Tôi Nổi Điên Ở Tiểu Thuyết Tương Lai Ngược Thụ
Chương 18
Editor: Sn
Từ hướng phát ra âm thanh, có một nhóm thanh niên tuổi tác tương đương với cơ thể này tụ tập lại.
Có nam có nữ, ăn mặc và cử chỉ đều khá bình thường, lịch sự, không giống thanh niên hư hỏng. Có người đeo đồng hồ danh giá trên tay, có người khoác túi xách đắt tiền trên vai, ánh mắt nhìn cậu đều không thiện chí.
Trong lúc Từ Thanh Nhiên quan sát, có một người thanh niên tay cầm ly cà phê đắc ý hỏi cậu: "Thế nào? Những tác phẩm xuất sắc của mày sau khi được bọn tao chỉnh sửa, có đẹp hơn không?"
Vừa dứt lời, mấy người lại cùng nhau cười ầm ĩ.
Hệ thống không nhịn được bực bội lên tiếng: "Hóa ra là do bọn họ làm hỏng đồ của nguyên chủ!"
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, vừa hay, đỡ tốn sức đi tìm.
Cậu đặt chiếc hộp đang ôm trong lòng xuống cột trước cửa trường, sau đó lại từ từ bước xuống cầu thang, tiến về phía đám người và hỏi: "Cái 'không đứng đắn' mà các người nói, là ý nói tao hay Từ Thanh An?"
Khi nghe cậu nhắc đến Từ Thanh An, họ càng thêm ác ý với cậu.
Anh chàng giọng ồm ồm trực tiếp đáp trả: "Từ Thanh An nào có giống mày hả, dấu ấn linh hồn trực tiếp hóa hiện trên tay? Dấu ấn mọc ở chỗ lộ liễu và dễ chạm vào như vậy, chẳng phải là cố ý muốn câu dẫn người ta sao?"
"Tiếc là, anh Lục Thành sáng suốt lắm, không bị vẻ ngoài xinh đẹp của mày lừa gạt."
"Thật sao?" Từ Thanh Nhiên hỏi, "Vậy bình thường Từ Thanh An hay nói gì về tao với tụi mày nhỉ?"
Gã đàn ông cười khẩy: "Sao? Sợ rồi? Sợ người ta biết chuyện mày lén lút hãm hại, bắt nạt và nổi nóng với cậu ấy ở nhà sao?"
"Bọn tao chỉ là nhìn không nổi cái kiểu cậu ấy tốt tính mà bị bắt nạt, mày có mặt mũi gì mà còn dám đi quậy tung đám cưới người ta?"
Từ Thanh Nhiên dừng bước cách họ khoảng một thước, ánh mắt nhàn nhã lướt qua họ. Mấy người chỉ cảm thấy người trước mặt có vẻ hơi khác so với bình thường, nhưng lại không thể nói ra được là khác ở điểm nào.
Chỉ nghe Từ Thanh Nhiên lại hỏi: "Vậy nó có nói là, tao không vui còn có thể nổi điên?"
"Đánh nhau đến chết cũng không chừa ai."
Chàng trai giọng vịt vẫn chưa kịp hiểu ý Từ Thanh Nhiên, bỗng nhiên vai bị ai đó ấn chặt. Từ Thanh Nhiên tóm lấy tay kia của gã, cười với gã sau đó đột ngột kéo mạnh tay gã ta về phía mình.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng như khớp xương trật khớp, sau đó cả người anh em giọng vịt bị Từ Thanh Nhiên ném ra ngoài bằng cú quăng vai mạnh mẽ. Tiếng rơi nặng nề, và tiếng gào khóc ôm lấy cánh tay của đối phương khiến mọi người rùng mình như chính mình đang trải qua.
Nhưng Từ Thanh Nhiên cũng chả buông tha cho gã nhanh như vậy, bước lên trước và đá mạnh vào bụng gã ta.
Đá bay người ta ra xa vài mét.
Sau đó, cậu lại đi đến trước cánh tay lành lặn còn lại của gã ta, giơ chân lên và đặt lên cổ tay.
Từ Thanh Nhiên nhìn xuống gã, ánh mắt lạnh lùng: "Biết tao tính khí lớn, tính cách cũng không tốt mà còn dám chạy tới chọc điên tao?"
"Muốn chết thì nói một tiếng, tao có thể thỏa mãn mong muốn này của mày đó."
Vừa dứt lời, bàn chân đang đặt lên người gã liền tăng lực ép. Lực đạo này nhìn vào có vẻ không lớn, nhưng chỉ có người bị giẫm đạp mới biết được cú đánh tinh thần ập vào cơ thể mạnh mẽ đến mức nào, khiến gân cốt tổn thương, gần như vỡ vụ.
Đau đớn khiến gã ta chỉ có thể há hốc miệng, nước mắt trực trào ra, giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng.
Mọi người xung quanh nhìn cậu với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
... Đây là Từ Thanh Nhiên, người có tinh thần lực yếu ớt đến mức chỉ ở cấp F, yếu đuối vô cùng sao?!
Đang lúc kinh hoảng, mấy người thấy Từ Thanh Nhiên quay lại đi về phía họ, liền lùi lại một bước.
Có một người gan dạ hơn còn hoảng hốt cảnh báo: "Từ Thanh Nhiên, mày đã bị Học viện Y khoa đuổi học rồi, giờ còn dám đánh người trong trường!"
"Mày không sợ bị đưa vào danh sách đen, cả đế quốc không trường đại học nào dám nhận mày à?!"
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, giật lấy cà phê từ tay người đang nói, trực tiếp dội thẳng vào đầu hắn ta, nói: "Cảm ơn đã quan tâm, trường đại học tao sẽ đến, chỉ mong tao đánh càng hăng càng tốt."
Kẻ bị dội cà phê lên đầu là một cậu ấm con nhà giàu, tức giận hất tóc, gầm lên: "Từ Thanh Nhiên, mày dám làm thế với tao hả?!"
"Sao tao không dám? Mày tưởng thân mình được dát kim cương à?" Từ Thanh Nhiên cười lạnh lùng, rồi tung một cú móc vào mặt hắn.
Tay kia còn túm lấy cổ áo đối phương, lạnh lùng hỏi: "Để cảm ơn vì đã chỉnh sửa tác phẩm của tao, hôm nay tao cũng sẽ coi mày như một tác phẩm mà chỉnh đốn tử tế."
Nói xong, lại đá mạnh vào đầu gối của hắn, ép buộc gã phải quỳ xuống trước mặt mình.
Từ Thanh Nhiên túm lấy tóc, ép hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, trong đôi mắt lạnh lẽo như có ẩn chứa sự hung hăng ghê rợn: "Mở rộng lỗ tai nghe cho rõ, hôm nay mày quỳ gối là quỳ trước ông nội Từ Thanh Nhiên này."
Ngay lập tức, cậu ấn mạnh tay ấn xuống, giơ chân đạp mạnh đầu hắn ta xuống đất, khiến hắn phải quỳ rạp xuống đất.
Người được nhận cái quỳ gối này, là Từ Thanh Nhiên.
Cậu quay đầu nhìn những kẻ còn lại đang run rẩy, lạnh lùng hỏi: "Sao không cười nữa? Là tác phẩm nghệ thuật của tao không đủ đẹp sao?"
Một số kẻ nhát gan, biết rõ mình không có khả năng chống trả, lập tức quỳ gối cầu xin tha thứ: "Từ, bạn học Từ Thanh Nhiên, xin cậu tha thứ cho sự ngu xuẩn nhất thời của bọn tôi, bọn tôi... bọn tôi cũng chỉ là bị bọn họ xúi giục, muốn đòi lại công bằng cho Từ Thanh An..."
"Lời xin lỗi có thể khiến những thứ đó trở lại nguyên vẹn được không?" Từ Thanh Nhiên hỏi.
Sự im lặng của đám người vang vọng như sấm sét.
"Nhưng chỉ cần đánh gãy xương, bị thương nhẹ là có thể hồi phục."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, đôi mắt phượng đào xinh đẹp khẽ cong lên.
"Yên tâm, tao có tiền, trả nổi viện phí cho mấy người đó."
wattpad: pod1803
Khi Thẩm Đình Dục đến trước tòa nhà chính của chi nhánh trường Trung học Grantis, anh ta chứng kiến một cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tại một góc sân trước rộng lớn, một nhóm thanh niên đang nằm la liệt. Nhìn qua đã thấy tay chân họ đều bị gãy, một số người thậm chí còn bị thương tích trên mặt, nặng đến mức không thể tự đứng dậy.
Và người mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay, đang khoanh tay hờ hững, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, như một nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng tác phẩm của chính mình.
Thẩm Đình Dục khựng lại, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Từ Thanh Nhiên thêm vài giây.
Vài người trông giống như giáo viên vội vã chạy ra từ tòa nhà học tập, kịp thời ngăn chặn Từ Thanh Nhiên khi cô chuẩn bị "bổ đao" thêm: "Học sinh Từ Thanh Nhiên, đây là trường học, sao em có thể đánh bạn học được?!"
"Nếu em tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Từ Thanh Nhiên nhận ra đó là một trong những giáo viên của phòng giáo vụ, bình tĩnh hỏi: "Tôi có chuyện muốn hỏi một chút được không?"
"Là giáo viên, sao các người không ngăn bọn họ phá hỏng những tác phẩm và bằng khen của tôi nhỉ?"
Cô giáo nhìn sang thầy giáo bên cạnh, ánh mắt che giấu sự bối rối và xấu hổ: "Phòng giáo vụ rộng lớn, thầy cô bận rộn, mắt kém, vô tình không chú ý. Bạn học Từ, dù sao thì em cũng không nên đánh người!"
"Tôi nghĩ điều đó cũng đúng." Từ Thanh Nhiên đáp, "Ai chưa từng trải qua thì sẽ không bao giờ thấu hiểu nỗi đau."
"Các thầy cô cũng muốn thử không?"
Nhìn thấy mấy vị thầy cô giáo đỏ mặt tía tai, cậu lại nói: "Vì những người ở phòng Giáo vụ đều bị cận thị, nên tôi tin rằng hôm nay các thầy cô cũng không nhìn thấy gì đâu."
Vừa nói, Từ Thanh Nhiên vừa quay lại nhìn kẻ có giọng vịt đực vừa la hét ầm ĩ lúc đầu, giờ đã bị cậu đánh bầm dập, không còn chỗ nào lành lặn. Cậu định nhắm vào chỗ chưa bị thương của đối phương để tiếp tục, nhưng đột nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên vai.
Từ Thanh Nhiên mím môi, quay lại với ánh mắt hung dữ, định tung nắm đấm, nhưng khi nhìn rõ mặt người đó, cậu lại lặng lẽ hạ tay xuống.
... Má nó, tạm thời mình chưa đánh lại được.
Và còn nợ ân tình nữa chứ.
Cậu hỏi Thẩm Đình Dục: "Anh cũng đến để ngăn cản tôi sao?"
Nếu vậy, hôm nay đành chấp nhận vậy.
Thẩm Đình Dục lại trả lời: "Không, tôi muốn hỏi cậu bao giờ thì xong."
Đôi mắt xanh biếc dưới ánh sáng, trong veo như một mặt biển tĩnh lặng ôn hòa, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Đừng quên chúng ta còn có những nơi khác phải đến."
Như thể không nhìn thấy sự hỗn loạn do người trước mặt tạo ra.
Đúng vậy, chuyện do người Ngân Long gây ra, có liên quan gì đến quân đoàn Kim Dực của anh chứ?
Từ Thanh Nhiên khựng lại một chút.
Rồi quay lại, đá thêm một cú vào mặt người thanh niên có giọng như vịt đực, mới gật đầu: "Tôi ổn rồi."
Khi ôm một thùng đồ rời đi, cậu vẫn nghe thấy tiếng khàn khàn của người thanh kia hét toáng lên: "Mũi của tôi, chiếc mũi mới làm của tôi!!!"
Trên đường bay đến trường chính của Đại học Grandis, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thẩm Đình Dục không hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra ở chi nhánh, cậu cũng không chủ động giải thích, bầu không khí hiếm khi yên bình.
Cả hai đến trường chính của đại học đều có chung mục đích là phòng hành chính chi nhánh quân sự.
Dưới trướng Thẩm Đình Dục vừa mới có một nhóm tinh nhuệ tốt nghiệp trường quân sự đến, cần nộp hồ sơ và xem xét lại tình hình. Việc của anh đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đăng ký thông tin thẻ căn cước, dấu vân tay linh hồn và nộp một số tài liệu tốt nghiệp trung học, xác nhận thêm thông tin liên quan đến thư mời và nhận thẻ sinh viên của trường quân sự là xong.
Trước khi rời đi, Từ Thanh Nhiên đặc biệt hỏi Thẩm Đình Dục vị trí phòng hành chính của trường Y.
Bên quầy cạnh lối vào, có một cô gái trẻ đang ngồi.
Từ Thanh Nhiên cầm một chồng bảng điểm lấy từ chi nhánh đặt trước mặt cô gái.
Cô gái ngẩng đầu lên vẻ nghi hoặc.
Cậu hỏi: "Có bút ghi âm không?"
Cô gái không hiểu gì cả, nhưng vẫn lấy từ ngăn kéo một vật hình trụ dẹt đưa cho cậu.
Từ Thanh Nhiên nhận lấy tài liệu, nói: "Mang những thứ này đến cho viện trưởng của các cô và cả giáo sư Lục Ôn Niên nữa."
"Không có ý gì khác, chỉ muốn cho họ biết, để thi vào một trường đại học Y bình thường, Từ Thanh Nhiên có cần gian lận không."
Nói xong, cậu nhấn nút ghi âm trên tay, cười lạnh lùng: "Giáo sư Lục Ôn Niên, đôi mắt của ông đúng là như bị trét phân, rác rưởi, ném cho chó ăn có lẽ chó cũng chê tởm."
"Tất nhiên, điều tôi muốn nói hơn cả là bộ não không thể suy nghĩ đúng đắn của ông đó, có vẻ như cũng không còn phù hợp để tiếp tục làm giáo sư, lừa dối học trò. Hy vọng sớm nhận được tin ông từ chức thôi."
Nói xong những gì muốn nói, cậu kết thúc ghi âm, đặt chiếc máy ghi âm nhỏ lên chồng bảng điểm trước sự ngỡ ngàng của cô gái bán trong quầy.
Vẫn còn lịch sự nói: "Cũng gửi cái này lên, cảm ơn nhé."
Khác hẳn so với lúc mắng chửi Lục Ôn Niên trước đây.
"..."
(wattpad: pod1803)
Hệ thống dần dần nảy sinh ý định muốn buông xuôi việc xây dựng hình tượng thiện nhân cho ký chủ của nó.
Nhìn lại mục tiêu chinh phục của họ là Thẩm Đình Dục, cũng chỉ lặng lẽ nhìn từ bên cạnh, cười như không cười, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, khiến hệ thống tức đến "chết".
— Vạn nhất mục tiêu cảm thấy ký chủ của nó quá hung hăng và điên rồ, ấn tượng sẽ giảm sút thì sao?!
Từ Thanh Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, sau khi làm xong việc mình muốn làm, cậu dõng dạc nói với Thẩm Đình Dục: "Tôi không còn việc gì khác nữa, còn anh thì sao?"
Thẩm Đình Dục nhìn cậu một cái, khẽ cười: "Tôi cũng không còn việc gì nữa."
Thế là thống nhất, về nhà.
Phải nói rằng, ở một khía cạnh nào đó, Từ Thanh Nhiên cũng khá ngưỡng mộ độ sâu của biển tinh thần Thẩm Đình Dục. Hành trình đi về mất vài ngày, anh phải lái xe thế mà gần như không cần nghỉ ngơi.
Từ Thanh Nhiên cố gắng chống chọi trong vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp vào ngày cuối cùng quay về, cuộn mình trên chiếc ghế rộng rãi và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì ở môi trường xa lạ, cậu ngủ rất nông, chỉ cần có chút biến động ý thức sẽ quay lại.
Trên đường đi, ngẫu nhiên trong chốc lát yên tĩnh, cậu hé mắt nhìn lén người đàn ông trên ghế lái chính. Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương, như một hồ nước lạnh giá. Khóe miệng anh không hề cong lên mỉm cười, cả người toát lên vẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí còn mang theo một sự bực bội không rõ nguyên nhân.
Rồi cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, người đàn ông này quả thật có hai bộ mặt.
wattpad: pod1803
Sau khi Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục trở về nhà, họ lại quay trở lại cuộc sống riêng của mình.
Cậu tiếp tục rèn luyện thể chất để nâng cao sức khỏe trở lại như kiếp trước, Thẩm Đình Dục phần lớn thời gian ở trong thư phòng xử lý công việc của mình, thời gian gặp nhau thường chỉ vào bữa cơm, không vì lần cùng nhau ra ngoài mà có thêm nhiều giao tiếp hơn.
Hệ thống thầm đếm ngược kỳ nghỉ có giới hạn của Thẩm Đình Dục, cuối cùng vào tối hôm trước khi anh đi làm trở lại, nó không thể ngồi yên được nữa.
Từ Thanh Nhiên thay đồ ngủ, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nó bùm một phát cưỡng chế lôi ra toàn bộ tài liệu và bí tịch trước mắt cậu: "Ký chủ đại đại, nhiệm vụ chinh phục, nhiệm vụ chinh phục mà!"
Người trên giường vẫn không hề lay động.
Nó chỉ có thể gõ gõ cậu lần nữa: "Anh còn nhớ dị năng bên bờ Hồ Đại Minh không?"
Câu nói này, quả nhiên có tác dụng..
Từ Thanh Nhiên vô cùng không muốn, nhưng vẫn nhớ đến dị năng của mình mà mở mắt ra.
Sau đó, với tâm trạng phó mặc cho số phận, cậu mở ra cuốn "bí kíp" của hệ thống có tên là "Chú tiểu phong lưu".
Tiêu đề trang đầu tiên khiến người ta phải "chết lặng".
【 Bò lên giường 】
'Cô cháu dâu xinh đẹp phải tận dụng lợi thế ngoại hình của mình, chủ động tấn công, quyến rũ người chú nhỏ đẹp trai của mình!'
Từ Thanh Nhiên cau mày: "Mày lấy những thứ linh tinh này ở đâu ra vậy?"
Thẩm Đình Dục là gì chứ?
Muốn bò cũng phải là anh ta chủ động bò lên!
Cùng lúc đó, trong căn phòng thư viện sáng đèn ở tầng hai.
Thẩm Đình Dục đứng trước tủ kim loại sẫm màu ở góc phòng, mở cửa tủ sau khi mở khóa bằng vân tay.
Cái nắm tay nắm chặt, anh nhìn chằm chằm vào hai lọ thuốc nằm bên trong trong một lúc lâu với ánh mắt u ám, vẻ mặt nhợt nhạt lấy một lọ ra.
Anh không sử dụng ngay, mà rút ra thiết bị liên lạc riêng tư.
Bên kia đầu dây sau vài giây đã kết nối, giọng nam trong trẻo vang lên: "Alo? Chị tôi đang huấn luyện chó, anh gọi muộn vậy có gì không?"
"Tạ Nam Quân, bảo chị cậu chuẩn bị thêm một lô thuốc ức chế cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tất cả đều là tài liệu được tìm kiếm trên trang web tiểu thuyết tên là Tấn Giang đó!
Editor: Nhà mi xạo sự không? Tấn Giang làm gì có mấy bộ tiểu thuyết phong lưu nùi H gì mà tổng tài bá đạo, chú tiểu phong lưu chứ?? (hay có thiệt ta =)))))))))
Từ hướng phát ra âm thanh, có một nhóm thanh niên tuổi tác tương đương với cơ thể này tụ tập lại.
Có nam có nữ, ăn mặc và cử chỉ đều khá bình thường, lịch sự, không giống thanh niên hư hỏng. Có người đeo đồng hồ danh giá trên tay, có người khoác túi xách đắt tiền trên vai, ánh mắt nhìn cậu đều không thiện chí.
Trong lúc Từ Thanh Nhiên quan sát, có một người thanh niên tay cầm ly cà phê đắc ý hỏi cậu: "Thế nào? Những tác phẩm xuất sắc của mày sau khi được bọn tao chỉnh sửa, có đẹp hơn không?"
Vừa dứt lời, mấy người lại cùng nhau cười ầm ĩ.
Hệ thống không nhịn được bực bội lên tiếng: "Hóa ra là do bọn họ làm hỏng đồ của nguyên chủ!"
Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ, vừa hay, đỡ tốn sức đi tìm.
Cậu đặt chiếc hộp đang ôm trong lòng xuống cột trước cửa trường, sau đó lại từ từ bước xuống cầu thang, tiến về phía đám người và hỏi: "Cái 'không đứng đắn' mà các người nói, là ý nói tao hay Từ Thanh An?"
Khi nghe cậu nhắc đến Từ Thanh An, họ càng thêm ác ý với cậu.
Anh chàng giọng ồm ồm trực tiếp đáp trả: "Từ Thanh An nào có giống mày hả, dấu ấn linh hồn trực tiếp hóa hiện trên tay? Dấu ấn mọc ở chỗ lộ liễu và dễ chạm vào như vậy, chẳng phải là cố ý muốn câu dẫn người ta sao?"
"Tiếc là, anh Lục Thành sáng suốt lắm, không bị vẻ ngoài xinh đẹp của mày lừa gạt."
"Thật sao?" Từ Thanh Nhiên hỏi, "Vậy bình thường Từ Thanh An hay nói gì về tao với tụi mày nhỉ?"
Gã đàn ông cười khẩy: "Sao? Sợ rồi? Sợ người ta biết chuyện mày lén lút hãm hại, bắt nạt và nổi nóng với cậu ấy ở nhà sao?"
"Bọn tao chỉ là nhìn không nổi cái kiểu cậu ấy tốt tính mà bị bắt nạt, mày có mặt mũi gì mà còn dám đi quậy tung đám cưới người ta?"
Từ Thanh Nhiên dừng bước cách họ khoảng một thước, ánh mắt nhàn nhã lướt qua họ. Mấy người chỉ cảm thấy người trước mặt có vẻ hơi khác so với bình thường, nhưng lại không thể nói ra được là khác ở điểm nào.
Chỉ nghe Từ Thanh Nhiên lại hỏi: "Vậy nó có nói là, tao không vui còn có thể nổi điên?"
"Đánh nhau đến chết cũng không chừa ai."
Chàng trai giọng vịt vẫn chưa kịp hiểu ý Từ Thanh Nhiên, bỗng nhiên vai bị ai đó ấn chặt. Từ Thanh Nhiên tóm lấy tay kia của gã, cười với gã sau đó đột ngột kéo mạnh tay gã ta về phía mình.
Mọi người chỉ nghe thấy tiếng như khớp xương trật khớp, sau đó cả người anh em giọng vịt bị Từ Thanh Nhiên ném ra ngoài bằng cú quăng vai mạnh mẽ. Tiếng rơi nặng nề, và tiếng gào khóc ôm lấy cánh tay của đối phương khiến mọi người rùng mình như chính mình đang trải qua.
Nhưng Từ Thanh Nhiên cũng chả buông tha cho gã nhanh như vậy, bước lên trước và đá mạnh vào bụng gã ta.
Đá bay người ta ra xa vài mét.
Sau đó, cậu lại đi đến trước cánh tay lành lặn còn lại của gã ta, giơ chân lên và đặt lên cổ tay.
Từ Thanh Nhiên nhìn xuống gã, ánh mắt lạnh lùng: "Biết tao tính khí lớn, tính cách cũng không tốt mà còn dám chạy tới chọc điên tao?"
"Muốn chết thì nói một tiếng, tao có thể thỏa mãn mong muốn này của mày đó."
Vừa dứt lời, bàn chân đang đặt lên người gã liền tăng lực ép. Lực đạo này nhìn vào có vẻ không lớn, nhưng chỉ có người bị giẫm đạp mới biết được cú đánh tinh thần ập vào cơ thể mạnh mẽ đến mức nào, khiến gân cốt tổn thương, gần như vỡ vụ.
Đau đớn khiến gã ta chỉ có thể há hốc miệng, nước mắt trực trào ra, giọng nói nghẹn ngào nơi cổ họng.
Mọi người xung quanh nhìn cậu với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
... Đây là Từ Thanh Nhiên, người có tinh thần lực yếu ớt đến mức chỉ ở cấp F, yếu đuối vô cùng sao?!
Đang lúc kinh hoảng, mấy người thấy Từ Thanh Nhiên quay lại đi về phía họ, liền lùi lại một bước.
Có một người gan dạ hơn còn hoảng hốt cảnh báo: "Từ Thanh Nhiên, mày đã bị Học viện Y khoa đuổi học rồi, giờ còn dám đánh người trong trường!"
"Mày không sợ bị đưa vào danh sách đen, cả đế quốc không trường đại học nào dám nhận mày à?!"
Từ Thanh Nhiên nhướng mày, giật lấy cà phê từ tay người đang nói, trực tiếp dội thẳng vào đầu hắn ta, nói: "Cảm ơn đã quan tâm, trường đại học tao sẽ đến, chỉ mong tao đánh càng hăng càng tốt."
Kẻ bị dội cà phê lên đầu là một cậu ấm con nhà giàu, tức giận hất tóc, gầm lên: "Từ Thanh Nhiên, mày dám làm thế với tao hả?!"
"Sao tao không dám? Mày tưởng thân mình được dát kim cương à?" Từ Thanh Nhiên cười lạnh lùng, rồi tung một cú móc vào mặt hắn.
Tay kia còn túm lấy cổ áo đối phương, lạnh lùng hỏi: "Để cảm ơn vì đã chỉnh sửa tác phẩm của tao, hôm nay tao cũng sẽ coi mày như một tác phẩm mà chỉnh đốn tử tế."
Nói xong, lại đá mạnh vào đầu gối của hắn, ép buộc gã phải quỳ xuống trước mặt mình.
Từ Thanh Nhiên túm lấy tóc, ép hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình, trong đôi mắt lạnh lẽo như có ẩn chứa sự hung hăng ghê rợn: "Mở rộng lỗ tai nghe cho rõ, hôm nay mày quỳ gối là quỳ trước ông nội Từ Thanh Nhiên này."
Ngay lập tức, cậu ấn mạnh tay ấn xuống, giơ chân đạp mạnh đầu hắn ta xuống đất, khiến hắn phải quỳ rạp xuống đất.
Người được nhận cái quỳ gối này, là Từ Thanh Nhiên.
Cậu quay đầu nhìn những kẻ còn lại đang run rẩy, lạnh lùng hỏi: "Sao không cười nữa? Là tác phẩm nghệ thuật của tao không đủ đẹp sao?"
Một số kẻ nhát gan, biết rõ mình không có khả năng chống trả, lập tức quỳ gối cầu xin tha thứ: "Từ, bạn học Từ Thanh Nhiên, xin cậu tha thứ cho sự ngu xuẩn nhất thời của bọn tôi, bọn tôi... bọn tôi cũng chỉ là bị bọn họ xúi giục, muốn đòi lại công bằng cho Từ Thanh An..."
"Lời xin lỗi có thể khiến những thứ đó trở lại nguyên vẹn được không?" Từ Thanh Nhiên hỏi.
Sự im lặng của đám người vang vọng như sấm sét.
"Nhưng chỉ cần đánh gãy xương, bị thương nhẹ là có thể hồi phục."
Từ Thanh Nhiên cười nhẹ, đôi mắt phượng đào xinh đẹp khẽ cong lên.
"Yên tâm, tao có tiền, trả nổi viện phí cho mấy người đó."
wattpad: pod1803
Khi Thẩm Đình Dục đến trước tòa nhà chính của chi nhánh trường Trung học Grantis, anh ta chứng kiến một cảnh vô cùng hỗn loạn.
Tại một góc sân trước rộng lớn, một nhóm thanh niên đang nằm la liệt. Nhìn qua đã thấy tay chân họ đều bị gãy, một số người thậm chí còn bị thương tích trên mặt, nặng đến mức không thể tự đứng dậy.
Và người mà anh đã chờ đợi bấy lâu nay, đang khoanh tay hờ hững, nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng, như một nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng tác phẩm của chính mình.
Thẩm Đình Dục khựng lại, ánh mắt vô thức dừng lại trên người Từ Thanh Nhiên thêm vài giây.
Vài người trông giống như giáo viên vội vã chạy ra từ tòa nhà học tập, kịp thời ngăn chặn Từ Thanh Nhiên khi cô chuẩn bị "bổ đao" thêm: "Học sinh Từ Thanh Nhiên, đây là trường học, sao em có thể đánh bạn học được?!"
"Nếu em tiếp tục, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Từ Thanh Nhiên nhận ra đó là một trong những giáo viên của phòng giáo vụ, bình tĩnh hỏi: "Tôi có chuyện muốn hỏi một chút được không?"
"Là giáo viên, sao các người không ngăn bọn họ phá hỏng những tác phẩm và bằng khen của tôi nhỉ?"
Cô giáo nhìn sang thầy giáo bên cạnh, ánh mắt che giấu sự bối rối và xấu hổ: "Phòng giáo vụ rộng lớn, thầy cô bận rộn, mắt kém, vô tình không chú ý. Bạn học Từ, dù sao thì em cũng không nên đánh người!"
"Tôi nghĩ điều đó cũng đúng." Từ Thanh Nhiên đáp, "Ai chưa từng trải qua thì sẽ không bao giờ thấu hiểu nỗi đau."
"Các thầy cô cũng muốn thử không?"
Nhìn thấy mấy vị thầy cô giáo đỏ mặt tía tai, cậu lại nói: "Vì những người ở phòng Giáo vụ đều bị cận thị, nên tôi tin rằng hôm nay các thầy cô cũng không nhìn thấy gì đâu."
Vừa nói, Từ Thanh Nhiên vừa quay lại nhìn kẻ có giọng vịt đực vừa la hét ầm ĩ lúc đầu, giờ đã bị cậu đánh bầm dập, không còn chỗ nào lành lặn. Cậu định nhắm vào chỗ chưa bị thương của đối phương để tiếp tục, nhưng đột nhiên cảm thấy một bàn tay đặt lên vai.
Từ Thanh Nhiên mím môi, quay lại với ánh mắt hung dữ, định tung nắm đấm, nhưng khi nhìn rõ mặt người đó, cậu lại lặng lẽ hạ tay xuống.
... Má nó, tạm thời mình chưa đánh lại được.
Và còn nợ ân tình nữa chứ.
Cậu hỏi Thẩm Đình Dục: "Anh cũng đến để ngăn cản tôi sao?"
Nếu vậy, hôm nay đành chấp nhận vậy.
Thẩm Đình Dục lại trả lời: "Không, tôi muốn hỏi cậu bao giờ thì xong."
Đôi mắt xanh biếc dưới ánh sáng, trong veo như một mặt biển tĩnh lặng ôn hòa, nở nụ cười nhẹ nhàng: "Đừng quên chúng ta còn có những nơi khác phải đến."
Như thể không nhìn thấy sự hỗn loạn do người trước mặt tạo ra.
Đúng vậy, chuyện do người Ngân Long gây ra, có liên quan gì đến quân đoàn Kim Dực của anh chứ?
Từ Thanh Nhiên khựng lại một chút.
Rồi quay lại, đá thêm một cú vào mặt người thanh niên có giọng như vịt đực, mới gật đầu: "Tôi ổn rồi."
Khi ôm một thùng đồ rời đi, cậu vẫn nghe thấy tiếng khàn khàn của người thanh kia hét toáng lên: "Mũi của tôi, chiếc mũi mới làm của tôi!!!"
Trên đường bay đến trường chính của Đại học Grandis, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thẩm Đình Dục không hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra ở chi nhánh, cậu cũng không chủ động giải thích, bầu không khí hiếm khi yên bình.
Cả hai đến trường chính của đại học đều có chung mục đích là phòng hành chính chi nhánh quân sự.
Dưới trướng Thẩm Đình Dục vừa mới có một nhóm tinh nhuệ tốt nghiệp trường quân sự đến, cần nộp hồ sơ và xem xét lại tình hình. Việc của anh đơn giản hơn nhiều, chỉ cần đăng ký thông tin thẻ căn cước, dấu vân tay linh hồn và nộp một số tài liệu tốt nghiệp trung học, xác nhận thêm thông tin liên quan đến thư mời và nhận thẻ sinh viên của trường quân sự là xong.
Trước khi rời đi, Từ Thanh Nhiên đặc biệt hỏi Thẩm Đình Dục vị trí phòng hành chính của trường Y.
Bên quầy cạnh lối vào, có một cô gái trẻ đang ngồi.
Từ Thanh Nhiên cầm một chồng bảng điểm lấy từ chi nhánh đặt trước mặt cô gái.
Cô gái ngẩng đầu lên vẻ nghi hoặc.
Cậu hỏi: "Có bút ghi âm không?"
Cô gái không hiểu gì cả, nhưng vẫn lấy từ ngăn kéo một vật hình trụ dẹt đưa cho cậu.
Từ Thanh Nhiên nhận lấy tài liệu, nói: "Mang những thứ này đến cho viện trưởng của các cô và cả giáo sư Lục Ôn Niên nữa."
"Không có ý gì khác, chỉ muốn cho họ biết, để thi vào một trường đại học Y bình thường, Từ Thanh Nhiên có cần gian lận không."
Nói xong, cậu nhấn nút ghi âm trên tay, cười lạnh lùng: "Giáo sư Lục Ôn Niên, đôi mắt của ông đúng là như bị trét phân, rác rưởi, ném cho chó ăn có lẽ chó cũng chê tởm."
"Tất nhiên, điều tôi muốn nói hơn cả là bộ não không thể suy nghĩ đúng đắn của ông đó, có vẻ như cũng không còn phù hợp để tiếp tục làm giáo sư, lừa dối học trò. Hy vọng sớm nhận được tin ông từ chức thôi."
Nói xong những gì muốn nói, cậu kết thúc ghi âm, đặt chiếc máy ghi âm nhỏ lên chồng bảng điểm trước sự ngỡ ngàng của cô gái bán trong quầy.
Vẫn còn lịch sự nói: "Cũng gửi cái này lên, cảm ơn nhé."
Khác hẳn so với lúc mắng chửi Lục Ôn Niên trước đây.
"..."
(wattpad: pod1803)
Hệ thống dần dần nảy sinh ý định muốn buông xuôi việc xây dựng hình tượng thiện nhân cho ký chủ của nó.
Nhìn lại mục tiêu chinh phục của họ là Thẩm Đình Dục, cũng chỉ lặng lẽ nhìn từ bên cạnh, cười như không cười, hoàn toàn không đoán được suy nghĩ trong lòng anh, khiến hệ thống tức đến "chết".
— Vạn nhất mục tiêu cảm thấy ký chủ của nó quá hung hăng và điên rồ, ấn tượng sẽ giảm sút thì sao?!
Từ Thanh Nhiên hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, sau khi làm xong việc mình muốn làm, cậu dõng dạc nói với Thẩm Đình Dục: "Tôi không còn việc gì khác nữa, còn anh thì sao?"
Thẩm Đình Dục nhìn cậu một cái, khẽ cười: "Tôi cũng không còn việc gì nữa."
Thế là thống nhất, về nhà.
Phải nói rằng, ở một khía cạnh nào đó, Từ Thanh Nhiên cũng khá ngưỡng mộ độ sâu của biển tinh thần Thẩm Đình Dục. Hành trình đi về mất vài ngày, anh phải lái xe thế mà gần như không cần nghỉ ngơi.
Từ Thanh Nhiên cố gắng chống chọi trong vài ngày, nhưng cuối cùng vẫn chọn thỏa hiệp vào ngày cuối cùng quay về, cuộn mình trên chiếc ghế rộng rãi và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vì ở môi trường xa lạ, cậu ngủ rất nông, chỉ cần có chút biến động ý thức sẽ quay lại.
Trên đường đi, ngẫu nhiên trong chốc lát yên tĩnh, cậu hé mắt nhìn lén người đàn ông trên ghế lái chính. Đôi mắt anh nhìn thẳng về phía trước, ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương, như một hồ nước lạnh giá. Khóe miệng anh không hề cong lên mỉm cười, cả người toát lên vẻ lạnh lùng vô tình, thậm chí còn mang theo một sự bực bội không rõ nguyên nhân.
Rồi cậu nhanh chóng nhắm mắt lại.
Cậu mơ mơ màng màng nghĩ, người đàn ông này quả thật có hai bộ mặt.
wattpad: pod1803
Sau khi Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục trở về nhà, họ lại quay trở lại cuộc sống riêng của mình.
Cậu tiếp tục rèn luyện thể chất để nâng cao sức khỏe trở lại như kiếp trước, Thẩm Đình Dục phần lớn thời gian ở trong thư phòng xử lý công việc của mình, thời gian gặp nhau thường chỉ vào bữa cơm, không vì lần cùng nhau ra ngoài mà có thêm nhiều giao tiếp hơn.
Hệ thống thầm đếm ngược kỳ nghỉ có giới hạn của Thẩm Đình Dục, cuối cùng vào tối hôm trước khi anh đi làm trở lại, nó không thể ngồi yên được nữa.
Từ Thanh Nhiên thay đồ ngủ, nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nó bùm một phát cưỡng chế lôi ra toàn bộ tài liệu và bí tịch trước mắt cậu: "Ký chủ đại đại, nhiệm vụ chinh phục, nhiệm vụ chinh phục mà!"
Người trên giường vẫn không hề lay động.
Nó chỉ có thể gõ gõ cậu lần nữa: "Anh còn nhớ dị năng bên bờ Hồ Đại Minh không?"
Câu nói này, quả nhiên có tác dụng..
Từ Thanh Nhiên vô cùng không muốn, nhưng vẫn nhớ đến dị năng của mình mà mở mắt ra.
Sau đó, với tâm trạng phó mặc cho số phận, cậu mở ra cuốn "bí kíp" của hệ thống có tên là "Chú tiểu phong lưu".
Tiêu đề trang đầu tiên khiến người ta phải "chết lặng".
【 Bò lên giường 】
'Cô cháu dâu xinh đẹp phải tận dụng lợi thế ngoại hình của mình, chủ động tấn công, quyến rũ người chú nhỏ đẹp trai của mình!'
Từ Thanh Nhiên cau mày: "Mày lấy những thứ linh tinh này ở đâu ra vậy?"
Thẩm Đình Dục là gì chứ?
Muốn bò cũng phải là anh ta chủ động bò lên!
Cùng lúc đó, trong căn phòng thư viện sáng đèn ở tầng hai.
Thẩm Đình Dục đứng trước tủ kim loại sẫm màu ở góc phòng, mở cửa tủ sau khi mở khóa bằng vân tay.
Cái nắm tay nắm chặt, anh nhìn chằm chằm vào hai lọ thuốc nằm bên trong trong một lúc lâu với ánh mắt u ám, vẻ mặt nhợt nhạt lấy một lọ ra.
Anh không sử dụng ngay, mà rút ra thiết bị liên lạc riêng tư.
Bên kia đầu dây sau vài giây đã kết nối, giọng nam trong trẻo vang lên: "Alo? Chị tôi đang huấn luyện chó, anh gọi muộn vậy có gì không?"
"Tạ Nam Quân, bảo chị cậu chuẩn bị thêm một lô thuốc ức chế cho tôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Tất cả đều là tài liệu được tìm kiếm trên trang web tiểu thuyết tên là Tấn Giang đó!
Editor: Nhà mi xạo sự không? Tấn Giang làm gì có mấy bộ tiểu thuyết phong lưu nùi H gì mà tổng tài bá đạo, chú tiểu phong lưu chứ?? (hay có thiệt ta =)))))))))
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương