Trầm Mê

Chương 13: Sự nguy hiểm trái ngược với vẻ ngoài dịu dàng của anh



Tối qua Khương Thanh Vũ ngủ tổng cộng bốn tiếng, lúc cô vẽ xong bản phác thảo đã hơn hai giờ sáng, muốn gửi cho Diệp An để cô ấy xem thử, lại liếc nhìn đồng hồ, quyết định đợi đến sáng sẽ gửi đi.

Thế nên tuy ngủ không nhiều nhưng cô lại dậy rất sớm, đầu bên kia Diệp An trả lời lại ngay, đưa ra một số góp ý cho cô, cảm thấy nhắn tin khó diễn tả nên gọi video thẳng qua.

"Chị Diệp."

Nói xong những điều cần sửa trong bản vẽ, Khương Thanh Vũ cẩn thận ghi chép lại. Bởi vì ngủ không đủ nên khó tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, làn da trắng trắng nõn của cô lại làm nổi bật quầng thâm dưới mí mắt. Diệp An chống cằm, lặng lẽ nhìn một lúc, giọng nói pha chút mập mờ.

"Sao em lại mệt như vậy?"

Trong lời nói của Diệp An có ẩn ý, với tính cách của Cố Vân Dực, e rằng cô ấy đã biết mối quan hệ giữa họ từ lâu. Kể từ ngày đầu tiên gặp Diệp An, Khương Thanh Vũ đã biết tính tình của cô ấy không lạnh lùng như trên mạng xã hội mà khá tinh nghịch.

Cô vô thức vén tóc lên: "Vâng, tối qua em bận đến khuya ạ.''

Diệp An đã hiểu lầm từ bận mà cô đã nói.

"Ồ..." Cô ấy kéo dài giọng, âm cuối còn hơi cao lên, cộng thêm ánh mắt lấp lánh hóng chuyện khiến Khương Thanh Vũ đứng ngồi không yên.

Cố Vân Dực đang đứng trước cửa phòng Khương Thanh Vũ, hình như anh đã nghe thấy tiếng Diệp An. Anh gõ cửa hai lần, bên trong vang lên một chuỗi âm thanh đồ vật rơi xuống.

"Thanh Vũ?"

"Tôi không sao."

Khương Thanh Vũ vội nói một câu với Diệp An rồi tắt video. Cô nhặt vài cuốn sách rơi trên sàn lên rồi mới đi tới mở cửa.

Người đàn ông mặc vest lười nhác dựa vào tường, đôi chân dài bắt chéo, ánh nắng ban mai xuyên qua mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của anh. Ánh mắt anh nhìn từ trên xuống dưới, khóe miệng nở nụ cười nhạt.

Ánh mắt Khương Thanh Vũ rơi trên đôi môi mỏng của anh, bỗng nhớ tới nụ hôn mất kiểm soát vào tối qua.

Cô vội cúi đầu, không dám nhìn anh nữa, ngoại hình đẹp như vậy, nếu không yêu thích thì thật lãng phí.

Cô nghe thấy tiếng cười nhạt của anh, giọng điệu cưng chiều: "Ra ăn sáng thôi."

Khương Hoa đã ra ngoài từ sớm, Khương Thanh Vũ cũng đã quen với lịch trình dày đặc của mẹ mình.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng, màn hình điện thoại của Cố Vân Dực nhấp nháy như đang thúc giục anh, nhưng anh vẫn đợi Khương Thanh Vũ ăn xong miếng cuối cùng.



"Anh Cố, anh có điện thoại kìa."

"Ừ." Cố Vân Dực cúp máy lần thứ n, trên đường nhỏ ngoài cửa có tiếng động cơ đến gần, sau đó trợ lý của Cố Vân Dực xuất hiện ở cửa, vẫy tay vào trong.

"Anh phải đi à?"

"Anh phải đi Thượng Hải một chuyến."

Thượng Hải và Nam Thành rất gần nhau, lúc suy nghĩ cô gái nhỏ cau mày theo thói quen, bỗng có cảm giác thất vọng khi nghe anh nói sắp sửa rời đi.

Cố Vân Dực cầm áo khoác lên mặc vào.

"Anh đi ba ngày, chiều ngày mốt sẽ trở lại, sau đó chúng ta sẽ cùng về thủ đô."

Khương Thanh Vũ tiễn anh tới cửa, cảm giác y như phụ nữ thời xưa tiễn chồng đi thi vậy.

Gì thế này?

Cô lắc đầu, cùng lúc đó Cố Vân Dực đã nói gì đó với cô, nhưng cô không nghe rõ: "Hả?"

"Anh nói."

Đôi mắt của người đàn ông lóe lên, ngọn lửa ẩn nhẫn màu mực đã lặng lẽ xâm chiếm cả đồng tử.

Khương Thanh Vũ vô thức tiến lại gần, cô đã không còn ở trong vùng an toàn của mình nữa mà đang nằm trong vòng tay anh, đột nhiên bị anh ôm lấy và kéo mạnh vào lòng.

"Lúc nào cũng có thể gọi cho anh." Trong đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô ẩn chứa sự nguy hiểm, hoàn toàn trái ngược với vẻ bề ngoài dịu dàng của anh.

"Vâng..."

Giọng nói của cô nhỏ như muỗi kêu, nín thở, chậm rãi đặt hai tay lên eo anh.

Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm đỉnh tóc cô bỗng nhiên thay đổi, còn dịu dàng hơn cả ánh nắng ngoài kia.

Trợ lý của Cố Vân Dực không dám thở mạnh, từ ngày rời thủ đô, anh ấy đã biết sếp Cố có một cô vợ nhỏ hứa hôn từ trong bụng mẹ, vốn tưởng rằng đến Nam Thành chỉ để hoàn thành mệnh lệnh của gia đình, nhưng nhìn hình ảnh này, e rằng không phải như vậy.

Khương Thanh Vũ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, nóng đến mức như hấp thụ hết ánh nắng thiêu đốt.



Tiếng động cơ xa dần, cô chạy theo ra cửa nhưng không kịp nhìn thấy đuôi xe. Trong sân chỉ còn lại một mình cô đang đứng ôm lấy lồng ngực vẫn chưa bình tĩnh lại, dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi hương từ trên người anh.



Buổi trưa, Khương Thanh Vũ ngủ một lát, sau đó bị điện thoại của Khương Hoa đánh thức. Hai ngày nay, bà ấy sẽ cùng bạn bè đi leo núi ở thành phố lân cận, rồi ở lại một nhà nghỉ B&B của địa phương.

Khương Thanh Vũ thức dậy xong thì bắt đầu điều chỉnh lại những chỗ cần phải chỉnh sửa mà Diệp An đã góp ý, vừa hoàn thành xong thì nhận được cuộc gọi video.

Mắt cô sáng lên, sau khi nhìn rõ tên hiển thị là "chị Diệp An" thì chợt tối đi.

"Chị Diệp."

Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương

Trông Khương Thanh Vũ đã có tinh thần hơn, Diệp An liếc nhìn ra sau nhưng không nhìn thấy Cố Vân Dực.

"Em đã sửa xong chưa?"

"Rồi ạ." Khương Thanh Vũ lại giơ bản thảo lên cho Diệp An xem. Ngoài Âu Ninh ra thì Diệp An là người thứ hai biết cô xuất bản truyện tranh trên mạng.

"Tốt lắm, em thể hiện sự sợ hãi rất tốt, chị không thích nó quá thẳng thắn."

Vừa nói chuyện, Diệp An vừa xem trang chủ của cô trên nền tảng đăng tải truyện tranh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em cần có một tài khoản mạng xã hội, nếu không độc giả sẽ không thể liên lạc với em."

Khương Thanh Vũ đăng ký tài khoản theo lời đề nghị của Diệp An, rồi liên kết với trang chủ. Là "người đã có kinh nghiệm", chắc chắn lời nói của Diệp An sẽ có tính tham khảo hơn tự cô suy nghĩ.

Sau đó Diệp An bỗng hỏi về đám cưới của bọn cô.

"Lúc hai người tổ chức đám cưới chắc chắn chị sẽ tới, nhưng chị bận lắm, nên em phải báo trước đó."

"Còn nữa, trước khi đăng ký kết hôn đừng để lão Cố keo kiệt quá, cậu ta giàu lắm, làm gì có chuyện lấy được vợ mà không mất miếng thịt nào."

Khương Thanh Vũ bị Diệp An chọc cười, đầu dây bên kia có người đi vào bàn bạc lộ trình tiếp theo, thế là hai người tắt cuộc gọi video. Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà, nhớ lại khoảnh khắc chuông điện thoại reo.

Thực ra lúc đó cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu cô là Cố Vân Dực.

Đêm đầu tiên khi anh đến Giang Thành, cô đã kết bạn Wechat với anh, nhưng khung chat của hai người trống trơn, vẫn dừng lại ở tin nhắn xác nhận thông tin. Cô nhìn chằm chằm hai câu đó, đột nhiên phía dưới xuất hiện một tin nhắn mới.
Chương trước Chương tiếp