Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 1: Kết thúc của một sinh mệnh
Ánh trăng trên bầu trời đêm như rơi thành từng giọt trên đỉnh đầu của người đàn ông. Người đàn ông ăn mặc sộ xệch, quần áo dơ bẩn dính những vết đen lấm lem đầy người, tóc tai bết dính vào nhau.
"Haha, nhất định phải dồn tao vào đường cùng sao?"
Dư Huy tuyệt vọng ngồi trên tầng thượng toà nhà, ánh mắt của anh nhìn lưỡi trăng khuyết như móc câu nhỏ trên cao, những vì sao sáng toả sáng ở cách nơi này hơn cả ngàn năm ánh sáng lấp lánh từ trong mắt của anh.
Đôi mắt xinh đẹp biết cười nhưng giờ đây, bên trong chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau thương khó bề tả nổi. Không hiểu anh đã trải qua những điều kinh khủng gì mà bên trong đó không có nỗi một tia sinh mệnh nào cả, chỉ có sự tuyệt vọng vô tận như hố băng lạnh lẽo.
Khắp nơi xung quanh đây đều đã bị đổ nát trầm trọng, những toà nhà nghiêng ngả như muốn đổ sập nhưng vẫn có thể trụ được mà nghiêng ngã va chạm vào, tạo ra một khung cảnh hoang tàn và ảm đạm.
Thành phố đông đúc nơi nhân loại sinh sống trước đây giờ chỉ còn là những mảnh đất đá đổ nát, những loài thực vật rêu bám lên những toà nhà tạo nên những dải tường rêu lớn như sắp nuốt chửng toà nhà vậy.
Nơi của Dư Huy đang ở có vẻ khá hơn những toà nhà khác là vẫn còn đứng thẳng, tuy mặt sàn đã bị những mảng rêu xanh thẫm bám lên nhưng trông vẫn đỡ hơn những nơi khác.
Âm thanh rì rào của gió cũng không lấn át được âm thanh gầm gừ, kêu gào của một thứ sinh vật nào đó. Thứ âm thanh được phát ra nó khàn khàn khó nghe, giống như bị giấy nhám chà vào cổ họng mà cố gắng tạo ra thứ âm thanh khó nghe kia.
Những con quái vật trong hình dạng con người, nói là hình dạng con người còn đỡ vì có những con khuyết thiếu bộ phận trên cơ thể, những thi thể khô cằn thiếu nước. Giống như những cơ thể bị ép khô vậy.
Bọn chúng tập trung đầy ở bên dưới toà nhà, không chỉ vậy mà còn tràn lan trong toà nhà tìm đường lần mò lên trên. Bên trong toà nhà, ánh trăng ít ỏi xuyên qua những tấm kính không nguyên vẹn hắt lên những cơ thể khô héo kia.
Đây chính là tang thi. Dư Huy ngồi một chỗ trên tầng thượng, có thể thấy một đường máu dài từ cửa tầng thượng tới chỗ anh, nhìn dáng ngồi của anh cũng không đúng.
Bên dưới của Dư Huy rất đau, hai chất của anh đều đã biến mất, vết máu cũng đã khô đi nhưng cơn đau âm ỉ nhức nhối vẫn truyền đến đại não của, cơ thể anh run lên vài cái vì đau đớn.
Làn da anh trắng bệt, tuy không rõ ràng do trên da Dư Huy là những vết máu đã khô, cả người anh khá gầy, trông chả có bao nhiêu ký thịt cả, khoác trên mình là chiếc áo lông rách nát lủng lỗ nhiều chỗ, màu của nó cũng bị phai đi nhiều thành màu đen nâu.
Dây thần kinh anh căng chặt lên vì sợ, anh là một tên nhát gan, sợ chết. Nhưng giờ phút này anh chẳng thể làm gì được nữa, cơ thể tàn phế, cái chết đối với anh chỉ còn là thời gian.
"Lẽ nào ánh sáng cuối cùng còn sót lại có ý nghĩa như vậy."
Anh đành phải chấp nhận thôi. Tên anh là Dư Huy, là tàn dư của ánh sáng cuối cùng. Tuy không rực rỡ nhưng thật êm diệu và nhẹ nhàng, những tia sáng cuối cùng của ánh trăng ôm ấp cơ thể anh.
Khi anh trút hơi thở cuối cùng, cả thân thể gục xuống đất. Bên trong đôi mắt đã từng có tất cả kia giờ đây trong những giây phút cuối cùng chỉ còn lại đau xót và mệt mỏi. Anh mệt mỏi vì phải vật lộn với tang thi với lòng người. Anh đau xót vì vợ anh đã bỏ anh chỉ vì người khác.
Cánh cửa sắt bị đẩy ngã đập xuống sàn đá vang lên tiếng động lớn, những con tang thi ghê tởm ùa tới chỗ cậu, nơi phát ra mùi máu là mỹ vị của bọn chút. Ánh trăng trên bầu trời cũng bị mây trời che khuất, cả thân thể anh chìm vào bóng tối.
Dư Huy nở nụ cười chế giễu trên môi, lẽ ra mọi chuyện không nên như vậy nhưng anh có thể làm được gì.
Lũ tang thi nhào vào ồ ạt gặm xé cơ thể anh. Máu tươi văng ra xung quanh như đoá hồng rực đỏ bị che khuất trong bóng đêm, những tia máu nhuốm đầy xung quanh nơi đấy.
Kết thúc của một sinh mệnh, Dư Huy giống như một vì sao trên bầu trời kia, giữa muôn vàn vì sao khác, không phân biệt được đâu là anh, ngôi sao ấy có lụi tàn cũng chẳng ai hay.
"Haha, nhất định phải dồn tao vào đường cùng sao?"
Dư Huy tuyệt vọng ngồi trên tầng thượng toà nhà, ánh mắt của anh nhìn lưỡi trăng khuyết như móc câu nhỏ trên cao, những vì sao sáng toả sáng ở cách nơi này hơn cả ngàn năm ánh sáng lấp lánh từ trong mắt của anh.
Đôi mắt xinh đẹp biết cười nhưng giờ đây, bên trong chỉ còn lại sự tuyệt vọng và đau thương khó bề tả nổi. Không hiểu anh đã trải qua những điều kinh khủng gì mà bên trong đó không có nỗi một tia sinh mệnh nào cả, chỉ có sự tuyệt vọng vô tận như hố băng lạnh lẽo.
Khắp nơi xung quanh đây đều đã bị đổ nát trầm trọng, những toà nhà nghiêng ngả như muốn đổ sập nhưng vẫn có thể trụ được mà nghiêng ngã va chạm vào, tạo ra một khung cảnh hoang tàn và ảm đạm.
Thành phố đông đúc nơi nhân loại sinh sống trước đây giờ chỉ còn là những mảnh đất đá đổ nát, những loài thực vật rêu bám lên những toà nhà tạo nên những dải tường rêu lớn như sắp nuốt chửng toà nhà vậy.
Nơi của Dư Huy đang ở có vẻ khá hơn những toà nhà khác là vẫn còn đứng thẳng, tuy mặt sàn đã bị những mảng rêu xanh thẫm bám lên nhưng trông vẫn đỡ hơn những nơi khác.
Âm thanh rì rào của gió cũng không lấn át được âm thanh gầm gừ, kêu gào của một thứ sinh vật nào đó. Thứ âm thanh được phát ra nó khàn khàn khó nghe, giống như bị giấy nhám chà vào cổ họng mà cố gắng tạo ra thứ âm thanh khó nghe kia.
Những con quái vật trong hình dạng con người, nói là hình dạng con người còn đỡ vì có những con khuyết thiếu bộ phận trên cơ thể, những thi thể khô cằn thiếu nước. Giống như những cơ thể bị ép khô vậy.
Bọn chúng tập trung đầy ở bên dưới toà nhà, không chỉ vậy mà còn tràn lan trong toà nhà tìm đường lần mò lên trên. Bên trong toà nhà, ánh trăng ít ỏi xuyên qua những tấm kính không nguyên vẹn hắt lên những cơ thể khô héo kia.
Đây chính là tang thi. Dư Huy ngồi một chỗ trên tầng thượng, có thể thấy một đường máu dài từ cửa tầng thượng tới chỗ anh, nhìn dáng ngồi của anh cũng không đúng.
Bên dưới của Dư Huy rất đau, hai chất của anh đều đã biến mất, vết máu cũng đã khô đi nhưng cơn đau âm ỉ nhức nhối vẫn truyền đến đại não của, cơ thể anh run lên vài cái vì đau đớn.
Làn da anh trắng bệt, tuy không rõ ràng do trên da Dư Huy là những vết máu đã khô, cả người anh khá gầy, trông chả có bao nhiêu ký thịt cả, khoác trên mình là chiếc áo lông rách nát lủng lỗ nhiều chỗ, màu của nó cũng bị phai đi nhiều thành màu đen nâu.
Dây thần kinh anh căng chặt lên vì sợ, anh là một tên nhát gan, sợ chết. Nhưng giờ phút này anh chẳng thể làm gì được nữa, cơ thể tàn phế, cái chết đối với anh chỉ còn là thời gian.
"Lẽ nào ánh sáng cuối cùng còn sót lại có ý nghĩa như vậy."
Anh đành phải chấp nhận thôi. Tên anh là Dư Huy, là tàn dư của ánh sáng cuối cùng. Tuy không rực rỡ nhưng thật êm diệu và nhẹ nhàng, những tia sáng cuối cùng của ánh trăng ôm ấp cơ thể anh.
Khi anh trút hơi thở cuối cùng, cả thân thể gục xuống đất. Bên trong đôi mắt đã từng có tất cả kia giờ đây trong những giây phút cuối cùng chỉ còn lại đau xót và mệt mỏi. Anh mệt mỏi vì phải vật lộn với tang thi với lòng người. Anh đau xót vì vợ anh đã bỏ anh chỉ vì người khác.
Cánh cửa sắt bị đẩy ngã đập xuống sàn đá vang lên tiếng động lớn, những con tang thi ghê tởm ùa tới chỗ cậu, nơi phát ra mùi máu là mỹ vị của bọn chút. Ánh trăng trên bầu trời cũng bị mây trời che khuất, cả thân thể anh chìm vào bóng tối.
Dư Huy nở nụ cười chế giễu trên môi, lẽ ra mọi chuyện không nên như vậy nhưng anh có thể làm được gì.
Lũ tang thi nhào vào ồ ạt gặm xé cơ thể anh. Máu tươi văng ra xung quanh như đoá hồng rực đỏ bị che khuất trong bóng đêm, những tia máu nhuốm đầy xung quanh nơi đấy.
Kết thúc của một sinh mệnh, Dư Huy giống như một vì sao trên bầu trời kia, giữa muôn vàn vì sao khác, không phân biệt được đâu là anh, ngôi sao ấy có lụi tàn cũng chẳng ai hay.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương