Trò Chơi Chết Chóc

Chương 70



Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Ngô Băng vươn tay quệt hàng nước mắt, vừa muốn cất lời thì Dư Tô đã vội bưng đĩa thức ăn đi.

Dư Tô chỉ muốn ăn cho ngon, không có hứng nhìn người khác khóc lóc.

Vương Đại Long vẫy tay với cô, sau đó lấn về phía Phong Đình dành chỗ cho Dư Tô ngồi.

Sau khi Dư Tô ngồi xuống, anh ta thì thầm: "Sao tự nhiên cô ấy lại khóc thế? Làm sao mà khóc không biết?"

Dư Tô cười, xúi anh ta: "Anh qua hỏi xem, quan tâm nhân lúc người ta đang yếu đuối có khi anh lại thoát được số độc thân cũng nên."

Vương Đại Long bĩu môi, nói: "Tôi không thèm đi, ngoài đời thật thì còn được, trong nhiệm vụ mà cứ khóc lóc sụt sùi như thế thì tôi không thích."

Dù ngồi cách bàn, nhưng tiếng trò chuyện cách đó không xa vẫn lọt vào tai bọn họ.

Dư Tô bị cưỡng ép nghe nguyên nhân Ngô Băng khóc, cô ta bảo mình khóc vì thấy áy náy với Vệ Nghị vừa qua đời.

Thật ra, dưới tình huống này bất cứ người nào cũng sẽ chọn cách buông bút làm gián đoạn trò chơi. Con người ai mà chẳng ích kỷ, trong thời khắc đối mặt với hiểm nguy, đâu có ai là không mong kẻ khác chịu tội thay mình. Huống chi đa số những người ở đây mới chỉ gặp nhau lần đầu.

Không phải Vệ Nghị thì cũng là người khác, thậm chí người chết còn có thể là chính mình. Nếu nhất định có một người phải bỏ mạng, đương nhiên ai cũng đều hy vọng kẻ này là một người xa lạ không có một chút cảm tình nào với bản thân.

Các người chơi không hề vì lựa chọn của Ngô Băng mà đối xử lạnh nhạt với cô ta, lòng bọn họ không hề cảm thấy hành động của Ngô Băng có gì sai trái. Nếu chính mình ở vào tình cảnh này chắc chắn họ cũng sẽ hành xử giống Ngô Băng.

Chỉ là khi lựa chọn, chính bản thân cô ta cũng phải đoán trước được mình không chết chắc chắn sẽ có kẻ khác phải chết thay. Còn Vệ Nghị thì lại quá xui xẻo.

Trên bàn ăn còn có Chung Liêm ngồi cùng, bốn người Dư Tô đều không mở lời bàn đến việc chính, chỉ tán dóc vài câu rồi im lặng ăn cơm.

Đáng ngạc nhiên là cơm của nhà ăn lại rất ngon miệng, Dư Tô để bụng đói cũng lâu, ăn xong lại gọi thêm một suất nữa.

Khi mọi người gần như cũng đều no bụng rồi, Phong Đình mới cất lời: "Chúng ta cùng bàn trước chuyện vừa phát hiện ra sáng nay, vị giảng viên họ Doãn nhảy lầu tự sát trước sự chứng kiến của đông đảo sinh viên trong trường, trước khi chết chính miệng ông đã thét lên mình vô tội, như vậy ta có thể chắc chắn cái chết của vị giảng viên này không phải do hồn ma gây ra."

Dư Tô nói tiếp: "Nhưng cô gái họ Từ ba năm trước cũng nhảy lầu tự tử lại xuất hiện trong Trò chơi Bút Tiên của chúng ta vào nửa đêm. Chắc chắn cô ta là một... hồn ma có vai trò quan trọng, cái chết của cô gái này lại có liên hệ mật thiết với giảng viên họ Doãn. Vậy rốt cuộc vị giảng viên này có thật sự vô tội hay không? Dù rằng bảo trước khi chết con người ta đều thành thực, lời trăn trối của người này có khả năng cao là thật, nhưng chúng ta vẫn cần phải nghe ngóng thêm về cô sinh viên đã tố giác ông ta."

"Còn nữa, điều mà hiện giờ chúng ta vẫn còn chưa rõ đó là cô gái họ Từ nọ có bị oan hay không?" Vương Đại Long nhíu mày nói, "Nguyên nhân gây nên cái chết của cô ta có thể có ba khả năng như sau, thứ nhất là vì bị mọi người vu oan nên đem theo nỗi oan khuất tự sát, muốn dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch của mình. Khả năng thứ hai giống như trên báo có nhắc, sau khi làm điều ác, lương tâm cô ta cắn rứt, không chịu nổi đành phải nhảy lầu. Vì cô nữ sinh họ Vương không chết nên cũng không tồn tại khả năng bị hồn ma báo thù đoạt mệnh."

Bạch Thiên nói: "Khả năng thứ ba, là bị người khác giết."

Chung Liêm gật đầu theo: "Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nghĩ thế. Vậy chiều nay chúng ta chia nhau ra đi nghe ngóng tình hình đi, vụ án mới diễn ra cách đây ba năm, chắc sẽ có khá nhiều người biết."

Dư Tô và Vương Đại Long gần như cùng lúc hưởng ứng: "Được!"

Nghe ngóng tình hình cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là chia nhau ra hành động, việc này rất vừa ý Dư Tô.

Đương nhiên Chung Liêm đề xuất ý kiến này e là trong đầu cũng mang theo ý nghĩ giống Dư Tô, chỉ có chia nhau ra bọn họ mới có cơ hội trò chuyện đơn độc cùng đồng đội mình.

Các người chơi lục tục đứng dậy rời nhà ăn, Dư Tô đơn độc đi một đoạn đường, rồi quay sang một ngã rẽ, tiến vào tòa giảng đường kế bên, cho đến khi bước vào nhà vệ sinh dưới tầng một cô mới rút di động mở phần mềm chat ra.

Khi này Phong Đình đã nhắn một tin cho nhóm chat bốn người: "Qua chuyện xảy ra tối trước, có thể thấy Bút Tiên chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên, chỉ có người bị chọn mới có thể nhìn thấy hồn ma. Chúng ta không thể ngồi chờ chét được, cần tìm ra cho được manh mối có liên quan tới cô gái họ Từ, nghĩ cách ngăn chặn việc Bút Tiên tùy tiện giết hại người chơi trước khi màn Bút Tiên tiếp theo diễn ra."

Vương Đại Long trả lời: "Theo như kinh nghiệm của các màn chơi trước, tôi đoán cô gái này chết oan, nếu cô gái họ Từ đúng thật là hung thủ thì sao lại hóa thành ma ngồi chờ ở đây?"

Dư Tô nói: "Sinh viên năm nhất của ba năm trước giờ cũng đã lên năm tư rồi, hẳn cũng đều rất bận rộn, e là bọn họ không có lòng dạ nào bàn luận với chúng ta về vụ án cũ từ mấy năm trước, chúng ta tìm thẳng công nhân viên trong trường đi, khoảng thời gian bọn họ gắn bó với ngôi trường này dài hơn sinh viên, cũng có thể sẽ rõ chuyện hơn.”

Bạch Thiên nói: "Trước cổng phòng bảo vệ."

Phong Đình nói: "Tôi sang ký túc xá nam tìm quản lý ký túc."

Vương Đại Long nhắn: "Vậy tôi đi tìm các bác lao công."

"Thế tôi sẽ đi gặp cô quản lý ký túc."

Dư Tô cất điện thoại đi, rời khỏi nhà vệ sinh rồi chạy thẳng tới ký túc xã nữ.

Rạng sáng lúc Dư Tô trở lại, quản lý ký túc xá vẫn chưa ngủ, nhưng có lẽ sau nửa đêm người phụ nữ này cũng đã chợp mắt, khi Dư Tô tới thấy quản lý ký túc đang ngồi thêu chữ thập trước cửa phòng.

Công việc này tương đối nhẹ nhàng, nhưng tiền lương cũng không mấy cao.

Dư Tô bước lên trước, tò mò hỏi: "Cô biết thêu chữ thập à, cô thêu gì vậy ạ?"

Cô quản lý đưa mẫu thêu cho Dư Tô nhìn, cười nói: "Cô rỗi nên thêu chơi giết thời gian thôi."

"Cô thêu giỏi quá, thêu xong treo ở trong phòng trông sẽ đẹp lắm." Dư Tô tỏ rõ vẻ hứng thú, hỏi: "Cô mua ở đâu vậy cô, cháu cũng muốn mua một bộ thêu thử xem sao."

Quản lý ký túc hiếm gặp sinh viên nào lại thích thêu thùa, bèn híp mắt cười, chỉ chiếc ghế bên cạnh tỏ ý bảo Dư Tô ngồi xuống, sau đó bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm thêu chữ thập, còn nói lần sau sẽ mang một bộ đến dạy Dư Tô thêu.

Dư Tô trò chuyện với người phụ nữ suốt nửa tiếng đồng hồ, sau khi đã khá quen với bà rồi mới bắt đầu kéo dần câu chuyện sang chủ đề chính.

Dư Tô đưa tay che miệng ngáp, cười nói: "Ôi, tối qua cháu ngủ không ngon, vụ thầy Doãn nhảy lầu tự tử làm cháu sợ quá."

Người phụ nữ cười: "Thầy Doãn nhảy ở giảng đường, cháu ngủ ở ký túc thì sợ gì?"

Dư Tô tủi thân: "Chẳng phải tại tối qua cô bảo trường mình không an toàn sao, cháu sợ đến mức nghĩ lung tung cả đêm. Vốn cháu đã sợ phát khiếp vì chuyện thầy Doãn, sau đó lại đột nhiên nhớ tới chị sinh viên khóa trên ba năm trước cũng nhảy lầu...”

Nói tới đây, Dư Tô để ý thấy cơ thịt cô quản lý khẽ run run.

Đúng thật là có vấn đề gì đó? Dư Tô hỏi tiếp: “Cô làm ở đây lâu lắm rồi à, chắc cô nghe nhắc đến chị sinh viên họ Từ khóa trên nhảy lầu chết vào ba năm trước rồi chứ?”

Người phụ nữ cười, gật đầu: “Cô có nghe, nhưng cũng không rõ lắm, này cháu, cháu vẫn chưa lên lớp à?”

Bà đang có ý định đuổi Dư Tô đi.

Dư Tô nói: “Buổi chiều cháu không có tiết, bạn cùng phòng của cháu cũng không có nhà, chán lắm, cháu có thể ngồi đây nói chuyện với cô cả buổi!”

“...” Đương nhiên người phụ nữ này không muốn ngồi nói chuyện với Dư Tô.

Dư Tô xem như không thấy dáng vẻ đuổi khách của quản lý mà tiếp tục nói: “Nhắc đến đây, lúc vụ án xảy ra cháu còn chưa lên đại học, cũng không rõ chuyện này mấy, cô kể cho cháu nghe đi, dù sao mình cũng đang nói chuyện cho đỡ buồn. Hồi ấy mọi người đều bảo chị Vương bị chị Từ đầu độc, cô thấy sao?”

Người phụ nữ gật đầu, ánh mắt đưa xuống nhìn chằm chằm tấm thêu trên đùi mình, bà đâm một kim xuống, đâm thẳng vào ngón tay.

Bà đưa ngón tay vào miệng mút rồi nói: “Chắc là vậy, thật sự cô cũng không rõ lắm. Người như cô chỉ quan tâm tới việc một tháng kiếm được bao nhiêu tiền, một ngày ba bữa ăn gì, với chuyện học tập của con trai ra sao... Còn về mấy tin đồn lung tung đủ kiểu thế này cô lại không hứng thú lắm.”

Dư Tô biết bà nhất định sẽ không nói thật, bèn gật đầu, bảo: “Hóa ra là vậy, vậy cái chết của thầy Doãn chắc cô phải biết rõ chứ? Việc mới xảy ra hôm qua, chắc cô nghe được nhiều chuyện lắm?”

Người phụ nữ nọ lại không hề e dè gì khi nhắc đến vấn đề này, thoải mái đáp lời: “Chắc cháu cũng biết thầy ấy bị một nữ sinh viên tố giác trên diễn đàn của trường...”

Nghe nói cô nữ sinh này sợ bị lộ thân phận nên đăng ký một tài khoản ảo, sử dụng máy ở khoảng cách rất xa trường học, đăng bài trên dark web, tới giờ cũng không ai biết cô gái này là ai.

Ban đầu không phải là không có người nghi ngờ độ xác thực của câu chuyện, nhưng cô nữ sinh này lại có thể kể ra rất nhiều việc có liên quan đến giảng viên Doãn, còn nói rằng dù mọi người không biết cô là ai, nhưng giảng viên họ Doãn nọ chỉ cần thấy bài đăng này là sẽ nhận ra được thân phận cô ngay tức khắc.

Cô gái miêu tả tỉ mỉ vị giảng viên này quấy rối cô ra sao, từ những cái đụng tay thăm dò ban đầu, rồi về sau biến thành sờ mó chân, thậm chí còn định sờ ngực cô.

Ban đầu cô sinh viên chỉ lẳng lặng né tránh, nhưng không ngờ vị giảng viên này lại càng ngày càng lớn gan. Khi giảng viên Doãn định sờ ngực thì bị cô gái này cứng rắn cự tuyệt, cô gái đứng dậy định bỏ đi, ai dè giảng viên Doãn thẹn quá hóa giận, bắt đầu dùng vũ lực với cô!

Tên giảng viên nọ hôn cô, còn dùng lưỡi liếm gương mặt cô, bóp miệng cô sinh viên bắt phải há miệng hôn hắn ta, sau đó còn bắt đầu cởi quần áo cô gái!

Trong khoảng thời gian đó cô giãy giụa chống cự kịch liệt.

Đúng lúc này lại có người gõ cửa tìm giảng viên Doãn nên cô mới chật vật thoát được mối nguy.

Khi ấy vì quá sợ nên cô không dám nói ra, về sau càng nghĩ lại càng giận, cũng biết có báo cảnh sát cũng không thể lập hồ sơ được vì hành vi này không tạo nên thương tổn trên cơ thể, nghĩ tới nghĩ lui cô bèn quyết định bóc trần bộ mặt thật của giảng viên Doãn trên mạng.

Cuối cùng, cô nữ sinh còn thúc vị giảng viên nọ nhận tội: “Tên biến thái Doãn XX chết tiệt, ông quấy rối học sinh của mình, nhất định sẽ không chết được yên ổn đâu! Nếu ông cảm thấy tôi có một chữ nào oan cho ông thì tôi ở đây sẵn sàng hoan nghênh ông bao biện cho hành vi của mình bất cứ lúc nào!”

Trừ những lời kể này ra cô sinh viên còn đính kèm thêm một bức ảnh, bức ảnh chụp lại cổ cô, bên trên có một vệt lằn màu đỏ, cô gái nói đây là vết bóp, lúc cô phản kháng đã bị giảng viên họ Doãn bóp cổ uy hiếp cô không được gào thét.

Rất nhanh, bài dăng này đã nhận được số lượt xem và chia sẻ khổng lồ, tin tức thầy Doãn quấy rối, thậm chí suýt đã xâm hại sinh viên lan đi nhanh chóng, chỉ vỏn vẹn một ngày thôi đã truyền đi khắp trường học, thập chí người ngoài trường cũng biết tin.

Cô quản lý ký túc thở nhẹ ra một hơi, nói: “Ông ta chết cũng đáng đời.”

Chương trước Chương tiếp