Triều Tư
Chương 56: Hóa ra cô đã thích anh 8 năm
Tống Nguyên Dã đứng trước mặt cô, mỉm cười chờ câu trả lời. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Khương Ninh có thể nhìn thấy rõ hàng mi đen của anh. Cô không khỏi run, tim lúc này đập kịch liệt trong lồng ngực, cứ như muốn nhảy ra ngoài.
Cô không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, và cũng không thể trả lời được.
May mắn thế nào đúng lúc ấy, Khâu Vũ lại gọi điện cho Khương Ninh, cô nhân dịp đó mà chạy trốn.
Nhìn cô vội vàng chạy đi, nụ cười trên môi Tống Nguyên Dã lại càng sâu.
Khâu Vũ gọi cho cô vì Trần Thục Vân vừa gọi cho Khương Ninh, nhưng Khương Ninh không trả lời, thế nên cô mới gọi cho khâu Vũ, hỏi xem hai người có ở chung với nhau không.
Kể từ lần Khương Ninh bị thương, Trần Thục Vân gần như đã lưu toàn bộ số điện thoại bạn bè của Khương Ninh, nói rằng chỉ để đề phòng những trường hợp cấp bách.
Khương Ninh lấy điện thoại ra xem. Đúng là có một cuộc gọi nhỡ. Cô gọi Trần Thục Vân, hai người nói chuyện một lúc.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Ninh nhớ tới chuyện vừa rồi hỏi Tống Nguyên Dã, khái quát lại tình hình cho Khâu Vũ.
Khâu Vũ nghe xong liền thở dài; "Được rồi, tôi từ bỏ."
Khương Ninh an ủi cô: "Khong sao đâu, nhất định sau này sẽ có người con trai tốt hơn chờ cô."
"Không sao đâu, tôi không buồn." Khâu Vũ mỉm cười, "Tôi không phải loại người dễ buồn vì đàn ông."
Thấy cô thật sự không còn chút tình cảm nào, Khương Ninh cười cười.
Giữa trưa, Tống Nguyên Dã mời mọi người cùng đi ăn ở một nhà hàng gần đó. Khi đến nhà hàng, Tống Nguyên Dã ra ngoài nghe điện thoại trước.
Ngồi xuống, khương Ninh chợt nhớ ra, Chu Trạch Sơ bảo sau khi đeo sợi dây chuyền thì chụp lại gửi cho anh. Khương Nnh lấy chiếc vòng từ trong áo len ra rồi nói với Khâu Vũ đang ngồi bên cạnh: "Khâu Vũ, cô chụp ảnh chiếc vòng cổ cho tôi được không?"
"Được." Khâu Vũ lấy điện thoại chụp chiếc cổ dài và trắng trẻo của Khương Ninh, sau đó gửi sang Wechat cho Khương Ninh, "Chiếc vòng này cô mua ở đâu thế? Đẹp quá!"
"Tôi cũng không biết." Khương Ninh cụp mắt xuống, gửi ảnh cho Chu Trạch Sơ, "Tôi không mua."
"sÀ, ai tặng cô thế?" Khâu Vũ tinh quái tiến sát cô.
"Là Chu Trạch..." Khương Ninh còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra, đồng thời một chai sữa nóng được đặt trước mặt cô. Khương Ninh nhìn sang thì thấy Tống Nguyên Dã đang ngồi bên cạnh.
Bắt gặp ánh mắt của Khương Ninh, lông mày Tống Nguyên Dã có chút lạnh, giọng điệu thản nhiên nói: "Cô và phóng viên Khâu, mỗi người một chai."
"À, được rồi, cảm ơn cậu." Khương Ninh đặt một bình trước mặt Khâu Vũ.
Khâu Vũ lại kéo áo Khương Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cô nói ai?"
"Chu Trạch Sơ."
"Ồ, lần sau cô hỏi giúp tôi anh ta mua ở đâu. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ đến xem. Chiếc vòng cổ này thật sự rất đẹp."
"Được."
"..."
Hai người trầm giọng nói chuyện hồi lâu. Đến lúc thức ăn được bày ra, Khương Ninh chạm vào tay Tống Nguyên Dã khi cô nhấc đũa gắp thức ăn. Cô vội vàng xin lỗi, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Giọng điệu của Tống Nguyên Dã quá nhẹ nhàng, không biết vì sao, Khương Ninh lại cảm thấy tâm trạng của anh có vẻ không tốt. Cô nhịn không được lại quay sang nhìn anh, nhưng vẫn không đoán ra được nguyên nhân.
Ăn xong lại tiếp tục đi quay đến 5 giờ chiều. Đoạn phim thô đã quay xong, Khương Ninh và Khâu Vũ sẽ trả thiết bị cho tòa soạn, nhập tư liệu đã quay vào máy tính.
Tống Nguyên Dã còn có một số việc khác, anh đưa hai người lên xe. Khi Khương Ninh mở cửa chuẩn bị lên, anh gọi cô: "Khương Ninh."
"Hả?" Khương Ninh giữ cửa xe, quay đầu nhìn anh.
Tống Nguyên Dã nhắc nhở cô: "Tối nay đừng quên ta hẹn ăn tối, lát nữa tôi đến đón cậu."
"Được." Khương Ninh gật đầu, bước lên xe.
Tống Nguyên Dã đứng nhìn chiếc xe rời đi rồi mới quay về Cục.
"Được rồi, buổi tối hai người sẽ cùng nhau ăn tối." Khâu Vũ trên đường về còn cười nói: "Hôm nay tôi quan sát anh ta, tôi cảm thấy anh ta cũng có hứng thú với cậu."
Khương Ninh im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không hề phủ nhận.
Thực tế thì cô cũng cảm thấy như vậy. Gần đây cảm giác này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, anh cũng chưa thật sự rõ ràng về chuyện này, Khương Ninh không dám nghĩ về nó quá sâu. Cô cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ mong manh, cô sợ giấc mơ đó khi tỉnh dậy sẽ trở thành công cốc. Loại cảm giác mờ ảo nay fkhiến Khương Ninh luôn trằn trọc suốt đêm.
Cô hoàn toàn không thể tin chuyện này, bởi vì nó quá hư cấu. Người mà cô thích thầm 8 năm, có thể thích cô, đó là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới trong 8 năm qua.
Sau khi quay trở lại tòa soạn và xuất video, Khâu Vũ và Khương Ninh tiếp tục trao đổi về cách trình bày của bài truyền thông.
Mới hơn 6 giờ, Tống Nguyên Dã đã gọi điện.
Khâu Vũ cười nói: "Được rồi, cô đi hẹn hò nhanh đi. Tôi có thể tự lo được."
Từ "hựn hò" có chút mơ hồ, Khương Ninh ngại ngùng vén tóc ra sau vai, cầm túi xách lên: "Vậy tôi đi trước, cô cũng về sớm đi."
"Được rồi."
Lúc đi ra cổng tòa soạn, Tống Nguyên Dã đã đứng chờ cô. Đêm tháng 12 ở Bắc Kinh đến khá sớm, mặt trời đã lặn, bầu trời cách đó không xa đang rực lên một màu xanh đậm dày đặc.
Tống Nguyên Dã đứng dưới đèn đường, ánh sáng từ trên đầu chiếu lên người anh, bóng hình cao gầy của anh bị đèn đường kéo đi xa. Càng đến gần trước mặt anh, khuôn mặt góc cạnh của anh lại càng trở nên rõ ràng, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Tống Nguyên Dã thấy cô đi tới, tiền lên vài bước: "Xong chưa?"
"Xong rồi." Khương Ninh cầm túi của cô, nhìn chiếc xe rồi nói: "Đúng rồi, tôi nay về tôi đưa chìa khóa cho cậu."
"Được." Hai người đi đến bãi đậu xe, Tống Nguyên Dã mở cửa xe cho cô, "Cậu muốn ăn gì?"
"Hay là đi ăn lẩu?" Khương Ninh nghĩ một lúc.
Từ lúc bị thương đến bây giờ, cô đã không ăn món gì thật quá đặc biệt trong gần hai tháng. Nhất là lẩu, cô rất muốn ăn.
"Được." Tống Nguyên dã tìm những quán lẩu gần đây, đi đến một nhà hàng có lượt rating cao nhất.
Mùa đông là mùa cao điểm của món lẩu. Khi hai người đến quán đã chật ních người. Khương Ninh và Tống Nguyên Dã phải xếp hàng một lúc mới có chỗ ngồi.
Bước vào quán gọi món, Khương Ninh cởi áo khoác đặt sang một bên vì nhiệt độ bên trong rất cao, để lộ chiếc vòng cổ sáng trên cổ.
Tống Nguyên Dã ngước mắt nhìn chỗ đó, cầm bình nước nóng, rót một cốc cho cô.
"Hình như cậu và anh trai cậu có mối quan hệ rất tốt." Tống Nguyên Dã nhấn mạnh từ "anh trai", thuận miệng hỏi.
Khương Ninh sững người một lúc, nhận ra anh đang nói đến Chu Trạch Sơ, cô "ừm" một tiếng rồi nói: "Bố mẹ anh ấy trước đây đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều, anh ấy cũng đã gúp tôi thuê căn nhà mà tôi đang ở."
"Cậu thuê trong bao lâu?" Người phục vụ mang gia vị tới, Tống Nguyên Dã đẩy sang phía Khương Ninh.
"Một năm." Khương Ninh múc một thìa mè, "Chắc tôi sẽ ở Bắc Kinh khoảng một năm."
"Năm sau đó thì cậu làm việc ở Đồng An?" Tống Nguyên Dã nhướng mi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Có lẽ thế..." Đầu ngón tay Khương Ninh theo thói quen mò mẫm chiếc cốc trong tay, "Tôi không thể ở lại Bắc Kinh mãi được."
Tống Nguyên Dã nhìn thẳng vào cô, cố tìm câu trả lời: "Tại sao không?"
"Khương Ninh cụp mắt xuống, nhìn ánh sáng phản chiếu trong cốc nước, nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi không có lý do gì để ở lại."
Cũng vì Trần Thục Vân mà sau khi tốt nghiệp, Khương Ninh cũng không ở lại Bắc Kinh. Đến khi biệt phái kết thúc, cô sẽ trở về Vân Hòa. Không phải trước đây cô chưa từng nghĩ về vấn đề này, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, cô không nghĩ ra được lý do gì thích hợp và thực tế để thuyết phục Trần Thục Vân cho cô ở lại đây.
Trong vài giây ngắn ngủi im lặng, Khương Ninh nghe thấy tiếng ồn ào của trẻ con đang khóc, tiếng người phục vụ la hét, tiếng uống rượu và cả tiếng cười.
"Khương Ninh." Tống Nguyên Dã đột nhiên gọi.
Lông mi Khương Ninh khẽ run, cô "ừm", chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Mặc dù hiện tại không có lý do gì để cậu ở lại," Tống Nguyên Dã nhìn cô một lát, "Nhưng nếu sau này có lý do, cậu có ở lại không?"
Trong thoáng chốc, những âm thành ồn ào xung quanh cô dường như biến mất. Hơi thở của Khương Ninh trở nên nhẹ hơn, cô ngẩn người nhìn đôi mắt đen láy, sống mũi cao và quai hàm mịn màng của chàng trai trước mặt.
Khuôn mặt anh đã biết bao nhiêu lần khắc sâu vào tâm trí Khương Ninh. Nhưng dù chuyện này có xảy ra bao nhiêu lần trong quá khứ thì cũng không thể sâu sắc như bây giờ.
Khương Ninh nhìn anh. Trong bầu không khí yên tĩnh có chút mơ hồ này, Khương Ninh cảm nhận được trái tim mình đang đập, định trả lời thì người phục vụ đã bưng nồi lên, nói: "Nồi lẩu đã sẵn sàng, bát đũa cũng sẵn sàng,, mời hai người dùng bữa."
Bị cắt ngang, Khương Ninh giật mình cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc: "Có gì nói sau vậy."
Tống Nguyên Dã trầm mặc nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này.
Anh không muốn ép buộc cô quá nhiều vào lúc này, vì chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.
Trên đường trở về sau bữa tối, trong xe im lặng, cả hai đều đang suy nghĩ về chuyện của mình. Xe đậu trong bãi dưới nhà Khương Ninh, cả hai đều quên bẵng đi chuyện chìa khóa.
Tống Nguyên Dã đỗ xe trong bãi, suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Khương Ninh nhưng không có ai trả lời.
Anh liếc nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ, vẫn chưa quá muộn.
Anh quyết định đi đến phòng Khương Ninh để lấy chìa khóa.
Hai tòa nhà cách nhau không quá xa nên anh đi bộ thẳng từ bãi đậu xe.
Lúc chuẩn bị rẽ vào thang máy ở bãi đậu xe, anh nghe thấy giọng nói của Khương Ninh: "Vậy Khương Ninh, bây giờ em còn thích cậu ta không?"
Tống Nguyên Dã dừng lại, không khỏi liếc nhìn bên đó.
Chu Trạch Sơ nói "cậu ta" là ai?
Khương Ninh rũ mắt xuống, im lặng không trả lời. Chu Trạch Sơ cười khổ: "Em thích cậu ta 8 năm, thế là đủ rồi. Em không thể dành cho anh chút tình cảm nào được sao?"
Tống Nguyên Dã lặng lẽ nhìn hai người, bàn tay vô thức nắm chặt, trong mắt có chút căng thẳng mà đến chính anh cũng không nhận ra.
Hồi lâu, Khương Ninh mới nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Trạch Sơ, sự giằng co và có lỗi phản chiếu qua ánh mắt của người con trai trước mặt.
Cô nói với anh, rõ từng chữ một: "Em vẫn thích Tống Nguyên Dã. Em xin lỗi, Chu Trạch Sơ, em vẫn không thể quên cậu ấy."
Nói cho Chu Trạch Sơ biết bí mật đã chôn sâu trong lòng, Khương Ninh không kìm được nước mắt, nước mắt lần lượt rơi xuống gò mát. Cô lại cụp mắt xuống, nói: "Em đã cố quên cậu ấy, nhưng... Em vẫn rất thích cậu ấy. Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
"..."
Tống Nguyên Dã không rõ sau đó hai người sẽ nói chuyện gì, tất cả khả năng tư duy của anh bị sụp đổ khi nghe thấy Khương Ninh khóc nói thích anh.
Anh vô thức quay người trở lại trong xe, ngẩn người nhìn ánh đèn mờ ảo, lạnh lẽo bên ngoài.
Anh vừa nghe thấy gì vậy?
Khương Ninh thích anh, cô đã thích anh 8 năm rồi.
Trong 8 năm, Tốgn Nguyên Dã từ cấp 3 lên Đại học rồi tham gia Cục Cảnh Sát. Tám năm không phải một cái chớp mắt mà là một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng Khương Ninh đã thích thầm anh 8 năm rồi.
Anh lại không nhanh nhạy, trước đây lại không để ý tới. Nhìn lại những năm qua anh đối xử với cô rất lạnh nhạt, Khương Ninh suốt 8 năm một mình bước đi trên con đường này. Lồng ngực Tống Nguyên Dã liền trở nên vô cùng khó chịu.
Anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cố nhớ về quá khứ. Nhưng khi nhớ lại thời trung học, những chi tiết về thời anh học cùng Khương Ninh đã phai nhạt theo thời gian.
Tiếng khóc của Khương Ninh lại vang lên bên tai Tống Nguyên Dã; "Nhưng em vẫn thích cậu ấy."
Tống Nguyên Dã mở mắt ra, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng lấy điện thoại gọi cho Lâm Húc Xuyên: "Về Khương Ninh, cậu có biết cậu ấy..."
"Hả? Cái gì?" Lâm Húc Xuyên đang chơi dở ván game thì Tống Nguyên Dã gọi tới, cũng không nghe rõ anh nói gì.
Tống Nguyên Dã trầm mặc một lát, thở dài thật lâu: "Bỏ đi, xuống uống rượu không?"
Cô không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, và cũng không thể trả lời được.
May mắn thế nào đúng lúc ấy, Khâu Vũ lại gọi điện cho Khương Ninh, cô nhân dịp đó mà chạy trốn.
Nhìn cô vội vàng chạy đi, nụ cười trên môi Tống Nguyên Dã lại càng sâu.
Khâu Vũ gọi cho cô vì Trần Thục Vân vừa gọi cho Khương Ninh, nhưng Khương Ninh không trả lời, thế nên cô mới gọi cho khâu Vũ, hỏi xem hai người có ở chung với nhau không.
Kể từ lần Khương Ninh bị thương, Trần Thục Vân gần như đã lưu toàn bộ số điện thoại bạn bè của Khương Ninh, nói rằng chỉ để đề phòng những trường hợp cấp bách.
Khương Ninh lấy điện thoại ra xem. Đúng là có một cuộc gọi nhỡ. Cô gọi Trần Thục Vân, hai người nói chuyện một lúc.
Sau khi cúp điện thoại, Khương Ninh nhớ tới chuyện vừa rồi hỏi Tống Nguyên Dã, khái quát lại tình hình cho Khâu Vũ.
Khâu Vũ nghe xong liền thở dài; "Được rồi, tôi từ bỏ."
Khương Ninh an ủi cô: "Khong sao đâu, nhất định sau này sẽ có người con trai tốt hơn chờ cô."
"Không sao đâu, tôi không buồn." Khâu Vũ mỉm cười, "Tôi không phải loại người dễ buồn vì đàn ông."
Thấy cô thật sự không còn chút tình cảm nào, Khương Ninh cười cười.
Giữa trưa, Tống Nguyên Dã mời mọi người cùng đi ăn ở một nhà hàng gần đó. Khi đến nhà hàng, Tống Nguyên Dã ra ngoài nghe điện thoại trước.
Ngồi xuống, khương Ninh chợt nhớ ra, Chu Trạch Sơ bảo sau khi đeo sợi dây chuyền thì chụp lại gửi cho anh. Khương Nnh lấy chiếc vòng từ trong áo len ra rồi nói với Khâu Vũ đang ngồi bên cạnh: "Khâu Vũ, cô chụp ảnh chiếc vòng cổ cho tôi được không?"
"Được." Khâu Vũ lấy điện thoại chụp chiếc cổ dài và trắng trẻo của Khương Ninh, sau đó gửi sang Wechat cho Khương Ninh, "Chiếc vòng này cô mua ở đâu thế? Đẹp quá!"
"Tôi cũng không biết." Khương Ninh cụp mắt xuống, gửi ảnh cho Chu Trạch Sơ, "Tôi không mua."
"sÀ, ai tặng cô thế?" Khâu Vũ tinh quái tiến sát cô.
"Là Chu Trạch..." Khương Ninh còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng ghế bên cạnh bị kéo ra, đồng thời một chai sữa nóng được đặt trước mặt cô. Khương Ninh nhìn sang thì thấy Tống Nguyên Dã đang ngồi bên cạnh.
Bắt gặp ánh mắt của Khương Ninh, lông mày Tống Nguyên Dã có chút lạnh, giọng điệu thản nhiên nói: "Cô và phóng viên Khâu, mỗi người một chai."
"À, được rồi, cảm ơn cậu." Khương Ninh đặt một bình trước mặt Khâu Vũ.
Khâu Vũ lại kéo áo Khương Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Vừa rồi cô nói ai?"
"Chu Trạch Sơ."
"Ồ, lần sau cô hỏi giúp tôi anh ta mua ở đâu. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ đến xem. Chiếc vòng cổ này thật sự rất đẹp."
"Được."
"..."
Hai người trầm giọng nói chuyện hồi lâu. Đến lúc thức ăn được bày ra, Khương Ninh chạm vào tay Tống Nguyên Dã khi cô nhấc đũa gắp thức ăn. Cô vội vàng xin lỗi, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Giọng điệu của Tống Nguyên Dã quá nhẹ nhàng, không biết vì sao, Khương Ninh lại cảm thấy tâm trạng của anh có vẻ không tốt. Cô nhịn không được lại quay sang nhìn anh, nhưng vẫn không đoán ra được nguyên nhân.
Ăn xong lại tiếp tục đi quay đến 5 giờ chiều. Đoạn phim thô đã quay xong, Khương Ninh và Khâu Vũ sẽ trả thiết bị cho tòa soạn, nhập tư liệu đã quay vào máy tính.
Tống Nguyên Dã còn có một số việc khác, anh đưa hai người lên xe. Khi Khương Ninh mở cửa chuẩn bị lên, anh gọi cô: "Khương Ninh."
"Hả?" Khương Ninh giữ cửa xe, quay đầu nhìn anh.
Tống Nguyên Dã nhắc nhở cô: "Tối nay đừng quên ta hẹn ăn tối, lát nữa tôi đến đón cậu."
"Được." Khương Ninh gật đầu, bước lên xe.
Tống Nguyên Dã đứng nhìn chiếc xe rời đi rồi mới quay về Cục.
"Được rồi, buổi tối hai người sẽ cùng nhau ăn tối." Khâu Vũ trên đường về còn cười nói: "Hôm nay tôi quan sát anh ta, tôi cảm thấy anh ta cũng có hứng thú với cậu."
Khương Ninh im lặng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không hề phủ nhận.
Thực tế thì cô cũng cảm thấy như vậy. Gần đây cảm giác này lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng mà, anh cũng chưa thật sự rõ ràng về chuyện này, Khương Ninh không dám nghĩ về nó quá sâu. Cô cảm thấy mình như đang ở trong một giấc mơ mong manh, cô sợ giấc mơ đó khi tỉnh dậy sẽ trở thành công cốc. Loại cảm giác mờ ảo nay fkhiến Khương Ninh luôn trằn trọc suốt đêm.
Cô hoàn toàn không thể tin chuyện này, bởi vì nó quá hư cấu. Người mà cô thích thầm 8 năm, có thể thích cô, đó là điều mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới trong 8 năm qua.
Sau khi quay trở lại tòa soạn và xuất video, Khâu Vũ và Khương Ninh tiếp tục trao đổi về cách trình bày của bài truyền thông.
Mới hơn 6 giờ, Tống Nguyên Dã đã gọi điện.
Khâu Vũ cười nói: "Được rồi, cô đi hẹn hò nhanh đi. Tôi có thể tự lo được."
Từ "hựn hò" có chút mơ hồ, Khương Ninh ngại ngùng vén tóc ra sau vai, cầm túi xách lên: "Vậy tôi đi trước, cô cũng về sớm đi."
"Được rồi."
Lúc đi ra cổng tòa soạn, Tống Nguyên Dã đã đứng chờ cô. Đêm tháng 12 ở Bắc Kinh đến khá sớm, mặt trời đã lặn, bầu trời cách đó không xa đang rực lên một màu xanh đậm dày đặc.
Tống Nguyên Dã đứng dưới đèn đường, ánh sáng từ trên đầu chiếu lên người anh, bóng hình cao gầy của anh bị đèn đường kéo đi xa. Càng đến gần trước mặt anh, khuôn mặt góc cạnh của anh lại càng trở nên rõ ràng, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Tống Nguyên Dã thấy cô đi tới, tiền lên vài bước: "Xong chưa?"
"Xong rồi." Khương Ninh cầm túi của cô, nhìn chiếc xe rồi nói: "Đúng rồi, tôi nay về tôi đưa chìa khóa cho cậu."
"Được." Hai người đi đến bãi đậu xe, Tống Nguyên Dã mở cửa xe cho cô, "Cậu muốn ăn gì?"
"Hay là đi ăn lẩu?" Khương Ninh nghĩ một lúc.
Từ lúc bị thương đến bây giờ, cô đã không ăn món gì thật quá đặc biệt trong gần hai tháng. Nhất là lẩu, cô rất muốn ăn.
"Được." Tống Nguyên dã tìm những quán lẩu gần đây, đi đến một nhà hàng có lượt rating cao nhất.
Mùa đông là mùa cao điểm của món lẩu. Khi hai người đến quán đã chật ních người. Khương Ninh và Tống Nguyên Dã phải xếp hàng một lúc mới có chỗ ngồi.
Bước vào quán gọi món, Khương Ninh cởi áo khoác đặt sang một bên vì nhiệt độ bên trong rất cao, để lộ chiếc vòng cổ sáng trên cổ.
Tống Nguyên Dã ngước mắt nhìn chỗ đó, cầm bình nước nóng, rót một cốc cho cô.
"Hình như cậu và anh trai cậu có mối quan hệ rất tốt." Tống Nguyên Dã nhấn mạnh từ "anh trai", thuận miệng hỏi.
Khương Ninh sững người một lúc, nhận ra anh đang nói đến Chu Trạch Sơ, cô "ừm" một tiếng rồi nói: "Bố mẹ anh ấy trước đây đã giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều, anh ấy cũng đã gúp tôi thuê căn nhà mà tôi đang ở."
"Cậu thuê trong bao lâu?" Người phục vụ mang gia vị tới, Tống Nguyên Dã đẩy sang phía Khương Ninh.
"Một năm." Khương Ninh múc một thìa mè, "Chắc tôi sẽ ở Bắc Kinh khoảng một năm."
"Năm sau đó thì cậu làm việc ở Đồng An?" Tống Nguyên Dã nhướng mi, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
"Có lẽ thế..." Đầu ngón tay Khương Ninh theo thói quen mò mẫm chiếc cốc trong tay, "Tôi không thể ở lại Bắc Kinh mãi được."
Tống Nguyên Dã nhìn thẳng vào cô, cố tìm câu trả lời: "Tại sao không?"
"Khương Ninh cụp mắt xuống, nhìn ánh sáng phản chiếu trong cốc nước, nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi không có lý do gì để ở lại."
Cũng vì Trần Thục Vân mà sau khi tốt nghiệp, Khương Ninh cũng không ở lại Bắc Kinh. Đến khi biệt phái kết thúc, cô sẽ trở về Vân Hòa. Không phải trước đây cô chưa từng nghĩ về vấn đề này, nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, cô không nghĩ ra được lý do gì thích hợp và thực tế để thuyết phục Trần Thục Vân cho cô ở lại đây.
Trong vài giây ngắn ngủi im lặng, Khương Ninh nghe thấy tiếng ồn ào của trẻ con đang khóc, tiếng người phục vụ la hét, tiếng uống rượu và cả tiếng cười.
"Khương Ninh." Tống Nguyên Dã đột nhiên gọi.
Lông mi Khương Ninh khẽ run, cô "ừm", chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
"Mặc dù hiện tại không có lý do gì để cậu ở lại," Tống Nguyên Dã nhìn cô một lát, "Nhưng nếu sau này có lý do, cậu có ở lại không?"
Trong thoáng chốc, những âm thành ồn ào xung quanh cô dường như biến mất. Hơi thở của Khương Ninh trở nên nhẹ hơn, cô ngẩn người nhìn đôi mắt đen láy, sống mũi cao và quai hàm mịn màng của chàng trai trước mặt.
Khuôn mặt anh đã biết bao nhiêu lần khắc sâu vào tâm trí Khương Ninh. Nhưng dù chuyện này có xảy ra bao nhiêu lần trong quá khứ thì cũng không thể sâu sắc như bây giờ.
Khương Ninh nhìn anh. Trong bầu không khí yên tĩnh có chút mơ hồ này, Khương Ninh cảm nhận được trái tim mình đang đập, định trả lời thì người phục vụ đã bưng nồi lên, nói: "Nồi lẩu đã sẵn sàng, bát đũa cũng sẵn sàng,, mời hai người dùng bữa."
Bị cắt ngang, Khương Ninh giật mình cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc: "Có gì nói sau vậy."
Tống Nguyên Dã trầm mặc nhìn cô, cũng không tiếp tục hỏi về vấn đề này.
Anh không muốn ép buộc cô quá nhiều vào lúc này, vì chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.
Trên đường trở về sau bữa tối, trong xe im lặng, cả hai đều đang suy nghĩ về chuyện của mình. Xe đậu trong bãi dưới nhà Khương Ninh, cả hai đều quên bẵng đi chuyện chìa khóa.
Tống Nguyên Dã đỗ xe trong bãi, suy nghĩ một lát rồi gọi điện cho Khương Ninh nhưng không có ai trả lời.
Anh liếc nhìn đồng hồ, hơn 8 giờ, vẫn chưa quá muộn.
Anh quyết định đi đến phòng Khương Ninh để lấy chìa khóa.
Hai tòa nhà cách nhau không quá xa nên anh đi bộ thẳng từ bãi đậu xe.
Lúc chuẩn bị rẽ vào thang máy ở bãi đậu xe, anh nghe thấy giọng nói của Khương Ninh: "Vậy Khương Ninh, bây giờ em còn thích cậu ta không?"
Tống Nguyên Dã dừng lại, không khỏi liếc nhìn bên đó.
Chu Trạch Sơ nói "cậu ta" là ai?
Khương Ninh rũ mắt xuống, im lặng không trả lời. Chu Trạch Sơ cười khổ: "Em thích cậu ta 8 năm, thế là đủ rồi. Em không thể dành cho anh chút tình cảm nào được sao?"
Tống Nguyên Dã lặng lẽ nhìn hai người, bàn tay vô thức nắm chặt, trong mắt có chút căng thẳng mà đến chính anh cũng không nhận ra.
Hồi lâu, Khương Ninh mới nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Trạch Sơ, sự giằng co và có lỗi phản chiếu qua ánh mắt của người con trai trước mặt.
Cô nói với anh, rõ từng chữ một: "Em vẫn thích Tống Nguyên Dã. Em xin lỗi, Chu Trạch Sơ, em vẫn không thể quên cậu ấy."
Nói cho Chu Trạch Sơ biết bí mật đã chôn sâu trong lòng, Khương Ninh không kìm được nước mắt, nước mắt lần lượt rơi xuống gò mát. Cô lại cụp mắt xuống, nói: "Em đã cố quên cậu ấy, nhưng... Em vẫn rất thích cậu ấy. Em xin lỗi, em thật sự xin lỗi."
"..."
Tống Nguyên Dã không rõ sau đó hai người sẽ nói chuyện gì, tất cả khả năng tư duy của anh bị sụp đổ khi nghe thấy Khương Ninh khóc nói thích anh.
Anh vô thức quay người trở lại trong xe, ngẩn người nhìn ánh đèn mờ ảo, lạnh lẽo bên ngoài.
Anh vừa nghe thấy gì vậy?
Khương Ninh thích anh, cô đã thích anh 8 năm rồi.
Trong 8 năm, Tốgn Nguyên Dã từ cấp 3 lên Đại học rồi tham gia Cục Cảnh Sát. Tám năm không phải một cái chớp mắt mà là một khoảng thời gian rất dài.
Nhưng Khương Ninh đã thích thầm anh 8 năm rồi.
Anh lại không nhanh nhạy, trước đây lại không để ý tới. Nhìn lại những năm qua anh đối xử với cô rất lạnh nhạt, Khương Ninh suốt 8 năm một mình bước đi trên con đường này. Lồng ngực Tống Nguyên Dã liền trở nên vô cùng khó chịu.
Anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, cố nhớ về quá khứ. Nhưng khi nhớ lại thời trung học, những chi tiết về thời anh học cùng Khương Ninh đã phai nhạt theo thời gian.
Tiếng khóc của Khương Ninh lại vang lên bên tai Tống Nguyên Dã; "Nhưng em vẫn thích cậu ấy."
Tống Nguyên Dã mở mắt ra, trong lòng vô cùng đau đớn. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng lấy điện thoại gọi cho Lâm Húc Xuyên: "Về Khương Ninh, cậu có biết cậu ấy..."
"Hả? Cái gì?" Lâm Húc Xuyên đang chơi dở ván game thì Tống Nguyên Dã gọi tới, cũng không nghe rõ anh nói gì.
Tống Nguyên Dã trầm mặc một lát, thở dài thật lâu: "Bỏ đi, xuống uống rượu không?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương