Tim Đập Cực Độ

Chương 25: Ban ngày gặp ma



Lý Hòe đi tới với động tác quái dị, giống như khớp xương không linh hoạt của con rối đi tới chỗ thang máy.

Phía sau nó là từng vết máu cổ quái.

Trong lúc nó đi tới, đôi mắt luôn ngập tràn ác ý nhìn Quan Yếm chằm chằm, giống như muốn dùng ánh mắt nghiền nát cô thành phấn, không còn xương cốt. wattpad_tichha_

Quan Yếm đã lùi về chỗ xa nhất trong thang máy, sau lưng là vách tường, không còn đường lui.

Cô nhìn thẳng vào mắt nó, đến khi nó chỉ cách chỗ cô còn ba bước, cuối cùng giơ tay đang nắm chặt điện thoại lên.

Lý Hòe phát ra một tiếng cười kỳ quái, âm thanh kéo dài lạnh lẽo, giống như gió lạnh thổi tới giữa mùa đông khắc nghiệt.

Quan Yếm cắn răng, cố gắng làm nét mặt mình không sợ hãi, dùng giọng nói bình tĩnh nói: "Trong đây có rất nhiều video cậu bị bắt nạt, tôi đã soạn sẵn bản nháp chuẩn bị đăng lên. Mặc dù cậu đã chết, nhưng người nhà cậu còn sống, cậu nói xem, nếu mẹ cậu nhìn thấy những video kia thì sẽ đau đớn muốn cùng chết với cậu hay không?"

Tuy rằng nhìn bên ngoài giống như cô đang tràn đầy đắc ý uy hiếp đối phương, nhưng đối phương là một con quỷ.

Uy hiếp một con quỷ ư? Nó thật sự sẽ để ý sao?

Không ai biết trong lòng Quan Yếm giờ phút này có bao nhiêu sợ hãi, tim đập nhanh đến mức đầu óc cũng khẽ choáng váng.

Nhưng cô không có cách nào khác, mấy tấm đạo cụ kia không phát huy tác dụng, ba danh hiệu thì chỉ có "Nhân danh thánh giáo chủ" là có thể có hiệu lực, nhưng vấn đề cái danh hiệu này không dùng để cứu mạng.

Trong tất cả manh mối mình đã biết và mang theo trên người có liên quan tới nhiệm vụ lần này, cách này là cách duy nhất, có tỷ lệ thành công nhất định.

Có thể thành công sao.

Lý Hòe ngừng lại.

Ngay trong nháy mắt này, trái tim Quan Yếm xém nữa vọt lên cổ họng chợt ổn định lại.

Ánh mắt của nó càng trở nên hung ác, nó thật sự dừng ở đó, không tiến lên một bước.

Sau khi con ngươi của nó quan sát cô một hồi lâu thì chuyển sang chiếc điện thoại.

Quan Yếm nói: "Cậu không giết tôi, tôi mãi mãi không đăng lên."

Thật sự việc này rất quá đáng, Lý Hòe mới là người bị hại, cậu ta tới báo thù là chuyện tất nhiên.

Nhưng cô cũng không phải thủ phạm thật sự, không thể hy sinh mình để cậu ta báo thù thuận lợi, tuy rằng năm chữ "Sự sống và cái chết" giống như xác nhận có khả năng là ý này, nhưng trừ phi tìm được chứng cứ đầy đủ, bằng không ai dám mạo hiểm như vậy.

Cô nói xong, đầu Lý Hòe nghiêng ngả giật giật, nhìn thẳng cô.

Qua vài giây, bỗng nhiên có một luồng gió lớn từ ngoài thang máy thổi vào.

Quan Yếm bị gió thổi không mở mắt nổi, cô định duỗi tay che mắt lại thì Lý Hòe trước mặt lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Cô bất ngờ, sau đó cửa thang máy nhanh chóng khép lại.

Một giây sau, "đinh" một tiếng.

Cửa lại mở ra lần nữa, bên ngoài đại sảnh tầng một sáng ngời sạch sẽ.

Quan Yếm đơ vài giây, ngẩng đầu nhìn chỗ màn hình, thấy con số trên đó thật sự là "1" thì mới yên tâm đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra cửa chính, di động liền vang lên, lại là Hoàng Mậu.

Cô nhận điện thoại, đối phương bực tức nói: "Mày đâu rồi? Mỗi xuống tầng thôi mà lâu vậy?!"

Quan Yếm suy nghĩ, chỉ nói: "Xin lỗi, tao đến ngay, mày chờ một chút đi."

Cô không muốn nói chuyện gặp Lý Hòe ra. Loại cặn bã này, cần gì quan tâm chuyện sống chết của cậu ta.

Xe của Hoàng Mậu dừng bên ngoài khu nhà, Cảnh Gia cũng ở trên xe.

Chờ đến khi Quan Yếm lên xe, lập tức lái tới chỗ khu nhà Lý Hòe.

Sắc mặt Cảnh Gia tái xanh, dưới đôi mắt là hai quầng thâm to tướng, nhìn có vẻ đã thức trắng một đêm.

Hoàng Mậu nhìn mắt Quan Yếm từ kính chiếu hậu, chậc chậc hai tiếng, nói: "Xem ra tối qua mày ngủ ngon nhỉ."

Cô nhướng mày: "Vậy không lẽ phải ngồi đó sao?"

Đối phương cũng không muốn ồn ào với cô, im lặng một lát mới nói: "Chuyện của Cảnh Dịch... Ba mẹ nó nói nhà họ chỉ có một đứa con trai là Cảnh Gia thôi."

Nghe vậy, Cảnh Gia nghiêng đầu chỗ cửa xe, ghé vào chỗ đó không biết có đang khóc hay không.



Hoàng Mậu nói rõ chi tiết: "Từ tối qua tới giờ, không riêng gì việc cảnh sát không tới tìm chúng ta, ngay cả ba mẹ nó cũng chưa hỏi Cảnh Dịch đi đâu rồi. Nó không kiềm được mới hỏi ba mẹ vì sao không hỏi Cảnh Dịch ở đâu, kết quả là họ hỏi nó có bị bệnh không, họ chỉ có một đứa con trai, lấy đâu ra đứa tên Cảnh Dịch chứ?"

Khi cậu ta nói chuyện thì biểu cảm ngày càng nghiêm túc, nhưng đối với Quan Yếm mà nói, đây thật sự là một tin tức tốt.

Người khác không nhớ rõ về Cảnh Dịch đã nói lên chuyện này tuyệt đối không hề liên quan tới cảnh sát và những người khác, như vậy thì nhiệm vụ sẽ không còn phức tạp hay có sự thay đổi nữa.

Cuối cùng Hoàng Mậu nói: "Chúng ta qua đó để xem tình hình chỗ Cảnh Dịch ngã xuống tối qua."

Nửa tiếng sau, ba người đã tới chỗ cần tới.

Bây giờ là ban ngày, cách con đường bọn họ có thể thấy, mặt đất trước cửa khu nhà rất sạch sẽ, không hề có bất kỳ vết máu và dấu vết liên quan tới người chết.

Quan Yếm ngẩng đầu nhìn phía trên tòa nhà, suy đoán Cảnh Dịch chắc hẳn nhảy từ góc bên phải tầng thượng xuống.

"Không có gì cả..."

Ánh mắt đau thương của Cảnh Gia hơi dại ra, một bên tự lầm bầm, một bên nhìn khu vực ở đối diện, lập tức đi qua.

Nhưng ở giữa là con đường lớn đông đúc xe cộ, cậu ta vừa bước qua, đúng lúc có một chiếc xe lao tới bên cạnh.

Hoàng Mậu vội vàng túm cậu ta lại, quát khẽ nói: "Mày có bị điên không?!"

Cậu ta ngẩn người, toàn thân run lên, rốt cuộc mới tỉnh táo lại: "Tao... Xin lỗi, anh Mậu, mới nãy tao hơi hồ đồ."

Nghe cậu ta nói như vậy, mí mắt Hoàng Mậu chợt giật giật, nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh: "Có phải do Lý Hòe làm hay không? Chắc chắn lúc nãy là nó khống chế mày!"

Cảnh Gia bắt lấy tay Hoàng Mậu, hoảng hốt nói: "Anh Mậu, giờ chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ chờ nó tới báo thù thôi sao? Nếu không... Nếu không chúng ta đi tìm đại sư xem thử?"

Lời này như nhắc nhở Hoàng Mậu, ánh mắt cậu ta sáng lên, sau đó hỏi: "Hai người tụi bây có biết đại sư nào không?"

Cảnh Gia nói: "Tao biết trên mạng có, trước đó có người tìm tới rồi, nghe nói rất linh."

"Trên mạng có đáng tin không?" Hoàng Mậu nói xong lấy di động ra, tìm tòi mấy chùa miếu ở lân cận, "Thôi thì tìm sư thầy trong chùa đi!"

Cậu ta nhanh chóng đưa điện thoại cho hai người xem: "Chỗ này là chùa Đại Từ, thế nào? Cách chỗ này không xa."

Quan Yếm nhún vai, tỏ vẻ không ý kiến.

Nhiệm vụ lần này hình như là chỉ làm một người, cho nên trước mắt cô chỉ có ba NPC và một con quỷ, vậy thì tất cả manh mối đều xoay quanh bọn họ, đi theo bọn họ hành động là con đường duy nhất để tìm đầu mối.

Ba người lên xe lần nữa, nhanh chóng chạy tới chùa Đại Từ.

Vì không phải ngày Tết và dù ngôi chùa này được xây dựng ở thành thị, nên vẫn hơi vắng vẻ, chỉ có vài người già ngồi ngay cửa nói chuyện phiếm.

Quan Yếm đi theo sau hai người vào cửa chính, trong đó một cụ già chỉ vào nhang đèn trong thùng gỗ trước mặt: "Không được phép lấy nhang ra, nếu muốn vào thắp nhang thì mua ở đây, giá 30 tệ một phần."

Phần nào khiến nơi này có vẻ ít đáng tin cậy hơn. wattpad_tichha_

Hoàng Mậu mang theo kiểu tâm trạng còn nước còn tát đi mua nhang, nói ba người xài chung là được rồi.

Cậu ta hỏi những cụ già đó: "Nếu chúng tôi gặp phải mấy chuyện tâm linh muốn tìm đại sư xem giúp thì nên tới chỗ nào tìm vậy?"

Mấy cụ già lập tức hứng thú, tất cả bàn tán nói với họ nên tìm người nào, đi thế nào, với hỏi xem là kiểu chuyện tâm linh gì.

Sau khi Hoàng Mậu hỏi được người cần tìm, vội gọi hai người đi ngay.

Dọc đường tìm người hỏi thăm, ba người đi tới khu vực bên ngoài chính điện.

Trước điện có một lư hương rất lớn đang thắp nhang, tất cả mọi người đều thống nhất thắp hương ở đây.

Có lẽ là vì thắp hương quá nhiều, Quan Yếm vừa đi tới gần là bị sặc đến nỗi choáng váng đầu óc, ngực khó chịu.

Vòng qua chỗ lư hương, đi lên mấy chục thềm đá, rốt cuộc ba người mới đến chính điện.

Ở giữa điện là một tượng Phật to lớn, ngẩng đầu nhìn lên như thể bức tượng đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén áp đảo, tựa như nhìn thấu tất cả.

Quan Yếm cảm thấy hơi không khoẻ, vội vàng không nhìn nữa.

Một vị sư thầy nhìn có vẻ lớn tuổi ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ phía trước Phật Tổ, đang nhắm mắt, di chuyển Phật châu trong tay không ngừng, hình như đang tụng kinh trong lòng.

Hoàng Mậu mặc kệ những chuyện đó, lập tức ho một tiếng thật mạnh.

Vị sư già nghe tiếng mở mắt, dừng động tác trong tay lại, nở nụ cười hiền từ trên mặt.

Hoàng Mậu nói: "Sư thầy, chúng tôi có việc muốn mời ông giúp đỡ."

Rõ ràng là mời người ta giúp đỡ mà thái độ cũng không tốt lắm, dù sao cũng là một tên côn đồ.



Vị sư già cũng không ngại việc này, chậm rãi đứng dậy hỏi: "Chuyện gì thế?"

Cậu ta vội vàng nói: "Chúng tôi bị ma quỷ đi theo, ông có cách nào giúp chúng tôi không?"

"À..."

Ánh mắt vị sư già hiền hoà lướt qua mặt ba người, mắt đối mắt với Quan Yếm, khẽ mỉm cười: "Giao nhân nào thì gặt quả nấy. Tôi đưa chuỗi Phật châu này cho mấy người, còn lại phải xem tạo hóa của chính mình."

Ông ta thuận tay đưa chuỗi Phật châu trong tay đưa cho Quan Yếm.

Hoàng Mậu giành lấy, quấn hai vòng lên cổ tay, nói: "Chỉ có cái này thôi sao? Không có bùa gì sao?"

Sư già nhìn xuống, xòe năm ngón tay phải ra: "Phật châu 500."

Hoàng Mậu: "..."

Quan Yếm hơi mắc cười.

"Không cần thì trả lại cho tôi." Sư già đưa tay về phía Hoàng Mậu.

Cậu ta né đi, suy nghĩ rồi nói: "500 thì 500! Lão già, nhưng tôi cảnh cáo ông trước, nếu cái này không dùng được, tôi sẽ quay lại kiếm ông đó!"

Sư già nghe vậy cười nhẹ một tiếng, không trả lời, chỉ về phía bên tay trái: "Tính tiền bên này."

Có ba hòa thượng trẻ tuổi ngồi bên đó, trước mặt bày một cái bàn có giấy bút.

Trên người Hoàng Mậu không đủ tiền, mượn Quan Yếm và Cảnh Gia mới đủ 500 đồng.

Ba người đi khỏi chùa, Cảnh Gia rầu rĩ nói: "Một chuyến đi về tay không, còn bị xu nhiều tiền tới vậy."

Quan Yếm suy nghĩ, tất nhiên không phải là một chuyến đi về tay không.

Ý tưởng tìm đại sư là của hai NPC họ đưa ra, đã thực hiện rồi thì trong đó nhất định sẽ có cất giấu manh mối gì đó.

Hoặc là... Chuỗi Phật châu này có thể bảo vệ mạng sống thật.

Cô liếc nhìn tay trái của Hoàng Mậu, im lặng suy nghĩ, nhất định phải tìm cơ hội cướp đồ về tay.

"Kế tiếp thì sao?" Lên xe, Hoàng Mậu hơi mù mờ.

Cảnh Gia ghé vào cửa sổ xe suy nghĩ trong chốc lát, hạ giọng nói: "Thôi thì mọi người đừng tách nhau ra, tạm thời ở cạnh nhau đi."

"Được" Hoàng Mậu quay đầu nhìn Quan Yếm: "Ba mẹ mày ra nước ngoài du lịch rồi phải không, chúng ta đến nhà mày ở vài ngày không thành vấn đề chứ?"

Nhiệm vụ sắp đặt bối cảnh như thế, cô nào dám nói không?

Quan Yếm gật đầu: "Không thành vấn đề."

Hoàng Mậu khởi động ô tô, lái về hướng "nhà" cô.

Muốn tới nhà Quan Yếm sẽ đi ngang qua bên ngoài khu nhà của Lý Hòe.

Lúc chiếc xe chạy gần tới đó, Cảnh Gia luôn ghé vào cửa xe ôm nỗi bi thương thì chợt la lên một tiếng: "Dừng xe!"

Cậu ta dùng âm lượng cực lớn, không chỉ làm toàn bộ đi đường bên ngoài nhìn lại đây mà còn dọa Hoàng Mậu đột nhiên dẫm một phanh lại.

Một tiếng phanh gấp chói tai, ba người trong xe cũng lung lay ngã trái ngã phải.

Đầu Hoàng Mậu đập đầu lên tay lái, giận dữ nói: "Con mẹ nó mày la lớn vậy làm gì?!"

Nhưng vừa quay đầu thì phát hiện Cảnh Gia đang nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.

Quan Yếm nhích qua chỗ ngồi bên phải, nhìn theo ánh mắt cậu ta, ngay sau đó sửng sốt.

Ở con đường đối diện, một người phụ nữ trung niên xách mấy túi nhựa đựng đầy rau dưa trái cây, vừa đi vào khu nhà vừa tươi cười nói chuyện với người bên cạnh.

Mà người bên cạnh bà ta... là Lý Hòe.

Giữa ban ngày ban mặt, người này rõ ràng đã chết từ lâu, thi thể bị phanh thây vứt giữa dòng sông, thế mà vẫn bình thường đi bên cạnh người phụ nữ kia, trong tay còn cầm rau cải, giống như một học sinh cấp ba bình thường đi mua thức ăn cùng mẹ.

Chỉ là, mẹ có cười nói với cậu ta thế nào thì mặt cậu ta vẫn âm u đáng sợ.

Ngay khi bọn họ vừa chuẩn bị bước tới cửa chính khu nhà, cậu ta bỗng nhiên quay đầu lại, cách một con đường, lẳng lặng nhìn về phía ba người.

Sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ.
Chương trước Chương tiếp