Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại
Chương 88: Chờ đợi thời cơ không bằng mau chóng kết thúc
“Hứa Dĩnh Hàn!” Lâm Hy chịu không nổi với cái kiểu khinh thường này của hắn, cho dù hắn có mất trí nhớ đi chăng nữa thì những lời mà hắn nói ra đều giống như một loại vũ khí sắc nhọn khảm sâu vào tận trái tim cô.
Tại sao hắn lại có thể nói ra được những lời tổn thương đến lòng tự trọng của cô như thế?
Bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn nâng một bên chân của cô lên, cảm nhận được tư thế này nguy hiểm, cô cật lực vùng vẫy: “Hứa Dĩnh Hàn, nếu ngày hôm nay anh dám chạm vào tôi, tôi thề sẽ hận anh cả đời!”
Ngay sau đó, Lâm Hy chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh lẽo không chút tư vị thoát ra từ cổ họng hắn, tiếp đó là giọng nói trầm trầm cất lên: “Được, nếu vậy thì em hãy cứ hận tôi cả đời đi, có như vậy thì đời này trong tâm trí em mới có thể chỉ chứa đựng một mình tôi ở tận sâu trong đáy lòng, cho dù có chết cũng không thể nào quên được.”
Sau câu nói đó là từng đợt ngứa ngáy nóng ran từ bạc môi mỏng của Hứa Dĩnh Hàn mang lại, nụ hôn câu dẫn rơi nhẹ vào tai, sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển xuống gáy.
Mọi chuyện diễn ra khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Lâm Hy lúc bấy giờ, chính xác là Hứa Dĩnh Hàn hắn chỉ đang muốn trêu đùa cô.
Làm loạn đủ kiểu nhưng thực chất hắn lại không đủ tàn nhẫn để thật sự làm.
Lâm Hy biết Hứa Dĩnh Hàn chỉ đang muốn răn đe mình, nhưng cô lại đang ngứa ngáy khó chịu không thôi, cuối cùng cũng không chịu được mà bất mãn gào giọng: “Mẹ nó! Bà đây không thèm hận anh nữa!”
“Phì…”
Hứa Dĩnh Hàn nghe xong tức khắc bật cười.
“Thái độ khi bị nói trúng tim đen là như thế này sao?” Lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn từ lúc nào đã đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh xắn tái nhợt của cô gái nhỏ.
Dòng nước lạnh không ngừng dội xuống khiến cho Lâm Hy có chút khó khăn, mắt không thể mở, miệng lại khó cất lên lời. Cô khua tay loạn xạ một lúc, cuối cùng Hứa Dĩnh Hàn cũng chịu thương xót cho cô.
Hắn với tay khóa vòi nước lại, sau đó giam chặt cô ở trong lòng, cất giọng trầm thấp:
“Sao hả? Em định sẽ bào chữa thế nào?”
Hơi nóng phả vào tai khiến Lâm Hy được một trận ngứa ngáy, nhưng giờ phút này cô chẳng còn lòng dạ nào để mà trầm mê. Muốn quay người lại đối mặt với hắn nhưng lại bị hắn khóa chặt vòng tay không cho nhúc nhích.
Lâm Hy nhắm mắt thở dài, cô hơi ngoảnh mặt về phía sau, bất mãn nói: “Những lời trước đó tôi nói với anh hoàn toàn là sự thật, không có gì phải bào chữa. Anh tin cũng được, không tin cũng được, nhưng làm ơn hãy thả tôi đi, Hàn Tứ đang gặp nguy hiểm đó anh có biết không hả?”
Bỗng cảm nhận được một nụ cười lạnh lẽo từ người phía sau, giây tiếp theo hai cánh môi hồng hé mở liền bị ngón tay trỏ của hắn chặn lại, cắt ngang những lời nói chuẩn bị tuôn ra.
Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên xoay người cô lại, cái cằm nhỏ bé bị xiết đến đau, Lâm Hy không khỏi nhíu mày, bỗng hắn nói: “Xem ra cô bé như em vẫn không chịu ngoan ngoãn rồi, vẫn còn mạnh miệng như vậy?”
“Anh bị thiểu năng sao? Tôi đã nói đến như vậy rồi, anh lại còn giả ngơ không hiểu.” Lâm Hy hiện tại đã tức đến mức không thèm nể nang gì hắn nữa.
Lão đại mà to sao, cô đếch sợ nhé!
“Tôi nói là Hàn Tứ đang gặp nguy hiểm, anh ấy là thuộc hạ của anh, chẳng lẽ anh lại không để tâm một chút nào hay sao?”
Hứa Dĩnh Hàn mặt vẫn không đổi, giống như không hề tin tưởng câu chuyện vừa rồi: “Hàn Tứ nhận lệnh của tôi đi làm nhiệm vụ, mà đã là nhiệm vụ thì ít nhiều cũng sẽ có rủi ro, em đã từng là trợ thủ của tổ chức, tại sao lại còn có những cái suy nghĩ phức tạp như vậy?”
Lâm Hy bấy giờ đã khẩn trương lại càng khẩn trương hơn nữa, cô ngay lập tức trình bày:
“Nhưng lần này không giống mọi khi… khoan đã! Anh vừa mới nói chính anh là người đã giao nhiệm vụ cho Hàn Tứ sao?” Bỗng Lâm Hy ý thức được một việc, cô không khỏi kinh ngạc mà nhìn Hứa Dĩnh Hàn.
Tại sao cô gái trước mặt này cứ luôn để tâm đến những chuyện liên quan đến Hàn Tứ như vậy?
Chân mày Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt, sắc mặt trông rất khó coi, cứ như ai vừa mới ăn hết của nhà hắn vậy, hắn bất ngờ cau có: “Ngoài tôi ra thì ai có thể ra lệnh được cho Hàn Tứ? Em rốt cuộc thì đang lo sợ chuyện gì? Cậu ta chỉ là đến Hong Kong một thời gian rồi sẽ nhanh chóng trở về, thân thủ cậu ta vốn không tệ, cho dù có nguy hiểm thì cũng không làm khó được cậu ta.”
Nói đến đây Hứa Dĩnh Hàn bỗng rùng mình.
Hắn không hề biết, những ngày tháng sau này của Hàn Tứ ở Hong Kong sẽ phải đối mặt với những loại chuyện kinh khủng gì.
“…” Biểu hiện của Lâm Hy hiện tại cũng chẳng khác hắn là bao, ngược lại còn có chút kỳ quái. Không lẽ Hàn Tam chỉ đang lo lắng thái quá nên mới suy diễn ra nhiều cảnh tượng nguy hiểm như vậy?
Không đúng!
Nếu nói như vậy thì những biểu hiện kỳ lạ của Hàn Tứ thì sao? Còn cả cái thứ chất cấm mà Hàn Tứ đã lén giấu đi nữa?
Chuyện này xem ra khá phức tạp rồi.
“Thế nào? Nói dối bất thành sao?” Trông thấy biểu hiện của Lâm Hy như vậy, Hứa Dĩnh Hàn càng nghĩ là cô nàng đã hết đường bào chữa, hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình.
“Nói chuyện!” Hắn ra lệnh.
Lâm Hy nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc hỏi: “Anh có thể nào nói cho tôi biết nhiệm vụ mà anh giao cho Hàn Tứ xử lý là gì được không?”
Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Được, nhưng trước tiên tôi muốn em thành thật nói cho tôi biết, lúc nãy em và Hàn Tam đã làm ra những chuyện gì.”
Lâm Hy chớp chớp đôi mắt khổ sở nhìn hắn, không biết nên khóc hay nên cười.
Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn không chịu tin cô!
Nói thật là hiện tại Lâm Hy rất muốn phát cho hắn một cái, nếu không phải vì hắn mạnh hơn cô thì bây giờ cô đã không phải đứng yên chịu yếu thế như bây giờ rồi.
Lâm Hy tức đến nỗi bật cười, nhưng cô đột nhiên trở nên hòa hoãn: “Lão đại à, tôi đã nói hết nước hết cái rồi, anh còn muốn tôi phải nói thêm gì nữa?.. Á… này! Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ nổi điên bế cả người cô ra ngoài, hắn đi thẳng đến chỗ giường ngủ sau đó thì không thương tiếc mà ném mạnh cô xuống.
Cũng may là bị thả xuống tấm nệm êm ái, nếu không cô không dám tưởng tượng cái lưng nhỏ bé của mình sẽ gãy ra làm mấy khúc.
Đang lồm cồm bò dậy thì cả thân hình cường tráng của Hứa Dĩnh Hàn cứ thế đè nặng xuống người cô.
Cực kỳ khó chịu…
“Anh có bệnh à? Nổi điên cái gì chứ?” Lâm Hy tức giận quát hắn.
Hứa Dĩnh Hàn không mấy để tâm, việc hắn quan tâm bây giờ là người con gái đang trần trụi ở dưới thân hắn.
Bàn tay Hứa Dĩnh Hàn đem theo từng đợt lửa nóng rực như muốn thiêu đốt từng tấc da tấc thịt trên cơ thể nhỏ nhắn.
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, hắn cúi xuống vùi đầu vào hõm cổ Lâm Hy: “Cậu ta đã chạm vào chỗ nào của em rồi?”
Lâm Hy cắn chặt môi không trả lời hắn.
Hứa Dĩnh Hàn lại tiếp tục hỏi: “Ở đây?”
“…”
“Chỗ này?”
“…”
“Hay…”
“Đừng!”
Cho đến khi bàn tay của hắn chạm đến đùi trong của cô, cô giật nảy mình vội cản hắn lại.
Giây sau, Lâm Hy chỉ thấy Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên trở nên tức giận một cách khó hiểu, bỗng hắn gằn giọng nói với cô: “Cô gái của tôi, dù cho em có cố gắng để che giấu đi chuyện đáng xấu hổ đó nhưng mắt tôi lại không mù, chính mắt tôi nhìn thấy em cùng Hàn Tam lén lén lút lút trong phòng riêng, tôi rõ ràng còn thấy cậu ta ôm em, hôn em… Những chuyện sau đó, chắc là tôi không cần phải trình bày chi tiết với em đúng chứ?”
Lâm Hy thoáng chốc bị lời nói của Hứa Dĩnh Hàn dọa cho mở to đôi mắt kinh hãi mà nhìn hắn.
Mọi thứ trong đầu của cô hiện tại đều đang rối tung rối mù, cũng không biết phải diễn tả ra sao.
Cái gì gọi là ôm hôn lén lút? Hứa Dĩnh Hàn hắn mắc chứng hoang tưởng sao?
Cô và Hàn Tam không có gì chuyện đó là chắc chắn, nhưng còn căn phòng được đóng kín mít của cô thì hắn tận mắt thấy kiểu gì?
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, đến cuối cùng… Lâm Hy dường như bắt được manh mối gì đó.
Mắt cô ngay lập tức chuyển hướng đến phòng tắm đang sáng đèn, nơi tồn tại cái thứ trong túi áo của cô.
Không lẽ…
Thái dương Lâm Hy giật mạnh một cái, cô nhìn sang Hứa Dĩnh Hàn, chỉ cảm thấy một sự chua xót đến cùng cực, trái tim đau đớn như vỡ thành trăm mảnh.
Khóe mắt cô đỏ hoe, giây sau nước mắt liền tuôn trào.
Cô vì yêu hắn mà lâm vào khổ nạn.
Hắn vì yêu cô mà nguy càng thêm nguy.
Hai người bọn họ đã định sẵn đời này nếu muốn ở cạnh nhau thì bắt buộc phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng cô hy vọng, cái giá này… Cô và Hứa Dĩnh Hàn sẽ vượt qua được.
…
Cả một ngày Hứa Dĩnh Hàn không cho cô bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Tình hình của Hàn Tứ còn chưa rõ thế nào, thứ chất cấm kia thì… không cần thiết phải tìm người giúp nữa, bởi cô đã biết nó là cái gì.
Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc thì Lâm Hy ít nhiều cũng đã có được đáp án.
Chỉ có một khả năng, đó là trong suốt thời gian qua Tống Ngôn vẫn luôn lén cho Hứa Dĩnh Hàn sử dụng chất cấm gây ảo giác, còn bằng cách nào ông ta có thể thuận lợi qua mắt được Hàn Tứ thì Lâm Hy đoán rằng, chất cấm đó có thể đã được ông ta lén tráo với thuốc điều trị hằng ngày của Hứa Dĩnh Hàn.
Bởi vì dùng nó với một lượng rất ít cho nên đến tận ngày hôm nay vẫn chưa bị ai phát hiện ra, nhưng đen đủi cho ông ta là lại bị Hàn Tứ nắm thóp được.
Chuyện này Lâm Hy dám chắc rằng chính ông lớn cũng không hề biết và không hề có liên quan.
Huống hồ gì chính cô cũng đã từng là nạn nhân của ông lớn khi đứng trước nguy cơ sẽ làm cho tiền đồ quyền lực của Hứa Dĩnh Hàn sụp đổ.
Vậy nên ông lớn xem trọng hắn, đương nhiên cũng sẽ rất để tâm đến hắn, cho nên cô không nghĩ là ông lớn sẽ tiếp tay cho Tống Ngôn làm hại con trai mình, mặc dù hai người họ không cùng huyết thống.
Lâm Hy chìm sâu trong dòng suy nghĩ rối loạn của chính mình, tay lâu lâu lại lướt xuống vuốt ve mái tóc của người đàn ông đang yên ổn nhắm mắt.
Lâm Hy dựa lưng vào thành giường, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn đang ngoan ngoãn gối đầu lên chân cô.
Dù sớm hay muộn thì mọi chuyện cũng cần phải đi đến hồi kết, thay vì chờ đợi thời cơ chi bằng mau chóng kết thúc triệt để, tránh để mọi chuyện đi quá xa không cách nào có thể cứu vãn được.
Lâm Hy nhìn Hứa Dĩnh Hàn chăm chú, tay không ngừng vuốt ve mái tóc đang che lấp nửa con mắt kia, vô thức thế nào lại cúi xuống hôn lên mi mắt của hắn.
“Dĩnh Hàn… chờ em.”
Chờ em nhổ hết những đám gai nhọn đã cản trở tình yêu của chúng ta, chờ em dọn sạch những đám rác rưởi đã ám hại anh hết lần này đến lần khác, chờ em rửa sạch những nỗi uất hận từ lâu đã ăn mòn tận sâu trong gốc rễ, và chờ em… giúp anh đòi lấy món nợ này.
Cửa phòng thoáng chốc mở ra, nhưng chỉ rất nhanh sau đó đã được đóng kín.
Hứa Dĩnh Hàn vẫn yên tĩnh, hơi thở đều đặn, có vẻ như chất lượng giấc ngủ không tồi.
Lâm Hy lưu luyến nhìn từ bên ngoài cửa phòng một lúc, cuối cùng cũng dứt khoát rời đi, địa điểm là sân huấn luyện tổ chức.
Vừa ra tới nơi, tất cả các trợ thủ đều có mặt đầy đủ, là Hàn Tam đã điều động mọi người giúp cô.
Hai người không hẹn mà gật đầu ra hiệu cho đối phương, Lâm Hy đứng nghiêm đối diện với đoàn trợ thủ ở trước mặt, giây sau liền nói:
“Chắc mọi người đã nghe Hàn Tam thông báo về hành động tối nay rồi đúng chứ?”
Thoáng chốc, cả sân huấn luyện tiếng người xì xào không ngớt, nhưng cũng chỉ có vài người là thật sự dám nói lên quan điểm của mình: “Hành động lần này quá nguy hiểm, ông lớn cùng Tống Ngôn có mối quan hệ thân thiết như vậy, dẫn quân đến đối phó Tống Ngôn chẳng khác nào đang phản bội tổ chức.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lâm Hy à, chúng tôi biết cô đang nắm trong tay Khúc Hồng Lệnh, nhưng cũng không thể tùy ý làm bừa. Dù không đồng tình với những quyết định điên rồ của ông lớn, và cũng không công nhận Tống Ngôn, nhưng cô nên hiểu một sự thật, ông ấy là người thống trị tổ chức, cô không nên liều mạng.”
“…” Rất nhiều lời khuyên cùng những sự phản đối quyết liệt.
Lâm Hy chỉ nghe chứ tâm không dao động, mặt không một chút biến sắc. Nếu đã quyết định đêm nay kết thúc thì hẳn là phải kết thúc.
Hàn Tam nín thở chờ đợi quyết định, anh có chút sốt ruột mà nhìn Lâm Hy, vị nữ chủ nhân tương lai của bọn họ.
Lâm Hy đứng ở đó với một cái thế quyền uy nhất, cô dõi mắt nhìn xuống từng người từng người một, cất giọng vừa đủ: “Mọi người lầm rồi, tôi không dùng Khúc Hồng Lệnh để bắt ép ai cả, đây đều là tự nguyện, nhưng có một điều tôi nghĩ là mình cần phải nói với mọi người, ông lớn tuy là người thống trị, nhưng lão đại mới thật sự là chủ nhân mọi người.”
Cô chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, còn ai đi ai ở tùy bọn họ: “Muốn trả thù cho lão đại các người thì theo tôi.”
Nói rồi Lâm Hy đi thẳng tới dàn xe việt dã đã được Hàn Tam chuẩn bị trước, Hàn Tam cũng cất bước theo sau cô.
Đoàn trợ thủ mỗi người một cảm xúc, nội tâm của bọn họ hiện tại đang đấu tranh một cách rất khốc liệt, không biết phải lựa chọn thế nào?
Lâm Hy nói đúng, ông lớn là kẻ thống trị có quyền hạn lớn nhất tổ chức, nhưng lão đại mới thật sự là chủ nhân của bọn họ.
Nghĩ đến đây, đã có vài bước chân tiến lên bước nhanh về phía Lâm Hy đang ngồi ở chiếc xe dẫn đầu, tiếp đó cũng lại thêm những tiếng bước chân hùng hồn khí thế, sau đó là từng người… từng người… chọn theo Lâm Hy.
Vẫn còn một số trợ thủ cứng chân ở lại, nhưng đều là số ít.
Trong số đó có một người từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng thần bí, Lâm Hy nhận ra người này, chính là kẻ đã nói chuyện với cô ở sân huấn luyện vào cái đêm cô trốn sang Hong Kong để cứu Lâm Quyền.
‘Tai mắt của ông lớn’ Đây là câu nói đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Hy ngay khi gặp kẻ này.
Và quả nhiên lát nữa thôi, sự thật sẽ chứng minh cho cô biết trực giác của mình là đúng.
Tại sao hắn lại có thể nói ra được những lời tổn thương đến lòng tự trọng của cô như thế?
Bất ngờ Hứa Dĩnh Hàn nâng một bên chân của cô lên, cảm nhận được tư thế này nguy hiểm, cô cật lực vùng vẫy: “Hứa Dĩnh Hàn, nếu ngày hôm nay anh dám chạm vào tôi, tôi thề sẽ hận anh cả đời!”
Ngay sau đó, Lâm Hy chỉ nghe thấy một tiếng cười lạnh lẽo không chút tư vị thoát ra từ cổ họng hắn, tiếp đó là giọng nói trầm trầm cất lên: “Được, nếu vậy thì em hãy cứ hận tôi cả đời đi, có như vậy thì đời này trong tâm trí em mới có thể chỉ chứa đựng một mình tôi ở tận sâu trong đáy lòng, cho dù có chết cũng không thể nào quên được.”
Sau câu nói đó là từng đợt ngứa ngáy nóng ran từ bạc môi mỏng của Hứa Dĩnh Hàn mang lại, nụ hôn câu dẫn rơi nhẹ vào tai, sau đó lại nhẹ nhàng di chuyển xuống gáy.
Mọi chuyện diễn ra khác hoàn toàn so với tưởng tượng của Lâm Hy lúc bấy giờ, chính xác là Hứa Dĩnh Hàn hắn chỉ đang muốn trêu đùa cô.
Làm loạn đủ kiểu nhưng thực chất hắn lại không đủ tàn nhẫn để thật sự làm.
Lâm Hy biết Hứa Dĩnh Hàn chỉ đang muốn răn đe mình, nhưng cô lại đang ngứa ngáy khó chịu không thôi, cuối cùng cũng không chịu được mà bất mãn gào giọng: “Mẹ nó! Bà đây không thèm hận anh nữa!”
“Phì…”
Hứa Dĩnh Hàn nghe xong tức khắc bật cười.
“Thái độ khi bị nói trúng tim đen là như thế này sao?” Lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn từ lúc nào đã đưa lên vuốt ve khuôn mặt xinh xắn tái nhợt của cô gái nhỏ.
Dòng nước lạnh không ngừng dội xuống khiến cho Lâm Hy có chút khó khăn, mắt không thể mở, miệng lại khó cất lên lời. Cô khua tay loạn xạ một lúc, cuối cùng Hứa Dĩnh Hàn cũng chịu thương xót cho cô.
Hắn với tay khóa vòi nước lại, sau đó giam chặt cô ở trong lòng, cất giọng trầm thấp:
“Sao hả? Em định sẽ bào chữa thế nào?”
Hơi nóng phả vào tai khiến Lâm Hy được một trận ngứa ngáy, nhưng giờ phút này cô chẳng còn lòng dạ nào để mà trầm mê. Muốn quay người lại đối mặt với hắn nhưng lại bị hắn khóa chặt vòng tay không cho nhúc nhích.
Lâm Hy nhắm mắt thở dài, cô hơi ngoảnh mặt về phía sau, bất mãn nói: “Những lời trước đó tôi nói với anh hoàn toàn là sự thật, không có gì phải bào chữa. Anh tin cũng được, không tin cũng được, nhưng làm ơn hãy thả tôi đi, Hàn Tứ đang gặp nguy hiểm đó anh có biết không hả?”
Bỗng cảm nhận được một nụ cười lạnh lẽo từ người phía sau, giây tiếp theo hai cánh môi hồng hé mở liền bị ngón tay trỏ của hắn chặn lại, cắt ngang những lời nói chuẩn bị tuôn ra.
Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên xoay người cô lại, cái cằm nhỏ bé bị xiết đến đau, Lâm Hy không khỏi nhíu mày, bỗng hắn nói: “Xem ra cô bé như em vẫn không chịu ngoan ngoãn rồi, vẫn còn mạnh miệng như vậy?”
“Anh bị thiểu năng sao? Tôi đã nói đến như vậy rồi, anh lại còn giả ngơ không hiểu.” Lâm Hy hiện tại đã tức đến mức không thèm nể nang gì hắn nữa.
Lão đại mà to sao, cô đếch sợ nhé!
“Tôi nói là Hàn Tứ đang gặp nguy hiểm, anh ấy là thuộc hạ của anh, chẳng lẽ anh lại không để tâm một chút nào hay sao?”
Hứa Dĩnh Hàn mặt vẫn không đổi, giống như không hề tin tưởng câu chuyện vừa rồi: “Hàn Tứ nhận lệnh của tôi đi làm nhiệm vụ, mà đã là nhiệm vụ thì ít nhiều cũng sẽ có rủi ro, em đã từng là trợ thủ của tổ chức, tại sao lại còn có những cái suy nghĩ phức tạp như vậy?”
Lâm Hy bấy giờ đã khẩn trương lại càng khẩn trương hơn nữa, cô ngay lập tức trình bày:
“Nhưng lần này không giống mọi khi… khoan đã! Anh vừa mới nói chính anh là người đã giao nhiệm vụ cho Hàn Tứ sao?” Bỗng Lâm Hy ý thức được một việc, cô không khỏi kinh ngạc mà nhìn Hứa Dĩnh Hàn.
Tại sao cô gái trước mặt này cứ luôn để tâm đến những chuyện liên quan đến Hàn Tứ như vậy?
Chân mày Hứa Dĩnh Hàn nhíu chặt, sắc mặt trông rất khó coi, cứ như ai vừa mới ăn hết của nhà hắn vậy, hắn bất ngờ cau có: “Ngoài tôi ra thì ai có thể ra lệnh được cho Hàn Tứ? Em rốt cuộc thì đang lo sợ chuyện gì? Cậu ta chỉ là đến Hong Kong một thời gian rồi sẽ nhanh chóng trở về, thân thủ cậu ta vốn không tệ, cho dù có nguy hiểm thì cũng không làm khó được cậu ta.”
Nói đến đây Hứa Dĩnh Hàn bỗng rùng mình.
Hắn không hề biết, những ngày tháng sau này của Hàn Tứ ở Hong Kong sẽ phải đối mặt với những loại chuyện kinh khủng gì.
“…” Biểu hiện của Lâm Hy hiện tại cũng chẳng khác hắn là bao, ngược lại còn có chút kỳ quái. Không lẽ Hàn Tam chỉ đang lo lắng thái quá nên mới suy diễn ra nhiều cảnh tượng nguy hiểm như vậy?
Không đúng!
Nếu nói như vậy thì những biểu hiện kỳ lạ của Hàn Tứ thì sao? Còn cả cái thứ chất cấm mà Hàn Tứ đã lén giấu đi nữa?
Chuyện này xem ra khá phức tạp rồi.
“Thế nào? Nói dối bất thành sao?” Trông thấy biểu hiện của Lâm Hy như vậy, Hứa Dĩnh Hàn càng nghĩ là cô nàng đã hết đường bào chữa, hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình.
“Nói chuyện!” Hắn ra lệnh.
Lâm Hy nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc hỏi: “Anh có thể nào nói cho tôi biết nhiệm vụ mà anh giao cho Hàn Tứ xử lý là gì được không?”
Hứa Dĩnh Hàn chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Được, nhưng trước tiên tôi muốn em thành thật nói cho tôi biết, lúc nãy em và Hàn Tam đã làm ra những chuyện gì.”
Lâm Hy chớp chớp đôi mắt khổ sở nhìn hắn, không biết nên khóc hay nên cười.
Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn không chịu tin cô!
Nói thật là hiện tại Lâm Hy rất muốn phát cho hắn một cái, nếu không phải vì hắn mạnh hơn cô thì bây giờ cô đã không phải đứng yên chịu yếu thế như bây giờ rồi.
Lâm Hy tức đến nỗi bật cười, nhưng cô đột nhiên trở nên hòa hoãn: “Lão đại à, tôi đã nói hết nước hết cái rồi, anh còn muốn tôi phải nói thêm gì nữa?.. Á… này! Anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!”
Hứa Dĩnh Hàn bất ngờ nổi điên bế cả người cô ra ngoài, hắn đi thẳng đến chỗ giường ngủ sau đó thì không thương tiếc mà ném mạnh cô xuống.
Cũng may là bị thả xuống tấm nệm êm ái, nếu không cô không dám tưởng tượng cái lưng nhỏ bé của mình sẽ gãy ra làm mấy khúc.
Đang lồm cồm bò dậy thì cả thân hình cường tráng của Hứa Dĩnh Hàn cứ thế đè nặng xuống người cô.
Cực kỳ khó chịu…
“Anh có bệnh à? Nổi điên cái gì chứ?” Lâm Hy tức giận quát hắn.
Hứa Dĩnh Hàn không mấy để tâm, việc hắn quan tâm bây giờ là người con gái đang trần trụi ở dưới thân hắn.
Bàn tay Hứa Dĩnh Hàn đem theo từng đợt lửa nóng rực như muốn thiêu đốt từng tấc da tấc thịt trên cơ thể nhỏ nhắn.
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, hắn cúi xuống vùi đầu vào hõm cổ Lâm Hy: “Cậu ta đã chạm vào chỗ nào của em rồi?”
Lâm Hy cắn chặt môi không trả lời hắn.
Hứa Dĩnh Hàn lại tiếp tục hỏi: “Ở đây?”
“…”
“Chỗ này?”
“…”
“Hay…”
“Đừng!”
Cho đến khi bàn tay của hắn chạm đến đùi trong của cô, cô giật nảy mình vội cản hắn lại.
Giây sau, Lâm Hy chỉ thấy Hứa Dĩnh Hàn đột nhiên trở nên tức giận một cách khó hiểu, bỗng hắn gằn giọng nói với cô: “Cô gái của tôi, dù cho em có cố gắng để che giấu đi chuyện đáng xấu hổ đó nhưng mắt tôi lại không mù, chính mắt tôi nhìn thấy em cùng Hàn Tam lén lén lút lút trong phòng riêng, tôi rõ ràng còn thấy cậu ta ôm em, hôn em… Những chuyện sau đó, chắc là tôi không cần phải trình bày chi tiết với em đúng chứ?”
Lâm Hy thoáng chốc bị lời nói của Hứa Dĩnh Hàn dọa cho mở to đôi mắt kinh hãi mà nhìn hắn.
Mọi thứ trong đầu của cô hiện tại đều đang rối tung rối mù, cũng không biết phải diễn tả ra sao.
Cái gì gọi là ôm hôn lén lút? Hứa Dĩnh Hàn hắn mắc chứng hoang tưởng sao?
Cô và Hàn Tam không có gì chuyện đó là chắc chắn, nhưng còn căn phòng được đóng kín mít của cô thì hắn tận mắt thấy kiểu gì?
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, đến cuối cùng… Lâm Hy dường như bắt được manh mối gì đó.
Mắt cô ngay lập tức chuyển hướng đến phòng tắm đang sáng đèn, nơi tồn tại cái thứ trong túi áo của cô.
Không lẽ…
Thái dương Lâm Hy giật mạnh một cái, cô nhìn sang Hứa Dĩnh Hàn, chỉ cảm thấy một sự chua xót đến cùng cực, trái tim đau đớn như vỡ thành trăm mảnh.
Khóe mắt cô đỏ hoe, giây sau nước mắt liền tuôn trào.
Cô vì yêu hắn mà lâm vào khổ nạn.
Hắn vì yêu cô mà nguy càng thêm nguy.
Hai người bọn họ đã định sẵn đời này nếu muốn ở cạnh nhau thì bắt buộc phải trả một cái giá rất đắt.
Nhưng cô hy vọng, cái giá này… Cô và Hứa Dĩnh Hàn sẽ vượt qua được.
…
Cả một ngày Hứa Dĩnh Hàn không cho cô bước ra ngoài dù chỉ một bước.
Tình hình của Hàn Tứ còn chưa rõ thế nào, thứ chất cấm kia thì… không cần thiết phải tìm người giúp nữa, bởi cô đã biết nó là cái gì.
Xâu chuỗi lại toàn bộ sự việc thì Lâm Hy ít nhiều cũng đã có được đáp án.
Chỉ có một khả năng, đó là trong suốt thời gian qua Tống Ngôn vẫn luôn lén cho Hứa Dĩnh Hàn sử dụng chất cấm gây ảo giác, còn bằng cách nào ông ta có thể thuận lợi qua mắt được Hàn Tứ thì Lâm Hy đoán rằng, chất cấm đó có thể đã được ông ta lén tráo với thuốc điều trị hằng ngày của Hứa Dĩnh Hàn.
Bởi vì dùng nó với một lượng rất ít cho nên đến tận ngày hôm nay vẫn chưa bị ai phát hiện ra, nhưng đen đủi cho ông ta là lại bị Hàn Tứ nắm thóp được.
Chuyện này Lâm Hy dám chắc rằng chính ông lớn cũng không hề biết và không hề có liên quan.
Huống hồ gì chính cô cũng đã từng là nạn nhân của ông lớn khi đứng trước nguy cơ sẽ làm cho tiền đồ quyền lực của Hứa Dĩnh Hàn sụp đổ.
Vậy nên ông lớn xem trọng hắn, đương nhiên cũng sẽ rất để tâm đến hắn, cho nên cô không nghĩ là ông lớn sẽ tiếp tay cho Tống Ngôn làm hại con trai mình, mặc dù hai người họ không cùng huyết thống.
Lâm Hy chìm sâu trong dòng suy nghĩ rối loạn của chính mình, tay lâu lâu lại lướt xuống vuốt ve mái tóc của người đàn ông đang yên ổn nhắm mắt.
Lâm Hy dựa lưng vào thành giường, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn đang ngoan ngoãn gối đầu lên chân cô.
Dù sớm hay muộn thì mọi chuyện cũng cần phải đi đến hồi kết, thay vì chờ đợi thời cơ chi bằng mau chóng kết thúc triệt để, tránh để mọi chuyện đi quá xa không cách nào có thể cứu vãn được.
Lâm Hy nhìn Hứa Dĩnh Hàn chăm chú, tay không ngừng vuốt ve mái tóc đang che lấp nửa con mắt kia, vô thức thế nào lại cúi xuống hôn lên mi mắt của hắn.
“Dĩnh Hàn… chờ em.”
Chờ em nhổ hết những đám gai nhọn đã cản trở tình yêu của chúng ta, chờ em dọn sạch những đám rác rưởi đã ám hại anh hết lần này đến lần khác, chờ em rửa sạch những nỗi uất hận từ lâu đã ăn mòn tận sâu trong gốc rễ, và chờ em… giúp anh đòi lấy món nợ này.
Cửa phòng thoáng chốc mở ra, nhưng chỉ rất nhanh sau đó đã được đóng kín.
Hứa Dĩnh Hàn vẫn yên tĩnh, hơi thở đều đặn, có vẻ như chất lượng giấc ngủ không tồi.
Lâm Hy lưu luyến nhìn từ bên ngoài cửa phòng một lúc, cuối cùng cũng dứt khoát rời đi, địa điểm là sân huấn luyện tổ chức.
Vừa ra tới nơi, tất cả các trợ thủ đều có mặt đầy đủ, là Hàn Tam đã điều động mọi người giúp cô.
Hai người không hẹn mà gật đầu ra hiệu cho đối phương, Lâm Hy đứng nghiêm đối diện với đoàn trợ thủ ở trước mặt, giây sau liền nói:
“Chắc mọi người đã nghe Hàn Tam thông báo về hành động tối nay rồi đúng chứ?”
Thoáng chốc, cả sân huấn luyện tiếng người xì xào không ngớt, nhưng cũng chỉ có vài người là thật sự dám nói lên quan điểm của mình: “Hành động lần này quá nguy hiểm, ông lớn cùng Tống Ngôn có mối quan hệ thân thiết như vậy, dẫn quân đến đối phó Tống Ngôn chẳng khác nào đang phản bội tổ chức.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lâm Hy à, chúng tôi biết cô đang nắm trong tay Khúc Hồng Lệnh, nhưng cũng không thể tùy ý làm bừa. Dù không đồng tình với những quyết định điên rồ của ông lớn, và cũng không công nhận Tống Ngôn, nhưng cô nên hiểu một sự thật, ông ấy là người thống trị tổ chức, cô không nên liều mạng.”
“…” Rất nhiều lời khuyên cùng những sự phản đối quyết liệt.
Lâm Hy chỉ nghe chứ tâm không dao động, mặt không một chút biến sắc. Nếu đã quyết định đêm nay kết thúc thì hẳn là phải kết thúc.
Hàn Tam nín thở chờ đợi quyết định, anh có chút sốt ruột mà nhìn Lâm Hy, vị nữ chủ nhân tương lai của bọn họ.
Lâm Hy đứng ở đó với một cái thế quyền uy nhất, cô dõi mắt nhìn xuống từng người từng người một, cất giọng vừa đủ: “Mọi người lầm rồi, tôi không dùng Khúc Hồng Lệnh để bắt ép ai cả, đây đều là tự nguyện, nhưng có một điều tôi nghĩ là mình cần phải nói với mọi người, ông lớn tuy là người thống trị, nhưng lão đại mới thật sự là chủ nhân mọi người.”
Cô chỉ muốn nói nhiêu đó thôi, còn ai đi ai ở tùy bọn họ: “Muốn trả thù cho lão đại các người thì theo tôi.”
Nói rồi Lâm Hy đi thẳng tới dàn xe việt dã đã được Hàn Tam chuẩn bị trước, Hàn Tam cũng cất bước theo sau cô.
Đoàn trợ thủ mỗi người một cảm xúc, nội tâm của bọn họ hiện tại đang đấu tranh một cách rất khốc liệt, không biết phải lựa chọn thế nào?
Lâm Hy nói đúng, ông lớn là kẻ thống trị có quyền hạn lớn nhất tổ chức, nhưng lão đại mới thật sự là chủ nhân của bọn họ.
Nghĩ đến đây, đã có vài bước chân tiến lên bước nhanh về phía Lâm Hy đang ngồi ở chiếc xe dẫn đầu, tiếp đó cũng lại thêm những tiếng bước chân hùng hồn khí thế, sau đó là từng người… từng người… chọn theo Lâm Hy.
Vẫn còn một số trợ thủ cứng chân ở lại, nhưng đều là số ít.
Trong số đó có một người từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng thần bí, Lâm Hy nhận ra người này, chính là kẻ đã nói chuyện với cô ở sân huấn luyện vào cái đêm cô trốn sang Hong Kong để cứu Lâm Quyền.
‘Tai mắt của ông lớn’ Đây là câu nói đầu tiên lóe lên trong đầu Lâm Hy ngay khi gặp kẻ này.
Và quả nhiên lát nữa thôi, sự thật sẽ chứng minh cho cô biết trực giác của mình là đúng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương