Trọng Sinh Cải Mệnh
Chương 17: Ngụy nam chính
Trên giường là thiếu niên đang được người đàn ông đẹp trai đúc cháo, hình ảnh rất đẹp. Ánh mắT nhu hoà chứa đầy tình yêu nhìn thanh niên ngồi trên giường, còn người trên giường đưa ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn ta.
"Vậy là anh là Vu Thần sao?"
"Đúng vậy."
Dư Huy nghiền ngẫm cái tên này. Một đống thông tin về người này hiện ra trong đầu. Đây là nam chính cuối cùng xuất hiện, cũng là người khó thuần phục nhất của nữ chính.
Xuất sắc, tài giỏi và mạnh mẽ, còn sở khuôn mặt khiến cho những omega măm me, thèm thuồng muốn leo lên giường, chiếm lấy trái tim của Vu Thần, trở thành người của Vu Thần. Không riêng gì omega, mà có thêm một số thành phần alpha và beta cũng muốn.
Mấy nam chính trước đó đều bị nhan sắc và sự yêu kiều, thùy mị của nữ chính thu hút và theo đuổi, chỉ là một màn yêu đương và thăng cấp, đánh bại trà xanh và các pháo hôi khác.
Tới lượt Vu Thần là ngược lên ngược xuống. Ngược tàn canh, ngược không còn manh giáp khiến những ngọt ngào trước đó cũng hơi khó nuốt trôi.
Nữ chính vốn là kẻ tham lam vô độ, người ả ta nhìn trúng thì khó mà rời tay. Nhưng Vu Thần lại là một tảng băng lớn, rất khó thu phục, gần như mỗi lần ả ta nghĩ cách tiếp cận hay dùng chất dẫn dụ của mình dụ dỗ đều bị Vu Thần mạnh mẽ cự tuyệt và chối bỏ.
Lý do tại sao? Bởi vì trong lòng Vu Thần có một ánh trăng, là ánh trăng sáng ngời ngời trên cao, hắn ta mãi mãi không thể với tới được. Mà ánh trăng đó lại là Dư Huy - chồng cũ Mộng Thi, lúc mới trọng sinh anh xem sơ qua nên không nhìn thấy tên mình, giờ ngẫm lại thì bất ngờ vô cùng.
Người mà hắn nhớ mong, dùng hết tâm sức tìm kiếm nhưng lúc nhận lại chỉ là một câu "không tìm thấy". Khi nhận được tin Dư Huy chết cũng là lúc giai đoạn ngược cao trào nhất của cốt truyện.
Đó là lúc khi ả ta đã lay động được trái tim lạnh giá kia cũng là lúc tin tức được báo về, Dư Huy đã chết. Anh đã bị đồng hoá thành tang thi, lang thang khắp nơi thì gặp được tiểu đội của Vu Thần vẫn đang tìm kiếm.
May mắn khuôn mặt vẫn còn có thể nhìn nhận ra nên khi tin này được báo về Vu Thần đã bắt nhốt tiểu tang thi mà hắn hằng mong ước này. Thế là một màn nuôi nhốt tang thi chờ vaccine, rồi nữ chính biết tin thuê người giết tang thi Dư Huy.
Hết một nửa cốt truyện đã là ngược mà nhân vật chính lại là Vu Thần. Thực ra Vu Thần vốn không tính là nam chính, nhưng hết nửa cố truyện đều là Vu Thần thì không phải thì là gì.
Nhưng đến cuối thì Vu Thần lại tự sát. Dư Huy đọc xong đoạn này không biết nên nói gì nữa, chỉ biết im lặng. Anh không ngờ, anh lại là gia vị bí ẩn biến câu chuyện trở nên cẩu huyết như thế.
Anh thản nhiên há miệng ăn muỗng cháo được đưa tới. Vu Thần rất tự nhiên làm chân chó chăm sóc anh, anh không biết đoạn tình cảm của người này cố chấp như vậy.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp người này, hình như là lúc anh 12 tuổi, người này 14 tuổi. Nhưng Vu Thần lúc đó chỉ cao có 1 mét 2, anh cũng cao tới 1 mét 4 rồi. Đã vậy người cậu bé cũng khá là gầy, mái tóc trắng kia cũng bị bẩn, trên người mặc chiếc áo mỏng tanh khi mùa đông chuẩn bị đến gần.
Anh lúc đó đang chơi ngoài công viên, nhà anh gần đó. Khi thấy cậu bé này, anh đã nổi lên sự xót thương và tấm lòng của một vị phụ huynh nổi lên.
Anh kéo đứa nhóc này về nhà, cha mẹ anh lúc đó còn sống. Hai người cũng chỉ mới đầu 3, đều khá là trẻ. Khi thấy Dư Huy bé xíu dẫn theo một đứa nhóc về nhà, nhìn đứa nhóc có mái tóc trắng như ngoại quốc kia mặc bộ đồ rách rưới, cả thân run rẩy bởi lạnh, tấm lòng của một người mẹ nổi lên giữ Vu Thần lại, hỏi thăm về hoàn cảnh cậu bé.
Hỏi thăm Vu Thần thì biết bị bỏ rơi. Sống trong cô nhi viện, không may bị mấy tên buôn trẻ em nhắm tới những đứa trẻ xinh đẹp, nên đặc biệt nhắm vào Vu Thần, Vu Thần may mắn thoát được khỏi trại chăn, buôn trẻ em kia đi lạc gặp được Dư Huy ở công viên.
Mẹ Dư tức giận nên đã để đứa bé ở lại chăm sóc, gia đình họ cũng khá giả, đứa bé dễ thương như này cũng được giữ lại, mẹ Dư cũng muốn nhận một đứa bé làm con nuôi để chơi với bé Dư nhà họ.
"Vậy là anh là Vu Thần sao?"
"Đúng vậy."
Dư Huy nghiền ngẫm cái tên này. Một đống thông tin về người này hiện ra trong đầu. Đây là nam chính cuối cùng xuất hiện, cũng là người khó thuần phục nhất của nữ chính.
Xuất sắc, tài giỏi và mạnh mẽ, còn sở khuôn mặt khiến cho những omega măm me, thèm thuồng muốn leo lên giường, chiếm lấy trái tim của Vu Thần, trở thành người của Vu Thần. Không riêng gì omega, mà có thêm một số thành phần alpha và beta cũng muốn.
Mấy nam chính trước đó đều bị nhan sắc và sự yêu kiều, thùy mị của nữ chính thu hút và theo đuổi, chỉ là một màn yêu đương và thăng cấp, đánh bại trà xanh và các pháo hôi khác.
Tới lượt Vu Thần là ngược lên ngược xuống. Ngược tàn canh, ngược không còn manh giáp khiến những ngọt ngào trước đó cũng hơi khó nuốt trôi.
Nữ chính vốn là kẻ tham lam vô độ, người ả ta nhìn trúng thì khó mà rời tay. Nhưng Vu Thần lại là một tảng băng lớn, rất khó thu phục, gần như mỗi lần ả ta nghĩ cách tiếp cận hay dùng chất dẫn dụ của mình dụ dỗ đều bị Vu Thần mạnh mẽ cự tuyệt và chối bỏ.
Lý do tại sao? Bởi vì trong lòng Vu Thần có một ánh trăng, là ánh trăng sáng ngời ngời trên cao, hắn ta mãi mãi không thể với tới được. Mà ánh trăng đó lại là Dư Huy - chồng cũ Mộng Thi, lúc mới trọng sinh anh xem sơ qua nên không nhìn thấy tên mình, giờ ngẫm lại thì bất ngờ vô cùng.
Người mà hắn nhớ mong, dùng hết tâm sức tìm kiếm nhưng lúc nhận lại chỉ là một câu "không tìm thấy". Khi nhận được tin Dư Huy chết cũng là lúc giai đoạn ngược cao trào nhất của cốt truyện.
Đó là lúc khi ả ta đã lay động được trái tim lạnh giá kia cũng là lúc tin tức được báo về, Dư Huy đã chết. Anh đã bị đồng hoá thành tang thi, lang thang khắp nơi thì gặp được tiểu đội của Vu Thần vẫn đang tìm kiếm.
May mắn khuôn mặt vẫn còn có thể nhìn nhận ra nên khi tin này được báo về Vu Thần đã bắt nhốt tiểu tang thi mà hắn hằng mong ước này. Thế là một màn nuôi nhốt tang thi chờ vaccine, rồi nữ chính biết tin thuê người giết tang thi Dư Huy.
Hết một nửa cốt truyện đã là ngược mà nhân vật chính lại là Vu Thần. Thực ra Vu Thần vốn không tính là nam chính, nhưng hết nửa cố truyện đều là Vu Thần thì không phải thì là gì.
Nhưng đến cuối thì Vu Thần lại tự sát. Dư Huy đọc xong đoạn này không biết nên nói gì nữa, chỉ biết im lặng. Anh không ngờ, anh lại là gia vị bí ẩn biến câu chuyện trở nên cẩu huyết như thế.
Anh thản nhiên há miệng ăn muỗng cháo được đưa tới. Vu Thần rất tự nhiên làm chân chó chăm sóc anh, anh không biết đoạn tình cảm của người này cố chấp như vậy.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp người này, hình như là lúc anh 12 tuổi, người này 14 tuổi. Nhưng Vu Thần lúc đó chỉ cao có 1 mét 2, anh cũng cao tới 1 mét 4 rồi. Đã vậy người cậu bé cũng khá là gầy, mái tóc trắng kia cũng bị bẩn, trên người mặc chiếc áo mỏng tanh khi mùa đông chuẩn bị đến gần.
Anh lúc đó đang chơi ngoài công viên, nhà anh gần đó. Khi thấy cậu bé này, anh đã nổi lên sự xót thương và tấm lòng của một vị phụ huynh nổi lên.
Anh kéo đứa nhóc này về nhà, cha mẹ anh lúc đó còn sống. Hai người cũng chỉ mới đầu 3, đều khá là trẻ. Khi thấy Dư Huy bé xíu dẫn theo một đứa nhóc về nhà, nhìn đứa nhóc có mái tóc trắng như ngoại quốc kia mặc bộ đồ rách rưới, cả thân run rẩy bởi lạnh, tấm lòng của một người mẹ nổi lên giữ Vu Thần lại, hỏi thăm về hoàn cảnh cậu bé.
Hỏi thăm Vu Thần thì biết bị bỏ rơi. Sống trong cô nhi viện, không may bị mấy tên buôn trẻ em nhắm tới những đứa trẻ xinh đẹp, nên đặc biệt nhắm vào Vu Thần, Vu Thần may mắn thoát được khỏi trại chăn, buôn trẻ em kia đi lạc gặp được Dư Huy ở công viên.
Mẹ Dư tức giận nên đã để đứa bé ở lại chăm sóc, gia đình họ cũng khá giả, đứa bé dễ thương như này cũng được giữ lại, mẹ Dư cũng muốn nhận một đứa bé làm con nuôi để chơi với bé Dư nhà họ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương