Toàn Dân: Bắt Đầu Chuyển Chức Quỷ Kiếm Sĩ

Chương 19: Đêm đầy sao



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Toàn Dân: Bắt Đầu Chuyển Chức Quỷ Kiếm Sĩ

Chương 19: Đêm đầy sao Ngày 13 tháng 7 năm 312, theo lịch đại t·hảm h·ọa, Hồng Tinh vẫn còn giữ lại chút hi vọng trước sự xâm lược của quái vật k·hông r·õ n·guồn g·ốc, cho đến thời điểm hiện tại, hàng trăm triệu chuyển chức giả đã bỏ mạng, hàng tỷ người đ·ã c·hết, chỉ còn năm trăm triệu nhân loại tồn tại. Trong số năm trăm triệu người tồn tại, có người chuẩn bị bước vào giai đoạn hiến dâng sinh mạng mình để bảo vệ tương lai của nhân loại, cũng có những người sẵn sàng đạp đổ đồng loại để mưu cầu quyền lực, và rất nhiều người nỗ lực hết mình tiến về phía trước. Song, mọi thứ thường đi theo hướng ngược lại so với những gì người ta vẫn luôn nghĩ đến, cho dù đã nỗ lực bằng cả tính mạng mình, nhưng chỉ có thể nói, hoặc là do bản thân nỗ lực chưa đủ, hoặc là do bản thân chưa từng nỗ lực, nếu không, rủi ro sẽ chẳng bao giờ xuất hiện, phương hướng cũng chẳng bao giờ thay đổi. Trần Nhân Tâm bình ổn tồn tại qua mười tám năm đầy rẫy những rủi ro, cố gắng sống sót, và lần đầu tiên bước chân vào con đường thật sự của riêng hắn, để bước trên con đường này, nguy hiểm lớn hơn sẽ xuất hiện bất kể thời gian địa điểm. Cho nên, tâm trí lúc nào cũng cần phải hướng về những điều khó khăn nhất, vượt qua nó, phá vỡ giới hạn, chạm tới một trình độ cao siêu, lại tiếp tục hướng về mục tiêu xa xôi hơn, bằng cách này, nhất định sẽ vượt qua mọi cản trở một cách dễ dàng. Trần Nhân Tâm tin rằng có những người cùng chung suy nghĩ và lý tưởng với hắn, nỗ lực theo nhiều phương pháp khác nhau, nhằm đạt được mục tiêu mà mình hướng đến, cho dù đó là quyền lực, danh vọng, hay một cuộc sống vô lo vô nghĩ, làm tất cả mọi điều mình yêu thích. "Phù... Mình nghĩ nhiều quá rồi, bọn họ nhất định sẽ sống sót."
Lúc này, Trần Nhân Tâm chứng kiến khung cảnh Lê Thập Phong tạo ra một trường lực bao phủ xung quanh ba người bọn họ, lượng sinh lực từ vài trăm bỗng chốc hồi lại đầy đủ, lách qua khe cửa hẹp chỉ trong gang tấc. Một màn vừa diễn ra, quả cầu bóng tối oanh tạc mãnh liệt, bùng nổ liên hồi xung quanh bọn họ, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó bọn họ có thể sống sót qua ba đợt t·ấn c·ông liên tiếp, cho dù cơ thể tàn tạ gấp mấy, sống sót đã là may mắn lắm rồi. Nói đi cũng phải nói lại, do tác động của Trần Nhân Tâm lên Khô Cốt Tân Vương, khiến nó mất tập trung, nên những quả cầu bóng tối phóng ra không có độ chính xác nhất định, khoảng ba, bốn mươi phần trăm quả cầu bay ra khỏi khu vực xung quanh họ. Trần Nhân Tâm còn lo lắng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm c·hết người, vì gần như sống sót trước đống quả cầu có uy lực khủng bố đó là điều bất khả thi, bọn họ đã vượt qua cái gọi là bất khả thi để sống sót, niềm tin thật sự rất mãnh liệt. Hơn nữa, Trần Nhân Tâm cũng không hoàn toàn đứng yên trơ mắt nhìn bọn họ đương đầu với nguy hiểm, đã kịp thời điều khiển Quỷ Ảnh đến hứng chịu thay sát thương cho bọn họ, ngăn cản mấy chục quả cầu bóng tối lao xuống cùng lúc. "Kết thúc rồi, ba giây nữa Khô Cốt Tân Vương sẽ c·hết, kỹ năng Quả Cầu Bóng Tối đã ngừng kích hoạt, tức là nó đã từ bỏ, mọi người đều bình an vô sự." Trạng thái của Trần Nhân Tâm bớt căng thẳng hơn so với vừa mới nãy, thật sự hai giây đó giống như địa ngục trần gian vậy, mọi thứ diễn ra chớp nhoáng, uy lực quả cầu bóng tối thì siêu kinh khủng, chẳng ai nghĩ bọn họ có thể sống sót được cả. Phép màu đứng về phía bọn họ, có lẽ là bởi vì bọn họ được vận mệnh ưu ái, không thể c·hết trong thời điểm còn chưa thực sự bắt đầu đi trên con đường của chuyển chức giả, hành trình của bọn họ còn rất dài. Nhìn thấy bọn họ đều đứng dậy, Trần Nhân Tâm cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, từ từ tiến bước tới chỗ bọn họ, mặc cho Khô Cốt Tân Vương đang tự h·ành h·ạ bản thân vì chẳng hiểu tại sao sinh lực liên tục tụt xuống không phanh. [Xuất Huyết, gây 600 sát thương] Sinh lực Khô Cốt Tân Vương bây giờ còn lại 960, sau hai giây nữa, sinh lực chạm đến con số 0, nó sẽ c·hết, Bí Cảnh cũng biến mất theo, tạo ra bước tiến lớn trong công cuộc thăng cấp của nhóm người bọn họ. Phải chăng đây chính là cảm xúc hạnh phúc khi những người bên cạnh mình vẫn còn sống tốt và vượt qua c·ái c·hết? Trần Nhân Tâm thầm nghĩ, hắn không hiểu cảm xúc của con người, trong đầu ngoài suy nghĩ sống sót ra, thì hầu như chẳng quan tâm tới điều gì khác, có chăng là muốn thăng cấp thật nhanh mà thôi, cảm xúc đối với hắn rất xa xỉ. Nhưng có thể cảm nhận chút cảm xúc nhỏ nhoi mày, cũng xem như hắn đã hòa nhập với tư cách một con người bình thường, không cần để tâm quá nhiều đến những thứ nguy hiểm có khả năng ập vào đầu mình giống trước đây nữa. Hắn cố gắng trốn thoát khỏi tầm ngắm của đám người phản nhân loại, bằng cách che giấu khả năng ghi nhớ và thực hành chính xác theo những gì mình nhớ trong đầu, cho đến khi thức tỉnh chức nghiệp, phần nào đó giảm bớt chút rủi ro. "Này! Mọi người đều ổn chứ?" Trần Nhân Tâm cách ba người bọn họ hai mươi mét, từng bước chạy nhanh đến chỗ bọn họ, vừa chạy vừa hét lớn hỏi thăm tình trạng, thấy Lê Thập Phong nhìn lại mỉm cười, bình tĩnh trả lời. "Chúng ta không sao, nhưng hai người bọn họ cần chữa trị, mới nãy Lưu Đức Thiện vượt qua giới hạn tạo ra khiên chắn bảo vệ, thêm cả Phương Quyền dùng Hỏa Quyền phản công, giờ cả hai ngất xỉu, ngươi nhanh tới giúp ta đỡ họ đi!" Trần Nhân Tâm bất ngờ trước câu trả lời của Lê Thập Phong, có thể thấy bọn họ đã nỗ lực bằng cả tính mạng mình để sống sót, thật may mắn vì phép máu và niềm tin đứng về phía bọn họ, như cái cách hắn t·ấn c·ông Boss lơ lửng năm mươi mét trên không. "Được, ta đến giúp ngay đây, ngươi chờ chút..." Thình thịch, thình thịch ~ Bỗng chốc, lồng ngực Trần Nhân Tâm đập mạnh liên hồi, cơ thể cứng đờ không cách nào di chuyển, tựa hồ thời gian vừa mới ngừng lại, toàn bộ những thứ tồn tại trong không gian chiến trường đều chuyển động vô cùng chậm chạp.
Mặc dù vậy, hắn vẫn nhìn được khung cảnh phía trước, Lê Thập Phong đang đỡ cùng lúc hai người, khuôn mặt ỉu xìu mệt mỏi, hai người kia thì chìm vào giấc ngủ, trông bọn họ tàn tạ đến đáng thương. Tuy nhiên, một luồng năng lượng bóng tối chuyển động chậm tới chỗ ba người bọn họ, càng lúc càng gần, rồi, năng lượng bóng tối chạm vào cơ thể ba người bọn họ, xuyên thấu qua một cách nhẹ nhàng. Trần Nhân Tâm trừng to mắt nhìn theo chuyển động của năng lượng bóng tối, trong tâm trí hiện rõ cảm giác tiêu cực, cho tới thời điểm năng lượng bóng tối xuyên qua cơ thể bọn họ hoàn toàn. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào ở xung quanh, chỉ nhìn thấy cơ thể ba người bọn họ bắt đầu nổ tung, diễn ra cực kỳ chậm nên có thể thấy vô cùng rõ ràng, từng bộ phận trên cơ thể đều bị xé toạc, máu tươi bắn ra. Sau đó, mọi chuyển động trở lại bình thường, cơ thể ba người bọn họ trong nháy mắt nổ tan xác, đến chút mảnh vụn cũng hòa tan vào vũng máu, cảnh tượng kinh khủng đến mức khiến hắn buồn nôn. Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra thế? Trong đầu Trần Nhân Tâm lập tức hiện lên suy nghĩ này, hắn không hiểu, cũng không muốn biết tại sao mọi chuyện lại diễn ra theo cái cách tàn khốc như vậy, rõ ràng chỉ còn 1 giây nữa thôi là mọi chuyện kết thúc rồi. Thế nhưng, chính vì 1 giây ngắn ngủi đó mà hắn và ba người bọn họ quên mất vẫn còn sự hiện diện của Khô Cốt Tân Vương, quên mất rằng nó sở hữu kỹ năng Năng Lượng Bóng Tối, một sai lầm c·hết người. [Lê Thập Phong đ·ã c·hết] [Lưu Đức Thiện đ·ã c·hết]
[Phương Quyền đ·ã c·hết] [Thành viên còn lại: Trần Nhân Tâm] [Do chỉ có một thành viên, tổ đội không được công nhận] [Tổ đội QPTT tự động giải tán] Trần Nhân Tâm sững sờ nhìn những dòng thông báo hiện ngay trước mắt mình, hắn sẽ không tin là bọn họ đ·ã c·hết, nhưng vì thông báo từ hệ thống chức nghiệp hiện lên, bắt buộc hắn phải chấp nhận hiện thực nghiệt ngã này. Là do mình đã mời bọn họ gia nhập tổ đội... Là do mình đã rủ bọn họ chinh phạt hầm ngục phổ thông... Lẽ ra... Lẽ ra chúng ta chỉ nên săn quái trong hầm ngục vô tận, dù ít điểm kinh nghiệm, nhưng rủi ro sẽ không bao giờ xuất hiện. Tất cả đều là lỗi của mình! Hắn tự trách bản thân, nếu như hắn không đề xuất những điều đó, kết cục này nhất định không xuất hiện, hắn chính là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến c·ái c·hết của bọn họ, trong ngày đầu tiên mà tất cả bọn họ chỉ mới vừa chuyển chức. [Tiêu diệt Boss Khô Cốt Tân Vương, nhận 1.600.000 điểm kinh nghiệm, 10 đá năng lượng bóng tối, 1 Áo Giáp Khô Cốt Vương, 1 Gậy Phép Khô Cốt Vương, 1 cuộn sách kỹ năng, 1000 Quỷ Đạo] [Thăng cấp 13, tăng 10% tất cả thuộc tính] [Thăng cấp 14, tăng 10% tất cả thuộc tính] [Thăng cấp...] [Thăng cấp 20, tăng 25% tất cả thuộc tính] [Đẳng cấp: 20 (46%)] Ngay cả khi hàng tá phần thưởng cùng cấp độ thăng một mạch từ 12 lên 20, Trần Nhân Tâm không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào, thay vào đó, một loại cảm giác dằn xé khó tả tác động lên tâm trí hắn. Lần thứ hai cảm giác này dâng trào trong tâm trí hắn, trước đó là cô nhi viện bị cháy, bây giờ là đồng đội c·hết ngay trước mắt hắn, cuộc đời này quá đỗi khắc nghiệt với một kẻ vốn dĩ đã thiếu thốn tình thương như hắn. Làm thế nào người ta có thể vượt qua cú sốc này chứ? Có lẽ sẽ rất khó vượt qua nó, nhưng Trần Nhân Tâm thì khác, hắn bình tĩnh trở lại cực kỳ nhanh, nhặt lấy thanh Quỷ Kiếm rơi dưới đất, cất vào kho đồ, đi tới vũng máu của ba người đồng đội, rồi cắt vào đầu ngón tay, rỉ máu xuống. "Ta thành thật xin lỗi, ta..." Trần Nhân Tâm nghẹn ngào nói, hắn đã muốn tránh xa càng nhiều người càng tốt, trốn tránh tất cả mọi rủi ro có thể ập vào người mình, thế mà bây giờ lại vì sai lầm của bản thân khiến cho ba người bọn họ c·hết. Sau hôm nay chắc chắn hắn sẽ không bao giờ lập tổ đội hay kết thân với bất kỳ người nào nữa, hắn không muốn lịch sử lặp lại, tốt hơn hết là tự cô lập bản thân khỏi thế giới, và tự mình tiến về phía trước. Suy cho cùng, người sống sót thì phải sống sót, n·gười c·hết rồi cũng không sống lại được, đau khổ mất mát trước đó rồi sẽ trôi qua, hắn phải lấy lại tinh thần để tiếp tục đi trên hành trình còn dang dở của mình. Ầm ầm~ Âm thanh kiến tạo vang vọng dữ dội, rung chấn cùng lực hấp dẫn không ngừng lay chuyển cơ thể Trần Nhân Tâm, mọi thứ bỗng nhiên trở nên vặn vẹo, xoay vòng, và cảm giác toàn thân phân rã hiện lên vô cùng rõ ràng. Vù~ Trong thoáng chốc, một tiếng vù vang lên, Trần Nhân Tâm nhất thời không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh mình, rồi đột nhiên nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán ở tứ phía, ngay khi mở mắt, hàng chục ánh mắt tập trung vào mình. ... Trần Nhân Tâm thoát khỏi Bí Cảnh, ra ngoài hiện thực, chứng kiến năm mươi mấy người nhìn mình, ai nấy đều hiện lên vẻ mặt kỳ lạ, âm u ảm đạm, như thể đã nhận ra điều gì vừa xảy ra bên trong Bí Cảnh Chiến Trường Tử Thi. "Ngươi... Ta là phó hội trưởng công hội Nhật Nguyệt, Lê Hạ, những người đi cùng ngươi, bọn họ đều t·hiệt m·ạng rồi sao?" Phó hội trưởng Lê Hạ vào thẳng vấn đề, khuôn mặt cùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, câu trả lời mà Trần Nhân Tâm nói ra sẽ trở thành điều không ai muốn nghe thấy nhất, nhưng buộc lòng bọn họ phải biết được sự thật. Trần Nhân Tâm ngước nhìn lên trời, đêm nay trăng sáng lạ thường, bầu trời cũng xuất hiện rất nhiều ngôi sao, như thể nói với hắn rằng những người đ·ã c·hết đều biến thành sao, tỏa sáng và chiếu rọi con đường cho nhân loại. "Lê Thập Phong, Lưu Đức Thiện, và Phương Quyền, ba người bọn họ đ·ã c·hết trong bí cảnh Chiến Trường Tử Thi, ta thành thật xin lỗi vì đã không thể cùng họ ra ngoài bình an, đều là lỗi của ta..." Trần Nhân Tâm cất lời, giọng nói hơi run một chút, hai mắt vẫn nhìn lên bầu trời, đêm đầy sao, có lẽ là đêm mà hắn nhất định không bao giờ quên, cũng là động lực lớn nhất thúc đẩy hắn tiến về phía trước, diệt sạch đám quái vật. "Được rồi, quay về công hội đi, chuyện còn lại ta sẽ thay mặt ngươi giải quyết với phụ huynh bọn họ, nhưng trước hết ngươi phải giải thích mọi thứ cho hội trưởng và những người trong Hiệp Hội toàn bộ sự thật!" Phó hội trưởng Lê Hạ cau mày nhìn hắn, dường như có gì đó rất khó chịu với hắn, dĩ nhiên những người xung quanh cũng xuất hiện cảm xúc tương tự, một kẻ vô danh thoát khỏi bí cảnh Khó, hơn nữa còn là người duy nhất sống sót, nghi ngờ là điều khó tránh khỏi. "Ta sẽ hợp tác, hi vọng phó hội trưởng có thể thay ta xin lỗi những bậc phụ huynh của bọn họ, ta chắc chắn chịu toàn bộ trách nhiệm!" Trần Nhân Tâm vẫn đang tự trách mình, nỗi ám ảnh này sẽ khó lòng nguôi ngoai, và hắn phải làm gì đó cho nỗi ám ảnh này biến mất vĩnh viễn, hắn cũng nghĩ ra những viễn cảnh mà mình sắp đối mặt, chấp nhận đối diện với nó. "Không cần nói nữa, ngươi tập trung giải quyết vấn đề của mình trước đi, những người không liên quan hãy quên chuyện ngày hôm nay, nhân chứng thì theo chúng ta về công hội!" Sau khi nghe phó hội trưởng Lê Hạ nói, cả đám người lên xe chuyên dụng quay về công hội, Trần Nhân Tâm trầm mặc trong suốt thời gian di chuyển, ánh mắt luôn nhìn lên đêm đầy sao, thật sự là một ngày đáng quên. C·hết tiệt!

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp