Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ

Chương 17: Khiêu Khích



Editor: Sn

Vừa lúc Từ Thanh Nhiên đặt hệ thống của mình sang chế độ tạm thời tắt thông báo, trên bảng điều khiển bên cạnh chợt hiện lên một biểu tượng email.

【Bạn có thư mới!】

Vài giây sau, ánh sáng lại nhấp nháy một lần nữa.

【Bạn có thư mới!】

Hai bức thư được gửi đến gần như cùng lúc.

Một cái đến từ Trường Trung học Phổ thông Grandis, cái còn lại đến từ Đại học Học viện Quân sự.

Thành tích của nguyên chủ từ nhỏ đã rất xuất sắc, khi lên cấp 2, “cậu” đã tự thi vào Trường Trung học Phổ thông Grandis. Bây giờ đã tốt nghiệp trung học phổ thông, nhà trường thông báo cậu đến lấy lại một số tài liệu còn sót lại ở đó. Bao gồm các tác phẩm của “cậu” trong các cuộc thi và các loại bằng khen lớn nhỏ.

Còn phía đại học yêu cầu cậu nộp một số tài liệu mà trước đây khi ở Ác Tháp không thể cung cấp, đồng thời tự mình làm thủ tục nhập học để đề phòng trường hợp hệ thống bị lỗi.

Trường trung học mà nguyên chủ theo học trước đây nằm ở Hệ Tiên Nữ, còn việc đến đại học chính viện xử lý công việc lặt vặt thì lại nhận được ở Hải Lam Tinh thuộc Hệ Thiên Thần.

Có lẽ lại có việc bận rộn rồi.

Hoàng hôn buông xuống, đến giờ cơm tối Từ Thanh Nhiên đúng giờ bước ra khỏi phòng.

Thế giới này thực ra có nhà bếp thông minh, có thể hỗ trợ nấu nướng. Cậu nhớ người mẹ kế Từ gia đã sử dụng loại này. Nhưng nhà bếp nhà Thẩm Đình Dục hoàn toàn không lắp đặt thứ này, thức ăn đều do bà Tống tự nấu, đặc biệt có cảm giác ấm cúng.

Vài ngày trước, cậu hỏi bà Tống về vấn đề này, bà Tống nói với cậu đó là vì Thẩm Đình Dục không thích thức ăn do máy móc lạnh ngắt làm ra.

Cậu cháu trai Thẩm Thiên Dật đã tan học về nhà, ngày mai vừa hay là cuối tuần, nhóc hiếm hoi nằm dài trên ghế sofa, ôm một quả cầu kim loại nhìn chằm chằm vào không khí phía trước, cười khúc khích.

"Nhóc đang nhìn gì đấy?"

Giọng nói của Từ Thanh Nhiên bất chợt vang lên từ phía sau, dọa cho Thẩm Thiên Dật suýt chút nữa ném văng món đồ trị giá hàng chục vạn tinh tệ trên tay.

Thẩm Thiên Dật nắm chặt quả cầu nhỏ trong tay, quay đầu nhìn Từ Thanh Nhiên với vẻ kinh hãi.

Tối hôm Từ Thanh Nhiên đến, chú nhỏ Thẩm Đình Dục lại gọi nhóc vào thư phòng, giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở: "Vị hôn thê của cháu không phải người tốt, chú ý một chút, hạn chế tiếp xúc với cậu ta."

Nên là những ngày qua nhóc đều cố gắng không dính dáng gì đến Từ Thanh Nhiên.

Nhưng mà khi đối diện với ánh mắt dò hỏi chân thành của Từ Thanh Nhiên, nhóc vẫn bật chia sẻ thị giác, trả lời: "Em đang xem buổi hòa nhạc trực tuyến của Đóa Lị Lị."

Cùng với giọng sữa của Thẩm Thiên Dật, khung cảnh trong phòng khách rộng rãi bỗng chốc biến mất.

Khung cảnh 3D của sân khấu ánh sao dần dần hiện ra trước mắt Từ Thanh Nhiên, họ ở vị trí khán giả được treo khá cao, có thể nhìn xuống sân khấu nơi cô gái đang hát và nhảy từ xa. Cô ấy rất xinh đẹp cũng rất cao, nhuộm mái tóc tím óng ánh, mặc váy ngắn màu sắc rực rỡ nhảy múa như một nàng tiên, xung quanh sân khấu còn có rất nhiều khán giả đang cầm gậy huỳnh quang vẫy.

Thẩm Thiên Dật nhìn thấy nữ thần của mình, lập tức quên mất Từ Thanh Nhiên bên cạnh là người khiến mình sợ hãi, lắc lư đôi chân trên ghế sofa nói: "Không đứa trẻ nào có thể từ chối một buổi hòa nhạc của Đoá Lị Lị sau giờ tan học!"

Từ Thanh Nhiên nhìn một hồi, không thấy gì đặc biệt, liền nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

Thẩm Thiên Dật trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn anh: "Tại sao gì? Anh không biết Đoá Lị Lị sao?"

"Cô ấy là ngôi sao ca sĩ nổi tiếng nhất Đế quốc Kian đó!"

Nghe nói lý do chính khiến Đoá Lị Lị nổi tiếng là vì cô sở hữu loại hình tinh thần D vô cùng hiếm gặp. Biển tinh thần của cô càng hiếm hơn khi đạt đến cấp SS, khi cô dung hợp tinh thần lực vào giọng hát của mình, truyền bá đến mọi người nghe tiếng hát của cô.

Chỉ cần một chút xíu lan tỏa, cũng có thể phục hồi phần nào tinh thần lực đã tiêu hao của mọi người.

Cũng chính vì năng lực đặc biệt này, đế quốc mới không ép buộc cô phải kết hợp với E nào của Ác Tháp, cũng không yêu cầu cô phải gia nhập quân đội làm hậu cần, mà cho phép cô dùng cách thức mình yêu thích để giúp đỡ mọi người.

Từ Thanh Nhiên thấy Thẩm Thiên Dật đầy mắt mơ ước, lại nhìn con số hàng chục tỷ người xem, tò mò hỏi: "Loại D được ưa chuộng đến vậy sao?"

Thẩm Thiên Dật gật đầu mạnh: "Tất nhiên rồi, ai mà không thích loại D chứ? Họ thậm chí còn quý giá hơn cả loại E!"

Loại D là mặt trái hoàn toàn của loại E, những người sở hữu linh hồn tinh thần loại này, ngoại hình đa phần là những nam thanh nữ tú xinh đẹp mềm mại, tính cách càng vô cùng ôn nhu hiền hòa, cho dù một số người thuộc loại D có giá trị vũ lực rất cao, nhưng cũng không hề hung dữ hay ăn thịt người.

Cho nên có nhiều người mơ ước người thương của mình sẽ là một người loại D.

Thẩm Thiên Dật nghĩ đến Từ Thanh Nhiên đột nhiên được sắp xếp cho mình, khóe miệng cong lên bỗng chốc hạ xuống.

Aiz, cái vị hôn thê này vừa nhìn đã biết ngay là người loại E bạo lực hung tàn đi theo con đường của chú nhỏ mà.

Từ Thanh Nhiên nghe xong lời giải thích của Thẩm Thiên Dật, thử ngồi cùng nhóc nghe một lúc, nhưng không cảm thấy gì nhiều. Có thể vì cậu vốn không có thói quen cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng hay fan cuồng, đang định đứng dậy thì cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra.



Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai như được Nữ Oa ưu ái của Thẩm Đình Dục, những lời bịa đặt phi lý của hệ thống cách đây không lâu bất chợt hiện lên trong đầu cậu.

Sắc mặt cậu chẳng mấy chốc tối sầm, từng đợt hàn ý xua tan những ký ức kỳ quặc kia.

Thẩm Đình Dục trở về nhà, nhìn thấy hai người lớn bé đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa một cách hòa thuận, không khỏi có chút bất ngờ. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ hơi nhướng mày khi nhìn vào ánh mắt u ám của Từ Thanh Nhiên.

—— Sao anh lại không nhớ, gần đây đã từng trêu chọc cậu ta nhỉ?

Nhưng điều này không ngăn cản tâm trạng của Thẩm Đình Dục trở nên tốt hơn một chút.

Cười nhẹ trêu chọc: "Cháu dâu à, hóa ra cậu cũng thích Đoá Lị Lị à?"

Sau đó Từ Thanh Nhiên nhìn anh với ánh mắt càng hung dữ hơn: "Nói thật, nếu anh thực sự bận rộn, không về nhà cũng không sao."

Thẩm Đình Dục cảm thấy mình có lẽ bị bệnh.

Anh không hứng thú với những người có tính khí tốt, nhưng những người có tính khí lớn như Từ Thanh Nhiên, chỉ biết đâu lúc nào sẽ giẫm phải điểm mấu chốt, anh ngược lại càng muốn trêu chọc người khác như đang cố ý chọc tức cá nóc.

Đương nhiên anh vẫn rất kịp thời dừng lại trước khi Từ Thanh Nhiên quyết định đánh nhau với cậu, mỉm cười nói: "Thật có lỗi, tôi đã xin nghỉ phép, mấy ngày nay có lẽ sẽ ở nhà."

Vẻ mặt Từ Thanh Nhiên đanh lại, hỏi: "Là một thượng tướng của quân đoàn, anh có thể tùy tiện xin phép không đi được à?"

"Đây là lần đầu tiên tôi xin nghỉ phép trong năm nay." Thẩm Đình Dục đáp, "Ngay cả Thượng tướng cũng có lúc muốn nghỉ ngơi mà."

Nói là xin nghỉ phép nhưng cũng không phải là có thể nhàn rỗi hoàn toàn, khu vực quân sự do anh quản lý sắp sửa tiến hành đợt thanh lọc khu vực thảm họa mới, anh còn phải lên kế hoạch, sắp xếp và đề ra phương án thực hiện.

Trên bàn cơm.

Bốn người gồm ba người nhà và bà Tống ăn cơm rất quy củ.

Thẩm Thiên Dật không còn bài xích Từ Thanh Nhiên như trước, thậm chí còn chủ động gắp thức ăn cho cậu, sau đó hếch cằm lên giả vờ lạnh lùng nói: "Đây là việc em nên làm."

Từ Thanh Nhiên không có thói quen cấm kỵ khi ăn, chợt nhớ đến bức thư mình nhận được, hỏi Thẩm Đình Dục đang ngồi đối diện: "Hai ngày nay sao không thấy Tiểu Trương?"

Chính là tài xế phụ trách đưa anh đi công tác xa.

Thẩm Đình Dục gắp một đũa thức ăn, đáp: "Nhà Tiểu Trương có người bệnh, vừa khéo tôi cũng muốn nghỉ phép, nên cho cậu ấy nghỉ một tuần.

Rồi lại hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài?"

Từ Thanh Nhiên tóm tắt lại nội dung bức thư: "Không sao, tôi lái xe được, cho tôi mượn chiếc bình thường nhất là được."

Nhưng Thẩm Đình Dục lại buông đũa, nói: "Kho của tôi có thể không có thứ mà cậu gọi là 'phương tiện di chuyển bình thường' đâu."

Lại khoe khoang một cách trắng trợn.

"Hơn nữa, chúng chỉ đăng nhập thông tin cá nhân của tôi, những thông tin mà cậu chia sẻ với Tiểu Trương thì cậu cũng không sử dụng được."

Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, sớm biết vậy ngày hôm đó đã tự lái phi cơ từ Từ gia về.

Cậu vừa định dày mặt hỏi xem có thể cho cậu tạm thời đăng nhập để sử dụng thông tin được không, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe Thẩm Đình Dục nói: "Tôi đưa cậu đi."

Từ Thanh Nhiên:?

Câu nói này có sức ảnh hưởng không kém gì mấy chữ "ngày tận thế."

Thẩm Đình Dục nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu, không hề che giấu, liền bật cười: "Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, tôi không phải là người xấu, việc giúp đỡ người khác không đáng để ngạc nhiên đến vậy."

Từ Thanh Nhiên từ chối cho ý kiến.

Phải thừa nhận rằng, từ khi gặp nhau đến nay, Thẩm Đình Dục tuy tính cách có hơi chó má, nhưng cũng không làm gì quá đáng. Tuy nhiên, ấn tượng đầu tiên đã khiến cậu tự động xếp anh ta vào loại "không phải người tốt".

Có lẽ, đây chính là giác quan thứ sáu của "kẻ ác" khi gặp đồng loại.

Nói chung, cậu cảm thấy Thẩm Đình Dục bên trong chắc chắn không hiền lành như vẻ bề ngoài.

Trong lúc lẩm bẩm, lại nghe Thẩm Đình Dục nói thêm: "Hơn nữa, tôi vốn dĩ cũng cần đi một chuyến đến Đại học Grandis, coi như tiện đường."

Từ Thanh Nhiên không còn thoái thác nữa.

Sáng hôm sau, sau khi ra ngoài chạy hai vòng rồi về, Thẩm Đình Dục đã đợi sẵn ở phòng khách.



Anh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu nhìn vào màn hình, không biết đang nghiên cứu gì.

Từ Thanh Nhiên vội tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi cùng anh ra ngoài.

Trên người Thẩm Đình Dục hiếm khi không mặc bộ quân phục trang trọng lộng lẫy của quân đoàn, chỉ là một chiếc áo sơ mi dài tay đơn giản, quần dài tối màu giản dị, nhưng lại khiến anh - một cái móc treo quần áo, toát lên một vẻ tao nhã.

Anh lái một chiếc phi cơ hai chỗ từ kho ra, Từ Thanh Nhiên ngồi vào ghế phụ, cảm thấy nội thất có chút khác biệt so với chiếc xe mà cậu sử dụng ở Từ gia.

Vừa do dự không biết có nên hỏi không, thì nghe người lái chính nói: "Không sao, mình tôi lái được rồi."

Sau đó, cậu ung dung nằm xuống ghế, suy nghĩ một chút rồi vẫn lịch sự nói: "Làm phiền anh rồi."

Thẩm Đình Dục khẽ cười, nhận lời cảm ơn của cậu.

Điểm đến đầu tiên của họ là Trường Trung học Grandis, gần hơn một chút.

Chiếc xe của Thẩm Đình Dục chưa đến cổng trường thì thiết bị liên lạc lại vang lên tiếng bíp bíp.

Từ Thanh Nhiên không phải là người già mồm, nhất quyết phải được đưa đến tận cửa. Cậu bảo anh đỗ phi cơ ở lối đi dành riêng cho người đi bộ trên cao, rồi tự mình xuống xe.

Thế giới này do sự phổ biến của các phương tiện giao thông bay, các thị trấn lớn nhỏ đều có những tòa nhà cao tầng, tương tự như ga tàu điện ngầm. Con đường kim loại kéo dài từ trên xuống dưới có tổng cộng bốn năm hàng, có thể cho phép những chiếc phi cơ tạm dừng. Nơi ra vào có thang máy, thang cuốn và các tiện nghi khác để người đi bộ lên xuống.

Từ Thanh Nhiên xuống thang máy, lên xe điện ở tầng dưới, đi thẳng đến đích.

Học kỳ mới chưa bắt đầu, trong trường không có nhiều người qua lại, đa số đều là sinh viên tốt nghiệp được gọi về lấy đồ như cậu. Cậu mở hệ thống ra, dưới sự chỉ dẫn ngoan ngoãn của nó, cậu đã tìm được phòng Giáo vụ.

Giáo viên trực cũng rất ít, một giáo viên nữ trông có vẻ uyên thâm hơn đã nhận ra cậu ngay, chỉ vào quầy hàng ở góc: "Bạn học Thanh Nhiên, đồ của em đều ở đó, muốn lấy gì thì lấy, không thì cuối tháng sẽ bị vứt đi."

Từ Thanh Nhiên bước đến, nhìn thấy bảng tên của mình ở góc khuất nhất.

Sau tấm bảng tên chất đầy đồ đạc, có cúp học sinh xuất sắc của trường, bằng khen các môn học, và rất nhiều tác phẩm nghệ thuật thủ công. Bao gồm tượng điêu khắc, mô hình, tranh vẽ, v.v… đều ít nhiều đã nhận được giải thưởng.

Đáng tiếc là phần lớn những tác phẩm nghệ thuật này đều bị phá hoại bởi con người.

Tượng điêu khắc bằng gốm sứ bị bẻ nát, những bức tranh tinh xảo bị vẽ bậy và một số bằng khen cũng bị xé rách.

Cậu cầm lấy bức tranh duy nhất bị phá hoại ít nhất, đó là một bức tranh màu mô tả một người đàn ông chống cằm bằng một tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ vì thân phận của người trong tranh nên mặt trước của nó hiếm hoi không bị người ta vẽ bậy, nhưng mặt sau lại viết nhiều lời chế giễu.

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm một hồi rồi cười một tiếng.

Sau đó, cậu lấy một chiếc hộp rỗng, sắp xếp tất cả chúng gọn gàng và cất vào.

Cậu ôm chúng đi ra khỏi văn phòng, chuẩn bị xuống lầu, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện của vài học sinh ở khúc quanh hành lang.

"Cậu cũng được mời dự tiệc chúc mừng Từ Thanh An à?"

"Phải đó, gần như tất cả học sinh cùng khóa đều được mời. Hơn cả trăm người, Từ gia quả là giàu có. Nhưng nghe nói nhà họ mấy ngày trước xảy ra chuyện gì đó, nên đã hoãn tiệc rồi."

"Hả? Chuyện gì vậy?"

Người trả lời hạ thấp giọng: "Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, hình như mẹ của Từ Thanh An không cẩn thận ngã từ trên lầu xuống, được đưa vào viện cấp cứu..."

Tiếng nói chuyện dần dần tan biến theo bước chân của họ.

Từ Thanh Nhiên thu hồi sự chú ý, sắc mặt bình thường đi xuống lầu.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng dạy, đột nhiên có tiếng cười cợt ồn ào vang lên từ gần đó.

Lúc đầu cậu không quan tâm lắm, cho đến khi nhận ra có thứ gì đó đang bay về phía mình.

Sau khi né, cậu mới phát hiện đó là một viên đá lớn cỡ nắm tay trẻ sơ sinh.

Ánh mắt cậu vẫn còn hướng về viên đá, bên cạnh vang lên một giọng nói the thé như tiếng vịt:

"Ôi, đây không phải là 'học sinh xuất sắc' nổi tiếng nhất trường, Từ Thanh Nhiên, người ăn chơi trác táng, không biết giữ gìn phẩm giá sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Từ Thanh Nhiên: Bắt buộc tôi phải tung chiêu mạnh à.

=========

Hàng chưa qua beta, check lỗi hộ tui nhé, thank you
Chương trước Chương tiếp