Tình Mỏng Duyên Cạn

Chương 51



Những ngày sau đó, Thanh Y sống trong sự thấp thỏm. Đúng như nàng dự đoán, ngay khi kỳ nguyệt sự qua đi, Diệp Huyền bèn muốn cùng nàng gần gũi.

Là một nam nhân bình thường, dĩ nhiên y cũng có khát vọng. Cái chuyện phòng the này gần như là bản năng con người, nếu đã có lần một thì ắt sẽ có lần hai. Một vị công tử đã giữ mình hai mươi năm như thế, khi thoát kiếp xử nam thì Diệp Huyền bỗng nhiên mê mụ.

Bản thân y trước giờ không mặn mà chuyện chăn gối. Nhưng khi đứng trước người mình yêu, bản năng của Diệp Huyền trỗi dậy, cơn ham muốn cứ dâng cao như thủy triều, không dằn lại được. Hằng đêm y đều liên tưởng đến chuyện nam nữ, rồi lại khó ngủ.

Chẳng hạn như đêm nay, Thanh Y đã cố gắng giãn ra khoảng cách, nàng dùng hành động này như một cách gián tiếp đưa ra ý tứ của nàng. Rằng nàng không muốn.

Thanh Y không ngốc, nàng cảm nhận được ngôn ngữ cơ thể từ phía y. Ngay lúc này, nam nhân xán lại, dùng hành động nóng bỏng gấp gáp chứng thực luôn cho suy nghĩ của nàng.

Ngực y áp sát nàng, đôi môi ấm khéo dán vành tai mịn, chỉ thở một hơi cũng khiến tóc mai lay lay động động. Tay y không an phận, vuốt ve dọc một đường từ trên xuống dưới. Ám hiệu chẳng phải rõ ràng lắm sao?

Thanh Y cứng đơ người. Không! Làm ơn hãy buông tha cho nàng. Nàng chỉ muốn một giấc ngủ đơn thuần mà thôi!

Vừa lúc Diệp Huyền vén áo của nàng lên, Thanh Y kinh hoảng túm bàn tay đó lại, giữ sao cho chặt, không để nam nhân tiếp tục lộng hành. Diệp Huyền thừa sức vùng ra được. Nhưng y mong được nàng nắm tay thêm chút nữa. Một lát sau, Thanh Y trở mình. Nàng quay lại, âm thanh không lấy gì làm vui vẻ:

- Ngươi mà còn như vậy, ta sẽ xuống đất nằm.

- Y, ta rất muốn.. thật sự rất muốn!

Ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt bên trong, ngay lúc này, y cần được giải tỏa. Sự trăn trở bứt rứt của cánh nam nhân thì một nữ tử làm sao thông thấu?

Thanh Y lạnh giọng:

- Ngươi còn dám động vào ta lần nữa?

Không ngờ sẽ có lúc nàng ngây thơ như vậy, Diệp Huyền cong môi:

- Nàng là thê tử. Là người của ta. Ta đụng vào nàng thì có gì không ổn? Giả như trên phương diện ấy, Diệp Huyền còn chỗ nào thiếu sót, mong nương tử từ từ chỉ dạy!

- Ngươi..

Mặt Thanh Y đỏ phừng phừng, môi lưỡi của tên này thực đáo để, như gió đảo chiều, nhanh như vậy đã xoay chuyển câu nói của nàng sang hướng khác. Tâm tư đen tối lại vô cùng giảo hoạt. Ai dây phải y thì chính là số nhọ.

- Mặt dày, vô sỉ!

- Sao còn nắm tay một người.. nàng cho là vô sỉ?

Nghe thế, Thanh Y hất vội bàn tay với thân nhiệt như lửa đó ra khỏi người. Nàng ngồi bật dậy, mò mẫm đi tìm giày, tính rời giường một phen. Không ngủ thì không ngủ.

Diệp Huyền tuyệt không nghĩ tới nàng sẽ ương bướng như vậy. Cứ nghĩ sau khi mất đi lần đầu thì nàng sẽ không còn tiếp tục phản kháng.

Y nhầm.

Y kéo giật nàng lại, không để Thanh Y xuống giường nửa bước. Trong một thoáng, cô nương kia ngã nhào vào công tử nọ. Diệp Huyền thoắt một cái hoán đổi vị trí cho nhau, ngồi hẳn lên người nàng, lấy lại thế chủ đạo.



Thanh Y căm phẫn mà chưa biết tính sao. Dạo này ăn ít nên sức lực khô cạn, muốn dùng chút võ vẽ thì khó như hái sao trên trời.

- Ngươi ức hiếp người quá đáng!

Không biết vì sao, nam nhân lại tự mình làm khó mình như vậy? Một kẻ tài mạo song toàn, nếu y muốn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, Mộng Hiên các thiếu gì nữ tử phụng bồi?

- Diệp Huyền, làm ơn hãy để ta yên!

- Sao nàng không chịu mở lòng với ta? Mấy ngày gần đây, ta những tưởng nàng đã thấu triệt.

- Không đời nào!

Thanh Y lắc đầu nguầy nguậy. Cho dù thân xác chịu chà đạp, tim nàng nhất quyết không phản bội. Sẽ không phản bội chàng! Nàng thương Tịnh Du nhiều lắm.

Nhận được câu trả lời không hề ưng ý, Diệp Huyền xé rách toàn bộ váy áo của nàng ra.

- Mau dừng lại! Tên hắc..

Nàng nói chưa dứt lời, môi đã bị người kia chặn lại. Lưỡi Diệp Huyền lanh lẹ trườn vào trong, dập tắt ồn ào mà nàng đem tới. Môi lưỡi giao hòa khiến cả hai đều ẩm ướt, dư vị ngọt ngào thấm đẫm làn môi nhau. Thừa cơ Diệp Huyền đang tình mê ý loạn, Thanh Y cắn một nhát thật mạnh vào chính lưỡi y. Chỉ nghe Diệp Huyền rên lên một tiếng. Y buông nàng, nhẹ xuýt xoa:

- Đau! Nàng nhẫn tâm lắm!

Nàng lau đi vệt máu vương trên khóe miệng, gương mặt gần như đông lạnh, thiếu điều chỉ muốn súc miệng cho nhanh. Ai bảo miệng nàng giờ toàn vị máu.

- Nếu ngươi đã thèm khát như vậy, chi bằng ra ngoài tìm vài nữ tử thanh lâu.

Diệp Huyền cười khan, tóc tai rủ xuống khuôn mặt mị tình, trông thì giống ma vương nhưng lời nói ra đậm đà bản sắc:

- Ba nghìn con sông chỉ uống một gáo nước. Thiên hạ vạn người chỉ đoạt mỗi nàng thôi.

Lời dứt, y trừ bỏ y phục. Mắt y nhìn nàng, tay cởi từ từ từng thứ. Rất chậm. Rất lần lượt.

Đai lưng, áo ngoài rồi áo trong..

Đến khi cơ ngực nhẵn bóng hiển lộ, thôi, mắt của Thanh Y bỗng tối tăm mịt mù.

Nàng ôm lấy váy áo đang xộc xệch. Nàng sợ hãi việc phải cùng người giao thoa.

Nam nhân trắng trợn ghì giữ cánh tay nàng, như cưỡng như ép lột bỏ áo Thanh Y. Dưới ánh đèn dầu duy trì độ mờ ảo, những thứ cần gìn giữ thôi đành rằng bại lộ.

Thanh Y đâu nói nên lời. Thậm chí, thiếu phần can đảm nhìn vào mắt đối phương. Tuy vậy, khi Diệp Huyền muốn động thân, Thanh Y cực lực bài xích:

- Tên khốn kiếp này, ta căm hận nhà ngươi.. ư.. ưm..



Cho dù Thanh Y ra sức cào cấu, y vẫn trơ lỳ, vẫn ngự trên mình nàng rồi truy tìm vui thú. Từ eo, lưng, nhẫn đến ngực của người, đều in hằn dấu vết những móng tay xinh xắn. Thập phần xước xát.

Da nàng trắng trong, da y rám nắng. Chính sự tương phản tạo nên nét duy mĩ. Hài hòa.

Vậy nhưng, chung quy đáng hận, dù nàng lộ liễu cách mấy thì người kia thủy chung luôn luôn che đậy. Quá lắm chỉ để ra phần thân trên thon gọn bằng phẳng, tấm chăn mỏng với y là bạn đồng hành. Sao mà đê tiện!

Y cũng biết ngại mà y đối xử với nàng như thế này đây.

Trong lúc nhục cảm rào rào kéo đến, môi nữ nhân mím chặt, nàng dùng lý trí tận lực kiềm hãm, tránh để âm thanh phát ra cổ họng. Giữa đêm khuya thanh vắng, khi nam nhân tận lực quấy quả, Thanh Y ép mình phải tê liệt như gỗ đá. Nàng - không - khuất - phục.

Là một nữ tử bình phàm, thân nàng cũng có xúc cảm, các tầng giác quan cũng nhận chịu khá nhiều kích thích. Nàng dồn ép bản thân bao nhiêu thì Diệp Huyền dồn ép nàng bấy nhiêu.

Từ người nàng ăn trái cấm, y thoải mái là một nhẽ, nhưng sao còn dùng mọi mánh khóe để nàng cũng thoái mái giống như y.

Đây thiên đàng, cũng đây địa ngục.

Đêm đó, Diệp công tử kéo nàng vào vực sâu vô tận. Không giống như lần đầu. Lần đầu chỉ e sợ nàng đau cho nên chàng chưa hề thỏa sức. Giờ thì khác hẳn.

Diệp Huyền đòi hỏi ở Thanh Y nhiều lắm. Lòng buồn khổ nhưng không biết phải làm gì, có khi nàng túm lấy tay y rồi cắn một ngụm. Cắn mạnh, cắn không buông, cắn cho thỏa nỗi uất ức. Dám đè ta như vậy, không cho ngươi được tận hứng.

Trong lòng của ta, ngươi vĩnh viễn không sánh nổi với chàng, vĩnh viễn không sánh nổi..

Diệp Huyền chỉ cười thôi. Nàng cắn kệ nàng.

Một lần rồi lại một lần, rồi cũng thâu đêm suốt sáng.

***​

Từng được mệnh danh Hoa Đà tái thế, ngay khi Lâm Mạc vừa đến nơi, ông làm cho Nam Cung Dược Sinh sợ quá đáng, sợ hoảng hồn. Ông dị.

Ăn mặc buông tuồng. Đầu tóc thì ngắn ngủn. Chỉ có một mắt, nửa bên mặt thì cháy se cháy sém. Đệ tử ông đẹp đẽ bao nhiêu thì ông xấu xí bấy nhiêu.

Tuy vậy, Mộng Lăng Khê vẫn đối trước ông cung kính vạn phần. Nàng cúi đầu nghiêm cẩn:

- Thưa sư phụ, đệ tử vô năng. Người cứu huynh ấy giùm cho con.

- Hửm, này không phải là chết đứt rồi sao?

- Lão già, ông nói nhảm gì vậy? Sao ông dám nói Tịnh Du nhà ta đã chết?

Tuy Lâm Mạc còn chưa nói gì nhưng Dược Sinh đã nhận ngay ánh mắt áp chế đến từ Lăng Khê, hắn xụi lơ tức thì, đến khi nhận ra thì đã núp bóng Trầm Uyên tự bao giờ.

Trầm Uyên thót cả tim lại.

Lâm Mạc nhìn khí sắc của Giả Tịnh Du mà ngao ngán. Ám khí trên mắt đã dày đặc thế kia. Tuy vậy, vẫn đẹp quá là đẹp đi. Thôi - thì - cứu.
Chương trước Chương tiếp