Triều Tư

Chương 55: Còn cậu thì sao, cậu thích kiểu người như thế nào?



Buổi chiều, tổng biên tập giao nhiệm vụ cho Khương Ninh và Khâu Vũ đi quay một đoạn video tuyên truyền ở Cục Cảnh Sát.

Lúc nhận được nhiệm vụ, Khương Ninh phải sửng sốt một lúc. Tổng biên tập mỉm cười nhìn cô và Khâu Vũ: "Video truyền thông này không quá gấp. Cô và Khâu Vũ cứ thong thả, chỉ cần hoàn thành trước Chủ nhật tuần này là được."

Khương Ninh đáp lại, cùng Khâu Vũ đi ra khỏi văn phòng.

Khâu Vũ huých nhẹ vào tay cô, bật cười: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì đối tượng thích thầm của cô cũng ở trong Cục đúng không?"

Khương Ninh "ừm" một tiếng, nhẹ gật đầu.

"Lần này cô nhất định phải nắm bắt được cơ hội, cùng anh ta bồi đắp tình cảm, biết đâu cuối cùng lại thành đôi?" Khâu Vũ cười sâu xa.

Vành tai Khương Ninh đỏ hồng lên, nói: "Bồi đắp tình cảm gì chứ, chỉ là hợp tác chung thôi mà."

"Chẳng lẽ cô không biết cùng làm chugn một chỗ sẽ rất dễ nảy sinh tình cảm sao?" Khâu Vũ lại liếc nhìn hoa trên bàn cô, cười cười, "Nhưng mà tôi nghĩ hai người có "lửa" rồi, chỉ cần bổ sung "củi" nữa là bùng cháy lên luôn."

Khương NInh nghe thế lại thấy không thoải mái, chỉ quay về chỗ ngồi, cầm thêm cốc nước đi lấy nước, "Không nói nữa, tôi đi lấy nước."

Khâu Vũ nhìn cô vội vàng rời đi, lại càng cười vui vẻ.

...

Bởi vì ngày mai phải đi quay bài truyền thông, Khương Ninh dành cả byổi chiều phân vân không biết có nên nhắn tin cho Tống Nguyên Dã trước hay không. Ngay lúc cô đang do dự, Chu Trạch Sơ lại gửi cho cô một tin nhắn, bảo rằng buổi tối anh tan làm sẽ ghé qua đón cô rồi cùng đi ăn tối.

Khương Ninh tối nay cũng không có việc gì làm, nhanh chóng đồng ý.

Tan làm, Chu Trạch Sơ đợi cô trước cửa tòa soạn.

Khương Ninh ôm hoa lên xe, Chu Trạch Sơ trông thấy, làm bộ lơ đãng mà hỏi: "Ai tặng hoa cho em?"

Khương Ninh thành thật nói: "Là Tống Nguyên Dã."

Nghe được cái tên này, Khương Ninh không chú ý tới rằng đôi mắt Chu Trạch Sơ đã thoáng trầm xuống.

Anh không hỏi thêm gì nữa mà đưa Khương Ninh đến một nhà hàng Quảng Đông mà anh đã đặt trước.

Trong nhà hàng có hệ thống sưởi, khá nóng. Khương Ninh vừa tới đã cởi áo bông của mình ra.

Gọi đồ ăn xong, Chu Trạch Sơ lau bát cho Khương Ninh, rót cho cô một ly nước đưa cho cô. Nhìn chiếc cổ trống không của cô, anh hỏi: "Em không đeo vòng cổ anh tặng à? Không thích?"

Khương Ninh sờ sờ cổ, cười nói: "Em quên mất, ngày mai em đeo."

Chu Trạch Sơ "ừ" một tiếng, rồi chợt nhớ tới điều gì đó: "Ngày mai nhớ đeo vào, chụp ảnh gửi cho anh, để anh xem sợi dây đó có đáng giá hay không."

Khương Ninh cười nói: "Được, không vấn đề."

Ăn xong thì cũng đã 8 giờ rưỡi. Cơm nước xong, Chu Trạch Sơ đưa Khương Ninh về nhà.

Lúc ra khỏ nhà hàng, Khương Ninh không để ý tới bậc thang trước mặt, cô trượt chân, suýt chút nữa thì ngã. Chu Trạch Sơ nhanh tay đỡ cô, đỡ lấy cánh tay cô, Khương Ninh đứng dậy, cười nhìn anh mà cảm ơn.

Sau những tình tiết đã trôi qua, hai người lại đi tới chiếc xe, chẳng bao lâu sau chiếc xe đã phóng đi, để lại một đám bụi mù phía sau.

Tống Nguyên Dã cùng Lục Phóng, Lâm Húc Xuyên vừa đi tới nhà hàng, trông thấy Chu Trạch Sơ đang nắm lấy tay Khương Ninh, còn cô thì mỉm cười, nhìn người đối diện.

Tống Nguyên Dã nheo mắt nhìn sang. Lâm HÚc Xuyên cùng nhìn thấy, không khỏi than: "Vãi! Đó không phải là Khương Ninh sao? Giữa hai người kia sao lại trông mờ ám thế?"

Lục Phóng để ý đến tâm trạng không vui của Tống Nguyên Dã, liền kéo Lâm Húc Xuyên sang một bên, "Cậu bớt nói chút đi."

Tống Nguyên Dã mặt lạnh băng nhìn chằm chằm bóng hai người. Cho đến khi hai người biến mất trong màn đêm mới quay đầu lại.

Ba người vào nhà hàng gọi món. Lục Phóng mở bình rượu mang theo, rót cho Tống Nguyên Dã một ly rồi đẩy tới: "Uống một ly chứ?"

Tống Nguyên Dã "ừ" một tiếng, cầm ly rượu lên uống một hơi hết sạch.

Nhìn qua đã biết tâm trạng anh rất tệ.

"Khi nào thì cậu mới tỏ tình với Khương Ninh?" Lâm Húc Xuyên nhấp một ngụm rượu, hỏi, "Cứ nhập nhằng mãi như thế đâu có được, lỡ người ta giành mất thì sao?"

Tống Nguyên Dã đặt đầu ngón tay lên ly rượu, gõ nhẹ hai cái, im lặng một lúc rồi mới nói: "Sắp rồi."



"Này, nếu cậu muốn tỏ tình thì để tôi dạy cậu mấy chiêu. Chẳng phải ngày mai cô ấy sẽ đến quay ấn phẩm truyền thông cho chúng ta sao? Sau đó cậu rủ cô ấy đi xem phim. Xem phim xong thì đi ăn tối dưới ánh nến, cuối cùng là lên sân khấu tỏ tình, chắc chắn sẽ thành công." Lục Phóng đưa ra mấy lời khuyên.

Lâm Húc Xuyên chán ghét nhíu mày, đánh giá một câu: "Quê mùa."

Lục Phóng không phục, "Quê mùa chỗ nào? Lần trước tôi cũng dùng cách này với bạn gái tôi là Hứa Thiến Tử đấy, cô ấy cảm động đến mức gật đầu đồng ý ngay tại chỗ. Nếu cậu xem nó quê mùa, sao không thử xem?"

Lâm Húc Xuyên suy nghĩ một lúc: "Tôi nghĩ tốt nhất là đến tận nhà Khương Ninh, chặn đường rồi tỏ tình cậu ấy."

Lục Phóng nói: "Không được, đột ngột như vậy chỉ khiến những cô gái sợ hãi."

"..."

Hai người tranh cãi liên hồi, Tống Nguyên Dã nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

*

Ngày hôm sau, Khương Ninh và Khâu Vũ trước tiên là hẹn gặp nhau ở tòa soạn, sau đó cùng lái xe đi tới Cục Cảnh Sát.

Đi tới Cục, Lục Phóng đi ra đón hai người.

Khâu Vũ trông thấy Lục Phóng, đôi mắt sáng rực lên. Lục Phóng giúp hai người khiêng thiết bị, vừa đi vừa nói: "Tống Nguyên Dã đang báo cáo công việc với Cục trưởng, lát nữa sẽ tới đây."

Khương Ninh gật đầu "Ừm" một tiếng.

Lục Phóng trước tiên sắp xếp cho hai người một khu vực để nghi ngơi. Trước khi rời đi, anh còn nói: "Hai người ngồi đây chờ một lúc, lát nữa cậu ta sẽ đến gặp hai người, tôi bây giờ có việc phải đi."

"Anh không quay bài truyền thông à?" Nghe thấy lời anh ta nói, Khương Ninh hỏi.

Lục Phóng cười, lười biếng nói: "Tôi còn có việc khác phải làm. Có Tống Nguyên Dã đại diện là được rồi, tôi không dám cướp hào quang sân khấu của cậu ta."

Nói xong, Lục Phóng rời đi. Khâu Vũ đi đến bên cạnh Khương Ninh, chọc chọc cánh tay cô: "Này, anh ta là ai thế? Đẹp trai quá."

"Người vừa đón chúng ta à? Anh ta tên Lục Phóng." Khương Ninh nói.

"Anh ta rất hợp gu tôi đấy!" Khâu Vũ cảm thán một lúc, "Cô có thể hỏi giúp tôi thông tin liên lạc của anh ta không?"

"Sao cô không trực tiếp hỏi anh ta?" Khương Ninh cười nói.

"Trực tiếp hỏi thì xấu hổ lắm. Hơn nữa, nếu tôi bị tự chối thì ngại lắm." Khâu Vũ nói, "Cô giúp tôi lần này đi."

Hiếm khi Khâu Vũ nhờ cô giúp đỡ. Khương Ninh cười nói: "Được rồi, lát nữa tôi hỏi giúp cô."

"Cảm ơn nhé. Hôm nào tôi mời cô một bữa."

Khương Ninh cười gật đầu.

Ở trong phòng đợi một lát, Tống Nguyên Dã mở cửa bước vào.

Bên ngoài rất sáng, hôm nay Tống Nguyên Dã mặc cảnh phúc nghiêm trang, vai rộng, eo thon, dáng người cao, khuôn mặt tuấn tú, Khương Ninh nhất thời run lên.

Tống Nguyên Dã đi tới trước mặt hai người, cười nói: "Thật xin lỗi, để hai người chờ lâu rồi."

Khương Ninh nhìn đi chỗ khác, lắc lắc đầu: "Không sao."

"Vậy giờ chúng ta ra ngoài chuẩn bị đi?" Tống Nguyên Dã nhìn Khương Ninh hỏi.

"Được." Khương Ninh và Khâu Vũ đứng dậy, mang theo đồ đạc đi ra ngoài.

Tống Nguyên Dã trông thấy, đi tới cầm đồ trên tay hai người: "Để tôi."

Tống Nguyên Dã xách đồ rời đi, Khương Ninh nhìn bóng lưng cao lớn của anh, khóe môi không khỏi cong lên.

Sau khi ra ngoài, Tống Nguyên Dã gọi mọi người trong đội lại, giới thiệu ngắn gọn.

Trước khi quay, Khương Ninh đã cho mọi người xem trước kịch bản mà cô và Khâu Vũ đã viết từ trước.

Lúc đưa nó cho Tống Nguyên Dã, Khương Ninh nhiệt tình nói: "Cậu xem xem có vấn đề gì cần sửa hay không, cậu có thể nói với tôi hoặc Khâu Vũ."



"Được." Tống Nguyên Dã chưa đọc ngay, mà cầm kịch bản liếc nhìn Khương Ninh, thản nhiên hỏi: "Nhân tiện, tối qua cậu ăn ở nhà hàng Quảng Đông trên đường Minh Khê à?"

Khương Ninh sửng sốt, gật đầu: "Sao cậu biết?"

"Tôi nhìn thấy cậu." Tống Nguyên Dã nói.

Khương Ninh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng, nhớ lại cảnh Chu Trạch Sơ đỡ cô ngã tối hôm qua, không biết anh có nhìn thấy hay không. Nhưng Khương Ninh sợ anh hiểu lầm nên im lặng một lúc rồi mới giải thích: "Bởi vì anh trai tôi phải đi công tác mấy ngày, hôm qua về nên mới mời tôi đi ăn tối."

Tống Nguyên Dã khẽ "Ừ', thản nhiên nói: "Vậy tối nay ta cùng nhau ăn cơm."

"?" Khương Ninh ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh.

"Tôi cũng phải đi công tác mấy ngày, hôm trước mới về." Tống Nguyên Dã lười biếng cười nói, "Nhưng tôi vẫn chưa ăn tối với cậu."

Khương Ninh: "..."

"Không phải hôm qua vừa đi ăn sáng sao?" Khương Ninh do dự một lúc rồi nói.

"Có à?" Tống Nguyên Dã cười nhẹ, "Tôi nhớ cậu đã mang bữa sáng tới tòa soạn, không ăn cùng với tôi."

Khương Ninh chớp mắt nhìn, còn có thể như vậy?

"Vậy, Khương Ninh, tối nay ta cùng đi ăn." Tống Nguyên Dã nhìn Khương Ninh, lông mày đen sáng ngời.

Khương Ninh nhìn anh, trong lòng run lên, không thể không đồng ý: "Được."

Cuối cùng, khương Ninh cũng bị Khâu Vũ gọi lạ. Sau khi những đóng góp khác nhau cho kịch bản, Khâu Vũ trầm giọng nói: "Vừa này cô và bạn tình nói chuyện lâu như vậy, có phải là hỏi giúp tôi Wechat không?"

Khương Ninh sờ sờ mũi, lúc này cô mới nghĩ tới, có chút ngượng: "Tôi quên mất."

"Không sao, chỉ cần hôm nay lúc nào cô rảnh thì hỏi giúp tôi là được." Khâu Vũ nói, "Nếu có cơ hội, cô hoi xem anh ta thích kiểu con gái như thế nào.

"Được." Khương Ninh ghi nhớ thật kĩ.

Quay phim ước chừng mất tận 2 tiếng. Lúc nghỉ ngơi, Khương Ninh trông thấy Tống Nguyên Dã đi vào trong nhà. Cô nhanh chóng đứng dậy, chạy vài bước rồi đi theo anh.

"Tống Nguyên Dã." Khương Ninh gọi lại.

Nghe thấy giong của cô, Tống Nguyên Dã quay lại, cười hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Chỉ là, cậu có thể cho tôi xin Wechat của Lục Phóng được không?" Khương Ninh hỏi anh.

Nụ cười trên mặt Tống Nguyên Dã biến mất, anh nheo mắt nhìn Khương Ninh, chất giọng nhạt hẳn: "Không có."

"Không có?" Khương Ninh cảm thấy có chút kì quái.

Làm sao anh lại không có Wechat của Lục Phóng?

"À, đúng rồi. Lục Phóng đã có bạn gái, đề nghị cậu đừng tơ tưởng gì tới cậu ta." Tống Nguyên Dã bổ sung thêm một câu.

Nghe xong lời này, Khương Ninh mới nhận ra, là anh đã hiểu lầm.

Cô cười, giải thích: "Không phải tôi, là Khâu Vũ nhờ tôi hỏi. Cô ấy hôm nay trông thấy Lục Phóng, nói rằng anh ta là mẫu người mà cô ấy thích."

Vẻ mặt Tống Nguyên Dã dịu đi hẳn. Giọng nói anh nhẹ xuống: "Vậy hãy nói với phóng viên Khâu, Lục Phóng đã có bạn gái, cậu ta và bạn gái hiện đang rất tốt."

"Được rồi." Khương Ninh thở dài. Thì ra Lục Phóng đã có bạn gái, xem như Khâu Vũ và anh không có duyên rồi.

"Tại sao cô ấy lại thích Lục Phóng?" Tống Nguyên Dã thuận miệng hỏi.

"Tôi không biết, nhưng Khâu Vũ có vẻ thích kiểu người như vậy." Khương Ninh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi nhớ trước đây cô ấy cũng có thích một nam diễn viên, tính cách tương tự như Lục Phóng."

"Khương Ninh." Tống Nguyên Dã đột nhiên gọi cô.

"Hả?" Bị đột nhiên gọi, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Nguyên Dã từng bước một đi về phía cô, ánh sáng Mặt Trời trên đầu vô cùng chói mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng rõ ràng, tim Khương Ninh không tự chủ được mà đập nhanh, lòng bàn tay buông thõng, đổ mồ hôi mặc dù tiết trời lạnh giá.

Tống Nguyên Dã cuối cùng cũng đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn vào mắt cô, hỏi từng chữ: "Còn cậu thì sao? Cậu thích kiểu người như thế nào?"
Chương trước Chương tiếp