Tim Đập Cực Độ

Chương 26: Bản khắc



Chiếc xe nhỏ tồi tàn của Hoàng Mậu giống như trâu đực đang điên lên, chạy với tốc độ nhanh nhất vượt hai lần đèn đỏ, đưa ba người tới nhà Quan Yếm.

Cho tới khi vào tới phòng khách ngồi xuống, bọn họ vẫn chưa tỉnh hồn.

Gần nửa tiếng sau, Cảnh Gia mới nặng nề vuốt mặt một cái: "Tụi bây đều thấy hết đúng không... đâu phải tao bị ảo giác đâu?"

Hoàng Mậu không trả lời, ôm một tia hy vọng: "Có phải nó có anh em sinh đôi không?" wattpad_tichha_

"Làm sao có thể được chứ?" Cảnh Gia hơi sụp đổ, nâng giọng nói cao hơn: "Chúng ta học cùng lớp ba năm, tới nhà nó cũng một hai lần rồi, không lẽ mình không biết rõ tình hình nhà nó ra sao ư?"

Dù lúc này cậu ta nói chuyện không hề khiêm nhường tí nào, nhưng Hoàng Mậu không đoái hoài tới việc này.

Cậu ta im lặng, tay phải nắm chặt Phật châu đeo trên cổ tay, một lát sau, trên mặt hiện ra sự tàn nhẫn: "Mẹ nó, dù nó có biến thành quỷ thật thì sao? Lúc còn sống, trước mặt chúng ta giống như con chó, không lẽ nó chết rồi mà mình phải sợ nó à!"

Cậu ta nện một quyền lên sofa: "Nếu dám xuất hiện thật, tụi tao sẽ liều mạng với mày!"

Cảnh Gia không lên tiếng, có vẻ cảm thấy lời này hơi buồn cười, rốt cuộc em cậu ta cũng chết rồi.

Một mình Quan Yếm ngồi bên cạnh tự hỏi trong im lặng, rốt cuộc phải làm sao mới hoàn thành nhiệm vụ kỳ quái này đây.

Năm chữ "Sự sống và cái chết" có thể giải thích theo nhiều kiểu khác nhau.

Ví dụ như chặt đứt đường lui để xông ra - để Lý Hòe giết cô, tử vong tức là có sự sống mới.

Hoặc là nói về việc chết đi sống lại - chỉ việc Lý Hòe sống lại.

Hoặc, cô tự động thủ giết hai "đồng lõa" này, nhờ việc này nên Lý Hòe buông tha cô...

Nhiều kiểu giải thích bày ra trước mặt, Quan Yếm cảm thấy như đang lạc trong sương mù, không thể nhìn thấy con đường phía trước.

"Này, Quan Yếm, hỏi mày đấy!"

Hoàng Mậu chợt vẫy tay trước mặt cô.

Quan Yếm lấy lại tinh thần: "Gì vậy?"

Cậu ta thở ra: "Nhà mày có gì ăn không, đã gần hai tiếng rồi, mặc kệ có quỷ hay không, dù sao cũng phải no bụng."

Quan Yếm đứng dậy nhìn tủ lạnh, lắc đầu nói: "Không có, chỉ còn mấy chai nước uống."

Hoàng Mậu đứng lên: "Ba mẹ mày có để lại tiền cho mày không? Chúng ta xuống dưới đi mua, mua cho năm sáu ngày luôn, ở luôn chỗ mày không ra khỏi cửa."

Bởi vì trước đó mua Phật châu, họ đều là học sinh nên bây giờ không còn nhiêu tiền. Quan Yếm lục lọi trong nhà một hồi, tìm được hơn 1000 tệ.

Để đảm bảo an toàn, ba người họ cùng nhau đi và cùng về.

Lúc lên lầu, Cảnh Gia nôn nóng bất an đứng trước cửa thang máy: "Không thì chúng ta tới chùa một chuyến đi... Cho dù tìm người vay tiền cũng được, mua hai chuỗi Phật châu đi?"

Hoàng Mậu khinh thường nói: "Cái món đồ chơi này mà có tác dụng thì sao giữa ban ngày mà tao cũng thấy quỷ như tụi bây chứ? Với lại, tao cảm thấy cái chùa kia làm người không thoải mái."

Cậu ta nhíu mày, dừng một lát mới nói: "Vừa vào đại điện là tao thấy choáng đầu, tượng Phật bên trong cũng thế, không hề giống Phật tốt, tựa như ác thần vậy!"

Quan Yếm nghe vậy nhìn cậu ta nhiều lần, cảm giác của cậu ta giống y như cô, khá chắc chắn đây là một manh mối.

Nhưng Cảnh Gia giống như không có cảm giác gì: "Phải không... Tao không để ý."

Lúc ấy cậu ta còn đang chìm trong bi thương của việc mất đi em trai ruột, cộng thêm cả đêm không ngủ, nên đầu óc cứ mơ màng.

"Với lại, tụi bây có thấy lão thầy chùa đó đáng tin không?"

Hoàng Mậu hừ lạnh: "Một chuỗi hạt gỗ bán 500 đồng, còn cắt cổ hơn so với ngọc thạch bán trong livestream! Ông ta rõ ràng là lừa gạt!"

Quan Yếm nói: "Nếu vật đó không có tác dụng thì mày đưa nó cho tao đi, làm trang sức cũng không tồi."

Hoàng Mậu: "... Tao cũng cảm thấy khá đẹp, tao muốn đeo."

Cô muốn cười phá lên, quả nhiên trong lòng cậu ta vẫn ôm hy vọng đối với chuỗi hạt này.

Đúng là trước đó cô định tìm cơ hội cướp chuỗi hạt này về tay thật, nhưng bây giờ không còn ý định này nữa.



Hoàng Mậu vừa đề cập việc xuất hiện cảm giác khó chịu lúc trong chùa.

Theo manh mối này, cô cẩn thận nhớ lại lời nói của vị sư già kia lần nữa, trong lòng có một suy đoán khác với lúc trước.

Trước khi sư già đưa Phật châu cho họ còn nói một câu: "Gieo nhân nào gặt quả nấy."

Quan Yếm cho rằng, không người nào có thể nói những lời đó để ra tay giúp đỡ những kẻ ác như họ.

Nói cách khác, Phật châu kia không dùng để trừ tà.

Vậy thì Cảnh Gia đề nghị tới ngôi chùa đó lần nữa, đừng nói là Hoàng Mậu, ngay cả cô cũng không đồng ý.

Thế là nửa ngày kế tiếp, bọn họ đều ở trong phòng khách nhà Quan Yếm.

Cảnh Gia cả đêm không ngủ, ngã lên sofa bắt đầu ngáy.

Hoàng Mậu nghĩ ngợi, nói với Quan Yếm: "Thừa dịp bây giờ có thể ngủ thì mau ngủ đi, buổi tối tốt nhất đừng ngủ."

Mặc dù đã gặp phải "Lý Hòe" vào ban ngày, nhưng trong lòng mỗi người, đa số đều cho rằng lúc đêm tối gió thổi mới là thời cơ tốt nhất để ma quỷ xuất hiện.

Nhưng đêm qua Quan Yếm ngủ khá ngon, lúc này vẫn chưa buồn ngủ, nói: "Hai người đi ngủ trước đi, tao trông chừng cho, lát nữa gọi mày thay ca."

Tối qua Hoàng Mậu cũng không ngủ được, nghe vậy thì kéo chăn trải xuống đất rồi nằm xuống ngủ. wattpad_tichha_

Hai người thay phiên nhau ngáy, một mình Quan Yếm ngồi trong im lặng lục điện thoại tìm manh mối mới.

Nhưng thoáng cái hai tiếng đã trôi qua, sắc trời bên ngoài đã tối xuống mà cô vẫn chưa tìm được tin tức nào có ích.

Trong phòng hơi tối, cô đi mở đèn lên, ánh đèn sáng ngời làm Hoàng Mậu trở mình, mơ màng tỉnh lại.

Cậu ta xoa mắt ngồi dậy hỏi: "Mấy giờ rồi?"

Quan Yếm: "Gần 8 giờ rưỡi."

"Đã trễ thế rồi à... Tao đi vệ sinh, lát ra đổi cho mày ngủ."

Hoàng Mậu nói xong nhanh chóng đi tới chỗ nhà vệ sinh trong phòng khách.

Cùng lúc đó, Quan Yếm cài báo thức, dự định ngủ một lát rồi dậy.

Nếu không ngủ thì tinh thần không tốt, lúc gặp nguy hiểm phản ứng sẽ chậm hơn nửa nhịp.

Chờ đến lúc Hoàng Mậu đi ra, cô dựa vào sofa cố gắng ngủ.

Không biết đã nhắm mắt bao lâu, cuối cùng cơn buồn ngủ kéo tới.

Quan Yếm mơ một giấc mơ lạ kỳ.

Thời Nguy xuất hiện trong giấc mơ, cả người anh ta đầy máu, đang hét to gì đó với cô, nhưng cô như bị điếc vậy, không hề nghe thấy một chữ nào.

Đột nhiên, cô nghe thấy Thời Nguy phát ra một âm thanh kỳ quái: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu..."

Ngay sau đó, anh ta biến thành một con chó Chihuahua nhỏ xíu đen thui nhào về phía cô.

Quan Yếm giật mình, lập tức tỉnh dậy ngay.

Sau đó cô mới nhận ra Hoàng Mậu không ở phòng khách, hơn nữa trong nhà vệ sinh có động tĩnh quái dị.

Nàng quay đầu nhìn lại, từ kẹt cửa gian có thể thấy bên trong đèn sáng.

"Má...a... ư...."

Âm thanh trầm thấp quái dị vang lên liên tục, trong lòng Quan Yếm trầm xuống, lập tức đứng dậy lay Cảnh Gia đang ngủ say.

Cậu ta mở mắt ra, mê mang nói: "Sao vậy..."

Quan Yếm giơ tay bảo im lặng: "Suỵt, nhà vệ sinh có chuyện."



Cậu ta nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, xoay người ngồi dậy, vẻ mặt thay đổi.

"Đi, qua đó nhìn thử."

Quan Yếm kéo cậu ta, sau đó tự dẫn đầu rón rén đi qua.

Cô đi tới cạnh cửa, càng nghe rõ âm thanh bên trong hơn.

Cũng ngay lúc này cô mới nghe rõ, những âm thanh quái dị đó là tiếng rên rỉ đau khổ của Hoàng Mậu.

Giống như miệng bị bịt lại, cố gắng phát ra âm thanh đứt quãng.

Cô quay đầu nhìn Cảnh Gia phía sau, nhẹ nhàng nắm chốt cửa, thầm đến một hai ba trong lòng, rồi ấn mạnh xuống đẩy vào trong!

Toàn bộ cảnh tượng trong nhà vệ sinh lập tức bại lộ hoàn toàn trước mắt.

Quan Yếm không khỏi cảm thấy nao nao.

Bên trong chỉ có một người là Hoàng Mậu, chắc hẳn vẫn còn là người.

Cậu ta đứng trước tấm gương lớn trên bồn rửa tay, nửa người trên cởi áo, trong tay cầm một con dao róc xương không biết lấy chỗ nào.

Cậu ta cúi đầu, gương mặt rõ ràng đang rất khốn khổ, nhưng con dao trong tay cứ tiếp tục cắt từng miếng từng miếng trước ngực, từ từ chậm rãi cắt một miếng thịt đỏ tươi ra.

Lúc nhìn kỹ, thậm chí có thể thấy máu thịt ở xương sườn bên trái đã bị cắt kha khá, lộ ra xương trắng ở bên trong.

Máu tràn ra khỏi miệng vết thương không ngừng rơi xuống, làm cả người cậu ta như tắm trong máu loãng.

Cậu ta đứng giữa vũng máu tươi, hai chân như đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nhìn lên phần đùi như đang run rẩy.

Nhìn xuyên qua mặt gương, cậu ta thấy hai người xông vào, rốt cuộc đôi mắt ướt đẫm đầy tuyệt vọng cũng có một tia hy vọng, cố gắng há miệng cầu cứu họ.

Nhưng âm thanh phát ra vẫn rên rỉ đứt quãng như cũ.

Cùng lúc đó, bàn tay phải đang cầm dao không ngừng một giây phút nào, tiếp tục di chuyển qua lại trước ngực, cắt một phần thịt rất dày xuống.

Tất cả những miếng thịt rơi xuống bồn rửa trước mặt cậu ta, vì thịt rơi ra từ chính cơ thể mình nên đã mang tới sự tra tấn tinh thần gấp bội.

Quan Yếm và Cảnh Gia đều bị chấn động trước cảnh tượng máu tanh này, sau đó cô có phản ứng, lập tức tiến lên định giật dao cứu người.

Mà Cảnh Gia sợ tới mức thét chói tai, xoay người bỏ chạy, chạy tới trước cửa lớn nhưng không dám ra ngoài, sụp đổ trượt xuống vách tường gào khóc.

Trong nhà vệ sinh, Quan Yếm không thể giành con dao kia lại, cũng không cứu được mạng của Hoàng Mậu.

Khi cô xông lên, Hoàng Mậu trong gương chợt nở một nụ cười u ám không có ý tốt, đột nhiên giơ con dao trong tay phải lên.

Trong chớp mắt, nhìn bên ngoài Hoàng Mậu giống như bị khống chế làm tư thế giơ dao lên cao.

Sau đó, hai Hoàng Mậu trong gương và ngoài gương vang lên tiếng "phập", mũi dao đâm thẳng vào tim.

Khi Quan Yếm sắp chạm vào cậu ta, thấy thế liền ngừng lại.

Nhưng có vẻ sự việc vẫn chưa kết thúc như vậy.

Hoàng Mậu ngoài gương lộ vẻ đau đớn, tay phải nắm chặt con dao trước ngực, vừa mở miệng liền phun một ngụm máu tươi.

Cậu ta trong gương mỉm cười, nụ cười ngày càng tươi hơn, cho đến khi hai bên khóe miệng đều bị kéo về hai bên tai một cách quỷ dị.

Ngay sau đó, người trong gương nhanh chóng rút dao ra, máu tươi từ miệng vết thương phun trào, rồi con dao chợt đâm mạnh xuống!

Rút ra rồi đâm vào...

Hoàng Mậu ngoài kính như con rối ngoan ngoãn bị giật dây, lần lượt khắc những hành động đẫm máu tàn ác này lên cơ thể.

Từng tiếng đâm vào thịt vang lên, máu tươi văng khắp nơi, nhuộm nhà vệ sinh trắng tinh sạch sẽ thành địa ngục đẫm máu. wattpad_tichha_

Khi Hoàng Mậu rơi "phịch" xuống đất chết hẳn, "Hoàng Mậu" trong gương nhanh chóng biến thành hình dáng tứ chi sai chỗ, nhưng không giống với Lý Hòe lúc đầu lắm.

Cái đầu của nó vốn dĩ bị lệch đã được chỉnh lại ngay ngắn, con ngươi co lại cũng khôi phục như con người bình thường.
Chương trước Chương tiếp