Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài
Chương 30
Ánh mắt của Tiểu Phúc đầy cảnh giác nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, tuy rằng nó nghe không hiểu đối phương nói gì, nhưng từ góc độ của một con chó mà nói, thì chính là người này đang ức hiếp chủ nhân của nó.
Từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ, Tiểu Phúc nhớ rõ rất nhiều lần người này chọc chủ nhân của nó khóc rồi, còn đe dọa nó nữa!
Tiểu Phúc bảo hộ chủ nhân, rồi nhe răng về phía Thẩm Tu Trạch, cực kỳ hung dữ.
"Hửm?" Thẩm Tu Trạch nhíu mày hơi khó hiểu, trong mắt của hắn không tự chủ mang theo một chút sắc bén, tuy rằng hắn chỉ là vô ý thôi, nhưng sắc mặt hung ác như vậy thành công dọa sợ Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc: Yên lặng chuyển dời tầm mắt, đem đầu dựa vào chủ nhân bên cạnh để tìm kiếm sự an ủi.
Hèn chịu không nỗi luôn.
Lâm An vẫn luôn ôm khung ảnh mà khóc, Thẩm Tu Trạch muốn rút lại khung ảnh, nhưng bị nhóc tang thi nắm chặt giấu vào trong lòng, tuy rằng đầu óc của cậu không quá tỉnh táo, nhưng vẫn theo bản năng biết được đây là bảo bối của cậu.
Qua thật lâu, nhóc tang thi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lễ mông lung nhìn về phía người trước mặt, môi run nhè nhẹ, dường như muốn nói chuyện.
Thẩm Tu Trạch: Đây là muốn khôi phục sao?
Lâm An nỗ lực muốn nói chuyện, muốn nói ra ý niệm duy nhất được khắc sâu trong đầu của mình.
" Tôi muốn ba, mẹ."
Cậu giống như một đứa nhỏ đi lạc, cố chấp muốn tìm ba mẹ của mình.
Thẩm Tu Trạch: "...Việc này, khó khăn có chút lớn đó."
Hắn đi đâu mới tìm được chứ? Trước đó, trong những lời nói rác rưởi của Giang Lai Húc có thể biết đươc, ba mẹ của Lâm An đã không còn nữa rồi.
Lâm An không được đáp lại, cậu chậm rãi di chuyển tầm mắt, nhìn xung quanh nhà xe một vòng.
Rõ ràng mỗi một góc trong nhà xe đều được cậu quét dọn hàng ngày, nên đối với cấu tạo bên trong nhà xe cậu là người quen thuộc nhất, nhưng lúc này Lâm An lại có chút mờ mịt không rõ, cậu không phải đang nhìn nhà xe, mà cậu đang tìm người.
Trong nhà xe không có người cậu muốn tìm, trong mắt Lâm An vừa xuất hiện một chút hy vọng lại mất đi, cậu chậm rãi rũ mắt, hốc mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt chảy ra.
"Cậu còn nhớ rõ tôi là ai không?" Thẩm Tu Trạch nói, thật sự là hắn không biết Lâm An đã khôi phục hay chưa, nhưng mà quá rõ ràng, ảnh chụp ba mẹ đã kích thích cậu rất lớn.
Lâm An không nói lời nào, những ký ức trong đầu của cậu bị phủ một tầng lụa mỏng, vừa mông lung, vừa hư ảo.
Cậu nhìn thấy một đôi nam nữ không rõ diện mạo lắm nói với cậu hãy chờ bọn họ, nhưng cậu chờ thật lâu, cũng không chờ được cái gì.
Cậu còn nhớ tới hình như cậu có một có chó gọi là Tiểu Phúc, rất nghe lời, rất đáng yêu.
Những ký ức khác vẫn ngủ say như cũ, cũng có thể, là do chính cậu không muốn nhớ lại nữa.
" Tôi gọi là Thẩm Tu Trạch, cậu có ấn tượng không?"
Người trước mặt vẫn luôn nói chuyện, tuy rằng Lâm An cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng cậu lại không quen biết đối phương, khí tràng trên người Thẩm Tu Trạch quá cường thế, hơn nữa đôi mắt phượng vĩnh viễn luôn một kiểu khinh thường người khác, cho dù hắn nỗ lực bày ra bộ dáng dịu dàng như thế nào, thì hiệu quả cũng không có tốt hơn được bao nhiêu.
Hắn là cái loại cho dù có vô tình gặp ở trên đường, cũng sẽ bị người ta tránh đi, chứ đừng nói đến một người đã có bệnh sợ xã hội như Lâm An, loại người như hắn chính là tồn tại mà cậu tránh còn không kịp.
Lâm An vô thức hướng qua bên cạnh để né tránh.
Cậu nhìn Tiểu Phúc bên cạnh, chủ nhân cùng chó rúc thành một cục, thoạt nhìn đều hèn y chang nhau.
Thẩm Tu Trạch cứ cảm thấy một màn này hình như hắn đã thấy qua ở đâu rồi, sau đó hắn mới nhớ tới là lúc Lâm An ăn mất viên thiên thạch bị hắn phát hiện, hai người bọn họ gặp nhau cũng chính là cái tư thế này.
" Cậu không nhớ rõ sao? Lúc ấy tôi bị thương, được cậu mang về nhà, đầu còn bị đập vỡ, thiếu chút nữa bị cậu ăn luôn." Thẩm Tu Trạch bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, thậm chí hắn còn đem tình huống của mình ra khuếch đại lên, " Đến bây giờ đầu tôi vẫn còn thường xuyên hơi đau đây."
Đúng thật là Lâm An đã khôi phục được một ít, bị ảnh chụp kích thích, lúc đầu cậu chỉ có thể nghe hiểu mấy chữ, vậy mà bây giờ đã có thể nghe hiểu được đại khái Thẩm Tu Trạch đang nói gì.
Nhưng nghe hiểu thì nghe hiểu, còn đại não thì lại phản ứng không kịp, hiện tại bộ dáng của cậu vẫn là tang thi, cũng có thể ngửi được hơi thở trên người của đối phương, thậm chí bởi vì khôi phục được một chút thần trí, cái bản năng muốn ăn cái gì đó cũng bị gợi lên theo.
"Xin, xin lỗi." Lâm An suy nghĩ nửa ngày, mới không rõ lắm mà nói một câu xin lỗi.
"Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là Thẩm Tu Trạch, tới, cậu gọi theo tôi một lần." Thẩm Tu Trạch vẫn không từ bỏ chuyện muốn làm người thứ nhất dạy được đối phương gọi tên của mình.
Lâm An chậm rãi tự hỏi xem rốt cuộc là Thẩm Tu Trạch đang nói cái gì, đại não của cậu bị virus tang thi ăn mòn, cũng không có dễ dàng khôi phục hoàn toàn như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lại một câu rất xin lỗi.
Thẩm Tu Trạch không phải muốn nghe câu này, hắn vén tay áo lên, từng chữ từng chữ mà dạy Lâm An nói tên mình.
"Thẩm."
Giống như một cô vợ nhỏ bị tên ác bá bắt trở về, Lâm An bị dạy dỗ rất nhiều lần, cuối cùng cậu cũng nói ra được một chữ, thấp thỏm lo sợ mà cúi đầu chờ đợi, dường như cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị tên ác bá này thấy không hài lòng mà đánh tơi bời.
Nhưng không chờ đến đoạn bị đánh tơi bời kia, cậu chỉ bị đối phương dùng sức xoa đầu mấy cái: "Cậu thật sự rất lợi hại nha, đã biến thành tang thi rồi mà còn có thể khôi phục lại, bây giờ còn học được gọi họ của tôi rồi, chờ khi nào bọn họ quay lại, nhất định phải để cho bọn họ xem mới được."
Lâm An chậm rãi vươn tay, hoang mang mà vuốt vào cái đầu bị xoa nhẹ của mình, cậu ngồi ở chỗ đó tự hỏi nửa ngày, làn da màu xám nhạt chậm rãi nhiễm một tầng hồng nhạt.
Nhóc tang thi ngại ngùng.
Bên kia, bốn người Từ Phóng cuối cùng cũng đi tới trung tâm thành phố.
Ở Phố trung tâm này cũng không phải là trung tâm thương mại gì cả, mà là từng tòa biệt thự một tầng độc lập. Cấu trúc của tòa thành thị hình vòng tròn này ở giữa là một khu vườn, từ khu vườn bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài theo bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
Ở giữa là khu dân cư, tầng ngoài là các cửa hàng, siêu thị, tầng thứ ba là nơi giải trí thư giãn, tầng ngoài nữa là nơi bán các loại máy móc, trước khi mạt thế tới, mỗi một tầng ngoại trừ khu vực kinh doanh thì đều sẽ có rất nhiều người dân định cư, hiện tại tất cả những người sống sót đều được chuyển tới Phố trung tâm, lấy nơi này làm căn cứ an toàn.
Lúc đầu bọn họ cho rằng Phố trung tâm có lẽ đều là người máy, nhưng sau khi tới rồi mới biết, Phố trung tâm cũng không ngay ngắn trật tự giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Khắp nơi đều là người máy bị phá hư, mà kiến trúc xung quanh còn tràn ngập những chữ viết bằng sơn.
"Tất cả người máy đều nên bị phá huỷ hết đi!"
" Nơi này là thành phố của con người, chúng ta không phải là nô lệ của người máy."
" Phản đối người máy khống chế, phản đối Lâm giáo sư."
Xung quanh đều là những dòng chữ chói mắt, có thể thấy được mọi người căm thù người máy đến như thế nào, còn có một số người ngồi hẳn ra đường, có mấy người máy gần đó không bị hư hao gì đang lặp lại từng câu nói với bọn họ rằng: lập tức về nhà, trên đường có nguy hiểm.
Đám người Từ Phóng có chút hút hẫng, bọn họ không phải người của thành Cơ Giới, nên không biết người ở đây đã gặp phải chuyện gì, nhưng bọn họ nghĩ, nếu như thành Sơ Hi cũng có một đám người máy như vậy, thì có thể chống đỡ tang thi rồi.
" Về nhà cái rắm ấy, trong nhà mới là nơi nguy hiểm nhất, mấy tháng này người mất tích khi đang ở trong nhà nhiều hay ít? Mày tưởng chúng tao không biết sao?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua toàn bộ một nhà hàng xóm của tao đều mất tích, có thể ra vào trong nhà mỗi người chỉ có người máy mà thôi, khẳng định là giáo sư Lâm đã đem những người đó đi rồi!"
"Có phải giáo sư Lâm lấy những người đó ra làm thí nghiệm gì rồi hay không? Nói không chừng virus tang thi cũng là do chính ông ta nghiên cứu chế tạo ra đó!"
Người ngồi trên đường càng ngày càng tức giận, thậm chí còn giơ chân lên đá vào những người máy tới khuyên bảo bọn họ, mà người máy lại hoàn toàn không đánh trả, chúng nó chỉ luôn khuyên nhủ mọi người nên về nhà.
Ô Sương Tuyết đứng ở nơi đó dường như đang nghĩ tới cái gì, hơn nửa ngày bà mới nói: "Giáo sư Lâm mà bọn họ nói tới hình như tôi có quen biết."
Mấy người lập tức nhìn về phía Ô Sương Tuyết.
"Lâm Hoài chính là một người nghiên cứu phát minh người máy rất nổi tiếng ở thành Cơ Giới, hiện tại chắc cũng không khác mấy với tuổi của tôi đâu." Bà Ô còn có chút hoài niệm, "Nhưng mà tên kia là một tên ngốc trong sinh hoạt, ngoại trừ nghịch máy móc ra, những thứ khác cái gì cũng không biết, tôi cũng không chắc lắm."
Từ Phóng vỗ tay một cái: "Này còn không đơn giản sao, để tôi đi hỏi một chút."
Đầu trọc gặp ai cũng có thể nói chuyện hai ba câu, lúc này hắn đã chạy tới hỏi đám người đang ngồi trên đất kia.
" Đã hỏi rồi, tên đầy đủ của giáo sư Lâm chính là Lâm Hoài." Từ Phóng chạy về nói.
Ô Sương Tuyết nhìn những người đang tức giận đến nỗi sắp cùng nhóm người máy đánh nhau, thở dài: "Trách không được sẽ có cục diện như thế này, ông ấy là một người ngoại trừ nghiên cứu máy móc thì không biết quản lý người sống sót đâu, hơn nữa ông ấy là loại người có chuyện gì cũng không nói ra, như vậy khẳng định sẽ có vấn đề. Nhưng mà ông ấy tuyệt đối sẽ không bắt người đi làm nghiên cứu, cái này tôi có thể bảo đảm."
Nghe mọi người nói chuyện, Âu Dương Đông nhịn không được hỏi: "Vậy mọi người nói xem, những người mất tích là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ có quỷ sao?"
Từ Phóng chẳng thèm để ý nói: "Này mà còn cần phải hỏi? Nếu không phải do giáo sư Lâm kia, thì ngoại trừ tang thi còn có thể là ai làm ra được chuyện này chứ."
Mấy người im lặng một lát, đồng thời cùng nhau nhìn về phía Từ Phóng.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, đầu trọc lập tức hô lên: "Không phải sao, mọi người nghĩ đến những tang thi ở thành Sơ Hi xem, chúng nó sẽ nhảy lầu, sẽ mở cửa, sẽ bò ra cửa sổ, thậm chí còn có một Lâm An như vậy, đến thành Cơ Giới tùy tiện vào trong nhà bắt đi vài người không phải rất bình thường sao?"
Đúng thật, rất có đạo lý.
Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không có bằng chứng nào cho thấy là do tang thi làm.
Mục đích Ô Sương Tuyết rời khỏi thành Sơ Hi chính là muốn tìm một thành phố có thể định cư lại, bây giờ xem ra thành Cơ Giới này cũng không quá thích hợp, chỉ có thể lại tiếp tục tìm cái tiếp theo, nhưng mà bà muốn gặp Lâm Hoài một lần, dù sao cũng mấy chục năm rồi không gặp nhau, hiện tại hai người đều còn sống, nói không chừng hôm nay đi rồi, sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Từ Phóng muốn mua vũ khí, đây là nhiệm vụ mà lão đại đã giao cho hắn, vừa nghe thấy bà Ô cùng giáo sư Lâm kia quen biết nhau, hắn lập tức nghĩ tới có thể thông qua giáo sư Lâm để mua đồ, có khi còn được giảm giá một chút.
Bọn họ đi hỏi thăm nơi ở của giáo sư Lâm, mới biết là ông ấy không ở tại Phố trung tâm, mà lại ở tại văn phòng nghiên cứu khoa học của ông.
Văn phòng nghiên cứu khoa học của Lâm Hoài cách nơi này có hơi xa, trước khi mạt thế tới thì ông ở tại nơi đó, bây giờ sau mạt thế cũng không có đổi chỗ khác.
Đi được một lát, bà Ô liền bắt đầu dẫn đường cho mọi người, nghe bà nói mấy chục năm trước Lâm Hoài đã ở chỗ này làm việc rồi, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn làm ở nơi này như cũ.
Nói là văn phòng nghiên cứu khoa học, nhưng thực chất lại giống một cái nhà xưởng cũ nát nào đó hơn.
Ngoài cửa không có người máy đứng gác, sau khi đi vào bên trong nhà xưởng, khắp nơi trên mặt đất đều là người máy bị hỏng.
Bà Ô gọi một tiếng, bên trong đống người máy có một ông cụ mặc một cái áo khoác cao bồi màu lam, trên người toàn là dầu ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn qua thì ông giống như một người công nhân làm việc chân tay hơn, xung quanh không có một người bảo vệ hay hỗ trợ nào cả, nhà xưởng rộng lớn như thế mà chỉ có một mình ông.
Ông cụ đeo mắt kính khẽ đẩy đẩy gọng kính, nhìn bốn người từ ngoài cửa đi vào.
" Tiểu Tuyết?"
"Ha ha ha, đừng gọi cái tên này nữa, đều là người sắp xuống lỗ rồi." Tuy rằng Ô Sương Tuyết nói hai người tuổi gần như nhau, nhưng nhìn Lâm Hoài càng gầy yếu già nua hơn nhiều.
Ông cụ cười cười, tiện tay xoa dầu mỡ lên cái áo khoác, thái độ vô cùng tự nhiên hỏi: "Sao bà lại tới đây?"
Từ Phóng cứ cảm thấy cái biểu tình trên mặt của ông cụ này có chút quen thuộc, suy nghĩ nửa ngày hắn mới nhận ra bộ dáng mỉm cười của ông có chút giống với Giang Lai Húc, chỉ là mỉm cười hiền lành, lạnh nhạt của Giang Lai Húc là giả vờ, bản chất của hắn là khinh thường bất kỳ kẻ nào, không tin bất luận kẻ nào, lúc cười lên vô cùng dối trá, thích làm ra vẻ.
Mà ông cụ trước mắt này thì tính cách thật sự lại hiền lành, sự bình thản, lạnh nhạt mà năm tháng lắng đọng lại là thứ mà cái loại hàng giả như Giang Lai Húc có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Dường như tâm tình của Ô Sương Tuyết rất tốt, bà đi về phía ông cụ: "Tôi nghe nói hiện tại ông đang làm quản lý của Thành Cơ Giới."
Ông cụ cười khổ lắc đầu: "Bà cũng biết mà, làm sao mà tôi quản lý được cái gì, đều chỉ do bất đắc dĩ thôi."
Ánh mắt đầu tiên Âu Dương Đông nhìn thấy ông cụ, cũng đã có ấn tượng rất tốt với ông, giống với cảm giác khi gặp được bà Ô.
Lúc hai ông bà đang ôn lại chuyện xưa, sâu dưới lòng đất ở thành Cơ Giới, trong đường cống ngầm liên kết với kiến trúc trên mặt đất, có một con quái vật khổng lồ đang ăn.
Lúc đám người Thẩm Tu Trạch tới nơi này, trong đường cống ngầm khổng lồ và phức tạp của thành Cơ Giới, một con tang thi dung hợp đang kéo thân hình đồ sộ của mình không ngừng tìm kiếm thức ăn.
Chẳng mấy chốc, nó đã xác định được mục tiêu.
Từ một cái ống nước vô cùng nhỏ hẹp, nó cứng rắn nhét thân thể của chính mình vào.
Một con tang thi màu đỏ không có hình dạng gì từ dưới ống nước tiến vào một căn nhà, nó ở phòng vệ sinh đem cơ thể từng chút một dung hợp lại, sau khi khôi phục hoàn toàn, nó kéo thân xác đi ra ngoài.
Ở trong căn biệt thự nhỏ này chỉ có một người đàn ông, lúc này hắn đang ngồi ăn cơm, còn oán hận giáo sư Lâm phát đồ ăn khó ăn, vì sao chỉ có một cái bánh kẹp? Lại còn phải ăn chung với nước, vừa khô vừa cứng, căn bản không có chút dinh dưỡng nào.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy được một âm thanh cọ xát vào tường trên hành lang, người đàn ông cho rằng là người máy tiến vào trong nhà, dù sao trước đó cũng đã ra thông báo muốn trang bị cameras cho mỗi một nhà, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải gắn.
Người đàn ông tức giận, hắn không có đồng ý chuyện này, vậy mà người máy còn dám công khai đi vào nhà hắn.
Hắn hùng hổ đứng dậy đi nhanh tới, vừa quẹo qua, xuất hiện trước mặt hắn cũng không phải là người máy mà hắn nghĩ tới, mà là một con quái vật khổng lồ đáng sợ.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt, thậm chí hắn còn không kịp kêu cứu, đã bị tang thi một ngụm nuốt chửng, hòa hợp với thân thể của nó.
Sau đó, con tang thi dung hợp này chậm rãi trở lại nhà vệ sinh, dùng con đường cống thoát nước vừa nãy để trở về, nó đã xem nơi này như là sào huyệt của mình, lấy ra con mồi vừa mới tiêu hóa mất làn da ra tiếp tục ăn.
Những con tang thi gần đó cùng với tang thi chuột ngửi thấy mùi vị chậm rãi đi tới, nhưng không dám tiến lên cướp đoạt, chúng chỉ có thể đứng ở một bên mà gào rống, muốn phân một chén canh, tang thi dung hợp nhai nuốt đồ ăn, ở trong cống ngầm sâu thẳm tối đen không ngừng truyền ra tiếng gặm nuốt sởn cả tóc gáy.
Bỗng nhiên, âm thanh gặm nuốt dừng lại.
Từ trong thân thể của con quái vật màu đỏ lộ ra hai cái tròng mắt di chuyển, nó nhìn về phía ngoài thành.
Nó ngửi thấy được một mùi hương càng thêm hấp dẫn hơn.
Nó vứt bỏ một nửa đồ ăn đang ăn dở, con tang thi dung hợp lại lần nữa tìm được một cái thông đạo, nó từ thông đạo đó chậm rãi đi về hướng bên ngoài thành.
Từ lúc bắt đầu xây dựng thành Cơ Giới, cống thoát nước cùng các loại phương tiện đều được quy hoạch vô cùng hoàn thiện, thậm chí có thể đem nơi này xưng là thế giới ngầm.
Thời gian đầu mạt thế, Thành Cơ Giới còn chưa có yên ổn, một nhóm người vì tránh né những nguy hiểm trên mặt đất, liền trốn vào cống thoát nước, sau đó không thể ra ngoài được nữa.
Tang thi trong đó không quá nhiều, nhưng lại có vài loại tang thi đặc thù cùng một vài con chuột đã chiếm cứ nơi này thật lâu trước đó, sau khi biến thành tang thi chuột, hình thể của những con tang thi chuột này cũng trở nên lớn hơn rất nhiều.
Lúc đầu chúng nó dựa vào việc người khác chủ động tiến vào nơi này để bổ sung năng lượng, sau đó không có người nào tiến vào trong cống thoát nước nữa, những con tang thi đói khát này cũng không tự thoát ra khỏi cống ngầm được, lối vào của mỗi cái cống đều bị bịt kín, hơn nữa giữa các cống thoát nước còn có lướt sắt cách xa nhau, những tang thi không có đầu óc này căn bản tìm không thấy nơi để đi ra ngoài.
Vẫn luôn ngửi thấy mùi vị của con người ở phía trên, những con tang chiếm cứ cống ngầm này chỉ có thể ngửa đầu lên gào rống.
Nhưng sau đó, trong số chúng nó xuất hiện một con tang thi dung hợp.
Con tang thi dung hợp này đem cống thoát nước trở thành sào huyệt của nó, lần nào nó cũng ra bên ngoài tìm thức ăn trở về, nó hành động quá mức kín đáo, thậm chí không có người máy nào bắt gặp được nó.
Hiện tại con tang thi này muốn ra khỏi thành để tìm đồ ăn ngon, nó trực tiếp từ một căn nhà ở Phố trung tâm đi ra ngoài, xuất hiện ở trên đường lớn.
Một con quái vật màu đỏ khổng lồ lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người đang ngồi trên đất gần đó.
"Đó là thứ gì vậy?"
Tang thi ở bên trong thành Cơ Giới vào lúc mạt thế mới xuất hiện đều đã bị người máy xử lý cả rồi.
Cho nên những người sống sót này căn bản chưa từng gặp qua tang thi đặc thù, thậm chí lúc phát hiện ra nó, họ vẫn còn ngồi ở tại chỗ, ngây dại mà thảo luận đó là thứ gì?
Từ lần đầu tiên gặp mặt tới bây giờ, Tiểu Phúc nhớ rõ rất nhiều lần người này chọc chủ nhân của nó khóc rồi, còn đe dọa nó nữa!
Tiểu Phúc bảo hộ chủ nhân, rồi nhe răng về phía Thẩm Tu Trạch, cực kỳ hung dữ.
"Hửm?" Thẩm Tu Trạch nhíu mày hơi khó hiểu, trong mắt của hắn không tự chủ mang theo một chút sắc bén, tuy rằng hắn chỉ là vô ý thôi, nhưng sắc mặt hung ác như vậy thành công dọa sợ Tiểu Phúc.
Tiểu Phúc: Yên lặng chuyển dời tầm mắt, đem đầu dựa vào chủ nhân bên cạnh để tìm kiếm sự an ủi.
Hèn chịu không nỗi luôn.
Lâm An vẫn luôn ôm khung ảnh mà khóc, Thẩm Tu Trạch muốn rút lại khung ảnh, nhưng bị nhóc tang thi nắm chặt giấu vào trong lòng, tuy rằng đầu óc của cậu không quá tỉnh táo, nhưng vẫn theo bản năng biết được đây là bảo bối của cậu.
Qua thật lâu, nhóc tang thi ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lễ mông lung nhìn về phía người trước mặt, môi run nhè nhẹ, dường như muốn nói chuyện.
Thẩm Tu Trạch: Đây là muốn khôi phục sao?
Lâm An nỗ lực muốn nói chuyện, muốn nói ra ý niệm duy nhất được khắc sâu trong đầu của mình.
" Tôi muốn ba, mẹ."
Cậu giống như một đứa nhỏ đi lạc, cố chấp muốn tìm ba mẹ của mình.
Thẩm Tu Trạch: "...Việc này, khó khăn có chút lớn đó."
Hắn đi đâu mới tìm được chứ? Trước đó, trong những lời nói rác rưởi của Giang Lai Húc có thể biết đươc, ba mẹ của Lâm An đã không còn nữa rồi.
Lâm An không được đáp lại, cậu chậm rãi di chuyển tầm mắt, nhìn xung quanh nhà xe một vòng.
Rõ ràng mỗi một góc trong nhà xe đều được cậu quét dọn hàng ngày, nên đối với cấu tạo bên trong nhà xe cậu là người quen thuộc nhất, nhưng lúc này Lâm An lại có chút mờ mịt không rõ, cậu không phải đang nhìn nhà xe, mà cậu đang tìm người.
Trong nhà xe không có người cậu muốn tìm, trong mắt Lâm An vừa xuất hiện một chút hy vọng lại mất đi, cậu chậm rãi rũ mắt, hốc mắt đỏ lên nhưng không có nước mắt chảy ra.
"Cậu còn nhớ rõ tôi là ai không?" Thẩm Tu Trạch nói, thật sự là hắn không biết Lâm An đã khôi phục hay chưa, nhưng mà quá rõ ràng, ảnh chụp ba mẹ đã kích thích cậu rất lớn.
Lâm An không nói lời nào, những ký ức trong đầu của cậu bị phủ một tầng lụa mỏng, vừa mông lung, vừa hư ảo.
Cậu nhìn thấy một đôi nam nữ không rõ diện mạo lắm nói với cậu hãy chờ bọn họ, nhưng cậu chờ thật lâu, cũng không chờ được cái gì.
Cậu còn nhớ tới hình như cậu có một có chó gọi là Tiểu Phúc, rất nghe lời, rất đáng yêu.
Những ký ức khác vẫn ngủ say như cũ, cũng có thể, là do chính cậu không muốn nhớ lại nữa.
" Tôi gọi là Thẩm Tu Trạch, cậu có ấn tượng không?"
Người trước mặt vẫn luôn nói chuyện, tuy rằng Lâm An cảm thấy người này có chút quen thuộc, nhưng cậu lại không quen biết đối phương, khí tràng trên người Thẩm Tu Trạch quá cường thế, hơn nữa đôi mắt phượng vĩnh viễn luôn một kiểu khinh thường người khác, cho dù hắn nỗ lực bày ra bộ dáng dịu dàng như thế nào, thì hiệu quả cũng không có tốt hơn được bao nhiêu.
Hắn là cái loại cho dù có vô tình gặp ở trên đường, cũng sẽ bị người ta tránh đi, chứ đừng nói đến một người đã có bệnh sợ xã hội như Lâm An, loại người như hắn chính là tồn tại mà cậu tránh còn không kịp.
Lâm An vô thức hướng qua bên cạnh để né tránh.
Cậu nhìn Tiểu Phúc bên cạnh, chủ nhân cùng chó rúc thành một cục, thoạt nhìn đều hèn y chang nhau.
Thẩm Tu Trạch cứ cảm thấy một màn này hình như hắn đã thấy qua ở đâu rồi, sau đó hắn mới nhớ tới là lúc Lâm An ăn mất viên thiên thạch bị hắn phát hiện, hai người bọn họ gặp nhau cũng chính là cái tư thế này.
" Cậu không nhớ rõ sao? Lúc ấy tôi bị thương, được cậu mang về nhà, đầu còn bị đập vỡ, thiếu chút nữa bị cậu ăn luôn." Thẩm Tu Trạch bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, thậm chí hắn còn đem tình huống của mình ra khuếch đại lên, " Đến bây giờ đầu tôi vẫn còn thường xuyên hơi đau đây."
Đúng thật là Lâm An đã khôi phục được một ít, bị ảnh chụp kích thích, lúc đầu cậu chỉ có thể nghe hiểu mấy chữ, vậy mà bây giờ đã có thể nghe hiểu được đại khái Thẩm Tu Trạch đang nói gì.
Nhưng nghe hiểu thì nghe hiểu, còn đại não thì lại phản ứng không kịp, hiện tại bộ dáng của cậu vẫn là tang thi, cũng có thể ngửi được hơi thở trên người của đối phương, thậm chí bởi vì khôi phục được một chút thần trí, cái bản năng muốn ăn cái gì đó cũng bị gợi lên theo.
"Xin, xin lỗi." Lâm An suy nghĩ nửa ngày, mới không rõ lắm mà nói một câu xin lỗi.
"Được rồi, tôi tha thứ cho cậu, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ tên của tôi, tôi gọi là Thẩm Tu Trạch, tới, cậu gọi theo tôi một lần." Thẩm Tu Trạch vẫn không từ bỏ chuyện muốn làm người thứ nhất dạy được đối phương gọi tên của mình.
Lâm An chậm rãi tự hỏi xem rốt cuộc là Thẩm Tu Trạch đang nói cái gì, đại não của cậu bị virus tang thi ăn mòn, cũng không có dễ dàng khôi phục hoàn toàn như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể nói lại một câu rất xin lỗi.
Thẩm Tu Trạch không phải muốn nghe câu này, hắn vén tay áo lên, từng chữ từng chữ mà dạy Lâm An nói tên mình.
"Thẩm."
Giống như một cô vợ nhỏ bị tên ác bá bắt trở về, Lâm An bị dạy dỗ rất nhiều lần, cuối cùng cậu cũng nói ra được một chữ, thấp thỏm lo sợ mà cúi đầu chờ đợi, dường như cảm thấy giây tiếp theo sẽ bị tên ác bá này thấy không hài lòng mà đánh tơi bời.
Nhưng không chờ đến đoạn bị đánh tơi bời kia, cậu chỉ bị đối phương dùng sức xoa đầu mấy cái: "Cậu thật sự rất lợi hại nha, đã biến thành tang thi rồi mà còn có thể khôi phục lại, bây giờ còn học được gọi họ của tôi rồi, chờ khi nào bọn họ quay lại, nhất định phải để cho bọn họ xem mới được."
Lâm An chậm rãi vươn tay, hoang mang mà vuốt vào cái đầu bị xoa nhẹ của mình, cậu ngồi ở chỗ đó tự hỏi nửa ngày, làn da màu xám nhạt chậm rãi nhiễm một tầng hồng nhạt.
Nhóc tang thi ngại ngùng.
Bên kia, bốn người Từ Phóng cuối cùng cũng đi tới trung tâm thành phố.
Ở Phố trung tâm này cũng không phải là trung tâm thương mại gì cả, mà là từng tòa biệt thự một tầng độc lập. Cấu trúc của tòa thành thị hình vòng tròn này ở giữa là một khu vườn, từ khu vườn bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài theo bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
Ở giữa là khu dân cư, tầng ngoài là các cửa hàng, siêu thị, tầng thứ ba là nơi giải trí thư giãn, tầng ngoài nữa là nơi bán các loại máy móc, trước khi mạt thế tới, mỗi một tầng ngoại trừ khu vực kinh doanh thì đều sẽ có rất nhiều người dân định cư, hiện tại tất cả những người sống sót đều được chuyển tới Phố trung tâm, lấy nơi này làm căn cứ an toàn.
Lúc đầu bọn họ cho rằng Phố trung tâm có lẽ đều là người máy, nhưng sau khi tới rồi mới biết, Phố trung tâm cũng không ngay ngắn trật tự giống như trong tưởng tượng của bọn họ.
Khắp nơi đều là người máy bị phá hư, mà kiến trúc xung quanh còn tràn ngập những chữ viết bằng sơn.
"Tất cả người máy đều nên bị phá huỷ hết đi!"
" Nơi này là thành phố của con người, chúng ta không phải là nô lệ của người máy."
" Phản đối người máy khống chế, phản đối Lâm giáo sư."
Xung quanh đều là những dòng chữ chói mắt, có thể thấy được mọi người căm thù người máy đến như thế nào, còn có một số người ngồi hẳn ra đường, có mấy người máy gần đó không bị hư hao gì đang lặp lại từng câu nói với bọn họ rằng: lập tức về nhà, trên đường có nguy hiểm.
Đám người Từ Phóng có chút hút hẫng, bọn họ không phải người của thành Cơ Giới, nên không biết người ở đây đã gặp phải chuyện gì, nhưng bọn họ nghĩ, nếu như thành Sơ Hi cũng có một đám người máy như vậy, thì có thể chống đỡ tang thi rồi.
" Về nhà cái rắm ấy, trong nhà mới là nơi nguy hiểm nhất, mấy tháng này người mất tích khi đang ở trong nhà nhiều hay ít? Mày tưởng chúng tao không biết sao?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua toàn bộ một nhà hàng xóm của tao đều mất tích, có thể ra vào trong nhà mỗi người chỉ có người máy mà thôi, khẳng định là giáo sư Lâm đã đem những người đó đi rồi!"
"Có phải giáo sư Lâm lấy những người đó ra làm thí nghiệm gì rồi hay không? Nói không chừng virus tang thi cũng là do chính ông ta nghiên cứu chế tạo ra đó!"
Người ngồi trên đường càng ngày càng tức giận, thậm chí còn giơ chân lên đá vào những người máy tới khuyên bảo bọn họ, mà người máy lại hoàn toàn không đánh trả, chúng nó chỉ luôn khuyên nhủ mọi người nên về nhà.
Ô Sương Tuyết đứng ở nơi đó dường như đang nghĩ tới cái gì, hơn nửa ngày bà mới nói: "Giáo sư Lâm mà bọn họ nói tới hình như tôi có quen biết."
Mấy người lập tức nhìn về phía Ô Sương Tuyết.
"Lâm Hoài chính là một người nghiên cứu phát minh người máy rất nổi tiếng ở thành Cơ Giới, hiện tại chắc cũng không khác mấy với tuổi của tôi đâu." Bà Ô còn có chút hoài niệm, "Nhưng mà tên kia là một tên ngốc trong sinh hoạt, ngoại trừ nghịch máy móc ra, những thứ khác cái gì cũng không biết, tôi cũng không chắc lắm."
Từ Phóng vỗ tay một cái: "Này còn không đơn giản sao, để tôi đi hỏi một chút."
Đầu trọc gặp ai cũng có thể nói chuyện hai ba câu, lúc này hắn đã chạy tới hỏi đám người đang ngồi trên đất kia.
" Đã hỏi rồi, tên đầy đủ của giáo sư Lâm chính là Lâm Hoài." Từ Phóng chạy về nói.
Ô Sương Tuyết nhìn những người đang tức giận đến nỗi sắp cùng nhóm người máy đánh nhau, thở dài: "Trách không được sẽ có cục diện như thế này, ông ấy là một người ngoại trừ nghiên cứu máy móc thì không biết quản lý người sống sót đâu, hơn nữa ông ấy là loại người có chuyện gì cũng không nói ra, như vậy khẳng định sẽ có vấn đề. Nhưng mà ông ấy tuyệt đối sẽ không bắt người đi làm nghiên cứu, cái này tôi có thể bảo đảm."
Nghe mọi người nói chuyện, Âu Dương Đông nhịn không được hỏi: "Vậy mọi người nói xem, những người mất tích là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ có quỷ sao?"
Từ Phóng chẳng thèm để ý nói: "Này mà còn cần phải hỏi? Nếu không phải do giáo sư Lâm kia, thì ngoại trừ tang thi còn có thể là ai làm ra được chuyện này chứ."
Mấy người im lặng một lát, đồng thời cùng nhau nhìn về phía Từ Phóng.
Bị mọi người nhìn chằm chằm, đầu trọc lập tức hô lên: "Không phải sao, mọi người nghĩ đến những tang thi ở thành Sơ Hi xem, chúng nó sẽ nhảy lầu, sẽ mở cửa, sẽ bò ra cửa sổ, thậm chí còn có một Lâm An như vậy, đến thành Cơ Giới tùy tiện vào trong nhà bắt đi vài người không phải rất bình thường sao?"
Đúng thật, rất có đạo lý.
Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không có bằng chứng nào cho thấy là do tang thi làm.
Mục đích Ô Sương Tuyết rời khỏi thành Sơ Hi chính là muốn tìm một thành phố có thể định cư lại, bây giờ xem ra thành Cơ Giới này cũng không quá thích hợp, chỉ có thể lại tiếp tục tìm cái tiếp theo, nhưng mà bà muốn gặp Lâm Hoài một lần, dù sao cũng mấy chục năm rồi không gặp nhau, hiện tại hai người đều còn sống, nói không chừng hôm nay đi rồi, sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Từ Phóng muốn mua vũ khí, đây là nhiệm vụ mà lão đại đã giao cho hắn, vừa nghe thấy bà Ô cùng giáo sư Lâm kia quen biết nhau, hắn lập tức nghĩ tới có thể thông qua giáo sư Lâm để mua đồ, có khi còn được giảm giá một chút.
Bọn họ đi hỏi thăm nơi ở của giáo sư Lâm, mới biết là ông ấy không ở tại Phố trung tâm, mà lại ở tại văn phòng nghiên cứu khoa học của ông.
Văn phòng nghiên cứu khoa học của Lâm Hoài cách nơi này có hơi xa, trước khi mạt thế tới thì ông ở tại nơi đó, bây giờ sau mạt thế cũng không có đổi chỗ khác.
Đi được một lát, bà Ô liền bắt đầu dẫn đường cho mọi người, nghe bà nói mấy chục năm trước Lâm Hoài đã ở chỗ này làm việc rồi, không nghĩ tới hiện tại vẫn còn làm ở nơi này như cũ.
Nói là văn phòng nghiên cứu khoa học, nhưng thực chất lại giống một cái nhà xưởng cũ nát nào đó hơn.
Ngoài cửa không có người máy đứng gác, sau khi đi vào bên trong nhà xưởng, khắp nơi trên mặt đất đều là người máy bị hỏng.
Bà Ô gọi một tiếng, bên trong đống người máy có một ông cụ mặc một cái áo khoác cao bồi màu lam, trên người toàn là dầu ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn qua thì ông giống như một người công nhân làm việc chân tay hơn, xung quanh không có một người bảo vệ hay hỗ trợ nào cả, nhà xưởng rộng lớn như thế mà chỉ có một mình ông.
Ông cụ đeo mắt kính khẽ đẩy đẩy gọng kính, nhìn bốn người từ ngoài cửa đi vào.
" Tiểu Tuyết?"
"Ha ha ha, đừng gọi cái tên này nữa, đều là người sắp xuống lỗ rồi." Tuy rằng Ô Sương Tuyết nói hai người tuổi gần như nhau, nhưng nhìn Lâm Hoài càng gầy yếu già nua hơn nhiều.
Ông cụ cười cười, tiện tay xoa dầu mỡ lên cái áo khoác, thái độ vô cùng tự nhiên hỏi: "Sao bà lại tới đây?"
Từ Phóng cứ cảm thấy cái biểu tình trên mặt của ông cụ này có chút quen thuộc, suy nghĩ nửa ngày hắn mới nhận ra bộ dáng mỉm cười của ông có chút giống với Giang Lai Húc, chỉ là mỉm cười hiền lành, lạnh nhạt của Giang Lai Húc là giả vờ, bản chất của hắn là khinh thường bất kỳ kẻ nào, không tin bất luận kẻ nào, lúc cười lên vô cùng dối trá, thích làm ra vẻ.
Mà ông cụ trước mắt này thì tính cách thật sự lại hiền lành, sự bình thản, lạnh nhạt mà năm tháng lắng đọng lại là thứ mà cái loại hàng giả như Giang Lai Húc có thúc ngựa cũng đuổi không kịp.
Dường như tâm tình của Ô Sương Tuyết rất tốt, bà đi về phía ông cụ: "Tôi nghe nói hiện tại ông đang làm quản lý của Thành Cơ Giới."
Ông cụ cười khổ lắc đầu: "Bà cũng biết mà, làm sao mà tôi quản lý được cái gì, đều chỉ do bất đắc dĩ thôi."
Ánh mắt đầu tiên Âu Dương Đông nhìn thấy ông cụ, cũng đã có ấn tượng rất tốt với ông, giống với cảm giác khi gặp được bà Ô.
Lúc hai ông bà đang ôn lại chuyện xưa, sâu dưới lòng đất ở thành Cơ Giới, trong đường cống ngầm liên kết với kiến trúc trên mặt đất, có một con quái vật khổng lồ đang ăn.
Lúc đám người Thẩm Tu Trạch tới nơi này, trong đường cống ngầm khổng lồ và phức tạp của thành Cơ Giới, một con tang thi dung hợp đang kéo thân hình đồ sộ của mình không ngừng tìm kiếm thức ăn.
Chẳng mấy chốc, nó đã xác định được mục tiêu.
Từ một cái ống nước vô cùng nhỏ hẹp, nó cứng rắn nhét thân thể của chính mình vào.
Một con tang thi màu đỏ không có hình dạng gì từ dưới ống nước tiến vào một căn nhà, nó ở phòng vệ sinh đem cơ thể từng chút một dung hợp lại, sau khi khôi phục hoàn toàn, nó kéo thân xác đi ra ngoài.
Ở trong căn biệt thự nhỏ này chỉ có một người đàn ông, lúc này hắn đang ngồi ăn cơm, còn oán hận giáo sư Lâm phát đồ ăn khó ăn, vì sao chỉ có một cái bánh kẹp? Lại còn phải ăn chung với nước, vừa khô vừa cứng, căn bản không có chút dinh dưỡng nào.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy được một âm thanh cọ xát vào tường trên hành lang, người đàn ông cho rằng là người máy tiến vào trong nhà, dù sao trước đó cũng đã ra thông báo muốn trang bị cameras cho mỗi một nhà, ngay cả nhà vệ sinh cũng phải gắn.
Người đàn ông tức giận, hắn không có đồng ý chuyện này, vậy mà người máy còn dám công khai đi vào nhà hắn.
Hắn hùng hổ đứng dậy đi nhanh tới, vừa quẹo qua, xuất hiện trước mặt hắn cũng không phải là người máy mà hắn nghĩ tới, mà là một con quái vật khổng lồ đáng sợ.
Người đàn ông trừng lớn hai mắt, thậm chí hắn còn không kịp kêu cứu, đã bị tang thi một ngụm nuốt chửng, hòa hợp với thân thể của nó.
Sau đó, con tang thi dung hợp này chậm rãi trở lại nhà vệ sinh, dùng con đường cống thoát nước vừa nãy để trở về, nó đã xem nơi này như là sào huyệt của mình, lấy ra con mồi vừa mới tiêu hóa mất làn da ra tiếp tục ăn.
Những con tang thi gần đó cùng với tang thi chuột ngửi thấy mùi vị chậm rãi đi tới, nhưng không dám tiến lên cướp đoạt, chúng chỉ có thể đứng ở một bên mà gào rống, muốn phân một chén canh, tang thi dung hợp nhai nuốt đồ ăn, ở trong cống ngầm sâu thẳm tối đen không ngừng truyền ra tiếng gặm nuốt sởn cả tóc gáy.
Bỗng nhiên, âm thanh gặm nuốt dừng lại.
Từ trong thân thể của con quái vật màu đỏ lộ ra hai cái tròng mắt di chuyển, nó nhìn về phía ngoài thành.
Nó ngửi thấy được một mùi hương càng thêm hấp dẫn hơn.
Nó vứt bỏ một nửa đồ ăn đang ăn dở, con tang thi dung hợp lại lần nữa tìm được một cái thông đạo, nó từ thông đạo đó chậm rãi đi về hướng bên ngoài thành.
Từ lúc bắt đầu xây dựng thành Cơ Giới, cống thoát nước cùng các loại phương tiện đều được quy hoạch vô cùng hoàn thiện, thậm chí có thể đem nơi này xưng là thế giới ngầm.
Thời gian đầu mạt thế, Thành Cơ Giới còn chưa có yên ổn, một nhóm người vì tránh né những nguy hiểm trên mặt đất, liền trốn vào cống thoát nước, sau đó không thể ra ngoài được nữa.
Tang thi trong đó không quá nhiều, nhưng lại có vài loại tang thi đặc thù cùng một vài con chuột đã chiếm cứ nơi này thật lâu trước đó, sau khi biến thành tang thi chuột, hình thể của những con tang thi chuột này cũng trở nên lớn hơn rất nhiều.
Lúc đầu chúng nó dựa vào việc người khác chủ động tiến vào nơi này để bổ sung năng lượng, sau đó không có người nào tiến vào trong cống thoát nước nữa, những con tang thi đói khát này cũng không tự thoát ra khỏi cống ngầm được, lối vào của mỗi cái cống đều bị bịt kín, hơn nữa giữa các cống thoát nước còn có lướt sắt cách xa nhau, những tang thi không có đầu óc này căn bản tìm không thấy nơi để đi ra ngoài.
Vẫn luôn ngửi thấy mùi vị của con người ở phía trên, những con tang chiếm cứ cống ngầm này chỉ có thể ngửa đầu lên gào rống.
Nhưng sau đó, trong số chúng nó xuất hiện một con tang thi dung hợp.
Con tang thi dung hợp này đem cống thoát nước trở thành sào huyệt của nó, lần nào nó cũng ra bên ngoài tìm thức ăn trở về, nó hành động quá mức kín đáo, thậm chí không có người máy nào bắt gặp được nó.
Hiện tại con tang thi này muốn ra khỏi thành để tìm đồ ăn ngon, nó trực tiếp từ một căn nhà ở Phố trung tâm đi ra ngoài, xuất hiện ở trên đường lớn.
Một con quái vật màu đỏ khổng lồ lập tức hấp dẫn ánh mắt của những người đang ngồi trên đất gần đó.
"Đó là thứ gì vậy?"
Tang thi ở bên trong thành Cơ Giới vào lúc mạt thế mới xuất hiện đều đã bị người máy xử lý cả rồi.
Cho nên những người sống sót này căn bản chưa từng gặp qua tang thi đặc thù, thậm chí lúc phát hiện ra nó, họ vẫn còn ngồi ở tại chỗ, ngây dại mà thảo luận đó là thứ gì?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương