Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 16: Bẫy



Quằn qua quằn lại một hồi, Lâm Hy đá chân vào gốc cây để kìm nén cơn giận, lửa giận trong người cô đã lên đến đỉnh điểm, sắp sửa bùng phát, bỗng bên kia bụi cây lại truyền đến tiếng thở dốc ngày một mãnh liệt.

Lâm Hy chết sững, cảm giác mặt mình nóng như bị bỏng, cô lén đưa mắt nhìn Hứa Dĩnh Hàn.

"Em định cứ đứng đây nhìn trộm đến khi họ xong việc luôn sao?" Hắn lại trêu chọc cô.

Lâm Hy: Cái tên này sao mà lại đáng ghét thế chứ???

"Tôi không nhìn nữa, anh... anh tự đi mà nhìn."

Cô hậm hực rời đi, Hứa Dĩnh Hàn thở phào nhẹ nhõm, quay người lại nhìn về phía lùm cây vài giây, sau đó cũng theo sau cô trở về.

...

Phía sau lùm cây...

Bấy giờ sắc trời đã tối đen, xung quanh không một bóng người, tiếng gió thổi trộn lẫn với tiếng lá cây xào xạc, tạo nên những âm thanh khiến người nghe rợn tóc gáy. Cùng lúc đó, có hai cái đầu từ từ ló ra, nhưng chỉ giây sau...

"Đi chưa?" Hàn Tam vừa hỏi vừa liên tục vỗ đùi, tạo ra những tiếng va chạm ái muội, miệng lại kêu rên "Ahhh~"

Mà Hàn Tứ lúc này cũng không rảnh rỗi, vừa thở dốc vừa ló đầu ra ngoài nhìn rồi khẽ nói:

"Tối quá không nhìn thấy."

Hàn Tam lại "Ah~" thêm một tiếng: "Vậy chúng ta còn phải la tới khi nào? Từ nãy đến giờ muỗi nó hôn chân tôi mười mấy phát rồi đấy." Nói xong Hàn Tam đưa tay xuống chân đập con muỗi.

"Suỵt... đừng ồn, nhìn kĩ xem người đã đi chưa rồi chuồn lẹ, không một hồi muỗi nó tha hai chúng ta lên núi luôn bây giờ."

Hàn Tam ngồi bịch xuống đất không thèm rên nữa, nhưng vẫn giữ nguyên động tác tạo ra âm thanh va chạm xác thịt.

"Lão đại thật biết cách hành hạ người khác, bữa tối còn chưa cho ăn đã lệnh đến cái nơi quỷ quái này, lại còn là... hai thằng đàn ông, làm ăn được cái quái gì chứ? Hừ!"

Hàn Tứ mặt đầy nguy hiểm: "Ai nói với cậu là hai thằng đàn ông thì không làm gì được?"

"Cậu định làm gì tôi?" Hàn Tam cảnh giác lùi về sau, bỗng Hàn Tứ chụp lấy cổ chân Hàn Tam kéo mạnh lại, sau đó đặt tay lên ngực Hàn Tam vuốt dọc một đường từ trên xuống dưới:



"Tôi định cho cậu biết là hai thằng đàn ông thì có làm được cái quái gì không ấy mà."

Hàn Tam bị phát ngôn của thằng bạn mình làm cho hết hồn, vội vàng cong đít chạy.

"Ôi mẹ ơi! Có người muốn sàm sỡ con... mẹ ơi cứu con... bớ người ta..."

Hàn Tứ chống hai tay bên hông cười "ha hả".

...

Lâm Hy và Hứa Dĩnh Hàn quay về, vừa lúc gặp người làm đi tới mời dùng cơm.

Cô và hắn ngồi đối diện nhau, chẳng ai nói với nhau câu nào, một lúc sau rốt cuộc cũng có người đến phá tan bầu không khí im ắng này.

"Chà! Sao căng thẳng quá vậy?" Đặng Dương vừa bước vào phòng ăn đã nhận ra có điều bất thường.

Lâm Hy vẫn ngồi im, chỉ nâng mắt lên nhìn rồi thoáng ngạc nhiên, nhưng không quá ba giây cô đã trở về với khuôn mặt lạnh lùng như ban đầu.

"Cô Lâm là khách mà tôi lại không tiếp đón chu đáo, để cô phải đi tận ra sau núi tìm kiếm niềm vui..." Nói đoạn anh ta thoáng ngừng, lia mắt sang chỗ Hứa Dĩnh Hàn nói tiếp: "Hại thằng bạn tôi phải điều động người đi tìm, thất lễ quá."

Lâm Hy có hơi chột dạ, ngước mặt lên nhìn Hứa Dĩnh Hàn, định mở miệng nói gì đó nhưng chợt nhớ lại chuyện lúc chiều, cô chuyển chủ đề:

"Tôi nên gọi anh là?..."

"Tôi tên Đặng Dương, cô Lâm cứ gọi là anh Dương đi ha."

Cô không thèm để ý, tiếp tục thăm dò: "Anh có biết sau núi có một hang động không?"

Thoáng chốc Hứa Dĩnh Hàn nâng mắt nhìn cô hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc lại nhìn về phía Đặng Dương, vừa vặn Đặng Dương cũng đang nhìn hắn.

"Có sao? Cô Lâm nói tôi mới biết." Anh ta cười vui vẻ trả lời cô.

"Đây không phải là địa bàn của anh sao? Lý nào lại không biết."

Đặng Dương gắp miếng nấm bỏ vào miệng trả lời rất thản nhiên, không để lộ sơ hở: "Đây đúng là địa bàn của tôi, nhưng sau núi thì không phải."



Cô đang định hỏi thêm thì Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng: "Ăn cơm đi, đừng có hỏi nhiều!" Hắn ra lệnh.

Lâm Hy bán tính bán nghi nhưng rồi vẫn cúi đầu ăn hết nửa chén cơm sau đó về phòng.

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Hứa Dĩnh Hàn và Đặng Dương, hai người như hiểu ý nhau, không cần hỏi nhiều trực tiếp vào thẳng vấn đề.

"Cô ấy phát hiện ra được gì rồi sao?" Câu này Đặng Dương hỏi.

Hứa Dĩnh Hàn ngả người ra sau ghế, châm lửa hút thuốc: "Không hẳn, chắc chỉ mới nghi ngờ thôi." Hắn đưa điếu thuốc lên rít một hơi.

Hắn biết cô luôn không có cảm giác an toàn, bất kể đến đâu cũng sẽ kiểm tra nơi ở một cách cẩn trọng.

Bình thường hắn sẽ không quản cô, nhưng phía sau núi là địa bàn của người mà cô không thể đụng tới. Người này vừa nham hiểm vừa xảo quyệt, ngay cả hắn còn có vài phần kiêng dè.

Hắn không muốn cô gặp nguy hiểm, nhưng lại cũng không muốn cô biết được tâm tư của mình, vậy nên mới có vở diễn đặc sắc của Hàn Tam và Hàn Tứ khi nãy.

...

Ở hang động sau núi...

Ngọn đèn dầu yếu ớt phảng phất bóng của hai người đàn ông.

"Là ông cố tình để lộ sơ hở sao?"

Người đàn ông kia đưa ly trà lên miệng uống một hớp rồi khẽ cười: "Con mồi tự mình tìm đến cửa, có phải là tôi đây cũng nên giúp đỡ một chút không?"

Bên này ông ta gõ cây gậy xuống đất mấy cái.

"Con trai ông... thằng bé rất xem trọng cô gái đó, ông ở sau lưng tính kế bẫy con bé, không sợ nó sẽ hận ông à?"

"Hừ!" Người đàn ông kia nghiêm giọng: "Phận làm con cái, nó dám hận cha của mình sao?"

"Ông quả là nham hiểm như lời đồn."

Người đàn ông kia rót trà đẩy qua cho người đối diện rồi nói: "Nếu bàn về độ nham hiểm thì tôi đây vẫn còn kém xa ông." Im lặng vài giây, hai người không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng.
Chương trước Chương tiếp