Trò Chơi Chết Chóc
Chương 71
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Dù rằng miệng thì bảo “đáng đời”, nhưng gương mặt bà lại không hề có chút hả giận hay sung sướng nào.
Vẻ mặt người phụ nữ có phần phức tạp, Dư Tô vẫn chưa thể nhìn ra được cảm xúc thật của bà, vừa đang muốn trông kỹ thì bà đã bật cười: “Ôi dào, dù sao cũng toàn mấy tin đồn linh tinh, người này truyền kẻ kia, ai mà biết câu nào là thật câu nào là giả, cứ nghe xong rồi thôi.”
Dư Tô hỏi: “Vậy có người nào biết bạn sinh viên đó là ai không cô?”
Người phụ nữ lắc đầu, nói: “Ai mà biết được? Nhưng chắc bạn thân của cô bé nọ sẽ rõ. Ôi, mà cháu cũng đừng đi nghe ngóng linh tinh, nếu lộ thân phận cô bé mà lộ ra thì chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
Dư Tô thầm nghĩ, cô cũng đâu có muốn đi nghe ngóng, nhưng nếu không nghe ngóng, manh mối chỉ có thể đứt đoạn từ đây.
Dư Tô ở lại trò chuyện với người phụ nữ một hồi, từ đầu chí cuối không thể cạy ra được một câu về chuyện ba năm trước từ miệng bà.
Đang định bỏ đi, điện thoại của Dư Tô lại chợt reo lên.
Dư Tô tưởng là đồng đội của mình gọi tới, rút di động ra nhìn nhưng rồi lại thấy màn hình điện thoại hiện lên một chữ “Mẹ”.
Dư Tô ngạc nhiên, cô chào quản lý ký túc rồi ra ngoài nhận điện thoại.
Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, Tinh Tinh à.”
Đây là tên của Dư Tô trong màn chơi này, Điền Tinh.
Giọng nói trong điện thoại dịu dàng nền nã, chỉ có vỏn vẹn ba chữ thôi mà trong đầu Dư Tô đã lại hiện lên ngay hình ảnh một người phụ nữ thuộc tầng lớp tri thức.
Dư Tô hắng giọng, đáp lời mà lòng vẫn ngượng nghịu không thích ứng kịp: “Mẹ.”
“Mẹ nghe đồng nghiệp bảo mấy ngày nay trường con liên tục có hai người tự sát, con có ổn không?” Người phụ nữ trong điện thoại quan tâm ân cần, nói: “Nếu con sợ thì xin nghỉ rồi về nhà ngay nhé.”
Dư Tô bắt được ngay manh mối quan trọng trong hai câu này, cô nghi ngờ hỏi: “Đồng nghiệp?”
“Ừ, sao vậy con? Năm ngoái con cũng gặp chú ấy rồi, là chú Lưu đấy.” Người phụ nữ nói: “Chú ấy đang phụ trách mảng tin tức ở chỗ con. Chú Lưu không gặp được con trong trường, lo con sợ nên mới gọi điện cho mẹ.”
Thu thập tin tức... Phóng viên?
Dư Tô nhíu mày, bắt đầu liên hệ thân phận của người đàn ông này với những bài báo sáng nay.
“Tinh Tinh, sao con không nói gì thế? Có phải đang bận việc gì không?” Người phụ nữ nhẹ nhàng cất tiếng cười: “Nếu bận thì mẹ cúp trước nhé.”
Dư Tô vội nói: “Không bận không bận, mẹ, chú Lưu ấy đã phụ trách tin tức ở khu vực này bao lâu rồi? Ba năm trước chú ấy có ở đây không?”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi sau đó tiếng cười khe khẽ lại vang lên: “Có phải con sợ quá đần cả người rồi không, trước đây khu vực trường con là do mẹ phụ trách mà, giờ mẹ mang thai rồi nên cấp trên mới chuyển chú Lưu sang. Tinh Tinh, sao đến cả chuyện này mà con cũng quên mất vậy?”
Dư Tô sững sờ, cô suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là, vụ án chị sinh viên họ Vương bị đầu độc ba năm trước và chị Từ nhảy lầu tự tử đều là do mẹ phụ trách săn tin sao?”
Lần này, khoảng im lặng trên điện thoại dài hơn rất nhiều.
Chừng một phút sau, Dư Tô còn tưởng điện thoại đã bị ngắt rồi mới chợt nghe thấy có tiếng từ đầu dây bên kia vọng lại: “Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?”
Giọng nói bên đầu dây kia nghiêm túc hơn nhiều, rõ ràng có điều gì đó là lạ ở đây.
Dư Tô đáp: “Chỉ là hai ngày nay có liên tiếp giảng viên và sinh viên nhảy lầu tự sát, mọi người lại bắt đầu nhắc đến chuyện đàn chị họ Từ khóa trên nhảy lầu vào ba năm trước, vậy nên con cũng hơi tò mò...”
“Là thế này,” người phụ nữ nói: “chuyện khi đó đúng là do mẹ phụ trách săn tin, mẹ còn nhớ lúc phỏng vấn có một giảng viên đã nói, ở trường duy chỉ có năm người là có thể tiếp xúc với chất hóa học trong người nạn nhân.”
Chuyện cũng đã ba năm, vậy mà bà vẫn nhớ rất rõ.
Dư Tô nói: “Mẹ, mẹ chưa biết chuyện này đâu, giảng viên mẹ phỏng vấn năm đó chính là thầy Doãn mới nhảy lầu chết hôm qua đấy.”
“A,” tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó mẹ Điền Tinh nói: “Là người này à, thật là trùng hợp...”
Dư Tô suy nghĩ rồi hỏi: “Hồi đó khi thu thập tin tức mẹ có nghĩ hung thủ hãm hại chị Vương là chị Từ giống mọi người không?”
“Chuyện này à...” Người phụ nữ kéo giọng, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, vài giây sau bà mới cất tiếng tiếp: “Dù rằng không có chứng cứ, nhưng những lời của vị giảng viên kia cũng đã đủ chứng minh sự thật rồi, hơn nữa, chắc con cũng biết hai cô bé họ Từ và họ Vương khi ấy có mâu thuẫn lớn, cô bé họ Từ luôn nhắm vào người bạn họ Vương, tất cả những người biết hai cô sinh viên này đều cảm thấy hung thủ chính là nữ sinh họ Từ.”
Dư Tô đáp một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy lúc thu thập tin tức mẹ có phát hiện thấy có gì kỳ lạ không? Lỡ như chị Từ thật sự không phải hung thủ thì sao?”
“Tinh Tinh,” người phụ nữ nói: “người ta chết cũng đã ba năm rồi, con còn hỏi nhiều vậy làm gì? Mẹ thấy hiện giờ con hơi là lạ đấy, hồi trước con nhát gan thế, nghe hai chữ “người chết” đã sợ mất mật, giờ trường con có đến hai người chết con lại không sợ hãi chút nào, còn cố hỏi thêm nữa?”
Lòng Dư Tô thầm kêu hỏng rồi, cô vốn không biết Điền Tinh là người thế nào.
Cô vội nói: “Ôi, sắp đến giờ học rồi, mẹ, con không nói nữa, cúp máy trước đây, con chào mẹ!”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời Dư Tô đã cúp điện thoại ngay.
Nhìn màn hình điện thoại đang tối dần, lòng Dư Tô thầm nghĩ, có vẻ như cô không hỏi được bất cứ manh mối hữu ích nào từ mẹ Điền Tinh, nhưng... người mẹ nhà báo của cô vốn đã là một đầu mối rồi không phải sao?
Nếu không thì tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, một người chơi như Dư Tô lại vừa khéo có quan hệ máu mủ với người dính dáng đến vụ án ba năm trước.
Dư Tô thôi không nghĩ nữa, mở ngay điện thoại gửi tin nhắn cho ba người trong nhóm chat, kể lại cho họ nghe chuyện này.
Vương Đại Long gửi icon gương mặt kinh ngạc, nói: “Tôi tìm mấy bác lao công trong trường để hỏi thăm, thông tin bọn họ nắm được không khá hơn nguồn tin chúng ta đọc trên báo là bao. Nhưng có một cô lao công nói cho tôi cô ấy biết nữ sinh viên bị giảng viên họ Doãn quấy rối là ai.”
Phong Đình cũng trả lời rất nhanh: “Quản lý ký túc nam nói trước đó Vệ Nghị khá thân thiết với cô nữ sinh họ Từ.”
Dư Tô hỏi: “... Vậy tại sao người chết đầu tiên lại là Vệ Nghị?”
Phong Đình: “Quản lý ký túc bảo ba năm trước sau khi vụ án đầu độc xảy ra, Vệ Nghị lúc này đang là sinh viên năm nhất đầu têu khẳng định cô gái họ Từ nọ là hung thủ. Những lời đồn đại trong trường rằng họ Từ là hung thủ đều bắt nguồn từ Vệ Nghị. Vốn hai người này có quan hệ khá tốt nhưng không ngờ cậu ta lại là người tung tin đầu tiên, vậy nên bọn họ bắt đầu mâu thuẫn nảy lửa.”
Vương Đại Long nói: “Vậy là hồn ma đã quay về báo thù, phải chứ? Theo mô tuýp kinh điển thì cô sinh viên họ Từ chắc chắn vô tội rồi. dù rằng không có bằng chứng xác thực nhưng cô ấy lại bị tất cả mọi người vu oan, mọi người đều coi cô ấy là hung thủ, nên nữ sinh họ Từ không chịu nổi phải nhảy lầu chứng minh sự trong sạch của mình. Giả thiết này có xác suất chính xác rất cao. Giờ đây, nữ sinh họ Từ trở về để giết những người trước đó từng hãm hại cô ấy!”
Nói theo cách này cái chết của Vệ Nghị cũng là do cậu ta từng hại nữ sinh họ Từ, vậy còn những người chơi khác thì sao?
Phong Đình nói: “Lúc nãy linh vật vừa bảo mẹ Điền Tinh là người phụ trách thu thập tin tức khi ấy sao?”
“...” Dư Tô ghì tay đánh tanh tách một hàng chữ: “Anh mới là linh vật!”
Nghĩ chính sự vẫn quan trọng hơn, Dư Tô bèn gõ tiếp: “Vậy nên tình hình hiện giờ đã chứng tỏ rằng mỗi người chơi chúng ta đều có liên quan đến vụ án năm đó. Ba năm trước Điền Tinh còn chưa lên đại học, vậy nên cô ấy không hề liên quan gì đến vụ án này, nhưng mẹ Điền Tinh lại là một phóng viên.
Mọi người mau tìm hiểu xem chuyện của mình là thế nào đi!”
Khi này, Bạch Thiên mới gửi tin nhắn: “Bảo vệ nói tôi là con trai hiệu trưởng.”
Thân phận anh ta cũng khá oách.
Phong Đình và Vương Đại Long bắt đầu tự giở điện thoại, gọi điện cho bố mẹ mình để tìm hiểu tình hình.
Dư Tô cất điện thoại, quay về cổng ký túc, đang lúc định chào hỏi nói chuyện với quản lý ký túc đã thấy bà đang trò chuyện với ai đó qua điện thoại, trông vui vẻ ra mặt.
Dư Tô đứng ngoài cửa, dựa lưng vào tường đợi, nghe thấy người phụ nữ cứ cười không ngừng, thân mật gọi mấy tiếng con trai, trông bà có vẻ đang vui vô cùng.
Xem chừng quan hệ của hai mẹ con nhà này rất tốt.
Nghĩ đến đây, Dư Tô lại chợt nghe thấy tiếng cười trong phòng vụt tắt, tiếp đó người phụ nữ cất tiếng hỏi: “Sao tự nhiên con cũng lại hỏi chuyện này?”
Vài giây sau, bà nói: “Hôm nay một cô bé sinh viên cũng hỏi chuyện mẹ.”
Lòng Dư Tô hiểu bà đang nói đến mình, cũng đoán được đầu dây bên kia vừa hỏi chuyện gì.
Người phụ nữ nói tiếp: “Con trai... chuyện này con đừng hỏi nhiều, không liên quan gì đến nhà mình đâu, hơn nữa cũng đã ba năm rồi, còn gì để mà hỏi nữa chứ?”
Dư Tô ló đầu vào nhìn, thấy hàng mày bà nhíu chặt, vẻ mặt căng chặt đầy nghiêm túc, dường như có điều gì đó khó nói.
Nếu đến con trai mà bà cũng không chịu nói, vậy Dư Tô cũng chẳng thể hỏi thêm được gì.
Dư Tô mím môi, nghe người phụ nữ nói: “Thôi, hay là con sang đây, mình gặp nhau rồi nói.”
Sau đó bà lại kinh ngạc thốt nên một tiếng “A”, trông vẻ mặt ngạc nhiên như đầu dây bên kia vừa nói chuyện gì ngoài dự liệu của mình.
Bà ngơ ngơ ngác ngác buông chiếc điện thoại kiểu cũ, giữa hàng mày chồng chất vẻ nghi ngại cùng nỗi lo kín đáo.
Tiếp đó, bà ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Tô đứng ngoài, nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Cháu gái, mấy đứa trẻ các cháu rốt cuộc nghĩ gì trong lòng vậy?”
Dư Tô chẳng cất lời, chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt bà, tỏ vẻ rất sẵn lòng lắng nghe, quả thực sau đó bà nói tiếp: “Con trai cô mặt nào cũng tốt cũng hay cả, nhưng mà lại sĩ diện, giờ nó đang học năm nhất ở trường này, cô với nó ở gần nhau vậy, đáng ra hai mẹ con hôm nào cũng có thể gặp mặt, nhưng nó thấy cô làm quản lý ký túc khiến nó bẽ mặt, chưa bao giờ chịu gặp cô ở trường, dù có tình cờ thấy nhau cũng giả vờ không biết mà quay đầu đi mất...
Nhưng mới nãy đột nhiên nó lại như biến thành người khác vậy, nó chịu đồng ý đến gặp cô.”
Dư Tô cười nói: “Vậy chứng tỏ con trai cô trưởng thành rồi, biết nghĩ rồi, làm quản lý ký túc thì có gì mà xấu hổ, không trộm không cướp của ai, đáng ra cậu ấy không nên cảm thấy mất mặt vì cô mới phải.”
Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nảy ra một suy đoán gần như chắc chắn... e rằng con trai của người phụ nữ này chính là một trong số các người chơi.
Là ai? Vương Đại Long, Phong Đình, hay là Chung Liêm?
Vài phút sau, quả thật Dư Tô đã nhìn thấy một người chơi xuất hiện ngoài ký túc nữ, đó là Chung Liêm.
Lúc này cô quản lý ký túc đã ra ngoài đợi được một lúc, vậy nên Chung Liêm cũng chẳng ngó vào ký túc xá, không hề phát hiện ra Dư Tô đang đứng bên trong.
Dù rằng miệng thì bảo “đáng đời”, nhưng gương mặt bà lại không hề có chút hả giận hay sung sướng nào.
Vẻ mặt người phụ nữ có phần phức tạp, Dư Tô vẫn chưa thể nhìn ra được cảm xúc thật của bà, vừa đang muốn trông kỹ thì bà đã bật cười: “Ôi dào, dù sao cũng toàn mấy tin đồn linh tinh, người này truyền kẻ kia, ai mà biết câu nào là thật câu nào là giả, cứ nghe xong rồi thôi.”
Dư Tô hỏi: “Vậy có người nào biết bạn sinh viên đó là ai không cô?”
Người phụ nữ lắc đầu, nói: “Ai mà biết được? Nhưng chắc bạn thân của cô bé nọ sẽ rõ. Ôi, mà cháu cũng đừng đi nghe ngóng linh tinh, nếu lộ thân phận cô bé mà lộ ra thì chắc chắn sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
Dư Tô thầm nghĩ, cô cũng đâu có muốn đi nghe ngóng, nhưng nếu không nghe ngóng, manh mối chỉ có thể đứt đoạn từ đây.
Dư Tô ở lại trò chuyện với người phụ nữ một hồi, từ đầu chí cuối không thể cạy ra được một câu về chuyện ba năm trước từ miệng bà.
Đang định bỏ đi, điện thoại của Dư Tô lại chợt reo lên.
Dư Tô tưởng là đồng đội của mình gọi tới, rút di động ra nhìn nhưng rồi lại thấy màn hình điện thoại hiện lên một chữ “Mẹ”.
Dư Tô ngạc nhiên, cô chào quản lý ký túc rồi ra ngoài nhận điện thoại.
Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo, Tinh Tinh à.”
Đây là tên của Dư Tô trong màn chơi này, Điền Tinh.
Giọng nói trong điện thoại dịu dàng nền nã, chỉ có vỏn vẹn ba chữ thôi mà trong đầu Dư Tô đã lại hiện lên ngay hình ảnh một người phụ nữ thuộc tầng lớp tri thức.
Dư Tô hắng giọng, đáp lời mà lòng vẫn ngượng nghịu không thích ứng kịp: “Mẹ.”
“Mẹ nghe đồng nghiệp bảo mấy ngày nay trường con liên tục có hai người tự sát, con có ổn không?” Người phụ nữ trong điện thoại quan tâm ân cần, nói: “Nếu con sợ thì xin nghỉ rồi về nhà ngay nhé.”
Dư Tô bắt được ngay manh mối quan trọng trong hai câu này, cô nghi ngờ hỏi: “Đồng nghiệp?”
“Ừ, sao vậy con? Năm ngoái con cũng gặp chú ấy rồi, là chú Lưu đấy.” Người phụ nữ nói: “Chú ấy đang phụ trách mảng tin tức ở chỗ con. Chú Lưu không gặp được con trong trường, lo con sợ nên mới gọi điện cho mẹ.”
Thu thập tin tức... Phóng viên?
Dư Tô nhíu mày, bắt đầu liên hệ thân phận của người đàn ông này với những bài báo sáng nay.
“Tinh Tinh, sao con không nói gì thế? Có phải đang bận việc gì không?” Người phụ nữ nhẹ nhàng cất tiếng cười: “Nếu bận thì mẹ cúp trước nhé.”
Dư Tô vội nói: “Không bận không bận, mẹ, chú Lưu ấy đã phụ trách tin tức ở khu vực này bao lâu rồi? Ba năm trước chú ấy có ở đây không?”
Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát, rồi sau đó tiếng cười khe khẽ lại vang lên: “Có phải con sợ quá đần cả người rồi không, trước đây khu vực trường con là do mẹ phụ trách mà, giờ mẹ mang thai rồi nên cấp trên mới chuyển chú Lưu sang. Tinh Tinh, sao đến cả chuyện này mà con cũng quên mất vậy?”
Dư Tô sững sờ, cô suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy có nghĩa là, vụ án chị sinh viên họ Vương bị đầu độc ba năm trước và chị Từ nhảy lầu tự tử đều là do mẹ phụ trách săn tin sao?”
Lần này, khoảng im lặng trên điện thoại dài hơn rất nhiều.
Chừng một phút sau, Dư Tô còn tưởng điện thoại đã bị ngắt rồi mới chợt nghe thấy có tiếng từ đầu dây bên kia vọng lại: “Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?”
Giọng nói bên đầu dây kia nghiêm túc hơn nhiều, rõ ràng có điều gì đó là lạ ở đây.
Dư Tô đáp: “Chỉ là hai ngày nay có liên tiếp giảng viên và sinh viên nhảy lầu tự sát, mọi người lại bắt đầu nhắc đến chuyện đàn chị họ Từ khóa trên nhảy lầu vào ba năm trước, vậy nên con cũng hơi tò mò...”
“Là thế này,” người phụ nữ nói: “chuyện khi đó đúng là do mẹ phụ trách săn tin, mẹ còn nhớ lúc phỏng vấn có một giảng viên đã nói, ở trường duy chỉ có năm người là có thể tiếp xúc với chất hóa học trong người nạn nhân.”
Chuyện cũng đã ba năm, vậy mà bà vẫn nhớ rất rõ.
Dư Tô nói: “Mẹ, mẹ chưa biết chuyện này đâu, giảng viên mẹ phỏng vấn năm đó chính là thầy Doãn mới nhảy lầu chết hôm qua đấy.”
“A,” tiếng hô khẽ đầy kinh ngạc vang lên từ đầu dây bên kia, sau đó mẹ Điền Tinh nói: “Là người này à, thật là trùng hợp...”
Dư Tô suy nghĩ rồi hỏi: “Hồi đó khi thu thập tin tức mẹ có nghĩ hung thủ hãm hại chị Vương là chị Từ giống mọi người không?”
“Chuyện này à...” Người phụ nữ kéo giọng, dường như đang nghĩ ngợi điều gì, vài giây sau bà mới cất tiếng tiếp: “Dù rằng không có chứng cứ, nhưng những lời của vị giảng viên kia cũng đã đủ chứng minh sự thật rồi, hơn nữa, chắc con cũng biết hai cô bé họ Từ và họ Vương khi ấy có mâu thuẫn lớn, cô bé họ Từ luôn nhắm vào người bạn họ Vương, tất cả những người biết hai cô sinh viên này đều cảm thấy hung thủ chính là nữ sinh họ Từ.”
Dư Tô đáp một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy lúc thu thập tin tức mẹ có phát hiện thấy có gì kỳ lạ không? Lỡ như chị Từ thật sự không phải hung thủ thì sao?”
“Tinh Tinh,” người phụ nữ nói: “người ta chết cũng đã ba năm rồi, con còn hỏi nhiều vậy làm gì? Mẹ thấy hiện giờ con hơi là lạ đấy, hồi trước con nhát gan thế, nghe hai chữ “người chết” đã sợ mất mật, giờ trường con có đến hai người chết con lại không sợ hãi chút nào, còn cố hỏi thêm nữa?”
Lòng Dư Tô thầm kêu hỏng rồi, cô vốn không biết Điền Tinh là người thế nào.
Cô vội nói: “Ôi, sắp đến giờ học rồi, mẹ, con không nói nữa, cúp máy trước đây, con chào mẹ!”
Không đợi đầu dây bên kia trả lời Dư Tô đã cúp điện thoại ngay.
Nhìn màn hình điện thoại đang tối dần, lòng Dư Tô thầm nghĩ, có vẻ như cô không hỏi được bất cứ manh mối hữu ích nào từ mẹ Điền Tinh, nhưng... người mẹ nhà báo của cô vốn đã là một đầu mối rồi không phải sao?
Nếu không thì tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, một người chơi như Dư Tô lại vừa khéo có quan hệ máu mủ với người dính dáng đến vụ án ba năm trước.
Dư Tô thôi không nghĩ nữa, mở ngay điện thoại gửi tin nhắn cho ba người trong nhóm chat, kể lại cho họ nghe chuyện này.
Vương Đại Long gửi icon gương mặt kinh ngạc, nói: “Tôi tìm mấy bác lao công trong trường để hỏi thăm, thông tin bọn họ nắm được không khá hơn nguồn tin chúng ta đọc trên báo là bao. Nhưng có một cô lao công nói cho tôi cô ấy biết nữ sinh viên bị giảng viên họ Doãn quấy rối là ai.”
Phong Đình cũng trả lời rất nhanh: “Quản lý ký túc nam nói trước đó Vệ Nghị khá thân thiết với cô nữ sinh họ Từ.”
Dư Tô hỏi: “... Vậy tại sao người chết đầu tiên lại là Vệ Nghị?”
Phong Đình: “Quản lý ký túc bảo ba năm trước sau khi vụ án đầu độc xảy ra, Vệ Nghị lúc này đang là sinh viên năm nhất đầu têu khẳng định cô gái họ Từ nọ là hung thủ. Những lời đồn đại trong trường rằng họ Từ là hung thủ đều bắt nguồn từ Vệ Nghị. Vốn hai người này có quan hệ khá tốt nhưng không ngờ cậu ta lại là người tung tin đầu tiên, vậy nên bọn họ bắt đầu mâu thuẫn nảy lửa.”
Vương Đại Long nói: “Vậy là hồn ma đã quay về báo thù, phải chứ? Theo mô tuýp kinh điển thì cô sinh viên họ Từ chắc chắn vô tội rồi. dù rằng không có bằng chứng xác thực nhưng cô ấy lại bị tất cả mọi người vu oan, mọi người đều coi cô ấy là hung thủ, nên nữ sinh họ Từ không chịu nổi phải nhảy lầu chứng minh sự trong sạch của mình. Giả thiết này có xác suất chính xác rất cao. Giờ đây, nữ sinh họ Từ trở về để giết những người trước đó từng hãm hại cô ấy!”
Nói theo cách này cái chết của Vệ Nghị cũng là do cậu ta từng hại nữ sinh họ Từ, vậy còn những người chơi khác thì sao?
Phong Đình nói: “Lúc nãy linh vật vừa bảo mẹ Điền Tinh là người phụ trách thu thập tin tức khi ấy sao?”
“...” Dư Tô ghì tay đánh tanh tách một hàng chữ: “Anh mới là linh vật!”
Nghĩ chính sự vẫn quan trọng hơn, Dư Tô bèn gõ tiếp: “Vậy nên tình hình hiện giờ đã chứng tỏ rằng mỗi người chơi chúng ta đều có liên quan đến vụ án năm đó. Ba năm trước Điền Tinh còn chưa lên đại học, vậy nên cô ấy không hề liên quan gì đến vụ án này, nhưng mẹ Điền Tinh lại là một phóng viên.
Mọi người mau tìm hiểu xem chuyện của mình là thế nào đi!”
Khi này, Bạch Thiên mới gửi tin nhắn: “Bảo vệ nói tôi là con trai hiệu trưởng.”
Thân phận anh ta cũng khá oách.
Phong Đình và Vương Đại Long bắt đầu tự giở điện thoại, gọi điện cho bố mẹ mình để tìm hiểu tình hình.
Dư Tô cất điện thoại, quay về cổng ký túc, đang lúc định chào hỏi nói chuyện với quản lý ký túc đã thấy bà đang trò chuyện với ai đó qua điện thoại, trông vui vẻ ra mặt.
Dư Tô đứng ngoài cửa, dựa lưng vào tường đợi, nghe thấy người phụ nữ cứ cười không ngừng, thân mật gọi mấy tiếng con trai, trông bà có vẻ đang vui vô cùng.
Xem chừng quan hệ của hai mẹ con nhà này rất tốt.
Nghĩ đến đây, Dư Tô lại chợt nghe thấy tiếng cười trong phòng vụt tắt, tiếp đó người phụ nữ cất tiếng hỏi: “Sao tự nhiên con cũng lại hỏi chuyện này?”
Vài giây sau, bà nói: “Hôm nay một cô bé sinh viên cũng hỏi chuyện mẹ.”
Lòng Dư Tô hiểu bà đang nói đến mình, cũng đoán được đầu dây bên kia vừa hỏi chuyện gì.
Người phụ nữ nói tiếp: “Con trai... chuyện này con đừng hỏi nhiều, không liên quan gì đến nhà mình đâu, hơn nữa cũng đã ba năm rồi, còn gì để mà hỏi nữa chứ?”
Dư Tô ló đầu vào nhìn, thấy hàng mày bà nhíu chặt, vẻ mặt căng chặt đầy nghiêm túc, dường như có điều gì đó khó nói.
Nếu đến con trai mà bà cũng không chịu nói, vậy Dư Tô cũng chẳng thể hỏi thêm được gì.
Dư Tô mím môi, nghe người phụ nữ nói: “Thôi, hay là con sang đây, mình gặp nhau rồi nói.”
Sau đó bà lại kinh ngạc thốt nên một tiếng “A”, trông vẻ mặt ngạc nhiên như đầu dây bên kia vừa nói chuyện gì ngoài dự liệu của mình.
Bà ngơ ngơ ngác ngác buông chiếc điện thoại kiểu cũ, giữa hàng mày chồng chất vẻ nghi ngại cùng nỗi lo kín đáo.
Tiếp đó, bà ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Tô đứng ngoài, nghĩ một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Cháu gái, mấy đứa trẻ các cháu rốt cuộc nghĩ gì trong lòng vậy?”
Dư Tô chẳng cất lời, chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt bà, tỏ vẻ rất sẵn lòng lắng nghe, quả thực sau đó bà nói tiếp: “Con trai cô mặt nào cũng tốt cũng hay cả, nhưng mà lại sĩ diện, giờ nó đang học năm nhất ở trường này, cô với nó ở gần nhau vậy, đáng ra hai mẹ con hôm nào cũng có thể gặp mặt, nhưng nó thấy cô làm quản lý ký túc khiến nó bẽ mặt, chưa bao giờ chịu gặp cô ở trường, dù có tình cờ thấy nhau cũng giả vờ không biết mà quay đầu đi mất...
Nhưng mới nãy đột nhiên nó lại như biến thành người khác vậy, nó chịu đồng ý đến gặp cô.”
Dư Tô cười nói: “Vậy chứng tỏ con trai cô trưởng thành rồi, biết nghĩ rồi, làm quản lý ký túc thì có gì mà xấu hổ, không trộm không cướp của ai, đáng ra cậu ấy không nên cảm thấy mất mặt vì cô mới phải.”
Dù miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại nảy ra một suy đoán gần như chắc chắn... e rằng con trai của người phụ nữ này chính là một trong số các người chơi.
Là ai? Vương Đại Long, Phong Đình, hay là Chung Liêm?
Vài phút sau, quả thật Dư Tô đã nhìn thấy một người chơi xuất hiện ngoài ký túc nữ, đó là Chung Liêm.
Lúc này cô quản lý ký túc đã ra ngoài đợi được một lúc, vậy nên Chung Liêm cũng chẳng ngó vào ký túc xá, không hề phát hiện ra Dư Tô đang đứng bên trong.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương