Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 87: Ghen



Sáng sớm hôm nay, Hàn Tứ nhận được lệnh của ông lớn đi đến Hong Kong để hỗ trợ cho Tống gia trong một thời gian ngắn.

Chuyện cũng không có gì lạ, bởi trước nay bọn họ vẫn luôn được cử đi làm nhiệm vụ rất nhiều, cái lạ duy nhất ở đây chính là Hàn Tứ.

Chỉ là một nhiệm vụ như bao lần thôi nhưng không hiểu tại sao lần này Hàn Tứ lại có những cái biểu hiện rất là lạ.

Hàn Tam có thể cảm nhận được rằng, lúc đấy Hàn Tứ cậu ta đang rất khẩn trương, giống như cậu ta đang lo sợ về một chuyện gì đó và cũng đang gấp gáp bởi một chuyện gì đó.

Cụ thể là như thế nào thì Hàn Tam không rõ, nhưng Hàn Tam biết… Hàn Tứ cậu ta thật sự không muốn đến Hong Kong, và những cái biểu hiện cùng những cái hành động khác thường của cậu ta ám hiệu rất rõ ràng rằng cậu ta chỉ là đang muốn câu giờ.

Nhưng rồi có cố gắng để trì hoãn kéo dài thời gian như thế nào thì kết cục của Hàn Tứ vẫn là thất bại, anh ta vẫn phải đến Hong Kong theo lệnh của ông lớn.

Và có thêm một điểm bất thường nữa đó là, khi mà Hàn Tứ xin phép được trở về biệt thự để báo cáo lại với Hứa Dĩnh Hàn một tiếng thì lời đề nghị này của anh ngay lập tức bị cự tuyệt, với một cái lý do cực kỳ logic nhưng lại không thuyết phục một chút nào.

Đại khái là vì Tống gia hiện đang đứng bên bờ vực thẳm bị các thế lực mới nhắm trúng, cần Hàn Tứ phải đến Hong Kong càng sớm càng tốt để giúp Tống Ngôn lên kế sách diệt trừ hậu họa.

Ngoài Hàn Tứ ra thì còn có thêm mười mấy trợ thủ cũng được cử đi cùng Hàn Tứ đến Hong Kong, chỉ có vẻ là Hàn Tứ được người của Tống gia “ưu ái” nhất, có xe riêng đến đón, lại còn được dàn vệ sĩ “quan tâm” mà kè cặp suốt cả đoạn đường.

Ôi! Thật là ganh tị quá đi!

Sự việc xảy ra cho đến tận ngày hôm nay suy cho cùng thì cũng chỉ có Hàn Tứ là rõ ngọn nguồn nhất.

Hàn Tứ đã lên xe của bọn chúng được hơn hai mươi phút rồi nhưng cái cảm giác áp bức từ tứ phía dội lại khiến cho cho anh ta có cảm giác hít thở không thông.

Rất nhiều lần Hàn Tứ chạm mắt với hai vệ sĩ ngồi bao vây mình, thỉnh thoảng lại rùng mình bởi cặp mắt khó hiểu của tài xế qua gương chiếu hậu.

Đến nước này rồi, Hàn Tứ cũng chỉ biết thầm cười chế giễu.

Xem ra, lão cáo già Tống Ngôn đã gấp đến độ không thể chờ được nữa mà muốn ngay lập tức trừ khử anh.

Nói đúng hơn là lão ta đang muốn diệt khẩu.



Quay trở lại bên này.

Lâm Hy cũng vừa mới tiếp nhận được toàn bộ thông tin mà Hàn Tam đưa tới, có vẻ như cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

“Theo như anh nói thì… Hàn Tứ có thể là đã đắc tội với Tống Ngôn cho nên là mới bị ông ta nhắm trúng?”

“Cũng không hẳn.” Hàn Tam lắc đầu, giây sau anh ta liền nghiền ngẫm rất lâu rồi mới nghiêm túc trả lời cô: “Ban đầu đúng là tôi chỉ nghĩ đơn giản như thế, nhưng sau khi xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc thì tôi càng chắc chắn, khả năng cao là Hàn Tứ đã phát hiện ra được chuyện gì đó nắp thóp được Tống Ngôn cho nên ông ta mới khẩn trương muốn “bịt miệng” Hàn Tứ.”

“Với cả… nói thật là tôi chưa bao giờ tin một thế lực ngang ngửa với tổ chức như Tống gia lại phải mượn người của tổ chức đến để giúp đỡ, chuyện này căn bản không có khả năng.”

Lâm Hy không biết đang nghĩ gì, một tia sáng lóe lên trong nháy mắt, cô chạy vội vào trong cầm lấy điện thoại lên kiểm tra thì…

Quả nhiên, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hàn Tứ.

Đêm hôm qua, sau khi Lâm Hy trở về thì đã mệt đến mức lăn ra ngủ một mạch tới sáng, cho nên điện thoại của cô vẫn luôn trong tình trạng bị sập nguồn, Hàn Tứ không gọi được cho cô cũng là chuyện dễ hiểu.

Lâm Hy tới cửa đưa điện thoại đến trước mặt Hàn Tam, nói: “Hàn Tứ gọi cho tôi tổng là 12 cuộc, xem ra đã xảy ra chuyện thật rồi.”

“Chết tiệt!” Hàn Tam phun ra một câu chửi bậy, sau đó liền không nhịn được mà vung tay đấm mạnh vào cánh cửa.

Lâm Hy hiểu tâm trạng của Hàn Tam bấy giờ, chỉ là bọn họ hiện tại cần phải thật bình tĩnh thì mới có thể giải quyết được vấn đề một cách hiệu quả nhất, cô mở miệng áp chế cảm xúc của Hàn Tam: “Anh bình tĩnh lại trước đã, thử nhớ lại xem trước khi lên xe Hàn Tứ có biểu hiện bất thường gì khác nữa hay không? Hoặc là ám hiệu gì đó cho anh biết chẳng hạn? Tôi nghĩ là phải có chứ? Anh cố nhớ kĩ lại xem.”

Như ma xui quỷ khiến, Hàn Tam bất tri bất giác đưa tay sờ tới túi áo trong của mình, anh ngay lập tức lấy nó ra.

Chính là cái mẩu giấy chứa bột chất cấm gây ảo giác mà đêm qua Hàn Tứ đã cẩn thận gói ghém lại.

“Cô xem.” Hàn Tam đưa nó cho cô, chính anh cũng không biết bên trong có gì bởi bấy giờ anh mới nhớ đến sự tồn tại của nó.

Sau khi Lâm Hy mở ra, hai người không hẹn mà cùng nhau chạm mắt.

Lâm Hy ngay tức khắc cẩn trọng một cách bất thường, cô dõi mắt nhìn một lượt xung quanh, không thấy có ai theo dõi liền ra hiệu cho Hàn Tam vào phòng.

Ngay sau đó thì, căn phòng được đóng kín mít, ngay cả cửa sổ cũng không hé một li, căn phòng này hiệu quả cách âm lại cực kỳ tốt, cho nên phút chốc bầu không khí đã rơi vào im lặng

Nhưng ở một góc không xa, đằng sau bức tường ngăn cách lại tồn tại một tiếng hít thở nặng nề đến đáng sợ, lạnh lẽo đến thấu xương, đâu đó còn nghe thấy cả từng khớp ngón tay vang lên “răng rắc”.

Nếu có người chứng kiến được cảnh tượng này, nói không chừng sẽ tưởng là ma mà chạy mất dép.



Sau khi Hàn Tam cùng Lâm Hy đi vào trong phòng thì mọi thứ đều tối đen như mực, duy nhất chỉ có một cái đèn ở bàn làm việc là được thắp sáng.

Lâm Hy đeo kính cẩn thận quan sát số bột ít ỏi trong mẩu giấy, cô biết đây là chất cấm, nhưng cụ thể là loại nào thì cô không biết, bởi cô không chuyên về mấy thứ này, chỉ có Hàn Tứ là am hiểu về chất cấm nhất, nhưng hiện tại anh ta lại không có ở đây, đoán không chừng còn đang gặp nguy hiểm.

“Trước khi lên xe, Hàn Tứ đã kịp giấu nó vào trong tay áo của tôi, bởi vì người của Tống gia theo sát rất kĩ cho nên cậu ta không tiện nói cho tôi biết đây là thứ gì, chỉ lén liếc mắt ám hiệu. Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, thứ chất cấm này có liên quan gì tới Hàn Tứ sao? Hay là có liên quan gì đó tới Tống Ngôn?”

“Nếu mà nói có liên quan gì đó đến Hàn Tứ thì thật ra trong chuyện này lão ta chẳng có động cơ gì để mà phải trừ khử Hàn Tứ cả, chất cấm thôi mà, lão ta còn là người thường nữa hay sao mà còn cần phải lo sợ đến thế?”



Lâm Hy dời tầm mắt xuống số bột trên bàn, hàng mày nhíu lại: “Anh nói đúng, nhưng nếu nó không liên quan đến Hàn Tứ thì sao?”

“Ý cô là?” Hàn Tam biết Lâm Hy dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Lâm Hy lấy một ít bột sau đó xoa xoa giữa hai ngón tay, cô bất ngờ đưa ra suy đoán của mình: “Hàn Tứ am hiểu về chất cấm nhất, có lẽ anh ta đã biết đây không phải là loại ma túy bình thường cho nên mới cất công giữ lại. Anh nhìn đi, số bột này rất ít, giống như là Hàn Tứ phát hiện ra được nó ở đâu đó và rồi lén giấu đem về.”

Hàn Tam bấy giờ cũng ngộ ra không ít, anh vội vàng đáp lại lời của Lâm Hy: “Vậy chỉ có duy nhất một khả năng, đó là vì chất cấm này Hàn Tứ phát hiện được ở chỗ của Tống Ngôn và đã bị lão ta phát hiện.”

“Đúng vậy.” Lâm Hy chậm rãi gật đầu, sau đó cô nói tiếp: “Chứng tỏ loại chất cấm này không tầm thường nên mới có thể khiến lão ta gấp gáp muốn diệt trừ Hàn Tứ như thế.”

Hàn Tam khinh thường nhếch nhẹ khóe môi, mỉa mai nói: “Xem ra lần này lão già Tống Ngôn điều cậu ta đến Hong Kong là vì muốn giết người diệt khẩu.”

Lâm Hy gấp gọn mẩu giấy rồi cất nó vào túi một cách cẩn thận, sau cùng cô tháo mắt kính xuống: “Chuyện cấp bách bây giờ là chúng ta cần phải biết được tình hình của Hàn Tứ ra sao trước đã, mạng người quan trọng, những chuyện khác để điều tra sau. Còn về số chất cấm này, tôi sẽ nhờ người nghiên cứu.”

“Được.” Hàn Tam đồng ý với cô.

Cốc cốc!

Đúng lúc này, bỗng bên ngoài có người gõ cửa.

Hai người nhìn nhau gật đầu một cái như ra hiệu sau đó thì nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, còn không quên mở toang cửa sổ. Phút chốc, mọi thứ đều trở lại bình thường, giống như không hề có một cuộc bàn luận kế sách nào cả, sự bất thường duy nhất đó là Hàn Tam đã ở trong phòng Lâm Hy hơn nửa tiếng đồng hồ.

Dường như bên ngoài không nghe thấy ai phản hồi liền gõ cửa thêm vài lần nữa, lần này gõ càng thêm mạnh và không có tiết tấu.

Vốn dĩ Lâm Hy không lên tiếng là bởi vì ban nãy cô đang bận cùng Hàn Tam thu dọn sạch sẽ mọi thứ mà lúc nãy hai người đã bày ra, cộng thêm việc căn phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, cô có lên tiếng hay không lên tiếng thì cũng vậy.

Bên ngoài bấy giờ không còn là tiếng gõ cửa êm ái nữa mà thay vào đó là hai tiếng đập rất lớn, rất có lực

Người nọ xem ra là đã mất kiên nhẫn rồi.

Mọi thứ xong xuôi, Lâm Hy quay người đi thẳng về hướng cửa: “Ai đấy…”

Rầm!

Cô còn chưa đi tới thì cánh cửa bất ngờ bị đạp mạnh một cái đến văng chốt.

“Ối!.. Trong một thoáng, Lâm Hy bị tiếng động đó dọa cho sợ đến mức thét lên một tiếng chói tai, đến cả Hàn Tam đang đứng phía sau cô cũng bị dọa cho giật mình.

Còn chưa kịp nhìn rõ người vừa làm ra cái chuyện điên rồ này là ai, còn chưa kịp hết bàng hoàng thì cổ tay phút chốc đã bị người đó bóp chặt đến mức như muốn bóp nát cả xương cô.

Giây sau cô bị người đó kéo ra khỏi phòng.

Lâm Hy lúc này mới kịp hoàn hồn mà vùng vẫy: “Này, điên rồi sao? Mau buông tôi ra!”

Cứ nghĩ hắn ta sẽ lôi kéo cô thêm một lúc nữa, ai mà ngờ cô vừa nói xong thì hắn đã thả ra luôn.

Lâm Hy xoa xoa vùng cổ tay bị bóp đến đỏ bầm của mình, oán giận trừng mắt.

Nhưng phút chốc liền ngẩn ra.

Cái tên vừa mới đạp cửa là Hứa Dĩnh Hàn.

Hứa Dĩnh Hàn một tay chống hông, tay còn lại đưa lên vuốt mặt một cái. Lâm Hy có thể cảm nhận được cơn tức giận tỏa ra tràn lan khắp người hắn, vừa nóng rực như muốn thiêu đốt, lại vừa lạnh lẽo như chốn địa ngục sâu thăm thẳm.

Bỗng hắn lạnh lùng cất giọng khiến cô giật mình: “Cô định cứ im lặng như vậy sao?”

“Sao cơ?” Lâm Hy quả nhiên không hiểu ý hắn.

Hứa Dĩnh Hàn nhếch môi cười lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh đến rùng mình: “Giỏi! Trai đơn gái chiếc, ban ngày ban mặt lại ở chung một phòng đóng cửa kít mít như thế, rốt cuộc thì hai người đã làm cái gì?”

Vừa nãy, Hứa Dĩnh Hàn định đi tới phòng Lâm Hy để gõ cửa gọi cô nàng lười nhác này dậy, nào ngờ lúc đi tới khúc rẽ lại gặp Hàn Tam đang đứng trước cửa phòng của cô.

Lúc đó hắn đã định bước tới hỏi chuyện nhưng lại bắt gặp được khoảnh khắc Lâm Hy đang lén lén lút lút nhìn xung quanh, giây sau liền cùng với Hàn Tam bước vào trong phòng.

Những chuyện sau đó thì Hứa Dĩnh Hàn không còn biết nữa.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi hơn 30 phút ở ngoài nhưng rồi cuối cùng vẫn không thấy bọn họ trở ra, nộ khí từ nãy đến giờ bắt đầu bùng phát, hắn không nhịn được mà phải ngay lập tức đi tới gõ cửa phòng của cô.

Gõ không được thì liền đạp cửa.



Lâm Hy bị hắn nói đến buồn cười, thì ra là hắn tức giận vì chuyện đó.

“Anh đừng hiểu lầm, tôi với Hàn Tam chỉ đang bí mật bàn bạc một số chuyện mà thôi.”

Hứa Dĩnh Hàn nghe không lọt tai những lời này, hắn tức giận nói: “Bí mật bàn bạc? Là bàn bạc chuyện gì mà phải lén lút kín cửa như thế?”

Hàn Tam thấy tình hình không ổn liền tiến tới giải thích với hắn: “Lão đại à, tôi với Lâm Hy thật sự chỉ đang…”



“Cậu nín! Tôi không có hỏi cậu!” Hứa Dĩnh Hàn lạnh giọng cảnh cáo: “Lập tức ra sân giám sát huấn luyện, chốc nữa tôi sẽ hỏi tội cậu sau!”

Xem ra Hứa Dĩnh Hàn đã thật sự đạt đến cảnh giới cao nhất của sự tức giận.

Hàn Tam dù lo cho Lâm Hy nhưng cũng không thể nào kháng lại lệnh của Hứa Dĩnh Hàn, anh nhìn Lâm Hy một cách kín đáo sau đó bấm bụng rời đi.

Lâm Hy tiếp đó bị Hứa Dĩnh Hàn nắm lấy cổ tay kéo đến phòng hắn.

Vừa bước vào phòng, Hứa Dĩnh Hàn đóng “sầm” cửa lại, hắn ném cô xuống sofa một cách không thương tiếc, tiếp đến liền quỳ một chân xuống tấm nệm bằng da, sau đó thì chống tay lên bức tường đối diện, hỏi: “Thế nào?”

Tay phải của Hứa Dĩnh Hàn bóp chặt cằm cô, ép cô phải quay lại nhìn hắn.

Lâm Hy đau đớn đến mức cắn chặt môi.

Hứa Dĩnh Hàn thoáng chốc liền cảm thấy đau lòng.

Hắn chậm rãi dùng ngón tay trỏ tách đi hàm răng đang nghiền nát đôi môi đỏ mọng của Lâm Hy, vừa tách ra thì liền rướm máu.

Hứa Dĩnh Hàn nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên môi cô nhưng dù lau thế nào cũng không thể cầm hết được.

Hắn đau lòng cúi xuống, dịu dàng đưa đầu lưỡi liếm đi hết thảy máu tanh, nhưng đến cuối cùng… tận sâu trong tim hắn, hắn vẫn không thể kiềm lòng được, hai đôi môi chỉ trong một thoáng đã cùng nhau kề sát.

Lâm Hy ngẩn người mở to hai mắt, Hứa Dĩnh Hàn hắn hôn cô.

Kể từ sau khi mất trí nhớ, đây là lần đầu tiên Hứa Dĩnh Hàn chủ động thân mật với cô như vậy.

Một nụ hôn sau hơn nửa năm xa cách, thử hỏi Lâm Hy sẽ cự tuyệt được hay sao?

Lâm Hy mủi lòng rơi xuống giọt lệ, giọt lệ nóng ấm dính sát vào hai khuôn mặt đang áp vào nhau, Hứa Dĩnh Hàn hắn có thể cảm nhận được.

Nụ hôn này, cô sẽ xem như là hắn đang bù đắp cho những tổn thương chua xót mà cô đã phải chịu vì hắn.

Lâm Hy nhắm mắt chìm đắm trong nụ hôn vừa ngọt ngào vừa đau đớn ấy, hai con người cứ thế quấn quýt triền miên.

Hứa Dĩnh Hàn ôm chặt Lâm Hy vào lòng, vừa cưng chiều lại vừa nâng niu, thỏa mãn gặm nhấm hai cánh môi mềm mại của cô gái nhỏ.

Cho đến phút cuối cùng, hắn đột nhiên cắn mạnh lên môi cô.

“Ưm…” Lâm Hy vì đau mà nức nở một tiếng.

Hứa Dĩnh Hàn vẫn không quên chuyện cô cùng Hàn Tam bí mật ở chung một phòng, lửa giận trong người lại một lần nữa bùng phát.

Hắn không nói một lời nào, trực tiếp bế cô bước nhanh vào phòng tắm, hắn đá văng cánh cửa phòng tắm ra, giây sau liền kéo cô đến trước vòi hoa sen rồi dứt khoát mở nước.

Dòng nước lạnh bất ngờ dội xuống khiến Lâm Hy nhất thời chưa kịp làm quen, hai tay lại bị hắn giữ chặt, cô bất giác cảm thấy khó thở, lại khó chịu và lạnh lẽo vô cùng.

Bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn xé toạc chiếc áo sơ mi của cô, ngay sau đó liền kéo xuống. Hắn còn định vươn tay chạm đến lưng quần, Lâm Hy phát hoảng đẩy mạnh hắn ra muốn chạy trốn nhưng chỉ trong chốc lát đã bị hắn tóm về.

Hứa Dĩnh Hàn hắn tàn nhẫn lột sạch những chướng ngại vật đang cản trở công việc của hắn, sau đó thì bàn tay không một chút kiêng nể mà ma sát với làn da trắng nõn mềm mại của cô.

Hắn giống như là đang muốn gội rửa hết thảy những dấu vết mà người khác đã in lại trên cơ thể cô vậy.

Chỉ là hắn không biết, chính hắn đã tự xóa đi tất cả những hồi ức tươi đẹp có liên quan đến hắn, những dấu ấn đậm nét nhất đã in sâu vào tận xương tủy của cô, chính hắn đã phá hủy đi tất cả.

Lâm Hy đau đớn nhẫn nhịn từng đợt ma sát mạnh mẽ của hắn, cô có cảm giác như tay hắn có lửa, đi đến đâu đều mang đến cho cô cảm giác như bị thiêu đốt, rất nóng…rất đau.

Trên cơ thể của Lâm Hy bấy giờ đã hằn lên những vết đỏ tím, nếu hắn cứ tiếp tục hành hạ cô như vậy thì chắc hẳn cô sẽ chết mất.

Bất chợt Hứa Dĩnh Hàn xoay người cô lại, để tấm lưng nhỏ bé của cô áp sát vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bàn tay vẫn không ngừng ma sát, hắn vẫn không có ý định sẽ buông tha cho cô.

Lâm Hy ban đầu rất cứng rắn, nhưng đến thời điểm hiện tại thì cô đã không thể chịu đựng nổi sự hành hạ thống khổ như thế này nữa.

“Đau không?” Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên ghé sát bạc môi lên vành tai mẫn cảm của cô, thấp giọng hỏi câu đó, dường như là đang ép cô phải nói ra lời cầu xin.

Lâm Hy kiêu ngạo cắn môi, không muốn để bản thân phải bật ra những lời cầu xin hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn là không thể chịu đựng được lực tay tàn nhẫn ấy, cô chấp nhận

chịu thua, nỉ non nói ra những lời rất nhỏ trong cổ họng: “Đau, thật sự rất đau, anh đừng như vậy nữa có được không?”

Hứa Dĩnh Hàn kẽ cười, nhưng chỉ là một nụ cười lạnh lẽo: “Đau để mà nhớ.”

Nói xong lực tay của hắn không những không giảm mà còn mạnh mẽ hơn.

Lâm Hy “rít” lên một tiếng, cô lớn giọng chất vấn Hứa Dĩnh Hàn: “Không phải tôi đã giải thích rõ ràng với anh rồi sao? Anh còn tức giận cái gì nữa?”

“Chậc chậc!” Hứa Dĩnh Hàn lắc đầu: “Tôi đã cho cô cơ hội để thành thật, vậy mà cô vẫn nhất quyết muốn nói dối cho đến cùng có đúng không?”

Lâm Hy không hiểu, cô có hơi khó chịu mà quay người: “Anh rốt cuộc thì đang muốn nói cái gì vậy chứ? Những lời tôi nói với anh tất cả đều là sự thật, anh không tin cũng được nhưng sao có thể nói tôi như thế?”

Hứa Dĩnh Hàn hắn “hừ” một tiếng, bấy giờ mới chịu nới lỏng bàn tay: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô với cậu ta ở trong phòng bàn luận cái gì mà tận hơn 30 phút, nếu tôi không đến gõ cửa, có phải là thời gian hai người ở chung sẽ lâu hơn có đúng không?”

“Hứa Dĩnh Hàn!”
Chương trước Chương tiếp