Trầm Mê
Chương 11: Anh vào trong được không?
Cố Vân Dực tới trung tâm thương mại mà ngày đầu tiên anh đến mua giày, anh nhớ ở đây có một siêu thị. Hình như các cô gái đều thích ăn vặt, Khương Thanh Vũ cũng nằm trong số các cô gái rất giỏi ăn vặt.
Đến quầy đồ ăn vặt, thạch trái cây trên kệ hàng gần như đã bị quét sạch.
Ngoại hình của Cố Vân Dực thật sự quá nổi bật, khi thang cuốn từ từ đi xuống, có một vài cô gái đi lên ở thang cuốn bên cạnh bị khí chất xuất chúng của người đàn ông này thu hút. Họ cứ nhìn theo anh đến khi thang cuốn đi xuống. Cố Vân Dực cụp mắt xuống nhìn ra bên ngoài cửa kính, không hề để ý đến những chuyện này.
Chẳng mấy chốc, các cô gái vừa đi lên tầng trên ngừng lại một lúc rồi đi thang cuốn đi xuống. Khương Thanh Vũ khẽ cau mày, cũng hiểu họ muốn làm gì.
Cố Vân Dực mặc quần tây áo sơ mi phối với áo khoác len màu đen khiến anh càng trưởng thành hơn. Khương Thanh Vũ nhìn lại mình, so ra thì cô trẻ trung hơn nhiều, hình con hươu hoạt hình trên ngực áo cũng khiến cô trông trẻ con hơn.
Mấy người đó gần như chẳng thèm để ý đến cô, chạy thẳng đến trước mặt Cố Vân Dực.
"Chào anh, có thể kết bạn Wechat không?"
Cố Vân Dực quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
Anh không nhìn vào màn hình điện thoại của cô gái đó, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không thể."
Nụ cười trên mặt cô gái đông cứng lại, cô gái này trông cũng khá xinh đẹp, chắc là lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng như vậy. Khương Thanh Vũ cũng phải khâm phục khả năng tự chủ của mình, bằng không cô đã bật cười rồi.
"Anh tuyệt tình như vậy, ngộ nhỡ lát nữa hối hận thì làm sao bây giờ?"
Một cô gái khác lên tiếng, giọng nói hơi chua ngoa. Cố Vân Dực đang bỏ thạch trái cây vào cốp xe nghe vậy thì ngoái đầu lại, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn.
"Bạn gái tôi đang ở đây, xin tự trọng cho."
Dáng vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn xa lạ với Khương Thanh Vũ, tuy ánh mắt đó không hướng về mình nhưng vẫn đáng sợ vô cùng.
Các cô gái hậm hực rời đi, cô ngồi vào trong xe, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ không thể kìm nén được.
Cảm xúc của cô đều hiện rõ trên khuôn mặt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Vân Dực đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Bị tóm rồi.
"Thanh Vũ."
Khương Thanh Vũ còn nghĩ anh định nói gì đó thì lại nhìn thấy một cuốn truyện tranh trong tay anh. Mắt cô sáng lên, nó đã không còn xuất bản nữa, anh tìm thấy nó ở đâu thế?
"Diệp An vẫn chưa đi, đây là cuốn truyện tranh nằm trong bộ sưu tập của cô ấy. Lúc đó tổng cộng có hai cuốn, cô ấy đã bỏ một cuốn yêu thích ra, nói là chắc em sẽ thích."
Vẻ mặt dịu dàng khác hẳn người ban nãy, cô chợt cảm động nhận lấy cuốn truyện ôm vào lòng.
"Tôi thích, tôi thích."
Cô thật sự rất thích nó, chỉ trong tích tắc đã quên hết đi chuyện xảy ra vào tối qua.
Trước khi trời tối, hai người mang một thùng truyện tranh từ hiệu sách về, nhân lúc Khương Hoa vẫn chưa quay về đã chuyển vào phòng ngủ của Khương Thanh Vũ. Trên hộp giấy sạch sẽ, bên trên không viết gì cả, chỉ cần Khương Hoa không mở ra sẽ không biết bên trong có gì.
Cô không thích chia sẻ sở thích của mình với người khác, nhưng Cố Vân Dực là ngoại lệ. Anh sẽ không hỏi tại sao cô lại thích nó, cũng không cảm thấy mình không nên làm vậy.
Bất giác, đợi đến khi cô nhận ra người này trở nên khác biệt so với mọi người thì đã quá muộn. Ở trước mặt Cố Vân Dực, anh luôn biết cô đang nghĩ gì, cho dù là thuận theo sở thích thì cô cũng luyến tiếc "tri kỷ" này.
"Người xấu."
Cố Vân Dực làm người tốt cả ngày rồi, buổi tối sẽ biến thành người xấu.
Nhưng Khương Thanh Vũ nói xong lại không nhịn được bật cười.
Khi đi tắm cô quên mang theo quần áo, trên kệ phòng tắm lại chỉ có mỗi khăn tắm.
Cố Vân Dực vừa mới đi ra ngoài, tối nào anh cũng ra ngoài hút thuốc, trong vòng nửa tiếng sẽ không quay lại.
Nghĩ đến đây, cô mới quấn khăn tắm, mái tóc đen dài cũng được quấn trong khăn.
Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, người đàn ông cảm nhận được hơi lạnh, sau đó một lớp bụi xám như bồ hóng rơi xuống lông mi.
Anh chớp mắt, dập tàn thuốc ném vào thùng rác rồi quay người trở về nhà ngồi trên ghế trúc, tiếp tục uống trà đã nguội.
Vị trà nguội rất nhạt, thế nên khi cửa phòng tắm vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Một cẳng chân trắng trẻo thăm dò bước ra khỏi phòng tắm, mũi chân chạm nhẹ xuống sàn, cái lạnh kích thích làn da ẩm ướt khiến Khương Thanh Vũ quấn chặt khăn tắm trên người.
Muốn quay về phòng ngủ phải đi qua phòng khách, sau lưng có một ánh mắt cực kỳ nặng nề, nóng rực khó mà lờ đi từ đằng xa. Cô quay đầu lại, người đàn ông mà cô cho rằng không có ở nhà đang ngồi trên ghế trúc ở cửa. Mưa bụi như tiếp thêm chút sức sống cho màn đêm khô khan, nhưng so với anh là yên tĩnh. Hai người nhìn nhau một lúc, không khí lạnh đã làm Khương Thanh Vũ hắt hơi.
"Lạch bạch lạch bạch..."
Cô gái chạy về phòng, khóa chặt cửa lại.
Ánh mắt Cố Vân Dực dõi theo tuyến đường cô rời đi, trở nên ngày càng khác lạ.
"Cốc cốc."
Nhịp tim của Khương Thanh Vũ như ngừng đập vì tiếng gõ cửa đột ngột này.
Lúc nãy đã xấu hổ như vậy rồi, sao anh còn muốn đến đây nữa, đợi đến sáng mai trôi qua chuyện này không được à?
Dù mắng thầm trong bụng, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật đi tới mở cửa.
Cánh cửa hé mở, lộ ra đôi mắt nai ướt át. Ánh mắt dè dặt lại hơi oán trách, nhưng khi ngửi thấy mùi gừng lại nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc.
Cố Vân Dực bưng một bát sứ màu trắng, mùi thơm là tỏa ra từ trong đó.
"Anh tự làm à?"
Anh cúi người xuống, tiến lại gần, hơi thở phả vào tai cô.
"Ừ, bây giờ anh vào trong được không?"
Giọng nói trầm thấp, dường như còn khẽ mỉm cười. Dòng điện chạy qua khiến toàn thân cô tê dại, cô hoảng sợ đến mức dựng cả tóc gáy.
Nếu trong giọng nói của anh không mang theo ý cười, cô sẽ không suy nghĩ câu nói này theo nghĩa khác, nhưng giờ đây trong đầu cô đều là những thứ không trong sáng.
Một lúc sau, Khương Thanh Vũ mới ngượng ngùng tránh đường, anh đặt cái bát lên bàn. Cô xoa cái mũi khó chịu của mình, quả thực đây là dấu hiệu của cảm lạnh.
"Uống hết đi, nếu bị cảm là chúng ta sẽ phải đổi ngày đấy."
"Hả?" Khương Thanh Vũ cầm thìa, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn anh.
"Chỉ là cảm lạnh thôi mà, đâu cần phải đổi ngày chứ?"
Cố Vân Dực khoanh tay tựa vào giá sách, khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, ngay cả người không để ý đến con trai như Khương Thanh Vũ cũng nhìn đến đỏ mặt.
"Nếu ông nội biết em bị bệnh sẽ trách anh đấy."
"Trách anh?"
"Ừ." Anh gật đầu, mỉm cười: "Là trách anh không chăm sóc tốt cho em."
Đến quầy đồ ăn vặt, thạch trái cây trên kệ hàng gần như đã bị quét sạch.
Ngoại hình của Cố Vân Dực thật sự quá nổi bật, khi thang cuốn từ từ đi xuống, có một vài cô gái đi lên ở thang cuốn bên cạnh bị khí chất xuất chúng của người đàn ông này thu hút. Họ cứ nhìn theo anh đến khi thang cuốn đi xuống. Cố Vân Dực cụp mắt xuống nhìn ra bên ngoài cửa kính, không hề để ý đến những chuyện này.
Chẳng mấy chốc, các cô gái vừa đi lên tầng trên ngừng lại một lúc rồi đi thang cuốn đi xuống. Khương Thanh Vũ khẽ cau mày, cũng hiểu họ muốn làm gì.
Cố Vân Dực mặc quần tây áo sơ mi phối với áo khoác len màu đen khiến anh càng trưởng thành hơn. Khương Thanh Vũ nhìn lại mình, so ra thì cô trẻ trung hơn nhiều, hình con hươu hoạt hình trên ngực áo cũng khiến cô trông trẻ con hơn.
Mấy người đó gần như chẳng thèm để ý đến cô, chạy thẳng đến trước mặt Cố Vân Dực.
"Chào anh, có thể kết bạn Wechat không?"
Cố Vân Dực quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
Anh không nhìn vào màn hình điện thoại của cô gái đó, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không thể."
Nụ cười trên mặt cô gái đông cứng lại, cô gái này trông cũng khá xinh đẹp, chắc là lần đầu tiên bị từ chối thẳng thừng như vậy. Khương Thanh Vũ cũng phải khâm phục khả năng tự chủ của mình, bằng không cô đã bật cười rồi.
"Anh tuyệt tình như vậy, ngộ nhỡ lát nữa hối hận thì làm sao bây giờ?"
Một cô gái khác lên tiếng, giọng nói hơi chua ngoa. Cố Vân Dực đang bỏ thạch trái cây vào cốp xe nghe vậy thì ngoái đầu lại, vẻ mặt đã mất kiên nhẫn.
"Bạn gái tôi đang ở đây, xin tự trọng cho."
Dáng vẻ lạnh lùng của anh hoàn toàn xa lạ với Khương Thanh Vũ, tuy ánh mắt đó không hướng về mình nhưng vẫn đáng sợ vô cùng.
Các cô gái hậm hực rời đi, cô ngồi vào trong xe, tâm trạng bỗng trở nên vui vẻ không thể kìm nén được.
Cảm xúc của cô đều hiện rõ trên khuôn mặt, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Vân Dực đang nhìn mình qua gương chiếu hậu.
Bị tóm rồi.
"Thanh Vũ."
Khương Thanh Vũ còn nghĩ anh định nói gì đó thì lại nhìn thấy một cuốn truyện tranh trong tay anh. Mắt cô sáng lên, nó đã không còn xuất bản nữa, anh tìm thấy nó ở đâu thế?
"Diệp An vẫn chưa đi, đây là cuốn truyện tranh nằm trong bộ sưu tập của cô ấy. Lúc đó tổng cộng có hai cuốn, cô ấy đã bỏ một cuốn yêu thích ra, nói là chắc em sẽ thích."
Vẻ mặt dịu dàng khác hẳn người ban nãy, cô chợt cảm động nhận lấy cuốn truyện ôm vào lòng.
"Tôi thích, tôi thích."
Cô thật sự rất thích nó, chỉ trong tích tắc đã quên hết đi chuyện xảy ra vào tối qua.
Trước khi trời tối, hai người mang một thùng truyện tranh từ hiệu sách về, nhân lúc Khương Hoa vẫn chưa quay về đã chuyển vào phòng ngủ của Khương Thanh Vũ. Trên hộp giấy sạch sẽ, bên trên không viết gì cả, chỉ cần Khương Hoa không mở ra sẽ không biết bên trong có gì.
Cô không thích chia sẻ sở thích của mình với người khác, nhưng Cố Vân Dực là ngoại lệ. Anh sẽ không hỏi tại sao cô lại thích nó, cũng không cảm thấy mình không nên làm vậy.
Bất giác, đợi đến khi cô nhận ra người này trở nên khác biệt so với mọi người thì đã quá muộn. Ở trước mặt Cố Vân Dực, anh luôn biết cô đang nghĩ gì, cho dù là thuận theo sở thích thì cô cũng luyến tiếc "tri kỷ" này.
"Người xấu."
Cố Vân Dực làm người tốt cả ngày rồi, buổi tối sẽ biến thành người xấu.
Nhưng Khương Thanh Vũ nói xong lại không nhịn được bật cười.
Khi đi tắm cô quên mang theo quần áo, trên kệ phòng tắm lại chỉ có mỗi khăn tắm.
Cố Vân Dực vừa mới đi ra ngoài, tối nào anh cũng ra ngoài hút thuốc, trong vòng nửa tiếng sẽ không quay lại.
Nghĩ đến đây, cô mới quấn khăn tắm, mái tóc đen dài cũng được quấn trong khăn.
Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, người đàn ông cảm nhận được hơi lạnh, sau đó một lớp bụi xám như bồ hóng rơi xuống lông mi.
Anh chớp mắt, dập tàn thuốc ném vào thùng rác rồi quay người trở về nhà ngồi trên ghế trúc, tiếp tục uống trà đã nguội.
Vị trà nguội rất nhạt, thế nên khi cửa phòng tắm vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng trở nên cực kỳ rõ ràng.
Một cẳng chân trắng trẻo thăm dò bước ra khỏi phòng tắm, mũi chân chạm nhẹ xuống sàn, cái lạnh kích thích làn da ẩm ướt khiến Khương Thanh Vũ quấn chặt khăn tắm trên người.
Muốn quay về phòng ngủ phải đi qua phòng khách, sau lưng có một ánh mắt cực kỳ nặng nề, nóng rực khó mà lờ đi từ đằng xa. Cô quay đầu lại, người đàn ông mà cô cho rằng không có ở nhà đang ngồi trên ghế trúc ở cửa. Mưa bụi như tiếp thêm chút sức sống cho màn đêm khô khan, nhưng so với anh là yên tĩnh. Hai người nhìn nhau một lúc, không khí lạnh đã làm Khương Thanh Vũ hắt hơi.
"Lạch bạch lạch bạch..."
Cô gái chạy về phòng, khóa chặt cửa lại.
Ánh mắt Cố Vân Dực dõi theo tuyến đường cô rời đi, trở nên ngày càng khác lạ.
"Cốc cốc."
Nhịp tim của Khương Thanh Vũ như ngừng đập vì tiếng gõ cửa đột ngột này.
Lúc nãy đã xấu hổ như vậy rồi, sao anh còn muốn đến đây nữa, đợi đến sáng mai trôi qua chuyện này không được à?
Dù mắng thầm trong bụng, nhưng cơ thể vẫn rất thành thật đi tới mở cửa.
Cánh cửa hé mở, lộ ra đôi mắt nai ướt át. Ánh mắt dè dặt lại hơi oán trách, nhưng khi ngửi thấy mùi gừng lại nhanh chóng chuyển sang kinh ngạc.
Cố Vân Dực bưng một bát sứ màu trắng, mùi thơm là tỏa ra từ trong đó.
"Anh tự làm à?"
Anh cúi người xuống, tiến lại gần, hơi thở phả vào tai cô.
"Ừ, bây giờ anh vào trong được không?"
Giọng nói trầm thấp, dường như còn khẽ mỉm cười. Dòng điện chạy qua khiến toàn thân cô tê dại, cô hoảng sợ đến mức dựng cả tóc gáy.
Nếu trong giọng nói của anh không mang theo ý cười, cô sẽ không suy nghĩ câu nói này theo nghĩa khác, nhưng giờ đây trong đầu cô đều là những thứ không trong sáng.
Một lúc sau, Khương Thanh Vũ mới ngượng ngùng tránh đường, anh đặt cái bát lên bàn. Cô xoa cái mũi khó chịu của mình, quả thực đây là dấu hiệu của cảm lạnh.
"Uống hết đi, nếu bị cảm là chúng ta sẽ phải đổi ngày đấy."
"Hả?" Khương Thanh Vũ cầm thìa, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu nhìn anh.
"Chỉ là cảm lạnh thôi mà, đâu cần phải đổi ngày chứ?"
Cố Vân Dực khoanh tay tựa vào giá sách, khuôn mặt anh thật sự rất đẹp, ngay cả người không để ý đến con trai như Khương Thanh Vũ cũng nhìn đến đỏ mặt.
"Nếu ông nội biết em bị bệnh sẽ trách anh đấy."
"Trách anh?"
"Ừ." Anh gật đầu, mỉm cười: "Là trách anh không chăm sóc tốt cho em."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương