, anh Lý, nơi này của các anh thật tiên tiến nha, vậy mà còn dùng người máy để kiểm tra tang thi."

Lý Húc thở dài: "Không có tốt như lời cậu nói đâu, nếu những người máy này có thể kiểm tra chính xác, vậy thì tôi cũng không cần phải ở chỗ này canh chừng."

Hắn nói xong còn dơ chân ra đá vào người máy bên cạnh một cái, người máy nhỏ chỉ cao một mét xoay mấy vòng liền, sau đó ngã ra đất.

Tuy rằng những người máy này đều chỉ là máy móc không có sinh mệnh gì, nhưng nhìn một người máy tròn tròn đáng yêu như thế bị đá ngã, Ô Đóa vẫn là không nhịn được tiến tới nâng nó dậy.

Người máy nhỏ dùng màn hình làm ra một cái emoji dễ thương đáp lại.

" Cảm ơn."

Dường như nhìn ra được cô bé này có ý kiến với hành vi của mình, vẻ mặt của Lý Húc hơi phức tạp, sau đó hắn đứng ở ngay cổng thành giải thích cho mọi người.

Thì ra, thành Cơ Giới cũng giống với thành Sơ Hi, trong buổi tối hôm đó, phần lớn người trong thành đều biến thành tang thi.

Thành chủ cùng cao tầng của thành Sơ Hi toàn bộ đều chết cả, hơn nữa người nhiều nên tang thi cũng nhiều, trong lúc nhất thời không có người có đủ quyền để đứng ra tổ chức, sau đó thành phố vẫn luôn hỗn loạn.

Mà ở thành Cơ Giới, tuy rằng thành chủ cùng cao tầng cũng đều đã chết, nhưng bên trong thành vẫn còn một vị giáo sư già chuyên nghiên cứu chế tạo các loại máy móc vẫn còn sống, danh vọng của ông ở trong thành này cũng không khác mấy với thành chủ, mà lúc mạt thế vừa bùng nổ, ông đã tập hợp những người sống sót lại dẫn tới nơi an toàn, sau đó sửa lại trình tự của toàn bộ người máy có trong thành, để chúng nó đi giết tang thi.

Đối với thành Sơ Hi thì giá của người máy rất đắt, nhưng với thành Cơ Giới thì hầu như nhà nào cũng có, mỗi gia đình sẽ sắm cho nhà mình một người máy gia dụng, những công ty xí nghiệp cũng sẽ mua một số lượng lớn người máy về để làm việc, cho nên số lượng người máy ở thành Cơ Giới rất đông.

Tang thi không có phản ứng nào với những người máy không có sinh mệnh này, sau khi bị đại quân người máy tàn sát cả ngày lẫn đêm, rốt cuộc cũng đem tất cả tang thi đều giết hết. thậm chí còn tiến vào mỗi một nhà, đem những con tang thi bị khóa nhốt trong nhà cũng đều giết.

Cuối cùng, mang thi thể của những con tang thi đó ra khỏi thành, toàn bộ thiêu đốt, để tránh lây lan dịch bệnh.

Nghe đến đó, mọi người đều nhịn không được mà có chút hâm mộ, nếu như thành Sơ Hi có một người lãnh đạo xuất sắc như vậy, hoặc là có một số lượng lớn người máy như vậy, có lẽ sẽ giảm bớt được rất nhiều thương vong.

Người máy quá lợi hại rồi, quả thật chính là vũ khí sắc bén chuyên để giết tang thi mà.

Vậy cho nên, tại sao còn không vừa lòng nữa?

" Rõ ràng đều đã giết sạch tang thi rồi, vậy mà thường xuyên vẫn có người sẽ biến thành tang thi, thậm chí có rất nhiều người chỉ ở trong nhà cũng tự dưng mất tích, hiện tại trong lòng mỗi người ở trong thành đều đang vô cùng hoảng sợ, rõ ràng những người máy đó đều tuần tra cả ngày, còn không cho mọi người ra ngoài, thế mà một chút tác dụng cũng không có. Các cậu biết không, bây giờ giáo sư còn muốn trang bị cameras ở trong nhà của mỗi người, ngay cả trong phòng tắm cũng muốn gắn luôn, như thế này còn có quyền riêng tư nữa sao? Thật là, dù sao hiện tại bên trong cũng rất loạn, hai ngày này còn có người muốn đột phá vòng phong tỏa của người máy, muốn lên phố đi lại, các cậu vẫn nên cẩn thận một chút, đừng để bị người máy ngộ thương."

"Bị người máy ngộ thương?" Âu Dương Đông khó hiểu hỏi: "Không phải nói người máy chỉ giết tang thi thôi sao?"

Sắc mặt Lý Húc trở nên không tốt lắm, hắn mím môi một cái rồi mới mở miệng: "Sau mạt thế mấy ngày, không biết có phải do cài đặt của người máy xảy ra vấn đề hay không, mà rõ ràng có rất nhiều người vẫn tốt, có thể chạy trốn được, có thể nói chuyện được, nhưng tất cả đều bị người máy giết chết, con gái của tôi cũng là bị giết như vậy."

" Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Âu Dương Đông lập tức xin lỗi, hắn hận không thể cho cái miệng rộng của mình chết luôn.

"Không có việc gì, những người máy đó cũng chỉ là làm việc theo lập trình thôi, chúng cũng không có sinh mệnh, là do giáo sư thiết lập có vấn đề, nhưng mà ông ấy cũng đã cứu rất nhiều người, nếu không nhờ ông ấy làm ra người máy để giết tang thi, chắc là hiện tại người ở thành Cơ Giới đều chết cả rồi, cho nên tôi muốn báo thù cũng không biết nên tìm ai để báo cả."

Lý Húc cười khổ một tiếng, cũng không tiếp tục nói gì nữa, hắn hướng dẫn đường cho bốn người ở đây, hiện tại chỉ ở vị trí trung tâm của thành mới có người ở, nếu muốn mua vật phẩm hoặc là ở lại trong thành, chỉ có thể đi tới vị trí trung tâm.

Thành Cơ Giới có cấu trúc vòng tròn, trung tâm thành phố nằm ở giữa, chỉ cần đi thẳng một đường vào trong là được, nếu như tìm không thấy đường, thì có thể hỏi người máy có ở khắp nơi.

Lý Húc mang theo bốn người đi vào cửa nhỏ, sau đó để bọn họ tự đi, còn hắn phải ở ngoài này thủ thành, có vài thời điểm tang thi thú sẽ tập kích thành, hắn phải ở lại đây để kịp thời thông báo.

" Người nơi này nhìn tốt hơn một chút so với người ở thành Sơ Hi của chúng ta, người ở thành Sơ Hi cả ngày đều chỉ nghĩ có thứ gì để ăn không, hay là ngày mai mình còn sống không, ở đây mọi người chỉ đang lo lắng về quyền riêng tư mà thôi."

Từ Phóng thở dài, khi nào mạt thế mới có thể kết thúc đây, khắp nơi đều không an ổn, bây giờ xem ra thành Cơ Giới này có tốt hơn một chút, nhưng cũng gặp rất nhiều vấn đề khác nữa.

Trên đường phố của thành Cơ Giới cũng không hề vắng vẻ, có rất nhiều người máy ở trên đường đi lại, quét dọn vệ sinh, tiến hành tuần tra, lúc phát hiện ra đám người Từ Phóng, tất cả những người máy đều nhìn qua, bị vô số những đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào, có chút cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Sau khi bị những người máy đó rà quét một lượt, thì chúng nó lại tiếp tục làm công việc của chính mình.

Ô Sương Tuyết nheo mắt lại: "Những người máy tuần tra này, hình như trong tay đang cầm một cái cưa điện thì phải?"

" Bảo sao lúc nãy chúng nó nhìn qua đây, tôi cứ cảm thấy rét run lên, thì ra là do cưa điện sao?"

Âu Dương Đông có chút hâm mộ: "Mà cũng đúng, dùng cưa điện giết tang thi thật sự rất tiện, dị năng cùng với đao không chắc có thể một phát trúng đích được, nhưng dùng cưa điện chém đầu tang thi thì lại rất nhẹ nhàng."

Trên đường đều là người máy, dường như không nhìn thấy một con người nào cả, cứ có cảm giác như thành phố này đã bị đám người máy này chiếm lĩnh vậy.

Dựa theo phương hướng mà Lý Húc đã chỉ, mấy người dần dần đi tới vị trí trung tâm của thành phố.

Bên ngoài thành, tuy rằng Lý Húc thấy được nhà xe, nhưng hắn chỉ cho rằng nhóm người Từ Phóng chỉ đi ngang qua nơi này để bổ sung vật tư thôi, cho nên mới đem xe ngừng lại ở bên ngoài, hắn cũng không để ý nữa.

Còn Thẩm Tu Trạch cùng Lâm An vẫn luôn ở trong nhà xe chờ đợi, không có xuống xe.

Hôm nay, tất cả mọi người đều không có ở đây, Thẩm Tu Trạch tính thừa dịp này dạy nhóc tang thi nói tên của hắn, trước đó mọi người đều là lén lút dạy, nhưng một cái tên Lâm An cũng không học được.

Hôm nay hắn nhất định phải dạy cậu nói được tên của hắn.

Lâm An ngồi ở trên sô pha, hai mắt rũ xuống, vẫn không nhúc nhích gì, cậu đã quét dọn vệ sinh xong rồi, không có việc gì để làm cả, chỉ có thể ngồi đó ngẩn người.

"Lâm An?" Thẩm Tu Trạch gọi.

Nhóc tang thi nghe thấy tên mình, chậm rãi ngẩng đầu lên.

" Đây là ai?" Thẩm Tu Trạch chỉ vào Tiểu Phúc hỏi.

Tiểu Phúc ngồi xổm ở bên cạnh vẫy đuôi, bây giờ nó thích nhất là chơi trò được chủ nhân gọi tên, chỉ cần nó được gọi liền sẽ vui vẻ lên.

Lâm An nhìn Tiểu Phúc ngồi bên cạnh, cái đuôi lông xù vẫy tới vẫy luôn, nhìn có chút hoa mắt.

"Phúc."

Lâm An nghe hiểu những lời này, cũng tại mấy ngày nay trước khi mọi người muốn dạy cậu gọi tên, thì đều sẽ hỏi tên của Tiểu Phúc trước một lần, dù cậu nghe không hiểu thì cũng đã sinh ra phản xạ có điều kiện với những câu như vậy.

Hiện tại cậu đã có thể gọi được tên của Tiểu Phúc một cách rõ ràng rồi.

Tiểu Phúc vui vẻ mà vẫy đuôi đi tới đi lui trong nhà xe, bước chân của nó nhẹ nhàng đắc ý, giống như đang cố ý khoe khoang vậy.

Sau đó Thẩm Tu Trạch không ngại phiền phức mà bắt đầu chỉ vào bản thân, để Lâm An gọi tên của hắn.

Nhưng cho dù hắn có nói đến khô cả miệng thì Lâm An cũng không đáp lại, giống như cậu căn bản nghe không hiểu hắn đang nói gì, ánh mắt vô hồn mà nhìn chằm chằm xuống đất.

Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An không chịu phối hợp, hắn nhíu mày trầm mặc một lát, bỗng nhiên hắn đứng lên đi về phía bên kia, từ trong ngăn tủ của nhà xe lấy ra một vật.

Đó chính là khung ảnh mà Lâm An để ở đầu giường cậu, trong đó là hình ba mẹ cùng với Lâm An khi còn nhỏ, lúc thu thập hành lý, hắn cũng lấy mang theo.

Nếu như cần phải dùng một vật quen thuộc để kích thích, thì cái khung ảnh này cũng coi như là một trong số đó.

Thẩm Tu Trạch chỉ vào người trong khung ảnh, dạy Lâm An nói ba mẹ.

Nếu như những người khác ở đây, có khả năng Thẩm Tu Trạch sẽ không làm việc này, dù sao hắn cũng có chút không bỏ được mặt mũi, nhưng mà hiện tại không có người khác, cũng không có ai nghe thấy được, cho nên hắn cứ tùy tiện đi.

Thẩm Tu Trạch chỉ vào đôi nam nữ tuấn mỹ ở trong khung hình, từng chữ từng chữ mà dạy Lâm An nói theo hắn.

Thẩm Tu Trạch nói thật lâu, nhưng Lâm An cũng không có phản ứng gì, ngay khi hắn cho rằng phương pháp này không có hiệu quả, thì Lâm An đang ngồi đối diện hắn lại chậm rãi vươn tay, với lấy khung ảnh kia.

Hắn đưa khung ảnh cho đối phương, nhóc tang thi lập tức nắm chặt khung ảnh kéo về.

Nhìn người trong khung ảnh, ánh mắt tan rã của nhóc tang thi dần dần có tiêu cự.

Thẩm Tu Trạch nhìn chằm chằm vào Lâm An, còn Lâm An thì lại không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp một nhà ba người hạnh phúc kia.

Thật lâu thật lâu sau, hốc mắt của nhóc tang thi chậm rãi đỏ lên, từng giọt nước mắt rơi xuống, tích ở trên khung ảnh.

" Ba, mẹ."

Lâm An lại nói chuyện lần nữa.

Sau đó cậu vẫn luôn ôm khung ảnh, dường như đã đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không còn nghe thấy Thẩm Tu Trạch nói gì nữa, cũng không nhìn thấy Tiểu Phúc đang đứng ở trước người cậu với tư thế bảo hộ, cảnh giác nhìn Thẩm Tu Trạch.

Thẩm Tu Trạch: ".....Lần này, thật sự không phải do tao chọc cậu ấy khóc!"
Chương trước Chương tiếp