Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại
Chương 15: Em lạc đường cũng khéo quá đó
"Này... cậu có nghe tôi nói gì không đấy?"
Đặng Dương thấy Hứa Dĩnh Hàn cứ ngồi thừ ra mãi, liền tháo giày giơ bàn chân lên hướng thẳng vào mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn ném cho Đặng Dương một cái nhìn sắc lẹm rồi hất văng chân anh ta ra, đưa tay quẹt quẹt mũi.
"Con mẹ nó! Đặng Dương... cậu bao lâu rồi không rửa chân mà sao thối thế?"
Đặng Dương ôm chân lên ngửi sau đó giật giật mũi vài cái "mới có ba hôm, cũng không thối tới mức như cậu ta nói" anh ta nghĩ thầm.
Nhìn lên thấy thằng bạn mình đang nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ, anh ta ho nhẹ vài cái, bộ dạng cà lơ phất phơ nhắm mắt lắc đầu nói:
"Làm gì có... tôi ngửi thấy rất dễ chịu."
Hứa Dĩnh Hàn "hừ" một tiếng, với tay sang bàn rút điếu thuốc hút, bất ngờ hắn ngửa lòng bàn tay ra. Đặng Dương nhíu mày khó hiểu, còn đang không biết hắn đang định làm gì thì...
"Đưa tiền đây."
"Tiền gì cơ? Tôi đâu có nợ tiền cậu."
Hứa Dĩnh Hàn cụp mắt nhìn xuống chân anh ta, biểu cảm kì thị: "Tiền khám mũi."
Đặng Dương: "..."
"Cút! Cút ngay... nhìn thấy cậu chỉ thêm ngứa mắt." Anh ta khoanh tay nghiêng người dựa sofa, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hứa Dĩnh Hàn lắc đầu ngao ngán, nhìn bạn mình đã 31 tuổi đầu rồi mà vẫn chả khác gì đứa con nít.
...
Ở phòng bên cạnh...
Lâm Hy cứ hết ôm mặt rồi lại xoa tai, cô chạy vội lại đứng trước gương nâng mặt mình lên:
"Sao vẫn đỏ như thế chứ?"
Nếu cô không nghe nhầm thì lúc nãy Hàn lão đại, hắn đã đổi cách xưng hô với cô. Thoáng chốc mặt cô còn đỏ hơn, không những đỏ mà còn nóng. Cô quyết định không nghĩ đến hắn nữa, cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng.
Đi một vòng khuôn viên biệt thự, Lâm Hy phát hiện ra nơi đây cũng có một sân huấn luyện lớn, nằm ở dưới chân núi cách nhà chính không xa.
Phía bên phải là một con đường mòn dẫn ra sau núi, Lâm Hy men theo con đường tiến sâu vào trong, định là sẽ đi kiểm tra một lượt.
Đây là thói quen của cô kể từ khi bước chân vào tổ chức, bởi không ít lần vào những buổi đêm, chào đón cô là những tên bịt mặt đen cầm theo dao súng ám sát.
Kiểm tra một lượt xong, tầm mắt của Lâm Hy hướng tới một hang động, xung quanh là dây leo bao phủ, cửa hang cũng rất nhỏ, đủ cho một người chui vào.
Cái làm cô chú ý tới là trong hang động tối đen lại bất ngờ xuất hiện tia sáng. Cô tiến lại gần, nghe thử động tĩnh bên trong nhưng một lúc lâu vẫn không thấy có gì bất thường.
Lâm Hy định sẽ vào hang động đó kiểm tra thử, mới đặt chân tới cửa hang thì bất ngờ chuông điện thoại reo, là hắn gọi:
"Em về ngay cho tôi!" Một câu ra lệnh nhưng cô nhận ra được hắn có vẻ đang rất sốt ruột.
"Vâng."
Sau khi tắt máy, Lâm Hy nén lại nghi ngờ, quay người men theo con đường cũ trở về, vì trời đã dần tối nên cô lấy điện thoại ra mở đèn rọi. Đi được nửa đường, bất ngờ cô nghe được tiếng động lạ ở gần đó.
Cô cẩn thận bước tới chỗ âm thanh vừa phát ra, vì ngăn cách bởi một lùm cây nên cô không rõ là nam hay nữ, cộng thêm việc ban nãy cô đã tắt đèn để tránh bị phát hiện.
Đang định tiến thêm bước nữa thì tiếng rên nhẹ ở sau lùm cây làm cô sững người, tiếng thở dốc hòa lẫn với tiếng va chạm xác thịt khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Lâm Hy dù chưa từng trải qua chuyện này thì cũng biết ở đằng sau lùm cây kia hai người họ đang làm gì, cảnh tượng xấu hổ này mà để người khác nhìn thấy được thì chỉ có nước cô tự đào cái lỗ chui xuống, cô định đánh bài chuồn thì bỗng...
"Không ngờ là em còn có sở thích này."
Lâm Hy giật mình, hoảng sợ tới mức suýt thì la lên, quay lại thì thấy tên lão đại đáng ghét của cô hắn đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, trong mắt lộ rõ ý cười.
Cô đưa tay vuốt ngực mấy cái: "Lão đại... anh dọa chết tôi rồi."
"Đáng đời em, cái đồ biến thái."
Lâm Hy: (Mình đập hắn được không???).
"Gì mà biến thái chứ? Lão đại à... tôi còn chưa làm gì anh đâu."
"Em nhìn trộm đôi uyên ương người ta đang hành sự, không phải biến thái thì là gì?"
"Lão đại... anh là đang suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy, là vô tình thấy thôi anh hiểu không?" Cô thẹn quá hóa giận.
Hắn cúi đầu cười rồi gật gật đầu.
"Chỉ là vô tình thì em cần gì phải nhìn chăm chú như thế? Hay là..."
Hắn tiến lại gần, môi mỏng ghé sát vào vành tai cô, sau đó nghiêng đầu cắn nhẹ, nói với chất giọng quyến rũ:
"Em tò mò sao? Muốn biết gì thì cứ hỏi tôi, cần gì phải vào tận đây để nhìn trộm."
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô khiến cô nổi da gà, cô vội đẩy hắn ra.
"Lão đại, tôi nói thật mà, lúc chiều ở trong phòng ngột ngạt quá nên tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, chẳng hiểu thế nào mà lại lạc đường, ban nãy cũng là vì nghe thấy tiếng động lạ, tôi... tôi sợ kẻ xấu nên mới rình xem thôi."
Hứa Dĩnh Hàn phì cười: "Em lạc đường cũng khéo quá đó."
Đặng Dương thấy Hứa Dĩnh Hàn cứ ngồi thừ ra mãi, liền tháo giày giơ bàn chân lên hướng thẳng vào mặt hắn.
Hứa Dĩnh Hàn ném cho Đặng Dương một cái nhìn sắc lẹm rồi hất văng chân anh ta ra, đưa tay quẹt quẹt mũi.
"Con mẹ nó! Đặng Dương... cậu bao lâu rồi không rửa chân mà sao thối thế?"
Đặng Dương ôm chân lên ngửi sau đó giật giật mũi vài cái "mới có ba hôm, cũng không thối tới mức như cậu ta nói" anh ta nghĩ thầm.
Nhìn lên thấy thằng bạn mình đang nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ, anh ta ho nhẹ vài cái, bộ dạng cà lơ phất phơ nhắm mắt lắc đầu nói:
"Làm gì có... tôi ngửi thấy rất dễ chịu."
Hứa Dĩnh Hàn "hừ" một tiếng, với tay sang bàn rút điếu thuốc hút, bất ngờ hắn ngửa lòng bàn tay ra. Đặng Dương nhíu mày khó hiểu, còn đang không biết hắn đang định làm gì thì...
"Đưa tiền đây."
"Tiền gì cơ? Tôi đâu có nợ tiền cậu."
Hứa Dĩnh Hàn cụp mắt nhìn xuống chân anh ta, biểu cảm kì thị: "Tiền khám mũi."
Đặng Dương: "..."
"Cút! Cút ngay... nhìn thấy cậu chỉ thêm ngứa mắt." Anh ta khoanh tay nghiêng người dựa sofa, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Hứa Dĩnh Hàn lắc đầu ngao ngán, nhìn bạn mình đã 31 tuổi đầu rồi mà vẫn chả khác gì đứa con nít.
...
Ở phòng bên cạnh...
Lâm Hy cứ hết ôm mặt rồi lại xoa tai, cô chạy vội lại đứng trước gương nâng mặt mình lên:
"Sao vẫn đỏ như thế chứ?"
Nếu cô không nghe nhầm thì lúc nãy Hàn lão đại, hắn đã đổi cách xưng hô với cô. Thoáng chốc mặt cô còn đỏ hơn, không những đỏ mà còn nóng. Cô quyết định không nghĩ đến hắn nữa, cầm lấy áo khoác rời khỏi phòng.
Đi một vòng khuôn viên biệt thự, Lâm Hy phát hiện ra nơi đây cũng có một sân huấn luyện lớn, nằm ở dưới chân núi cách nhà chính không xa.
Phía bên phải là một con đường mòn dẫn ra sau núi, Lâm Hy men theo con đường tiến sâu vào trong, định là sẽ đi kiểm tra một lượt.
Đây là thói quen của cô kể từ khi bước chân vào tổ chức, bởi không ít lần vào những buổi đêm, chào đón cô là những tên bịt mặt đen cầm theo dao súng ám sát.
Kiểm tra một lượt xong, tầm mắt của Lâm Hy hướng tới một hang động, xung quanh là dây leo bao phủ, cửa hang cũng rất nhỏ, đủ cho một người chui vào.
Cái làm cô chú ý tới là trong hang động tối đen lại bất ngờ xuất hiện tia sáng. Cô tiến lại gần, nghe thử động tĩnh bên trong nhưng một lúc lâu vẫn không thấy có gì bất thường.
Lâm Hy định sẽ vào hang động đó kiểm tra thử, mới đặt chân tới cửa hang thì bất ngờ chuông điện thoại reo, là hắn gọi:
"Em về ngay cho tôi!" Một câu ra lệnh nhưng cô nhận ra được hắn có vẻ đang rất sốt ruột.
"Vâng."
Sau khi tắt máy, Lâm Hy nén lại nghi ngờ, quay người men theo con đường cũ trở về, vì trời đã dần tối nên cô lấy điện thoại ra mở đèn rọi. Đi được nửa đường, bất ngờ cô nghe được tiếng động lạ ở gần đó.
Cô cẩn thận bước tới chỗ âm thanh vừa phát ra, vì ngăn cách bởi một lùm cây nên cô không rõ là nam hay nữ, cộng thêm việc ban nãy cô đã tắt đèn để tránh bị phát hiện.
Đang định tiến thêm bước nữa thì tiếng rên nhẹ ở sau lùm cây làm cô sững người, tiếng thở dốc hòa lẫn với tiếng va chạm xác thịt khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.
Lâm Hy dù chưa từng trải qua chuyện này thì cũng biết ở đằng sau lùm cây kia hai người họ đang làm gì, cảnh tượng xấu hổ này mà để người khác nhìn thấy được thì chỉ có nước cô tự đào cái lỗ chui xuống, cô định đánh bài chuồn thì bỗng...
"Không ngờ là em còn có sở thích này."
Lâm Hy giật mình, hoảng sợ tới mức suýt thì la lên, quay lại thì thấy tên lão đại đáng ghét của cô hắn đang nghiêng đầu chăm chú nhìn cô, trong mắt lộ rõ ý cười.
Cô đưa tay vuốt ngực mấy cái: "Lão đại... anh dọa chết tôi rồi."
"Đáng đời em, cái đồ biến thái."
Lâm Hy: (Mình đập hắn được không???).
"Gì mà biến thái chứ? Lão đại à... tôi còn chưa làm gì anh đâu."
"Em nhìn trộm đôi uyên ương người ta đang hành sự, không phải biến thái thì là gì?"
"Lão đại... anh là đang suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ là vô tình nhìn thấy, là vô tình thấy thôi anh hiểu không?" Cô thẹn quá hóa giận.
Hắn cúi đầu cười rồi gật gật đầu.
"Chỉ là vô tình thì em cần gì phải nhìn chăm chú như thế? Hay là..."
Hắn tiến lại gần, môi mỏng ghé sát vào vành tai cô, sau đó nghiêng đầu cắn nhẹ, nói với chất giọng quyến rũ:
"Em tò mò sao? Muốn biết gì thì cứ hỏi tôi, cần gì phải vào tận đây để nhìn trộm."
Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai cô khiến cô nổi da gà, cô vội đẩy hắn ra.
"Lão đại, tôi nói thật mà, lúc chiều ở trong phòng ngột ngạt quá nên tôi muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, chẳng hiểu thế nào mà lại lạc đường, ban nãy cũng là vì nghe thấy tiếng động lạ, tôi... tôi sợ kẻ xấu nên mới rình xem thôi."
Hứa Dĩnh Hàn phì cười: "Em lạc đường cũng khéo quá đó."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương