Trọng Sinh Cải Mệnh

Chương 2: Sảnh vĩnh hằng



"Anh Huy, dậy đi. Tới giờ đi làm rồi kìa."

Giọng nói của một người phụ nữ truyền vào tai Dư Huy, giọng nói mềm mại trong veo như nước tinh khiết ở thượng nguồn có thể thanh lọc đi những muộn phiền của người nghe.

Đây là giọng của người vợ đã bỏ anh theo người đàn ông khác, anh lúc này mở mắt ra, đối diện anh không phải là bầu trời đêm lúc anh chết, cũng không phải khuôn mặt của lũ tang thi ghê rợn kia.

Trần nhà xanh xá, anh bất ngờ ngồi dậy nhìn xung quan thì chợt nhận ra nơi này chính là phòng của anh. Căn phòng được trang trí rất đơn giản, nó cũng thể hiện lên được tính cách của chủ nhân căn phòng.

Lúc này đây, Dư Huy bỗng dưng tay chân rã rời mà ngã người xuống giường. Cảm giác cả người bị một lực vô hình kéo mạnh ở một hướng nào đó anh cũng không phân biệt được.

Đến khi cả cơ thể lấy lại được cảm giác thì anh mở mắt ra, xung quanh anh chẳng có thứ gì cả, chỉ có một khoảng không đen vô tận. Cơ thể anh trôi nổi tại nơi này, anh sợ hãi mà nổi cả da gà.

Chết rồi nhưng còn bị những hiện tượng kỳ dị này hù nữa thì chắc chỉ có Dư Huy làm được. Lúc này một giọng nói vang lên khắp không gian này:

"Là kẻ nào to gan dám xâm nhập vào thần thức của ta."

Một đôi mắt khổng lồ to lớn mở ra trước mặt Dư Huy, đôi mắt tròng trắng đen lẫn lộn, tạo thành một bãi hỗn loạn trông rất quái dị. Dư Huy sợ hãi mà muốn quay người bỏ chạy, nhưng mới quay lại di chuyển chân mình thì cả cơ thể liền bị lộn nhào như đang lộn người ở giữa không trung.

"Ngươi tên gì."

Đôi mắt mở to ra hứng thú nhìn Dư Huy, anh lúc này vừa ổn định cơ thể thì thấy đôi mắt dán sát lại gần cậu. So sánh anh với đôi mắt lớn bất thường giữa không gian tối đen này thì anh chưa bằng một phần một ngàn kích thước của nó nữa.

Dư Huy run rẩy sợ hãi, anh thật sự muốn khóc thật rồi. Cái thứ trước mặt này thật đáng sợ, có ai dám đáp lại đôi mắt to lớn còn biết nói này hay không, một kẻ nhát gan như anh bị nó hù đến không nói được một lời hoàn chỉnh nào.

"À, ngươi sợ hãi hình dạng này của ta. Để ta biến về hình dạng khác."



Lúc này đôi mắt ấy vặn vẹo dần dần thu nhỏ lại thành một con con mèo, nhưng con mèo này lớn gấp 3 lần cậu, cơ thể có cánh toàn thân được phủ lên lớp lông màu ánh kim nổi bật rực rỡ giữa không gian đen tối này.

"Rồi, giờ chúng ta hãy thoải mái nói chuyện nhé. Ngươi tên gì? Hử."

Con mèo lớn kia bay lại gần Dư Huy, nó dùng cái mũi màu hồng phấn ngửi ngửi trên người anh. Lúc này anh cũng nhận ra cơ thể mình tràn đầy năng lượng, cơ thể có thịt làn da trắng hồng hào. Cơ thể đang mặt bộ đồ ngủ màu đen bằng vải mềm mại.

Đây là đồ ngủ lúc trước anh hay mặc. Con mèo lớn xác kia dùng cái mũi ẩm ướt hít hít trên cơ thể anh, Dư Huy cảm thấy nhột mà dùng tay đẩy cái mũi hồng phấn kia ra, giờ đây anh đã cảm thấy đỡ sợ hãi hơn.

Hình dạng mèo lớn này làm cho Dư Huy cảm thấy rất dễ thương, giống như một con mèo lớn ngoài việc nó có cánh và biết nói.

"Tôi tên Dư Huy, nơi này là nơi nào?"

"Nơi này chính là sảnh vĩnh hằng. Một tên nhân loại như ngươi không nên xuất hiện tại nơi này."

Khi nó thấy có người ở sảnh vĩnh hằng liền cảm thấy hứng thú mà xuất hiện. Một nhân vật của tiểu thế giới không thể nào xuất hiện ở đây được, nơi này chỉ có những người như hắn - quản lý mới có thể có đặc quyền đến nơi này.

"Sảnh vĩnh hằng... Là nơi nào?"

Dư Huy thật sự không dám đặt thêm câu hỏi cho con quái vật trước mặt mình đâu nhưng hiện chỉ có con mèo trước mặt này mới cho anh biết nơi này là nơi nào, tại sao mình lại ở đây.

"Hừm, ngươi không nên biết nhiều làm gì. Hiện tại ngươi nên trở về thế giới của ngươi đi, nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối đấy."

Dư Huy không biết nói gì nữa. Anh không biết tại sao mình lại ở đây, mà con mèo này còn bảo anh trở về thế giới của mình. Nhưng anh đã chết rồi mà? Đã vậy còn không biết cách trở về nữa.
Chương trước Chương tiếp