Trầm Mê
Chương 12: Nụ hôn đầu
Trong không khí chỉ còn lại sự yên tĩnh, khi ánh mắt chạm nhau, Khương Thanh Vũ lập tức quay người, ngoan ngoãn đi uống canh gừng của mình.
Thực ra lúc còn nhỏ cô đã từng nghe Khương Hoa kể rằng, ông nội Cố chinh chiến gần nửa đời người, khi còn trẻ cũng là con người rắn rỏi thẳng thắn cương nghị, nhưng lại đối xử rất tốt với vợ mình. Ở thời đại vật tư còn khá thiếu thốn đó, chuyện gì ông ấy cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, bà nội Cố đã được ông ấy nuông chiều cả đời.
Xem ra về phương diện này, hẳn là người nhà họ Cố đã được di truyền.
Cô đang nghĩ gì vậy...
Cố Vân Dực vẫn đang ở đây, dù cô có có cạn lời với bản thân thì cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại đang trách bản thân.
Thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, người đàn ông bình tĩnh mỉm cười, khoé mắt liếc nhìn trên giường, rồi cầm áo khoác lên mặc cho cô.
"Cảm ơn."
"Thích cảm ơn anh thế à?"
Lúc nói chuyện, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, anh đã mặc xong áo giúp cô, nhưng người vẫn không nhúc nhích, mà đứng sau lưng cô, ánh mắt nóng rực khiến cô không thể phớt lờ.
"Muốn cảm ơn cũng không phải cảm ơn như vậy."
Bọn họ đã tiếp xúc da thịt nhiều hơn, thậm chí khi Cố Vân Dực đến gần, cô không hề muốn né tránh ngay mà còn có kích động ôm chầm lấy anh.
Nhưng anh không ôm cô, chỉ đẩy chồng sách nghiêng trên giá sách về lại vị trí ban đầu.
Khương Thanh Vũ mím môi, đột nhiên cảm thấy mất mát.
"Còn một bát nữa, em uống thêm đi."
Cố Vân Dực ra khỏi phòng rồi quay trở lại. Dường như bát này còn nóng hơn bát trước đó, nhưng cô không để ý mà vẫn uống một ngụm lớn.
"Khụ..."
"Sao vậy?" Cố Vân Dực cau mày, lập tức đi tới nâng mặt cô lên: "Bị bỏng à?"
Từ nhỏ cô đã không chịu được nóng, chỉ hơi nóng chút thôi đã bị kích thích đến mức chảy nước mắt sinh lý. Ngón tay cái của Cố Vân Dực đặt lên môi cô, nhẹ nhàng xoa cánh môi đỏ mọng.
"Đều tại anh, đúng ra phải đợi một lúc nữa."
Thế nhưng dáng vẻ đẫm lệ của cô gái rất biết trêu chọc người khác, khiến anh vừa đau lòng vừa muốn tiếp tục chọc cô khóc.
Động tác đặt ngón tay trên môi dần chậm lại, đáy mắt người đàn ông dần trở nên tối tăm. Cố Vân Dực nâng cằm cô lên, còn mình thì từ từ cúi xuống.
Khương Thanh Vũ không hề trốn tránh, mắt hạnh lấp lánh nhìn chằm chằm đôi mắt dần khép lại của anh, bản thân cũng nhắm theo.
Môi chạm môi, hương bạc hà thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng. Đầu lưỡi của anh tiến vào trêu chọc đầu lưỡi cô. Đây là nụ hôn đầu của Khương Thanh Vũ, tim cô như ngừng đập ngay khi môi anh chạm vào môi cô, sau đó hơi thở cũng trở nên nặng nề mãnh liệt.
Không khí đang thiêu đốt trong nụ hôn, mùi vị dục vọng tùy ý lan ra.
Khương Thanh Vũ khẽ mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ u ám và xa lạ trong mắt Cố Vân Dực. Nó đã nuốt chửng lý trí của anh, lại muốn ăn mòn cô.
Tay áo anh bị cô túm chặt đến nỗi nhăn nhúm, người đàn ông bỗng giữ chặt lấy vai cô, cô lại dùng lực mạnh đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt.
"Thanh Vũ?"
Khương Hoa quay về, vừa vào cửa đã gọi tên con gái.
Nghe tiếng gọi của mẹ, Khương Thanh Vũ hoảng sợ lúng túng, âm thanh này cũng khiến ánh mắt của Cố Vân Dực dần tỉnh táo lại. Anh buông cô ra, ung dung lau nước bọt trên môi cô.
"Đừng sợ."
Trong phòng khách không có người, nhưng đèn vẫn sáng, xung quanh yên tĩnh. Bà ấy đi tới xem thử, quả nhiên Cố Vân Dực đang ở đây.
"Dì ạ."
Người đàn ông không hề hoảng loạn, mùi gừng nồng đậm và ấm áp, áo sơ mi nhàu nhĩ và khuôn mặt ửng hồng của con gái đã khiến bà ấy suy nghĩ sâu xa.
Anh bưng bát đi tới phòng bếp, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con với nỗi niềm riêng.
"Cót két." Cửa phòng đóng lại, không còn nghe thấy tiếng nước chảy ở bên ngoài nữa. Khương Hoa ngồi trên giường, ánh mắt dần áp sát con gái. Còn Khương Thanh Vũ thì liên tục né tránh sự tìm tòi của mẹ cho đến khi không còn đường lui mới thôi.
"Hôm nay ông Cố đã liên lạc với mẹ."
"Ý của ông ấy là hai đứa hãy đăng ký kết hôn trước, còn đám cưới cần phải có thời gian để chuẩn bị. Đây là việc chỉ có một lần trong đời, không thể làm tùy tiện được."
Cổ họng Khương Hoa nghẹn ngào, không nhận ra tâm trí của con gái đã bay xa.
"Có người chăm sóc cho con, mẹ cũng yên tâm hơn."
"Đây cũng là ý của mẹ."
Cố Vân Dực là con cháu nhà họ Cố, ông nội và ba mẹ của anh đều có đạo đức tốt. Bà từng gặp Cố Vân Dực của lúc nhỏ, lúc đó anh đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, mấy năm nay bà cũng có tự mình tìm hiểu, anh không có những thói hư tật xấu như các cậu ấm kia.
Mấy ngày qua bà ấy cũng đã nhìn thấy sự quan tâm mà anh dành cho con gái mình, bà biết tính tình Khương Thanh Vũ, ăn nói ngang ngạnh nhưng mềm lòng. Nếu thật sự có ác cảm với anh, e rằng đã đuổi người ra khỏi phòng từ lâu rồi. Có điều con gái da mặt mỏng, cần phải có người đứng sau thúc đẩy chuyện này.
Quả nhiên, Khương Thanh Vũ đang giữ im lặng, nhưng lại bị một câu "đám cưới" của mẹ làm cho ngạc nhiên.
"Đám cưới ạ?"
"Thời gian cụ thể vẫn phải phụ thuộc vào hai đứa."
Khương Hoa thở dài đóng cửa lại. Bà ấy vừa bước ra ngoài đã liếc nhìn vào trong khe cửa, Khương Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích, đang chìm trong suy nghĩ.
Về ngoại hình, khí chất hay gia thế bối cảnh, Cố Vân Dực đều rất xuất sắc. Người như vậy hiếm có mấy ai tác phong đứng đắn, đối xử dịu dàng khiêm tốn với người khác, bà ấy không tin con gái không động lòng.
"Dì ạ."
Cố Vân Dực vẫn đang ở bên ngoài, ngồi trên ghế trúc ban nãy.
Lời cần nói cũng đã nói rồi, Khương Hoa rất hiểu con gái, cô không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Hôm nay cháu cũng gọi điện cho chú Cố à?"
"Vâng ạ, ông nội rất muốn gặp Thanh Vũ, nói đã lâu lắm rồi không gặp em ấy."
Khương Hoa nheo mắt, từng hình ảnh hiện lên như một thước phim.
"Dì vẫn còn nhớ ngày ba mẹ cháu kết hôn, nhanh thật đó."
Đối với Khương Hoa mà nói, bà ấy đã không còn bao nhiêu thời gian để nhớ nhung về quá khứ. Mỗi lần bà ấy nhìn ra sân kể lại chuyện cũ, Cố Vân Dực đều nhíu mày.
"Hay dì thử cân nhắc lại chuyện đến thủ đô cùng cháu cháu đi ạ?''
Cố Vân Dực cố gắng thận trọng khuyên bà ấy lần cuối, Khương Hoa liếc nhìn anh.
"Không có tác dụng gì đâu, quá muộn rồi. Dì muốn tận hưởng nhiều hơn nữa, trước đây vì còn bận Thanh Vũ nên chưa đi được nhiều nơi, trong lòng vẫn luôn nuối tiếc."
Cố Vân Dực không nói gì nữa, bởi vì ông nội từng nói tính Khương Hoa giống y như ông Khương vậy. Chuyện mà người trong gia đình này đã quyết định thì sẽ khuyên không nổi. Cũng chính vì thế, ông ấy mới cố chấp coi trọng Khương Thanh Vũ.
Dù gì người cố chấp vẫn luôn nặng tình, anh đã độc thân lâu năm, ông nội hi vọng hai người có thể ở bên nhau cả đời.
Gì mà thời thế đã thay đổi, con người không còn đơn giản như trước, đó chỉ là cái cớ do những kẻ hèn hạ tự tạo ra cho mình mà thôi.
"Vân Dực, đi ngủ thôi."
"Vâng ạ."
Ly trà để lại trên bàn, bóng dáng của Khương Hoa đã mờ dần trong màn mưa bụi.
Thực ra lúc còn nhỏ cô đã từng nghe Khương Hoa kể rằng, ông nội Cố chinh chiến gần nửa đời người, khi còn trẻ cũng là con người rắn rỏi thẳng thắn cương nghị, nhưng lại đối xử rất tốt với vợ mình. Ở thời đại vật tư còn khá thiếu thốn đó, chuyện gì ông ấy cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, bà nội Cố đã được ông ấy nuông chiều cả đời.
Xem ra về phương diện này, hẳn là người nhà họ Cố đã được di truyền.
Cô đang nghĩ gì vậy...
Cố Vân Dực vẫn đang ở đây, dù cô có có cạn lời với bản thân thì cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại đang trách bản thân.
Thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, người đàn ông bình tĩnh mỉm cười, khoé mắt liếc nhìn trên giường, rồi cầm áo khoác lên mặc cho cô.
"Cảm ơn."
"Thích cảm ơn anh thế à?"
Lúc nói chuyện, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, anh đã mặc xong áo giúp cô, nhưng người vẫn không nhúc nhích, mà đứng sau lưng cô, ánh mắt nóng rực khiến cô không thể phớt lờ.
"Muốn cảm ơn cũng không phải cảm ơn như vậy."
Bọn họ đã tiếp xúc da thịt nhiều hơn, thậm chí khi Cố Vân Dực đến gần, cô không hề muốn né tránh ngay mà còn có kích động ôm chầm lấy anh.
Nhưng anh không ôm cô, chỉ đẩy chồng sách nghiêng trên giá sách về lại vị trí ban đầu.
Khương Thanh Vũ mím môi, đột nhiên cảm thấy mất mát.
"Còn một bát nữa, em uống thêm đi."
Cố Vân Dực ra khỏi phòng rồi quay trở lại. Dường như bát này còn nóng hơn bát trước đó, nhưng cô không để ý mà vẫn uống một ngụm lớn.
"Khụ..."
"Sao vậy?" Cố Vân Dực cau mày, lập tức đi tới nâng mặt cô lên: "Bị bỏng à?"
Từ nhỏ cô đã không chịu được nóng, chỉ hơi nóng chút thôi đã bị kích thích đến mức chảy nước mắt sinh lý. Ngón tay cái của Cố Vân Dực đặt lên môi cô, nhẹ nhàng xoa cánh môi đỏ mọng.
"Đều tại anh, đúng ra phải đợi một lúc nữa."
Thế nhưng dáng vẻ đẫm lệ của cô gái rất biết trêu chọc người khác, khiến anh vừa đau lòng vừa muốn tiếp tục chọc cô khóc.
Động tác đặt ngón tay trên môi dần chậm lại, đáy mắt người đàn ông dần trở nên tối tăm. Cố Vân Dực nâng cằm cô lên, còn mình thì từ từ cúi xuống.
Khương Thanh Vũ không hề trốn tránh, mắt hạnh lấp lánh nhìn chằm chằm đôi mắt dần khép lại của anh, bản thân cũng nhắm theo.
Môi chạm môi, hương bạc hà thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng. Đầu lưỡi của anh tiến vào trêu chọc đầu lưỡi cô. Đây là nụ hôn đầu của Khương Thanh Vũ, tim cô như ngừng đập ngay khi môi anh chạm vào môi cô, sau đó hơi thở cũng trở nên nặng nề mãnh liệt.
Không khí đang thiêu đốt trong nụ hôn, mùi vị dục vọng tùy ý lan ra.
Khương Thanh Vũ khẽ mở mắt ra, đập vào mắt là vẻ u ám và xa lạ trong mắt Cố Vân Dực. Nó đã nuốt chửng lý trí của anh, lại muốn ăn mòn cô.
Tay áo anh bị cô túm chặt đến nỗi nhăn nhúm, người đàn ông bỗng giữ chặt lấy vai cô, cô lại dùng lực mạnh đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt.
"Thanh Vũ?"
Khương Hoa quay về, vừa vào cửa đã gọi tên con gái.
Nghe tiếng gọi của mẹ, Khương Thanh Vũ hoảng sợ lúng túng, âm thanh này cũng khiến ánh mắt của Cố Vân Dực dần tỉnh táo lại. Anh buông cô ra, ung dung lau nước bọt trên môi cô.
"Đừng sợ."
Trong phòng khách không có người, nhưng đèn vẫn sáng, xung quanh yên tĩnh. Bà ấy đi tới xem thử, quả nhiên Cố Vân Dực đang ở đây.
"Dì ạ."
Người đàn ông không hề hoảng loạn, mùi gừng nồng đậm và ấm áp, áo sơ mi nhàu nhĩ và khuôn mặt ửng hồng của con gái đã khiến bà ấy suy nghĩ sâu xa.
Anh bưng bát đi tới phòng bếp, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con với nỗi niềm riêng.
"Cót két." Cửa phòng đóng lại, không còn nghe thấy tiếng nước chảy ở bên ngoài nữa. Khương Hoa ngồi trên giường, ánh mắt dần áp sát con gái. Còn Khương Thanh Vũ thì liên tục né tránh sự tìm tòi của mẹ cho đến khi không còn đường lui mới thôi.
"Hôm nay ông Cố đã liên lạc với mẹ."
"Ý của ông ấy là hai đứa hãy đăng ký kết hôn trước, còn đám cưới cần phải có thời gian để chuẩn bị. Đây là việc chỉ có một lần trong đời, không thể làm tùy tiện được."
Cổ họng Khương Hoa nghẹn ngào, không nhận ra tâm trí của con gái đã bay xa.
"Có người chăm sóc cho con, mẹ cũng yên tâm hơn."
"Đây cũng là ý của mẹ."
Cố Vân Dực là con cháu nhà họ Cố, ông nội và ba mẹ của anh đều có đạo đức tốt. Bà từng gặp Cố Vân Dực của lúc nhỏ, lúc đó anh đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, mấy năm nay bà cũng có tự mình tìm hiểu, anh không có những thói hư tật xấu như các cậu ấm kia.
Mấy ngày qua bà ấy cũng đã nhìn thấy sự quan tâm mà anh dành cho con gái mình, bà biết tính tình Khương Thanh Vũ, ăn nói ngang ngạnh nhưng mềm lòng. Nếu thật sự có ác cảm với anh, e rằng đã đuổi người ra khỏi phòng từ lâu rồi. Có điều con gái da mặt mỏng, cần phải có người đứng sau thúc đẩy chuyện này.
Quả nhiên, Khương Thanh Vũ đang giữ im lặng, nhưng lại bị một câu "đám cưới" của mẹ làm cho ngạc nhiên.
"Đám cưới ạ?"
"Thời gian cụ thể vẫn phải phụ thuộc vào hai đứa."
Khương Hoa thở dài đóng cửa lại. Bà ấy vừa bước ra ngoài đã liếc nhìn vào trong khe cửa, Khương Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích, đang chìm trong suy nghĩ.
Về ngoại hình, khí chất hay gia thế bối cảnh, Cố Vân Dực đều rất xuất sắc. Người như vậy hiếm có mấy ai tác phong đứng đắn, đối xử dịu dàng khiêm tốn với người khác, bà ấy không tin con gái không động lòng.
"Dì ạ."
Cố Vân Dực vẫn đang ở bên ngoài, ngồi trên ghế trúc ban nãy.
Lời cần nói cũng đã nói rồi, Khương Hoa rất hiểu con gái, cô không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Hôm nay cháu cũng gọi điện cho chú Cố à?"
"Vâng ạ, ông nội rất muốn gặp Thanh Vũ, nói đã lâu lắm rồi không gặp em ấy."
Khương Hoa nheo mắt, từng hình ảnh hiện lên như một thước phim.
"Dì vẫn còn nhớ ngày ba mẹ cháu kết hôn, nhanh thật đó."
Đối với Khương Hoa mà nói, bà ấy đã không còn bao nhiêu thời gian để nhớ nhung về quá khứ. Mỗi lần bà ấy nhìn ra sân kể lại chuyện cũ, Cố Vân Dực đều nhíu mày.
"Hay dì thử cân nhắc lại chuyện đến thủ đô cùng cháu cháu đi ạ?''
Cố Vân Dực cố gắng thận trọng khuyên bà ấy lần cuối, Khương Hoa liếc nhìn anh.
"Không có tác dụng gì đâu, quá muộn rồi. Dì muốn tận hưởng nhiều hơn nữa, trước đây vì còn bận Thanh Vũ nên chưa đi được nhiều nơi, trong lòng vẫn luôn nuối tiếc."
Cố Vân Dực không nói gì nữa, bởi vì ông nội từng nói tính Khương Hoa giống y như ông Khương vậy. Chuyện mà người trong gia đình này đã quyết định thì sẽ khuyên không nổi. Cũng chính vì thế, ông ấy mới cố chấp coi trọng Khương Thanh Vũ.
Dù gì người cố chấp vẫn luôn nặng tình, anh đã độc thân lâu năm, ông nội hi vọng hai người có thể ở bên nhau cả đời.
Gì mà thời thế đã thay đổi, con người không còn đơn giản như trước, đó chỉ là cái cớ do những kẻ hèn hạ tự tạo ra cho mình mà thôi.
"Vân Dực, đi ngủ thôi."
"Vâng ạ."
Ly trà để lại trên bàn, bóng dáng của Khương Hoa đã mờ dần trong màn mưa bụi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương