Tình Mỏng Duyên Cạn
Chương 50
Nam Cung Tĩnh Như đã hỏi một câu mà nàng thắc mắc từ lâu lắm. Rồi nàng nhìn thẳng vào sóng mắt của y, không một chút kiêng dè.
Nàng thừa biết Trầm Uyên đâu phải hạng tầm thường, nhẫn đến từ bước đi dáng đứng đều thật quá uy nghi. Ít ai bì kịp.
Nếu để ý hơn, nàng sẽ trông thấy, giờ đây, lòng bàn tay với những nốt chai sần đang siết lại. Bàn tay của một người thông thạo kiếm khí. Bàn tay đã từng giết người vô kể.
Nỗi hồ nghi đã nhấn chìm nàng giống như đại hồng thủy. Muốn biết y là ai, từ đâu tới. Xu hướng đảng phái, giai cấp, lập trường. Tất cả của Trầm Uyên, nàng đều muốn biết. Chính là hôm nay, niềm băn khoăn như con đê vỡ bờ, như mưa lũ cuốn phăng hết thảy sự hờ hững khúc chiết mà nàng tạo dựng từ bấy lâu nay. Nhìn Trầm Uyên lo âu và sốt sắng cho một người, cảm giác này thật khó tả. Thật kinh tâm.
Y và Tịnh Du nhà nàng, hai con người tưởng chừng không hề dính líu, vậy mà dường như lại liên hệ quá mật thiết. Thật khó lòng tin nổi.
Dù vậy, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, dù người không chút tinh tường cũng nhìn ra sự ẩn mật. Huống là một nữ tử thông minh và luôn nhìn mặt, đoán ý.. như nàng.
- Rồi nàng sẽ phải thất vọng!
Trầm Uyên cũng chả muốn quanh co. Nhưng, y biết phải nói gì? Nói Tịnh Du của nàng là thủ lĩnh của ta. Là một Huyền Thương danh chấn giang hồ, thống lý một cõi. Địa bàn rộng khắp, căn cứ rộng mở.
Hay là nói, ta là một cánh tay của thủ lĩnh bang đạo tặc. Là kẻ trong quá khứ đã vươn tay ra bắt nàng, còn từng có ý định muốn biếm nàng thành của ta. Tâm tư bất chính nhưng đáng tiếc không thành. Có thể nói vậy chăng?
- Ta mặc kệ điều đó. Chỉ cần huynh chịu nói ra thôi.
Nếu như phải nói, thì:
- Ta là một tên cướp.
Tĩnh Như phút chốc câm lặng. Nàng hồ nghi mình nghe không rõ. Không, thính lực nàng ổn định. Vậy nên, bài trừ khả năng ấy.
Giọng nàng lạc đi:
- Nếu hôm nay ta không hỏi, phỏng chừng, huynh sẽ còn tiếp tục che đậy?
- Tĩnh Như, ta không có ý lường gạt gì nàng cả. Chỉ cảm thấy khá bất tiện khi phải nói ra.
- Vậy còn Tịnh Du?
- Như nàng suy đoán. Bọn ta cùng hội cùng thuyền.
Hai người cùng chìm vào im lặng. Vào một cô nương khác, nếu không thất vọng thì cũng là kinh nghi sợ sệt. Chỉ có nàng là im lặng đứng đó, suy gẫm, tiêu hóa. Chẳng phải nàng không sốc, lời y nói khác gì sét đánh giữa trời quang, nàng ngơ ngác, ngỡ ngàng. Chỉ là, không biểu hiện. Nàng đã quen việc thu liễm tính tình, nào có người sinh ra đã điềm nhiên trước mọi việc. Nếu là trước đây, nàng khẳng định mình khinh khi lũ đạo tặc. Một bọn ô hợp, không có lòng nhân đạo. Trớ trêu thay, nàng đem lòng quan tâm một kẻ như thế. Từ đầu đến chân đều đượm nhuần chính khí, khiến cho người ta vô thức tin tưởng, cũng vô thức ỷ lại. Mắt người sáng như sao, tóc người dài hơn suối. Nàng những tưởng sau vẻ ngoài xa cách ấy sẽ là một tâm hồn thuần lương đôn hậu. Giờ thì Tĩnh Như đã hiểu, khó lòng dùng cảm giác mà đoán định một người.
- Nàng ghét ta thế nào cũng được. Chỉ mong nàng đừng oán giận ngài ấy!
Nam Cung Tĩnh Như bần thần. Tự dưng người nàng đơ ra như tượng, qua một thoáng mất hồn, nàng tỉnh mộng.
- Sao Giả Tịnh Du lại ra nông nỗi ấy? Là ai hại?
- Tĩnh Như, chuyện này khá phức tạp, liên quan mật thiết đến sự biến mất của Thanh Y. Ta không thể kể nàng nghe được.
Cũng đúng. Trầm Uyên đã hiểu nàng. Nàng không bình tâm nổi, nghĩ đến việc Thanh Y bị người ta chiếm giữ, bị hủy hoại trong sạch, nàng khổ ải vô vàn. Thân nhàn tâm nhọc. Đó là tỷ muội tốt của nàng, cho dù là đâm đầu vào chốn nguy hiểm thì cũng phải cứu. Tình cảm đã át đi tất thảy lý trí. Chỉ cần manh nha biết được ai là thủ phạm, Tĩnh Như sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Sức người là hữu hạn, cứ cho là không cứu được Thanh Y thì Tĩnh Như nguyện cùng nàng chịu khổ, sẽ không để tỷ muội tốt phải cô đơn chống chọi một mình.
- Trầm công tử, xin huynh nói cho ta.
- Không thể được!
Trầm Uyên quay lưng bước vội Trong lòng thì đã ngầm tính toán. Tĩnh Như làm sao biết cái nguy hại của Diệp Huyền, y có điên mới tiết lộ sự thật. Để Tĩnh Như rơi vào tay của gã?
Sẽ không đời nào!
- Trầm Uyên!
Tĩnh Như lao nhanh tới chặn ngang đường nam tử, nàng cố gắng cầu cạnh:
- Ta xin huynh. Huynh không giúp ta cũng không sao cả, chỉ cần tiết lộ một chút nơi chốn của Thanh Y. Tĩnh Như sẽ đảm đương việc đó.
Hẳn Trầm Uyên sẽ cho rằng nàng ngớ ngẩn, làm việc dư thừa. Làm sao nam tử biết được, muội ấy đối với nàng quan trọng bao nhiêu.
Trầm Uyên lắc đầu trong kiên định, không để nàng vào cuộc, đây là cuộc chiến của nam nhân. Xét cho cùng, ở cạnh bên Diệp Huyền thì cô nương ấy chưa hẳn nguy nan. Cùng lắm là.. tinh thần chịu thương tổn. Ít ra là vậy.
Y tự có cán cân trong lòng. Thủ lĩnh cần có y. Ngay lúc này, Trầm Uyên không sao rời đi được, Tịnh Du đứng ngay ranh giới sinh tử, mạng mỏng hơn giấy. Sợ rằng lơ là một chút thì không còn ngày gặp lại.
- Ta không thể!
Trầm Uyên đã xác quyết, bản tính y ương ngạnh. Đã nói gì là như đinh đóng cột.
Y gạt nàng ra.
***
Về tới Mộng Hiên các, Diệp Huyền thanh tỉnh bước vào phòng riêng. Sau khi rửa sạch bàn tay nhuốm máu, y thay một bộ nam trang đậm màu. Lát sau, bụng bảo dạ, Diệp Huyền vặn mở cơ quan mật thất, y trở xuống tìm nàng. Lúc nào hình bóng nàng cũng nằm trong tâm trí, nỗi nhớ nhung như cào tim xé ruột, chỉ mong thời thời khắc khắc được cạnh bên nàng, như thế tim gan sẽ không còn khắc khoải. Đường nét ngây thơ làm thành bùa chú, sự trong trẻo tinh khôi dùng làm bí thuật. Nàng khiến cho y không dứt ra nổi.
Dù mật thất rung chuyển nhưng âm thanh không lớn, ở một nơi ồn ã huyên náo như kỹ viện, khả năng không gây ra bất kể sự chú ý nào.
Vừa vặn lúc Diệp Huyền bước vào bên trong, y thấy Quân Hiệp.
Quân Hiệp lúc này đang lo sốt vó, trông thấy công tử nhà mình là thể như thoát một gánh nặng. Giọng hắn gấp gáp, mặt xanh nanh vàng:
- Công tử, ngài đến thật đúng lúc, tôi đang không biết phải xử trí làm sao.
Không nhìn Quân Hiệp, Diệp Huyền bị hút vào một bóng dáng ở phía cuối giường. Khí sắc Thanh Y đang rất tệ. Gương mặt xanh xao, đôi môi vốn hồng hào nay chuyển sang trắng nhợt.
- Nàng làm sao vậy?
Thanh Y không nói gì, nàng cắn chặt môi, vùng bụng dưới đau dữ dội, dường như có viên đá tảng đang nghiền qua rồi nghiền lại. Rất ít khi nàng bị đày đọa như thế.
- Nàng bị đau ở nơi nào?
Diệp Huyền vuốt tầng mồ hôi đang mướt mát trên gương mặt thê tử, dù rất lo cho nàng nhưng y không để mình rối loạn, vẫn cố gắng điềm tĩnh.
- Vẫn không chịu nói chuyện với ta?
Y quay sang tên đầy tớ trung thành, quắc mắt:
- Phu nhân bị sao thế này? Đừng nói với ta là ngươi không biết!
- Ơ, tôi.. thực ra..
Quân Hiệp vò đầu bứt tai, hắn lom khom chưa biết làm sao để diễn giải thành lời.
- Thưa công tử, Thanh cô nương..
Nói đến đây, bắt gặp ngay ánh mắt âm u của Diệp Huyền, Quân Hiệp bèn uốn lưỡi:
- Thưa ngài, phu nhân rất là đau bụng.
Hắn chỉ nói thế thôi nhưng Diệp Huyền hiểu ngay tức khắc. Sợ Thanh Y khó xử, y ra hiệu cho gã đầy tớ lui đi. Quân Hiệp hiểu ý.
Dù sao đi nữa, là phận nữ tử, Thanh Y cũng thật không dễ dàng. Điều riêng tư của nàng đâu phải là thứ để hai nam nhân đem ra đàm luận. Nữ tử thường rất cố kỵ cái này.
Sau khi Quân Hiệp ra khỏi, Diệp Huyền dựa sát vào người Thanh Y, y thủ thỉ:
- Mọi lần đến kỳ nguyệt sự, nàng đều đau bụng như thế này sao?
Thanh Y chợt lắc đầu. Chưa bao giờ nàng khó chịu đến thế. Trước giờ đều nhẹ nhõm. Bụng không đau cũng không tức.
Hình như là, từ sau khi chung đụng xác thịt. Cơ thể nàng đột nhiên thay máu, không còn như xưa. Càng nghĩ Thanh Y càng hận. Nhưng vì đau nên nàng ngồi bất di bất dịch, không sao di chuyển. May mà nơi này là kỹ viện, nàng đã nhờ Quân Hiệp đi mượn tạm ít đồ dùng của đám kỹ nữ, bằng không những lúc thế này thì đào đâu ra vải vóc mà kịp thời sử dụng.
- Có thể, huyết mạch nàng đang bị tắc nghẽn ở đâu đó, không được thông lưu. Nào, để ta giúp nàng đả thông kinh mạch.
Diệp Huyền trèo lên giường, khoanh chân lại. Y vén mái tóc của nàng sang bên, chuẩn bị vận khí.
Thanh Y chợt cất lời:
- Ta có đau chết cũng không cần ngươi lo!
Là do ai ban tặng? Nếu không phải do y nhốt nàng thì thân thể này cũng không trì trệ. Sinh ra máu huyết ứ đọng, kém tuần hoàn kém trôi chảy.
- Được rồi! Là lỗi của phu quân. Nàng yên lặng một chút, đừng làm ta phải phân tâm nữa.
Y nhắm mắt lại, áp hai tay vào tấm lưng nàng. Tuy đầu vẫn còn váng vất nhưng Diệp Huyền lờ đi, xem như chưa có chuyện gì.
Dần dà, một luồng khí ấm trườn vào người Thanh Y. Cơ thể nàng lâng lâng như bềnh bồng trên vầng mây lớn. Có khi lại trôi nổi như bay lên những chín tầng trời. Cơn đau chẳng mấy chốc mà thuyên giảm. Tưởng chừng Diệp Huyền sẽ dừng lại ở đó.
Không! Y tiếp tục rót thêm cho nàng tầng tầng nội lực. Khi cửa đá khai mở, đan điền liền chuyển đưa.
Đưa về trung cực, vít lửa chuyển lực, hừng hực đỉnh đầu, rần rần nội lực. Mạch đình vang dội, huyệt bách hội được quang minh. Chưa có khi nào Thanh Y được sung sướng như vậy. Ví như thân xác này không còn là của nàng nữa. Thật mầu nhiệm!
Khá lâu sau, Diệp Huyền ngưng nghỉ. Y ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Sau trận đánh với Huyền Thương, thân thể của y đang tiêu hao năng lượng. Thật muốn ngả lưng một lúc.
Có lẽ vì vận công quá mức mà vết thương trên tay càng thêm nứt nở, máu lại tuôn ra. Diệp Huyền tháo dải lụa từ trên đầu mình, định băng bó bàn tay một cách chóng vánh. Thật bất ngờ, Thanh Y giật lấy dải lụa từ y. Nàng giữ lấy tay người, tỉ mỉ giúp Diệp Huyền gia cố vết thương. Thanh Y không biết Diệp Huyền lại gây chiến với ai, tuy nhiên, xét việc y giúp nàng thoát khỏi cơn hành hạ khi tới tháng, nàng đành phải có qua có lại.
- Đa tạ nàng!
Nam nhân ôm gọn Thanh Y vào lòng, y cười rạng rỡ hệt ánh nắng của mùa xuân, dịu dàng và êm ấm. Y ước gì khoảnh khắc này là mãi mãi. Dù thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả nhưng không thể vùi chôn đi tình yêu và sự trìu mến y trao cho nàng. Sự quyến luyến kia là không cùng tận.. Nếu còn có một hạn định, hẳn là ngày chủ nhân của cây sáo.. lìa đời.
Đã yêu. Yêu như thể mang duyên nợ từ tiền kiếp.
Nàng thừa biết Trầm Uyên đâu phải hạng tầm thường, nhẫn đến từ bước đi dáng đứng đều thật quá uy nghi. Ít ai bì kịp.
Nếu để ý hơn, nàng sẽ trông thấy, giờ đây, lòng bàn tay với những nốt chai sần đang siết lại. Bàn tay của một người thông thạo kiếm khí. Bàn tay đã từng giết người vô kể.
Nỗi hồ nghi đã nhấn chìm nàng giống như đại hồng thủy. Muốn biết y là ai, từ đâu tới. Xu hướng đảng phái, giai cấp, lập trường. Tất cả của Trầm Uyên, nàng đều muốn biết. Chính là hôm nay, niềm băn khoăn như con đê vỡ bờ, như mưa lũ cuốn phăng hết thảy sự hờ hững khúc chiết mà nàng tạo dựng từ bấy lâu nay. Nhìn Trầm Uyên lo âu và sốt sắng cho một người, cảm giác này thật khó tả. Thật kinh tâm.
Y và Tịnh Du nhà nàng, hai con người tưởng chừng không hề dính líu, vậy mà dường như lại liên hệ quá mật thiết. Thật khó lòng tin nổi.
Dù vậy, bằng mắt thường cũng có thể trông thấy, dù người không chút tinh tường cũng nhìn ra sự ẩn mật. Huống là một nữ tử thông minh và luôn nhìn mặt, đoán ý.. như nàng.
- Rồi nàng sẽ phải thất vọng!
Trầm Uyên cũng chả muốn quanh co. Nhưng, y biết phải nói gì? Nói Tịnh Du của nàng là thủ lĩnh của ta. Là một Huyền Thương danh chấn giang hồ, thống lý một cõi. Địa bàn rộng khắp, căn cứ rộng mở.
Hay là nói, ta là một cánh tay của thủ lĩnh bang đạo tặc. Là kẻ trong quá khứ đã vươn tay ra bắt nàng, còn từng có ý định muốn biếm nàng thành của ta. Tâm tư bất chính nhưng đáng tiếc không thành. Có thể nói vậy chăng?
- Ta mặc kệ điều đó. Chỉ cần huynh chịu nói ra thôi.
Nếu như phải nói, thì:
- Ta là một tên cướp.
Tĩnh Như phút chốc câm lặng. Nàng hồ nghi mình nghe không rõ. Không, thính lực nàng ổn định. Vậy nên, bài trừ khả năng ấy.
Giọng nàng lạc đi:
- Nếu hôm nay ta không hỏi, phỏng chừng, huynh sẽ còn tiếp tục che đậy?
- Tĩnh Như, ta không có ý lường gạt gì nàng cả. Chỉ cảm thấy khá bất tiện khi phải nói ra.
- Vậy còn Tịnh Du?
- Như nàng suy đoán. Bọn ta cùng hội cùng thuyền.
Hai người cùng chìm vào im lặng. Vào một cô nương khác, nếu không thất vọng thì cũng là kinh nghi sợ sệt. Chỉ có nàng là im lặng đứng đó, suy gẫm, tiêu hóa. Chẳng phải nàng không sốc, lời y nói khác gì sét đánh giữa trời quang, nàng ngơ ngác, ngỡ ngàng. Chỉ là, không biểu hiện. Nàng đã quen việc thu liễm tính tình, nào có người sinh ra đã điềm nhiên trước mọi việc. Nếu là trước đây, nàng khẳng định mình khinh khi lũ đạo tặc. Một bọn ô hợp, không có lòng nhân đạo. Trớ trêu thay, nàng đem lòng quan tâm một kẻ như thế. Từ đầu đến chân đều đượm nhuần chính khí, khiến cho người ta vô thức tin tưởng, cũng vô thức ỷ lại. Mắt người sáng như sao, tóc người dài hơn suối. Nàng những tưởng sau vẻ ngoài xa cách ấy sẽ là một tâm hồn thuần lương đôn hậu. Giờ thì Tĩnh Như đã hiểu, khó lòng dùng cảm giác mà đoán định một người.
- Nàng ghét ta thế nào cũng được. Chỉ mong nàng đừng oán giận ngài ấy!
Nam Cung Tĩnh Như bần thần. Tự dưng người nàng đơ ra như tượng, qua một thoáng mất hồn, nàng tỉnh mộng.
- Sao Giả Tịnh Du lại ra nông nỗi ấy? Là ai hại?
- Tĩnh Như, chuyện này khá phức tạp, liên quan mật thiết đến sự biến mất của Thanh Y. Ta không thể kể nàng nghe được.
Cũng đúng. Trầm Uyên đã hiểu nàng. Nàng không bình tâm nổi, nghĩ đến việc Thanh Y bị người ta chiếm giữ, bị hủy hoại trong sạch, nàng khổ ải vô vàn. Thân nhàn tâm nhọc. Đó là tỷ muội tốt của nàng, cho dù là đâm đầu vào chốn nguy hiểm thì cũng phải cứu. Tình cảm đã át đi tất thảy lý trí. Chỉ cần manh nha biết được ai là thủ phạm, Tĩnh Như sẽ cố gắng nghĩ biện pháp. Sức người là hữu hạn, cứ cho là không cứu được Thanh Y thì Tĩnh Như nguyện cùng nàng chịu khổ, sẽ không để tỷ muội tốt phải cô đơn chống chọi một mình.
- Trầm công tử, xin huynh nói cho ta.
- Không thể được!
Trầm Uyên quay lưng bước vội Trong lòng thì đã ngầm tính toán. Tĩnh Như làm sao biết cái nguy hại của Diệp Huyền, y có điên mới tiết lộ sự thật. Để Tĩnh Như rơi vào tay của gã?
Sẽ không đời nào!
- Trầm Uyên!
Tĩnh Như lao nhanh tới chặn ngang đường nam tử, nàng cố gắng cầu cạnh:
- Ta xin huynh. Huynh không giúp ta cũng không sao cả, chỉ cần tiết lộ một chút nơi chốn của Thanh Y. Tĩnh Như sẽ đảm đương việc đó.
Hẳn Trầm Uyên sẽ cho rằng nàng ngớ ngẩn, làm việc dư thừa. Làm sao nam tử biết được, muội ấy đối với nàng quan trọng bao nhiêu.
Trầm Uyên lắc đầu trong kiên định, không để nàng vào cuộc, đây là cuộc chiến của nam nhân. Xét cho cùng, ở cạnh bên Diệp Huyền thì cô nương ấy chưa hẳn nguy nan. Cùng lắm là.. tinh thần chịu thương tổn. Ít ra là vậy.
Y tự có cán cân trong lòng. Thủ lĩnh cần có y. Ngay lúc này, Trầm Uyên không sao rời đi được, Tịnh Du đứng ngay ranh giới sinh tử, mạng mỏng hơn giấy. Sợ rằng lơ là một chút thì không còn ngày gặp lại.
- Ta không thể!
Trầm Uyên đã xác quyết, bản tính y ương ngạnh. Đã nói gì là như đinh đóng cột.
Y gạt nàng ra.
***
Về tới Mộng Hiên các, Diệp Huyền thanh tỉnh bước vào phòng riêng. Sau khi rửa sạch bàn tay nhuốm máu, y thay một bộ nam trang đậm màu. Lát sau, bụng bảo dạ, Diệp Huyền vặn mở cơ quan mật thất, y trở xuống tìm nàng. Lúc nào hình bóng nàng cũng nằm trong tâm trí, nỗi nhớ nhung như cào tim xé ruột, chỉ mong thời thời khắc khắc được cạnh bên nàng, như thế tim gan sẽ không còn khắc khoải. Đường nét ngây thơ làm thành bùa chú, sự trong trẻo tinh khôi dùng làm bí thuật. Nàng khiến cho y không dứt ra nổi.
Dù mật thất rung chuyển nhưng âm thanh không lớn, ở một nơi ồn ã huyên náo như kỹ viện, khả năng không gây ra bất kể sự chú ý nào.
Vừa vặn lúc Diệp Huyền bước vào bên trong, y thấy Quân Hiệp.
Quân Hiệp lúc này đang lo sốt vó, trông thấy công tử nhà mình là thể như thoát một gánh nặng. Giọng hắn gấp gáp, mặt xanh nanh vàng:
- Công tử, ngài đến thật đúng lúc, tôi đang không biết phải xử trí làm sao.
Không nhìn Quân Hiệp, Diệp Huyền bị hút vào một bóng dáng ở phía cuối giường. Khí sắc Thanh Y đang rất tệ. Gương mặt xanh xao, đôi môi vốn hồng hào nay chuyển sang trắng nhợt.
- Nàng làm sao vậy?
Thanh Y không nói gì, nàng cắn chặt môi, vùng bụng dưới đau dữ dội, dường như có viên đá tảng đang nghiền qua rồi nghiền lại. Rất ít khi nàng bị đày đọa như thế.
- Nàng bị đau ở nơi nào?
Diệp Huyền vuốt tầng mồ hôi đang mướt mát trên gương mặt thê tử, dù rất lo cho nàng nhưng y không để mình rối loạn, vẫn cố gắng điềm tĩnh.
- Vẫn không chịu nói chuyện với ta?
Y quay sang tên đầy tớ trung thành, quắc mắt:
- Phu nhân bị sao thế này? Đừng nói với ta là ngươi không biết!
- Ơ, tôi.. thực ra..
Quân Hiệp vò đầu bứt tai, hắn lom khom chưa biết làm sao để diễn giải thành lời.
- Thưa công tử, Thanh cô nương..
Nói đến đây, bắt gặp ngay ánh mắt âm u của Diệp Huyền, Quân Hiệp bèn uốn lưỡi:
- Thưa ngài, phu nhân rất là đau bụng.
Hắn chỉ nói thế thôi nhưng Diệp Huyền hiểu ngay tức khắc. Sợ Thanh Y khó xử, y ra hiệu cho gã đầy tớ lui đi. Quân Hiệp hiểu ý.
Dù sao đi nữa, là phận nữ tử, Thanh Y cũng thật không dễ dàng. Điều riêng tư của nàng đâu phải là thứ để hai nam nhân đem ra đàm luận. Nữ tử thường rất cố kỵ cái này.
Sau khi Quân Hiệp ra khỏi, Diệp Huyền dựa sát vào người Thanh Y, y thủ thỉ:
- Mọi lần đến kỳ nguyệt sự, nàng đều đau bụng như thế này sao?
Thanh Y chợt lắc đầu. Chưa bao giờ nàng khó chịu đến thế. Trước giờ đều nhẹ nhõm. Bụng không đau cũng không tức.
Hình như là, từ sau khi chung đụng xác thịt. Cơ thể nàng đột nhiên thay máu, không còn như xưa. Càng nghĩ Thanh Y càng hận. Nhưng vì đau nên nàng ngồi bất di bất dịch, không sao di chuyển. May mà nơi này là kỹ viện, nàng đã nhờ Quân Hiệp đi mượn tạm ít đồ dùng của đám kỹ nữ, bằng không những lúc thế này thì đào đâu ra vải vóc mà kịp thời sử dụng.
- Có thể, huyết mạch nàng đang bị tắc nghẽn ở đâu đó, không được thông lưu. Nào, để ta giúp nàng đả thông kinh mạch.
Diệp Huyền trèo lên giường, khoanh chân lại. Y vén mái tóc của nàng sang bên, chuẩn bị vận khí.
Thanh Y chợt cất lời:
- Ta có đau chết cũng không cần ngươi lo!
Là do ai ban tặng? Nếu không phải do y nhốt nàng thì thân thể này cũng không trì trệ. Sinh ra máu huyết ứ đọng, kém tuần hoàn kém trôi chảy.
- Được rồi! Là lỗi của phu quân. Nàng yên lặng một chút, đừng làm ta phải phân tâm nữa.
Y nhắm mắt lại, áp hai tay vào tấm lưng nàng. Tuy đầu vẫn còn váng vất nhưng Diệp Huyền lờ đi, xem như chưa có chuyện gì.
Dần dà, một luồng khí ấm trườn vào người Thanh Y. Cơ thể nàng lâng lâng như bềnh bồng trên vầng mây lớn. Có khi lại trôi nổi như bay lên những chín tầng trời. Cơn đau chẳng mấy chốc mà thuyên giảm. Tưởng chừng Diệp Huyền sẽ dừng lại ở đó.
Không! Y tiếp tục rót thêm cho nàng tầng tầng nội lực. Khi cửa đá khai mở, đan điền liền chuyển đưa.
Đưa về trung cực, vít lửa chuyển lực, hừng hực đỉnh đầu, rần rần nội lực. Mạch đình vang dội, huyệt bách hội được quang minh. Chưa có khi nào Thanh Y được sung sướng như vậy. Ví như thân xác này không còn là của nàng nữa. Thật mầu nhiệm!
Khá lâu sau, Diệp Huyền ngưng nghỉ. Y ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Sau trận đánh với Huyền Thương, thân thể của y đang tiêu hao năng lượng. Thật muốn ngả lưng một lúc.
Có lẽ vì vận công quá mức mà vết thương trên tay càng thêm nứt nở, máu lại tuôn ra. Diệp Huyền tháo dải lụa từ trên đầu mình, định băng bó bàn tay một cách chóng vánh. Thật bất ngờ, Thanh Y giật lấy dải lụa từ y. Nàng giữ lấy tay người, tỉ mỉ giúp Diệp Huyền gia cố vết thương. Thanh Y không biết Diệp Huyền lại gây chiến với ai, tuy nhiên, xét việc y giúp nàng thoát khỏi cơn hành hạ khi tới tháng, nàng đành phải có qua có lại.
- Đa tạ nàng!
Nam nhân ôm gọn Thanh Y vào lòng, y cười rạng rỡ hệt ánh nắng của mùa xuân, dịu dàng và êm ấm. Y ước gì khoảnh khắc này là mãi mãi. Dù thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả nhưng không thể vùi chôn đi tình yêu và sự trìu mến y trao cho nàng. Sự quyến luyến kia là không cùng tận.. Nếu còn có một hạn định, hẳn là ngày chủ nhân của cây sáo.. lìa đời.
Đã yêu. Yêu như thể mang duyên nợ từ tiền kiếp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương